Chương : 15
Trong bóng mờ đang bao phủ khu tội phạm, các mùi có vẻ như nặng nề hơn. Một máy truyền hình được mở nhưng không có tiếng, chiếu hình bóng của Clarice lên các song sắt của phòng giam bác sĩ Lecter.
Cô không nhìn thấy được ông ta trong vùng tối của phòng giam, nhưng cô không yêu cầu người bảo vệ bật đèn lên. Đèn sẽ chiếu sáng cả hành lang và cô biết là cảnh sát Baltimore đã hét trong ánh đèn sáng trưng suốt nhiều giờ liền mà Lecter vẫn không thèm trả lời. Ông thản nhiên ngồi đó xếp hình một con gà mái bằng giấy và nó mổ xuống mỗi khi người ta ấn lên đuôi của nó. Viên thanh tra giận dữ, đã vò nát con gà trong cái gạt tàn thuốc để tại hành lang và ra hiệu cho Clarice bước vào.
- Thưa Bác sĩ Lecter? - Cô nghe rõ hơi thở của mình và của những người khác nhưng không một âm thanh nào được phát ra từ phòng giam của Miggs. Clarice cảm nhận sư im lặng này như một luồng gió thoảng.
Cô biết là Lecter đang đứng nhìn cô trong bóng tối. Hai phút trôi qua. Cô đang đau ở đôi chân và cổ, quần áo của cô vẫn còn ẩm. Cô ngồi bẹp xuống đất ở một khoảng cách vừa phải với song sắt, hai chân rút dưới mình cô, và kéo đầu tóc ướt rối nùi ra.
- Thưa bác sĩ Lecter, chắc ông biết hiện giờ tình hình như thế nào rồi. Họ nghĩ ông sẽ nói chuyện với tôi.
Im lặng. Ở đâu đó một người huýt sáo bản “Over the Sea to the Sky”.
Sau năm phút, cô mới lên tiếng:
- Thật kỳ lạ khi phải vào trong đó. Tôi rất muốn nói chuyện với ông.
Cô giật mình khi cái mâm đựng thức ăn được đẩy ra ngoài. Trong đó có một cái khăn sạch được xếp thật gọn gàng. Cô không nghe Lecter chuyển động.
Cô ngắm cái khăn một lúc với cảm tưởng thua cuộc, rồi cũng cầm nó lên để lau khô tóc.
- Cám ơn ông.
- Tại sao cô không hỏi tôi về Buffalo Bill? - Giọng nói của ông có vẻ gần và ngang tầm với cô. Chắc ông cũng đang ngồi dưới đất giống như cô vậy.
- Chắc ông biết điều gì đó về hắn ta phải không?
- Có thể lắm nếu tôi đọc qua được hồ sơ của hắn.
- Tôi không có mang theo đây.
- Cả cái này cũng thế, cô cũng sẽ không có được khi họ không còn cần đến cô nữa.
- Tôi biết.
- Cô có thể có vài thứ trong hồ sơ của Buffalo Bill. Các báo cáo và hình ảnh đấy. Tôi rất muốn xem chúng.
Tôi không nghi ngờ điều đó đâu.
- Thưa bác sĩ Lecter, chính ông khởi động tất cả vụ này. Tôi xin ông, ông hãy cho tôi biết về con người trong chiếc xe Packard đi.
- Cô tìm được một người nguyên vẹn sao? Thật kỳ lạ. Tôi chỉ thấy có mỗi cái đầu. Theo cô, những thứ còn lại đến từ đâu vậy?
- Cái đầu đó là của ai vậy?
- Thế cô biết được gì?
- Người ta chỉ có vài tin tức sơ khởi thôi. Một người đàn ông da trắng, khoảng hai mươi bảy tuổi, được chữa răng ở Mỹ hoặc châu Âu. Là ai vậy?
- Người tình của Raspail. Tên nhạc sĩ với cây sáo nhầy nhụa.
- Thế... hắn chết bằng cách nào thế?
- Người ta do dự phải không cô Starling?
- Không. Tôi sẽ hỏi đến điều đó sau.
- Tôi sẽ làm cho cô đỡ mất thời giờ nhé. Tôi không hề giết hắn, nhưng có thể là Raspail. Tên này rất thích đám thuỷ thủ. Người đó là người Thụy Điển tên Klaus. Raspail không hề cho tôi biết tên của hắn.
Giọng nói của Lecter dường như được phát đi từ một điểm thấp hơn. Có vẻ như ông ta đã nằm xuống đất rồi cũng nên, cô thầm nghĩ.
- Klaus xuống từ một con tàu Thụy Điển tại San Diego. Lúc mùa hè, Raspail có dạy vài lớp tại Học viện âm nhạc thành phố. Hắn ta chết mê chết mệt người thanh niên này. Klaus nhận thấy lợi ích của việc này nên ở lại trên đất liền. Họ mua một loại xe cắm trại và sống trong rừng, trần truồng như những thiên tinh. Raspail có nói với tôi là tên thuỷ thủ phản bội hắn và hắn đã bóp cổ gã rồi.
- Raspail đã nói với ông như thế à?
- Đúng vậy, theo tính chất bất khả xâm phạm của bí mật nghề nghiệp, tôi nghĩ ông ta nói dối. Raspail luôn thêu dệt các sự kiện. Hắn ta muốn làm ra vẻ hung tợn và lãng mạn. Có thể Klaus đã chết do một chứng ngạt thở bình thường trong một màn ái ân nào đó. Raspail là một con người quá yếu đuối và nhu nhược để có thể bóp cổ anh ta. Cô có nhận thấy cái đầu bị cắt đứt ngay dưới hàm không? Có lẽ để che giấu các dấu vết của một vụ treo cổ.
- Ra thế.
- Giấc mơ hạnh phúc của Raspail đã tiêu tan. Hắn bỏ cái đầu của Klaus trong một cái túi đựng banh bowling rồi trở về miền Đông.
- Ông ta đã làm gì với cái thân?
- Hắn ta đã chôn nó trên đồi.
- Ông ta đã cho ông xem cái đầu trong chiếc xe phải không?
- Đúng vậy; trong một buổi chữa trị, hắn ta nghĩ có thể kể hết cho tôi nghe. Có nhiều lúc hắn ta lên ngồi gần Klaus và đưa các bưu thiếp của ngày Lễ Tình Nhân cho anh ta xem.
- Và Raspail cũng đã... chết rồi. Tại sao vậy?
- Thật tình, tôi không thể chịu đựng được những lời than vãn của ông ta. Vả lại như thế sẽ tốt hơn cho ông ta. Cách chữa trị không mang lại hiệu quả nào hết. Tôi cho rằng phần đông các bác sĩ chuyên khoa tâm thần có một hay hai bệnh nhân mà họ rất muốn đưa qua cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nói về việc này và nó bắt đầu làm cho tôi bực mình.
- Thế còn bữa tiệc tối để đãi những người chịu trách nhiệm về ban nhạc?
- Này Clarice, cô chưa bao giờ gặp trường hợp không có thời giờ để đi chợ trong khi có khách mời đến ăn hay sao? Cô phải xoay xở với những gì cô có trong tủ lạnh phải không. Cô cho phép tôi gọi cô là Clarice chứ?
- Được ạ. Tôi có thể gọi ông là... ?
- Bác sĩ Lecter, điều này phù hợp với tuổi tác và công việc của cô.
- Hay lắm.
- Thế cô cảm thấy gì khi vào trong gara?
- Lo sợ.
- Tại sao?
- Vì chuột và nhện.
- Vậy có dùng một mẹo gì đó để có can đảm không?
- Theo tôi biết thì hình như không có thứ gì hiệu nghiệm cả, ngoại trừ việc mình muốn thực hiện công việc mình phải làm.
- Thế có kỷ niệm nào đến với cô mặc dù cô không muốn không?
- Có thể lắm nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến.
- Những chuyện của thời thơ ấu đấy.
- Tôi sẽ chú ý hơn nữa.
- Cô đã cảm thấy gì khi hay tin chuyện đã xảy ra với người láng giềng Miggs trước đây của tôi? Cô không bao giờ hỏi tôi về điều này.
- Tôi đang định hỏi ông đây.
- Cô không vui khi hay tin anh ta chết hay sao?
- Không.
- Điều đó có làm cô buồn không?
- Không. Chính ông đã xúi anh ta làm việc đó phải không?
Lecter cười khẽ.
- Cô muốn hỏi có phải tôi kích động Miggs tự sát, có nghĩa là phạm tội phải không? Đừng nên ngốc đến thế. Nhưng cô không thấy có một sự cân xứng khá lý thú nào đó, trong việc hắn ta nuốt cái lưỡi chỉ nói toàn chuyện bậy bạ à?
- Không.
- Cô nói láo, cô Starling. Đây là lần đầu tiên cô nói dối với tôi. Một lý do buồn, theo cách nói của Truman.
- Của Tổng thống Truman phải không?
- Không thành vấn đề. Tại sao cô nghĩ là tôi giúp cô?
- Tôi không biết.
- Jack Crawford thích cô lắm phải không?
- Tôi không rõ nữa.
- Có thể là sai. Cô có vui khi biết ông ta thích cô không? Hãy nói cho tôi xem, cô có cần làm cho ông ta thích cô và điều này làm cho cô bực mình không? Cô có sợ cái ý muốn làm cho ông ta thích cô không?
- Tất cả mọi người đều muốn làm vừa lòng người khác, thưa bác sĩ Lecter.
- Không phải mọi người. Cô có tin là Jack Crawford ham muốn cô về mặt tình dục không? Tôi biết ông ta bị ức chế nhiều lắm... Cô có nghĩ ông ta đã tưởng tượng… những màn kịch, những cuộc dàn cảnh... mà ông ta đang làm tình với cô không?
- Tôi hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, bác sĩ Lecter; hơn nữa đó là điều Miggs rất muốn.
- Hắn không còn thích chuyện đó nữa.
- Có phải ông đã khuyên hắn nuốt cái lưỡi của hắn không?
- Cái lối ra điều kiện, cộng thêm âm sắc của cô thật sự bốc mùi nhà quê đấy. Quá rõ là Crawford rất thích cô và cho rằng cô có khả năng. Chắc cô cũng đã để ý đến sự trùng hợp ngẫu nhiên của các tình huống chứ. Này Clarice cô có được sự trợ giúp của Crawford và của tôi nữa Nhưng cô cứ giả vờ như không biết tại sao Crawford giúp cô trong khi tôi biết rất rõ, cô có biết tại sao không?
- Không, ông nói cho tôi biết đi.
- Cô có tin là vì tôi rất thích ngắm nhìn cô và tôi tưởng tượng đến mùi vị nếu như tôi ăn được thịt cô?
- Vì điều đó sao?
- Không. Tôi muốn một cái gì đó mà Crawford có thể cho tôi và hy vọng có thể đề nghị với ông ta một cuộc trao đổi. Nhưng ông ta không được đến đây gặp tôi. Ông ta không được yêu cầu tôi giúp ông ta tìm bắt Buffalo Bill, dù cho việc đó có thể cứu sống nhiều thiếu nữ.
- Tôi khó có thể tin được ông, bác sĩ Lecter.
- Điều tôi muốn rất đơn giản và ông ta có thể cung cấp cho tôi được điều đó. - Lecter từ từ vặn nhỏ bóng đèn. Sách vở và tranh vẽ đã biến mất kể cả bàn cầu. Chilton đã lấy đi hết những thứ đó để phạt ông ta về cái chết của Miggs.
- Tôi đã ở trong cái phòng này tám năm rồi, Clarice. Tôi biết người ta sẽ không bao giờ để cho tôi ra ngoài. Điều tôi muốn là một cánh cửa sổ để có thể nhìn được một cái cây hoặc ngay cả nước.
- Thế vị luật sư của ông đã đệ đơn...?
- Chilton đã để trước phòng giam này cái ti vi được mở sẵn trên một đài tôn giáo. Khi cô vừa đi khỏi, người bảo vệ sẽ bật âm thanh lớn lên và ông luật sư của tôi không thể làm gì để ngăn cản điều này, xét về mặt tình cảm mà tòa án đã dành cho tôi. Tôi muốn được thuyên chuyển qua một nhà tù liên bang, tôi muốn người ta trả sách lại cho tôi và tôi muốn phòng tôi có một cái cửa sổ. Có thể tôi có một cái gì đó để trao đổi với thế giới bên ngoài. Crawford có thể làm được việc này. Cô hãy nói với hỏi ông ta đi.
- Tôi sẽ báo cáo lại cho ông ta những gì ông nói với tôi.
- Ông ta sẽ không thèm quan tâm gì hết. Và Buffalo Bill tiếp tục giết người. Ngày mà hắn lột da đầu một người nữa, để xem người ta có thích việc đó không... Huùmm... Tôi sẽ nói cho cô một điều về Buffalo Bill, dù tôi không hề đọc được hồ sơ của hắn; và trong vài năm nữa, sau khi người ta bắt được hắn rồi, cô sẽ thấy rằng tôi có lý và tôi đã có thể giúp quý vị và tôi có thể cứu được nhiều mạng sống nữa. Này, Clarice?
- Vâng?
- Buffalo Bill ở trong một căn nhà chớ không phải một căn hộ. - Nói xong Lecter tắt đèn.
Và ông ta không nói thêm gì nữa.
Cô không nhìn thấy được ông ta trong vùng tối của phòng giam, nhưng cô không yêu cầu người bảo vệ bật đèn lên. Đèn sẽ chiếu sáng cả hành lang và cô biết là cảnh sát Baltimore đã hét trong ánh đèn sáng trưng suốt nhiều giờ liền mà Lecter vẫn không thèm trả lời. Ông thản nhiên ngồi đó xếp hình một con gà mái bằng giấy và nó mổ xuống mỗi khi người ta ấn lên đuôi của nó. Viên thanh tra giận dữ, đã vò nát con gà trong cái gạt tàn thuốc để tại hành lang và ra hiệu cho Clarice bước vào.
- Thưa Bác sĩ Lecter? - Cô nghe rõ hơi thở của mình và của những người khác nhưng không một âm thanh nào được phát ra từ phòng giam của Miggs. Clarice cảm nhận sư im lặng này như một luồng gió thoảng.
Cô biết là Lecter đang đứng nhìn cô trong bóng tối. Hai phút trôi qua. Cô đang đau ở đôi chân và cổ, quần áo của cô vẫn còn ẩm. Cô ngồi bẹp xuống đất ở một khoảng cách vừa phải với song sắt, hai chân rút dưới mình cô, và kéo đầu tóc ướt rối nùi ra.
- Thưa bác sĩ Lecter, chắc ông biết hiện giờ tình hình như thế nào rồi. Họ nghĩ ông sẽ nói chuyện với tôi.
Im lặng. Ở đâu đó một người huýt sáo bản “Over the Sea to the Sky”.
Sau năm phút, cô mới lên tiếng:
- Thật kỳ lạ khi phải vào trong đó. Tôi rất muốn nói chuyện với ông.
Cô giật mình khi cái mâm đựng thức ăn được đẩy ra ngoài. Trong đó có một cái khăn sạch được xếp thật gọn gàng. Cô không nghe Lecter chuyển động.
Cô ngắm cái khăn một lúc với cảm tưởng thua cuộc, rồi cũng cầm nó lên để lau khô tóc.
- Cám ơn ông.
- Tại sao cô không hỏi tôi về Buffalo Bill? - Giọng nói của ông có vẻ gần và ngang tầm với cô. Chắc ông cũng đang ngồi dưới đất giống như cô vậy.
- Chắc ông biết điều gì đó về hắn ta phải không?
- Có thể lắm nếu tôi đọc qua được hồ sơ của hắn.
- Tôi không có mang theo đây.
- Cả cái này cũng thế, cô cũng sẽ không có được khi họ không còn cần đến cô nữa.
- Tôi biết.
- Cô có thể có vài thứ trong hồ sơ của Buffalo Bill. Các báo cáo và hình ảnh đấy. Tôi rất muốn xem chúng.
Tôi không nghi ngờ điều đó đâu.
- Thưa bác sĩ Lecter, chính ông khởi động tất cả vụ này. Tôi xin ông, ông hãy cho tôi biết về con người trong chiếc xe Packard đi.
- Cô tìm được một người nguyên vẹn sao? Thật kỳ lạ. Tôi chỉ thấy có mỗi cái đầu. Theo cô, những thứ còn lại đến từ đâu vậy?
- Cái đầu đó là của ai vậy?
- Thế cô biết được gì?
- Người ta chỉ có vài tin tức sơ khởi thôi. Một người đàn ông da trắng, khoảng hai mươi bảy tuổi, được chữa răng ở Mỹ hoặc châu Âu. Là ai vậy?
- Người tình của Raspail. Tên nhạc sĩ với cây sáo nhầy nhụa.
- Thế... hắn chết bằng cách nào thế?
- Người ta do dự phải không cô Starling?
- Không. Tôi sẽ hỏi đến điều đó sau.
- Tôi sẽ làm cho cô đỡ mất thời giờ nhé. Tôi không hề giết hắn, nhưng có thể là Raspail. Tên này rất thích đám thuỷ thủ. Người đó là người Thụy Điển tên Klaus. Raspail không hề cho tôi biết tên của hắn.
Giọng nói của Lecter dường như được phát đi từ một điểm thấp hơn. Có vẻ như ông ta đã nằm xuống đất rồi cũng nên, cô thầm nghĩ.
- Klaus xuống từ một con tàu Thụy Điển tại San Diego. Lúc mùa hè, Raspail có dạy vài lớp tại Học viện âm nhạc thành phố. Hắn ta chết mê chết mệt người thanh niên này. Klaus nhận thấy lợi ích của việc này nên ở lại trên đất liền. Họ mua một loại xe cắm trại và sống trong rừng, trần truồng như những thiên tinh. Raspail có nói với tôi là tên thuỷ thủ phản bội hắn và hắn đã bóp cổ gã rồi.
- Raspail đã nói với ông như thế à?
- Đúng vậy, theo tính chất bất khả xâm phạm của bí mật nghề nghiệp, tôi nghĩ ông ta nói dối. Raspail luôn thêu dệt các sự kiện. Hắn ta muốn làm ra vẻ hung tợn và lãng mạn. Có thể Klaus đã chết do một chứng ngạt thở bình thường trong một màn ái ân nào đó. Raspail là một con người quá yếu đuối và nhu nhược để có thể bóp cổ anh ta. Cô có nhận thấy cái đầu bị cắt đứt ngay dưới hàm không? Có lẽ để che giấu các dấu vết của một vụ treo cổ.
- Ra thế.
- Giấc mơ hạnh phúc của Raspail đã tiêu tan. Hắn bỏ cái đầu của Klaus trong một cái túi đựng banh bowling rồi trở về miền Đông.
- Ông ta đã làm gì với cái thân?
- Hắn ta đã chôn nó trên đồi.
- Ông ta đã cho ông xem cái đầu trong chiếc xe phải không?
- Đúng vậy; trong một buổi chữa trị, hắn ta nghĩ có thể kể hết cho tôi nghe. Có nhiều lúc hắn ta lên ngồi gần Klaus và đưa các bưu thiếp của ngày Lễ Tình Nhân cho anh ta xem.
- Và Raspail cũng đã... chết rồi. Tại sao vậy?
- Thật tình, tôi không thể chịu đựng được những lời than vãn của ông ta. Vả lại như thế sẽ tốt hơn cho ông ta. Cách chữa trị không mang lại hiệu quả nào hết. Tôi cho rằng phần đông các bác sĩ chuyên khoa tâm thần có một hay hai bệnh nhân mà họ rất muốn đưa qua cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nói về việc này và nó bắt đầu làm cho tôi bực mình.
- Thế còn bữa tiệc tối để đãi những người chịu trách nhiệm về ban nhạc?
- Này Clarice, cô chưa bao giờ gặp trường hợp không có thời giờ để đi chợ trong khi có khách mời đến ăn hay sao? Cô phải xoay xở với những gì cô có trong tủ lạnh phải không. Cô cho phép tôi gọi cô là Clarice chứ?
- Được ạ. Tôi có thể gọi ông là... ?
- Bác sĩ Lecter, điều này phù hợp với tuổi tác và công việc của cô.
- Hay lắm.
- Thế cô cảm thấy gì khi vào trong gara?
- Lo sợ.
- Tại sao?
- Vì chuột và nhện.
- Vậy có dùng một mẹo gì đó để có can đảm không?
- Theo tôi biết thì hình như không có thứ gì hiệu nghiệm cả, ngoại trừ việc mình muốn thực hiện công việc mình phải làm.
- Thế có kỷ niệm nào đến với cô mặc dù cô không muốn không?
- Có thể lắm nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến.
- Những chuyện của thời thơ ấu đấy.
- Tôi sẽ chú ý hơn nữa.
- Cô đã cảm thấy gì khi hay tin chuyện đã xảy ra với người láng giềng Miggs trước đây của tôi? Cô không bao giờ hỏi tôi về điều này.
- Tôi đang định hỏi ông đây.
- Cô không vui khi hay tin anh ta chết hay sao?
- Không.
- Điều đó có làm cô buồn không?
- Không. Chính ông đã xúi anh ta làm việc đó phải không?
Lecter cười khẽ.
- Cô muốn hỏi có phải tôi kích động Miggs tự sát, có nghĩa là phạm tội phải không? Đừng nên ngốc đến thế. Nhưng cô không thấy có một sự cân xứng khá lý thú nào đó, trong việc hắn ta nuốt cái lưỡi chỉ nói toàn chuyện bậy bạ à?
- Không.
- Cô nói láo, cô Starling. Đây là lần đầu tiên cô nói dối với tôi. Một lý do buồn, theo cách nói của Truman.
- Của Tổng thống Truman phải không?
- Không thành vấn đề. Tại sao cô nghĩ là tôi giúp cô?
- Tôi không biết.
- Jack Crawford thích cô lắm phải không?
- Tôi không rõ nữa.
- Có thể là sai. Cô có vui khi biết ông ta thích cô không? Hãy nói cho tôi xem, cô có cần làm cho ông ta thích cô và điều này làm cho cô bực mình không? Cô có sợ cái ý muốn làm cho ông ta thích cô không?
- Tất cả mọi người đều muốn làm vừa lòng người khác, thưa bác sĩ Lecter.
- Không phải mọi người. Cô có tin là Jack Crawford ham muốn cô về mặt tình dục không? Tôi biết ông ta bị ức chế nhiều lắm... Cô có nghĩ ông ta đã tưởng tượng… những màn kịch, những cuộc dàn cảnh... mà ông ta đang làm tình với cô không?
- Tôi hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, bác sĩ Lecter; hơn nữa đó là điều Miggs rất muốn.
- Hắn không còn thích chuyện đó nữa.
- Có phải ông đã khuyên hắn nuốt cái lưỡi của hắn không?
- Cái lối ra điều kiện, cộng thêm âm sắc của cô thật sự bốc mùi nhà quê đấy. Quá rõ là Crawford rất thích cô và cho rằng cô có khả năng. Chắc cô cũng đã để ý đến sự trùng hợp ngẫu nhiên của các tình huống chứ. Này Clarice cô có được sự trợ giúp của Crawford và của tôi nữa Nhưng cô cứ giả vờ như không biết tại sao Crawford giúp cô trong khi tôi biết rất rõ, cô có biết tại sao không?
- Không, ông nói cho tôi biết đi.
- Cô có tin là vì tôi rất thích ngắm nhìn cô và tôi tưởng tượng đến mùi vị nếu như tôi ăn được thịt cô?
- Vì điều đó sao?
- Không. Tôi muốn một cái gì đó mà Crawford có thể cho tôi và hy vọng có thể đề nghị với ông ta một cuộc trao đổi. Nhưng ông ta không được đến đây gặp tôi. Ông ta không được yêu cầu tôi giúp ông ta tìm bắt Buffalo Bill, dù cho việc đó có thể cứu sống nhiều thiếu nữ.
- Tôi khó có thể tin được ông, bác sĩ Lecter.
- Điều tôi muốn rất đơn giản và ông ta có thể cung cấp cho tôi được điều đó. - Lecter từ từ vặn nhỏ bóng đèn. Sách vở và tranh vẽ đã biến mất kể cả bàn cầu. Chilton đã lấy đi hết những thứ đó để phạt ông ta về cái chết của Miggs.
- Tôi đã ở trong cái phòng này tám năm rồi, Clarice. Tôi biết người ta sẽ không bao giờ để cho tôi ra ngoài. Điều tôi muốn là một cánh cửa sổ để có thể nhìn được một cái cây hoặc ngay cả nước.
- Thế vị luật sư của ông đã đệ đơn...?
- Chilton đã để trước phòng giam này cái ti vi được mở sẵn trên một đài tôn giáo. Khi cô vừa đi khỏi, người bảo vệ sẽ bật âm thanh lớn lên và ông luật sư của tôi không thể làm gì để ngăn cản điều này, xét về mặt tình cảm mà tòa án đã dành cho tôi. Tôi muốn được thuyên chuyển qua một nhà tù liên bang, tôi muốn người ta trả sách lại cho tôi và tôi muốn phòng tôi có một cái cửa sổ. Có thể tôi có một cái gì đó để trao đổi với thế giới bên ngoài. Crawford có thể làm được việc này. Cô hãy nói với hỏi ông ta đi.
- Tôi sẽ báo cáo lại cho ông ta những gì ông nói với tôi.
- Ông ta sẽ không thèm quan tâm gì hết. Và Buffalo Bill tiếp tục giết người. Ngày mà hắn lột da đầu một người nữa, để xem người ta có thích việc đó không... Huùmm... Tôi sẽ nói cho cô một điều về Buffalo Bill, dù tôi không hề đọc được hồ sơ của hắn; và trong vài năm nữa, sau khi người ta bắt được hắn rồi, cô sẽ thấy rằng tôi có lý và tôi đã có thể giúp quý vị và tôi có thể cứu được nhiều mạng sống nữa. Này, Clarice?
- Vâng?
- Buffalo Bill ở trong một căn nhà chớ không phải một căn hộ. - Nói xong Lecter tắt đèn.
Và ông ta không nói thêm gì nữa.