Chương 7: Đạn bắn trượt
Lý Hiên đồng ý buông Hà Kình Siêu ra không phải vì hắn sợ, hắn đường đường là Xích Đế, có lý nào lại sợ một tên giáo đầu tép riu.
Chẳng qua hắn cảm thấy bóp chết người khác trước mặt Lục Kỳ sẽ làm Lục Kỳ sợ mà thôi.
Lý Hiên đạp một phát, Hà Kình Siêu lập tức rú lên như heo bị chọc tiết.
Mọi người có mặt ở đây đều sợ điếng người.
Ánh mắt Trần Vệ Đông lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Không ngờ thằng ranh này lại dám đạp gãy chân Hà Kình Siêu ngay trước mặt anh ta, đây chính là tột cùng của sự khiêu khích. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Thằng kia, mày chán sống rồi!”
Một giây sau, Trần Vệ Đông trực tiếp nổ súng với Lý Hiên.
Anh ta không hề coi mạng người ra gì, dám nổ súng hòng giết chết Lý Hiên.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên.
Rất nhiều người sợ hãi ôm đầu.
Lục Kỳ sợ quá, nhắm tịt mắt lại.
Chỉ mình Lý Hiên là vô cùng hờ hững.
Viên đạn bay tới bị hắn nhẹ nhàng chộp được.
Đương nhiên tốc độ của viên đạn quá nhanh, rất nhiều người hoàn toàn không nhìn thấy hành động của hắn.
Tuy vậy, vẫn có một người quan sát được rõ ràng, người đó chính là Trần Vệ Đông.
Khoảnh khắc ấy, Trần Vệ Đông thấy da đầu mình tê rần, toàn thân chìm trong hơi lạnh.
Đỡ đạn bằng tay không? Đối phương là tu luyện giả.
Trần Vệ Đông điếng người, thực sự điếng người.
Anh ta là giáo đầu nên đương nhiên biết về sự tồn tại của tu luyện giả.
Tu luyện giả mới là chúa tể đích thực của thành phố này.
Mặc dù ở Lục Phiến Môn, anh ta được gọi là giáo đầu nhưng nếu anh ta bị tu luyện giả giết chết thì sẽ chẳng ai dám nói gì.
Lúc này, Lý Hiên trông thấy Lục Kỳ nhắm nghiền mắt, không dám mở ra, hắn không khỏi cười nói: “Đi thôi.”
Lục Kỳ nghe thấy tiếng Lý Hiên nói mới mở mắt ra nhìn.
“Viên, viên đạn đâu rồi?”
Cô ấy lắp bắp hỏi.
Lục Kỳ cứ nghĩ đối phương nổ súng thì e là Lý Hiên đã nằm trong vũng máu rồi, đến khi trông thấy hắn vẫn lành lặn, không mất một cọng tóc nào, cô ấy mới yên tâm.
“Đạn bắn trượt.”
Nói rồi, Lý Hiên cầm cổ tay Lục Kỳ đi ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, Lục Kỳ còn lo Trần Vệ Đông sẽ ngăn cản.
Không ngờ ngay cả Trần Vệ Đông cũng đang run lẩy bẩy.
Cô ấy không kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì đã bị Lý Hiên kéo ra khỏi sảnh lớn.
Đợi hai người Lý Hiên đi khuất hẳn, Trần Vệ Đông mới thấy cơ thể mình hồi lại một chút sức lực.
Anh ta run rẩy cất khẩu súng lục đi, đang định kiểm tra vết thương của Hà Kình Siêu.
Nào ngờ một giây sau, trong sảnh lớn chợt vang lên tiếng rít gào hoảng sợ.
Thân thể của Hà Kình Siêu vốn nằm ngã dưới đất và mấy tên bảo tiêu của anh ta đột nhiên nổ tung, biến thành những đám sương máu.
Sau đó, không biết lửa từ đâu ra bỗng bùng lên, đốt trụi đám sương máu này.
“Bịch.”
Cảnh tượng này làm Trần Vệ Đông nhũn người, ngã xuống đất, toàn thân như thể đã sợ ngây ra.
Thế nhưng một giây sau, người anh ta cũng bốc cháy…
Sau khi ra khỏi khách sạn, vẻ mặt Lục Kỳ lộ nét buồn bã.
Lúc này, giọng Lý Hiên chợt vang lên: “Sao vậy? Cô vẫn còn đang nghĩ ngợi chuyện trong khách sạn à?”
Lục Kỳ gật đầu: “Anh đánh Hà Kình Siêu bị thương, với tính cách có thù tất báo của anh ta, anh ta sẽ không chịu từ bỏ ý đồ đâu.”
“Hơn nữa, Hà Hoằng Phi, cha của Hà Kình Siêu, vô cùng yêu chiều anh ta, tốt hơn hết là anh hãy đưa Đóa Đóa rời khỏi Sở Châu đi, đi càng xa càng tốt.”
Nghe vậy, Lý Hiên không khỏi nở nụ cười.
“Yên tâm đi, nhà họ Hà sẽ nhanh chóng biến mất khỏi Sở Châu thôi.”
Nghe Lý Hiên nói vậy, Lục Kỳ sững sờ ra mặt, sau đó cô ấy nở nụ cười buồn bã.
“Lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng nói đùa cho được, sao nhà họ Hà lại biến mất được chứ, nhà bọn họ là một trong bảy gia tộc lớn nhất Sở Châu đấy.”
Lý Hiên mỉm cười, không nói gì.
Bảy gia tộc lớn nhất chỉ là lời thổi phồng tâng bốc của mọi người mà thôi.
Ở trước mặt tu luyện giả thì bọn họ chẳng là cái đinh gỉ gì hết.
Vừa rồi Lý Hiên đã dùng truyền tấn phù báo tin cho Hoàng Giang Thái, với quyền lực của ông ấy, muốn nhà họ Hà biến mất chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thấy Lý Hiên không nghe lời mình khuyên nhủ, Lục Kỳ thở dài nặng nề:
“Lý Hiên, cho dù anh không muốn rời khỏi Sở Châu thì cũng không thể ở chỗ cũ được nữa, nhất định phải đổi chỗ ở mới, tới nơi nào đó mà nhà họ Hà không tìm ra được.”
Nói đến đây, Lục Kỳ kiên quyết nhìn Lý Hiên, rõ ràng là nếu Lý Hiên không đồng ý thì cô ấy sẽ không chịu bỏ qua chuyện này.
“Được thôi.”
Lần này Lý Hiên không phản đối.
“Vốn tôi định mấy ngày nữa mới đưa Đóa Đóa tới biệt thự ở nhưng cô đã nói vậy rồi thì hôm nay cha con tôi sẽ chuyển luôn vậy.”
“Gì cơ?”
Lục Kỳ bị Lý Hiên chọc tức tới độ bật cười.
“Lý Hiên, anh đừng đùa nữa được không?”
Trong mắt Lục Kỳ, một người không có tiền ăn cơm như Lý Hiên thì sao có thể có biệt thự để ở được.
Lúc này, một chiếc xe taxi chạy tới, Lục Kỳ vội vàng vẫy tay gọi xe dừng lại.
“Lý Hiên, tôi không nói nhiều với anh nữa, tôi phải về nhà ngay.”
“Hà Kình Siêu bị đánh, với tính cách của anh ta, không biết anh ta sẽ đối phó với cha mẹ tôi như thế nào, tôi không thể để bọn họ một mình đối mặt với lửa giận của nhà họ Hà được.”
Nói rồi, Lục Kỳ mở cửa xe taxi, ngồi vào trong xe.
“Chờ một chút.”
Lý Hiên đột nhiên gọi giật lại.
Sau đó, hắn chạy lại chỗ cửa sổ xe, hỏi mượn giấy bút của lái xe, ghi một dòng địa chỉ vào giấy.
“Đây là địa chỉ nhà mới của tôi.”
Nói rồi, hắn kín đáo đưa tờ giấy đó cho Lục Kỳ.
Xe taxi chạy đi.
Trên đường đi, Lục Kỳ đọc địa chỉ ghi trong giấy, câm nín không còn biết phải nói gì.
Lục Kỳ cho rằng ban nãy Lý Hiên chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ hắn lại diễn nhập vai tới vậy.
Biệt thư Lâm Hồ.
Đây là khu biệt thự tốt nhất ở Sở Châu, mỗi căn có giá vài chục triệu.
Với thân phận hiện tại của Lý Hiên, sao hắn có thể sống ở đó được.
Xem ra Lý Hiên vẫn còn mơ mộng mình là cậu cả của nhà họ Lý nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lục Kỳ tiện tay nhét tờ giấy vào trong túi, trong lòng lại bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của người nhà.
Rốt cuộc nhà họ Hà sẽ đối phó cô ấy như thế nào?
Cô ấy không thể chạy trốn được, em trai cô ấy bị ốm nặng, còn đang phải điều trị nội trú, thằng bé đã bị Hà Kình Siêu chuyển tới bệnh viện tư của nhà họ Hà rồi.
Sao Lục Kỳ có thể bỏ mặc em trai để chạy trốn một mình được.
Chẳng qua hắn cảm thấy bóp chết người khác trước mặt Lục Kỳ sẽ làm Lục Kỳ sợ mà thôi.
Lý Hiên đạp một phát, Hà Kình Siêu lập tức rú lên như heo bị chọc tiết.
Mọi người có mặt ở đây đều sợ điếng người.
Ánh mắt Trần Vệ Đông lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Không ngờ thằng ranh này lại dám đạp gãy chân Hà Kình Siêu ngay trước mặt anh ta, đây chính là tột cùng của sự khiêu khích. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Thằng kia, mày chán sống rồi!”
Một giây sau, Trần Vệ Đông trực tiếp nổ súng với Lý Hiên.
Anh ta không hề coi mạng người ra gì, dám nổ súng hòng giết chết Lý Hiên.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên.
Rất nhiều người sợ hãi ôm đầu.
Lục Kỳ sợ quá, nhắm tịt mắt lại.
Chỉ mình Lý Hiên là vô cùng hờ hững.
Viên đạn bay tới bị hắn nhẹ nhàng chộp được.
Đương nhiên tốc độ của viên đạn quá nhanh, rất nhiều người hoàn toàn không nhìn thấy hành động của hắn.
Tuy vậy, vẫn có một người quan sát được rõ ràng, người đó chính là Trần Vệ Đông.
Khoảnh khắc ấy, Trần Vệ Đông thấy da đầu mình tê rần, toàn thân chìm trong hơi lạnh.
Đỡ đạn bằng tay không? Đối phương là tu luyện giả.
Trần Vệ Đông điếng người, thực sự điếng người.
Anh ta là giáo đầu nên đương nhiên biết về sự tồn tại của tu luyện giả.
Tu luyện giả mới là chúa tể đích thực của thành phố này.
Mặc dù ở Lục Phiến Môn, anh ta được gọi là giáo đầu nhưng nếu anh ta bị tu luyện giả giết chết thì sẽ chẳng ai dám nói gì.
Lúc này, Lý Hiên trông thấy Lục Kỳ nhắm nghiền mắt, không dám mở ra, hắn không khỏi cười nói: “Đi thôi.”
Lục Kỳ nghe thấy tiếng Lý Hiên nói mới mở mắt ra nhìn.
“Viên, viên đạn đâu rồi?”
Cô ấy lắp bắp hỏi.
Lục Kỳ cứ nghĩ đối phương nổ súng thì e là Lý Hiên đã nằm trong vũng máu rồi, đến khi trông thấy hắn vẫn lành lặn, không mất một cọng tóc nào, cô ấy mới yên tâm.
“Đạn bắn trượt.”
Nói rồi, Lý Hiên cầm cổ tay Lục Kỳ đi ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, Lục Kỳ còn lo Trần Vệ Đông sẽ ngăn cản.
Không ngờ ngay cả Trần Vệ Đông cũng đang run lẩy bẩy.
Cô ấy không kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì đã bị Lý Hiên kéo ra khỏi sảnh lớn.
Đợi hai người Lý Hiên đi khuất hẳn, Trần Vệ Đông mới thấy cơ thể mình hồi lại một chút sức lực.
Anh ta run rẩy cất khẩu súng lục đi, đang định kiểm tra vết thương của Hà Kình Siêu.
Nào ngờ một giây sau, trong sảnh lớn chợt vang lên tiếng rít gào hoảng sợ.
Thân thể của Hà Kình Siêu vốn nằm ngã dưới đất và mấy tên bảo tiêu của anh ta đột nhiên nổ tung, biến thành những đám sương máu.
Sau đó, không biết lửa từ đâu ra bỗng bùng lên, đốt trụi đám sương máu này.
“Bịch.”
Cảnh tượng này làm Trần Vệ Đông nhũn người, ngã xuống đất, toàn thân như thể đã sợ ngây ra.
Thế nhưng một giây sau, người anh ta cũng bốc cháy…
Sau khi ra khỏi khách sạn, vẻ mặt Lục Kỳ lộ nét buồn bã.
Lúc này, giọng Lý Hiên chợt vang lên: “Sao vậy? Cô vẫn còn đang nghĩ ngợi chuyện trong khách sạn à?”
Lục Kỳ gật đầu: “Anh đánh Hà Kình Siêu bị thương, với tính cách có thù tất báo của anh ta, anh ta sẽ không chịu từ bỏ ý đồ đâu.”
“Hơn nữa, Hà Hoằng Phi, cha của Hà Kình Siêu, vô cùng yêu chiều anh ta, tốt hơn hết là anh hãy đưa Đóa Đóa rời khỏi Sở Châu đi, đi càng xa càng tốt.”
Nghe vậy, Lý Hiên không khỏi nở nụ cười.
“Yên tâm đi, nhà họ Hà sẽ nhanh chóng biến mất khỏi Sở Châu thôi.”
Nghe Lý Hiên nói vậy, Lục Kỳ sững sờ ra mặt, sau đó cô ấy nở nụ cười buồn bã.
“Lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng nói đùa cho được, sao nhà họ Hà lại biến mất được chứ, nhà bọn họ là một trong bảy gia tộc lớn nhất Sở Châu đấy.”
Lý Hiên mỉm cười, không nói gì.
Bảy gia tộc lớn nhất chỉ là lời thổi phồng tâng bốc của mọi người mà thôi.
Ở trước mặt tu luyện giả thì bọn họ chẳng là cái đinh gỉ gì hết.
Vừa rồi Lý Hiên đã dùng truyền tấn phù báo tin cho Hoàng Giang Thái, với quyền lực của ông ấy, muốn nhà họ Hà biến mất chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thấy Lý Hiên không nghe lời mình khuyên nhủ, Lục Kỳ thở dài nặng nề:
“Lý Hiên, cho dù anh không muốn rời khỏi Sở Châu thì cũng không thể ở chỗ cũ được nữa, nhất định phải đổi chỗ ở mới, tới nơi nào đó mà nhà họ Hà không tìm ra được.”
Nói đến đây, Lục Kỳ kiên quyết nhìn Lý Hiên, rõ ràng là nếu Lý Hiên không đồng ý thì cô ấy sẽ không chịu bỏ qua chuyện này.
“Được thôi.”
Lần này Lý Hiên không phản đối.
“Vốn tôi định mấy ngày nữa mới đưa Đóa Đóa tới biệt thự ở nhưng cô đã nói vậy rồi thì hôm nay cha con tôi sẽ chuyển luôn vậy.”
“Gì cơ?”
Lục Kỳ bị Lý Hiên chọc tức tới độ bật cười.
“Lý Hiên, anh đừng đùa nữa được không?”
Trong mắt Lục Kỳ, một người không có tiền ăn cơm như Lý Hiên thì sao có thể có biệt thự để ở được.
Lúc này, một chiếc xe taxi chạy tới, Lục Kỳ vội vàng vẫy tay gọi xe dừng lại.
“Lý Hiên, tôi không nói nhiều với anh nữa, tôi phải về nhà ngay.”
“Hà Kình Siêu bị đánh, với tính cách của anh ta, không biết anh ta sẽ đối phó với cha mẹ tôi như thế nào, tôi không thể để bọn họ một mình đối mặt với lửa giận của nhà họ Hà được.”
Nói rồi, Lục Kỳ mở cửa xe taxi, ngồi vào trong xe.
“Chờ một chút.”
Lý Hiên đột nhiên gọi giật lại.
Sau đó, hắn chạy lại chỗ cửa sổ xe, hỏi mượn giấy bút của lái xe, ghi một dòng địa chỉ vào giấy.
“Đây là địa chỉ nhà mới của tôi.”
Nói rồi, hắn kín đáo đưa tờ giấy đó cho Lục Kỳ.
Xe taxi chạy đi.
Trên đường đi, Lục Kỳ đọc địa chỉ ghi trong giấy, câm nín không còn biết phải nói gì.
Lục Kỳ cho rằng ban nãy Lý Hiên chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ hắn lại diễn nhập vai tới vậy.
Biệt thư Lâm Hồ.
Đây là khu biệt thự tốt nhất ở Sở Châu, mỗi căn có giá vài chục triệu.
Với thân phận hiện tại của Lý Hiên, sao hắn có thể sống ở đó được.
Xem ra Lý Hiên vẫn còn mơ mộng mình là cậu cả của nhà họ Lý nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lục Kỳ tiện tay nhét tờ giấy vào trong túi, trong lòng lại bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của người nhà.
Rốt cuộc nhà họ Hà sẽ đối phó cô ấy như thế nào?
Cô ấy không thể chạy trốn được, em trai cô ấy bị ốm nặng, còn đang phải điều trị nội trú, thằng bé đã bị Hà Kình Siêu chuyển tới bệnh viện tư của nhà họ Hà rồi.
Sao Lục Kỳ có thể bỏ mặc em trai để chạy trốn một mình được.