Chương : 155
Thời điểm tỉnh dậy, Dận Tự phát hiện dưới người khá xốc nảy, giống như đang ở trong xe ngựa, từ từ tiến về trước.
Đầu óc hắn còn đang mơ màng, không làm rõ được tại sao bản thân vừa ngủ một giấc, mà khung cảnh đã thay đổi.
“Dậy rồi?” một cánh tay vươn đến dìu hắn dậy, một loạt âm thanh sột soạt, sau đấy là một cái đệm nềm được chêm vào đằng sau hắn.
Dận Tự không muốn mở miệng, nhưng vẫn phải hỏi.
“Đây là đâu?”
“Trên xe ngựa, mang đệ đi tìm đại phu.”
Tại sao tìm đại phu phải lặn lội đường xa?
Dận Tự hơi nhăn mày. “Đang rời kinh?”
Dận Chân vừa định gật đầu, lại chợt nhớ ra người này không nhìn thấy, bèn nói: “Ừ, trên tấu chương nói ở Giang Nam có một đại phu dân gian, y thuật cực giỏi, chẳng qua thích ngao du thất thường, trẫm đã phái người giữ ông ta lại, nên giờ mang đệ đi tìm ông ta để điều trị.”
Đã là đại phu dân gian, sao không ra lệnh triệu vào cung?
Hắn không nói, nhưng Dận Chân như nhận ra nghi vấn trong lòng hắn, ấm giọng nói: “Sợ đệ ở trong kinh bức bối, sẵn dịp đi ra ngoài cho khuây khỏa, nếu có thể trị khỏi, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy phong cảnh Giang Nam, cũng là một chuyện tốt đẹp.”
Dận Tự không ngờ y lại có suy nghĩ phong hoa tuyết nguyệt thế này, kiếp trước từ sau khi đăng cơ, người này chưa từng rời kinh lấy nửa bước.
“Hoàng thượng ngày lo trăm việc, tội gì phải vì nô tài mà bôn ba khắp nơi, nếu một lòng mong noi theo Tiên đế đến Giang Nam để thể sát dân tình, nô tài không thấy đường cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.” Dận Tự khép mắt, nói giọng hững hờ.
Dận Chân chưa từng hay một người trầm ổn khiêm nhường như hắn một khi nói năng tàn nhẫn lại tổn thương người khác đến vậy, trong mỗi câu nói ra, không chữ nào không như kim châm, đâm thẳng vào tim y.
Chẳng qua y không tài nào nổi giận, mà cũng chẳng có giận để mà nổi, bị câu từ của hắn làm cho nghẹn họng, chỉ có nước cười khổ.
“Chuyện trong triều đệ không cần lo, Hoằng Huy nay đã mười bốn, cũng nên học cách xử lý chính vụ, có Đông Quốc Duy, Trương Đình Ngọc cùng nhóm cựu thần ở đấy, không xảy ra chuyện gì đâu, hễ là chuyện mang tính chất đại sự, cũng sẽ phóng ngựa đưa đến đây cho trẫm, đệ có thể yên tâm nghỉ ngơi, đợi bệnh mắt khỏi rồi, huynh và đệ cùng nhau dạo khắp Giang Nam.”
“Nếu không khỏi thì sao?”
Tay Dận Chân khẽ run lên, cố gắng tỏ ra không thành vấn đề để mà cười nói: “Nghe đâu đại phu đó có y thuật rất cao minh, chắc hẳn có hy vọng.”
“Mắt bệnh có thể trị, tâm bệnh thì phải thế nào?” sắc mặt Dận Tự bình tĩnh, nhưng câu từ nói ra lại lạnh lùng dứt khoát, khác hẳn vẻ nhẫn nhịn ngày thường, toàn như nhất châm kiến huyết, bước bước ép người.
Bên cạnh đột nhiên trở nên im ắng, hồi lâu sau, hắn mới cảm giác trên người như được phủ thêm một lớp chăn mỏng.
Người nọ nhẹ giọng nói: “Ngủ một giấc đi.”
Dận Tự nghe ra sự phiền muộn thườn thượt trong giọng nói của y, không khỏi bần thần, câu nói tiếp theo, không thốt ra được, cộng thêm tác dụng an thần trong bát thuốc uống lúc trước, không tốn bao lâu, hắn lại bắt đầu mê man thiếp đi, không hay biết gì hết.
Dận Chân nhẹ nhàng nắm tay hắn, xúc cảm ấm áp thân thuộc khiến y không kiềm được cong môi.
Thời trẻ y từng tâm tâm niệm niệm ngồi lên cái ghế này, hao hết tâm tư cũng muốn cho bằng được, đợi đến khi thật sự chiếm được, mới phát hiện, hóa ra cảm giác có được nó không tuyệt vời như trong tưởng tượng của bản thân, người cô độc, chỗ cao khó tránh lạnh, dù có mẫu thân, có huynh đệ, có thê tử, có nhi tử, đối xử với y, không phải lạnh nhạt thì là ba quỳ chín lạy, nơm nớp lo sợ, mỗi ngày phê duyệt tấu chương thâu đêm suốt sáng, thời gian ngủ không đến ba bốn canh giờ, lại phải thức dậy lâm triều, y không phải vị vua tham ăn biếng làm, cũng không trầm mê mỹ sắc đến độ không thể khống chế, nếu nói nắm quyền sinh sát trong tay, thế nhưng bên trên còn có trời, từ cổ chí kim, liệu có vị Hoàng đế nào thật sự được vạn vạn tuế chứ?
Tiên đế tại vị hơn mấy mươi năm, có thể nói đã hưởng hết phú quý nhân gian, nữ tử quốc sắc thiên hương trong hậu cung, lại càng không đếm xuể, nhưng vậy thì đã sao, y vẫn nhớ lúc quỳ trước giường bệnh, nhìn thấy cha già hai mắt mang theo nỗi cô quạnh mờ mịt. Một vị vua có thể trong một giây ngắn ngủi lật mây đổi gió, sao lại có ánh mắt đau buồn như thế, khi ấy y chỉ cho rằng ông không cam lòng ra đi như thế, hiện giờ hồi tưởng lại, như chợt thông suốt, có lẽ cả đời ông, đạt được mọi thứ dễ như trở lòng bàn tay, vì quá dễ dàng đạt được, nên cũng chưa từng biết quý trọng, rất nhiều người phải nhún nhường lấy lòng uốn mình theo ông, nhưng cũng là vì thân phận của ông, tuy rằng ông có năng lực vượt bậc, chiến tích cuộc đời có thể nói là nổi trội, nhưng ông lại cô độc.
Nên đến cả vua, cũng có giây phút bất lực, ví như hiện tại.
Y không thể đảo ngược thời gian, ước gì y chưa từng nói ra câu nói kia, ước gì đôi mắt người này chưa từng bị thương.
Nhưng y không làm được gì hết, điều duy nhất có thể làm, chẳng qua là lẳng lặng ở bên cạnh hắn mà thôi.
Ý cười bỗng nhiên thoáng nhẹ qua môi y, mang theo chút gì đó thoải mái.
Đúng rồi, hắn không thấy đường thì phải làm sao, thì y sẽ làm đôi mắt cho hắn cả đời, sau cùng đứng bên cầu Nại Hà, y còn muốn cùng hắn hẹn ước kiếp sau.
Hắn là nam hay nữ, là huynh đệ hay người lạ, bản thân hoàn toàn chẳng để tâm.
Dận Tự, đời này, bầu bạn cùng ta bước hết, có được không.
Có được không.
Thừa dịp người nọ ngủ say, giống như muốn nhận được lời xác nhận, nhẹ nhàng móc ngón tay út của hắn.
Nếu người ngoài nhìn thấy vị vua thường ngày lạnh lùng nghiêm nghị nói năng kiệm lời làm ra hành động như vậy, e rằng sẽ sợ đến bủn rủn tay chân, nhưng khoảnh khắc này, Dận Chân cúi đầu, ánh nhìn nghiêm túc không gì sánh bằng.
Thời điểm Dận Tự tỉnh dậy, phát hiện dường như có điều gì đó không giống trước.
Hắn cũng không biết mình đã nằm mơ thấy gì, chỉ là khi tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, tay phải còn đang nắm chặt tay người nọ.
Vội vàng thả tay, đồng thời nhấc người ngồi dậy.
Dận Chân đưa tay dìu hắn, để hắn dựa vào người mình, lại rót chung trà, đút hắn uống.
Tuy Dận Tự không thấy đường, nhưng cũng không đến mức uống chung trà cũng cần người hầu hạ, huống hồ từ lúc mắt bị mù đến nay, hắn không thích người khác đối đãi với hắn như người bệnh, chẳng qua lực tay của đối phương rất lớn, hiển nhiên không cho phép từ chối.
Hắn uống mấy hớp rồi ngậm môi, tỏ ý đủ rồi, người nọ đặt chung trà xuống, lại đỡ hắn ngồi lại đàng hoàng, rồi mới nói: “Đệ muốn xem sách gì, để trẫm đọc cho đệ nghe.”
“Hoàng thượng nên lấy quốc gia đại sự làm trọng.” Dận Tự điều chỉnh tư thế ngồi, trên mặt vẫn thoáng vẻ mơ màng say ngủ chưa tỉnh, sắc mặt thoạt trong không còn kiểu đẩy người xa ngàn dặm như lúc trước.
Dận Chân cười nhẹ: “Được rồi, vậy trẫm giải quyết đống tấu chương này trước, rồi trở về trò chuyện với đệ.”
Dận Tự không đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng đặt bút lật giấy soàn soạt, dù trước mặt hắn là khoảng không tối đen, cũng có thể lập tức tưởng tượng ra hình dáng người nọ khi phê tấu chương.
Trầm ngâm chuyên chú, khi thì cau mày, khi thì lạnh mặt, hầu như ít có lúc nào cơ mặt giãn ra.
Chỉ vì người này không quen thói khoa trương, ghét nhất người khác chỉ biết dùng văn chương màu mè để nịnh nọt bợ đỡ, phàm là tấu chương ca ngợi công đức xã tắc thái bình, đều bị y răn đến xám mặt. Hắn còn nhớ năm ngoái, có người là Phó đô thống của Tương Bạch Kỳ, tên Đạt Sắc, dâng một tờ tấu chương, bên trong có một câu: Nô tài Đạt Sắc không chuyện cần tấu. Kết quả bị Dận Chân mắng cho một trận đã đời, bắt hắn viết lại mười tờ, nhưng nội dung không được phép trùng lặp, hai người đưa mắt nhìn nhau, đối với Đạt Sắc, chẳng biết nên cười hay nên trách.
Khung cảnh ngày hôm ấy như còn hiển hiện trước mắt, Dận Tự hồi tưởng lại, nét mặt không kiềm được mà trở nên nhu hòa.
“Đang nghĩ đến chuyện gì vậy, rất đáng cười à, có thể nói cho huynh nghe với không?” người nọ đột nhiên sấn lại, hơi thở hòa cùng nhiệt độ cơ thể đồng loạt kề bên, bất ngờ không kịp đề phòng, khiến hắn thoáng chút bối rối.
“Không phải Hoàng thượng đang xử lý chính vụ sao?” hắn khẽ nhăn mày, chưa bao giờ thấy chán chường vì bản thân không nhìn thấy như lúc này đây, đến độ muốn tránh cũng tránh không được, bị đối phương tóm gọn.
“Gặp phải một tờ tấu chương hóc búa, chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào cho phải.”
Dận Chân thấy hắn không tiếp lời, bèn tự nói như độc thoại: “Trẫm nhận được hai tờ tấu chương, một tờ là của Cát Lễ, một tờ là của Trương Bá Hành, hai tờ tấu chương này về cơ bản có nội dung tương tự nhau, đều là buộc tội đối phương.”
Dận Tự nghe vậy, không khỏi dao động.
Hai người này, đều rất có địa vị.
Tổng đốc Lưỡng Giang Cát Lễ, chính là đời thứ tư của Đổng Ngạc thị thuộc Mãn Châu Chính Hồng Kỳ, phụ thân của lão là đệ đệ của Trữ Khác Phi của Thuận Trị, Trữ Khác Phi chính mẫu thân của Dụ Thân vương Phúc Toàn – ca ca của Tiên đế, cho nên tính ra, Cát Lễ chính là biểu đệ của Phúc Toàn, theo lý thuyết, đến Dận Chân cũng phải gọi lão một tiếng biểu cữu, thật sự thuộc dòng hoàng thân quốc thích. Năm xưa lúc Khang Hy thân chính Cát Nhĩ Đan, đại quân bị bao vây ở Thảo Nguyên, lương thảo không đủ, Cát Lễ đích thân vận chuyển quân lương theo con đường trung tâm, làm Khang Hy vui mừng khôn xiết, ghi nhớ công ơn, lại do quan hệ giữa Khang Hy và Phúc Toàn, yêu chim yêu cả ***g, đương nhiên đối với người biểu đệ này cũng ưu ái bội phần, từ năm Khang Hy thứ bốn mươi tám, lão đã được thăng chức làm Tổng đốc Lưỡng Giang, quyền thế lẫy lừng.
Tuy Trương Bá Hành là người Hán, nhưng không thể xem thường, ông đỗ tiến sĩ vào năm Khang Hy thứ hai mươi bốn, làm quan hơn hai mươi năm, đề cao công chính liêm minh, lúc được điều từ Sơn Đông đến Giang Tô, dọc đường hàng vạn người dân đứng đưa tiễn, cảnh tượng hoành tráng, đến cả Khang Hy cũng phải khen một câu “Thiên hạ đệ nhất thanh quan”.
Hai người như vậy một khi đấu nhau, đương nhiên đến cả Dận Chân thân là Hoàng đế, cũng phải đau đầu.
Bản thân đã quyết định buông tay, bất kể thế nào cũng sẽ không hỏi đến, giây phút ngạc nhiên ban đầu qua đi, Dận Tự lại trở về dáng vẻ lãnh đạm như trước, không buồn quan tâm.
Chẳng qua người nọ không những không để bụng, lại còn sáp đến, hơi thở như muốn dán sát vào mang tai hắn, đồng thời nắm chặt tay hắn, không cho phép hắn vùng ra.
“Sao lại không hỏi lý do họ gây chuyện, dù sao trên đường đi cũng buồn chán, hay tạm thời ngồi nghe huynh kể một câu chuyện nhé.”
Dận Tự chưa từng nghe qua giọng điệu mềm mỏng gần như là cầu xin này của y, muốn nói câu từ chối rồi lại bần thần đến quên.
Dận Chân thấy thế bèn cười trong im lặng, nói: “Khoa thi năm ngoái là ân khoa, làm không đáp án, năm nay lại là chính khoa, từ xưa đến nay trường thi Giang Nam chính là trung tâm của trung tâm, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chuyện thế này cũng không hiếm, trẫm còn nhớ có một năm Khang Hy vì kỳ thi hương mà gây ra bao sóng gió thăng trầm, đến cả Lý Bàn và Khương Thần Anh cũng bị kéo vào cuộc, sự kiện lần ấy suýt tý nữa liên lụy đến cả đệ, hiện tại Trương Bá Hành và Cát Lễ, cũng là vì kỳ thi hương mà gây nên chuyện.”
Trong lòng Dận Tự khẽ rục rịch, không nhịn được bật hỏi: “Mấy ngày trước vừa yết bảng kỳ thi hương, xảy ra sự cố gì à?”
Hắn từng đến Giang Nam, cũng từng tiếp xúc với quan trường Giang Nam, đương nhiên biết bên dưới bụi hoa tú cầu xinh đẹp, che giấu thứ gì, nay Tân đế đăng cơ chưa lâu, chính là lúc lòng người phấp phỏng, nếu trường thi Giang Nam xảy ra vấn đề, chỉ e toàn bộ cục diện chính trị ở Giang Nam cũng sẽ rung chuyển theo nó.
“Tuần phủ Giang Tô Trương Bá Hành dâng tấu, buộc tội quan duyệt quyển Vương Viết Du, Phương Danh tiếp tay gian lận, phó chủ khảo Triệu Tấn nhận hối lộ hơn mười vạn lượng, quan chủ khảo Tả Tất Phiên biết chuyện không báo, giấu giếm sự thật. Có người nói ngày yết bảng, quần chúng bị kích động dẫn đến nổi giận, khiêng tượng Tài Thần trong miếu Tài Thần đến để trong miếu Phu Tử, rồi lại đổi hai chữ Cống Viện thành Bán Hết.”
Những chuyện kể phía sau, là do tai mắt ở Giang Nam của Dận Chân báo lại, nhưng chính vì tình hình này, nên mới khiến người khác hoảng hồn hơn, tuy Trương Bá Hành là người sống thanh liêm, nhưng cũng không vì vậy mà muốn gây to chuyện này, đương nhiên sẽ không viết nó vào tấu chương.
Dận Tự nói: “Vậy còn tấu chương của Cát Lễ?”
“Tấu chương của Cát Lễ, là buộc tội Trương Bá Hành, nói ông ngông cuồng tự đại, phóng đại sự thật, vả lại trong lúc điều tra thì đi đến tận ngục, dụng hình riêng, dẫn đến phó chủ khảo Triệu Tấn chết oan trong ngục, làm chovụ án không có tiến triển.”
“Triệu Tấn chết rồi?” Dận Tự bất giác ngồi thẳng người lên, nghe đến đoạn này, bỗng có cảm giác bên trong nhất định ẩn chứa nội tình.
“Đúng vậy, một ngày trước khi chúng ta khởi hành rời kinh, hắn đã chết, là treo cổ tự sát, còn để lại một tờ huyết thư, nói bản thân bị Trương Bá Hành vu oan giá họa.”
“Vụ án này có rất nhiều chỗ cần phải điều tra.” giọng Dận Tự đều đều, nhưng lại có vẻ chưa nói thỏa ý, mang theo nét lạnh lùng mà thu hút.
Đối phương chịu mở miệng, dù là nói về chuyện triều chính, Dận Chân cũng đã thỏa mãn rồi.
“Lão Cát Lễ, đệ thấy thế nào?”
“Trên phương diện đại sự, biết đường tiến lùi, trên phương diện điều hành lại rất có phương pháp, Tiên đế coi trọng lão, không phải vô lý, tuy Trương Bá Hành là người thanh liêm, nhưng khó tránh có lúc cổ hủ, sự vật trên đời không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, Triệu Tấn chết, thì vẫn còn Vương Viết Du và Phương Danh mà, giữa chúng, chắc chắn có mối liên hệ.”
“Trẫm cũng nghĩ vậy, đợi đến địa phận Giang Tô, nếu đệ không mệt, thì chúng ta hãy ra ngoài đi dạo một vòng, xem xem có thể phát hiện manh mối gì không, lần này cải trang đến đây, nếu ngay từ đầu đã công khai thân phận, e rằng sẽ đả thảo kinh xà.”
Dận Chân biết hắn không thích bị người khác xem như người mù, mọi việc đều phải không khác người thường, lần này đến Giang Nam, nếu muốn hai người trở lại tốt đẹp, thì trước tiên nên bàn về công sự với hắn.
Dận Tự suy nghĩ một chập, không nghĩ ra được đầu mối nào, chợt nhớ đến quan hệ hiện tại của hai người, sắc mặt không khỏi nhạt đi trông thấy, nhưng nhìn thì không còn kháng cự như trước. Dận Chân quan sát từ đầu tới đuôi, thấy thế lập tức mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn cẩn thận giấu giếm, chỉ giúp hắn châm trà bưng nước, bỏ xuống phong thái đế vương đích thân hầu hạ hắn, cử chỉ rất đỗi ân cần, không hề có vẻ lúng túng.
Xe đi suốt một đường không ngừng không nghỉ, sau mấy ngày chạy rề rề, cuối cùng cũng đến địa phận Giang Ninh.
Tuy là cải trang, nhưng do thân phận của hai người Dận Chân, nên vẫn mang theo hơn mười thị vệ, tính cả hai người Tô Bồi Thịnh và Lục Cửu, thoạt trông như thể công tử gia đình quyền quý ra ngoài du ngoạn.
Dận Chân xuống xe trước, rồi lại đỡ Dận Tự xuống sau, kế đó đi vào khách *** trong vòng vây của nhóm thị vệ.
Tiểu nhị vốn đi ra đón khách thấy cảnh tượng này không khỏi há hốc mỏ, nó thấy đoàn người ăn mặc sang trọng, vốn tưởng là công tử thư hương thế gia hay là gia đình phú thương ra ngoài du ngoạn, lại không ngờ đến một trong số đó bị mù.
Lục Cửu thấy nó cứ nhìn chằm chằm Dận Tự, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Gia nhà chúng ta muốn ở trọ, các ngươi mau dọn sạch khách trên lầu hai, chúng ta bao hết khách *** này.”
Hiện tại đang vào giữa trưa, khách vốn không đông lắm, chưởng quỹ nghe vậy cười đến độ nở hoa trên mặt.
“Dạ được dạ được, mấy vị gia vào trong ngồi trước đi ạ, tiểu nhân đi mời hết khách ra về!”
Hai vị chủ tử ngồi riêng một bàn, Tô Bồi Thịnh cùng Lục Cửu không dám ngồi, bèn đứng một bên, còn nhóm thị vệ thì lục tục chia nhau ra ngồi, mười mấy người ngồi vừa đầy sáu bàn. Khách *** tuy lớn, nhưng đoàn người như thế này đến, đương nhiên thu hút không ít sự chú ý, hơn nữa hai người dẫn đầu phong thái bất phàm, khiến mọi người xung quanh không cầm lòng được ngó nhìn nhiều hơn.
Dận Tự đã tập thành thói quen định hình hoàn cảnh xung quanh dựa theo tiếng động, hiện tại tiếng người ồn ào, khó tránh làm giảm đi sức phán đoán, khiến hắn không khỏi chau mày.
Dận Chân vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn, thấy thế áp sát người, hạ thấp giọng nói bên tai hắn: “Phòng trên lầu dọn dẹp sắp xong rồi, đợi một lát là có thể nghỉ ngơi, trùng hợp sao vị đại phu kia cũng đang ở trong thành Giang Ninh, ngày mai dẫn đệ đi tìm ông ta.”
Dận Tự gật đầu, không nói gì.
Hai mắt không thấy đường, nên không phát hiện có gì khác thường, nhưng ở trong mắt người ngoài, hai người thật sự như dán sát vào nhau, một người còn đặt tay lên tay người còn lại, cúi đầu thì thầm vào tai nhau, tầm mắt khi nhìn đến họ không khỏi ánh lên tia mờ ám.
Triều Thanh có quy định, quan viên không được phép đến kỹ viện, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, hàng quán nam xướng tiểu quan thay nhau mọc lên như nấm. Tuy tuổi tác của Dận Tự không hợp cho lắm, nhưng hắn có diện mạo nho nhã tuấn tú, trong từng hành động cử chỉ đều toát lên cảm giác khoan thai nói không nên lời, hơn nữa mù cả hai mắt, làm tăng thêm mấy phần yếu ớt, đương nhiên khiến người khác liên tưởng miên man.
Dận Chân cực kỳ nhạy cảm, đương nhiên phát hiện ánh mắt khác thường xung quanh mình, lạnh lùng lướt nhìn một vòng, cố kiềm chế cảm giác khó chịu.
Tô bồi thịnh nhận ra chủ tử không thoải mái, vội cười nói: “Gia, sương phòng trên lầu chắc thu dọn cũng xong rồi, không bằng nô tài dìu Bát gia lên trước?”
Dận Chân ừ một tiếng, lại không muốn mượn tay người khác, nhỏ giọng nói với Dận Tự, rồi cả hai cùng đứng dậy lên lầu.
Người ngồi gần đó dù muốn chế nhạo mấy câu, nhưng nhìn thấy thị vệ vây quanh hai người, cũng thoáng chút sợ, nhưng vẫn có kẻ không giữ nổi miệng mình, ngay lúc hai người đi ngang qua, kẻ đó dùng giọng nói châm biếm nói một câu: “Tuổi tiểu quan này hình như hơi bị lớn quá nha!”
Tô Bồi Thịnh đang định mắng, lại không ngờ có giọng nói từ cửa vọng vào át mất giọng hắn, có vẻ như rất mừng rỡ.
“Bát gia?! Ứng Bát!”
Đầu óc hắn còn đang mơ màng, không làm rõ được tại sao bản thân vừa ngủ một giấc, mà khung cảnh đã thay đổi.
“Dậy rồi?” một cánh tay vươn đến dìu hắn dậy, một loạt âm thanh sột soạt, sau đấy là một cái đệm nềm được chêm vào đằng sau hắn.
Dận Tự không muốn mở miệng, nhưng vẫn phải hỏi.
“Đây là đâu?”
“Trên xe ngựa, mang đệ đi tìm đại phu.”
Tại sao tìm đại phu phải lặn lội đường xa?
Dận Tự hơi nhăn mày. “Đang rời kinh?”
Dận Chân vừa định gật đầu, lại chợt nhớ ra người này không nhìn thấy, bèn nói: “Ừ, trên tấu chương nói ở Giang Nam có một đại phu dân gian, y thuật cực giỏi, chẳng qua thích ngao du thất thường, trẫm đã phái người giữ ông ta lại, nên giờ mang đệ đi tìm ông ta để điều trị.”
Đã là đại phu dân gian, sao không ra lệnh triệu vào cung?
Hắn không nói, nhưng Dận Chân như nhận ra nghi vấn trong lòng hắn, ấm giọng nói: “Sợ đệ ở trong kinh bức bối, sẵn dịp đi ra ngoài cho khuây khỏa, nếu có thể trị khỏi, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy phong cảnh Giang Nam, cũng là một chuyện tốt đẹp.”
Dận Tự không ngờ y lại có suy nghĩ phong hoa tuyết nguyệt thế này, kiếp trước từ sau khi đăng cơ, người này chưa từng rời kinh lấy nửa bước.
“Hoàng thượng ngày lo trăm việc, tội gì phải vì nô tài mà bôn ba khắp nơi, nếu một lòng mong noi theo Tiên đế đến Giang Nam để thể sát dân tình, nô tài không thấy đường cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.” Dận Tự khép mắt, nói giọng hững hờ.
Dận Chân chưa từng hay một người trầm ổn khiêm nhường như hắn một khi nói năng tàn nhẫn lại tổn thương người khác đến vậy, trong mỗi câu nói ra, không chữ nào không như kim châm, đâm thẳng vào tim y.
Chẳng qua y không tài nào nổi giận, mà cũng chẳng có giận để mà nổi, bị câu từ của hắn làm cho nghẹn họng, chỉ có nước cười khổ.
“Chuyện trong triều đệ không cần lo, Hoằng Huy nay đã mười bốn, cũng nên học cách xử lý chính vụ, có Đông Quốc Duy, Trương Đình Ngọc cùng nhóm cựu thần ở đấy, không xảy ra chuyện gì đâu, hễ là chuyện mang tính chất đại sự, cũng sẽ phóng ngựa đưa đến đây cho trẫm, đệ có thể yên tâm nghỉ ngơi, đợi bệnh mắt khỏi rồi, huynh và đệ cùng nhau dạo khắp Giang Nam.”
“Nếu không khỏi thì sao?”
Tay Dận Chân khẽ run lên, cố gắng tỏ ra không thành vấn đề để mà cười nói: “Nghe đâu đại phu đó có y thuật rất cao minh, chắc hẳn có hy vọng.”
“Mắt bệnh có thể trị, tâm bệnh thì phải thế nào?” sắc mặt Dận Tự bình tĩnh, nhưng câu từ nói ra lại lạnh lùng dứt khoát, khác hẳn vẻ nhẫn nhịn ngày thường, toàn như nhất châm kiến huyết, bước bước ép người.
Bên cạnh đột nhiên trở nên im ắng, hồi lâu sau, hắn mới cảm giác trên người như được phủ thêm một lớp chăn mỏng.
Người nọ nhẹ giọng nói: “Ngủ một giấc đi.”
Dận Tự nghe ra sự phiền muộn thườn thượt trong giọng nói của y, không khỏi bần thần, câu nói tiếp theo, không thốt ra được, cộng thêm tác dụng an thần trong bát thuốc uống lúc trước, không tốn bao lâu, hắn lại bắt đầu mê man thiếp đi, không hay biết gì hết.
Dận Chân nhẹ nhàng nắm tay hắn, xúc cảm ấm áp thân thuộc khiến y không kiềm được cong môi.
Thời trẻ y từng tâm tâm niệm niệm ngồi lên cái ghế này, hao hết tâm tư cũng muốn cho bằng được, đợi đến khi thật sự chiếm được, mới phát hiện, hóa ra cảm giác có được nó không tuyệt vời như trong tưởng tượng của bản thân, người cô độc, chỗ cao khó tránh lạnh, dù có mẫu thân, có huynh đệ, có thê tử, có nhi tử, đối xử với y, không phải lạnh nhạt thì là ba quỳ chín lạy, nơm nớp lo sợ, mỗi ngày phê duyệt tấu chương thâu đêm suốt sáng, thời gian ngủ không đến ba bốn canh giờ, lại phải thức dậy lâm triều, y không phải vị vua tham ăn biếng làm, cũng không trầm mê mỹ sắc đến độ không thể khống chế, nếu nói nắm quyền sinh sát trong tay, thế nhưng bên trên còn có trời, từ cổ chí kim, liệu có vị Hoàng đế nào thật sự được vạn vạn tuế chứ?
Tiên đế tại vị hơn mấy mươi năm, có thể nói đã hưởng hết phú quý nhân gian, nữ tử quốc sắc thiên hương trong hậu cung, lại càng không đếm xuể, nhưng vậy thì đã sao, y vẫn nhớ lúc quỳ trước giường bệnh, nhìn thấy cha già hai mắt mang theo nỗi cô quạnh mờ mịt. Một vị vua có thể trong một giây ngắn ngủi lật mây đổi gió, sao lại có ánh mắt đau buồn như thế, khi ấy y chỉ cho rằng ông không cam lòng ra đi như thế, hiện giờ hồi tưởng lại, như chợt thông suốt, có lẽ cả đời ông, đạt được mọi thứ dễ như trở lòng bàn tay, vì quá dễ dàng đạt được, nên cũng chưa từng biết quý trọng, rất nhiều người phải nhún nhường lấy lòng uốn mình theo ông, nhưng cũng là vì thân phận của ông, tuy rằng ông có năng lực vượt bậc, chiến tích cuộc đời có thể nói là nổi trội, nhưng ông lại cô độc.
Nên đến cả vua, cũng có giây phút bất lực, ví như hiện tại.
Y không thể đảo ngược thời gian, ước gì y chưa từng nói ra câu nói kia, ước gì đôi mắt người này chưa từng bị thương.
Nhưng y không làm được gì hết, điều duy nhất có thể làm, chẳng qua là lẳng lặng ở bên cạnh hắn mà thôi.
Ý cười bỗng nhiên thoáng nhẹ qua môi y, mang theo chút gì đó thoải mái.
Đúng rồi, hắn không thấy đường thì phải làm sao, thì y sẽ làm đôi mắt cho hắn cả đời, sau cùng đứng bên cầu Nại Hà, y còn muốn cùng hắn hẹn ước kiếp sau.
Hắn là nam hay nữ, là huynh đệ hay người lạ, bản thân hoàn toàn chẳng để tâm.
Dận Tự, đời này, bầu bạn cùng ta bước hết, có được không.
Có được không.
Thừa dịp người nọ ngủ say, giống như muốn nhận được lời xác nhận, nhẹ nhàng móc ngón tay út của hắn.
Nếu người ngoài nhìn thấy vị vua thường ngày lạnh lùng nghiêm nghị nói năng kiệm lời làm ra hành động như vậy, e rằng sẽ sợ đến bủn rủn tay chân, nhưng khoảnh khắc này, Dận Chân cúi đầu, ánh nhìn nghiêm túc không gì sánh bằng.
Thời điểm Dận Tự tỉnh dậy, phát hiện dường như có điều gì đó không giống trước.
Hắn cũng không biết mình đã nằm mơ thấy gì, chỉ là khi tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, tay phải còn đang nắm chặt tay người nọ.
Vội vàng thả tay, đồng thời nhấc người ngồi dậy.
Dận Chân đưa tay dìu hắn, để hắn dựa vào người mình, lại rót chung trà, đút hắn uống.
Tuy Dận Tự không thấy đường, nhưng cũng không đến mức uống chung trà cũng cần người hầu hạ, huống hồ từ lúc mắt bị mù đến nay, hắn không thích người khác đối đãi với hắn như người bệnh, chẳng qua lực tay của đối phương rất lớn, hiển nhiên không cho phép từ chối.
Hắn uống mấy hớp rồi ngậm môi, tỏ ý đủ rồi, người nọ đặt chung trà xuống, lại đỡ hắn ngồi lại đàng hoàng, rồi mới nói: “Đệ muốn xem sách gì, để trẫm đọc cho đệ nghe.”
“Hoàng thượng nên lấy quốc gia đại sự làm trọng.” Dận Tự điều chỉnh tư thế ngồi, trên mặt vẫn thoáng vẻ mơ màng say ngủ chưa tỉnh, sắc mặt thoạt trong không còn kiểu đẩy người xa ngàn dặm như lúc trước.
Dận Chân cười nhẹ: “Được rồi, vậy trẫm giải quyết đống tấu chương này trước, rồi trở về trò chuyện với đệ.”
Dận Tự không đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng đặt bút lật giấy soàn soạt, dù trước mặt hắn là khoảng không tối đen, cũng có thể lập tức tưởng tượng ra hình dáng người nọ khi phê tấu chương.
Trầm ngâm chuyên chú, khi thì cau mày, khi thì lạnh mặt, hầu như ít có lúc nào cơ mặt giãn ra.
Chỉ vì người này không quen thói khoa trương, ghét nhất người khác chỉ biết dùng văn chương màu mè để nịnh nọt bợ đỡ, phàm là tấu chương ca ngợi công đức xã tắc thái bình, đều bị y răn đến xám mặt. Hắn còn nhớ năm ngoái, có người là Phó đô thống của Tương Bạch Kỳ, tên Đạt Sắc, dâng một tờ tấu chương, bên trong có một câu: Nô tài Đạt Sắc không chuyện cần tấu. Kết quả bị Dận Chân mắng cho một trận đã đời, bắt hắn viết lại mười tờ, nhưng nội dung không được phép trùng lặp, hai người đưa mắt nhìn nhau, đối với Đạt Sắc, chẳng biết nên cười hay nên trách.
Khung cảnh ngày hôm ấy như còn hiển hiện trước mắt, Dận Tự hồi tưởng lại, nét mặt không kiềm được mà trở nên nhu hòa.
“Đang nghĩ đến chuyện gì vậy, rất đáng cười à, có thể nói cho huynh nghe với không?” người nọ đột nhiên sấn lại, hơi thở hòa cùng nhiệt độ cơ thể đồng loạt kề bên, bất ngờ không kịp đề phòng, khiến hắn thoáng chút bối rối.
“Không phải Hoàng thượng đang xử lý chính vụ sao?” hắn khẽ nhăn mày, chưa bao giờ thấy chán chường vì bản thân không nhìn thấy như lúc này đây, đến độ muốn tránh cũng tránh không được, bị đối phương tóm gọn.
“Gặp phải một tờ tấu chương hóc búa, chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào cho phải.”
Dận Chân thấy hắn không tiếp lời, bèn tự nói như độc thoại: “Trẫm nhận được hai tờ tấu chương, một tờ là của Cát Lễ, một tờ là của Trương Bá Hành, hai tờ tấu chương này về cơ bản có nội dung tương tự nhau, đều là buộc tội đối phương.”
Dận Tự nghe vậy, không khỏi dao động.
Hai người này, đều rất có địa vị.
Tổng đốc Lưỡng Giang Cát Lễ, chính là đời thứ tư của Đổng Ngạc thị thuộc Mãn Châu Chính Hồng Kỳ, phụ thân của lão là đệ đệ của Trữ Khác Phi của Thuận Trị, Trữ Khác Phi chính mẫu thân của Dụ Thân vương Phúc Toàn – ca ca của Tiên đế, cho nên tính ra, Cát Lễ chính là biểu đệ của Phúc Toàn, theo lý thuyết, đến Dận Chân cũng phải gọi lão một tiếng biểu cữu, thật sự thuộc dòng hoàng thân quốc thích. Năm xưa lúc Khang Hy thân chính Cát Nhĩ Đan, đại quân bị bao vây ở Thảo Nguyên, lương thảo không đủ, Cát Lễ đích thân vận chuyển quân lương theo con đường trung tâm, làm Khang Hy vui mừng khôn xiết, ghi nhớ công ơn, lại do quan hệ giữa Khang Hy và Phúc Toàn, yêu chim yêu cả ***g, đương nhiên đối với người biểu đệ này cũng ưu ái bội phần, từ năm Khang Hy thứ bốn mươi tám, lão đã được thăng chức làm Tổng đốc Lưỡng Giang, quyền thế lẫy lừng.
Tuy Trương Bá Hành là người Hán, nhưng không thể xem thường, ông đỗ tiến sĩ vào năm Khang Hy thứ hai mươi bốn, làm quan hơn hai mươi năm, đề cao công chính liêm minh, lúc được điều từ Sơn Đông đến Giang Tô, dọc đường hàng vạn người dân đứng đưa tiễn, cảnh tượng hoành tráng, đến cả Khang Hy cũng phải khen một câu “Thiên hạ đệ nhất thanh quan”.
Hai người như vậy một khi đấu nhau, đương nhiên đến cả Dận Chân thân là Hoàng đế, cũng phải đau đầu.
Bản thân đã quyết định buông tay, bất kể thế nào cũng sẽ không hỏi đến, giây phút ngạc nhiên ban đầu qua đi, Dận Tự lại trở về dáng vẻ lãnh đạm như trước, không buồn quan tâm.
Chẳng qua người nọ không những không để bụng, lại còn sáp đến, hơi thở như muốn dán sát vào mang tai hắn, đồng thời nắm chặt tay hắn, không cho phép hắn vùng ra.
“Sao lại không hỏi lý do họ gây chuyện, dù sao trên đường đi cũng buồn chán, hay tạm thời ngồi nghe huynh kể một câu chuyện nhé.”
Dận Tự chưa từng nghe qua giọng điệu mềm mỏng gần như là cầu xin này của y, muốn nói câu từ chối rồi lại bần thần đến quên.
Dận Chân thấy thế bèn cười trong im lặng, nói: “Khoa thi năm ngoái là ân khoa, làm không đáp án, năm nay lại là chính khoa, từ xưa đến nay trường thi Giang Nam chính là trung tâm của trung tâm, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chuyện thế này cũng không hiếm, trẫm còn nhớ có một năm Khang Hy vì kỳ thi hương mà gây ra bao sóng gió thăng trầm, đến cả Lý Bàn và Khương Thần Anh cũng bị kéo vào cuộc, sự kiện lần ấy suýt tý nữa liên lụy đến cả đệ, hiện tại Trương Bá Hành và Cát Lễ, cũng là vì kỳ thi hương mà gây nên chuyện.”
Trong lòng Dận Tự khẽ rục rịch, không nhịn được bật hỏi: “Mấy ngày trước vừa yết bảng kỳ thi hương, xảy ra sự cố gì à?”
Hắn từng đến Giang Nam, cũng từng tiếp xúc với quan trường Giang Nam, đương nhiên biết bên dưới bụi hoa tú cầu xinh đẹp, che giấu thứ gì, nay Tân đế đăng cơ chưa lâu, chính là lúc lòng người phấp phỏng, nếu trường thi Giang Nam xảy ra vấn đề, chỉ e toàn bộ cục diện chính trị ở Giang Nam cũng sẽ rung chuyển theo nó.
“Tuần phủ Giang Tô Trương Bá Hành dâng tấu, buộc tội quan duyệt quyển Vương Viết Du, Phương Danh tiếp tay gian lận, phó chủ khảo Triệu Tấn nhận hối lộ hơn mười vạn lượng, quan chủ khảo Tả Tất Phiên biết chuyện không báo, giấu giếm sự thật. Có người nói ngày yết bảng, quần chúng bị kích động dẫn đến nổi giận, khiêng tượng Tài Thần trong miếu Tài Thần đến để trong miếu Phu Tử, rồi lại đổi hai chữ Cống Viện thành Bán Hết.”
Những chuyện kể phía sau, là do tai mắt ở Giang Nam của Dận Chân báo lại, nhưng chính vì tình hình này, nên mới khiến người khác hoảng hồn hơn, tuy Trương Bá Hành là người sống thanh liêm, nhưng cũng không vì vậy mà muốn gây to chuyện này, đương nhiên sẽ không viết nó vào tấu chương.
Dận Tự nói: “Vậy còn tấu chương của Cát Lễ?”
“Tấu chương của Cát Lễ, là buộc tội Trương Bá Hành, nói ông ngông cuồng tự đại, phóng đại sự thật, vả lại trong lúc điều tra thì đi đến tận ngục, dụng hình riêng, dẫn đến phó chủ khảo Triệu Tấn chết oan trong ngục, làm chovụ án không có tiến triển.”
“Triệu Tấn chết rồi?” Dận Tự bất giác ngồi thẳng người lên, nghe đến đoạn này, bỗng có cảm giác bên trong nhất định ẩn chứa nội tình.
“Đúng vậy, một ngày trước khi chúng ta khởi hành rời kinh, hắn đã chết, là treo cổ tự sát, còn để lại một tờ huyết thư, nói bản thân bị Trương Bá Hành vu oan giá họa.”
“Vụ án này có rất nhiều chỗ cần phải điều tra.” giọng Dận Tự đều đều, nhưng lại có vẻ chưa nói thỏa ý, mang theo nét lạnh lùng mà thu hút.
Đối phương chịu mở miệng, dù là nói về chuyện triều chính, Dận Chân cũng đã thỏa mãn rồi.
“Lão Cát Lễ, đệ thấy thế nào?”
“Trên phương diện đại sự, biết đường tiến lùi, trên phương diện điều hành lại rất có phương pháp, Tiên đế coi trọng lão, không phải vô lý, tuy Trương Bá Hành là người thanh liêm, nhưng khó tránh có lúc cổ hủ, sự vật trên đời không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, Triệu Tấn chết, thì vẫn còn Vương Viết Du và Phương Danh mà, giữa chúng, chắc chắn có mối liên hệ.”
“Trẫm cũng nghĩ vậy, đợi đến địa phận Giang Tô, nếu đệ không mệt, thì chúng ta hãy ra ngoài đi dạo một vòng, xem xem có thể phát hiện manh mối gì không, lần này cải trang đến đây, nếu ngay từ đầu đã công khai thân phận, e rằng sẽ đả thảo kinh xà.”
Dận Chân biết hắn không thích bị người khác xem như người mù, mọi việc đều phải không khác người thường, lần này đến Giang Nam, nếu muốn hai người trở lại tốt đẹp, thì trước tiên nên bàn về công sự với hắn.
Dận Tự suy nghĩ một chập, không nghĩ ra được đầu mối nào, chợt nhớ đến quan hệ hiện tại của hai người, sắc mặt không khỏi nhạt đi trông thấy, nhưng nhìn thì không còn kháng cự như trước. Dận Chân quan sát từ đầu tới đuôi, thấy thế lập tức mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn cẩn thận giấu giếm, chỉ giúp hắn châm trà bưng nước, bỏ xuống phong thái đế vương đích thân hầu hạ hắn, cử chỉ rất đỗi ân cần, không hề có vẻ lúng túng.
Xe đi suốt một đường không ngừng không nghỉ, sau mấy ngày chạy rề rề, cuối cùng cũng đến địa phận Giang Ninh.
Tuy là cải trang, nhưng do thân phận của hai người Dận Chân, nên vẫn mang theo hơn mười thị vệ, tính cả hai người Tô Bồi Thịnh và Lục Cửu, thoạt trông như thể công tử gia đình quyền quý ra ngoài du ngoạn.
Dận Chân xuống xe trước, rồi lại đỡ Dận Tự xuống sau, kế đó đi vào khách *** trong vòng vây của nhóm thị vệ.
Tiểu nhị vốn đi ra đón khách thấy cảnh tượng này không khỏi há hốc mỏ, nó thấy đoàn người ăn mặc sang trọng, vốn tưởng là công tử thư hương thế gia hay là gia đình phú thương ra ngoài du ngoạn, lại không ngờ đến một trong số đó bị mù.
Lục Cửu thấy nó cứ nhìn chằm chằm Dận Tự, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Gia nhà chúng ta muốn ở trọ, các ngươi mau dọn sạch khách trên lầu hai, chúng ta bao hết khách *** này.”
Hiện tại đang vào giữa trưa, khách vốn không đông lắm, chưởng quỹ nghe vậy cười đến độ nở hoa trên mặt.
“Dạ được dạ được, mấy vị gia vào trong ngồi trước đi ạ, tiểu nhân đi mời hết khách ra về!”
Hai vị chủ tử ngồi riêng một bàn, Tô Bồi Thịnh cùng Lục Cửu không dám ngồi, bèn đứng một bên, còn nhóm thị vệ thì lục tục chia nhau ra ngồi, mười mấy người ngồi vừa đầy sáu bàn. Khách *** tuy lớn, nhưng đoàn người như thế này đến, đương nhiên thu hút không ít sự chú ý, hơn nữa hai người dẫn đầu phong thái bất phàm, khiến mọi người xung quanh không cầm lòng được ngó nhìn nhiều hơn.
Dận Tự đã tập thành thói quen định hình hoàn cảnh xung quanh dựa theo tiếng động, hiện tại tiếng người ồn ào, khó tránh làm giảm đi sức phán đoán, khiến hắn không khỏi chau mày.
Dận Chân vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn, thấy thế áp sát người, hạ thấp giọng nói bên tai hắn: “Phòng trên lầu dọn dẹp sắp xong rồi, đợi một lát là có thể nghỉ ngơi, trùng hợp sao vị đại phu kia cũng đang ở trong thành Giang Ninh, ngày mai dẫn đệ đi tìm ông ta.”
Dận Tự gật đầu, không nói gì.
Hai mắt không thấy đường, nên không phát hiện có gì khác thường, nhưng ở trong mắt người ngoài, hai người thật sự như dán sát vào nhau, một người còn đặt tay lên tay người còn lại, cúi đầu thì thầm vào tai nhau, tầm mắt khi nhìn đến họ không khỏi ánh lên tia mờ ám.
Triều Thanh có quy định, quan viên không được phép đến kỹ viện, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, hàng quán nam xướng tiểu quan thay nhau mọc lên như nấm. Tuy tuổi tác của Dận Tự không hợp cho lắm, nhưng hắn có diện mạo nho nhã tuấn tú, trong từng hành động cử chỉ đều toát lên cảm giác khoan thai nói không nên lời, hơn nữa mù cả hai mắt, làm tăng thêm mấy phần yếu ớt, đương nhiên khiến người khác liên tưởng miên man.
Dận Chân cực kỳ nhạy cảm, đương nhiên phát hiện ánh mắt khác thường xung quanh mình, lạnh lùng lướt nhìn một vòng, cố kiềm chế cảm giác khó chịu.
Tô bồi thịnh nhận ra chủ tử không thoải mái, vội cười nói: “Gia, sương phòng trên lầu chắc thu dọn cũng xong rồi, không bằng nô tài dìu Bát gia lên trước?”
Dận Chân ừ một tiếng, lại không muốn mượn tay người khác, nhỏ giọng nói với Dận Tự, rồi cả hai cùng đứng dậy lên lầu.
Người ngồi gần đó dù muốn chế nhạo mấy câu, nhưng nhìn thấy thị vệ vây quanh hai người, cũng thoáng chút sợ, nhưng vẫn có kẻ không giữ nổi miệng mình, ngay lúc hai người đi ngang qua, kẻ đó dùng giọng nói châm biếm nói một câu: “Tuổi tiểu quan này hình như hơi bị lớn quá nha!”
Tô Bồi Thịnh đang định mắng, lại không ngờ có giọng nói từ cửa vọng vào át mất giọng hắn, có vẻ như rất mừng rỡ.
“Bát gia?! Ứng Bát!”