Chương 12: Âm mưu (2)
Edit: Hy
Cố Diễn bình sinh hận yêu ma nhất.
Y tới từ một thôn trang hẻo lánh bị ma vật tàn sát, máu chảy thành sông, tu tiên giả tới đóng quân ở đây, cũng chết hơn phân nửa trong trận ma họa kia.
Năm Cố Diễn sáu tuổi, y từ trong đống thi thể bò ra, một bên chân bị gãy, dùng hai tay đầy máu tươi tìm kiếm thức ăn trong đống xác thối và đất cháy.
Từ đó về sau, y mất đi vị giác - bất luận là nếm món nào, mùi máu tươi và thối rữa sẽ xuất hiện ở đầu lưỡi, không thể xua đi được.
Y là người sống sót được Thu Thủy Kiếm Tông mang về, cùng với một nhóm trẻ em được tìm thấy chung với y. Sau khi kiểm tra linh căn, phần lớn sẽ đều bị giữ lại, tiến hành khảo hạch, sau đó đưa tới các tông môn để tu hành.
Trong trí nhớ của Cố Diễn, Mộ Dung Thu trước khi bị đoạt xá có gương mặt tuấn tú, vẻ mặt ôn nhu, mi tâm có một nốt chu sa đỏ tươi. Vũ khí của y là một thanh trường kiếm, tên là "Thanh Thu Ảnh", kiếm khí khi tung hoành sẽ tạo ra muôn vàn ảo ảnh, túc chí thanh minh.
Sau đó, không biết từ khi nào, nụ cười trên gương mặt kia càng ngày càng dối trá, ánh mắt Mộ Dung Thu nhìn y, cũng khiến y có cảm giác cực kỳ xa lạ. Nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy hắn đang tủm tỉm nhìn ngươi, dường như chưa có chuyện gì phát sinh.
Quan hệ giữa Cố Diễn và Mộ Dung Thu dần dần xa cách.
Một lần đi qua Vô Ảnh Các cất giữ đèn hồn của tu sĩ, Cố Diễn mười một tuổi dừng chân trước cửa một lát, kiềm chế lại tâm tư bất an, sau đó bước vào hành lang đen kịt.
Trong bóng tối, từng dãy đèn hồn được đặt hai bên hành lang dài, Cố Diễn dùng dẫn linh thuật thắp sáng linh hỏa, chiếu sáng tấm bảng khắc "Mộ Dung Thu" - sau khi nhìn thấy ngọn đèn hồn vẫn bình an vô sự, sợi dây căng thẳng trong lòng Cố Diễn lúc này mới được thả lỏng.
Y thở dài một hơi, dập tắt linh hỏa, ra khỏi Vô Ảnh Các, hoàng hôn đang buông xuống, ánh nắng lúc chạng vạng phủ tòa biệt phong nhỏ, trong tầng hoàng hôn đó có chút ánh cam. Cố Diễn buông bỏ mọi tâm sự trong lòng, cảm thấy vô cùng thoải mái.
- --
Sinh nhật mười tuổi, Cố Diễn nhận được một thanh kiếm, trọng lượng vừa phải, lại còn là phong cách yêu thích của y - dù y chưa từng nói sở thích của mình với Mộ Dung Thu. Lúc đưa thanh kiếm này ra, Mộ Dung Thu trở nên khác thường, trên mặt không còn nụ cười quanh năm không đổi.
"Cố Diễn, con trưởng thành rồi." Mộ Dung Thu nhẹ nhàng nói.
Cố Diễn đặt tên cho thanh kiếm đầu tiên của mình, là Trầm Ảnh.
Trầm Ảnh làm bạn với Cố Diễn suốt 10 năm, cho đến khi thi thể Mộ Dung Thu và đệ tử của Lạc Thủy cung kia được đưa về.
Cố Diễn suy nghĩ kỹ mười năm nay, cũng không tìm được bao nhiêu ký ức về Mộ Dung Thu. Từ khi y chuyển từ Căn Nguyên Đạo sang Túc Thanh Đạo, liền một lòng tu luyện, chỉ khi đến dịp lễ tết, y mới có thời gian gặp sư tôn.
Ngoài y ra, Mộ Dung Thu cũng chưa từng nhận ai khác làm đồ đệ, một tòa biệt phong được chia làm hai nửa trên dưới không liên quan. Chỉ chờ sau khi tu vi của Cố Diễn thăng cấp đến Độ Kiếp, Thu Thủy Kiếm Tông sẽ đưa y đến chỗ khác để tu luyện.
Sau khi Mộ Dung Thu mất, tất cả đều trở thành lời nói suông. Y thu thập di vật của Mộ Dung Thu, tất cả chỉ có một nhẫn trữ vật không đáng kể, vật phẩm liên quan tới nhiệm vụ của tông môn... Trong đống lộn xộn đó, Cố Diễn tìm được một chùm chìa khóa nhỏ.
Sau đó, y ở trong thư phòng của Mộ Dung Thu, phát hiện ra một mật thất.
So với việc gọi là mật thất, nên gọi là phòng trữ vật thì đúng hơn. Góc tường chất đống vài cái rương màu xám, mỗi cái rương gỗ đều treo một cái khóa đồng nhỏ, đối với tu sĩ mà nói, loại khóa này chỉ cần vặn một cái là vỡ vụn.
Cố Diễn nhớ tới chùm chìa khóa kia, liền chọn một trong số chúng, mở rương gỗ phía trên cùng.
Rương rất nhẹ, rất rộng, bên trong chỉ có một ít đồ đạc, là mấy cuộn giấy được cuộn thành cuộn nhỏ, không hề có ngoại lệ, chỉ viết ngày tháng.
Những ngày được ghi trên đó, là ngày Mộ Dung Thu gặp Cố Diễn.
Nhất thời, Cố Diễn cảm thấy việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Y tiếp tục mở những chiếc rương còn lại. Rương phía dưới cùng là cái đựng nhiều đồ nhất. Bài tập khi Cố Diễn sáu tuổi nhập môn viết, quần áo cũ của Cố Diễn không mặc nữa, còn có một thanh kiếm gỗ nhỏ Cố Diễn tự khắc, làm lễ vật tặng Mộ Dung Thu.
Trái tim trong ngực y, giống như bị người ta ném vào chảo dầu sôi, vô cùng đau đớn.
...
Năm thứ tư sau khi Mộ Dung Thu qua đời, Cố Diễn lại nhận được một mảnh giấy nhỏ.
Người đưa trốn ở một góc, thừa dịp y nhất thời xuất thần, liền dùng kỹ xảo vụng trộm ném nó vào người y. Lúc đó Cố Diễn mới đoạt được quán quân ở đại hội luận kiếm, nhưng bên cạnh từ lâu đã không còn thanh kiếm từng làm bạn với mình.
Cái tên "Mộ Dung Thu" tựa hồ đã bị y lãng quên.
Cố Diễn cực kỳ thong thả mở tờ giấy ra, nét chữ y từng mơ thấy hàng trăm lần, bây giờ lại lần nữa xuất hiện.
Ai đó đã hẹn gặp y ở địa điểm quen thuộc.
Người đợi y không phải Mộ Dung Thu, mà là một ma tu mặc áo choàng, sử dụng thân thể đoạt xá được của nhân tộc. Kiếm thuật của Cố Diễn khi đó đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, thực lực dưới sự giận dữ, càng không phải thứ người bình thường có thể ngăn cảm. Kiếm của y nhanh như gió lớn, mạnh như sấm sét, chỉ trong nháy mắt đã đem ma tu ghim lên vách tường.
"Ngươi đoạt xá Mộ Dung Thu từ khi nào?" Cố Diễn thong thả nói, ánh mắt lạnh như băng hệt như đang nhìn người chết: "Mười năm trước? Hai mươi năm trước?"
Ma tu liếm máu tươi bên khóe một, vừa ngẩng đầu liền muốn hôn lên khóe miệng y.
Cố Diễn ngửi thấy mùi máu, những hình ảnh tàn khốc từ trong ký ức lại hiện ra.
Thấy y quay đầu tránh đi, ma tu cũng không tức giận, đùa cợt nói: "Sau khi ngươi có được thanh Trầm Ảnh kia."
"Ngươi nói dối!"
Thái dương Cố Diễn hung hăng nhảy lên một cái, manh mối trong đầu về tất cả tu sĩ ngã xuống của Thu Thủy Kiếm Tông, trong phút chốc đã được xâu thành một mảnh - Nhiều năm như vậy, số tu sĩ bị tên ma tu kia hại, tuyệt đối không chỉ có đệ tử Lạc Thủy Cung và Vũ Văn Hoằng.
Y biết, hành động đúng đắn nhất lúc này, là phát tín hiệu cảnh cáo, sau đó để cho tông môn phụ trách thẩm vấn.
Cố Diễn tận lực nhớ lại, mười bốn năm trước, khi đó Mộ Dung Thu thế nào? Lúc mới nhập môn, sắc mặt của y thế nào? Từ khi nào, mình và sư tôn càng ngày càng xa cách? Các chìa khóa nhỏ xâu chuỗi cùng một chỗ, khi chạm vào nhau liền phát ra tiếng vang thanh thúy trong đầu y.
Càng hồi tưởng lại, hồi ức càng giống như một tờ giấy bị nước mắt làm cho ướt đẫm, màu mực đan xen, tâm sự loang lổ, những dấu vết ban đầu đã bị phá hủy không còn gì.
"Đừng nhìn ta như vậy." Ma tu nghiêng đầu ho ra một ngụm máu, ôn nhu nói: "Cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu ngươi không muốn hại chết sư tôn tốt của ngươi, trước tiên cứu mạng ta đã.".
Cố Diễn nhìn sắc mặt hắn tái nhợt vì mất máu quá nhiều, lạnh nhạt không nói gì, sắc mặt y hiện cũng đang khó coi như kẻ trước mặt mình vậy.
"Trên người ta, có một pháp khí loại chuông, bên trong chứa hồn phách của Mộ Dung Thu. Nếu ngươi để ta chết, vậy thì ta sẽ kéo hắn cùng xuống địa ngục!"
Gân xanh trên trán Cố Diễn nhảy dựng lên, thật hối hận vì đã không bóp chết hắn ngay từ đầu.
Cố Diễn bình sinh hận yêu ma nhất.
Y tới từ một thôn trang hẻo lánh bị ma vật tàn sát, máu chảy thành sông, tu tiên giả tới đóng quân ở đây, cũng chết hơn phân nửa trong trận ma họa kia.
Năm Cố Diễn sáu tuổi, y từ trong đống thi thể bò ra, một bên chân bị gãy, dùng hai tay đầy máu tươi tìm kiếm thức ăn trong đống xác thối và đất cháy.
Từ đó về sau, y mất đi vị giác - bất luận là nếm món nào, mùi máu tươi và thối rữa sẽ xuất hiện ở đầu lưỡi, không thể xua đi được.
Y là người sống sót được Thu Thủy Kiếm Tông mang về, cùng với một nhóm trẻ em được tìm thấy chung với y. Sau khi kiểm tra linh căn, phần lớn sẽ đều bị giữ lại, tiến hành khảo hạch, sau đó đưa tới các tông môn để tu hành.
Trong trí nhớ của Cố Diễn, Mộ Dung Thu trước khi bị đoạt xá có gương mặt tuấn tú, vẻ mặt ôn nhu, mi tâm có một nốt chu sa đỏ tươi. Vũ khí của y là một thanh trường kiếm, tên là "Thanh Thu Ảnh", kiếm khí khi tung hoành sẽ tạo ra muôn vàn ảo ảnh, túc chí thanh minh.
Sau đó, không biết từ khi nào, nụ cười trên gương mặt kia càng ngày càng dối trá, ánh mắt Mộ Dung Thu nhìn y, cũng khiến y có cảm giác cực kỳ xa lạ. Nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy hắn đang tủm tỉm nhìn ngươi, dường như chưa có chuyện gì phát sinh.
Quan hệ giữa Cố Diễn và Mộ Dung Thu dần dần xa cách.
Một lần đi qua Vô Ảnh Các cất giữ đèn hồn của tu sĩ, Cố Diễn mười một tuổi dừng chân trước cửa một lát, kiềm chế lại tâm tư bất an, sau đó bước vào hành lang đen kịt.
Trong bóng tối, từng dãy đèn hồn được đặt hai bên hành lang dài, Cố Diễn dùng dẫn linh thuật thắp sáng linh hỏa, chiếu sáng tấm bảng khắc "Mộ Dung Thu" - sau khi nhìn thấy ngọn đèn hồn vẫn bình an vô sự, sợi dây căng thẳng trong lòng Cố Diễn lúc này mới được thả lỏng.
Y thở dài một hơi, dập tắt linh hỏa, ra khỏi Vô Ảnh Các, hoàng hôn đang buông xuống, ánh nắng lúc chạng vạng phủ tòa biệt phong nhỏ, trong tầng hoàng hôn đó có chút ánh cam. Cố Diễn buông bỏ mọi tâm sự trong lòng, cảm thấy vô cùng thoải mái.
- --
Sinh nhật mười tuổi, Cố Diễn nhận được một thanh kiếm, trọng lượng vừa phải, lại còn là phong cách yêu thích của y - dù y chưa từng nói sở thích của mình với Mộ Dung Thu. Lúc đưa thanh kiếm này ra, Mộ Dung Thu trở nên khác thường, trên mặt không còn nụ cười quanh năm không đổi.
"Cố Diễn, con trưởng thành rồi." Mộ Dung Thu nhẹ nhàng nói.
Cố Diễn đặt tên cho thanh kiếm đầu tiên của mình, là Trầm Ảnh.
Trầm Ảnh làm bạn với Cố Diễn suốt 10 năm, cho đến khi thi thể Mộ Dung Thu và đệ tử của Lạc Thủy cung kia được đưa về.
Cố Diễn suy nghĩ kỹ mười năm nay, cũng không tìm được bao nhiêu ký ức về Mộ Dung Thu. Từ khi y chuyển từ Căn Nguyên Đạo sang Túc Thanh Đạo, liền một lòng tu luyện, chỉ khi đến dịp lễ tết, y mới có thời gian gặp sư tôn.
Ngoài y ra, Mộ Dung Thu cũng chưa từng nhận ai khác làm đồ đệ, một tòa biệt phong được chia làm hai nửa trên dưới không liên quan. Chỉ chờ sau khi tu vi của Cố Diễn thăng cấp đến Độ Kiếp, Thu Thủy Kiếm Tông sẽ đưa y đến chỗ khác để tu luyện.
Sau khi Mộ Dung Thu mất, tất cả đều trở thành lời nói suông. Y thu thập di vật của Mộ Dung Thu, tất cả chỉ có một nhẫn trữ vật không đáng kể, vật phẩm liên quan tới nhiệm vụ của tông môn... Trong đống lộn xộn đó, Cố Diễn tìm được một chùm chìa khóa nhỏ.
Sau đó, y ở trong thư phòng của Mộ Dung Thu, phát hiện ra một mật thất.
So với việc gọi là mật thất, nên gọi là phòng trữ vật thì đúng hơn. Góc tường chất đống vài cái rương màu xám, mỗi cái rương gỗ đều treo một cái khóa đồng nhỏ, đối với tu sĩ mà nói, loại khóa này chỉ cần vặn một cái là vỡ vụn.
Cố Diễn nhớ tới chùm chìa khóa kia, liền chọn một trong số chúng, mở rương gỗ phía trên cùng.
Rương rất nhẹ, rất rộng, bên trong chỉ có một ít đồ đạc, là mấy cuộn giấy được cuộn thành cuộn nhỏ, không hề có ngoại lệ, chỉ viết ngày tháng.
Những ngày được ghi trên đó, là ngày Mộ Dung Thu gặp Cố Diễn.
Nhất thời, Cố Diễn cảm thấy việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Y tiếp tục mở những chiếc rương còn lại. Rương phía dưới cùng là cái đựng nhiều đồ nhất. Bài tập khi Cố Diễn sáu tuổi nhập môn viết, quần áo cũ của Cố Diễn không mặc nữa, còn có một thanh kiếm gỗ nhỏ Cố Diễn tự khắc, làm lễ vật tặng Mộ Dung Thu.
Trái tim trong ngực y, giống như bị người ta ném vào chảo dầu sôi, vô cùng đau đớn.
...
Năm thứ tư sau khi Mộ Dung Thu qua đời, Cố Diễn lại nhận được một mảnh giấy nhỏ.
Người đưa trốn ở một góc, thừa dịp y nhất thời xuất thần, liền dùng kỹ xảo vụng trộm ném nó vào người y. Lúc đó Cố Diễn mới đoạt được quán quân ở đại hội luận kiếm, nhưng bên cạnh từ lâu đã không còn thanh kiếm từng làm bạn với mình.
Cái tên "Mộ Dung Thu" tựa hồ đã bị y lãng quên.
Cố Diễn cực kỳ thong thả mở tờ giấy ra, nét chữ y từng mơ thấy hàng trăm lần, bây giờ lại lần nữa xuất hiện.
Ai đó đã hẹn gặp y ở địa điểm quen thuộc.
Người đợi y không phải Mộ Dung Thu, mà là một ma tu mặc áo choàng, sử dụng thân thể đoạt xá được của nhân tộc. Kiếm thuật của Cố Diễn khi đó đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, thực lực dưới sự giận dữ, càng không phải thứ người bình thường có thể ngăn cảm. Kiếm của y nhanh như gió lớn, mạnh như sấm sét, chỉ trong nháy mắt đã đem ma tu ghim lên vách tường.
"Ngươi đoạt xá Mộ Dung Thu từ khi nào?" Cố Diễn thong thả nói, ánh mắt lạnh như băng hệt như đang nhìn người chết: "Mười năm trước? Hai mươi năm trước?"
Ma tu liếm máu tươi bên khóe một, vừa ngẩng đầu liền muốn hôn lên khóe miệng y.
Cố Diễn ngửi thấy mùi máu, những hình ảnh tàn khốc từ trong ký ức lại hiện ra.
Thấy y quay đầu tránh đi, ma tu cũng không tức giận, đùa cợt nói: "Sau khi ngươi có được thanh Trầm Ảnh kia."
"Ngươi nói dối!"
Thái dương Cố Diễn hung hăng nhảy lên một cái, manh mối trong đầu về tất cả tu sĩ ngã xuống của Thu Thủy Kiếm Tông, trong phút chốc đã được xâu thành một mảnh - Nhiều năm như vậy, số tu sĩ bị tên ma tu kia hại, tuyệt đối không chỉ có đệ tử Lạc Thủy Cung và Vũ Văn Hoằng.
Y biết, hành động đúng đắn nhất lúc này, là phát tín hiệu cảnh cáo, sau đó để cho tông môn phụ trách thẩm vấn.
Cố Diễn tận lực nhớ lại, mười bốn năm trước, khi đó Mộ Dung Thu thế nào? Lúc mới nhập môn, sắc mặt của y thế nào? Từ khi nào, mình và sư tôn càng ngày càng xa cách? Các chìa khóa nhỏ xâu chuỗi cùng một chỗ, khi chạm vào nhau liền phát ra tiếng vang thanh thúy trong đầu y.
Càng hồi tưởng lại, hồi ức càng giống như một tờ giấy bị nước mắt làm cho ướt đẫm, màu mực đan xen, tâm sự loang lổ, những dấu vết ban đầu đã bị phá hủy không còn gì.
"Đừng nhìn ta như vậy." Ma tu nghiêng đầu ho ra một ngụm máu, ôn nhu nói: "Cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu ngươi không muốn hại chết sư tôn tốt của ngươi, trước tiên cứu mạng ta đã.".
Cố Diễn nhìn sắc mặt hắn tái nhợt vì mất máu quá nhiều, lạnh nhạt không nói gì, sắc mặt y hiện cũng đang khó coi như kẻ trước mặt mình vậy.
"Trên người ta, có một pháp khí loại chuông, bên trong chứa hồn phách của Mộ Dung Thu. Nếu ngươi để ta chết, vậy thì ta sẽ kéo hắn cùng xuống địa ngục!"
Gân xanh trên trán Cố Diễn nhảy dựng lên, thật hối hận vì đã không bóp chết hắn ngay từ đầu.