Chương : 14
Dịch: Vu
Biên: BsChien
"Sư huynh, sơn môn đã ở ngay trước mắt. Bọn yêu hồ kia cũng không làm gì được nữa đâu. Chúng ta từ biệt nhau tại đây thôi!
Lơ lửng trên mây tại ba trăm dặm ngoài sơn môn Độ Tiên Môn, Lý Trường Thọ đang giả trang “Tề Nguyên lão đạo” bất ngờ nói lời cáo biệt với Tửu Ô.
"Tề Nguyên sư đệ! Sao không cùng nhau đi Thưởng Phạt điện?" Tửu Ô có chút kinh ngạc, "Lần này trừ yêu, sư đệ cũng có một nửa công lao, hẳn là nên cùng nhau đi lĩnh thưởng chứ"
“Tề Nguyên” cười nói:
"Nhờ sư huynh chuyển giao giúp ta phần ban thưởng cùng với túi linh thú này cho hai đồ đệ của ta. Không dối gạt sư huynh, ta còn có chuyện quan trọng cần phải chạy về Lâm Đông thành. Giờ mà quay về môn phái là sẽ bị lỡ thời gian ước hẹn."
Ước hẹn?
Tửu Ô nhíu mày gật đầu, có vẻ muốn nói lại thôi.
“Tề Nguyên” vái chào, quay người lại cưỡi mây mà đi.
Nhưng “Tề Nguyên” mới vừa bay được khoảng nửa trượng, Tửu Ô đã lên tiếng:
"Sư đệ chậm một chút! Đệ có thể nói cho vi huynh biết là đệ hẹn với ai được không?"
Trong lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra... Sư bá đã hỏi đến, vậy là dễ làm rồi.
"Việc này," Lý Trường Thọ cố ý làm ra bộ dáng khó xử, sau đó liền ảm đạm thở dài, "Không giấu gì sư huynh, mấy tháng trước sư tỷ của ta đã hai lần truyền thư đến hẹn gặp ta tại thành Lâm Đông."
Tửu Ô rõ ràng ngẩn ra, bấm ngón tay suy tính, xác nhận lại mấy lần đoạn trí nhớ đã khắc sâu ở tận đáy lòng. Ít lâu sau, sắc mặt lão đạo trở nên kỳ quái. Mà câu kế tiếp của Tửu Ô cũng ngoài dự liệu của Lý Trường Thọ.
"Tuyệt không có khả năng này. Tề Nguyên sư đệ, việc này chắc chắn có người nào đó cản trở hoặc tính kế với ngươi!"
"Ý sư huynh là sao?"
Trên khuôn mặt của Giấy đạo nhân lộ ra vài phần nôn nóng đúng mực, vội vàng nói:
"Mong sư huynh nói rõ cho ta hiểu!"
"Điều này," Tửu Ô trầm ngâm một hồi, không trả lời mà chỉ nói: "Tóm lại việc này không có khả năng xảy ra."
"Tửu Ô sư huynh!"
“Tề Nguyên” lập tức nhìn thẳng Tửu Ô, liên tục làm động tác đạo bái, khẩn cầu Tửu Ô nói chi tiết cho mình.
Tính tình Tửu Ô cũng không chịu được khi nghe van nài. Không lâu sau lão thở dài, trầm giọng nói:
"Sư tỷ ngươi tám trăm năm trước đã tiêu vẫn, tàn hồn đã đi đầu thai. Việc này ta tận mắt nhìn thấy.
Năm ấy ngươi cùng Khoái Tư sư đệ của Tiên Lâm Phong xảy ra tranh đấu. Khoái Tư sư đệ đánh lén khiến ngươi bị thương tổn đạo cơ. Mặc dù ngươi giữ lại được tính mạng nhưng không thể nào tiếp tục tu hành.
Sư tỷ ngươi Hoàn Giang Vũ một mình rời sơn môn, nói là đi tìm sư phụ của các ngươi đang dạo chơi tứ hải trở về giúp sư đệ. Nhưng trên thực tế là nàng đi Bắc Câu Lô Châu để tìm bảo dược tu bổ đạo cơ cho ngươi.
Khi trưởng lão nội môn phát hiện, trong môn liền phái ta cùng hai vị chấp sự khác đuổi theo nàng. Nhưng lúc chúng ta đuổi đến nơi, nàng đã ở sâu trong Bắc Câu Lô Châu, bị hung thú làm thương tổn nguyên thần, đang trong tình trạng hấp hối.
Bản lĩnh của ba người chúng ta cũng không thể cứu vãn được tính mạng của nàng. Di ngôn sư tỷ của ngươi lúc lâm chung dặn dò chúng ta, trở về trong môn báo lại là không tìm được nàng và càng không thể nói ra việc này với ngươi.
Thi cốt của nàng cũng là do ba người chúng ta an táng. Nếu như ngươi không tin, ta cũng có thể bảo hai người bọn họ nói cho ngươi biết.
Sư đệ… Tề Nguyên sư đệ?
Ngươi... Có ổn không?"
“Tề Nguyên” thân hình run lên, hai mắt mất đi thần sắc, lui lại mấy bước về phía sau, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ.
Lý Trường Thọ ngày thường cũng chưa từng cân nhắc qua phải diễn loại kịch bản bi tình này như thế nào, lúc này chỉ đành phát huy trí tưởng tượng của mình.
May mà Tửu Ô đã nhắm mắt thở dài, không nhẫn tâm nhìn hắn lâu hơn.
Sự tình này vốn Tửu Ô không muốn nói ra, nhưng lại lo lắng “Tề Nguyên sư đệ” thật sự rơi vào mưu ma chước quỷ của người khác.
"Nàng... Nàng được an táng ở nơi nào?"
"Chỗ đấy khói độc mịt mù. Nàng sớm đã thi cốt vô tồn. Sư đệ ngươi chớ có chấp niệm với việc này nữa. Có lẽ nàng cũng đã đi đầu thai rồi."
Tửu Ô còn muốn an ủi, nhưng Tề Nguyên đã chắp tay vái chào, im lặng cúi đầu bay về hướng sơn môn.
"Sư huynh, ta muốn yên tĩnh một chút."
"Tề Nguyên sư đệ..."
Tửu Ô cũng biết “Tề Nguyên” lúc này đang thương tâm nên không nói nhiều nữa. Lão cầm lấy túi linh thú, chậm rãi bay theo phía sau.
Vị đạo nhân lùn này bất chợt nảy sinh cảm khái, đắc ý rung đùi ngâm khẽ 2 câu: (Thơ nên huynh chém đi ạ)
"Tình kiếp vốn dĩ rất khó qua
Người lụy tình đạo tâm bất ổn
Càng theo tình thì tình càng đi trốn
Người theo người vốn chỉ khổ đau hơn!”
Chợt nghĩ đến đạo lữ nhà mình, Tửu Ô lộ ra một nụ cười ôn nhu. Đột nhiên một bà lão quyến rũ xuất hiện che trước mặt đạo lữ của lão...
Đinh…
Tửu Ô nháy mắt run lên. Hồng phấn khô lâu chỉ là cái bên ngoài. Tu đạo mới là chính sự!
...
Cùng lúc đó, trong gian nhà tranh Tiểu Quỳnh Phong. Lý Trường Thọ mở choàng mắt. Ánh mắt của hắn thập phần phức tạp.
Việc này không ngờ lại có ẩn tình như thế...
Đáng tiếc lại là đạo nhân giấy đóng vai thành sư phụ. Chiếu theo tình lý thì không thể hỏi quá nhiều. Nếu không thì đã có thể hỏi kỹ lưỡng hơn và tỉ mỉ tra xét chi tiết việc này.
Lần này từ Tửu Ô sư bá, hắn đã biết được kẻ thù của sư phụ đến cùng là ai. Thu hoạch như vầy cũng khá phong phú.
Tiên Lâm Phong, Khoái Tư. Đây là một Chân Tiên không nổi danh trong nội môn. Lý Trường Thọ ngẫu nhiên bắt gặp cái danh hiệu này trong danh sách Bách Phàm Điện. Cùng là Chân Tiên nội môn, mức độ nổi tiếng của gã không bằng Tửu Cửu sư thúc, Tửu Ô sư bá. Người này...
…ác ý tư đấu, làm thương tổn sư phụ của ta, hại sư phụ ta phải binh giải hóa Trọc Tiên. Càng là bức ta vì vài cọng tiên thảo mà phải chủ động đi một chuyến đến Bắc Châu, khiến ta gặp phải nhiều nhân quả. Đến nay lại biết thêm ngươi còn gián tiếp hại chết sư bá của ta, hại chết sư tỷ yêu quý của sư phụ.
"Khoái Tư đạo hữu…"
Trong mắt Lý Trường Thọ xẹt qua một chút kiên quyết, nhưng rất nhanh liền biến mất không tăm tích, chỉ nghe hắn thì thào một tiếng...
"…Nhân quả này của chúng ta có vẻ kết quá lớn rồi."
Đi qua lại trong nhà tranh, trong lòng Lý Trường Thọ không ngừng cân nhắc.
Việc này không vội được. Giết hoặc phế một Chân Tiên lúc này đối với mình cũng không phải là việc khó. Nhưng việc này liên quan đến tình cảnh của ba sư đồ tại Độ Tiên Môn sau này, nên cần phải xử lý thật ổn thỏa mới được.
Việc cấp bách hiện giờ là có nên nói việc này cho sư phụ biết hay không? Ngẫm lại thật kỹ, sư phụ cũng là một người rất thảm...
Đạo cơ bị hủy, sư tỷ và sư phụ đều ra ngoài rất lâu không thấy quay về. Đã hóa thành Trọc tiên còn bị người tính kế. Trong tiên môn cũng không có tri âm hảo hữu. Lại còn bị đồ đệ đùa bỡn mỗi ngày....
…Uhm, điều cuối cùng này không tính!
Không lâu sau, trong lòng Lý Trường Thọ đã suy tính ra được phương án giải quyết. Hắn lấy ra một cái truyền tin ngọc phù chất lượng kém, mô phỏng bút tích hai phong thư kia rồi viết xuống hai câu:
“Biết ngươi mạnh khỏe, ta đã an tâm. Chớ lại nhớ ta, ta tự có tính toán.”
Sau đấy lại giải thích với sư phụ rằng chính mình tại Lâm Đông Thành ngây người mấy ngày. Bất chợt phát hiện ngọc phù này dưới gối mà không gặp được người ước hẹn; rồi sau đó gặp Tửu Ô sư bá, cùng người liên thủ trừ yêu...
Trực tiếp nói tình hình thực tế với sự phụ sẽ khiến sư phụ đau khổ, gây ảnh hưởng đến đạo tâm của Trọc Tiên. Dùng cách này để khiến sư phụ nghĩ rằng sư bá vẫn còn sống, chỉ là không muốn gặp mặt sư phụ. Tâm tình sư phụ lúc này có lẽ là:
“Bông tuyết phiêu phiêu, gió Bắc rền vang, thiên địa một mảnh mênh mang...”
Tuy rằng bi thương, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được.
“Sau này lại nghĩ biện pháp tìm chuyển thế thân của vị sư bá này vậy”
Trong lòng Lý Trường Thọ khẽ thở dài, ánh mắt hắn dừng tại chữ "ỔN" trước kia mình dán trong nhà tranh, tâm tình gợn sóng dần bình ổn lại.
Sự tình cũng cần làm từng bước một.
Giấy đạo nhân ngụy trang thành sư phụ cưỡi mây quay về Tiểu Quỳnh Phong, tiến vào nhà tranh. Sau đó Lý Trường Thọ cùng giấy đạo nhân đi vào phòng của sư phụ.
Nhiệm vụ của giấy đạo nhân xem như đã hoàn thành.
Một lát sau chỉ có Lý Trường Thọ đi ra.
Lại qua mấy ngày, Tửu Ô sư bá đến thăm “Tề Nguyên sư đệ” mình mới vừa quen thân, thuận đường đưa ban thưởng của nội môn và báo cho Tề Nguyên biết kết quả xử trí nữ yêu kia.
Lý Trường Thọ dùng lý do “Sư phụ ta mấy ngày gần đây không hiểu tại sao lại có vẻ mặt bi thương” để cản Tửu Ô sư bá, cùng lão nói về chuyện tình năm đó. Tửu Ô nói lại câu chuyện lần trước một lần nữa, Lý Trường Thọ hỏi thêm một số chi tiết, lão cũng đều trả lời tường tận.
Sau đó Lý Trường Thọ nhiều lần khẩn cầu Tửu Ô sư bá nhờ hai vị chấp sự năm đó giữ bí mật này, không được nói ra cho người khác biết...
Tửu Ô trịnh trọng nhận lời. Đối với lão đây chỉ là việc nhỏ.
Cứ như thế khúc nhạc đệm nho nhỏ Lâm Đông thành này cũng xem như là kết thúc.
Nói tới hồ yêu, nó bị nội môn trưởng lão trấn áp ba trăm năm bên trong địa mạch đại trận nằm ngoài sơn môn Độ Tiên Môn. Hồ yêu không chết, cũng không làm loạn. Nó rất an tĩnh chấp nhận bị trấn áp bên dưới một ngọn núi và chưa từng tỏ ra oán giận.
Theo Lý Trường Thọ suy nghĩ thì tốt nhất là nên trực tiếp giết chết nữ yêu này. Nhưng chúng tiên nội môn không ai muốn hao tổn công đức, tăng thêm nghiệp chướng, nên đành phải đem nó phong cấm tạm thời ở bên ngoài sơn môn.
Đối với hồ yêu này Lý Trường Thọ chưa từng xem nhẹ. Chung quy vẫn là chính “sư phụ” của mình cùng Tửu Ô sư bá ra tay bắt lấy nó tại hang ổ thế tục của nó.
Pháp môn làm ô uế và hủy hoại công đức hắn đã nhìn thấy vài loại trong sách cổ. Tuy rằng phiền toái nhưng cũng không phải là không thể làm được. Nhưng hiện tại việc xử trí hồ yêu này không phải là hạng mục công việc được ưu tiên.
Xác định cừu địch của sư phụ là Khoái Tư Tiên Lâm Phong, Lý Trường Thọ nhanh chóng bắt đầu bí mật điều tra và lập kế hoạch. Tiên thức của hắn luôn bao phủ toàn bộ Tiên Lâm Phong, một khắc cũng không ngừng.
Diều hâu bắt thỏ còn phải dùng toàn lực.
Hắn muốn thực thi hoàn mỹ kế hoạch “Trừ địch” nên cần phải mưu tính thật tốt.
Xây dựng phác thảo hành động, đánh dấu các chỗ khó khăn và phân tích từng cái một. Cuối cùng hắn xây ra ra được mấy phương án, tuyển ra một cái hoàn mỹ nhất, những cái còn lại để làm dự bị. Cân nhắc toàn diện làm sao để cho đối phương một cú bất ngờ mà lại an toàn nhất đối với bản thân mình.
Đại khái nửa năm sau, Lý Trường Thọ cuối cùng được gặp mặt Khoái Tư này. Đó là một đạo nhân trung niên có khuôn mặt trung chính, khí độ bất phàm, mày kiếm mắt sáng, xem như là có vài phần “Tư sắc”.
Khoái Tư đạo nhân xuất hiện từ hướng sơn môn, hẳn là từ bên ngoài trở về Độ Tiên Môn. Thời điểm gã về Tiên Lâm Phong, có bốn lần ngó về hướng Tiểu Quỳnh Phong, ánh mắt hiện lên một chút lãnh ý.
Lý Trường Thọ cầm cái thẻ tre ghi chép lại những chi tiết này.
...
Khoái tư đạo nhân...
Chết nhanh đạo nhân?
Từ khi biết được cái tên này, Lý Trường Thọ đã bắt tay vào chuẩn bị. Bên ngoài sơn môn, hai tên giấy đạo nhân chữ Thiên tùy thời đợi lệnh. Trong tay đem theo số lượng độc đan đủ diệt sát hai mươi tên Thiên Tiên.
Lý Trường Thọ có thể bảo trì thời gian nhất tâm đa dụng một thời gian dài. Phân ra một tia thần thức, thời thời khắc khắc dùng tiên thức giám sát Tiên Lâm Phong đối với hắn mà nói cũng không phải việc khó.
Tuy nhiên, điều khiến Lý Trường Thọ lo lắng một chút chính là... từ khi sư phụ nhìn thấy mười sáu chữ kia, người chưa từng ra khỏi nhà tranh. Nếu không phải Lý Trường Thọ có thể cảm ứng được trạng thái của sư phụ, sợ là hắn đã sớm phá trận pháp đi vào để xem xét.
Theo dõi thì theo dõi. Tự thân tu hành cũng không thể dừng lại.
Lý Trường Thọ vẫn theo lẽ thường đi luyện đan, tu luyện, giác ngộ, dạy sư muội, định kỳ đi đến bên ngoài phòng sư phụ ân cần thăm hỏi vài câu.
Cứ theo dõi như thế, thoáng chốc đã mười hai năm. Khoái Tư đạo nhân một mạch bế quan tu hành tại động phủ của gã.
Có lẽ đến giờ phút này gã vẫn chưa biết rằng trận pháp ngăn cách bên ngoài đã bị người bí mật phá vỡ. Một sợi tiên thức luôn nhìn chằm chằm vào gã đã hơn mười năm chưa từng thay đổi. Cho dù Khoái Tư đạo nhân trước đó lờ mờ cảm cảm thấy có người nhìn chăm chú vào mình, thì qua thời gian dài như thế cũng đã thành thói quen.
Đối với Chân Tiên thì bế quan tu hành mấy chục đến mấy trăm năm cũng rất bình thường. Đối phương nếu không động, Lý Trường Thọ cũng không nhúc nhích. Nhưng Lý Trường Thọ không nghĩ đến, chính mình chưa đợi được Khoái Tư phá quan ra, hắn đã nhận được một tin tức...
Vì kiếp nạn của Độ Tiên Môn lần trước, nội môn muốn làm giảm bớt áp lực của môn nhân đệ tử, cũng là để lựa chọn đệ tử ưu tú cho Đại Hội Tam Giáo Nguyên Lưu, nên cuộc đại tỷ thí nội môn mỗi hai trăm năm cử hành một lần được sắp xếp cử hành sớm hơn vào ba năm sau...
Biên: BsChien
"Sư huynh, sơn môn đã ở ngay trước mắt. Bọn yêu hồ kia cũng không làm gì được nữa đâu. Chúng ta từ biệt nhau tại đây thôi!
Lơ lửng trên mây tại ba trăm dặm ngoài sơn môn Độ Tiên Môn, Lý Trường Thọ đang giả trang “Tề Nguyên lão đạo” bất ngờ nói lời cáo biệt với Tửu Ô.
"Tề Nguyên sư đệ! Sao không cùng nhau đi Thưởng Phạt điện?" Tửu Ô có chút kinh ngạc, "Lần này trừ yêu, sư đệ cũng có một nửa công lao, hẳn là nên cùng nhau đi lĩnh thưởng chứ"
“Tề Nguyên” cười nói:
"Nhờ sư huynh chuyển giao giúp ta phần ban thưởng cùng với túi linh thú này cho hai đồ đệ của ta. Không dối gạt sư huynh, ta còn có chuyện quan trọng cần phải chạy về Lâm Đông thành. Giờ mà quay về môn phái là sẽ bị lỡ thời gian ước hẹn."
Ước hẹn?
Tửu Ô nhíu mày gật đầu, có vẻ muốn nói lại thôi.
“Tề Nguyên” vái chào, quay người lại cưỡi mây mà đi.
Nhưng “Tề Nguyên” mới vừa bay được khoảng nửa trượng, Tửu Ô đã lên tiếng:
"Sư đệ chậm một chút! Đệ có thể nói cho vi huynh biết là đệ hẹn với ai được không?"
Trong lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra... Sư bá đã hỏi đến, vậy là dễ làm rồi.
"Việc này," Lý Trường Thọ cố ý làm ra bộ dáng khó xử, sau đó liền ảm đạm thở dài, "Không giấu gì sư huynh, mấy tháng trước sư tỷ của ta đã hai lần truyền thư đến hẹn gặp ta tại thành Lâm Đông."
Tửu Ô rõ ràng ngẩn ra, bấm ngón tay suy tính, xác nhận lại mấy lần đoạn trí nhớ đã khắc sâu ở tận đáy lòng. Ít lâu sau, sắc mặt lão đạo trở nên kỳ quái. Mà câu kế tiếp của Tửu Ô cũng ngoài dự liệu của Lý Trường Thọ.
"Tuyệt không có khả năng này. Tề Nguyên sư đệ, việc này chắc chắn có người nào đó cản trở hoặc tính kế với ngươi!"
"Ý sư huynh là sao?"
Trên khuôn mặt của Giấy đạo nhân lộ ra vài phần nôn nóng đúng mực, vội vàng nói:
"Mong sư huynh nói rõ cho ta hiểu!"
"Điều này," Tửu Ô trầm ngâm một hồi, không trả lời mà chỉ nói: "Tóm lại việc này không có khả năng xảy ra."
"Tửu Ô sư huynh!"
“Tề Nguyên” lập tức nhìn thẳng Tửu Ô, liên tục làm động tác đạo bái, khẩn cầu Tửu Ô nói chi tiết cho mình.
Tính tình Tửu Ô cũng không chịu được khi nghe van nài. Không lâu sau lão thở dài, trầm giọng nói:
"Sư tỷ ngươi tám trăm năm trước đã tiêu vẫn, tàn hồn đã đi đầu thai. Việc này ta tận mắt nhìn thấy.
Năm ấy ngươi cùng Khoái Tư sư đệ của Tiên Lâm Phong xảy ra tranh đấu. Khoái Tư sư đệ đánh lén khiến ngươi bị thương tổn đạo cơ. Mặc dù ngươi giữ lại được tính mạng nhưng không thể nào tiếp tục tu hành.
Sư tỷ ngươi Hoàn Giang Vũ một mình rời sơn môn, nói là đi tìm sư phụ của các ngươi đang dạo chơi tứ hải trở về giúp sư đệ. Nhưng trên thực tế là nàng đi Bắc Câu Lô Châu để tìm bảo dược tu bổ đạo cơ cho ngươi.
Khi trưởng lão nội môn phát hiện, trong môn liền phái ta cùng hai vị chấp sự khác đuổi theo nàng. Nhưng lúc chúng ta đuổi đến nơi, nàng đã ở sâu trong Bắc Câu Lô Châu, bị hung thú làm thương tổn nguyên thần, đang trong tình trạng hấp hối.
Bản lĩnh của ba người chúng ta cũng không thể cứu vãn được tính mạng của nàng. Di ngôn sư tỷ của ngươi lúc lâm chung dặn dò chúng ta, trở về trong môn báo lại là không tìm được nàng và càng không thể nói ra việc này với ngươi.
Thi cốt của nàng cũng là do ba người chúng ta an táng. Nếu như ngươi không tin, ta cũng có thể bảo hai người bọn họ nói cho ngươi biết.
Sư đệ… Tề Nguyên sư đệ?
Ngươi... Có ổn không?"
“Tề Nguyên” thân hình run lên, hai mắt mất đi thần sắc, lui lại mấy bước về phía sau, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ.
Lý Trường Thọ ngày thường cũng chưa từng cân nhắc qua phải diễn loại kịch bản bi tình này như thế nào, lúc này chỉ đành phát huy trí tưởng tượng của mình.
May mà Tửu Ô đã nhắm mắt thở dài, không nhẫn tâm nhìn hắn lâu hơn.
Sự tình này vốn Tửu Ô không muốn nói ra, nhưng lại lo lắng “Tề Nguyên sư đệ” thật sự rơi vào mưu ma chước quỷ của người khác.
"Nàng... Nàng được an táng ở nơi nào?"
"Chỗ đấy khói độc mịt mù. Nàng sớm đã thi cốt vô tồn. Sư đệ ngươi chớ có chấp niệm với việc này nữa. Có lẽ nàng cũng đã đi đầu thai rồi."
Tửu Ô còn muốn an ủi, nhưng Tề Nguyên đã chắp tay vái chào, im lặng cúi đầu bay về hướng sơn môn.
"Sư huynh, ta muốn yên tĩnh một chút."
"Tề Nguyên sư đệ..."
Tửu Ô cũng biết “Tề Nguyên” lúc này đang thương tâm nên không nói nhiều nữa. Lão cầm lấy túi linh thú, chậm rãi bay theo phía sau.
Vị đạo nhân lùn này bất chợt nảy sinh cảm khái, đắc ý rung đùi ngâm khẽ 2 câu: (Thơ nên huynh chém đi ạ)
"Tình kiếp vốn dĩ rất khó qua
Người lụy tình đạo tâm bất ổn
Càng theo tình thì tình càng đi trốn
Người theo người vốn chỉ khổ đau hơn!”
Chợt nghĩ đến đạo lữ nhà mình, Tửu Ô lộ ra một nụ cười ôn nhu. Đột nhiên một bà lão quyến rũ xuất hiện che trước mặt đạo lữ của lão...
Đinh…
Tửu Ô nháy mắt run lên. Hồng phấn khô lâu chỉ là cái bên ngoài. Tu đạo mới là chính sự!
...
Cùng lúc đó, trong gian nhà tranh Tiểu Quỳnh Phong. Lý Trường Thọ mở choàng mắt. Ánh mắt của hắn thập phần phức tạp.
Việc này không ngờ lại có ẩn tình như thế...
Đáng tiếc lại là đạo nhân giấy đóng vai thành sư phụ. Chiếu theo tình lý thì không thể hỏi quá nhiều. Nếu không thì đã có thể hỏi kỹ lưỡng hơn và tỉ mỉ tra xét chi tiết việc này.
Lần này từ Tửu Ô sư bá, hắn đã biết được kẻ thù của sư phụ đến cùng là ai. Thu hoạch như vầy cũng khá phong phú.
Tiên Lâm Phong, Khoái Tư. Đây là một Chân Tiên không nổi danh trong nội môn. Lý Trường Thọ ngẫu nhiên bắt gặp cái danh hiệu này trong danh sách Bách Phàm Điện. Cùng là Chân Tiên nội môn, mức độ nổi tiếng của gã không bằng Tửu Cửu sư thúc, Tửu Ô sư bá. Người này...
…ác ý tư đấu, làm thương tổn sư phụ của ta, hại sư phụ ta phải binh giải hóa Trọc Tiên. Càng là bức ta vì vài cọng tiên thảo mà phải chủ động đi một chuyến đến Bắc Châu, khiến ta gặp phải nhiều nhân quả. Đến nay lại biết thêm ngươi còn gián tiếp hại chết sư bá của ta, hại chết sư tỷ yêu quý của sư phụ.
"Khoái Tư đạo hữu…"
Trong mắt Lý Trường Thọ xẹt qua một chút kiên quyết, nhưng rất nhanh liền biến mất không tăm tích, chỉ nghe hắn thì thào một tiếng...
"…Nhân quả này của chúng ta có vẻ kết quá lớn rồi."
Đi qua lại trong nhà tranh, trong lòng Lý Trường Thọ không ngừng cân nhắc.
Việc này không vội được. Giết hoặc phế một Chân Tiên lúc này đối với mình cũng không phải là việc khó. Nhưng việc này liên quan đến tình cảnh của ba sư đồ tại Độ Tiên Môn sau này, nên cần phải xử lý thật ổn thỏa mới được.
Việc cấp bách hiện giờ là có nên nói việc này cho sư phụ biết hay không? Ngẫm lại thật kỹ, sư phụ cũng là một người rất thảm...
Đạo cơ bị hủy, sư tỷ và sư phụ đều ra ngoài rất lâu không thấy quay về. Đã hóa thành Trọc tiên còn bị người tính kế. Trong tiên môn cũng không có tri âm hảo hữu. Lại còn bị đồ đệ đùa bỡn mỗi ngày....
…Uhm, điều cuối cùng này không tính!
Không lâu sau, trong lòng Lý Trường Thọ đã suy tính ra được phương án giải quyết. Hắn lấy ra một cái truyền tin ngọc phù chất lượng kém, mô phỏng bút tích hai phong thư kia rồi viết xuống hai câu:
“Biết ngươi mạnh khỏe, ta đã an tâm. Chớ lại nhớ ta, ta tự có tính toán.”
Sau đấy lại giải thích với sư phụ rằng chính mình tại Lâm Đông Thành ngây người mấy ngày. Bất chợt phát hiện ngọc phù này dưới gối mà không gặp được người ước hẹn; rồi sau đó gặp Tửu Ô sư bá, cùng người liên thủ trừ yêu...
Trực tiếp nói tình hình thực tế với sự phụ sẽ khiến sư phụ đau khổ, gây ảnh hưởng đến đạo tâm của Trọc Tiên. Dùng cách này để khiến sư phụ nghĩ rằng sư bá vẫn còn sống, chỉ là không muốn gặp mặt sư phụ. Tâm tình sư phụ lúc này có lẽ là:
“Bông tuyết phiêu phiêu, gió Bắc rền vang, thiên địa một mảnh mênh mang...”
Tuy rằng bi thương, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được.
“Sau này lại nghĩ biện pháp tìm chuyển thế thân của vị sư bá này vậy”
Trong lòng Lý Trường Thọ khẽ thở dài, ánh mắt hắn dừng tại chữ "ỔN" trước kia mình dán trong nhà tranh, tâm tình gợn sóng dần bình ổn lại.
Sự tình cũng cần làm từng bước một.
Giấy đạo nhân ngụy trang thành sư phụ cưỡi mây quay về Tiểu Quỳnh Phong, tiến vào nhà tranh. Sau đó Lý Trường Thọ cùng giấy đạo nhân đi vào phòng của sư phụ.
Nhiệm vụ của giấy đạo nhân xem như đã hoàn thành.
Một lát sau chỉ có Lý Trường Thọ đi ra.
Lại qua mấy ngày, Tửu Ô sư bá đến thăm “Tề Nguyên sư đệ” mình mới vừa quen thân, thuận đường đưa ban thưởng của nội môn và báo cho Tề Nguyên biết kết quả xử trí nữ yêu kia.
Lý Trường Thọ dùng lý do “Sư phụ ta mấy ngày gần đây không hiểu tại sao lại có vẻ mặt bi thương” để cản Tửu Ô sư bá, cùng lão nói về chuyện tình năm đó. Tửu Ô nói lại câu chuyện lần trước một lần nữa, Lý Trường Thọ hỏi thêm một số chi tiết, lão cũng đều trả lời tường tận.
Sau đó Lý Trường Thọ nhiều lần khẩn cầu Tửu Ô sư bá nhờ hai vị chấp sự năm đó giữ bí mật này, không được nói ra cho người khác biết...
Tửu Ô trịnh trọng nhận lời. Đối với lão đây chỉ là việc nhỏ.
Cứ như thế khúc nhạc đệm nho nhỏ Lâm Đông thành này cũng xem như là kết thúc.
Nói tới hồ yêu, nó bị nội môn trưởng lão trấn áp ba trăm năm bên trong địa mạch đại trận nằm ngoài sơn môn Độ Tiên Môn. Hồ yêu không chết, cũng không làm loạn. Nó rất an tĩnh chấp nhận bị trấn áp bên dưới một ngọn núi và chưa từng tỏ ra oán giận.
Theo Lý Trường Thọ suy nghĩ thì tốt nhất là nên trực tiếp giết chết nữ yêu này. Nhưng chúng tiên nội môn không ai muốn hao tổn công đức, tăng thêm nghiệp chướng, nên đành phải đem nó phong cấm tạm thời ở bên ngoài sơn môn.
Đối với hồ yêu này Lý Trường Thọ chưa từng xem nhẹ. Chung quy vẫn là chính “sư phụ” của mình cùng Tửu Ô sư bá ra tay bắt lấy nó tại hang ổ thế tục của nó.
Pháp môn làm ô uế và hủy hoại công đức hắn đã nhìn thấy vài loại trong sách cổ. Tuy rằng phiền toái nhưng cũng không phải là không thể làm được. Nhưng hiện tại việc xử trí hồ yêu này không phải là hạng mục công việc được ưu tiên.
Xác định cừu địch của sư phụ là Khoái Tư Tiên Lâm Phong, Lý Trường Thọ nhanh chóng bắt đầu bí mật điều tra và lập kế hoạch. Tiên thức của hắn luôn bao phủ toàn bộ Tiên Lâm Phong, một khắc cũng không ngừng.
Diều hâu bắt thỏ còn phải dùng toàn lực.
Hắn muốn thực thi hoàn mỹ kế hoạch “Trừ địch” nên cần phải mưu tính thật tốt.
Xây dựng phác thảo hành động, đánh dấu các chỗ khó khăn và phân tích từng cái một. Cuối cùng hắn xây ra ra được mấy phương án, tuyển ra một cái hoàn mỹ nhất, những cái còn lại để làm dự bị. Cân nhắc toàn diện làm sao để cho đối phương một cú bất ngờ mà lại an toàn nhất đối với bản thân mình.
Đại khái nửa năm sau, Lý Trường Thọ cuối cùng được gặp mặt Khoái Tư này. Đó là một đạo nhân trung niên có khuôn mặt trung chính, khí độ bất phàm, mày kiếm mắt sáng, xem như là có vài phần “Tư sắc”.
Khoái Tư đạo nhân xuất hiện từ hướng sơn môn, hẳn là từ bên ngoài trở về Độ Tiên Môn. Thời điểm gã về Tiên Lâm Phong, có bốn lần ngó về hướng Tiểu Quỳnh Phong, ánh mắt hiện lên một chút lãnh ý.
Lý Trường Thọ cầm cái thẻ tre ghi chép lại những chi tiết này.
...
Khoái tư đạo nhân...
Chết nhanh đạo nhân?
Từ khi biết được cái tên này, Lý Trường Thọ đã bắt tay vào chuẩn bị. Bên ngoài sơn môn, hai tên giấy đạo nhân chữ Thiên tùy thời đợi lệnh. Trong tay đem theo số lượng độc đan đủ diệt sát hai mươi tên Thiên Tiên.
Lý Trường Thọ có thể bảo trì thời gian nhất tâm đa dụng một thời gian dài. Phân ra một tia thần thức, thời thời khắc khắc dùng tiên thức giám sát Tiên Lâm Phong đối với hắn mà nói cũng không phải việc khó.
Tuy nhiên, điều khiến Lý Trường Thọ lo lắng một chút chính là... từ khi sư phụ nhìn thấy mười sáu chữ kia, người chưa từng ra khỏi nhà tranh. Nếu không phải Lý Trường Thọ có thể cảm ứng được trạng thái của sư phụ, sợ là hắn đã sớm phá trận pháp đi vào để xem xét.
Theo dõi thì theo dõi. Tự thân tu hành cũng không thể dừng lại.
Lý Trường Thọ vẫn theo lẽ thường đi luyện đan, tu luyện, giác ngộ, dạy sư muội, định kỳ đi đến bên ngoài phòng sư phụ ân cần thăm hỏi vài câu.
Cứ theo dõi như thế, thoáng chốc đã mười hai năm. Khoái Tư đạo nhân một mạch bế quan tu hành tại động phủ của gã.
Có lẽ đến giờ phút này gã vẫn chưa biết rằng trận pháp ngăn cách bên ngoài đã bị người bí mật phá vỡ. Một sợi tiên thức luôn nhìn chằm chằm vào gã đã hơn mười năm chưa từng thay đổi. Cho dù Khoái Tư đạo nhân trước đó lờ mờ cảm cảm thấy có người nhìn chăm chú vào mình, thì qua thời gian dài như thế cũng đã thành thói quen.
Đối với Chân Tiên thì bế quan tu hành mấy chục đến mấy trăm năm cũng rất bình thường. Đối phương nếu không động, Lý Trường Thọ cũng không nhúc nhích. Nhưng Lý Trường Thọ không nghĩ đến, chính mình chưa đợi được Khoái Tư phá quan ra, hắn đã nhận được một tin tức...
Vì kiếp nạn của Độ Tiên Môn lần trước, nội môn muốn làm giảm bớt áp lực của môn nhân đệ tử, cũng là để lựa chọn đệ tử ưu tú cho Đại Hội Tam Giáo Nguyên Lưu, nên cuộc đại tỷ thí nội môn mỗi hai trăm năm cử hành một lần được sắp xếp cử hành sớm hơn vào ba năm sau...