Chương : 153
Lúc Dận Chân đi ra, gương mặt vốn lạnh lùng trở nên trắng bệch, đến cả người trong thoáng qua cũng thấy vẻ thất hồn lạc phách.
Y đứng ở cửa, quay đầu bốn chữ Liêm Thân Vương Phủ trên biển, không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu sau đấy, mới nhẹ giọng nói: “Tô Bồi Thịnh, theo ngươi thấy, có phải Liêm Thân vương rất đau lòng không?”
Tô Bồi Thịnh khẽ giật mình.
Ngày ấy lúc Hoàng thượng và Liêm Thân vương tranh cãi, đã cho tất cả lui xuống, tuy hắn đứng canh ngoài cửa, nhưng cũng không biết đến cùng hai người cãi nhau vì lý do gì, chẳng qua khúc cuối giọng Dận Chân càng lúc càng lớn, nên hắn mới loáng thoáng nghe được, nhưng dù chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến Tô Bồi Thịnh kinh hồn bạt vía, giả câm giả điếc, rất sợ chủ tử sẽ giận chó đánh mèo vạ lây đến hắn, kế đó lại thấy Dận Tự từ trong đi ra, hắn mới bất giác cảm thấy không ổn, bao nhiêu năm qua, Hoàng thượng chưa một lần thẳng mặt với Liêm Thân vương, chứ đừng nói đến khiển trách, có điều dù hắn suy đoán thế nào, cũng không ngờ chuyến này Vương gia đi, lại hơn mười ngày không tiến cung, thậm chí còn mù mắt.
Xem ra đúng là gây rất dữ, chẳng qua nhìn Hoàng thượng ra thế này, như thể dù phải hạ mình xin lỗi cũng sẵn lòng.
Nghĩ đến đây, hắn bèn nói: “Nô tài cho rằng, hiện tại việc quan trọng nhất, là phải chữa khỏi mắt cho Vương gia trước.”
“Ngươi và trẫm là chủ tớ nhiều năm, tình nghĩa sâu đậm, ngươi không cần phải nói chuyện kiêng dè như thế, nói đi,” y ngưng lại trong một thoáng, “Ngươi nói xem, trẫm và đệ ấy, có cơ hội trở lại tốt đẹp như thuở ban đầu không?”
Tô Bồi Thịnh nhìn cạnh mặt đang mím chặt môi của y, khẽ thở dài: “Nô tài đọc sách ít, nhưng đã từng nghe một câu, gương vỡ lại lành, chẳng qua gương đã vỡ, dù có liền lại như lúc ban đầu, cũng sẽ có vết nứt, huống chi là lòng người?”
Trái tim Dận Chân như run lên, không nói một lời.
“Đặt mình trong hoàn cảnh đối phương, Hoàng thượng đau lòng, hiển nhiên Vương gia còn đau lòng hơn, nhưng Vương gia và Hoàng thượng quen nhau từ nhỏ, thân thiết nhiều năm, dù có cắt đứt cũng không đến mức chỉ vì Hoàng thượng nói đứt là đứt.”
Một câu nói, dù ai nghe, cũng thấy lạnh trong tim.
Tô Bồi Thịnh nuốt xuống nửa đoạn sau, trước tình hình này, hắn sao nỡ xát muối lên vết thương y, Liêm Thân vương tuy là người khiêm nhường, nhưng trong cốt tủy vẫn mang theo niềm kiêu hãnh hoàng gia, lần này đến cả mắt cũng mù, có thể thấy bị kích thích rất nặng, nếu Hoàng thượng mong cứu vãn tình nghĩa ngày xưa, chỉ e không phải chuyện đơn giản.
Nhưng lời này hắn không thể nói ra, chỉ có thể để chủ tử từ từ lĩnh ngộ.
“Ngươi nói đúng, gương vỡ lại lành, còn có vết nứt, huống chi là lòng người....” một lúc lâu sau, Dận Chân lẩm bẩm trong miệng, “Trẫm không cần đệ ấy tha thứ, chỉ mong sao mắt đệ ấy có thể thấy lại ánh sáng.”
Đã biết trước như vậy, thì ngày xưa đừng làm.
Tô Bồi Thịnh cúi đầu, im lặng.
“Đi thôi, hồi cung.” Dận Chân thở dài, xoay người là đi.
“A mã, Hoàng thượng đi rồi.”
“Ừ.” Dận Tự trả lời một cách lạnh nhạt, trên mặt không mang cảm xúc gì nhiều.
“A mã, không bằng để con đi nói với Hoàng thượng, yêu cầu ông chấp thuận cho chúng ta rời kinh?”
“Con cho rằng y sẽ để chúng ta đi sao, hơn nữa rời kinh rồi, chúng ta đi đâu?”
Hoằng Vượng chỉ một lòng muốn phụ thân vui lên mà thôi, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, không khỏi bỡ ngỡ.
Phụ tử mười mấy năm, dù không nhìn thấy, Dận Tự cũng có thể đoán được phản ứng của nó, hắn thở dài, vỗ vai nhi tử, hòa nhã nói: “Nếu ta muốn rời kinh, chỉ cần sử dụng ít kế nhỏ là được, nhưng trong thiên hạ này, nơi nào không phải vương thổ, dù đi đến chân trời góc biển, y muốn tìm ta về, cũng chỉ tốn một câu nói mà thôi.”
Hoằng Vượng tức giận bất bình: “Nhìn kiểu của tứ bá, chắc chắn sẽ đến nữa cho coi, con không muốn ông ấy làm a mã đau lòng thêm!”
Dận Tự khẽ mỉm cười, chuyển hướng câu chuyện.
“Con đi lấy cuốn Chiến Quốc Sách đến đây đọc cho ta nghe đi nào.”
Còn về phần Dận Chân, sau khi hồi cung, việc đầu tiên là chạy ngay đến Thái Y Viện, miêu tả bệnh tình của Dận Tự một lần, rồi ra lệnh đám Thái y thảo luận biện pháp, đồng thời vơ vét một mớ dược liệu quý hiếm ở Thái Y Viện, sai người đưa đến đó trước, còn y thì vòng trở về Dưỡng Tâm Điện, dự định phê cho xong hết tấu chương, để còn xuất cung dẫn Thái y đến phủ Liêm Thân vương chẩn bệnh.
Ai ngờ vừa đặt người ngồi xuống, thì nghe có người đến báo, nói rằng Thái hậu tuyệt thực, xin Hoàng thượng mau đến xem.
Dận Chân cười lạnh, đem vứt cây bút đỏ, đứng dậy đi đến Vĩnh Hòa Cung.
Thật lòng Ô Nhã thị cũng không muốn đi đến nước này.
Chỉ là từ lúc Tiên đế băng hà đến nay, bà chưa được gặp Thập Tứ lấy một lần, may Dận Chân không cấm đoán gia đình Thập Tứ tiến cung. Vì vậy cứ ba ngày hai lần là bà lại triệu Đích phúc tấn Hoàn Nhan thị của Thập Tứ cùng đích tôn Hoằng Minh vào cung, hai bên gặp mặt, hiển nhiên không có bầu không khí hòa thuận vui vầy gì đáng nói, chỉ đơn thuần là hai bên khóc lóc, Ô Nhã thị thấy họ cô nhi quả phụ mà lòng đau như cắt, cũng từ đó mà gợi dậy nỗi niềm nhớ thương đứa con nhỏ của bà, do vậy lại càng không muốn nhìn mặt Hoàng đế, chỉ một mực quả quyết tình cảnh không thể gặp gỡ nhau hiện tại của hai mẫu tử, toàn do đứa con lớn đứng giữa làm khó làm dễ.
Lúc Dận Chân đến, bà đang ngồi chỉnh tề trên ghế, mặc triều phục dành cho Hoàng thái hậu, hai tay đặt trên gối, hai mắt khép hờ, sắc mặt bình tĩnh lặng im, như thể một lòng muốn chết.
“Hoàng ngạc nương việc gì phải làm vậy?” trong lòng đang lo lắng vì chuyện Dận Tự, tâm trạng Hoàng đế chẳng tốt đẹp gì cho cam, dù đã không còn trông đợi gì vào Ô Nhã thị, nhưng cũng chẳng vì dáng vẻ hiện thời của bà mà cảm thấy hả hê.
“Tại sao ai gia phải làm vậy, Hoàng đế hiểu hơn ai hết.” Ô Nhã thị khẽ mở mắt, nhìn y, không giấu đi sự lạnh lùng trong giọng nói. “Nếu Hoàng thượng nhất định không chịu thả Thập Tứ, ai gia chẳng còn cách nào khác ngoài lấy mạng già này ra hầu, chỉ trông sao xuống đến cửu tuyền, có thể giúp liệt tổ liệt tông của Ái Tân Giác La thấy rõ, Đại Thanh đã cho ra đời một vị Hoàng đế anh minh thần võ cỡ nào!”
Giọng điệu bà thể hiện sự khó chịu, đồng thời còn mang lại cảm giác quyết tuyệt, khúc sau, hoàn toàn là ý bản thân sẽ liều mạng già này, tỏ rõ thái độ nếu Dận Chân không chịu thả người, bản thân sẽ tuyệt thực đến chết.
Dận Chân nhìn bà, im lặng thật lâu, dù Ô Nhã thị đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng bị y nhìn đến độ có cảm giác tim đang lạnh dần.
“Nếu Hoàng ngạc nương đã hạ quyết tâm, nhi tử không dám ngăn cản, có điều, xin khuyên người một câu, nếu người xảy ra chuyện gì không may, vì bày tỏ lòng hiếu nghĩa, nhi thần sẽ cho Thập Tứ mà người yêu thương nhất tuẫn táng theo người, chắc rằng khi người xuống dưới cửu tuyền, sẽ có cơ hội hưởng niềm vui con cháu lần nữa.”
“Mi!” Ô Nhã thị bị y chọc trúng điểm yếu, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, đùng đùng đứng dậy, chỉ tay vào y, mắt mở lớn đến gần như muốn lồi ra. “Mi là cái đồ nghiệp chướng! Sao, sao ai gia có thể sinh ra một đứa súc sinh như mi....!”
Dận Chân lạnh lùng nhoẻn miệng: “Lời Hoàng ngạc nương nghe thật lạ, nếu nhi tử là súc sinh, chẳng phải người đã mắng luôn cả Tiên đế gia à?”
Ô Nhã thị bị y nói đến cứng họng thở không ra hơi, ê chề ngồi sụp xuống, ngực đập phập phồng, lâu sau cũng không thốt được một câu.
Dận Chân nhìn gương mặt thảm hại của bà: “Nếu Hoàng ngạc nương muốn Thập Tứ bình an vô sự, thì tốt nhất là nên biết điều mà làm tròn vai Hoàng thái hậu của người đi, nếu không, một ngày người mất rồi, trên đời này còn có ai, có thể bảo toàn cho thập tứ đệ ruột thịt của trẫm đây?”
Nếu như được, y cũng từng ước bản thân có thể giống như Thập Tứ, hầu hạ bà tuổi già, trò chuyện vui vẻ, chẳng qua chưa từng có cái gọi là nếu như đó, y lạnh lùng nhìn gương mặt giăng đầy căm hận của Ô Nhã thị, không có một tia hối hận hay mềm lòng.
Làm gì cũng không nhận được sự thông cảm, làm gì, cũng bị người khác dùng ánh mắt ác ý để thăm dò, vậy y còn cần gì phải nhân từ với họ?
Trái tim bỗng như bị siết chặt đến nhói đau, nhưng không phải vì Ô Nhã thị, mà là vì Dận Tự.
Nếu trong lòng hắn không có y, thì những lời y nói ngày hôm đó, nhiều nhất cũng chỉ khiến hắn mang lòng oán trách, hoặc khiếp sợ, hà tất phải đau lòng đến độ bệnh cũ bộc phát, hai mắt mù lòa?
Trong đầu bỗng nhảy ra một câu nói.
Lời nói khó thu lại, nước đổ khó hốt về.
Dận Chân siết chặt nắm tay, chỉ hận bản thân không thể lập tức bay đến bên cạnh người đó, không bao giờ chia lìa.
Giây phút ấy y chợt chẳng còn tâm tư dằn vặt Ô Nhã thị nữa, những lời cay nghiệt hơn, cũng chẳng còn hứng để nói.
Y nhìn người mẫu thân bỗng như già đi mười tuổi trước mặt mình, lạnh nhạt nói: “Lời trẫm nói, Thái hậu nên ngẫm nghĩ lại cho đàng hoàng, không chừng ngày nào đó trẫm thấy vui, sẽ thả Thập Tứ ra.”
“Nó đã không còn khả năng để giành với mi, tại sao mi không chịu tha cho nó, nếu mi hận ta, thì cứ nhằm vào ta là được rồi, sao phải làm khó nó?” Ô Nhã thị vẫn không từ bỏ ý định.
Dận Chân khịt mũi: “Trẫm không thả nó ra, là do nó tuổi còn trẻ nhiều sức sống, hiện tại được thả, chắc chắn sẽ không yên phận, giả dụ lại gây ra chuyện gì đấy thì sao, hiện giờ trẫm còn một mớ chuyện đang chờ xử lý, không muốn lãng phí sức lực cho nó, liên quan gì đến ngạc nương?”
Nói xong bèn xoay người, đi được mấy bước, lại ngừng.
“Trẫm xin khuyên ngạc nương một câu, không nên làm thêm lần nữa, nếu tiếp tục lần thứ ba thách thức giới hạn của trẫm, cứ giở trò ầm ĩ, Thập Tứ sẽ không phải chỉ bị giam lỏng như hiện giờ đâu.”
Bước chân không hề nấn ná, nhanh chóng đi về phía cửa, vứt lại một mình Ô Nhã thị đang bàng hoàng nhìn theo bóng lưng y.
Vừa qua khỏi tháng giêng năm Ung Chính thứ hai, trong cung liền truyền ra tin Hoàng thái hậu ngã bệnh, chưa kể lời đồn về việc đương kim Hoàng thượng từng cùng Thập Tứ Hoàng tử của Tiên đế tranh giành ngôi vị, cuối cùng dùng thủ đoạn cực kỳ đê tiện để bước lên ngôi vị Hoàng đế, đang lan rộng một cách nghiêm trọng, người mang ý đồ không nhịn được đi phỏng đoán mối quan hệ giữa hai người họ.
Từ lúc Dận Tường phải viễn chinh Tây Bắc, Dận Tự lại không rời nhà một bước, người có thể chia sẻ ưu phiền với Dận Chân chỉ trong một thoáng đã thiếu mất hai người, mỗi ngày ngoài việc phải xử lý mớ tấu chương chồng chất thành núi, y còn phải nghiên cứu bệnh tình của Dận Tự, mới không được mấy ngày, người đã gầy rộp thấy rõ, giống như đang chứng thực cho lời đồn đang xôn xao khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành: Hoàng thượng và Thái hậu bất hòa, dẫn đến lao lực quá độ, đến cả Thái hậu cũng không ủng hộ đứa con ruột này lên làm Hoàng thượng.
Dận Chân đọc tờ trình, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, quăng qua một bên.
“Lời đồn này được truyền lưu rất sinh động đầy đủ, tội cho đệ ấy, bị giam vậy mà vẫn không quên làm mưa làm gió bên ngoài!”
Người quỳ trên mặt đất câm như hến, không dám hé môi nửa lời.
Đứng đầu Niêm Can Xử là Đới Đạc và Thẩm Trúc, nhưng do Dận Chân thấy họ biết quá nhiều bí mật, sau khi đăng cơ, bèn đưa họ đi sung quân Tứ Xuyên, dưới trướng Niên Canh Nghêu, rồi nghĩ ra biện pháp, để họ biến mất một cách im hơi lặng tiếng, Niêm Can Xử của hiện tại đã trừ khử không ít người, không còn quy mô như ngày xưa, nhưng năng lực để giám sát một người, làm ít việc vụn vặt thì vẫn dư dả.
Biện pháp để dẹp tan một lời đồn, đơn giản nhất là thay nó bằng một lời đồn khác hoành tráng hơn.
Y nhịp ngón tay trên bàn, trong lòng tự có tính toán.
Phủ Liêm Thân vương đóng cửa từ chối tiếp khách, lại có một vị khách không ngờ đến ghé thăm.
Y đứng ở cửa, quay đầu bốn chữ Liêm Thân Vương Phủ trên biển, không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu sau đấy, mới nhẹ giọng nói: “Tô Bồi Thịnh, theo ngươi thấy, có phải Liêm Thân vương rất đau lòng không?”
Tô Bồi Thịnh khẽ giật mình.
Ngày ấy lúc Hoàng thượng và Liêm Thân vương tranh cãi, đã cho tất cả lui xuống, tuy hắn đứng canh ngoài cửa, nhưng cũng không biết đến cùng hai người cãi nhau vì lý do gì, chẳng qua khúc cuối giọng Dận Chân càng lúc càng lớn, nên hắn mới loáng thoáng nghe được, nhưng dù chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến Tô Bồi Thịnh kinh hồn bạt vía, giả câm giả điếc, rất sợ chủ tử sẽ giận chó đánh mèo vạ lây đến hắn, kế đó lại thấy Dận Tự từ trong đi ra, hắn mới bất giác cảm thấy không ổn, bao nhiêu năm qua, Hoàng thượng chưa một lần thẳng mặt với Liêm Thân vương, chứ đừng nói đến khiển trách, có điều dù hắn suy đoán thế nào, cũng không ngờ chuyến này Vương gia đi, lại hơn mười ngày không tiến cung, thậm chí còn mù mắt.
Xem ra đúng là gây rất dữ, chẳng qua nhìn Hoàng thượng ra thế này, như thể dù phải hạ mình xin lỗi cũng sẵn lòng.
Nghĩ đến đây, hắn bèn nói: “Nô tài cho rằng, hiện tại việc quan trọng nhất, là phải chữa khỏi mắt cho Vương gia trước.”
“Ngươi và trẫm là chủ tớ nhiều năm, tình nghĩa sâu đậm, ngươi không cần phải nói chuyện kiêng dè như thế, nói đi,” y ngưng lại trong một thoáng, “Ngươi nói xem, trẫm và đệ ấy, có cơ hội trở lại tốt đẹp như thuở ban đầu không?”
Tô Bồi Thịnh nhìn cạnh mặt đang mím chặt môi của y, khẽ thở dài: “Nô tài đọc sách ít, nhưng đã từng nghe một câu, gương vỡ lại lành, chẳng qua gương đã vỡ, dù có liền lại như lúc ban đầu, cũng sẽ có vết nứt, huống chi là lòng người?”
Trái tim Dận Chân như run lên, không nói một lời.
“Đặt mình trong hoàn cảnh đối phương, Hoàng thượng đau lòng, hiển nhiên Vương gia còn đau lòng hơn, nhưng Vương gia và Hoàng thượng quen nhau từ nhỏ, thân thiết nhiều năm, dù có cắt đứt cũng không đến mức chỉ vì Hoàng thượng nói đứt là đứt.”
Một câu nói, dù ai nghe, cũng thấy lạnh trong tim.
Tô Bồi Thịnh nuốt xuống nửa đoạn sau, trước tình hình này, hắn sao nỡ xát muối lên vết thương y, Liêm Thân vương tuy là người khiêm nhường, nhưng trong cốt tủy vẫn mang theo niềm kiêu hãnh hoàng gia, lần này đến cả mắt cũng mù, có thể thấy bị kích thích rất nặng, nếu Hoàng thượng mong cứu vãn tình nghĩa ngày xưa, chỉ e không phải chuyện đơn giản.
Nhưng lời này hắn không thể nói ra, chỉ có thể để chủ tử từ từ lĩnh ngộ.
“Ngươi nói đúng, gương vỡ lại lành, còn có vết nứt, huống chi là lòng người....” một lúc lâu sau, Dận Chân lẩm bẩm trong miệng, “Trẫm không cần đệ ấy tha thứ, chỉ mong sao mắt đệ ấy có thể thấy lại ánh sáng.”
Đã biết trước như vậy, thì ngày xưa đừng làm.
Tô Bồi Thịnh cúi đầu, im lặng.
“Đi thôi, hồi cung.” Dận Chân thở dài, xoay người là đi.
“A mã, Hoàng thượng đi rồi.”
“Ừ.” Dận Tự trả lời một cách lạnh nhạt, trên mặt không mang cảm xúc gì nhiều.
“A mã, không bằng để con đi nói với Hoàng thượng, yêu cầu ông chấp thuận cho chúng ta rời kinh?”
“Con cho rằng y sẽ để chúng ta đi sao, hơn nữa rời kinh rồi, chúng ta đi đâu?”
Hoằng Vượng chỉ một lòng muốn phụ thân vui lên mà thôi, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, không khỏi bỡ ngỡ.
Phụ tử mười mấy năm, dù không nhìn thấy, Dận Tự cũng có thể đoán được phản ứng của nó, hắn thở dài, vỗ vai nhi tử, hòa nhã nói: “Nếu ta muốn rời kinh, chỉ cần sử dụng ít kế nhỏ là được, nhưng trong thiên hạ này, nơi nào không phải vương thổ, dù đi đến chân trời góc biển, y muốn tìm ta về, cũng chỉ tốn một câu nói mà thôi.”
Hoằng Vượng tức giận bất bình: “Nhìn kiểu của tứ bá, chắc chắn sẽ đến nữa cho coi, con không muốn ông ấy làm a mã đau lòng thêm!”
Dận Tự khẽ mỉm cười, chuyển hướng câu chuyện.
“Con đi lấy cuốn Chiến Quốc Sách đến đây đọc cho ta nghe đi nào.”
Còn về phần Dận Chân, sau khi hồi cung, việc đầu tiên là chạy ngay đến Thái Y Viện, miêu tả bệnh tình của Dận Tự một lần, rồi ra lệnh đám Thái y thảo luận biện pháp, đồng thời vơ vét một mớ dược liệu quý hiếm ở Thái Y Viện, sai người đưa đến đó trước, còn y thì vòng trở về Dưỡng Tâm Điện, dự định phê cho xong hết tấu chương, để còn xuất cung dẫn Thái y đến phủ Liêm Thân vương chẩn bệnh.
Ai ngờ vừa đặt người ngồi xuống, thì nghe có người đến báo, nói rằng Thái hậu tuyệt thực, xin Hoàng thượng mau đến xem.
Dận Chân cười lạnh, đem vứt cây bút đỏ, đứng dậy đi đến Vĩnh Hòa Cung.
Thật lòng Ô Nhã thị cũng không muốn đi đến nước này.
Chỉ là từ lúc Tiên đế băng hà đến nay, bà chưa được gặp Thập Tứ lấy một lần, may Dận Chân không cấm đoán gia đình Thập Tứ tiến cung. Vì vậy cứ ba ngày hai lần là bà lại triệu Đích phúc tấn Hoàn Nhan thị của Thập Tứ cùng đích tôn Hoằng Minh vào cung, hai bên gặp mặt, hiển nhiên không có bầu không khí hòa thuận vui vầy gì đáng nói, chỉ đơn thuần là hai bên khóc lóc, Ô Nhã thị thấy họ cô nhi quả phụ mà lòng đau như cắt, cũng từ đó mà gợi dậy nỗi niềm nhớ thương đứa con nhỏ của bà, do vậy lại càng không muốn nhìn mặt Hoàng đế, chỉ một mực quả quyết tình cảnh không thể gặp gỡ nhau hiện tại của hai mẫu tử, toàn do đứa con lớn đứng giữa làm khó làm dễ.
Lúc Dận Chân đến, bà đang ngồi chỉnh tề trên ghế, mặc triều phục dành cho Hoàng thái hậu, hai tay đặt trên gối, hai mắt khép hờ, sắc mặt bình tĩnh lặng im, như thể một lòng muốn chết.
“Hoàng ngạc nương việc gì phải làm vậy?” trong lòng đang lo lắng vì chuyện Dận Tự, tâm trạng Hoàng đế chẳng tốt đẹp gì cho cam, dù đã không còn trông đợi gì vào Ô Nhã thị, nhưng cũng chẳng vì dáng vẻ hiện thời của bà mà cảm thấy hả hê.
“Tại sao ai gia phải làm vậy, Hoàng đế hiểu hơn ai hết.” Ô Nhã thị khẽ mở mắt, nhìn y, không giấu đi sự lạnh lùng trong giọng nói. “Nếu Hoàng thượng nhất định không chịu thả Thập Tứ, ai gia chẳng còn cách nào khác ngoài lấy mạng già này ra hầu, chỉ trông sao xuống đến cửu tuyền, có thể giúp liệt tổ liệt tông của Ái Tân Giác La thấy rõ, Đại Thanh đã cho ra đời một vị Hoàng đế anh minh thần võ cỡ nào!”
Giọng điệu bà thể hiện sự khó chịu, đồng thời còn mang lại cảm giác quyết tuyệt, khúc sau, hoàn toàn là ý bản thân sẽ liều mạng già này, tỏ rõ thái độ nếu Dận Chân không chịu thả người, bản thân sẽ tuyệt thực đến chết.
Dận Chân nhìn bà, im lặng thật lâu, dù Ô Nhã thị đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng bị y nhìn đến độ có cảm giác tim đang lạnh dần.
“Nếu Hoàng ngạc nương đã hạ quyết tâm, nhi tử không dám ngăn cản, có điều, xin khuyên người một câu, nếu người xảy ra chuyện gì không may, vì bày tỏ lòng hiếu nghĩa, nhi thần sẽ cho Thập Tứ mà người yêu thương nhất tuẫn táng theo người, chắc rằng khi người xuống dưới cửu tuyền, sẽ có cơ hội hưởng niềm vui con cháu lần nữa.”
“Mi!” Ô Nhã thị bị y chọc trúng điểm yếu, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, đùng đùng đứng dậy, chỉ tay vào y, mắt mở lớn đến gần như muốn lồi ra. “Mi là cái đồ nghiệp chướng! Sao, sao ai gia có thể sinh ra một đứa súc sinh như mi....!”
Dận Chân lạnh lùng nhoẻn miệng: “Lời Hoàng ngạc nương nghe thật lạ, nếu nhi tử là súc sinh, chẳng phải người đã mắng luôn cả Tiên đế gia à?”
Ô Nhã thị bị y nói đến cứng họng thở không ra hơi, ê chề ngồi sụp xuống, ngực đập phập phồng, lâu sau cũng không thốt được một câu.
Dận Chân nhìn gương mặt thảm hại của bà: “Nếu Hoàng ngạc nương muốn Thập Tứ bình an vô sự, thì tốt nhất là nên biết điều mà làm tròn vai Hoàng thái hậu của người đi, nếu không, một ngày người mất rồi, trên đời này còn có ai, có thể bảo toàn cho thập tứ đệ ruột thịt của trẫm đây?”
Nếu như được, y cũng từng ước bản thân có thể giống như Thập Tứ, hầu hạ bà tuổi già, trò chuyện vui vẻ, chẳng qua chưa từng có cái gọi là nếu như đó, y lạnh lùng nhìn gương mặt giăng đầy căm hận của Ô Nhã thị, không có một tia hối hận hay mềm lòng.
Làm gì cũng không nhận được sự thông cảm, làm gì, cũng bị người khác dùng ánh mắt ác ý để thăm dò, vậy y còn cần gì phải nhân từ với họ?
Trái tim bỗng như bị siết chặt đến nhói đau, nhưng không phải vì Ô Nhã thị, mà là vì Dận Tự.
Nếu trong lòng hắn không có y, thì những lời y nói ngày hôm đó, nhiều nhất cũng chỉ khiến hắn mang lòng oán trách, hoặc khiếp sợ, hà tất phải đau lòng đến độ bệnh cũ bộc phát, hai mắt mù lòa?
Trong đầu bỗng nhảy ra một câu nói.
Lời nói khó thu lại, nước đổ khó hốt về.
Dận Chân siết chặt nắm tay, chỉ hận bản thân không thể lập tức bay đến bên cạnh người đó, không bao giờ chia lìa.
Giây phút ấy y chợt chẳng còn tâm tư dằn vặt Ô Nhã thị nữa, những lời cay nghiệt hơn, cũng chẳng còn hứng để nói.
Y nhìn người mẫu thân bỗng như già đi mười tuổi trước mặt mình, lạnh nhạt nói: “Lời trẫm nói, Thái hậu nên ngẫm nghĩ lại cho đàng hoàng, không chừng ngày nào đó trẫm thấy vui, sẽ thả Thập Tứ ra.”
“Nó đã không còn khả năng để giành với mi, tại sao mi không chịu tha cho nó, nếu mi hận ta, thì cứ nhằm vào ta là được rồi, sao phải làm khó nó?” Ô Nhã thị vẫn không từ bỏ ý định.
Dận Chân khịt mũi: “Trẫm không thả nó ra, là do nó tuổi còn trẻ nhiều sức sống, hiện tại được thả, chắc chắn sẽ không yên phận, giả dụ lại gây ra chuyện gì đấy thì sao, hiện giờ trẫm còn một mớ chuyện đang chờ xử lý, không muốn lãng phí sức lực cho nó, liên quan gì đến ngạc nương?”
Nói xong bèn xoay người, đi được mấy bước, lại ngừng.
“Trẫm xin khuyên ngạc nương một câu, không nên làm thêm lần nữa, nếu tiếp tục lần thứ ba thách thức giới hạn của trẫm, cứ giở trò ầm ĩ, Thập Tứ sẽ không phải chỉ bị giam lỏng như hiện giờ đâu.”
Bước chân không hề nấn ná, nhanh chóng đi về phía cửa, vứt lại một mình Ô Nhã thị đang bàng hoàng nhìn theo bóng lưng y.
Vừa qua khỏi tháng giêng năm Ung Chính thứ hai, trong cung liền truyền ra tin Hoàng thái hậu ngã bệnh, chưa kể lời đồn về việc đương kim Hoàng thượng từng cùng Thập Tứ Hoàng tử của Tiên đế tranh giành ngôi vị, cuối cùng dùng thủ đoạn cực kỳ đê tiện để bước lên ngôi vị Hoàng đế, đang lan rộng một cách nghiêm trọng, người mang ý đồ không nhịn được đi phỏng đoán mối quan hệ giữa hai người họ.
Từ lúc Dận Tường phải viễn chinh Tây Bắc, Dận Tự lại không rời nhà một bước, người có thể chia sẻ ưu phiền với Dận Chân chỉ trong một thoáng đã thiếu mất hai người, mỗi ngày ngoài việc phải xử lý mớ tấu chương chồng chất thành núi, y còn phải nghiên cứu bệnh tình của Dận Tự, mới không được mấy ngày, người đã gầy rộp thấy rõ, giống như đang chứng thực cho lời đồn đang xôn xao khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành: Hoàng thượng và Thái hậu bất hòa, dẫn đến lao lực quá độ, đến cả Thái hậu cũng không ủng hộ đứa con ruột này lên làm Hoàng thượng.
Dận Chân đọc tờ trình, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, quăng qua một bên.
“Lời đồn này được truyền lưu rất sinh động đầy đủ, tội cho đệ ấy, bị giam vậy mà vẫn không quên làm mưa làm gió bên ngoài!”
Người quỳ trên mặt đất câm như hến, không dám hé môi nửa lời.
Đứng đầu Niêm Can Xử là Đới Đạc và Thẩm Trúc, nhưng do Dận Chân thấy họ biết quá nhiều bí mật, sau khi đăng cơ, bèn đưa họ đi sung quân Tứ Xuyên, dưới trướng Niên Canh Nghêu, rồi nghĩ ra biện pháp, để họ biến mất một cách im hơi lặng tiếng, Niêm Can Xử của hiện tại đã trừ khử không ít người, không còn quy mô như ngày xưa, nhưng năng lực để giám sát một người, làm ít việc vụn vặt thì vẫn dư dả.
Biện pháp để dẹp tan một lời đồn, đơn giản nhất là thay nó bằng một lời đồn khác hoành tráng hơn.
Y nhịp ngón tay trên bàn, trong lòng tự có tính toán.
Phủ Liêm Thân vương đóng cửa từ chối tiếp khách, lại có một vị khách không ngờ đến ghé thăm.