Chương : 15
Dịch: Vì Anh Vô Tình
Biên: BsChien
"Cuộc thi đấu của đệ tử trong môn phái..."
Trên đỉnh Tiểu Quỳnh phong mưa phùn rơi lất phất.
Một mình Lý Trường Thọ ngồi trong đan phòng sắp xếp đan dược rồi đi về phía nhà tranh, trong lòng suy nghĩ, mình và tiểu sư muội chẳng có cách nào để tránh khỏi đại sự lần này của môn phái.
Hiện giờ ở bề ngoài tu vi của hắn là Quy Đạo cảnh cấp một, đứng ở vị trí hai mươi mấy trong đám đệ tử đồng lứa.
Đối với môn phái mà nói, hắn là một tiên miêu nhưng có chút đi lệch đường, chỉ thích luyện đan và nghiên cứu trận pháp.
Nhưng đối với Lý Trường Thọ thì vị trí này lại rất thích hợp, vừa không gây ra quá nhiều sự chú ý, lại có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn một chút.
Sau khi để lại một tia tiên thức giám sát Khoái Tư đạo nhân đang bế quan ở Tiên Lâm phong, Lý Trường Thọ rút phần lớn tinh thần trở về lo liệu việc nhỏ trước mắt...
"Nên đi ra tiễn Hữu Độc một chút."
Hôm qua Hữu Cầm Huyền Nhã vừa tới, có lẽ bây giờ vẫn chưa rời đi.
Mười mấy năm qua, thời gian Hữu Cầm Huyền Nhã đến Tiểu Quỳnh phong rất có quy luật.
Cứ khoảng hai năm một lần, nàng sẽ đúng hẹn xuất hiện ở Tiểu Quỳnh phong.
Giống như làm theo thông lệ, để duy trì tình hữu nghị của bản thân.
Cũng là thuận tiện để cho nàng thấy được một vị sư huynh nào đó sau thời gian dài không được gặp, để trong lòng không cảm thấy thất lạc.
Theo suy nghĩ của nàng, Trường Thọ sư huynh là tấm gương mình nên học tập, nên tới thăm nhiều mới biết được đường mình đi có bị sai lệch hay không...
Nhưng mỗi lần nàng đến đây, Lý Trường Thọ đều lảng tránh, để cho Linh Nga cùng nàng trò chuyện, cùng chơi và uống trà.
Chỉ đến khi Hữu Cầm Huyền Nhã sắp rời đi, trở về Phá Thiên phong để tiếp tục bế quan tu hành, thì Lý Trường Thọ mới hiện thân, cùng nàng nói vài câu rồi từ biệt.
Nhưng dù vậy Hữu Cầm Huyền Nhã cũng cảm thấy chuyến đi đã hoàn hảo, lúc trở về cũng sẽ không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Mưa phùn thêm mịt mờ, mây mù càng nhiều hơn.
Thoáng chốc Lý Trường Thọ đã đến bên hồ, lấy chút thức ăn cho cá rải xuống mặt hồ.
Nhìn từ xa mặt hồ như bị núi che khuất không thấy, khi lại gần lại có từng cơn sóng nhỏ lăn tăn.
Bên trong nhà tranh, sau hai tầng trận pháp, chén bàn bừa bộn, tiệc rượu thì đã sớm tàn. Ba bóng hình xinh đẹp lại đang say rượu, ngủ thiếp trên giường Linh Nga...
Vị trí dành riêng cho Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn là chân giường, ngồi ngủ say.
Còn Linh Nga nằm bên cạnh, Tửu Cửu thì ôm vò rượu ngã ngồi trên giường.
Trên mặt ba người đều dùng son phấn vẽ một số mặt quỷ, mặt Tửu Cửu được vẽ nhiều nhất, tự nhiên là hôm qua thua thảm nhất.
Lý Trường Thọ nhìn thoáng qua tu vi của Hữu Cầm Huyền Nhã...
Quy Đạo cảnh cấp sáu, còn kém ba cảnh giới nữa là nàng có thể đến thiên kiếp của mình.
Hắn có chút lo lắng về việc độ kiếp của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Dựa vào tư chất của Hữu Cầm Huyền Nhã biểu hiện, thiên kiếp của nàng ít nhất cũng là bảy đạo, có khả năng sẽ là tám đạo lôi kiếp.
Nhưng từ khi Hữu Cầm Huyền Nhã tu đạo đến nay, tích lũy hơi ít, ngộ nhỡ gặp phải Thiên kiếp giống như hắn, nói không chừng sẽ...
Mặc dù Hữu Cầm Huyền Nhã đối với mình mà nói, cũng không có quá nhiều “liên quan”, nhưng tóm lại cũng xem như là một nửa bằng hữu...
Phần độ kiếp chuẩn bị cho Linh Nga, chia cho nàng một phần đi.
Trong lòng khẽ cười, Lý Trường Thọ dò xét tình hình của sư phụ, lại nhìn chằm chằm kẻ thù kia.
So sánh hai bên, trong lòng Lý Trường Thọ có chút bất bình.
Lúc trước từ chuyện của “Kỳ Kỳ sư đệ” và “Nhạn Nhi sư tỷ”, Linh Nga đã nghe được tin đồn của sư phụ, sư bá và Khoái Tư đạo nhân.
Trong tin đồn đó, sư phụ và Khoái Tư đạo nhân bởi vì chuyện đạo lữ mà nảy sinh mâu thuẫn, dẫn đến hai bên quyết chiến một trận.
Nhưng, trước đây Tửu Ô sư bá có nhắc tới một câu “đánh lén”.
Căn cứ những gì Lý Trường Thọ đã âm thầm điều tra hơn mười năm, kết hợp với nội dung mà hắn đã hỏi được từ chỗ sư phụ, thì mọi chuyện gần như đã biết được đầy đủ.
Khoảng ngàn năm trước, có ba sư đồ trong Tiểu Quỳnh phong. Người sư phụ thu nhận hai người đệ tử, đợi đệ tử tu hành đi vào quỹ đạo, vị sư phụ kia quyết định đi du ngoạn tứ phương, tìm kiếm cơ hội đột phá.
Để lại sư tỷ Hoàn Giang Vũ, và sư đệ Tề Nguyên.
Năm đó bọn họ đều là tiên miêu trong nhóm đệ tử kia, xếp hạng của Hoàn Giang Vũ và Tề Nguyên là mười bốn, mười lăm.
Hai người là thanh mai trúc mã, trong hoàn cảnh Độ Tiên môn phần lớn đều là đạo lữ trong một phong, thì tất nhiên dễ ngầm nảy sinh tình cảm với nhau.
Nhưng sau đó, tiên miêu Khoái Tư bên Tiên Lâm phong vừa thấy Hoàn Giang Vũ đã bị tiếng sét ái tình, từ đó theo đuổi tới mười mấy năm nhưng lại không được nên gã giận lây sang Tề Nguyên.
Người này âm thầm khiêu khích, đối chọi gay gắt khắp nơi, cuối cùng hẹn Tề Nguyên ra ngoài giao đấu, nhưng thật ra lại âm thầm ra tay đánh lén khiến cho Tề Nguyên trọng thương...
Vì vậy mới có chuyện Hoàn Giang Vũ mạo hiểm ra ngoài, tìm kiếm dược thảo cho Tề Nguyên.
Còn tin đồn mà lần đầu tiênn Linh Nga thăm dò được là:
“Hoàn Giang Vũ tức giận vì mình bị nam tu xem như món “bảo vật” tranh tới tranh lui, vì vậy quyết định rời khỏi tiên môn đi tìm sư phụ của mình, còn ước chiến giữa Tề Nguyên và Khoái Tư là do Tề Nguyên không địch lại nên bị trọng thương.”
…Thật ra đây là tin tức do Tiên Lâm phong năm đó làm ra, để bênh vực Khoái Tư mà thôi.
Lúc trước Hoàn Giang Vũ sư bá và Tề Nguyên sư phụ lại không có ai để nương tựa, Tiểu Quỳnh phong hoàn toàn không có trưởng lão, hai tên không phải tiên nhân, đành phải nuốt quả đắng này.
Thế nhưng...
Sư bá Hoàn Giang Vũ chết thảm ở Bắc Câu Lô Châu, may mắn còn lại tàn hồn đầu thai lục đạo luân hồi.
Tề Nguyên thì đạo cơ tổn thương, dằn vặt tám chín trăm năm, vốn đã chết dưới thiên kiếp lại được Đại đệ tử của mình là Lý Trường Thọ cho một viên đan dược cứu sống.
Lý Trường Thọ cảm thấy tức giận về việc này.
Sở dĩ hắn tức không nhịn nổi, cũng không phải vì Khoái Tư hèn hạ vô sỉ, hắn đối với loại người như Khoái Tư đã sớm lĩnh giáo từ đời trước.
Lý Trường Thọ tức giận vì hai chuyện:
Một là, sự trừng phạt sau đó trong môn phái, dựa theo nguyên tắc chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, Khoái Tư của Tiên Lâm phong được bảo vệ.
Nên hiện giờ Khoái Tư an nhàn, có đạo lữ, thành Thiên Tiên, theo đuổi trường sinh. Còn sư phụ nhà mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến Chân Tiên cảnh.
Việc thứ hai, lúc trước sư bá Hoàn Giang Vũ bị Tiên Lâm phong bức đến tình trạng như thế nào, mới phải bất lực đến nỗi dù trong môn phái có nhiều tiên nhân như vậy, lại muốn đơn độc đi tới Bắc Châu…
Nhưng không sao.
Nếu môn phái không trừng phạt thủ phạm, hắn thân làm đệ tử, sẽ tự mình đi thay sư phụ đòi lại công đạo!
Quan hệ giữa các phong vốn có mâu thuẫn và không hợp nhau, đây là Lý Trường Thọ sau khi nhập môn, chú ý quan sát hai ba năm từ đó cho ra được kết luận.
Vì vậy hắn cũng sẽ không cố tình nhằm vào Tiên Lâm phong, cùng lắm thì trong thi đấu môn phái, gặp phải đệ tử phong này, sẽ ra tay hắc một chút mà thôi.
“Hiện tại chỉ chờ ngươi động một cái...”
Hai mắt Lý Trường Thọ khẽ nheo lại, trong cơn mưa bụi nhìn chằm chằm vào Tiên Lâm phong, nơi có thân ảnh đang đả tọa ở chỗ sâu trong động phủ.
"Sư huynh? Huynh tới đây khi nào vậy?"
Từ phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, là Linh Nga đang đi ra từ nhà tranh.
Nàng đang dùng ngón tay chải mái tóc dài mềm mại của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ vì vừa tỉnh ngủ, mỉm cười với Lý Trường Thọ.
Bên trong nhà tranh, hai thân ảnh kia cũng từ từ tỉnh lại...
Lý Trường Thọ mỉm cười với Linh Nga.
Năm đó sư tỷ không bảo vệ được sư đệ, không có ai vì Tiểu Quỳnh phong mà ra mặt.
Bây giờ, sẽ không thế nữa.
...
Một lát sau.
"Chậc chậc, Tiểu Trường Thọ, Tiểu Linh Nga.
Tiểu Quỳnh phong các ngươi đã chuẩn bị lấy thứ hạng nào trong cuộc thi đấu nội môn lần này?"
Tửu Cửu sư thúc dựa trên khung cửa nhà tranh, khóe miệng mang theo một chút ý cười, ôm cánh tay, hỏi một câu như thế.
Linh Nga chớp đôi mắt, nhìn về phía sư huynh nhà mình.
Hữu Cầm Huyền Nhã đang ở trong phòng cũng nhanh chóng chỉnh sửa lại váy của mình, khẽ nhón chân, nhìn ra bên ngoài.
Hiển nhiên, các nàng rất chú ý đến “dã tâm” của Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ trầm ngâm một tiếng, vốn muốn nói chính mình tranh thủ đứng ở năm mươi vị trí đầu tiên là được rồi, có thể lấy được phần lớn khen thưởng trong môn phái. Cố gắng đi tranh hai mươi vị trí đầu cũng không có tác dụng gì.
Nhưng lý vì ổn thỏa, hắn do dự một chút, rồi nói ra xếp hạng mà mình mong muốn:
"Giữ vững một trăm lẻ tám, tranh lấy bảy mươi hai... đi."
Phì, Linh Nga nhịn không được cười ra tiếng.
Tửu Cửu lập tức liếc mắt, Hữu Cầm Huyền Nhã vừa buộc lại đai lưng nghe thấy vậy cũng khẽ nhíu mày.
Hữu Cầm Huyền Nhã thầm suy nghĩ:
“Bất luận là điểm nào Trường Thọ sư huynh đều hết sức ưu tú, nhưng có lúc lại quá mức khiêm tốn, có chút thiếu tự tin.”
Nàng vừa muốn nói chuyện, tiểu sư thúc đã chống nạnh bắt đầu quở trách:
"Tiểu Trường Thọ, ngươi có thể có một chút tiền đồ được không!
Hiện giờ ở Phá Thiên phong ai cũng biết, bản sư thúc có quan hệ thân thiết với ngươi!
Nếu ngươi xếp vị trí quá thấp trong thi đấu nội môn, bản sư thúc sẽ mất hết mặt mũi vì ngươi đó!"
Linh Nga ở bên cạnh cười khẽ, biết sư huynh của mình đã vượt qua thiên kiếp thành tiên, nên hoàn toàn không lo lắng về biểu hiện của sư huynh trong thi đấu nội môn lần này.
"Trường Thọ sư huynh."
Hữu Cầm Huyền Nhã đi ra khỏi nhà tranh, nhìn chằm chú Lý Trường Thọ, nói:
"Thi đấu vẫn còn ba năm nữa, gần đây ta tu hành cũng gặp chút trở ngại.
Không bằng, ta thường xuyên tới đây, chúng ta luận bàn đấu pháp, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Lý Trường Thọ cười đáp lại một câu:
"Hữu Cầm sư muội cứ an tâm tu hành là được, đến lúc đó ta sẽ cố gắng một chút, có lẽ thi đấu sẽ đạt tới hạng trước ba mươi.”
"Như vậy mới được!" Tửu Cửu hừ một tiếng, nhưng vẫn có chút bất mãn, lại nói:
"Môn nhân đệ tử hai trăm năm sẽ làm một định sổ, lần thi đấu này trong môn phái cực kỳ trọng yếu, có liên quan đến việc sau này ngươi có thể ở lại tiếp tục tu hành trong sơn môn hay không.
Thời gian Linh Nga vẫn còn khá ít, còn ngươi nhập môn đã một trăm mấy chục năm rồi.
Nhất định phải trụ vững vị trí ba mươi sáu mới được!"
"Sư thúc dạy phải!"
Lý Trường Thọ nghiêm túc làm đạo vái chào, hít vào một hơi, nghiêm mặt nói:
"Vậy lần này, sư điệt sẽ dũng cảm một chút. Giữ bảy mươi hai, tranh ba mươi sáu!"
Tửu Cửu lập tức cảm động không nói nên lời, giơ ngón tay cái với Lý Trường Thọ:
"Mặc dù cuộc thi đấu trong môn phái, khẳng định không thể để cho ngươi dùng độc đan và thuốc mê, cũng sẽ không có không gian để thi triển trận pháp. Nhưng nếu như ngươi toàn lực ứng phó, nhất định có thể làm được!"
Linh Nga ở bên cạnh khoanh tay nhỏ, ngửa đầu nhìn trời...
"Trường Thọ sư huynh." Hữu Cầm Huyền Nhã cũng đi lên phía trước nửa bước, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự chờ mong, "Sư huynh đối với ta có kỳ vọng gì?"
"Đã là thủ tịch, đương nhiên..."
Lý Trường Thọ nói tới đây thì ngừng lại, cảm thấy lời mình nói có lẽ sẽ mang đến không ít áp lực cho Hữu Cầm Huyền Nhã, thế là sửa lại lời nói: "Cố gắng ba vị trí đầu."
"Phì!"
Tửu Cửu hừ lạnh, có chút chấn động, khí thế hùng hổ.
Nàng dữ dằn nói một câu:
"Đương nhiên Huyền Nhã phải cố gắng dành vị trí đứng đầu, lúc đó thủ tịch Đại đệ tử mới đúng với tên gọi."
Lý Trường Thọ cười nói:
"Đấu pháp cũng không phải chỉ dựa vào tu vi, phản ứng khi lâm trận, thần thông khắc chế, bảo vật nhiều hay ít đều có ảnh hưởng nhất định. Những điều phía sau ảnh hưởng thậm chí càng lớn hơn một chút..."
Đang nói chuyện, Lý Trường Thọ bỗng dừng lại.
Tiên thức phát hiện, Khoái Tư đạo nhân của Tiên Lâm phong đã đứng dậy, đi ra bên ngoài động phủ.
Bên ngoài động phủ có ba gã đệ tử trẻ tuổi đang đứng ở đó, bẩm báo tin tức có liên quan đến thi đấu trong môn phái lần này...
Lý Trường Thọ nhanh chóng suy nghĩ, mặt không biến sắc, vừa cười nói một câu:
"Nếu Hữu Cầm sư muội không chê, thì ngày mai hãy tới đây, chúng ta luận bàn mấy ngày."
Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức cười nói:
"Vậy, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến."
"Mong sư muội ghé qua."
Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã chắp tay hành lễ lẫn nhau, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Hữu Cầm Huyền Nhã không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần vui mừng.
Còn Lý Trường Thọ ở đứng bên cạnh suy nghĩ, nếu lần này Khoái Tư đạo nhân muốn ra ngoài, vậy thì...
…Nhân chứng ngoại phạm cho hắn đã đến rồi.
Dựa vào sự hiểu biết của Lý Trường Thọ về ba người trước mặt, nhân chứng ngoại phạm thứ hai sắp sửa nhảy ra…
"Nếu đã như vậy! Khụ khụ!"
Tửu Cửu chắp tay ra sau lưng, ra vẻ như một cao nhân, bước lên phía trước hai bước, "Vậy bản sư thúc cũng sẽ cố mà làm, tới đây chỉ điểm cho các ngươi mấy ngày đi.
Các ngươi nhớ chuẩn bị cho tốt phần tạ lễ, ta muốn...
Một trăm viên Đường đậu đan và mười phần rượu ngon!"
Lý Trường Thọ lập tức cười gật đầu.
Trong nhà tranh bên cạnh, Tề Nguyên lão đạo có chút tiều tụy đứng trước cửa. Lão đạo nghe thấy bên ngoài có tiếng cười nói, khóe miệng lộ ra một chút vui mừng, tay giơ lên rồi hạ xuống lần nữa.
Sau đó, Tề Nguyên lão đạo lập tức quay người đi về phía bồ đoàn, ngồi xếp bằng, tiếp tục tu hành.
Đương nhiên Lý Trường Thọ nhìn thấy rõ cảnh tượng này, trong lòng hơi suy tư, đã có tính toán...
Mặc dù báo thù rất quan trọng, nhưng lại để cho sư phụ phấn chấn một lần nữa, vui vẻ hưởng thụ quãng đời còn lại, cũng quan trọng không kém.
Dù sao Lý Trường Thọ không phải vì “hả giận” mới đi tìm Khoái Tư đạo nhân gây khó dễ.
Hắn chỉ là bất bình thay sư phụ nhà mình thôi.
...
Khoái Tư đạo nhân cũng không làm cho Lý Trường Thọ thất vọng.
Vị Chân Tiên đạo nhân này ở trong núi tu hành hơn mười năm này đã hứa hẹn với mấy đệ tử nhà mình: Trước cuộc thi đấu, sẽ mua cho mỗi người một pháp bảo thượng hạng.
Vì vậy, ngày hôm sau Khoái Tư đạo nhân lập tức rời núi, đi về phường trấn phía bắc quen thuộc.
Tất nhiên Lý Trường Thọ sẽ không bỏ qua cơ hội đã chờ đợi hơn mười năm này. Hai giấy đạo nhân đồng thời lên đường, mà trên người hai giấy đạo nhân đương nhiên đều mang theo giấy đạo nhân dự bị.
Đối phương bay phía trước, giấy đạo nhân thi triển thổ độn âm thầm theo dõi. Đi theo ròng rã hai ngày, đến một nơi gần ranh giới phường trấn Bắc Châu.
…Muốn ra tay tập kích, đương nhiên phải cách sơn môn Độ Tiên môn càng xa càng tốt.
Nơi đây nhân yêu hỗn tạp, có chút náo nhiệt, hội tụ không ít kẻ làm công việc bẩn thỉu để kiếm tiền.
Suy nghĩ một chút, sau đó Lý Trường Thọ bắt đầu thực hiện phương án thứ hai.
Nửa canh giờ sau...
Khoái Tư đạo nhân đi tới một số cửa hàng pháp bảo mà mình quen biết, chọn cho đồ đệ của mình một số pháp bảo không rõ nguồn gốc. Đột nhiên lão nhìn thấy ở góc đường có một thân ảnh quen thuộc đi qua.
Đầu tiên đạo nhân này sững sờ, tiên thức lập tức đuổi theo, ánh mắt có chút mê mang.
Đối phương vẫn luôn khoác áo choàng, nhưng khuôn mặt, thân hình... lại giống nhau bản thân Khoái Tư như đúc!
Nhưng tu vi tên kia chỉ miễn cưỡng đến Chân Tiên cảnh. Mặc dù tên này đã cực lực “thổi phồng” tu vi đến Chân Tiên cảnh trung kỳ, nhưng người sáng suốt một chút có thể nhìn thấu, tên này ngoài mạnh trong yếu.
Đây là...
“Thật can đảm! Dám ở nơi này giả mạo thành bần đạo, quả nhiên muốn chết.”
Ngay lập tức, Khoái Tư đạo nhân nói với chưởng quỷ cửa hàng pháp bảo lát nữa sẽ quay lại. Sau đó lão bước nhanh ra khỏi cửa tiệm, che giấu khí tức, âm thầm đuổi theo. Một trước một sau, cả hai rất nhanh đã ra khỏi phường trấn, cưỡi mây bay về phía trước.
Cùng lúc đó, trong Tiểu Quỳnh phong.
Lý Trường Thọ nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã xinh đẹp đến chói mắt ở trước mặt, dùng tay ra dấu mời.
"Sư muội ra tay đi... Hôm nay phải nhớ có ra thêm chút lực."
Hữu Cầm Huyền Nhã lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, làm đạo vái chào với Lý Trường Thọ, sau đó lập tức cầm kiếm vọt lên phía trước.
Biên: BsChien
"Cuộc thi đấu của đệ tử trong môn phái..."
Trên đỉnh Tiểu Quỳnh phong mưa phùn rơi lất phất.
Một mình Lý Trường Thọ ngồi trong đan phòng sắp xếp đan dược rồi đi về phía nhà tranh, trong lòng suy nghĩ, mình và tiểu sư muội chẳng có cách nào để tránh khỏi đại sự lần này của môn phái.
Hiện giờ ở bề ngoài tu vi của hắn là Quy Đạo cảnh cấp một, đứng ở vị trí hai mươi mấy trong đám đệ tử đồng lứa.
Đối với môn phái mà nói, hắn là một tiên miêu nhưng có chút đi lệch đường, chỉ thích luyện đan và nghiên cứu trận pháp.
Nhưng đối với Lý Trường Thọ thì vị trí này lại rất thích hợp, vừa không gây ra quá nhiều sự chú ý, lại có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn một chút.
Sau khi để lại một tia tiên thức giám sát Khoái Tư đạo nhân đang bế quan ở Tiên Lâm phong, Lý Trường Thọ rút phần lớn tinh thần trở về lo liệu việc nhỏ trước mắt...
"Nên đi ra tiễn Hữu Độc một chút."
Hôm qua Hữu Cầm Huyền Nhã vừa tới, có lẽ bây giờ vẫn chưa rời đi.
Mười mấy năm qua, thời gian Hữu Cầm Huyền Nhã đến Tiểu Quỳnh phong rất có quy luật.
Cứ khoảng hai năm một lần, nàng sẽ đúng hẹn xuất hiện ở Tiểu Quỳnh phong.
Giống như làm theo thông lệ, để duy trì tình hữu nghị của bản thân.
Cũng là thuận tiện để cho nàng thấy được một vị sư huynh nào đó sau thời gian dài không được gặp, để trong lòng không cảm thấy thất lạc.
Theo suy nghĩ của nàng, Trường Thọ sư huynh là tấm gương mình nên học tập, nên tới thăm nhiều mới biết được đường mình đi có bị sai lệch hay không...
Nhưng mỗi lần nàng đến đây, Lý Trường Thọ đều lảng tránh, để cho Linh Nga cùng nàng trò chuyện, cùng chơi và uống trà.
Chỉ đến khi Hữu Cầm Huyền Nhã sắp rời đi, trở về Phá Thiên phong để tiếp tục bế quan tu hành, thì Lý Trường Thọ mới hiện thân, cùng nàng nói vài câu rồi từ biệt.
Nhưng dù vậy Hữu Cầm Huyền Nhã cũng cảm thấy chuyến đi đã hoàn hảo, lúc trở về cũng sẽ không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Mưa phùn thêm mịt mờ, mây mù càng nhiều hơn.
Thoáng chốc Lý Trường Thọ đã đến bên hồ, lấy chút thức ăn cho cá rải xuống mặt hồ.
Nhìn từ xa mặt hồ như bị núi che khuất không thấy, khi lại gần lại có từng cơn sóng nhỏ lăn tăn.
Bên trong nhà tranh, sau hai tầng trận pháp, chén bàn bừa bộn, tiệc rượu thì đã sớm tàn. Ba bóng hình xinh đẹp lại đang say rượu, ngủ thiếp trên giường Linh Nga...
Vị trí dành riêng cho Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn là chân giường, ngồi ngủ say.
Còn Linh Nga nằm bên cạnh, Tửu Cửu thì ôm vò rượu ngã ngồi trên giường.
Trên mặt ba người đều dùng son phấn vẽ một số mặt quỷ, mặt Tửu Cửu được vẽ nhiều nhất, tự nhiên là hôm qua thua thảm nhất.
Lý Trường Thọ nhìn thoáng qua tu vi của Hữu Cầm Huyền Nhã...
Quy Đạo cảnh cấp sáu, còn kém ba cảnh giới nữa là nàng có thể đến thiên kiếp của mình.
Hắn có chút lo lắng về việc độ kiếp của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Dựa vào tư chất của Hữu Cầm Huyền Nhã biểu hiện, thiên kiếp của nàng ít nhất cũng là bảy đạo, có khả năng sẽ là tám đạo lôi kiếp.
Nhưng từ khi Hữu Cầm Huyền Nhã tu đạo đến nay, tích lũy hơi ít, ngộ nhỡ gặp phải Thiên kiếp giống như hắn, nói không chừng sẽ...
Mặc dù Hữu Cầm Huyền Nhã đối với mình mà nói, cũng không có quá nhiều “liên quan”, nhưng tóm lại cũng xem như là một nửa bằng hữu...
Phần độ kiếp chuẩn bị cho Linh Nga, chia cho nàng một phần đi.
Trong lòng khẽ cười, Lý Trường Thọ dò xét tình hình của sư phụ, lại nhìn chằm chằm kẻ thù kia.
So sánh hai bên, trong lòng Lý Trường Thọ có chút bất bình.
Lúc trước từ chuyện của “Kỳ Kỳ sư đệ” và “Nhạn Nhi sư tỷ”, Linh Nga đã nghe được tin đồn của sư phụ, sư bá và Khoái Tư đạo nhân.
Trong tin đồn đó, sư phụ và Khoái Tư đạo nhân bởi vì chuyện đạo lữ mà nảy sinh mâu thuẫn, dẫn đến hai bên quyết chiến một trận.
Nhưng, trước đây Tửu Ô sư bá có nhắc tới một câu “đánh lén”.
Căn cứ những gì Lý Trường Thọ đã âm thầm điều tra hơn mười năm, kết hợp với nội dung mà hắn đã hỏi được từ chỗ sư phụ, thì mọi chuyện gần như đã biết được đầy đủ.
Khoảng ngàn năm trước, có ba sư đồ trong Tiểu Quỳnh phong. Người sư phụ thu nhận hai người đệ tử, đợi đệ tử tu hành đi vào quỹ đạo, vị sư phụ kia quyết định đi du ngoạn tứ phương, tìm kiếm cơ hội đột phá.
Để lại sư tỷ Hoàn Giang Vũ, và sư đệ Tề Nguyên.
Năm đó bọn họ đều là tiên miêu trong nhóm đệ tử kia, xếp hạng của Hoàn Giang Vũ và Tề Nguyên là mười bốn, mười lăm.
Hai người là thanh mai trúc mã, trong hoàn cảnh Độ Tiên môn phần lớn đều là đạo lữ trong một phong, thì tất nhiên dễ ngầm nảy sinh tình cảm với nhau.
Nhưng sau đó, tiên miêu Khoái Tư bên Tiên Lâm phong vừa thấy Hoàn Giang Vũ đã bị tiếng sét ái tình, từ đó theo đuổi tới mười mấy năm nhưng lại không được nên gã giận lây sang Tề Nguyên.
Người này âm thầm khiêu khích, đối chọi gay gắt khắp nơi, cuối cùng hẹn Tề Nguyên ra ngoài giao đấu, nhưng thật ra lại âm thầm ra tay đánh lén khiến cho Tề Nguyên trọng thương...
Vì vậy mới có chuyện Hoàn Giang Vũ mạo hiểm ra ngoài, tìm kiếm dược thảo cho Tề Nguyên.
Còn tin đồn mà lần đầu tiênn Linh Nga thăm dò được là:
“Hoàn Giang Vũ tức giận vì mình bị nam tu xem như món “bảo vật” tranh tới tranh lui, vì vậy quyết định rời khỏi tiên môn đi tìm sư phụ của mình, còn ước chiến giữa Tề Nguyên và Khoái Tư là do Tề Nguyên không địch lại nên bị trọng thương.”
…Thật ra đây là tin tức do Tiên Lâm phong năm đó làm ra, để bênh vực Khoái Tư mà thôi.
Lúc trước Hoàn Giang Vũ sư bá và Tề Nguyên sư phụ lại không có ai để nương tựa, Tiểu Quỳnh phong hoàn toàn không có trưởng lão, hai tên không phải tiên nhân, đành phải nuốt quả đắng này.
Thế nhưng...
Sư bá Hoàn Giang Vũ chết thảm ở Bắc Câu Lô Châu, may mắn còn lại tàn hồn đầu thai lục đạo luân hồi.
Tề Nguyên thì đạo cơ tổn thương, dằn vặt tám chín trăm năm, vốn đã chết dưới thiên kiếp lại được Đại đệ tử của mình là Lý Trường Thọ cho một viên đan dược cứu sống.
Lý Trường Thọ cảm thấy tức giận về việc này.
Sở dĩ hắn tức không nhịn nổi, cũng không phải vì Khoái Tư hèn hạ vô sỉ, hắn đối với loại người như Khoái Tư đã sớm lĩnh giáo từ đời trước.
Lý Trường Thọ tức giận vì hai chuyện:
Một là, sự trừng phạt sau đó trong môn phái, dựa theo nguyên tắc chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, Khoái Tư của Tiên Lâm phong được bảo vệ.
Nên hiện giờ Khoái Tư an nhàn, có đạo lữ, thành Thiên Tiên, theo đuổi trường sinh. Còn sư phụ nhà mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến Chân Tiên cảnh.
Việc thứ hai, lúc trước sư bá Hoàn Giang Vũ bị Tiên Lâm phong bức đến tình trạng như thế nào, mới phải bất lực đến nỗi dù trong môn phái có nhiều tiên nhân như vậy, lại muốn đơn độc đi tới Bắc Châu…
Nhưng không sao.
Nếu môn phái không trừng phạt thủ phạm, hắn thân làm đệ tử, sẽ tự mình đi thay sư phụ đòi lại công đạo!
Quan hệ giữa các phong vốn có mâu thuẫn và không hợp nhau, đây là Lý Trường Thọ sau khi nhập môn, chú ý quan sát hai ba năm từ đó cho ra được kết luận.
Vì vậy hắn cũng sẽ không cố tình nhằm vào Tiên Lâm phong, cùng lắm thì trong thi đấu môn phái, gặp phải đệ tử phong này, sẽ ra tay hắc một chút mà thôi.
“Hiện tại chỉ chờ ngươi động một cái...”
Hai mắt Lý Trường Thọ khẽ nheo lại, trong cơn mưa bụi nhìn chằm chằm vào Tiên Lâm phong, nơi có thân ảnh đang đả tọa ở chỗ sâu trong động phủ.
"Sư huynh? Huynh tới đây khi nào vậy?"
Từ phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, là Linh Nga đang đi ra từ nhà tranh.
Nàng đang dùng ngón tay chải mái tóc dài mềm mại của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ vì vừa tỉnh ngủ, mỉm cười với Lý Trường Thọ.
Bên trong nhà tranh, hai thân ảnh kia cũng từ từ tỉnh lại...
Lý Trường Thọ mỉm cười với Linh Nga.
Năm đó sư tỷ không bảo vệ được sư đệ, không có ai vì Tiểu Quỳnh phong mà ra mặt.
Bây giờ, sẽ không thế nữa.
...
Một lát sau.
"Chậc chậc, Tiểu Trường Thọ, Tiểu Linh Nga.
Tiểu Quỳnh phong các ngươi đã chuẩn bị lấy thứ hạng nào trong cuộc thi đấu nội môn lần này?"
Tửu Cửu sư thúc dựa trên khung cửa nhà tranh, khóe miệng mang theo một chút ý cười, ôm cánh tay, hỏi một câu như thế.
Linh Nga chớp đôi mắt, nhìn về phía sư huynh nhà mình.
Hữu Cầm Huyền Nhã đang ở trong phòng cũng nhanh chóng chỉnh sửa lại váy của mình, khẽ nhón chân, nhìn ra bên ngoài.
Hiển nhiên, các nàng rất chú ý đến “dã tâm” của Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ trầm ngâm một tiếng, vốn muốn nói chính mình tranh thủ đứng ở năm mươi vị trí đầu tiên là được rồi, có thể lấy được phần lớn khen thưởng trong môn phái. Cố gắng đi tranh hai mươi vị trí đầu cũng không có tác dụng gì.
Nhưng lý vì ổn thỏa, hắn do dự một chút, rồi nói ra xếp hạng mà mình mong muốn:
"Giữ vững một trăm lẻ tám, tranh lấy bảy mươi hai... đi."
Phì, Linh Nga nhịn không được cười ra tiếng.
Tửu Cửu lập tức liếc mắt, Hữu Cầm Huyền Nhã vừa buộc lại đai lưng nghe thấy vậy cũng khẽ nhíu mày.
Hữu Cầm Huyền Nhã thầm suy nghĩ:
“Bất luận là điểm nào Trường Thọ sư huynh đều hết sức ưu tú, nhưng có lúc lại quá mức khiêm tốn, có chút thiếu tự tin.”
Nàng vừa muốn nói chuyện, tiểu sư thúc đã chống nạnh bắt đầu quở trách:
"Tiểu Trường Thọ, ngươi có thể có một chút tiền đồ được không!
Hiện giờ ở Phá Thiên phong ai cũng biết, bản sư thúc có quan hệ thân thiết với ngươi!
Nếu ngươi xếp vị trí quá thấp trong thi đấu nội môn, bản sư thúc sẽ mất hết mặt mũi vì ngươi đó!"
Linh Nga ở bên cạnh cười khẽ, biết sư huynh của mình đã vượt qua thiên kiếp thành tiên, nên hoàn toàn không lo lắng về biểu hiện của sư huynh trong thi đấu nội môn lần này.
"Trường Thọ sư huynh."
Hữu Cầm Huyền Nhã đi ra khỏi nhà tranh, nhìn chằm chú Lý Trường Thọ, nói:
"Thi đấu vẫn còn ba năm nữa, gần đây ta tu hành cũng gặp chút trở ngại.
Không bằng, ta thường xuyên tới đây, chúng ta luận bàn đấu pháp, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Lý Trường Thọ cười đáp lại một câu:
"Hữu Cầm sư muội cứ an tâm tu hành là được, đến lúc đó ta sẽ cố gắng một chút, có lẽ thi đấu sẽ đạt tới hạng trước ba mươi.”
"Như vậy mới được!" Tửu Cửu hừ một tiếng, nhưng vẫn có chút bất mãn, lại nói:
"Môn nhân đệ tử hai trăm năm sẽ làm một định sổ, lần thi đấu này trong môn phái cực kỳ trọng yếu, có liên quan đến việc sau này ngươi có thể ở lại tiếp tục tu hành trong sơn môn hay không.
Thời gian Linh Nga vẫn còn khá ít, còn ngươi nhập môn đã một trăm mấy chục năm rồi.
Nhất định phải trụ vững vị trí ba mươi sáu mới được!"
"Sư thúc dạy phải!"
Lý Trường Thọ nghiêm túc làm đạo vái chào, hít vào một hơi, nghiêm mặt nói:
"Vậy lần này, sư điệt sẽ dũng cảm một chút. Giữ bảy mươi hai, tranh ba mươi sáu!"
Tửu Cửu lập tức cảm động không nói nên lời, giơ ngón tay cái với Lý Trường Thọ:
"Mặc dù cuộc thi đấu trong môn phái, khẳng định không thể để cho ngươi dùng độc đan và thuốc mê, cũng sẽ không có không gian để thi triển trận pháp. Nhưng nếu như ngươi toàn lực ứng phó, nhất định có thể làm được!"
Linh Nga ở bên cạnh khoanh tay nhỏ, ngửa đầu nhìn trời...
"Trường Thọ sư huynh." Hữu Cầm Huyền Nhã cũng đi lên phía trước nửa bước, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự chờ mong, "Sư huynh đối với ta có kỳ vọng gì?"
"Đã là thủ tịch, đương nhiên..."
Lý Trường Thọ nói tới đây thì ngừng lại, cảm thấy lời mình nói có lẽ sẽ mang đến không ít áp lực cho Hữu Cầm Huyền Nhã, thế là sửa lại lời nói: "Cố gắng ba vị trí đầu."
"Phì!"
Tửu Cửu hừ lạnh, có chút chấn động, khí thế hùng hổ.
Nàng dữ dằn nói một câu:
"Đương nhiên Huyền Nhã phải cố gắng dành vị trí đứng đầu, lúc đó thủ tịch Đại đệ tử mới đúng với tên gọi."
Lý Trường Thọ cười nói:
"Đấu pháp cũng không phải chỉ dựa vào tu vi, phản ứng khi lâm trận, thần thông khắc chế, bảo vật nhiều hay ít đều có ảnh hưởng nhất định. Những điều phía sau ảnh hưởng thậm chí càng lớn hơn một chút..."
Đang nói chuyện, Lý Trường Thọ bỗng dừng lại.
Tiên thức phát hiện, Khoái Tư đạo nhân của Tiên Lâm phong đã đứng dậy, đi ra bên ngoài động phủ.
Bên ngoài động phủ có ba gã đệ tử trẻ tuổi đang đứng ở đó, bẩm báo tin tức có liên quan đến thi đấu trong môn phái lần này...
Lý Trường Thọ nhanh chóng suy nghĩ, mặt không biến sắc, vừa cười nói một câu:
"Nếu Hữu Cầm sư muội không chê, thì ngày mai hãy tới đây, chúng ta luận bàn mấy ngày."
Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức cười nói:
"Vậy, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến."
"Mong sư muội ghé qua."
Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã chắp tay hành lễ lẫn nhau, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Hữu Cầm Huyền Nhã không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần vui mừng.
Còn Lý Trường Thọ ở đứng bên cạnh suy nghĩ, nếu lần này Khoái Tư đạo nhân muốn ra ngoài, vậy thì...
…Nhân chứng ngoại phạm cho hắn đã đến rồi.
Dựa vào sự hiểu biết của Lý Trường Thọ về ba người trước mặt, nhân chứng ngoại phạm thứ hai sắp sửa nhảy ra…
"Nếu đã như vậy! Khụ khụ!"
Tửu Cửu chắp tay ra sau lưng, ra vẻ như một cao nhân, bước lên phía trước hai bước, "Vậy bản sư thúc cũng sẽ cố mà làm, tới đây chỉ điểm cho các ngươi mấy ngày đi.
Các ngươi nhớ chuẩn bị cho tốt phần tạ lễ, ta muốn...
Một trăm viên Đường đậu đan và mười phần rượu ngon!"
Lý Trường Thọ lập tức cười gật đầu.
Trong nhà tranh bên cạnh, Tề Nguyên lão đạo có chút tiều tụy đứng trước cửa. Lão đạo nghe thấy bên ngoài có tiếng cười nói, khóe miệng lộ ra một chút vui mừng, tay giơ lên rồi hạ xuống lần nữa.
Sau đó, Tề Nguyên lão đạo lập tức quay người đi về phía bồ đoàn, ngồi xếp bằng, tiếp tục tu hành.
Đương nhiên Lý Trường Thọ nhìn thấy rõ cảnh tượng này, trong lòng hơi suy tư, đã có tính toán...
Mặc dù báo thù rất quan trọng, nhưng lại để cho sư phụ phấn chấn một lần nữa, vui vẻ hưởng thụ quãng đời còn lại, cũng quan trọng không kém.
Dù sao Lý Trường Thọ không phải vì “hả giận” mới đi tìm Khoái Tư đạo nhân gây khó dễ.
Hắn chỉ là bất bình thay sư phụ nhà mình thôi.
...
Khoái Tư đạo nhân cũng không làm cho Lý Trường Thọ thất vọng.
Vị Chân Tiên đạo nhân này ở trong núi tu hành hơn mười năm này đã hứa hẹn với mấy đệ tử nhà mình: Trước cuộc thi đấu, sẽ mua cho mỗi người một pháp bảo thượng hạng.
Vì vậy, ngày hôm sau Khoái Tư đạo nhân lập tức rời núi, đi về phường trấn phía bắc quen thuộc.
Tất nhiên Lý Trường Thọ sẽ không bỏ qua cơ hội đã chờ đợi hơn mười năm này. Hai giấy đạo nhân đồng thời lên đường, mà trên người hai giấy đạo nhân đương nhiên đều mang theo giấy đạo nhân dự bị.
Đối phương bay phía trước, giấy đạo nhân thi triển thổ độn âm thầm theo dõi. Đi theo ròng rã hai ngày, đến một nơi gần ranh giới phường trấn Bắc Châu.
…Muốn ra tay tập kích, đương nhiên phải cách sơn môn Độ Tiên môn càng xa càng tốt.
Nơi đây nhân yêu hỗn tạp, có chút náo nhiệt, hội tụ không ít kẻ làm công việc bẩn thỉu để kiếm tiền.
Suy nghĩ một chút, sau đó Lý Trường Thọ bắt đầu thực hiện phương án thứ hai.
Nửa canh giờ sau...
Khoái Tư đạo nhân đi tới một số cửa hàng pháp bảo mà mình quen biết, chọn cho đồ đệ của mình một số pháp bảo không rõ nguồn gốc. Đột nhiên lão nhìn thấy ở góc đường có một thân ảnh quen thuộc đi qua.
Đầu tiên đạo nhân này sững sờ, tiên thức lập tức đuổi theo, ánh mắt có chút mê mang.
Đối phương vẫn luôn khoác áo choàng, nhưng khuôn mặt, thân hình... lại giống nhau bản thân Khoái Tư như đúc!
Nhưng tu vi tên kia chỉ miễn cưỡng đến Chân Tiên cảnh. Mặc dù tên này đã cực lực “thổi phồng” tu vi đến Chân Tiên cảnh trung kỳ, nhưng người sáng suốt một chút có thể nhìn thấu, tên này ngoài mạnh trong yếu.
Đây là...
“Thật can đảm! Dám ở nơi này giả mạo thành bần đạo, quả nhiên muốn chết.”
Ngay lập tức, Khoái Tư đạo nhân nói với chưởng quỷ cửa hàng pháp bảo lát nữa sẽ quay lại. Sau đó lão bước nhanh ra khỏi cửa tiệm, che giấu khí tức, âm thầm đuổi theo. Một trước một sau, cả hai rất nhanh đã ra khỏi phường trấn, cưỡi mây bay về phía trước.
Cùng lúc đó, trong Tiểu Quỳnh phong.
Lý Trường Thọ nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã xinh đẹp đến chói mắt ở trước mặt, dùng tay ra dấu mời.
"Sư muội ra tay đi... Hôm nay phải nhớ có ra thêm chút lực."
Hữu Cầm Huyền Nhã lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, làm đạo vái chào với Lý Trường Thọ, sau đó lập tức cầm kiếm vọt lên phía trước.