Chương 6: Giọng Lục Kỳ run run
“Hửm.”
Giọng nói giận dữ vang lên, khuôn mặt của những vị khách có mặt đều đồng loạt biến sắc.
Bọn họ tìm kiếm người vừa lên tiếng.
Chỉ nhìn thấy một chàng trai với khuôn mặt nghiêm nghị từng bước đi vào, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu chủ lớn của nhà họ Hà – Hà Kình Siêu.
Mọi người xung quanh đều choáng váng.
“Đây là ai vậy? Lúc này dám chạy tới đây đắc tội với Hà Kình Siêu, không phải là đang muốn tìm đường chết sao?”
“Hà Kình Siêu có thân phận gì chứ? Một trong bảy cậu chủ của Sở Châu, thủ đoạn tàn nhẫn, nói thẳng ra, một câu nói của Hà Kình Siêu cũng có thể khiến cậu ta im lặng biến mất mà không để lại chút động tĩnh gì.”
Các vệ sĩ mặc đồ đen ở bên cạnh đều bước tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lý Hiên.
Chỉ cần Hà Kình Siêu ra lệnh, thằng nhóc có gan dám phá hỏng buổi đính hôn này sẽ bị chặt thành tám khúc.
Lúc Lục Kỳ nhìn thấy Lý Hiên, sắc mặt cô ấy tái nhợt.
Khi Lý Hiên nói hắn đến đây để giúp cô ấy, cô ấy chỉ coi đó là một trò đùa, nhưng cô ấy không ngờ rằng Lý Hiên thực sự dám làm vậy.
Nếu sớm biết Lý Hiên to gan lớn mật như thế, cô ấy sẽ không đời nào để Lý Hiện vào trong buổi tiệc.
Giờ phút này, cô ấy liên tục nháy mắt với Lý Hiên, ra hiệu cho Lý Hiên chạy trốn.
Cô ấy biết rất rõ Lý Hiên có thân phận gì, cho dù năm đó nhà họ Lý không phá sản, hắn cũng không thể chơi lại với Hà Kình Siêu, huống chi là bây giờ.
Nhưng từ đầu đến cuối Lý Hiên vẫn luôn tỏ ra thờ ơ, điều này khiến cô ấy sợ hãi.
Nhìn thấy sắc mặt Hà Kình Siêu càng lúc càng tối tăm, cô ấy vội vàng nói: “Cậu chủ Hà, Lý Hiên là bạn của tôi, chỉ cần anh giơ cao đánh khẽ tha cho anh ấy, anh muốn tôi làm cái gì cũng được, tôi cầu xin anh!”
Giọng Lục Kỳ run run.
Đây là lần đầu tiên cô ấy cầu xin Hà Kình Siêu, bởi vì cô ấy lương thiện, không muốn Lý Hiên bị cuốn vào giông tố này vì cô ấy.
Nhưng Hà Kình Siêu lại nở nụ cười nham hiểm.
“Lục Kỳ, con mẹ nó, tôi đã sớm nói với cô đừng khiến tôi mất mặt trong tiệc đính hôn, cô lại cố tình không nghe, còn muốn cầu xin cho hắn? Đừng nói là hắn, ngay cả cô cũng sẽ bị tôi trừng phạt!”
Ánh mắt dữ tợn của Hà Kình Siêu khiến Lục Kỳ sợ hãi.
Nhưng cô ấy vẫn cắn răng đứng ra, chặn trước người Lý Hiên.
“Thả anh ấy đi, bằng không anh đừng mơ tôi gả cho anh.”
“Con khốn này, dám uy hiếp ông đây à.”
Hà Kình Siêu giơ tay lên muốn đánh Lục Kỳ.
Đối với Hà Kình Siêu, đánh phụ nữ là chuyện như cơm bữa.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm được vào Lục Kỳ, cổ tay đã bị túm chặt không chút thương tiếc, một tiếng “chát” vang lên cùng lúc, trên mặt anh ta xuất hiện dấu bàn tay.
Chính là do Lý Hiên ra tay.
Vào lúc này, đại sảnh chìm trong im lặng.
Toàn bộ khách mời, ngay cả Lục Kỳ cũng trợn tròn mắt.
“Người này là ai thế? Cũng to gan quá rồi đó, còn dám tát Hà Kình Siêu.”
“Với tính cách của Hà Kình Siêu, hắn chết chắc rồi.”
Hà Kình Siêu choáng váng vài giây mới lấy lại được phản ứng, vẻ mặt dữ tợn: “Con mẹ nó, mày dám đánh tao, ông đây phải giết chết mày.”
Cùng lúc đó, các vệ sĩ của Hà Kình Siêu đều lao về phía Lý Hiên.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên trước đó luôn đi theo Lục Kỳ, ông ta lao tới phía trước, là người có tốc độ nhanh nhất.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần Lý Hiên thì đã bị một làn sóng vô hình đánh bay.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên kia, ông ta bị thương nặng nhất, khóe miệng chảy máu đỏ tươi.
Im lặng, một sự im lặng chết chóc.
Dáng vẻ của mọi người đều giống như vừa nhìn thấy ma.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Sao có thể chưa tiếp xúc gì mà đã đánh bay được người khác, giống như trong phim thế.
Không phải đang xuất hiện ảo giác chứ?
Giây tiếp theo, Hà Kình Siêu đã bị Lý Hiên siết cổ nhấc lên khỏi mặt đất.
Hà Kình Siêu cảm thấy toàn thân mình bị bao bọc bởi một sức mạnh khủng khiếp, anh ta không có chút sức lực nào để chống trả.
Đặc biệt là khi tiếp xúc với đôi mắt của Lý Hiên, giống hệt như thần chết.
Đó là sát ý, đối phương muốn giết anh ta.
Dần dần, khuôn mặt của Hà Kình Siêu chuyển sang màu tím vì thiếu oxy, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.
Anh ta thật sự sợ hãi, anh ta không muốn chết.
Sao lại có một kẻ điên như vậy chứ? Hoàn toàn không để ý đến thân phận cậu chủ lớn nhà họ Hà của anh ta.
“Không xong rồi, sắp chết người rồi.”
“Cậu chủ lớn nhà họ Hà lần này gặp rắc rối rồi.”
“Anh là bạn tốt của Hà Kình Siêu, hay là anh lên cứu anh ta đi.”
“Mẹ nó anh đi đi, anh không thấy thằng nhóc này biết võ thuật sao? Lỡ như tôi cũng bị hắn giết thì phải làm sao?”
Bên dưới liên tục thảo luận.
Những người có kinh nghiệm không khỏi cau mày khi nhìn thấy bộ dạng của Hà Kình Siêu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hà Kình Siêu thực sự sẽ bị bóp cổ đến chết.
Chỉ là không ai dám bước ra cứu người.
Lục Kỳ ở bên cạnh bình tĩnh lại sau cú sốc, nhỏ giọng nói với Lý Hiên: “Lý Hiên, mau buông Hà Kình Siêu ra, nếu thật sự bóp chết anh ta, anh sẽ xong đời đó.”
“Hơn nữa với sự tàn nhẫn của nhà họ Hà, chỉ sợ là bọn họ sẽ không buông tha cho cả Đóa Đóa đâu.”
Nghĩ tới sự trả thù của nhà họ Hà, khuôn mặt Lục Kỳ lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng ai ngờ Lý Hiên lại mỉm cười với cô ấy.
“Yên tâm đi, tôi biết bản thân đang làm cái gì.”
Lục Kỳ chỉ cảm thấy không nói nên lời, đến lúc này rồi mà Lý Hiên vẫn còn cười được.
“Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại dám đánh người à? Mau thả cậu ấy xuống, bằng không tôi sẽ nổ súng.”
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Một người đàn ông tóc ngắn không biết đã bước vào từ lúc nào.
Anh ta cầm súng bằng hai tay, nhắm vào cơ thể Lý Hiên.
“Là Trần Vệ Đông, đội trưởng của Lục Phiến Môn.”
Có người trong đám đông đã nhận ra người đàn ông đó.
Lục Phiến Môn chịu trách nhiệm duy trì an ninh ở Sở Châu, Trần Vệ Đông còn được mệnh danh là giáo đầu, cũng là một nhân vật quyền lực ở Sở Châu.
Mà bản thân anh ta cũng giao du với rất nhiều cậu chủ nhà giàu ở Sở Châu, đồng thời cũng là bạn tốt của Hà Kình Siêu.
“Người của Lục Phiến Môn đến rồi, anh còn không buông tay đi.”
Giọng nói của Lục Kỳ lộ ra tiếng nức nở, cô ấy vô cùng lo lắng.
Đối với người bình thường mà nói, Lục Phiến Môn vốn đã toát ra sự uy nghiêm rồi.
“Được thôi.”
Lý Hiên thả lòng bàn tay ra.
Hà Kình Siêu ngã xuống đất, ôm cổ ho khan liên tục.
Trần Vệ Đông đang cầm súng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một người có vóc dáng một mét tám như Hà Kình Siêu lại bị Lý Hiên nhấc lên bằng một tay, điều này chứng minh Lý Hiên biết công phu, anh ta thật sự sợ rằng Lý Hiên sẽ bất chấp tất cả giết chết Hà Kình Siêu, cũng may là đối phương còn chưa có lá gan đó.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện trong đầu thì bỗng nhìn thấy Lý Hiên đột nhiên nâng chân lên, giẫm mạnh vào bắp chân của Hà Kình Siêu.
“Răng rắc.”
Tiếng xương gãy vang lên.
Hà Kình Siêu lại gào lên thảm thiết như heo bị giết thịt.
Giọng nói giận dữ vang lên, khuôn mặt của những vị khách có mặt đều đồng loạt biến sắc.
Bọn họ tìm kiếm người vừa lên tiếng.
Chỉ nhìn thấy một chàng trai với khuôn mặt nghiêm nghị từng bước đi vào, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu chủ lớn của nhà họ Hà – Hà Kình Siêu.
Mọi người xung quanh đều choáng váng.
“Đây là ai vậy? Lúc này dám chạy tới đây đắc tội với Hà Kình Siêu, không phải là đang muốn tìm đường chết sao?”
“Hà Kình Siêu có thân phận gì chứ? Một trong bảy cậu chủ của Sở Châu, thủ đoạn tàn nhẫn, nói thẳng ra, một câu nói của Hà Kình Siêu cũng có thể khiến cậu ta im lặng biến mất mà không để lại chút động tĩnh gì.”
Các vệ sĩ mặc đồ đen ở bên cạnh đều bước tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lý Hiên.
Chỉ cần Hà Kình Siêu ra lệnh, thằng nhóc có gan dám phá hỏng buổi đính hôn này sẽ bị chặt thành tám khúc.
Lúc Lục Kỳ nhìn thấy Lý Hiên, sắc mặt cô ấy tái nhợt.
Khi Lý Hiên nói hắn đến đây để giúp cô ấy, cô ấy chỉ coi đó là một trò đùa, nhưng cô ấy không ngờ rằng Lý Hiên thực sự dám làm vậy.
Nếu sớm biết Lý Hiên to gan lớn mật như thế, cô ấy sẽ không đời nào để Lý Hiện vào trong buổi tiệc.
Giờ phút này, cô ấy liên tục nháy mắt với Lý Hiên, ra hiệu cho Lý Hiên chạy trốn.
Cô ấy biết rất rõ Lý Hiên có thân phận gì, cho dù năm đó nhà họ Lý không phá sản, hắn cũng không thể chơi lại với Hà Kình Siêu, huống chi là bây giờ.
Nhưng từ đầu đến cuối Lý Hiên vẫn luôn tỏ ra thờ ơ, điều này khiến cô ấy sợ hãi.
Nhìn thấy sắc mặt Hà Kình Siêu càng lúc càng tối tăm, cô ấy vội vàng nói: “Cậu chủ Hà, Lý Hiên là bạn của tôi, chỉ cần anh giơ cao đánh khẽ tha cho anh ấy, anh muốn tôi làm cái gì cũng được, tôi cầu xin anh!”
Giọng Lục Kỳ run run.
Đây là lần đầu tiên cô ấy cầu xin Hà Kình Siêu, bởi vì cô ấy lương thiện, không muốn Lý Hiên bị cuốn vào giông tố này vì cô ấy.
Nhưng Hà Kình Siêu lại nở nụ cười nham hiểm.
“Lục Kỳ, con mẹ nó, tôi đã sớm nói với cô đừng khiến tôi mất mặt trong tiệc đính hôn, cô lại cố tình không nghe, còn muốn cầu xin cho hắn? Đừng nói là hắn, ngay cả cô cũng sẽ bị tôi trừng phạt!”
Ánh mắt dữ tợn của Hà Kình Siêu khiến Lục Kỳ sợ hãi.
Nhưng cô ấy vẫn cắn răng đứng ra, chặn trước người Lý Hiên.
“Thả anh ấy đi, bằng không anh đừng mơ tôi gả cho anh.”
“Con khốn này, dám uy hiếp ông đây à.”
Hà Kình Siêu giơ tay lên muốn đánh Lục Kỳ.
Đối với Hà Kình Siêu, đánh phụ nữ là chuyện như cơm bữa.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm được vào Lục Kỳ, cổ tay đã bị túm chặt không chút thương tiếc, một tiếng “chát” vang lên cùng lúc, trên mặt anh ta xuất hiện dấu bàn tay.
Chính là do Lý Hiên ra tay.
Vào lúc này, đại sảnh chìm trong im lặng.
Toàn bộ khách mời, ngay cả Lục Kỳ cũng trợn tròn mắt.
“Người này là ai thế? Cũng to gan quá rồi đó, còn dám tát Hà Kình Siêu.”
“Với tính cách của Hà Kình Siêu, hắn chết chắc rồi.”
Hà Kình Siêu choáng váng vài giây mới lấy lại được phản ứng, vẻ mặt dữ tợn: “Con mẹ nó, mày dám đánh tao, ông đây phải giết chết mày.”
Cùng lúc đó, các vệ sĩ của Hà Kình Siêu đều lao về phía Lý Hiên.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên trước đó luôn đi theo Lục Kỳ, ông ta lao tới phía trước, là người có tốc độ nhanh nhất.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần Lý Hiên thì đã bị một làn sóng vô hình đánh bay.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên kia, ông ta bị thương nặng nhất, khóe miệng chảy máu đỏ tươi.
Im lặng, một sự im lặng chết chóc.
Dáng vẻ của mọi người đều giống như vừa nhìn thấy ma.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Sao có thể chưa tiếp xúc gì mà đã đánh bay được người khác, giống như trong phim thế.
Không phải đang xuất hiện ảo giác chứ?
Giây tiếp theo, Hà Kình Siêu đã bị Lý Hiên siết cổ nhấc lên khỏi mặt đất.
Hà Kình Siêu cảm thấy toàn thân mình bị bao bọc bởi một sức mạnh khủng khiếp, anh ta không có chút sức lực nào để chống trả.
Đặc biệt là khi tiếp xúc với đôi mắt của Lý Hiên, giống hệt như thần chết.
Đó là sát ý, đối phương muốn giết anh ta.
Dần dần, khuôn mặt của Hà Kình Siêu chuyển sang màu tím vì thiếu oxy, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.
Anh ta thật sự sợ hãi, anh ta không muốn chết.
Sao lại có một kẻ điên như vậy chứ? Hoàn toàn không để ý đến thân phận cậu chủ lớn nhà họ Hà của anh ta.
“Không xong rồi, sắp chết người rồi.”
“Cậu chủ lớn nhà họ Hà lần này gặp rắc rối rồi.”
“Anh là bạn tốt của Hà Kình Siêu, hay là anh lên cứu anh ta đi.”
“Mẹ nó anh đi đi, anh không thấy thằng nhóc này biết võ thuật sao? Lỡ như tôi cũng bị hắn giết thì phải làm sao?”
Bên dưới liên tục thảo luận.
Những người có kinh nghiệm không khỏi cau mày khi nhìn thấy bộ dạng của Hà Kình Siêu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hà Kình Siêu thực sự sẽ bị bóp cổ đến chết.
Chỉ là không ai dám bước ra cứu người.
Lục Kỳ ở bên cạnh bình tĩnh lại sau cú sốc, nhỏ giọng nói với Lý Hiên: “Lý Hiên, mau buông Hà Kình Siêu ra, nếu thật sự bóp chết anh ta, anh sẽ xong đời đó.”
“Hơn nữa với sự tàn nhẫn của nhà họ Hà, chỉ sợ là bọn họ sẽ không buông tha cho cả Đóa Đóa đâu.”
Nghĩ tới sự trả thù của nhà họ Hà, khuôn mặt Lục Kỳ lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng ai ngờ Lý Hiên lại mỉm cười với cô ấy.
“Yên tâm đi, tôi biết bản thân đang làm cái gì.”
Lục Kỳ chỉ cảm thấy không nói nên lời, đến lúc này rồi mà Lý Hiên vẫn còn cười được.
“Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại dám đánh người à? Mau thả cậu ấy xuống, bằng không tôi sẽ nổ súng.”
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Một người đàn ông tóc ngắn không biết đã bước vào từ lúc nào.
Anh ta cầm súng bằng hai tay, nhắm vào cơ thể Lý Hiên.
“Là Trần Vệ Đông, đội trưởng của Lục Phiến Môn.”
Có người trong đám đông đã nhận ra người đàn ông đó.
Lục Phiến Môn chịu trách nhiệm duy trì an ninh ở Sở Châu, Trần Vệ Đông còn được mệnh danh là giáo đầu, cũng là một nhân vật quyền lực ở Sở Châu.
Mà bản thân anh ta cũng giao du với rất nhiều cậu chủ nhà giàu ở Sở Châu, đồng thời cũng là bạn tốt của Hà Kình Siêu.
“Người của Lục Phiến Môn đến rồi, anh còn không buông tay đi.”
Giọng nói của Lục Kỳ lộ ra tiếng nức nở, cô ấy vô cùng lo lắng.
Đối với người bình thường mà nói, Lục Phiến Môn vốn đã toát ra sự uy nghiêm rồi.
“Được thôi.”
Lý Hiên thả lòng bàn tay ra.
Hà Kình Siêu ngã xuống đất, ôm cổ ho khan liên tục.
Trần Vệ Đông đang cầm súng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một người có vóc dáng một mét tám như Hà Kình Siêu lại bị Lý Hiên nhấc lên bằng một tay, điều này chứng minh Lý Hiên biết công phu, anh ta thật sự sợ rằng Lý Hiên sẽ bất chấp tất cả giết chết Hà Kình Siêu, cũng may là đối phương còn chưa có lá gan đó.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện trong đầu thì bỗng nhìn thấy Lý Hiên đột nhiên nâng chân lên, giẫm mạnh vào bắp chân của Hà Kình Siêu.
“Răng rắc.”
Tiếng xương gãy vang lên.
Hà Kình Siêu lại gào lên thảm thiết như heo bị giết thịt.