Chương 16
Ngày này qua tháng nọ, Daniel luôn phải sống dưới ánh nhìn săm soi của Jessica khiến cậu không còn cảm thấy được tự do như trước, mỗi lần cậu làm bất cứ hành động nào cũng đều bị cô nói ra nói vào. Nhiều lúc cậu cũng muốn chống trả lại nhưng lại không có dũng khí nói ra những lời lẽ đó.
Kamel cảm thấy tình hình dạo gần đây của Daniel từ tốt chuyển dần thành xấu mà vô cùng lo lắng, dù không thích chạm mặt với Kyan nhưng anh vẫn phải đi tìm Kyan nói chuyện.
Cách cửa phòng họp vừa mở Kamel liền xông thẳng vô khiến mọi người bên trong có chút giật mình. Kamel nhìn Kyan rồi nói, "Thưa ngài, tôi có chuyện cần bàn với ngài."
Kyan nhìn bộ dạng hớt hải của Kamel rồi gật đầu dẫn anh về phòng làm việc của mình. Tổng tư lệnh Carlos vừa bước ra khỏi cửa liền bị thứ gì đó đè lên.
"Cha, cha có nhớ con không?" Jessica vừa thấy cha mình liền bổ nhào đến ôm ông. Carlos giật mình suýt chút là té ngửa ra đằng sau vội lớn tiếng, "Con gái con đứa, mau buông ta ra."
Jessica bị cha chửi liền ngậm ngùi buông tay, rồi tiễn cha mình đến cổng chính của cung điện.
"Kyan dạo này thế nào rồi, có động tĩnh gì không?"
"Hức, anh ấy thậm chí còn không thèm đụng vào con. Con phải làm thế nào đây cha ơi." Jessica vừa nghe Carlos hỏi về Kyan liền đáng thương rơi lệ, cô vừa đi vừa kể lể suốt thời gian qua Kyan không thèm béng mảng đến mình mà chỉ quan tâm đến nàng hậu của Kyan.
"Có được vị trí Vương hậu kia thì ắt Kyan cũng sẽ quan tâm đến con." Carlos liếc nhìn đứa con gái mà ông cưng chiều đến khờ dại kia mà lắc đầu.
"Con cũng biết mà, nhưng làm thế nào để có được vị trí ấy đây, cô ta vẫn còn sống mà." Chỉ nghĩ đến thôi đã làm cô tức điên lên.
"Đứa con ngốc, phụ nự với nhau thì tự đi làm tìm cách, chẳng lẽ bây giờ còn để ta giúp con cái này ư. Ta không có thì giờ để quan tâm tới chuyện cỏn con này. Con tự mà nghĩ cách làm sao đi." Carlos nói xong liền quay bước rời đi, đứa con gái không hiểu chuyện này không biết còn gây thêm rắc rối gì cho ông nữa hay không.
Jessica nhìn cha tức giận bỏ về mà im lặng không nói gì, người cha không đáng tin cậy này của cô sớm muôn gì cũng sẽ gặp điều chẳng lành, Jessica thu lại những giọt nước mắt ban nãy rồi trở về phòng của mình.
"Tiểu thư, tiểu thư.." Người hầu bên cạnh cô là một cô gái với khuôn mặt có nhiều vết tàn nhang, người hầu này đã theo chân cô từ lúc cô còn bé đến tận bây giờ.
"Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải vậy. Nói năng đàng hoàng xem nào." Jessica đang ngồi ăn hoa quả nghe tiếng gọi mình mà bị sặc, cô liền quay sang trách móc cô người hầu kia.
"Có chuyện này là tin động trời đấy tiểu thư." Cô người hầu quỳ ở bên chân cô từ từ thở đều rồi nói.
"Gì cơ, mau nói ta nghe xem nào."
"Vương hậu.. Vương hậu chính là con trai, người được mệnh danh là con gái của phía Bắc kia chính là con trai."
"Cái gì cơ, con trai á. Ả Vương hậu kia chính là con trai ư. Ta không tin, ngươi nghe được thông tin này từ đâu." Jessica nghe vậy thì bất ngờ quay sang nhìn cô hầu của mình, trái nho trên tay cũng không cầm nổi mà rớt xuống đất.
"Thần nữ đi ngang qua phòng làm việc của Quốc vương nên vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Quốc vương với người nào đó tên là Kamel." Cô hầu liền thuật lại những gì mình nghe được cho Jessica nghe.
Kyan đi vào phòng trước ra hiệu cho Kamel đongs cửa rồi trình bày những gì anh muốn nói.
"Tình trạng của Daniel đang chuyển biến xấu đi." Kamel không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.
Kyan nhíu mày nhìn Kamel, "Không phải lúc trước đã bảo là tốt lên rồi sao, sao lại chuyển biến xấu chứ."
"Mấy ngày nay đều không thấy em ấy ra ngoài mái đình nhỏ ngồi, tôi tưởng rằng cậu ấy vì ngủ quên mà không tới, nhưng đến chiều tôi liền đi tìm em ấy ở bờ hồ. Lúc đến đó tôi liền thấy em ấy đang trong tình trạng điên loạn, tóc tai rối bời cùng quần áo xộc xệch."
"Sao chứ, sao lúc ấy ngươi không báo cho ta sớm hơn chứ."
"Tôi vô tình nhặt được vài mẩu giấy rơi xung quanh cậu ấy." Nói rồi Kamel liền lấy ra vài mảnh giấy đã bị vò nát. Bên trên đều xuất hiệnn tên của Kyan cùng Jessica.
"Tôi nghĩ Jessica đã làm cho tinh thần của Daniel ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi muốn đề xuất đưa cậu ấy đến một nơi an tĩnh để tiếp tục trị bệnh."
Ánh mắt Kyan run rẩy nhìn nét chữ vừa nắn nót vừa nguệch ngoạc của cậu mà đau lòng, anh không hề biết rằng Daniel đã trải qua những gì. Mỗi tối anh đều ở bên cậu vậy àm anh lại không cảm nhận được sự thay đổi đó của cậu.
"Ta phản đối, cậu ấy là người của ta, là Vương hậu của ta."
"Em ấy là người thay thế Vương hậu được đưa vào đây, chứ không phải là Vương hậu thật sự của ngài. Em ấy là con trai, em ấy đáng lẽ phải được sống tự do với giới tính của mình, vậy mà ngài lại ép buộc con người em ấy dưới lớp váy đó." Kamel có chút tức giận mà gằn giọng nói, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kyan mà không một chút sợ hãi.
"Ta đã nói rồi, rằng cậu ấy là người của ta, ta không quan tâm em ấy là con trai hay con gái hay là Vương hậu, ta chỉ cần có em ấy bên cạnh ta." Kyan đột nhiên lớn giọng nói, tiếng nói vang vọng cả căn phòng. Ánh mắt như tóe ra tia lửa nhìn chằm chằm Kamel.
"Ngài không thể làm như vậy, em ấy hiện tại đang bị khủng hoảng tinh thần bởi ngài, người mà em ấy tin tưởng nhất. Ngài đây chính là đang tổn thương em ấy." Kamel nói xong câu này liền rời đi.
Kyan lo lắng nhớ đến những đêm nay, Daniel luôn luôn đứng đợi anh ở cửa, mỗi lần anh mở cửa liền nhìn thấy cậu cười một cách vui vẻ hệt như đứa trẻ được cho kẹo, "Sao lại xảy ra chuyện này chứ."
Kamel rời khỏi phòng làm việc của Kyan liền đi thẳng đến phòng của Daniel, anh biết hiện giờ tâm trí cậu lại bị lay động bởi những việc xảy ra xung quanh vậy nên anh cực kỳ lo lắng cho cậu.
"Daniel, tôi là Kamel đây." Kamel gõ cửa đến lần thứ ba mới có người ra mở cửa, nhìn thấy Daniel tiều tụy trước mặt mà anh không nén nổi sự đau lòng ôm cậu vào lòng.
Đôi mắt xanh lục giờ đây không còn sự tỏng trẻo như ngày thường nữa mà trở nên trầm đục hơn, quầng thâm dưới ánh mắt cũng dần xuất hiện rõ hơn. Mái tóc dài lúc nào cũng được chải chuốt gọn gàng giờ lại rối như tơ vò, thân thể cậu ngày càng gầy đi trông thấy.
"Em hãy cùng tôi trốn khỏi chỗ này nhé, có được không." Kamel nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cậu.
Daniel nghe vậy liền giật mình đẩy Kamel ra rồi cảnh giác nhìn anh, cậu không thể rời khỏi chỗ này, cậu không muốn quay trở lại cuộc sống trốn chui trốn lủi như trước kia, cậu không muốn phải khổ sở như lúc đó. Ở nơi tráng lệ này cậu luôn luôn có đồ ăn, luôn luôn có đồ để mặc, cậu không muốn rời xa nơi này.
Đôi mắt kia cảnh giác nhìn anh rồi lại dao động một cách mãnh liệt, Kamel vừa nhìn liền biết cậu đang nghĩ gì,
"Chúng ta hãy kiếm tiền, kiếm tiền để sống, sống tự do, nhé," Anh nhẹ nhàng tiến đến gần cậu.
Mỗi lần Kamel tiến đến cậu liền lùi một bước, cứ như vậy anh tiến tôi lùi đến lúc cậu vấp phải chiếc bàn mà ngã xuống.
Kamel thấy cậu té ngã thì giật mình hoảng hốt chạy lại đỡ cậu dậy, may mắn là cậu không bị trầy xước ở đâu.
"Em có sao không, có bị đau chỗ nào không?"
Mặc dù biết rằng Daniel không thể cảm nhận được sự đau đớn nhưng anh vẫn muốn biết cậu đang cảm thấy như thế nào, bất ngờ rằng Daniel lại gật đầu còn đưa bàn tay mảnh khảnh ra cho Kamel xem.
Kamel nhìn xuống bàn tay kia, trên cổ tay trắng nõn đã nhanh chóng xuất hiện một vệt tím.
"Em.. Cảm thấy đau sao." Kamel dường như cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cố gắng nặn ra từng chữ hỏi cậu lại lần nữa.
Daniel gật đầu xác nhận, việc này chính là một việc tốt trong quá trình cậu trị bệnh. Kamel có chút vui mừng, vừa vui nhưng cũng vừa lo.
"Không sao, mau đứng dậy, để tôi bôi thuốc cho em."
Kamel đang dìu Daniel đứng dậy thì bất ngờ bị đẩy ra, Hanna từ ngoài thấy phòng không đóng cửa liền vội vàng bước vào. Nhìn thấy Daniel đang ngồi trên sàn nhà còn Kamel cứ kéo lấy tay cậu khiến Hanna giật mình.
"Ngài đang làm gì vậy?" Hanna đẩy người đàn ông kia ra rồi dịu dàng dìu cậu đứng dậy.
"Người không sao chứ, có bị thương ở chỗ nào không."
Hanna cầm tay cậu kiểm tra một lượt thì thấy vết tím kia, cô hoảng hốt để cậu ngồi lên ghế sô pha kế đó còn mình thì đi lấy hộp thuốc.
"Nếu thấy đau thì người nhớ nắm lấy tay thần nữ nhé."
Kamel đứng nhìn Hanna bối thuốc lên vết bầm kia mà cảm thấy kỳ lạ, anh muốn lại giúp cô bôi thuốc cho Daniel nhưng lại bị Hanna đẩy khéo ra, thậm chí cô còn không cho anh đụng vào người Daniel khiến anh thấy bối rối.
"Bôi thuốc xong rồi, Người có muốn đi dạo không. Thần nữ sẽ dẫn người đi dạo nhé." Hanna ngẩng lên nhìn thẳng vô đôi mắt xanh lục kia, cô cũng cảm nhận được sự thay đổi của Daniel vào những ngày qua, tính tình của cậu thay đổi hẳn khiến cô không biết phải làm sao.
Daniel gật đầu, mấy ngày nay ở trong phòng khiến cậu hít thở không thông, đúng lúc ra ngoài đi dạo một chút cho tâm trí thoải mái hơn. Hanna đưa cậu bộ đồ khác, sau khi thay đồ xong cô liền nhẹ nhàng chải tóc giúp cậu, từ mái tóc bù xù trở lại mái tóc thẳng mượt như trước.
Kamel âm thầm đi theo sau cậu, anh muốn xem tinh thần hiện tại của cậu có ổn định không. Nếu như tinh thần cậu ngày càng giảm sút, anh chắc chắn sẽ mang cậu ra khỏi đây, sẽ giấu cậu ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy, sẽ cho cậu cuộc sống tự do hơn.
Kamel cảm thấy tình hình dạo gần đây của Daniel từ tốt chuyển dần thành xấu mà vô cùng lo lắng, dù không thích chạm mặt với Kyan nhưng anh vẫn phải đi tìm Kyan nói chuyện.
Cách cửa phòng họp vừa mở Kamel liền xông thẳng vô khiến mọi người bên trong có chút giật mình. Kamel nhìn Kyan rồi nói, "Thưa ngài, tôi có chuyện cần bàn với ngài."
Kyan nhìn bộ dạng hớt hải của Kamel rồi gật đầu dẫn anh về phòng làm việc của mình. Tổng tư lệnh Carlos vừa bước ra khỏi cửa liền bị thứ gì đó đè lên.
"Cha, cha có nhớ con không?" Jessica vừa thấy cha mình liền bổ nhào đến ôm ông. Carlos giật mình suýt chút là té ngửa ra đằng sau vội lớn tiếng, "Con gái con đứa, mau buông ta ra."
Jessica bị cha chửi liền ngậm ngùi buông tay, rồi tiễn cha mình đến cổng chính của cung điện.
"Kyan dạo này thế nào rồi, có động tĩnh gì không?"
"Hức, anh ấy thậm chí còn không thèm đụng vào con. Con phải làm thế nào đây cha ơi." Jessica vừa nghe Carlos hỏi về Kyan liền đáng thương rơi lệ, cô vừa đi vừa kể lể suốt thời gian qua Kyan không thèm béng mảng đến mình mà chỉ quan tâm đến nàng hậu của Kyan.
"Có được vị trí Vương hậu kia thì ắt Kyan cũng sẽ quan tâm đến con." Carlos liếc nhìn đứa con gái mà ông cưng chiều đến khờ dại kia mà lắc đầu.
"Con cũng biết mà, nhưng làm thế nào để có được vị trí ấy đây, cô ta vẫn còn sống mà." Chỉ nghĩ đến thôi đã làm cô tức điên lên.
"Đứa con ngốc, phụ nự với nhau thì tự đi làm tìm cách, chẳng lẽ bây giờ còn để ta giúp con cái này ư. Ta không có thì giờ để quan tâm tới chuyện cỏn con này. Con tự mà nghĩ cách làm sao đi." Carlos nói xong liền quay bước rời đi, đứa con gái không hiểu chuyện này không biết còn gây thêm rắc rối gì cho ông nữa hay không.
Jessica nhìn cha tức giận bỏ về mà im lặng không nói gì, người cha không đáng tin cậy này của cô sớm muôn gì cũng sẽ gặp điều chẳng lành, Jessica thu lại những giọt nước mắt ban nãy rồi trở về phòng của mình.
"Tiểu thư, tiểu thư.." Người hầu bên cạnh cô là một cô gái với khuôn mặt có nhiều vết tàn nhang, người hầu này đã theo chân cô từ lúc cô còn bé đến tận bây giờ.
"Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải vậy. Nói năng đàng hoàng xem nào." Jessica đang ngồi ăn hoa quả nghe tiếng gọi mình mà bị sặc, cô liền quay sang trách móc cô người hầu kia.
"Có chuyện này là tin động trời đấy tiểu thư." Cô người hầu quỳ ở bên chân cô từ từ thở đều rồi nói.
"Gì cơ, mau nói ta nghe xem nào."
"Vương hậu.. Vương hậu chính là con trai, người được mệnh danh là con gái của phía Bắc kia chính là con trai."
"Cái gì cơ, con trai á. Ả Vương hậu kia chính là con trai ư. Ta không tin, ngươi nghe được thông tin này từ đâu." Jessica nghe vậy thì bất ngờ quay sang nhìn cô hầu của mình, trái nho trên tay cũng không cầm nổi mà rớt xuống đất.
"Thần nữ đi ngang qua phòng làm việc của Quốc vương nên vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Quốc vương với người nào đó tên là Kamel." Cô hầu liền thuật lại những gì mình nghe được cho Jessica nghe.
Kyan đi vào phòng trước ra hiệu cho Kamel đongs cửa rồi trình bày những gì anh muốn nói.
"Tình trạng của Daniel đang chuyển biến xấu đi." Kamel không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.
Kyan nhíu mày nhìn Kamel, "Không phải lúc trước đã bảo là tốt lên rồi sao, sao lại chuyển biến xấu chứ."
"Mấy ngày nay đều không thấy em ấy ra ngoài mái đình nhỏ ngồi, tôi tưởng rằng cậu ấy vì ngủ quên mà không tới, nhưng đến chiều tôi liền đi tìm em ấy ở bờ hồ. Lúc đến đó tôi liền thấy em ấy đang trong tình trạng điên loạn, tóc tai rối bời cùng quần áo xộc xệch."
"Sao chứ, sao lúc ấy ngươi không báo cho ta sớm hơn chứ."
"Tôi vô tình nhặt được vài mẩu giấy rơi xung quanh cậu ấy." Nói rồi Kamel liền lấy ra vài mảnh giấy đã bị vò nát. Bên trên đều xuất hiệnn tên của Kyan cùng Jessica.
"Tôi nghĩ Jessica đã làm cho tinh thần của Daniel ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi muốn đề xuất đưa cậu ấy đến một nơi an tĩnh để tiếp tục trị bệnh."
Ánh mắt Kyan run rẩy nhìn nét chữ vừa nắn nót vừa nguệch ngoạc của cậu mà đau lòng, anh không hề biết rằng Daniel đã trải qua những gì. Mỗi tối anh đều ở bên cậu vậy àm anh lại không cảm nhận được sự thay đổi đó của cậu.
"Ta phản đối, cậu ấy là người của ta, là Vương hậu của ta."
"Em ấy là người thay thế Vương hậu được đưa vào đây, chứ không phải là Vương hậu thật sự của ngài. Em ấy là con trai, em ấy đáng lẽ phải được sống tự do với giới tính của mình, vậy mà ngài lại ép buộc con người em ấy dưới lớp váy đó." Kamel có chút tức giận mà gằn giọng nói, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kyan mà không một chút sợ hãi.
"Ta đã nói rồi, rằng cậu ấy là người của ta, ta không quan tâm em ấy là con trai hay con gái hay là Vương hậu, ta chỉ cần có em ấy bên cạnh ta." Kyan đột nhiên lớn giọng nói, tiếng nói vang vọng cả căn phòng. Ánh mắt như tóe ra tia lửa nhìn chằm chằm Kamel.
"Ngài không thể làm như vậy, em ấy hiện tại đang bị khủng hoảng tinh thần bởi ngài, người mà em ấy tin tưởng nhất. Ngài đây chính là đang tổn thương em ấy." Kamel nói xong câu này liền rời đi.
Kyan lo lắng nhớ đến những đêm nay, Daniel luôn luôn đứng đợi anh ở cửa, mỗi lần anh mở cửa liền nhìn thấy cậu cười một cách vui vẻ hệt như đứa trẻ được cho kẹo, "Sao lại xảy ra chuyện này chứ."
Kamel rời khỏi phòng làm việc của Kyan liền đi thẳng đến phòng của Daniel, anh biết hiện giờ tâm trí cậu lại bị lay động bởi những việc xảy ra xung quanh vậy nên anh cực kỳ lo lắng cho cậu.
"Daniel, tôi là Kamel đây." Kamel gõ cửa đến lần thứ ba mới có người ra mở cửa, nhìn thấy Daniel tiều tụy trước mặt mà anh không nén nổi sự đau lòng ôm cậu vào lòng.
Đôi mắt xanh lục giờ đây không còn sự tỏng trẻo như ngày thường nữa mà trở nên trầm đục hơn, quầng thâm dưới ánh mắt cũng dần xuất hiện rõ hơn. Mái tóc dài lúc nào cũng được chải chuốt gọn gàng giờ lại rối như tơ vò, thân thể cậu ngày càng gầy đi trông thấy.
"Em hãy cùng tôi trốn khỏi chỗ này nhé, có được không." Kamel nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cậu.
Daniel nghe vậy liền giật mình đẩy Kamel ra rồi cảnh giác nhìn anh, cậu không thể rời khỏi chỗ này, cậu không muốn quay trở lại cuộc sống trốn chui trốn lủi như trước kia, cậu không muốn phải khổ sở như lúc đó. Ở nơi tráng lệ này cậu luôn luôn có đồ ăn, luôn luôn có đồ để mặc, cậu không muốn rời xa nơi này.
Đôi mắt kia cảnh giác nhìn anh rồi lại dao động một cách mãnh liệt, Kamel vừa nhìn liền biết cậu đang nghĩ gì,
"Chúng ta hãy kiếm tiền, kiếm tiền để sống, sống tự do, nhé," Anh nhẹ nhàng tiến đến gần cậu.
Mỗi lần Kamel tiến đến cậu liền lùi một bước, cứ như vậy anh tiến tôi lùi đến lúc cậu vấp phải chiếc bàn mà ngã xuống.
Kamel thấy cậu té ngã thì giật mình hoảng hốt chạy lại đỡ cậu dậy, may mắn là cậu không bị trầy xước ở đâu.
"Em có sao không, có bị đau chỗ nào không?"
Mặc dù biết rằng Daniel không thể cảm nhận được sự đau đớn nhưng anh vẫn muốn biết cậu đang cảm thấy như thế nào, bất ngờ rằng Daniel lại gật đầu còn đưa bàn tay mảnh khảnh ra cho Kamel xem.
Kamel nhìn xuống bàn tay kia, trên cổ tay trắng nõn đã nhanh chóng xuất hiện một vệt tím.
"Em.. Cảm thấy đau sao." Kamel dường như cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cố gắng nặn ra từng chữ hỏi cậu lại lần nữa.
Daniel gật đầu xác nhận, việc này chính là một việc tốt trong quá trình cậu trị bệnh. Kamel có chút vui mừng, vừa vui nhưng cũng vừa lo.
"Không sao, mau đứng dậy, để tôi bôi thuốc cho em."
Kamel đang dìu Daniel đứng dậy thì bất ngờ bị đẩy ra, Hanna từ ngoài thấy phòng không đóng cửa liền vội vàng bước vào. Nhìn thấy Daniel đang ngồi trên sàn nhà còn Kamel cứ kéo lấy tay cậu khiến Hanna giật mình.
"Ngài đang làm gì vậy?" Hanna đẩy người đàn ông kia ra rồi dịu dàng dìu cậu đứng dậy.
"Người không sao chứ, có bị thương ở chỗ nào không."
Hanna cầm tay cậu kiểm tra một lượt thì thấy vết tím kia, cô hoảng hốt để cậu ngồi lên ghế sô pha kế đó còn mình thì đi lấy hộp thuốc.
"Nếu thấy đau thì người nhớ nắm lấy tay thần nữ nhé."
Kamel đứng nhìn Hanna bối thuốc lên vết bầm kia mà cảm thấy kỳ lạ, anh muốn lại giúp cô bôi thuốc cho Daniel nhưng lại bị Hanna đẩy khéo ra, thậm chí cô còn không cho anh đụng vào người Daniel khiến anh thấy bối rối.
"Bôi thuốc xong rồi, Người có muốn đi dạo không. Thần nữ sẽ dẫn người đi dạo nhé." Hanna ngẩng lên nhìn thẳng vô đôi mắt xanh lục kia, cô cũng cảm nhận được sự thay đổi của Daniel vào những ngày qua, tính tình của cậu thay đổi hẳn khiến cô không biết phải làm sao.
Daniel gật đầu, mấy ngày nay ở trong phòng khiến cậu hít thở không thông, đúng lúc ra ngoài đi dạo một chút cho tâm trí thoải mái hơn. Hanna đưa cậu bộ đồ khác, sau khi thay đồ xong cô liền nhẹ nhàng chải tóc giúp cậu, từ mái tóc bù xù trở lại mái tóc thẳng mượt như trước.
Kamel âm thầm đi theo sau cậu, anh muốn xem tinh thần hiện tại của cậu có ổn định không. Nếu như tinh thần cậu ngày càng giảm sút, anh chắc chắn sẽ mang cậu ra khỏi đây, sẽ giấu cậu ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy, sẽ cho cậu cuộc sống tự do hơn.