Chương 27: Hồi kinh
Trong xe ngựa, Mạnh Nghị bám cửa sổ ngoái lại xem, lưu luyến không rời vẫy tay. Tạ Lăng Du nhắm mắt dưỡng thần, ngồi ngay ngắn trong xe.
Hà võ quan đang lái xe ở bên ngoài. Mạnh Nghị nhìn một lúc, chờ đến lúc khoảng cách càng lúc càng xa chẳng còn thấy gì nữa mới thu lại ánh mắt.
Tạ Lăng Du mở mắt, trong lòng thở dài.
Hắn cũng muốn ở thêm mấy ngày nhưng giờ thân bất do kỷ, hiện giờ lại không phải lúc, chỉ có thể trông mong sau này.
Xe ngựa xóc nảy phát ra tiếng động nhưng không quá ồn ào. Bọn họ ngủ cho tới khách điếm, đi qua thôn xóm quen thuộc. Lúc ánh chiều tà ngả xuống cũng là lúc về đến kinh thành náo nhiệt.
Tạ Lăng Du mệt mỏi mở đôi mắt khô rát ra, lay Mạnh Nghị đang ngủ say, giọng khàn khàn "Đến rồi."
Mạnh Nghị mơ màng dụi mắt. Chưa đợi bọn họ vén rèm lên đã có một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Vân Lâu ca ca, Tử Việt ca, các huynh về rồi!"
Trong lòng Tạ Lăng Du vang lên tiếng chuông cảnh báo, sự ủ rũ ngay lập tức biến mất. Mạnh Nghị vốn đang còn buồn ngủ giờ đã mở to hai mắt nhìn.
Toi rồi.
Bọn họ đồng thời nghĩ thầm.
Một cánh tay thon dài như ngọc vén rèm lên, vội vã tiến vào. Người tới mặc một bộ váy lụa xanh dương, khuôn mặt chỉ bằng có bàn tay, sóng mắt linh động sáng ngời.
Giữa mày có một chấm mỹ nhân, xinh đẹp động lòng người.
Tạ Lăng Du lấy quạt xếp ra, trong lòng thở giài, bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Nhã Nhàn muội muội."
Hình Nhã Nhàn cười tươi nư hoa, ghé lại hỏi: "Đi nhiều ngày như thế Vân Lâu ca ca có nhớ muội không?"
Tạ Lăng Du lặng lẽ lùi về sau, tay hung hăng véo đùi Mạnh Nghị một cái.
Biểu cảm của Mạnh Nghị thoáng vặn vẹo, vội nhận lấy câu chuyện: "Ta nói này Nhã Nhàn muội muội, sao Tử Việt ca lại không có đãi ngộ này hả?"
Hình Nhã Nhàn thấy vậy liền nhỏe miệng cười, hào phóng xoay người xuống xe: "Được rồi được rồi, không trêu các huynh nữa, xuống xe trước đi."
Tạ Lăng Du thở phào nhẹ nhõm, lưu loạt nhảy xuống xe ngựa.
"Nhã Nhàn, không được vô lễ."
Một giọng trầm của nam nhân vang lên, trong lời nói cũng không có nhiều ít trách mắng mà là bất đắc dĩ và chiều chuộng.
Mạnh Nghị vốn đang tươi cười liền xụ xuống, quay người làm biểu cảm đau khổ với Tạ Lăng Du.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tạ Lăng Du nhìn về phía nam tử trước mắt - Tôn Kiềm, biểu huynh của Hình Nhã Nhàn, con trai duy nhất của Đại tướng quân Tôn Chính Trung.
Tuổi còn trẻ đã luyện ra được một thân bản lĩnh mềm cứng gì cũng không ăn, rất chi là cứng nhắc. Mạnh Nghị cũng từng chịu không ít khổ cực dưới tay hắn, cũng chỉ có vị biểu muội này có thể khắc chế được hắn.
"Tôn Huynh, có lễ rồi."
Tạ Lăng Du vừa chắp tay vừa tươi cười.
Tôn Kiềm tuy không thân thiết với hắn như Mạnh Nghị nhưng cũng là một bằng hữu có thể kết giao. Tuy rằng người này nghiêm túc cứng nhắc nhưng có đạo đức tốt, quang minh lỗi lạc, là một chính nhân quân tử.
Tôn Kiềm gật đầu, đáp lễ: "Tạ huynh đi đường vất vả, vẫn là bọn ta làm phiền."
Hình Nhã Nhàn không quen nhìn bọn họ dùng cái giọng quan khách sáo kia, trợn mắt đẩy Tôn Kiềm lên phía trước, nở nụ cười tinh nghịch với Tạ Lăng Du: "Vân Lâu ca ca về nghỉ ngơi cho khỏe. Nhã Nhàn cũng là nghe được tin tức nên đặc biệt tới chào đón, vậy ngày khác nói tiếp nha."
Tạ Lăng Du nghe vậy bất đắc dĩ cười: "Được, ngày khác ta và Tử Việt ca của muội đi dạo phố với muội."
Hình Nhã Nhàn lè lưỡi, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Mạnh Nghị thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy có Tôn Kiềm ở đây hắn không dám nói chuyện, hai người cất bước hướng về phía Tạ phủ.
Tạ Lăng Du liếc nhìn, trêu trọc: "Ngươi sợ hắn đến vậy sao?"
Mạnh nghị liền dậm chân: "Ta mà sợ hắn á? Ta như thế là sợ hắn sao?"
Nói xong hắn còn khoa tay múa chân kể khổ với Tạ Lăng Du: "Hắn còn cổ hủ hơn cả cha ta nữa, ngươi xem đi hắn có giống cùng thế hệ với chúng ta không? Năm đó bọn ta học chung một học đường, lão tiên sinh An Chính Thanh xếp cho bọn ta ngồi cạnh nhau, thật sự là nói chuyện không hợp nói nửa câu cũng ngại nhiều!"
"Đến chép phạt hắn còn không ăn bớt nữa. Ta bảo hắn là làm người thì đừng có bảo thủ, hắn cứ nhất quyết chơi trò giả ngu với ta chứ không giấu lòng giấu mình."
Tạ Lăng Du thấy hắn tức đỏ cả mặt, cảm thấy buồn cười: "Người ta là tiểu tướng quân đi ra từ quân doanh đàng hoàng còn chúng ta từ bé đã là khỉ hoang nhảy chồm chồm đương nhiên là không thể so sánh được."
Mạnh Nghị không hài lòng với lý do này của hắn, cho rằng hắn đang đề cao Tôn Kiềm, cả đường đi cứ giận dỗi, miệng cứ lải nhải không ngừng.
- ------------------------
Hani: Cm có thấy mùi gì không, mùi cp =))) Bà nào lôi cp phụ thì không phải lo đâu, hai bạn này không có chút bóng dáng yêu đương nào trong chính văn đâu (hint sương sương hoy), chỉ có một chương ngắn ở ngoại truyện thôi, dễ thương nhắm:vvv
Hà võ quan đang lái xe ở bên ngoài. Mạnh Nghị nhìn một lúc, chờ đến lúc khoảng cách càng lúc càng xa chẳng còn thấy gì nữa mới thu lại ánh mắt.
Tạ Lăng Du mở mắt, trong lòng thở dài.
Hắn cũng muốn ở thêm mấy ngày nhưng giờ thân bất do kỷ, hiện giờ lại không phải lúc, chỉ có thể trông mong sau này.
Xe ngựa xóc nảy phát ra tiếng động nhưng không quá ồn ào. Bọn họ ngủ cho tới khách điếm, đi qua thôn xóm quen thuộc. Lúc ánh chiều tà ngả xuống cũng là lúc về đến kinh thành náo nhiệt.
Tạ Lăng Du mệt mỏi mở đôi mắt khô rát ra, lay Mạnh Nghị đang ngủ say, giọng khàn khàn "Đến rồi."
Mạnh Nghị mơ màng dụi mắt. Chưa đợi bọn họ vén rèm lên đã có một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Vân Lâu ca ca, Tử Việt ca, các huynh về rồi!"
Trong lòng Tạ Lăng Du vang lên tiếng chuông cảnh báo, sự ủ rũ ngay lập tức biến mất. Mạnh Nghị vốn đang còn buồn ngủ giờ đã mở to hai mắt nhìn.
Toi rồi.
Bọn họ đồng thời nghĩ thầm.
Một cánh tay thon dài như ngọc vén rèm lên, vội vã tiến vào. Người tới mặc một bộ váy lụa xanh dương, khuôn mặt chỉ bằng có bàn tay, sóng mắt linh động sáng ngời.
Giữa mày có một chấm mỹ nhân, xinh đẹp động lòng người.
Tạ Lăng Du lấy quạt xếp ra, trong lòng thở giài, bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Nhã Nhàn muội muội."
Hình Nhã Nhàn cười tươi nư hoa, ghé lại hỏi: "Đi nhiều ngày như thế Vân Lâu ca ca có nhớ muội không?"
Tạ Lăng Du lặng lẽ lùi về sau, tay hung hăng véo đùi Mạnh Nghị một cái.
Biểu cảm của Mạnh Nghị thoáng vặn vẹo, vội nhận lấy câu chuyện: "Ta nói này Nhã Nhàn muội muội, sao Tử Việt ca lại không có đãi ngộ này hả?"
Hình Nhã Nhàn thấy vậy liền nhỏe miệng cười, hào phóng xoay người xuống xe: "Được rồi được rồi, không trêu các huynh nữa, xuống xe trước đi."
Tạ Lăng Du thở phào nhẹ nhõm, lưu loạt nhảy xuống xe ngựa.
"Nhã Nhàn, không được vô lễ."
Một giọng trầm của nam nhân vang lên, trong lời nói cũng không có nhiều ít trách mắng mà là bất đắc dĩ và chiều chuộng.
Mạnh Nghị vốn đang tươi cười liền xụ xuống, quay người làm biểu cảm đau khổ với Tạ Lăng Du.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tạ Lăng Du nhìn về phía nam tử trước mắt - Tôn Kiềm, biểu huynh của Hình Nhã Nhàn, con trai duy nhất của Đại tướng quân Tôn Chính Trung.
Tuổi còn trẻ đã luyện ra được một thân bản lĩnh mềm cứng gì cũng không ăn, rất chi là cứng nhắc. Mạnh Nghị cũng từng chịu không ít khổ cực dưới tay hắn, cũng chỉ có vị biểu muội này có thể khắc chế được hắn.
"Tôn Huynh, có lễ rồi."
Tạ Lăng Du vừa chắp tay vừa tươi cười.
Tôn Kiềm tuy không thân thiết với hắn như Mạnh Nghị nhưng cũng là một bằng hữu có thể kết giao. Tuy rằng người này nghiêm túc cứng nhắc nhưng có đạo đức tốt, quang minh lỗi lạc, là một chính nhân quân tử.
Tôn Kiềm gật đầu, đáp lễ: "Tạ huynh đi đường vất vả, vẫn là bọn ta làm phiền."
Hình Nhã Nhàn không quen nhìn bọn họ dùng cái giọng quan khách sáo kia, trợn mắt đẩy Tôn Kiềm lên phía trước, nở nụ cười tinh nghịch với Tạ Lăng Du: "Vân Lâu ca ca về nghỉ ngơi cho khỏe. Nhã Nhàn cũng là nghe được tin tức nên đặc biệt tới chào đón, vậy ngày khác nói tiếp nha."
Tạ Lăng Du nghe vậy bất đắc dĩ cười: "Được, ngày khác ta và Tử Việt ca của muội đi dạo phố với muội."
Hình Nhã Nhàn lè lưỡi, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Mạnh Nghị thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy có Tôn Kiềm ở đây hắn không dám nói chuyện, hai người cất bước hướng về phía Tạ phủ.
Tạ Lăng Du liếc nhìn, trêu trọc: "Ngươi sợ hắn đến vậy sao?"
Mạnh nghị liền dậm chân: "Ta mà sợ hắn á? Ta như thế là sợ hắn sao?"
Nói xong hắn còn khoa tay múa chân kể khổ với Tạ Lăng Du: "Hắn còn cổ hủ hơn cả cha ta nữa, ngươi xem đi hắn có giống cùng thế hệ với chúng ta không? Năm đó bọn ta học chung một học đường, lão tiên sinh An Chính Thanh xếp cho bọn ta ngồi cạnh nhau, thật sự là nói chuyện không hợp nói nửa câu cũng ngại nhiều!"
"Đến chép phạt hắn còn không ăn bớt nữa. Ta bảo hắn là làm người thì đừng có bảo thủ, hắn cứ nhất quyết chơi trò giả ngu với ta chứ không giấu lòng giấu mình."
Tạ Lăng Du thấy hắn tức đỏ cả mặt, cảm thấy buồn cười: "Người ta là tiểu tướng quân đi ra từ quân doanh đàng hoàng còn chúng ta từ bé đã là khỉ hoang nhảy chồm chồm đương nhiên là không thể so sánh được."
Mạnh Nghị không hài lòng với lý do này của hắn, cho rằng hắn đang đề cao Tôn Kiềm, cả đường đi cứ giận dỗi, miệng cứ lải nhải không ngừng.
- ------------------------
Hani: Cm có thấy mùi gì không, mùi cp =))) Bà nào lôi cp phụ thì không phải lo đâu, hai bạn này không có chút bóng dáng yêu đương nào trong chính văn đâu (hint sương sương hoy), chỉ có một chương ngắn ở ngoại truyện thôi, dễ thương nhắm:vvv