Chương : 154
Trong viện ánh dương mùa đông chiếu rọi ấm áp, xuyên qua dàn nho xiêu xiêu vẹo vẹo.
Dận Tự đang ngồi ở đấy, trên mặt mang theo ý mệt, người hơi nghiêng về một bên, nhìn qua có vẻ biếng nhác.
Hoằng Vượng cầm quyển sách, đứng một bên hầu hạ.
Đông Quốc Duy không nhịn được mở lời: “Nô tài tới không đúng lúc, không biết có làm phiền Vương gia nghỉ ngơi?”
Dận Tự xua tay: “Đông lão nói quá lời, bộ xương già như ta ngủ lâu, ngược lại sẽ càng biếng nhác hơn.”
“Thế tử gia càng ngày càng khôi ngô!” Đông Quốc Duy đánh giá sơ qua Hoằng Vượng rồi cười nói.
Hoằng Vượng đáp lại bằng mấy câu khiêm tốn, rồi xin cáo lui, cử chỉ hành vi đều thể hiện sự chững chạc. Từ lúc Dận Tự gặp chuyện không may, nó có vẻ càng hiểu chuyện hơn, mơ hồ đã có phong phạm của chủ tử trong phủ, may sao mấy ngày nữa là đến năm mới, Thượng Thư Phòng được nghỉ, nó bèn ngày ngày ở lỳ trong phủ đọc sách cho Dận Tự nghe, đến cả cổng cũng chưa từng bước ra, Dận Tự nói nó lại không nghe, chỉ đành mặc nó.
“Đông lão đừng khen nó, chẳng qua chỉ là thằng nhóc loai choai.” Dận Tự khẽ cong môi, trông có vẻ tâm trạng không tệ.
Đông Quốc Duy tỏ ra quan tâm hỏi thăm: “Không biết hai mắt Vương gia có khởi sắc chứ, nô tài quen mấy vị đại phu, nếu Vương gia có hứng thú, không bằng gọi họ tới xem thử?”
Dận Tự cười nhạt: “Đa tạ Đông lão, Thái y trong cung cũng từng tới xem qua, đại phu trong kinh thành cũng đã mời không ít người, nhưng không thấy khởi sắc, quan trọng hơn là hiện giờ chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc đông y là ta chịu không nổi nữa.”
Dận Chân phái tất cả Thái y nổi tiếng nhất Thái Y Viện đến đây, thậm chí ra lệnh cho họ thường trú trong phủ, mấy người đại phu nổi tiếng trong kinh thành thì lại được Hoằng Vượng mời hết, kết quả thuốc đắng thì ngày uống ba bữa y như nước, nhưng mắt vẫn không thấy khởi sắc.
Đến độ hiện giờ chỉ cần nghe tới hai chữ uống thuốc, đầu hắn đã theo phản xạ bắt đầu ong ong.
Thời điểm đêm khuya vắng lặng, hắn cũng từng suy nghĩ rất nhiều.
Đời trước đoạt vị thất bại, bị nhốt đến chết, đời này sống lại, hắn tiếp thu bài học, không tiếp tục giẫm lên vết xe đổ, kết quả nhận được gì chứ?
Chuyện này vốn không nên nghĩ sâu, mỗi lần nghĩ, hồi ức sẽ như sóng lớn ầm ầm ập đến, khiến cho chính hắn thở không thông, mắt mù, vừa hay có thể nhắm mắt làm ngơ, hắn tự biến mình thành người mù mà sống qua ngày vậy.
Sống hai đời người, giành hay không giành, có khác gì nhau, người bên cạnh nếu đã định trước phải xa hắn, phải đi thì vẫn đi, giữ không được thì mãi vẫn giữ không được, năm ấy trên Thảo Nguyên, Lạc Ma từng nói với hắn, tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ, nó tựa như lời nguyền, một câu thành lời sấm.
Trong lúc nói chuyện, Đông Quốc Duy vẫn không quên quan sát hắn, người trước mắt không thấy đường, sự ước đoán này lại càng bớt đi phần kiêng dè, tăng thêm phần suy xét.
Trong thành đối với bệnh mắt của Liêm Thân vương cùng nguyên nhân bị Hoàng đế giáng chức ở nhà, phiên bản lưu truyền không chỉ một hai cái.
Có người nói Liêm Thân vương muốn cứu Cửu Bối lặc ra, mà Hoàng thượng không cho phép, huynh đệ bất hòa.
Có người nói Hoàng thượng muốn thúc đẩy việc đúc bạc, Liêm Thân vương phản đối, quân thần xảy ra tranh chấp.
Có người nói Liêm Thân vương trợ giúp Hoàng đế leo lên đại vị, hiện tại công cao chấn chủ, Hoàng đế qua cầu rút ván.
Có người thậm chí còn nói, Hoàng đế và Liêm Thân vương cùng yêu một nữ nhân, Hoàng đế vì thua ôm hận nên trả thù tình địch.
Nhưng tất cả các phiên bản này, theo nhận xét của Đông Quốc Duy, đều không đáng tin.
Vì chỉ nội trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người ngồi trong khoảnh sân này, đã có hai bát thuốc bổ dược liệu đưa từ trong cung đến, kèm theo đấy còn có cả lời thăm hỏi tha thiết ân cần của Hoàng đế, nào giống huynh đệ bất hòa, ngược lại tưởng chừng như keo sơn gắn bó.
Chẳng qua nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Liêm Thân vương, hứng trí không cao, dường như giữa hai người họ, thật sự đã xảy ra chuyện gì đấy.
“Chẳng hay Đông lão đến đây, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Đông Quốc Duy định thần lại, giả ho một tiếng: “Vương gia chắc cũng biết chuyện Hoàng thượng muốn xuống tay với Lý gia Giang Nam?”
Dận Tự thoáng ngây ra, rồi chợt hiểu.
Tiên đế tại thế, xem Tam đại Chức tạo Giang Nam như tâm phúc, lệnh trấn thủ Giang Nam, mật tấu chuyện quan trọng, đầu tiên là Thái tử, sau là Thập Tứ, đều nhìn trúng điểm này ở họ, ra sức mua chuộc, nhằm cấu kết, Tôn gia thì thôi không nói, Lý gia Tào gia lại từng nghiêng về một phía, nhưng hết lần này đến lần khác lại không phải là phía Ung Thân vương.
Nên Tân đế đăng cơ, hiển nhiên không chứa nổi họ, chẳng qua lúc đó căn cơ chưa vững, hơn nữa họ là cựu thần của Tiên đế, muốn xử lý cũng phải tìm được cớ, thành ra vẫn nhịn đến giờ, hiện giờ muốn động thủ, đương nhiên là vì nhu cầu quân phí ở Tây Bắc, cũng có lẽ là do đã bắt được nhược điểm của họ.
“Tội danh là gì?”
“Nợ quốc khố, khoản nợ quá lớn, đặc biệt hai nhà Tào Lý đứng đầu.” Đông Quốc Duy thở dài, giữa hai hàng mày thấp thoáng vẻ âu sầu.
Không phải vì ông cảm thấy buồn cho họ, quan hệ giữa Đông gia và ba nhà Tào Lý Tôn vốn không sâu đậm, đối phương đã từng mấy lần biếu tặng, lôi kéo quan hệ, nhưng chỉ thế là cùng. Sở dĩ Đông Quốc Duy lo lắng, là vì ba nhà này chính là thế gia rất đỗi hiển hách thời Khang Hy, tuy là dòng dõi nô bộc, nhưng có thể nói là tâm phúc của Tiên đế, hiện tại Hoàng đế có ý định xuống tay với họ, khó tránh sẽ làm cho cựu thần có công lao nhiều đời cảm thấy bầu bí cùng phận, dẫn đến liên tưởng.
Tuy Dận Tự không nhìn thấy sắc mặt của ông, nhưng tiếng thở dài thườn thượt vừa lọt vào tai, hắn đã biết trong lòng ông đang nghĩ gì.
“Hoàng thượng là một người niệm tình cũ, Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu của Tiên đế từng nuôi nấng y, chỉ nội một phần tình xưa nghĩa cũ này thôi, y cũng sẽ không làm gì Đông gia.”
Điều kiện tiên quyết là Đông gia phải biết an phận thủ thường, đừng làm những việc vượt quá giới hạn.
Đông Quốc Duy là lão thành tinh, Dận Tự cũng không lo ông sẽ làm Dận Chân tức giận, biến số duy nhất của Đông gia là Long Khoa Đa, Dận Tự đã từng qua lại với hắn không ít lần, đương nhiên biết người này có dã tâm không nhỏ.
Tuổi còn trẻ đã có công phò tá quân vương đăng cơ, chưa kể Hoàng đế ngoài miệng cũng phải gọi hắn một tiếng cữu cữu, càng khiến Long Khoa Đa quên mất bản thân là ai, ngày sau, chỉ e sẽ gây ra những chuyện ngang tàn ngạo ngược vô lễ.
Đông Quốc Duy chẳng hay Dận Tự đang nghĩ gì trong lòng, nhận được một câu của hắn, bèn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lời Vương gia, không khác gì suy nghĩ của nô tài, Đông gia vẫn luôn trung thành tận tâm với Hoàng thượng, hiện tại như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy.”
Dận Tự chỉ cười nhạt: “Đông lão không nên nói những lời này với ta, mà nên đích thân nói với Thánh thượng thì tốt hơn, hiện giờ ta chẳng qua là một phế nhân, không hỏi đến việc triều chính.”
Đông Quốc Duy không hiểu rõ ý hắn, chỉ đành cười gượng nói: “Vương gia nói quá lời, theo nô tài thấy, Vương gia được Hoàng thượng quan tâm yêu thương, Hoàng thượng chắc chắn vẫn sẽ trọng dụng Vương gia.”
“Phải hay không, đều không còn quan trọng.” giọng hắn nói đều đều, lại để lộ ra chút quạnh quẽ, Đông Quốc Duy vốn định nhờ hắn nói tốt mấy câu trước ngự tiền, xin Hoàng đế hãy nhẹ tay với ba nhà Tào Lý Tôn, để tránh làm rét lạnh tâm của đám cựu thần, nhưng một câu của Dận Tự, đã đạp đổ hết mọi dự định tiếp theo của ông, khiến Đông Quốc Duy không biết phải tiếp lời thế nào.
“Đông lão hãy yên lòng, chỉ cần Đông gia một lòng tận trung, thì sẽ không có chuyện gì đâu, có điều chỗ ta, sau này ít đến thì vẫn tốt hơn, để tránh truyền ra ngoài, nói Dận Tự ta không chức không vụ, lại ở trong nhà họp riêng đại thần, thì không hay.”
Dận Tự không có bất cứ biểu hiện gì, trên gương mặt trắng trẻo là vẻ yên ả trước sau như một.
Đông Quốc Duy đang định lên tiếng, lại nghe thấy một giọng nói mang theo tức giận từ ngoài cổng vòm truyền vào.
“Ai dám nói đệ họp riêng đại thần, trẫm nhất định không tha cho kẻ đó!”
Theo giọng nói đi đến, Hoàng đế khoác áo choàng lông cáo đi vào.
Đông Quốc Duy cả kinh, cũng không biết cuộc trò chuyện giữa hai người có bị y nghe được không, vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Nô tài không biết Hoàng thượng giá lâm, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Dận Chân đưa tay đỡ ông dậy, tỏa ra khí sắc ấm áp. “Đông lão không cần đa lễ, ông đến thăm Dận Tự, chứng tỏ ông là người trọng tình, sao trẫm lại trách tội ông?”
Đông Quốc Duy vâng vâng dạ dạ, không dám trả lời, trống tim đập thình thịch vẫn chưa bình ổn lại.
Dận Tự cũng đứng lên, đang định quỳ xuống, đã bị một đôi tay đè lại, ép hắn ngồi trở về ghế.
Hắn thấp giọng nói: “Lễ không thể bỏ.”
“Lễ cũng vì người mà được định ra.” Dận Chân sẵng giọng, nhưng trong giọng nói không cảm nhận được sự trách cứ, mà ngược lại mang theo vẻ thân thiết vô hạn.
Đông Quốc Duy thính tai, trong lòng lại càng chắc chắn suy đoán của ông, có vẻ quan hệ của hai huynh đệ này không chuyển biến xấu như lời đồn.
Dù Dận Chân đứng đấy, nhưng rõ ràng đầu óc không đặt trên người Đông Quốc Duy, Đông Quốc Duy là người biết thời biết thế, bèn hành lễ hàn huyên đôi câu rồi xin cáo từ.
Trong sân lại chỉ còn hai người, Dận Chân nhìn thoáng qua chồng sách đặt bên cạnh, cầm lên lật lật, hào hứng nói: “Đệ đang xem Thế Thuyết Tân Ngữ? Để trẫm đọc cho đệ nghe?”
“Hoàng thượng ngày lo trăm việc, sao nô tài dám vì chuyện nhỏ nhặt không đáng mà làm phiền ngài.” Dận Tự nói giọng chầm chậm.
“Dù mất bao lâu để đệ tha thứ cho huynh cũng không sao, chúng ta vẫn còn thời gian cả đời chờ đợi phía trước, chỉ là, ít nhất đệ cũng phải cho huynh cơ hội để bắt đầu lại chứ.” Dận Chân mềm giọng, không xưng trẫm, trong giọng nói còn mang theo khẩn cầu.
Người nọ bèn im lặng, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước, không tỏ vẻ cởi mở.
Dận Chân nhìn hai mắt vẫn u ám tối tăm như trước của hắn, lặng lẽ giấu đi vẻ bi thương trong mắt, cầm sách lên, bắt đầu đọc.
Giọng y vốn trầm thấp, vì không khiến người bên cạnh giật mình, hiện cố hết sức hạ thấp, thành ra đọc chẳng giống Ngụy Tấn phong lưu, mà trái lại y như đang đọc tấu chương triều đình, đem lại cảm giác gây cười đặc biệt.
Chẳng qua Dận Tự không cười, đối phương đọc một hồi, lại thấy hắn đang ngã đầu dựa qua một bên, hai mắt khép hờ, như đang ngủ.
Dận Chân ngừng đọc, cởi áo khoác lông cáo ra nhẹ nhàng đắp cho hắn, lại ngẩn ngơ ngắm nhìn trong giây lát, hoàn toàn không biết thời gian thoi đưa.
Mấy ngày trở lại đây, y vẫn luôn tìm kiếm danh y thuốc tốt, chẳng qua dù thuốc tốt tới đâu chăng nữa, khi dùng cho hắn, đều như muối bỏ biển, không dậy nổi một tia tác dụng, nhưng Dận Chân vẫn không từ bỏ, thậm chí phái người đi khắp tứ xứ tìm kiếm hỏi thăm phương thuốc cổ truyền dân gian, hễ có một tia hy vọng, thì quyết không buông tha.
“Sẽ khỏi....” ngón tay nhẹ nhàng mướt qua con mắt đang khép lại của hắn, Hoàng đế thì thầm nói.
Thấy hắn ngủ say, Dận Chân nhịn không được ngã đầu tựa vào vai hắn, không dám làm mạnh, rất sợ đánh thức hắn, chỉ đụng chạm khẽ khàng, cũng học theo như hắn nhắm hai mắt lại.
Đường nhìn thoáng chốc trở nên tối mù, y bắt đầu mường tượng bằng cách nào đối phương có thể sống trong tình cảnh như vầy, lại biết bất luận tưởng tượng thế nào, cũng khó mà thấu hiểu một phần vạn nỗi đau trong đấy, ***g ngực không khỏi siết chặt, đau đớn đến cong người, khóe mắt cay xè.
Đầu óc lộn xộn, bỗng nhớ đến rất nhiều chuyện cũ.
Từ hiện tại, từ từ lội ngược dòng trở về khi còn bé, bất tri bất giác, lại đã gần ba mươi năm rồi.
Có thứ gì đó ấm áp chảy khỏi viền mắt, thấm ướt một mảng.
Y chỉ duy trì tư thế tựa đầu không nhúc nhích, tựa như muốn nhờ dòng nước mắt để giải thoát nỗi đau không nói thành lời này.
Dận Tự đáng lẽ đang ngủ say lại mở hai mắt, nhìn vào khoảng không mênh mang, không biết đang nghĩ gì.
Tháng ba năm Ung Chính thứ hai, Bối lặc Doãn Đường được thả ra, chuyển về nhà, Hoàng đế cho phép được tự do, Doãn Đường cùng gia quyến cầm tay nhau mừng may mắn, sau đó không dám tiếp tục bàn luận chính sự, đồng thời quyên góp hơn phân nửa tài sản cho quân phí Tây Bắc. Doãn Đường nhận được sự cho phép của Hoàng đế, bắt đầu buôn bán lần nữa, đi thăm khắp đại giang nam bắc, còn quen thân với người vùng Xiêm La.
Cùng tháng đó, điều tra rõ việc tung tin đồn không liên quan đến Doãn Đường, Doãn Đề, người con thứ mười bốn của Tiên đế Doãn Đề được giải trừ giam lỏng, Doãn Đề tự xin đến quân đội cống hiến sức mình, dù không có chức vụ cũng được, Hoàng đế không chuẩn.
Tháng tư năm Ung Chính thứ hai, Phế thái tử Doãn Nhưng do tự cảm thấy bất hiếu với Tiên đế, uống thuốc độc tự sát tại nơi bị giam.
Dận Tự đang ngồi ở đấy, trên mặt mang theo ý mệt, người hơi nghiêng về một bên, nhìn qua có vẻ biếng nhác.
Hoằng Vượng cầm quyển sách, đứng một bên hầu hạ.
Đông Quốc Duy không nhịn được mở lời: “Nô tài tới không đúng lúc, không biết có làm phiền Vương gia nghỉ ngơi?”
Dận Tự xua tay: “Đông lão nói quá lời, bộ xương già như ta ngủ lâu, ngược lại sẽ càng biếng nhác hơn.”
“Thế tử gia càng ngày càng khôi ngô!” Đông Quốc Duy đánh giá sơ qua Hoằng Vượng rồi cười nói.
Hoằng Vượng đáp lại bằng mấy câu khiêm tốn, rồi xin cáo lui, cử chỉ hành vi đều thể hiện sự chững chạc. Từ lúc Dận Tự gặp chuyện không may, nó có vẻ càng hiểu chuyện hơn, mơ hồ đã có phong phạm của chủ tử trong phủ, may sao mấy ngày nữa là đến năm mới, Thượng Thư Phòng được nghỉ, nó bèn ngày ngày ở lỳ trong phủ đọc sách cho Dận Tự nghe, đến cả cổng cũng chưa từng bước ra, Dận Tự nói nó lại không nghe, chỉ đành mặc nó.
“Đông lão đừng khen nó, chẳng qua chỉ là thằng nhóc loai choai.” Dận Tự khẽ cong môi, trông có vẻ tâm trạng không tệ.
Đông Quốc Duy tỏ ra quan tâm hỏi thăm: “Không biết hai mắt Vương gia có khởi sắc chứ, nô tài quen mấy vị đại phu, nếu Vương gia có hứng thú, không bằng gọi họ tới xem thử?”
Dận Tự cười nhạt: “Đa tạ Đông lão, Thái y trong cung cũng từng tới xem qua, đại phu trong kinh thành cũng đã mời không ít người, nhưng không thấy khởi sắc, quan trọng hơn là hiện giờ chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc đông y là ta chịu không nổi nữa.”
Dận Chân phái tất cả Thái y nổi tiếng nhất Thái Y Viện đến đây, thậm chí ra lệnh cho họ thường trú trong phủ, mấy người đại phu nổi tiếng trong kinh thành thì lại được Hoằng Vượng mời hết, kết quả thuốc đắng thì ngày uống ba bữa y như nước, nhưng mắt vẫn không thấy khởi sắc.
Đến độ hiện giờ chỉ cần nghe tới hai chữ uống thuốc, đầu hắn đã theo phản xạ bắt đầu ong ong.
Thời điểm đêm khuya vắng lặng, hắn cũng từng suy nghĩ rất nhiều.
Đời trước đoạt vị thất bại, bị nhốt đến chết, đời này sống lại, hắn tiếp thu bài học, không tiếp tục giẫm lên vết xe đổ, kết quả nhận được gì chứ?
Chuyện này vốn không nên nghĩ sâu, mỗi lần nghĩ, hồi ức sẽ như sóng lớn ầm ầm ập đến, khiến cho chính hắn thở không thông, mắt mù, vừa hay có thể nhắm mắt làm ngơ, hắn tự biến mình thành người mù mà sống qua ngày vậy.
Sống hai đời người, giành hay không giành, có khác gì nhau, người bên cạnh nếu đã định trước phải xa hắn, phải đi thì vẫn đi, giữ không được thì mãi vẫn giữ không được, năm ấy trên Thảo Nguyên, Lạc Ma từng nói với hắn, tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ, nó tựa như lời nguyền, một câu thành lời sấm.
Trong lúc nói chuyện, Đông Quốc Duy vẫn không quên quan sát hắn, người trước mắt không thấy đường, sự ước đoán này lại càng bớt đi phần kiêng dè, tăng thêm phần suy xét.
Trong thành đối với bệnh mắt của Liêm Thân vương cùng nguyên nhân bị Hoàng đế giáng chức ở nhà, phiên bản lưu truyền không chỉ một hai cái.
Có người nói Liêm Thân vương muốn cứu Cửu Bối lặc ra, mà Hoàng thượng không cho phép, huynh đệ bất hòa.
Có người nói Hoàng thượng muốn thúc đẩy việc đúc bạc, Liêm Thân vương phản đối, quân thần xảy ra tranh chấp.
Có người nói Liêm Thân vương trợ giúp Hoàng đế leo lên đại vị, hiện tại công cao chấn chủ, Hoàng đế qua cầu rút ván.
Có người thậm chí còn nói, Hoàng đế và Liêm Thân vương cùng yêu một nữ nhân, Hoàng đế vì thua ôm hận nên trả thù tình địch.
Nhưng tất cả các phiên bản này, theo nhận xét của Đông Quốc Duy, đều không đáng tin.
Vì chỉ nội trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người ngồi trong khoảnh sân này, đã có hai bát thuốc bổ dược liệu đưa từ trong cung đến, kèm theo đấy còn có cả lời thăm hỏi tha thiết ân cần của Hoàng đế, nào giống huynh đệ bất hòa, ngược lại tưởng chừng như keo sơn gắn bó.
Chẳng qua nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Liêm Thân vương, hứng trí không cao, dường như giữa hai người họ, thật sự đã xảy ra chuyện gì đấy.
“Chẳng hay Đông lão đến đây, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Đông Quốc Duy định thần lại, giả ho một tiếng: “Vương gia chắc cũng biết chuyện Hoàng thượng muốn xuống tay với Lý gia Giang Nam?”
Dận Tự thoáng ngây ra, rồi chợt hiểu.
Tiên đế tại thế, xem Tam đại Chức tạo Giang Nam như tâm phúc, lệnh trấn thủ Giang Nam, mật tấu chuyện quan trọng, đầu tiên là Thái tử, sau là Thập Tứ, đều nhìn trúng điểm này ở họ, ra sức mua chuộc, nhằm cấu kết, Tôn gia thì thôi không nói, Lý gia Tào gia lại từng nghiêng về một phía, nhưng hết lần này đến lần khác lại không phải là phía Ung Thân vương.
Nên Tân đế đăng cơ, hiển nhiên không chứa nổi họ, chẳng qua lúc đó căn cơ chưa vững, hơn nữa họ là cựu thần của Tiên đế, muốn xử lý cũng phải tìm được cớ, thành ra vẫn nhịn đến giờ, hiện giờ muốn động thủ, đương nhiên là vì nhu cầu quân phí ở Tây Bắc, cũng có lẽ là do đã bắt được nhược điểm của họ.
“Tội danh là gì?”
“Nợ quốc khố, khoản nợ quá lớn, đặc biệt hai nhà Tào Lý đứng đầu.” Đông Quốc Duy thở dài, giữa hai hàng mày thấp thoáng vẻ âu sầu.
Không phải vì ông cảm thấy buồn cho họ, quan hệ giữa Đông gia và ba nhà Tào Lý Tôn vốn không sâu đậm, đối phương đã từng mấy lần biếu tặng, lôi kéo quan hệ, nhưng chỉ thế là cùng. Sở dĩ Đông Quốc Duy lo lắng, là vì ba nhà này chính là thế gia rất đỗi hiển hách thời Khang Hy, tuy là dòng dõi nô bộc, nhưng có thể nói là tâm phúc của Tiên đế, hiện tại Hoàng đế có ý định xuống tay với họ, khó tránh sẽ làm cho cựu thần có công lao nhiều đời cảm thấy bầu bí cùng phận, dẫn đến liên tưởng.
Tuy Dận Tự không nhìn thấy sắc mặt của ông, nhưng tiếng thở dài thườn thượt vừa lọt vào tai, hắn đã biết trong lòng ông đang nghĩ gì.
“Hoàng thượng là một người niệm tình cũ, Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu của Tiên đế từng nuôi nấng y, chỉ nội một phần tình xưa nghĩa cũ này thôi, y cũng sẽ không làm gì Đông gia.”
Điều kiện tiên quyết là Đông gia phải biết an phận thủ thường, đừng làm những việc vượt quá giới hạn.
Đông Quốc Duy là lão thành tinh, Dận Tự cũng không lo ông sẽ làm Dận Chân tức giận, biến số duy nhất của Đông gia là Long Khoa Đa, Dận Tự đã từng qua lại với hắn không ít lần, đương nhiên biết người này có dã tâm không nhỏ.
Tuổi còn trẻ đã có công phò tá quân vương đăng cơ, chưa kể Hoàng đế ngoài miệng cũng phải gọi hắn một tiếng cữu cữu, càng khiến Long Khoa Đa quên mất bản thân là ai, ngày sau, chỉ e sẽ gây ra những chuyện ngang tàn ngạo ngược vô lễ.
Đông Quốc Duy chẳng hay Dận Tự đang nghĩ gì trong lòng, nhận được một câu của hắn, bèn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lời Vương gia, không khác gì suy nghĩ của nô tài, Đông gia vẫn luôn trung thành tận tâm với Hoàng thượng, hiện tại như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy.”
Dận Tự chỉ cười nhạt: “Đông lão không nên nói những lời này với ta, mà nên đích thân nói với Thánh thượng thì tốt hơn, hiện giờ ta chẳng qua là một phế nhân, không hỏi đến việc triều chính.”
Đông Quốc Duy không hiểu rõ ý hắn, chỉ đành cười gượng nói: “Vương gia nói quá lời, theo nô tài thấy, Vương gia được Hoàng thượng quan tâm yêu thương, Hoàng thượng chắc chắn vẫn sẽ trọng dụng Vương gia.”
“Phải hay không, đều không còn quan trọng.” giọng hắn nói đều đều, lại để lộ ra chút quạnh quẽ, Đông Quốc Duy vốn định nhờ hắn nói tốt mấy câu trước ngự tiền, xin Hoàng đế hãy nhẹ tay với ba nhà Tào Lý Tôn, để tránh làm rét lạnh tâm của đám cựu thần, nhưng một câu của Dận Tự, đã đạp đổ hết mọi dự định tiếp theo của ông, khiến Đông Quốc Duy không biết phải tiếp lời thế nào.
“Đông lão hãy yên lòng, chỉ cần Đông gia một lòng tận trung, thì sẽ không có chuyện gì đâu, có điều chỗ ta, sau này ít đến thì vẫn tốt hơn, để tránh truyền ra ngoài, nói Dận Tự ta không chức không vụ, lại ở trong nhà họp riêng đại thần, thì không hay.”
Dận Tự không có bất cứ biểu hiện gì, trên gương mặt trắng trẻo là vẻ yên ả trước sau như một.
Đông Quốc Duy đang định lên tiếng, lại nghe thấy một giọng nói mang theo tức giận từ ngoài cổng vòm truyền vào.
“Ai dám nói đệ họp riêng đại thần, trẫm nhất định không tha cho kẻ đó!”
Theo giọng nói đi đến, Hoàng đế khoác áo choàng lông cáo đi vào.
Đông Quốc Duy cả kinh, cũng không biết cuộc trò chuyện giữa hai người có bị y nghe được không, vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Nô tài không biết Hoàng thượng giá lâm, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Dận Chân đưa tay đỡ ông dậy, tỏa ra khí sắc ấm áp. “Đông lão không cần đa lễ, ông đến thăm Dận Tự, chứng tỏ ông là người trọng tình, sao trẫm lại trách tội ông?”
Đông Quốc Duy vâng vâng dạ dạ, không dám trả lời, trống tim đập thình thịch vẫn chưa bình ổn lại.
Dận Tự cũng đứng lên, đang định quỳ xuống, đã bị một đôi tay đè lại, ép hắn ngồi trở về ghế.
Hắn thấp giọng nói: “Lễ không thể bỏ.”
“Lễ cũng vì người mà được định ra.” Dận Chân sẵng giọng, nhưng trong giọng nói không cảm nhận được sự trách cứ, mà ngược lại mang theo vẻ thân thiết vô hạn.
Đông Quốc Duy thính tai, trong lòng lại càng chắc chắn suy đoán của ông, có vẻ quan hệ của hai huynh đệ này không chuyển biến xấu như lời đồn.
Dù Dận Chân đứng đấy, nhưng rõ ràng đầu óc không đặt trên người Đông Quốc Duy, Đông Quốc Duy là người biết thời biết thế, bèn hành lễ hàn huyên đôi câu rồi xin cáo từ.
Trong sân lại chỉ còn hai người, Dận Chân nhìn thoáng qua chồng sách đặt bên cạnh, cầm lên lật lật, hào hứng nói: “Đệ đang xem Thế Thuyết Tân Ngữ? Để trẫm đọc cho đệ nghe?”
“Hoàng thượng ngày lo trăm việc, sao nô tài dám vì chuyện nhỏ nhặt không đáng mà làm phiền ngài.” Dận Tự nói giọng chầm chậm.
“Dù mất bao lâu để đệ tha thứ cho huynh cũng không sao, chúng ta vẫn còn thời gian cả đời chờ đợi phía trước, chỉ là, ít nhất đệ cũng phải cho huynh cơ hội để bắt đầu lại chứ.” Dận Chân mềm giọng, không xưng trẫm, trong giọng nói còn mang theo khẩn cầu.
Người nọ bèn im lặng, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước, không tỏ vẻ cởi mở.
Dận Chân nhìn hai mắt vẫn u ám tối tăm như trước của hắn, lặng lẽ giấu đi vẻ bi thương trong mắt, cầm sách lên, bắt đầu đọc.
Giọng y vốn trầm thấp, vì không khiến người bên cạnh giật mình, hiện cố hết sức hạ thấp, thành ra đọc chẳng giống Ngụy Tấn phong lưu, mà trái lại y như đang đọc tấu chương triều đình, đem lại cảm giác gây cười đặc biệt.
Chẳng qua Dận Tự không cười, đối phương đọc một hồi, lại thấy hắn đang ngã đầu dựa qua một bên, hai mắt khép hờ, như đang ngủ.
Dận Chân ngừng đọc, cởi áo khoác lông cáo ra nhẹ nhàng đắp cho hắn, lại ngẩn ngơ ngắm nhìn trong giây lát, hoàn toàn không biết thời gian thoi đưa.
Mấy ngày trở lại đây, y vẫn luôn tìm kiếm danh y thuốc tốt, chẳng qua dù thuốc tốt tới đâu chăng nữa, khi dùng cho hắn, đều như muối bỏ biển, không dậy nổi một tia tác dụng, nhưng Dận Chân vẫn không từ bỏ, thậm chí phái người đi khắp tứ xứ tìm kiếm hỏi thăm phương thuốc cổ truyền dân gian, hễ có một tia hy vọng, thì quyết không buông tha.
“Sẽ khỏi....” ngón tay nhẹ nhàng mướt qua con mắt đang khép lại của hắn, Hoàng đế thì thầm nói.
Thấy hắn ngủ say, Dận Chân nhịn không được ngã đầu tựa vào vai hắn, không dám làm mạnh, rất sợ đánh thức hắn, chỉ đụng chạm khẽ khàng, cũng học theo như hắn nhắm hai mắt lại.
Đường nhìn thoáng chốc trở nên tối mù, y bắt đầu mường tượng bằng cách nào đối phương có thể sống trong tình cảnh như vầy, lại biết bất luận tưởng tượng thế nào, cũng khó mà thấu hiểu một phần vạn nỗi đau trong đấy, ***g ngực không khỏi siết chặt, đau đớn đến cong người, khóe mắt cay xè.
Đầu óc lộn xộn, bỗng nhớ đến rất nhiều chuyện cũ.
Từ hiện tại, từ từ lội ngược dòng trở về khi còn bé, bất tri bất giác, lại đã gần ba mươi năm rồi.
Có thứ gì đó ấm áp chảy khỏi viền mắt, thấm ướt một mảng.
Y chỉ duy trì tư thế tựa đầu không nhúc nhích, tựa như muốn nhờ dòng nước mắt để giải thoát nỗi đau không nói thành lời này.
Dận Tự đáng lẽ đang ngủ say lại mở hai mắt, nhìn vào khoảng không mênh mang, không biết đang nghĩ gì.
Tháng ba năm Ung Chính thứ hai, Bối lặc Doãn Đường được thả ra, chuyển về nhà, Hoàng đế cho phép được tự do, Doãn Đường cùng gia quyến cầm tay nhau mừng may mắn, sau đó không dám tiếp tục bàn luận chính sự, đồng thời quyên góp hơn phân nửa tài sản cho quân phí Tây Bắc. Doãn Đường nhận được sự cho phép của Hoàng đế, bắt đầu buôn bán lần nữa, đi thăm khắp đại giang nam bắc, còn quen thân với người vùng Xiêm La.
Cùng tháng đó, điều tra rõ việc tung tin đồn không liên quan đến Doãn Đường, Doãn Đề, người con thứ mười bốn của Tiên đế Doãn Đề được giải trừ giam lỏng, Doãn Đề tự xin đến quân đội cống hiến sức mình, dù không có chức vụ cũng được, Hoàng đế không chuẩn.
Tháng tư năm Ung Chính thứ hai, Phế thái tử Doãn Nhưng do tự cảm thấy bất hiếu với Tiên đế, uống thuốc độc tự sát tại nơi bị giam.