Chương : 5
|》|》|》|SOuL EyEs|》|》|》|
Tác giả: Triệu Long
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
____________________________________
Ăn tối và xem TV cùng cả nhà xong, với tâm trạng mỏi mệt tôi lê bước chân uể oải trở về phòng ngủ. Đến trước cửa phòng tôi sựng lại, dường như có vài tiếng lao xao trên cái gác mái,cũ và đầy bụi bặm đó. Cố lắng tai nghe nó là gì,âm thanh có vẻ bí ẩn và rùng rợn. Bỗng nhiên một cánh tay năm lấy vai tôi, nhưng kèm theo đó là âm thanh quen thuộc xóa bỏ không khí đầy đáng sợ.
-Sao còn đứng đây. Sao chưa ngủ con trai?
Thì ra là bố, chắc do khi tôi bị mù ông vẫn lên đây thăm tôi mỗi đêm. Nên dù bây giờ tôi trở lại bình thường, ông vẫn còn theo thối quen cũ. Tôi giật mình đáp:
- Bố à! Trên gác mái nhà mình hình như có thứ gì ấy bố?
- À chắc là lâu rồi không quét dọn, lũ chuột hoành hành ấy mà.
-Chắc vậy - Tôi đáp
-Thôi con vào ngủ sớm đi. Mai ta đi về quê thăm bà.
-Vâng. Bố ngủ ngon
Sau khi bố tôi đi xuống nhà dưới. Tôi mở cửa đi vào, bật đèn lên, nhảy thẳng lên giường, nhìn cạnh bên là chiếc điện thoại mà tôi ít khi dùng. Mở lên bấm số của bà. Sau vài tiếng "Tút" "Tút",thì bà nhận mấy. Nhưng do từ trước giờ mượn điện thoại bố gọi cho bà,nên số này còn lạ đối với bà. Với giọng ấm áp bà hỏi:
- Xin hỏi ai đang gọi cho tôi đấy?
-Dạ cháu Nam đây ạ!
- Thằng nhóc này sao lâu thế mới gọi cho bà.
-Cháu xin lỗi ạ. Bà vẫn khỏe chứ?
-Bà vẫn ổn, ba mẹ cháu khỏe không?
- Khỏe bà ạ. Ba cháu bảo mai cả nhà sẽ về thăm bà.
-Vậy à! Bà vui quá, mai bà sẽ nấu cho cháu vài món mà cháu thích chịu không?
-Vâng. Nhưng bà cho cháu hỏi...
-Cháu đâu còn là con nít nữa đâu, muốn gì cứ hỏi bà sẽ lắng nghe.
-Bà nội có tin là ma... có thật không?
Sau khi nghe tôi hỏi,bà tôi ôn tồn bảo:
- Ma à! Có chứ cháu. Nhưng sao cháu hỏi vậy?
-Hình như cháu nhìn thấy được ma đấy bà?
- Cháu chắc mình không nhìn lầm chứ?
- Cháu cũng không rõ nữa.
Bà tôi lặng đi vài giây,sau đó bảo tôi:
-Cháu xem cho bà mấy giờ rồi?
Nhìn qua chiếc đồng hồ để bàn, tôi trả lời với giọng thắc mắc
-Vâng! 11:50 rồi bà. Mà chi vậy bà?
-Mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới nhà, hãy nhớ mở hí thôi.
-Vâng!
Kéo nhẹ tấm màn ra, nhìn ra cửa sổ tôi thấy có rất nhiều người đi trên phố. Nhưng họ là lạ.
-Không có bóng - Tôi nói với bà
Bà không nói gì cả mà chỉ cười và nói
-Khà! Khà! Khà. Cuối cùng nó cũng đã quay lại.
Tôi không hiểu gì hơi mơ hồ tí
-Là sao bà?
-Mai về quê bà có vài chuyện nói với cháu. Thôi bà ngắt máy đây, cháu cũng ngủ sớm đi.
-Nhưng mà bà.... Tun... Tun....
Sau khi bà ngắt máy, tôi tắt đèn và chìm dần vào giấc ngủ.
-Đây là đâu? -Tôi tự hỏi
Trước mắt tôi là một không gian trắng xóa gần như vô tận, bỗng tôi nghe được hai giọng nói
- May là hôm nay cậu chủ giác ngộ được câu nói của chúng tôi nếu không thì có chuyện lớn rồi.
-Đúng vậy -Một giọng nói khác
Trong không gian trắng xóa, xuất hiện ra một ông lão tóc bạc, râu dài,mặc một chiếc áo trắng có thiêu hình rồng uốn quanh. Xuất hiện cùng ông ấy, là một con chồn tinh, mặc một chiếc áo xanh dương, trên đầu là một chiếc lá. Tôi ngạc nhiên hỏi
- Hai người là ai??
Ông lão nói
-Tôi là thần bảo vệ căn nhà này, được bà cậu triệu hồi, tạo ra kết giới quanh căn nhà nhằm bảo vệ hậu duệ của tộc Hỏa Long. Tên tôi là... là.. là..
-Tên gì thế ông?
Con chồn tinh nhanh nhảu đáp:
-Ông ấy không có tên, vì lúc bà cậu triệu hồi đã quên đặc tên cho ông ấy.
-Ồ, Vậy cháu sẽ đặt tên ông là... -Tôi suy nghĩ
Quanh sát ông lão, từ trên xuống dưới tôi quyết định đặt tên ông ấy là Lão Bạch
- Từ nay ông sẽ tên là Lão Bạch chịu chứ?
Ông lão từ từ quỳ xuống một cách nghiêm túc
-Cảm ơn cậu chủ đã ban tên.
-Ông không cần quỳ đâu ạ -Tôi bảo
Con chồn tinh bảo:
-Đây chính là tục lệ của gia tộc nên cậu chủ cứ để ông ấy làm vậy.
- Vậy còn ông.Tên ông là gì chồn tinh?
-Ta không phải chồn tinh biết chưa. Tên ta là Momoro, ta được ông nội cậu triệu hồi có nhiệm vụ bảo vệ mạng sống cho hậu duệ Hỏa Long và truyền dạy kĩ năng trừ yêu cho đời sau.
-Ông là người nhắc cháu về vụ tai nạn sắp xảy ra với sắp xảy ra với chiếc xe buýt hôm nay.
-Chuẩn rồi!
-Còn về trừ yêu là sao?
-Cái này mai bà cậu sẽ giải thích cho cậu sau- Lão Bạch đáp
-Vậy khi nào cháu có thể học được khả năng trừ yêu. - Tôi háo hức
-Khi nào cậu có được Hỏa Long Ấn và Vô Thường Kiếm thì có thể bắt đầu.
-Nhưng tôi nói trước trừ yêu không phải là trò đùa, cậu sẽ phải chết để bảo vệ tính mạng của người khác đấy. -Momoro bảo
Lão Bạch tiếp lời
-Đúng đấy. Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ một là sống một cuộc sống bình thường như bố cậu, hai là luyện tập gian khổ và dùng sức mạnh và cả tính mạng để trừ yêu.
-Cháu quyết định rồi! CHÁU SẼ...
- Nam! Nam! Sáng rồi thức dậy đi.
Tôi mở mắt ra thì thấy bà chị đang ngồi cạnh giường, giục tôi thức dậy....
《×《×《Hóng Chap 6》×》×》
☆Comment phía dưới để giúp Long phát triển và fix lại các chap chưa tốt để cho Soul Eyes hoàn thiện hơn. Cảm ơn vì đã theo dõi!
Tác giả: Triệu Long
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
____________________________________
Ăn tối và xem TV cùng cả nhà xong, với tâm trạng mỏi mệt tôi lê bước chân uể oải trở về phòng ngủ. Đến trước cửa phòng tôi sựng lại, dường như có vài tiếng lao xao trên cái gác mái,cũ và đầy bụi bặm đó. Cố lắng tai nghe nó là gì,âm thanh có vẻ bí ẩn và rùng rợn. Bỗng nhiên một cánh tay năm lấy vai tôi, nhưng kèm theo đó là âm thanh quen thuộc xóa bỏ không khí đầy đáng sợ.
-Sao còn đứng đây. Sao chưa ngủ con trai?
Thì ra là bố, chắc do khi tôi bị mù ông vẫn lên đây thăm tôi mỗi đêm. Nên dù bây giờ tôi trở lại bình thường, ông vẫn còn theo thối quen cũ. Tôi giật mình đáp:
- Bố à! Trên gác mái nhà mình hình như có thứ gì ấy bố?
- À chắc là lâu rồi không quét dọn, lũ chuột hoành hành ấy mà.
-Chắc vậy - Tôi đáp
-Thôi con vào ngủ sớm đi. Mai ta đi về quê thăm bà.
-Vâng. Bố ngủ ngon
Sau khi bố tôi đi xuống nhà dưới. Tôi mở cửa đi vào, bật đèn lên, nhảy thẳng lên giường, nhìn cạnh bên là chiếc điện thoại mà tôi ít khi dùng. Mở lên bấm số của bà. Sau vài tiếng "Tút" "Tút",thì bà nhận mấy. Nhưng do từ trước giờ mượn điện thoại bố gọi cho bà,nên số này còn lạ đối với bà. Với giọng ấm áp bà hỏi:
- Xin hỏi ai đang gọi cho tôi đấy?
-Dạ cháu Nam đây ạ!
- Thằng nhóc này sao lâu thế mới gọi cho bà.
-Cháu xin lỗi ạ. Bà vẫn khỏe chứ?
-Bà vẫn ổn, ba mẹ cháu khỏe không?
- Khỏe bà ạ. Ba cháu bảo mai cả nhà sẽ về thăm bà.
-Vậy à! Bà vui quá, mai bà sẽ nấu cho cháu vài món mà cháu thích chịu không?
-Vâng. Nhưng bà cho cháu hỏi...
-Cháu đâu còn là con nít nữa đâu, muốn gì cứ hỏi bà sẽ lắng nghe.
-Bà nội có tin là ma... có thật không?
Sau khi nghe tôi hỏi,bà tôi ôn tồn bảo:
- Ma à! Có chứ cháu. Nhưng sao cháu hỏi vậy?
-Hình như cháu nhìn thấy được ma đấy bà?
- Cháu chắc mình không nhìn lầm chứ?
- Cháu cũng không rõ nữa.
Bà tôi lặng đi vài giây,sau đó bảo tôi:
-Cháu xem cho bà mấy giờ rồi?
Nhìn qua chiếc đồng hồ để bàn, tôi trả lời với giọng thắc mắc
-Vâng! 11:50 rồi bà. Mà chi vậy bà?
-Mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới nhà, hãy nhớ mở hí thôi.
-Vâng!
Kéo nhẹ tấm màn ra, nhìn ra cửa sổ tôi thấy có rất nhiều người đi trên phố. Nhưng họ là lạ.
-Không có bóng - Tôi nói với bà
Bà không nói gì cả mà chỉ cười và nói
-Khà! Khà! Khà. Cuối cùng nó cũng đã quay lại.
Tôi không hiểu gì hơi mơ hồ tí
-Là sao bà?
-Mai về quê bà có vài chuyện nói với cháu. Thôi bà ngắt máy đây, cháu cũng ngủ sớm đi.
-Nhưng mà bà.... Tun... Tun....
Sau khi bà ngắt máy, tôi tắt đèn và chìm dần vào giấc ngủ.
-Đây là đâu? -Tôi tự hỏi
Trước mắt tôi là một không gian trắng xóa gần như vô tận, bỗng tôi nghe được hai giọng nói
- May là hôm nay cậu chủ giác ngộ được câu nói của chúng tôi nếu không thì có chuyện lớn rồi.
-Đúng vậy -Một giọng nói khác
Trong không gian trắng xóa, xuất hiện ra một ông lão tóc bạc, râu dài,mặc một chiếc áo trắng có thiêu hình rồng uốn quanh. Xuất hiện cùng ông ấy, là một con chồn tinh, mặc một chiếc áo xanh dương, trên đầu là một chiếc lá. Tôi ngạc nhiên hỏi
- Hai người là ai??
Ông lão nói
-Tôi là thần bảo vệ căn nhà này, được bà cậu triệu hồi, tạo ra kết giới quanh căn nhà nhằm bảo vệ hậu duệ của tộc Hỏa Long. Tên tôi là... là.. là..
-Tên gì thế ông?
Con chồn tinh nhanh nhảu đáp:
-Ông ấy không có tên, vì lúc bà cậu triệu hồi đã quên đặc tên cho ông ấy.
-Ồ, Vậy cháu sẽ đặt tên ông là... -Tôi suy nghĩ
Quanh sát ông lão, từ trên xuống dưới tôi quyết định đặt tên ông ấy là Lão Bạch
- Từ nay ông sẽ tên là Lão Bạch chịu chứ?
Ông lão từ từ quỳ xuống một cách nghiêm túc
-Cảm ơn cậu chủ đã ban tên.
-Ông không cần quỳ đâu ạ -Tôi bảo
Con chồn tinh bảo:
-Đây chính là tục lệ của gia tộc nên cậu chủ cứ để ông ấy làm vậy.
- Vậy còn ông.Tên ông là gì chồn tinh?
-Ta không phải chồn tinh biết chưa. Tên ta là Momoro, ta được ông nội cậu triệu hồi có nhiệm vụ bảo vệ mạng sống cho hậu duệ Hỏa Long và truyền dạy kĩ năng trừ yêu cho đời sau.
-Ông là người nhắc cháu về vụ tai nạn sắp xảy ra với sắp xảy ra với chiếc xe buýt hôm nay.
-Chuẩn rồi!
-Còn về trừ yêu là sao?
-Cái này mai bà cậu sẽ giải thích cho cậu sau- Lão Bạch đáp
-Vậy khi nào cháu có thể học được khả năng trừ yêu. - Tôi háo hức
-Khi nào cậu có được Hỏa Long Ấn và Vô Thường Kiếm thì có thể bắt đầu.
-Nhưng tôi nói trước trừ yêu không phải là trò đùa, cậu sẽ phải chết để bảo vệ tính mạng của người khác đấy. -Momoro bảo
Lão Bạch tiếp lời
-Đúng đấy. Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ một là sống một cuộc sống bình thường như bố cậu, hai là luyện tập gian khổ và dùng sức mạnh và cả tính mạng để trừ yêu.
-Cháu quyết định rồi! CHÁU SẼ...
- Nam! Nam! Sáng rồi thức dậy đi.
Tôi mở mắt ra thì thấy bà chị đang ngồi cạnh giường, giục tôi thức dậy....
《×《×《Hóng Chap 6》×》×》
☆Comment phía dưới để giúp Long phát triển và fix lại các chap chưa tốt để cho Soul Eyes hoàn thiện hơn. Cảm ơn vì đã theo dõi!