Chương 13: Âm mưu (3)
Editor: Măng Cụt Một Nắng (Hy)
Ma tu ngửa đầu, do hít thở không thông mà sắc mặt đỏ lên, hắn khàn giọng nói: "Bóp đủ rồi sao? Đủ rồi thì buông tay đi."
Cố Diễn từ trong hồi ức thoát ra, lập tức thả lỏng lực trên cánh tay, không quan tâm phản ứng của người kia nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Không cần gấp, Chu Vẫn nhất định sẽ ra ngoài. Ta ngược lại rất tò mò, Ma Quân Vô Cực Cung đại danh đỉnh đỉnh, vì sao phải cố ý làm khó một tiểu đệ tử của Thu Thủy Kiếm Tông?"
Ma Quân trong lời nói của y, chính là bề trên của ma tu này.
Từ khi Ma Hoàng ngã xuống, ma giới đã lâm vào cảnh biến đổi kịch liệt, các thế lực cắt cứ, kiêu hùng khắp nơi... Cho tới bây giờ, ma giới vẫn chưa có chủ nhân mới, ngôi vị hoàng đế kia vẫn đang bỏ trống. Phàm là ma tu thực lực không tầm thường, đều đã chiếm cứ lãnh địa một phương, đều có danh xưng Ma Quân.
Khóe môi ma tu cong cong, người trẻ tuổi mà hắn đoạt xá, lúc cười rộ lên luôn làm cho người khác có cảm giác thân thiết, chỉ là lúc này ma khí trên người nồng đậm, vậy nên trông có chút khác thường.
"Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua câu này? Biết càng nhiều, chết càng nhanh." Hắn thờ ơ nói.
Cố Diễn hỏi: "Hồn phách của thân thể này ở đâu?"
Người trước mặt giống như độc xà, lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn lạnh như băng: "Bị ta ăn rồi."
Cố Diễn đã sớm biết câu trả lời này, im lặng một lát, sau đó thấp giọng nói: "Ta thật sự muốn giết ngươi."
"Ta biết." Ma tu nói, "Thật sự mong đến khoảnh khắc đó."
- --
Trong thạch thất không có bóng người, cỏ nước trong bình pha lê nhẹ trôi, bên trên mặt cát trải phẳng, bạch tuộc nhỏ giờ đang nằm trên một tảng đá, đầu còn đội thêm một chiếc vỏ sò, trông vô cùng an toàn.
Tách tách.
Chu Vẫn dừng bước một chút, sau đó đưa tay chạm lên cửa phòng tắm. Do không được đóng chặt, hơi nước ấm áp len lỏi qua từng ngón tay, giống như dây leo yếu ớt của cây nhỏ.
Y gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Chu Vẫn đẩy một góc cửa ra, cùng lúc nhìn thấy Vũ Văn Hoằng, hơi nóng tản bớt đi, Vũ Văn Hoằng chỉ khắc một chiếc áo choàng tắm, vì ngâm trong nước lâu nên áo choàng gần như trong suốt, dán sát vào da, mái tóc dài vẫn đang nhỏ giọt nước, làn da ửng lên màu hồng nhạt.
Sư tôn như này trông hơi giống yêu quái.
Mặt Chu Vẫn trong nhát mắt đỏ như quả đào, lời nói đến miệng cũng không rõ ràng: "Sư tôn... Con.... Người... Con không quấy rầy người tắm rửa nữa..."
Mặt y nóng như có lửa đang cháy, thật ra y không muốn đi, thậm chí còn muốn ở lại nói chuyện với Vũ Văn Hoằng vài câu. Vũ Văn Hoằng dường như đã nhận ra suy nghĩ của y, giọng nói trong trẻo đem động tác đóng cửa của y ngăn lại: "Chu Vẫn."
Vũ Văn Hoằng chưa bao giờ ở ăn mặc không chỉnh tề trước mặt y, Chu Vẫn xoay người không dám nhìn, sợ sư tôn nói thêm một câu nữa, tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể cũng càng ngày càng nóng.
Trong nháy mắt tay người phía sau chạm vào bả vai y, Chu Vẫn từ trong mộng cảnh tỉnh lại.
Chậu pha lê vẫn còn, bạch tuộc nhỏ vẫn đang ngủ ngoan, không có chuyện gì xảy ra.
Chu Vẫn:...
Y thở dài một hơi, giờ ngủ cũng không ngủ được. Kim Đan trong cơ thể vì tâm cảnh đại loạn, linh lực tuôn trào, hiện đã ở bên bờ bạo động. Bùa bình an đỏ tươi như máu trên cổ tay lại lần nữa hiện ra, xuất hiện những vết nứt rất nhỏ.
Mặc dù Chu Vẫn biết sớm muộn gì nó cũng sẽ vỡ vụn, nhưng y vẫn muốn giữ lại nói.
Y mười bốn tuổi nhập Kim Đan, mười tám tuổi vẫn đang ở Kim Đan đỉnh cấp, người ngoài nhìn vào, thấy Chu Vẫn suốt bốn năm tu vi không hề có tiến bộ gì, đều cho rằng y lười biếng tu hành.
Nếu cẩn thận dò xét Kim Đan trong cơ thể Chu Vẫn, sẽ phát hiện ra điểm dị thường của nó.
Viên Kim Đan này chẳng những lớn hơn một vòng so với những tu sĩ bình thường, bên ngoài đan hoàn so với Kim Đan bình thường còn dày đặc hơn, giống như có một sinh mệnh trong nó vậy, nó theo linh lực trong cơ thể của Chu Vẫn hít một hơi thở một hơi.
Mà hiện tại, viên Kim Đan này đang chấn đông vô cùng lớn, phía trên vỏ đan đang liên tục xuất hiện vết nứt, dục vọng muốn phá vỏ lên Nguyên Anh đang cực kỳ mãnh liệt, truyền đến thức hải của Chu Vẫn.
Nguyên Anh của Chu Vẫn, thậm chí đã chuẩn bị cất tiếng khóc đầu tiên.
Chu Vẫn điều tức linh lực, dùng tốc độ cực nhanh đem khe nứt trên linh đan lần nữa lấp đầy hoàn chỉnh, dựa vào ý chí mạnh mẽ, tự ngược ngăn cản bản năng tiến đến Nguyên Anh.
Tiểu Nguyên Anh vừa mới há miệng chuẩn bị gào thét:....
Nó rưng rưng nước mắt, lặng lẽ dùng nắm đấm bịt miệng lại.
Ma tu ngửa đầu, do hít thở không thông mà sắc mặt đỏ lên, hắn khàn giọng nói: "Bóp đủ rồi sao? Đủ rồi thì buông tay đi."
Cố Diễn từ trong hồi ức thoát ra, lập tức thả lỏng lực trên cánh tay, không quan tâm phản ứng của người kia nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Không cần gấp, Chu Vẫn nhất định sẽ ra ngoài. Ta ngược lại rất tò mò, Ma Quân Vô Cực Cung đại danh đỉnh đỉnh, vì sao phải cố ý làm khó một tiểu đệ tử của Thu Thủy Kiếm Tông?"
Ma Quân trong lời nói của y, chính là bề trên của ma tu này.
Từ khi Ma Hoàng ngã xuống, ma giới đã lâm vào cảnh biến đổi kịch liệt, các thế lực cắt cứ, kiêu hùng khắp nơi... Cho tới bây giờ, ma giới vẫn chưa có chủ nhân mới, ngôi vị hoàng đế kia vẫn đang bỏ trống. Phàm là ma tu thực lực không tầm thường, đều đã chiếm cứ lãnh địa một phương, đều có danh xưng Ma Quân.
Khóe môi ma tu cong cong, người trẻ tuổi mà hắn đoạt xá, lúc cười rộ lên luôn làm cho người khác có cảm giác thân thiết, chỉ là lúc này ma khí trên người nồng đậm, vậy nên trông có chút khác thường.
"Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua câu này? Biết càng nhiều, chết càng nhanh." Hắn thờ ơ nói.
Cố Diễn hỏi: "Hồn phách của thân thể này ở đâu?"
Người trước mặt giống như độc xà, lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn lạnh như băng: "Bị ta ăn rồi."
Cố Diễn đã sớm biết câu trả lời này, im lặng một lát, sau đó thấp giọng nói: "Ta thật sự muốn giết ngươi."
"Ta biết." Ma tu nói, "Thật sự mong đến khoảnh khắc đó."
- --
Trong thạch thất không có bóng người, cỏ nước trong bình pha lê nhẹ trôi, bên trên mặt cát trải phẳng, bạch tuộc nhỏ giờ đang nằm trên một tảng đá, đầu còn đội thêm một chiếc vỏ sò, trông vô cùng an toàn.
Tách tách.
Chu Vẫn dừng bước một chút, sau đó đưa tay chạm lên cửa phòng tắm. Do không được đóng chặt, hơi nước ấm áp len lỏi qua từng ngón tay, giống như dây leo yếu ớt của cây nhỏ.
Y gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Chu Vẫn đẩy một góc cửa ra, cùng lúc nhìn thấy Vũ Văn Hoằng, hơi nóng tản bớt đi, Vũ Văn Hoằng chỉ khắc một chiếc áo choàng tắm, vì ngâm trong nước lâu nên áo choàng gần như trong suốt, dán sát vào da, mái tóc dài vẫn đang nhỏ giọt nước, làn da ửng lên màu hồng nhạt.
Sư tôn như này trông hơi giống yêu quái.
Mặt Chu Vẫn trong nhát mắt đỏ như quả đào, lời nói đến miệng cũng không rõ ràng: "Sư tôn... Con.... Người... Con không quấy rầy người tắm rửa nữa..."
Mặt y nóng như có lửa đang cháy, thật ra y không muốn đi, thậm chí còn muốn ở lại nói chuyện với Vũ Văn Hoằng vài câu. Vũ Văn Hoằng dường như đã nhận ra suy nghĩ của y, giọng nói trong trẻo đem động tác đóng cửa của y ngăn lại: "Chu Vẫn."
Vũ Văn Hoằng chưa bao giờ ở ăn mặc không chỉnh tề trước mặt y, Chu Vẫn xoay người không dám nhìn, sợ sư tôn nói thêm một câu nữa, tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể cũng càng ngày càng nóng.
Trong nháy mắt tay người phía sau chạm vào bả vai y, Chu Vẫn từ trong mộng cảnh tỉnh lại.
Chậu pha lê vẫn còn, bạch tuộc nhỏ vẫn đang ngủ ngoan, không có chuyện gì xảy ra.
Chu Vẫn:...
Y thở dài một hơi, giờ ngủ cũng không ngủ được. Kim Đan trong cơ thể vì tâm cảnh đại loạn, linh lực tuôn trào, hiện đã ở bên bờ bạo động. Bùa bình an đỏ tươi như máu trên cổ tay lại lần nữa hiện ra, xuất hiện những vết nứt rất nhỏ.
Mặc dù Chu Vẫn biết sớm muộn gì nó cũng sẽ vỡ vụn, nhưng y vẫn muốn giữ lại nói.
Y mười bốn tuổi nhập Kim Đan, mười tám tuổi vẫn đang ở Kim Đan đỉnh cấp, người ngoài nhìn vào, thấy Chu Vẫn suốt bốn năm tu vi không hề có tiến bộ gì, đều cho rằng y lười biếng tu hành.
Nếu cẩn thận dò xét Kim Đan trong cơ thể Chu Vẫn, sẽ phát hiện ra điểm dị thường của nó.
Viên Kim Đan này chẳng những lớn hơn một vòng so với những tu sĩ bình thường, bên ngoài đan hoàn so với Kim Đan bình thường còn dày đặc hơn, giống như có một sinh mệnh trong nó vậy, nó theo linh lực trong cơ thể của Chu Vẫn hít một hơi thở một hơi.
Mà hiện tại, viên Kim Đan này đang chấn đông vô cùng lớn, phía trên vỏ đan đang liên tục xuất hiện vết nứt, dục vọng muốn phá vỏ lên Nguyên Anh đang cực kỳ mãnh liệt, truyền đến thức hải của Chu Vẫn.
Nguyên Anh của Chu Vẫn, thậm chí đã chuẩn bị cất tiếng khóc đầu tiên.
Chu Vẫn điều tức linh lực, dùng tốc độ cực nhanh đem khe nứt trên linh đan lần nữa lấp đầy hoàn chỉnh, dựa vào ý chí mạnh mẽ, tự ngược ngăn cản bản năng tiến đến Nguyên Anh.
Tiểu Nguyên Anh vừa mới há miệng chuẩn bị gào thét:....
Nó rưng rưng nước mắt, lặng lẽ dùng nắm đấm bịt miệng lại.