Chương 17
Vừa ra khỏi cửa Daniel liền nhìn thấy Jessica đứng đó lúc nào không hay, đối diện với khuôn mặt cáu kỉnh của cô cậu không biết phải phản ứng như thế nào cho đúng. Đang lúc bối rối thì cô bỗng nhiên cười phá lên rồi nhìn cậu với ánh mắt xem thường cậu sau đó quay người bỏ đi. Daniel có chút hoang mang, cậu không hiểu tại sao cô lại nhìn mình với ánh mắt như thế.
"Chúng ta đi thôi." Hanna bất chợt lên tiếng cắt ngang suy nghĩ trong đầu cậu, cậu quay lại nhìn Hanna rồi lắc đầu ý bảo mình không muốn đi nữa. Hanna khó hiểu nhìn cậu quay trở lại giường, Kamel cũng hơi bất ngờ khi cậu phản ứng lại như thế.
"Em.. Có chuyện gì sao. Em có thể kể cho tôi nghe được mà, tôi sẽ luôn bên cạnh em." Kamel không đành nhìn cậu thất thần như vậy cũng đi theo ngồi kế bên cậu, anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo cậu rồi kéo cậu vào lòng, bàn tay to với từng khớp xương rõ ràng vỗ lưng cậu như an ủi.
Hanna nhìn thấy cử chỉ quá phận như vậy của Kamel thì tức giận nhưng cô lại không có quyền lên tiếng chỉ đành im lặng đứng ở một bên.
Daniel gục xuống vai Kamel, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm hoa văn trên giường, trong đầu cậu giờ đây trống rỗng, cũng không còn suy nghĩ được gì cả. Cảm giác nặng nề này lại một lần nữa quay trở lại.
"Em mệt rồi, mau nằm xuống nghỉ đi." Kamel dìu Daniel nằm xuống, vén chăn lên đắp cho cậu sau đó ngồi chờ đến khi cậu chìm vào giấc ngủ say rồi mới rời đi.
"Là người hầu bên cạnh Vương hậu sao, hãy để ý đến em ấy mọi lúc, nếu có gì bất thường thì gọi báo cho tôi." Trước khi Kamel rời đi anh liền quay sang dặn dò cho Hanna ở kế bên.
"Vâng, thần nữ đã hiểu." Hanna cúi đầu chào, đợi đến khi Kamel rời khỏi phòng cô mới đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén vài cọng tóc còn vương trên mặt.
"Người hãy mơ một giấc mơ đẹp nhé." Hanna dịu giọng chúc cậu rồi cũng rời đi.
Bầu trời đêm đen bên ngoài kia giống như ttinh thần của Kyan ngay lúc này, Kyan có chutd mệt mỏi nhẹ mở cửa phòng của Daniel, nhìn thấy Daniel nằm ngủ trên giường anh cũng tự động cởi giày rồi lên giường nằm cùng cậu.
Kyan luồn tay sang eo cậu kéo cậu vào lòng, mỗi ngày anh đều cho cậu ăn nhiều thịt như vậy sao vẫn ốm như lúc ban đầu thế chứ. Anh thừa cơ hội cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, bàn tay không chịu yên phận sờ xoạng lên xuống, anh vừa ôm cậu vừa rải những nụ hôn xuống mặt cậu, cổ cậu.
"Daniel, đừng rời xa tôi. Hãy nói rằng cậu muốn ở bên tôi đi."
Kyan như muốn khảm Daniel hòa vào thân xác của mình, anh cứ vậy ôm cậu rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng chói chang mạnh mẽ chiếu vào căn phòng nhưng lại bị chiếc rèm cửa chặn lại đường chiếu khiến chúng trở nên yếu ớt. Kyan không biết đã dậy từ lúc nào, anh ôm cậu vẫn đang còn say ngủ.
Cảm giác có người ôm mình chặt đến nghẹt thở Daniel dần mở mắt tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là bờ ngực vững chắc quen thuộc. Cậu có chút giật mình ngồi phắt dậy, hành động ấy khiến anh bất ngờ cũng ngồi dậy theo cậu.
"Cậu khó chịu chỗ nào sao, là ác mộng." Anh lo lắng hỏi thăm cậu.
Daniel nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Kyan một lúc lâu rồi đột nhiên cậu đẩy anh ra nhìn anh với ánh mắt chán ghét. Kyan nhìn cậu thư thế thì cảm thấy rất xa lạ, giống như cậu đã quay trở lại với lúc ban đầu khi mới bước chân vào đây vậy.
"Daniel.." Kyan vươn tay ra muốn nắm lấy tay cậu nhưng lại bị cậu né tránh, Daniel xuống giường rồi đi một mạch vào phòng tắm.
Kyan âm thầm suy nghĩ, anh không biết vì sao cậu lại cư xử như vậy, nhớ lại những việc mình đã làm với Daniel anh cảm thấy mình không có gây ra lỗi lầm gì.
Sau khi tắm rửa thay đồ Daniel vẫn còn nhìn thấy Kyan đang ngồi trên giường mình, cậu nhíu mày nhìn anh như đang hỏi rằng tại sao anh vẫn còn ở chỗ này. Cậu đành ghi lên tờ giấy nhỏ rồi đưa cho anh, ý viết trong đó rất rõ ràng đó chính là muốn đuổi anh đi.
Anh ngơ ngác nhìn cậu, ánh mắt kia không còn chứa đựng niềm vui sướng khi được gặp anh như mọi khi mà thay vào đó là sự lạnh lùng khó tả. Vẫn là màu xanh lục cuốn hút kia nhưng sao lại khó chịu đến như thế.
"Cậu nhớ ăn sáng đầy đủ. Tôi đi đây." Kyan chỉ biết ngậm ngùi rời đi. Sau khi anh đi rồi Daniel mới thở dài một hơi mà suy sụp ngồi xuống giường. Những ngày qua cậu đã suy nghĩ rất kỹ rồi, đây chính là cách tốt nhất cho cả hai.
Hanna nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở cậu nên ăn sáng, cô đã thấy cậu bỏ bữa sáng mấy ngày nay khiến cô lo lắng không thôi. Daniel nghe nhắc nhở vậy đành phải xuống ăn bữa sáng. Vừa ngồi vào chỗ thì Jessica mạnh bạo đẩy cửa bước vào, sau khi biết được cậu chỉ là người thế thân thì cô không còn sợ hãi gì nữa.
Jessica quay lại với phong cách ăn mặc của mình, hôm nay cô mặc bộ váy đỏ thẫm với phần áo xẻ sâu khiến vòng ngực như hở như lộ kia làm mọi người phải để ý đến. Mái tóc vàng óng càng thêm nét quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn.
Cô tưởng rằng mọi người sẽ phải trầm trồ trước sự xinh đẹp này của mình nhưng khi nhìn lại thì thấy Daniel đang chăm chú ăn còn Kamel lại chỉ nhìn chăm chăm mỗi Daniel, cô có chút không phục, tại sao người kia chỉ có mảnh vải trắng quấn thân mà vẫn được để ý nhiều đến như vậy.
Đúng lúc này Kyan cũng bước vào phòng ăn, nhìn thấy Daniel đã ngồi đó sẵn thì anh bất giác mỉm cười, quay sang thấy thân hình đỏ thẫm của ai kai khiến nụ cười anh vụt tắt. Jessica thầm ghét bỏ Daniel, từ lúc anh bước vào cô đã quan sát thái độ của anh, những tưởng rằng anh sẽ dành vài lời khen cho mình nhưng lại chỉ nhìn thấy anh dùng khuôn mặt lạnh lùng ấy đánh giá mình.
"Anh, hôm nay anh thấy em thế nào?" Jessica cố guognjw cười quay sang hỏi anh.
Kyan còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô mà nói, "Ừm, rất đẹp."
Jessica tức đến nỗi chiếc khăn tay cũng bị cô cho tách làm đôi. Dù tức giận như vậy nhưng cô vẫn cố gắng giữ nụ cười tươi trên môi, ra vẻ thích thú khi được anh khen. Daniel nghe Kyan khen cô thì khựng lại vài giây rồi cố ăn nốt thức ăn trước mặt.
"Khi nào em ăn xong chungs ta ra ngoài đi dạo được không." Kamel không quan tâm ở đây có những ai mà mở miệng ngỏ ý rủ cậu cùng đi dạo.
"Không thể, cậu ấy vẫn đang bệnh, không thể ra ngoài." Kyan nghe vậy liền chặn lại.
Daniel liếc mắt nhìn Kyan rồi quay sang Kamel gật đầu coi như đồng ý lời đề nghị của Kamel. Dù sao cũng không có việc gì làm, đi dạo một chút cũng tốt cho sức khỏe. Vừa gật đầu Daniel đã nhanh chóng đứng dậy, Kamel biết ý cũng đứng dậy đi theo cậu ra ngoài.
Kyan nghiến răng nhìn theo bóng lưng hai người đang rời đi, anh không ngờ có một ngày Daniel lại quan tâm người khác hơn anh. Nhìn thức ăn trước mặt anh cũng không còn hứng thú ăn uống nữa liền đứng dậy rời đi.
Chỉ có Jessica là lạc lõng giữa thế giới này, cô không thể hiểu nổi, chỉ là một thằng con trai bị cho là vật thay thế vậy mà lại được quan tâm nhiền hơn cô. Thứ gì cô muốn đều sẽ giành được, thứ như cậu ta mà cũng đòi tranh giành với cô.
"Hôm qua em ngủ ngon không, có còn mơ thấy ác mộng không." Kamel luôn luôn là người chủ động đưa ra những chủ đề nói giữa anh và cậu.
Daniel nhớ lại hôm qua, giấc mơ đó không tính là ác mộng là bao, cậu chỉ cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của ai đó. Cậu nhìn Kamel rồi lắc đầu ý nói không có mơ thấy ác mộng.
"Vậy sao. Daniel, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Tôi.. Muốn đưa em rời khỏi chỗ này, tôi muốn được sống còn em, một cuộc sống riêng biệt chỉ mình em và tôi."
Kamel dừng lại ở giữa vườn hoa, nhẹ nắm lấy tay Daniel rồi nói. Những lời nói nhẹ nhàng như lông ngỗng nhưng khi cậu nghe vào lại nặng tựa ngàn cân. Nếu cậu rời đi cùng Kamel vậy thì anh sẽ ra sao, anh sẽ sống hạnh phúc cùng người con gái đó ư. Chỉ nghĩ đến đây thôi trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹn, cậu không thích anh hạnh phúc cùng người khác, cậu chỉ muốn anh ở bên mình.
Ý nghĩ này vừa xẹt ngang qua cậu nhanh chóng nhận ra vấn đề, tạo sao cậu lại đau lòng, tại sao cậu lại buồn bã khi anh đi bên người khác. Hóa ra là cậu đã thích anh mất rồi, thích sự quan tâm kia của anh, thích vòng tay ấm áp anh ôm mỗi tối, thích cái cách anh nhìn mình dịu dàng. Nhưng cậu lại không thể ôm lấy anh, không thể với tới anh, có lẽ tình cảm này sẽ bị chôn vùi trong lòng cậu mãi mãi.
Nhận ra được tình cảm của bản thân mình đối với Kyan bỗng cậu cảm thấy khó xử khi đối mặt với kamel. Daniel gỡ tay của mình khỏi tay Kamel, cậu vẫn không muốn rời khỏi nơi có anh. Kamel mím môi nhìn bàn tay mình, anh thở dài rồi chuyển hướng sang chủ đề khác.
"Thưa Quốc vương, quân lính bên phía Đông bỗng nhiên nổi loạn, bọn họ muốn làm việc cho Tổng tư lệnh Carlos ạ." Đã mấy tháng kể từ lúc được phái đi, Sam đột nhiên quay trở về báo cáo tình hình. Càng nghe đôi lông mày của Kyan càng nhíu lại, không ngờ Tổng tư lệnh không còn sợ gì mà ngang nhiên làm loạn lên như vậy.
Âm mưu của Tổng tư lệnh đã quá rõ ràng, ông ta muốn chiếm cái chỗ ngồi này của anh. Từ lúc xưa đến bây giờ các thế hệ trước đều chung sống trong nền hòa bình không đấu đá nhau vậy mà đến lúc anh lên ngôi thì lại xảy ra chuyện như thế này. Thật đáng xấu hổ với tổ tiên mà.
"Hiện tại tỉ số chênh lệch binh lính là khoảng bao nhiêu người."
"Hiện tại bên phía Tổng tư lệnh đã chiêu mộ được ba ngàn binh lính, bên mình chỉ chiếm hai ngàn binh lính. Chênh lệch một ngàn người."
Breway bên cạnh nghe được chỉ thở dài rồi nhìn lên Kyan, "Quốc vương, nếu chúng ta không làm gì cảnh báo họ, sớm muộn thì sẽ xảy ra nội chiến. Đến lúc đó bên phía Bắc cũng không ngồi yên mà nhìn chúng ta tự cắn xé nhau."
Ai cũng đều biết phía Bắc và phái Nam đều có chiến tranh với nhau qua từng thế kỷ, từ cách thức đưa binh đi đánh trả đến cách thức không đổ máu chính là đưa người sang hòa thân. Mỗi năm hai bên sẽ chia nhau đưa người sang, năm nay chính là người từ bên phía Bắc sang hòa thân.
Kyan nghĩ tới vấn đề chiến tranh liền nhức đầu. Anh không phải là người hiền hòa như cha mình, nếu giết đucojw anh sẽ triệt để tận gốc, còn không sẽ phải dùng những cách khác. Cha anh lại luôn xử lý mọi chuyện bằng những cuộc mềm mỏng, kết cục ông bị chính những người mà ông từng đối xử tốt giết chết.
"Đúng là cáo già mà. Vất vả cho cậu rồi Sam."
"Đây là chuyện nên làm, người không cần phải nói như vậy."
Kyan gật đầu sau đó ra hiệu cho mọi người tan họp còn mình thì ngồi lại trong phòng làm việc. Nghĩ tới Tổng tư lệnh chướng tai gai mắt kia anh lại không có biện pháp gì đối đầu với gã, Jessica dù là con gái cưng của gã nhưng cũng chỉ là con cờ để gã đặt đâu ngồi đó.
"Chúng ta đi thôi." Hanna bất chợt lên tiếng cắt ngang suy nghĩ trong đầu cậu, cậu quay lại nhìn Hanna rồi lắc đầu ý bảo mình không muốn đi nữa. Hanna khó hiểu nhìn cậu quay trở lại giường, Kamel cũng hơi bất ngờ khi cậu phản ứng lại như thế.
"Em.. Có chuyện gì sao. Em có thể kể cho tôi nghe được mà, tôi sẽ luôn bên cạnh em." Kamel không đành nhìn cậu thất thần như vậy cũng đi theo ngồi kế bên cậu, anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo cậu rồi kéo cậu vào lòng, bàn tay to với từng khớp xương rõ ràng vỗ lưng cậu như an ủi.
Hanna nhìn thấy cử chỉ quá phận như vậy của Kamel thì tức giận nhưng cô lại không có quyền lên tiếng chỉ đành im lặng đứng ở một bên.
Daniel gục xuống vai Kamel, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm hoa văn trên giường, trong đầu cậu giờ đây trống rỗng, cũng không còn suy nghĩ được gì cả. Cảm giác nặng nề này lại một lần nữa quay trở lại.
"Em mệt rồi, mau nằm xuống nghỉ đi." Kamel dìu Daniel nằm xuống, vén chăn lên đắp cho cậu sau đó ngồi chờ đến khi cậu chìm vào giấc ngủ say rồi mới rời đi.
"Là người hầu bên cạnh Vương hậu sao, hãy để ý đến em ấy mọi lúc, nếu có gì bất thường thì gọi báo cho tôi." Trước khi Kamel rời đi anh liền quay sang dặn dò cho Hanna ở kế bên.
"Vâng, thần nữ đã hiểu." Hanna cúi đầu chào, đợi đến khi Kamel rời khỏi phòng cô mới đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén vài cọng tóc còn vương trên mặt.
"Người hãy mơ một giấc mơ đẹp nhé." Hanna dịu giọng chúc cậu rồi cũng rời đi.
Bầu trời đêm đen bên ngoài kia giống như ttinh thần của Kyan ngay lúc này, Kyan có chutd mệt mỏi nhẹ mở cửa phòng của Daniel, nhìn thấy Daniel nằm ngủ trên giường anh cũng tự động cởi giày rồi lên giường nằm cùng cậu.
Kyan luồn tay sang eo cậu kéo cậu vào lòng, mỗi ngày anh đều cho cậu ăn nhiều thịt như vậy sao vẫn ốm như lúc ban đầu thế chứ. Anh thừa cơ hội cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, bàn tay không chịu yên phận sờ xoạng lên xuống, anh vừa ôm cậu vừa rải những nụ hôn xuống mặt cậu, cổ cậu.
"Daniel, đừng rời xa tôi. Hãy nói rằng cậu muốn ở bên tôi đi."
Kyan như muốn khảm Daniel hòa vào thân xác của mình, anh cứ vậy ôm cậu rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng chói chang mạnh mẽ chiếu vào căn phòng nhưng lại bị chiếc rèm cửa chặn lại đường chiếu khiến chúng trở nên yếu ớt. Kyan không biết đã dậy từ lúc nào, anh ôm cậu vẫn đang còn say ngủ.
Cảm giác có người ôm mình chặt đến nghẹt thở Daniel dần mở mắt tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là bờ ngực vững chắc quen thuộc. Cậu có chút giật mình ngồi phắt dậy, hành động ấy khiến anh bất ngờ cũng ngồi dậy theo cậu.
"Cậu khó chịu chỗ nào sao, là ác mộng." Anh lo lắng hỏi thăm cậu.
Daniel nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Kyan một lúc lâu rồi đột nhiên cậu đẩy anh ra nhìn anh với ánh mắt chán ghét. Kyan nhìn cậu thư thế thì cảm thấy rất xa lạ, giống như cậu đã quay trở lại với lúc ban đầu khi mới bước chân vào đây vậy.
"Daniel.." Kyan vươn tay ra muốn nắm lấy tay cậu nhưng lại bị cậu né tránh, Daniel xuống giường rồi đi một mạch vào phòng tắm.
Kyan âm thầm suy nghĩ, anh không biết vì sao cậu lại cư xử như vậy, nhớ lại những việc mình đã làm với Daniel anh cảm thấy mình không có gây ra lỗi lầm gì.
Sau khi tắm rửa thay đồ Daniel vẫn còn nhìn thấy Kyan đang ngồi trên giường mình, cậu nhíu mày nhìn anh như đang hỏi rằng tại sao anh vẫn còn ở chỗ này. Cậu đành ghi lên tờ giấy nhỏ rồi đưa cho anh, ý viết trong đó rất rõ ràng đó chính là muốn đuổi anh đi.
Anh ngơ ngác nhìn cậu, ánh mắt kia không còn chứa đựng niềm vui sướng khi được gặp anh như mọi khi mà thay vào đó là sự lạnh lùng khó tả. Vẫn là màu xanh lục cuốn hút kia nhưng sao lại khó chịu đến như thế.
"Cậu nhớ ăn sáng đầy đủ. Tôi đi đây." Kyan chỉ biết ngậm ngùi rời đi. Sau khi anh đi rồi Daniel mới thở dài một hơi mà suy sụp ngồi xuống giường. Những ngày qua cậu đã suy nghĩ rất kỹ rồi, đây chính là cách tốt nhất cho cả hai.
Hanna nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở cậu nên ăn sáng, cô đã thấy cậu bỏ bữa sáng mấy ngày nay khiến cô lo lắng không thôi. Daniel nghe nhắc nhở vậy đành phải xuống ăn bữa sáng. Vừa ngồi vào chỗ thì Jessica mạnh bạo đẩy cửa bước vào, sau khi biết được cậu chỉ là người thế thân thì cô không còn sợ hãi gì nữa.
Jessica quay lại với phong cách ăn mặc của mình, hôm nay cô mặc bộ váy đỏ thẫm với phần áo xẻ sâu khiến vòng ngực như hở như lộ kia làm mọi người phải để ý đến. Mái tóc vàng óng càng thêm nét quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn.
Cô tưởng rằng mọi người sẽ phải trầm trồ trước sự xinh đẹp này của mình nhưng khi nhìn lại thì thấy Daniel đang chăm chú ăn còn Kamel lại chỉ nhìn chăm chăm mỗi Daniel, cô có chút không phục, tại sao người kia chỉ có mảnh vải trắng quấn thân mà vẫn được để ý nhiều đến như vậy.
Đúng lúc này Kyan cũng bước vào phòng ăn, nhìn thấy Daniel đã ngồi đó sẵn thì anh bất giác mỉm cười, quay sang thấy thân hình đỏ thẫm của ai kai khiến nụ cười anh vụt tắt. Jessica thầm ghét bỏ Daniel, từ lúc anh bước vào cô đã quan sát thái độ của anh, những tưởng rằng anh sẽ dành vài lời khen cho mình nhưng lại chỉ nhìn thấy anh dùng khuôn mặt lạnh lùng ấy đánh giá mình.
"Anh, hôm nay anh thấy em thế nào?" Jessica cố guognjw cười quay sang hỏi anh.
Kyan còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô mà nói, "Ừm, rất đẹp."
Jessica tức đến nỗi chiếc khăn tay cũng bị cô cho tách làm đôi. Dù tức giận như vậy nhưng cô vẫn cố gắng giữ nụ cười tươi trên môi, ra vẻ thích thú khi được anh khen. Daniel nghe Kyan khen cô thì khựng lại vài giây rồi cố ăn nốt thức ăn trước mặt.
"Khi nào em ăn xong chungs ta ra ngoài đi dạo được không." Kamel không quan tâm ở đây có những ai mà mở miệng ngỏ ý rủ cậu cùng đi dạo.
"Không thể, cậu ấy vẫn đang bệnh, không thể ra ngoài." Kyan nghe vậy liền chặn lại.
Daniel liếc mắt nhìn Kyan rồi quay sang Kamel gật đầu coi như đồng ý lời đề nghị của Kamel. Dù sao cũng không có việc gì làm, đi dạo một chút cũng tốt cho sức khỏe. Vừa gật đầu Daniel đã nhanh chóng đứng dậy, Kamel biết ý cũng đứng dậy đi theo cậu ra ngoài.
Kyan nghiến răng nhìn theo bóng lưng hai người đang rời đi, anh không ngờ có một ngày Daniel lại quan tâm người khác hơn anh. Nhìn thức ăn trước mặt anh cũng không còn hứng thú ăn uống nữa liền đứng dậy rời đi.
Chỉ có Jessica là lạc lõng giữa thế giới này, cô không thể hiểu nổi, chỉ là một thằng con trai bị cho là vật thay thế vậy mà lại được quan tâm nhiền hơn cô. Thứ gì cô muốn đều sẽ giành được, thứ như cậu ta mà cũng đòi tranh giành với cô.
"Hôm qua em ngủ ngon không, có còn mơ thấy ác mộng không." Kamel luôn luôn là người chủ động đưa ra những chủ đề nói giữa anh và cậu.
Daniel nhớ lại hôm qua, giấc mơ đó không tính là ác mộng là bao, cậu chỉ cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của ai đó. Cậu nhìn Kamel rồi lắc đầu ý nói không có mơ thấy ác mộng.
"Vậy sao. Daniel, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Tôi.. Muốn đưa em rời khỏi chỗ này, tôi muốn được sống còn em, một cuộc sống riêng biệt chỉ mình em và tôi."
Kamel dừng lại ở giữa vườn hoa, nhẹ nắm lấy tay Daniel rồi nói. Những lời nói nhẹ nhàng như lông ngỗng nhưng khi cậu nghe vào lại nặng tựa ngàn cân. Nếu cậu rời đi cùng Kamel vậy thì anh sẽ ra sao, anh sẽ sống hạnh phúc cùng người con gái đó ư. Chỉ nghĩ đến đây thôi trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹn, cậu không thích anh hạnh phúc cùng người khác, cậu chỉ muốn anh ở bên mình.
Ý nghĩ này vừa xẹt ngang qua cậu nhanh chóng nhận ra vấn đề, tạo sao cậu lại đau lòng, tại sao cậu lại buồn bã khi anh đi bên người khác. Hóa ra là cậu đã thích anh mất rồi, thích sự quan tâm kia của anh, thích vòng tay ấm áp anh ôm mỗi tối, thích cái cách anh nhìn mình dịu dàng. Nhưng cậu lại không thể ôm lấy anh, không thể với tới anh, có lẽ tình cảm này sẽ bị chôn vùi trong lòng cậu mãi mãi.
Nhận ra được tình cảm của bản thân mình đối với Kyan bỗng cậu cảm thấy khó xử khi đối mặt với kamel. Daniel gỡ tay của mình khỏi tay Kamel, cậu vẫn không muốn rời khỏi nơi có anh. Kamel mím môi nhìn bàn tay mình, anh thở dài rồi chuyển hướng sang chủ đề khác.
"Thưa Quốc vương, quân lính bên phía Đông bỗng nhiên nổi loạn, bọn họ muốn làm việc cho Tổng tư lệnh Carlos ạ." Đã mấy tháng kể từ lúc được phái đi, Sam đột nhiên quay trở về báo cáo tình hình. Càng nghe đôi lông mày của Kyan càng nhíu lại, không ngờ Tổng tư lệnh không còn sợ gì mà ngang nhiên làm loạn lên như vậy.
Âm mưu của Tổng tư lệnh đã quá rõ ràng, ông ta muốn chiếm cái chỗ ngồi này của anh. Từ lúc xưa đến bây giờ các thế hệ trước đều chung sống trong nền hòa bình không đấu đá nhau vậy mà đến lúc anh lên ngôi thì lại xảy ra chuyện như thế này. Thật đáng xấu hổ với tổ tiên mà.
"Hiện tại tỉ số chênh lệch binh lính là khoảng bao nhiêu người."
"Hiện tại bên phía Tổng tư lệnh đã chiêu mộ được ba ngàn binh lính, bên mình chỉ chiếm hai ngàn binh lính. Chênh lệch một ngàn người."
Breway bên cạnh nghe được chỉ thở dài rồi nhìn lên Kyan, "Quốc vương, nếu chúng ta không làm gì cảnh báo họ, sớm muộn thì sẽ xảy ra nội chiến. Đến lúc đó bên phía Bắc cũng không ngồi yên mà nhìn chúng ta tự cắn xé nhau."
Ai cũng đều biết phía Bắc và phái Nam đều có chiến tranh với nhau qua từng thế kỷ, từ cách thức đưa binh đi đánh trả đến cách thức không đổ máu chính là đưa người sang hòa thân. Mỗi năm hai bên sẽ chia nhau đưa người sang, năm nay chính là người từ bên phía Bắc sang hòa thân.
Kyan nghĩ tới vấn đề chiến tranh liền nhức đầu. Anh không phải là người hiền hòa như cha mình, nếu giết đucojw anh sẽ triệt để tận gốc, còn không sẽ phải dùng những cách khác. Cha anh lại luôn xử lý mọi chuyện bằng những cuộc mềm mỏng, kết cục ông bị chính những người mà ông từng đối xử tốt giết chết.
"Đúng là cáo già mà. Vất vả cho cậu rồi Sam."
"Đây là chuyện nên làm, người không cần phải nói như vậy."
Kyan gật đầu sau đó ra hiệu cho mọi người tan họp còn mình thì ngồi lại trong phòng làm việc. Nghĩ tới Tổng tư lệnh chướng tai gai mắt kia anh lại không có biện pháp gì đối đầu với gã, Jessica dù là con gái cưng của gã nhưng cũng chỉ là con cờ để gã đặt đâu ngồi đó.