Chương 2: C1.2
Minh Khương cũng không vội, cậu đứng ở nơi đó chờ tro bụi rơi xuống đất, lúc này mới nhìn rõ tình huống phía trước.Đó là một cái hố sâu được tạo ra bởi cú rơi đập, xung quanh là đất đen cháy sém.Minh Khương mím môi, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn quyết định qua đi nhìn thử.Minh Khương rũ đôi mắt xinh đẹp màu xanh thẳm, nội tâm không có dao động quá lớn.Cậu lẳng lặng mà đứng bên cạnh hố sâu, thấy sức nóng giảm đi, mới chậm rãi bước tới đáy hố sâu.Cậu từ từ tới đến bên cạnh hố sâu, lúc này mới thấy rõ tình huống dưới đáy hố.—— Trong một mảnh cháy đen dưới hố sâu, là các mảnh nhỏ của phi hành khí tan tác lúc rơi xuống, có điều mỗi mảnh đều không phải lớn lắm.Có thể bảo tồn tương đối hoàn hảo mặt ngoài sau khi rớt xuống với tốc độ cao như vậy, giá chế tạo chiếc phi hành khí này là một con số lớn mà Minh Khương từ nhỏ tới lớn không gặp được bao giờ.Đất đá cháy đen khiến khuôn mặt sau bộ đồ phòng hộ của Minh Khương càng thêm trắng như sứ, giống như một quý tộc với đôi mắt màu lam không có cảm tình dao động.Cậu cẩn thận đem một khối kim loại bong ra từng màng treo leo sắp rơi bỏ xuống, bấy giờ mới nhìn thấy người điều khiển phi hành khí kia.Một khuôn mặt thanh niên đẹp trai.Gương mặt như thần hỗn huyết, mi cốt hình dáng ưu việt, cùng với môi mỏng vì mất máu quá nhiều dẫn tới tái nhợt.Minh Khương dưới đáy lòng lặng yên đánh giá mặt đối phương, ngay sau đó vươn tay, cách đồ phòng hộ kéo người thanh niên ra từ phi hành khí sắp sụp.Sau khi lôi thanh niên ra khỏi phi hành, Minh Khương lấy ra dây thừng cùng công cụ khí mang theo bên người, buộc trên người thanh niên, lôi kéo anh ta rời khỏi hố sâu.……Thời tiết tại hành tinh rác luôn luôn là sương mù nặng nề, sau khi Minh Khương ném thanh niên vào căn phòng mà cha nuôi ở ban đầu, bản thân mình liền chuyên tâm chiếu cố hoa cỏ trong vườn.Minh Khương ở tại một nơi tương đối hẻo lánh, căn phòng ở này là do cha nuôi tự xây khi cứu cậu lúc nhỏ, hai gian phòng ở nhỏ hình thành một góc 90 độ, ở giữa tạo thành một sân vườn nhỏ rộng khoảng 9 mét vuông.Trong sân trồng đầy hoa và cây cối, dưới sự chiếu cố tỉ mỉ của Minh Khương phát triển rất tươi tốt, sắc hoa tươi sáng xinh đẹp hoàn toàn tương phản với bầu trởi u ám xám xịt.Minh Khương cầm một chiếc rổ, đi đến một góc sân, ngồi xổm xuống sau gốc thực vật kéo một cây thảo dược, tùy ý cắt vài cọng xuống.Chỗ thảo dược này đều là một ít loại thường dùng để cầm máu, Minh Khương đơn giản xem qua thương thế thanh niên kia, ngoại trừ một ít ngoại thương bên ngoài do rơi xuống, còn lại cậu có biết thì cũng trị không được.Nếu là thân thể nội thương, có lẽ bỏ tiền đi bệnh viện năm khoang trị liệu mấy ngày, là đã gần khỏe hẳn.Nhưng nếu là tinh thần thể bị thương, trên hành tinh rác của bọn họ vô phương cứu chữa rồi.Minh Khương nấu canh từ các loại thảo dược đã hái, lại vào trong nhà tìm hòm thuốc đem những loại thuốc cơ bản bỏ ra, tất cả đều để trên ngăn tủ đầu giường trong phòng cha nuôi.Làm xong này hết thảy, Minh Khương liền chuẩn bị rời khỏi phòng nhỏ chật chội này. Trước khi đi cậu liếc mắt nhìn thanh niên trên giường, chân mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt.