Chương 28: Trở về
Về đến trong kinh, Mạnh Nghị và Tạ Lăng Du về thẳng nhà, đi ngang qua Mạnh phủ cũng chẳng ngó ngàng một cái. Mạnh Thư phải nghe thị vệ trong nhà bẩm báo mới biết được là nghịch tử kia đã về.
Mạnh Thư tức đỏ mặt, ném chén trà trong tay, tức muốn hộc máu: "Đồ ăn cây táo rào cây sung!"
Ông có giận cũng vô dụng, chẳng thể nào vách dây thừng đi trói người về được. Mạnh Thư cũng là sĩ diện, người khác không tỏ ra trên mặt nhưng sau lưng có khi lại cười nhạo ông.
Con trai cả ngày không về nhà, cả cái kinh thành này ai mà chả biết ông với lão già Tạ Kinh Huyền kia đối đầu với nhau. Nếu làm to chuyện thì thật sự là quá mất mặt!
Trong sân Tạ phủ, Mạnh Nghị chửi rủa nửa ngày đột nhiên hắt xì một cái, hắn thận trọng nói: "Chuyện gì vậy trời, có khi nào là lão già Mạnh Thư kia chửi ta không?"
Tạ Lăng Du cười, vỗ hắn trấn an: "Lại chả, ngươi ngày nào cũng đạp vào mặt cha ngươi như thế ông ấy có thể không tức à?"
Mạnh Nghị hừ lạnh một cái, mặt vẫn chẳng thả lỏng: "Mắng sớm quá, mấy ngày nữa chắc đại lễ sẽ đến."
Tạ Lăng Du hơi bất đắc dĩ, nhưng hắn biết rõ vì sao Mạnh Nghị lại hận Mạnh thừa tướng như vậy, thật sự là không khuyên giải an ủi nổi, chỉ có thể võ vai hắn: "Vào nhà đi."
Từng người một trở về phòng của mình liền ngủ thẳng cảng. Mấy ngày nay xe ngựa xóc nảy ngủ không ngon, về đến nơi cơm cũng chưa ăn đã đi nghỉ.
Tạ thừa tướng Tạ Kinh Huyền biết tin con mình đã về liền ngay lập tức chạy lại nhưng nghe nói hai vị công tử đều đi nghỉ rồi nên đành lặng lẽ mở cửa phòng ngó vào xem.
Tạ Lăng Du đang ngủ ngon lành ở bên trong, cả người ôm chăn cuộn thành một cục. Tạ Kinh Huyền cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sai người chuẩn bị thức ăn để phòng trừ bất kì tình huống nào.
——————
Hình phủ.
Hình Bộ thượng thư Hình Thượng đã xử lý xong mấy chuyện rườm rà một ngày, hơi mệt mỏi xuống xe ngựa. Hình Nhã Nhàn thân mật chạy lại: "Cha."
Hình Thượng bất đắc dĩ chọc nàng: "Con ý."
Tôn Kiềm đứng một bên không nói gì hành lễ, Hình Thượng cũng không để ý. Hình Nhã Nhàn ríu rít nói hôm nay Tạ Lăng Du đã về, mấy ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi mấy ngày nữa rồi đến tìm nàng đi chơi.
Lời lẽ toàn là dáng dấp của thiếu nữ. Chẳng ai hiểu con gái bằng cha, nha đầu này rõ ràng là trái tim thiếu nữ... Ờm, trái tim thiếu nữ rõ ràng luôn!
Hình Thượng hơi suy nghĩ.
Vị công tử Tạ gia này tuấn lãng tài giỏi, là một người có thể gửi gắm, lại còn không có hôn phối. Nha đầu nhà mình thì xinh đẹp, đúng là trai tài gái sắc.
Hình Thượng âm thầm ghi nhớ trong lòng, trở lại thư phòng chỉnh sửa lại chút việc vặt của Hình Bộ liền nghe thấy có tiếng ai gõ cửa, ông tùy tiện nói: "Vào đi."
Ông ngẩng lên nhìn, hóa ra là Tôn Kiềm.
Này đúng là khách hiếm khi đến, đứa cháu ngoại này của mình thường ngày như một ông cụ non, cũng không thân cận gì với ai, hôm nay có chuyện gì vậy?
Hình Thượng thấy hắn không nói gì đi đến trước mặt, ôn hòa hỏi: "Tiểu Kiềm, có chuyện gì thế?"
Tôn Kiềm không nói, chỉ chăm chú nhìn ông như nhiều năm chưa gặp.
Hình Thượng cảm thấy kì lạ nhưng trong lòng lại có chút chua xót chẳng rõ, từ từ dừng bút.
Một lúc lâu sau, Tôn Kiềm đột nhiên nhấc áo quỳ xuống, khàn giọng gọi một tiếng: "Hình bá."
Bút lông trên tay chợt rơi xuống, Hình Thượng run rẩy hạ tay xuống, hốc mắt liền đỏ lên, đỡ người dậy, vỗ bả vai rồi lại vuốt tóc, mãi mới nghẹn ngào một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Về là tốt rồi... Về là tốt rồi."
Cuối cùng hốc mắt Thanh Khâu Quyết cũng đỏ lên. Bọn họ như trở về chỗ rẽ ở phòng bên hôm ấy, Hình bá cũng xót xa an ủi y như vậy, đôi bàn tay to lớn ấm áp đáng tin cậy như người cha.
Chỉ là lúc ấy y vừa bẩn vừa hôi như ăn mày và phải rời đi.
Mà giờ đây y khoác trên mình áo gấm, cuối cùng cũng về.
Mạnh Thư tức đỏ mặt, ném chén trà trong tay, tức muốn hộc máu: "Đồ ăn cây táo rào cây sung!"
Ông có giận cũng vô dụng, chẳng thể nào vách dây thừng đi trói người về được. Mạnh Thư cũng là sĩ diện, người khác không tỏ ra trên mặt nhưng sau lưng có khi lại cười nhạo ông.
Con trai cả ngày không về nhà, cả cái kinh thành này ai mà chả biết ông với lão già Tạ Kinh Huyền kia đối đầu với nhau. Nếu làm to chuyện thì thật sự là quá mất mặt!
Trong sân Tạ phủ, Mạnh Nghị chửi rủa nửa ngày đột nhiên hắt xì một cái, hắn thận trọng nói: "Chuyện gì vậy trời, có khi nào là lão già Mạnh Thư kia chửi ta không?"
Tạ Lăng Du cười, vỗ hắn trấn an: "Lại chả, ngươi ngày nào cũng đạp vào mặt cha ngươi như thế ông ấy có thể không tức à?"
Mạnh Nghị hừ lạnh một cái, mặt vẫn chẳng thả lỏng: "Mắng sớm quá, mấy ngày nữa chắc đại lễ sẽ đến."
Tạ Lăng Du hơi bất đắc dĩ, nhưng hắn biết rõ vì sao Mạnh Nghị lại hận Mạnh thừa tướng như vậy, thật sự là không khuyên giải an ủi nổi, chỉ có thể võ vai hắn: "Vào nhà đi."
Từng người một trở về phòng của mình liền ngủ thẳng cảng. Mấy ngày nay xe ngựa xóc nảy ngủ không ngon, về đến nơi cơm cũng chưa ăn đã đi nghỉ.
Tạ thừa tướng Tạ Kinh Huyền biết tin con mình đã về liền ngay lập tức chạy lại nhưng nghe nói hai vị công tử đều đi nghỉ rồi nên đành lặng lẽ mở cửa phòng ngó vào xem.
Tạ Lăng Du đang ngủ ngon lành ở bên trong, cả người ôm chăn cuộn thành một cục. Tạ Kinh Huyền cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sai người chuẩn bị thức ăn để phòng trừ bất kì tình huống nào.
——————
Hình phủ.
Hình Bộ thượng thư Hình Thượng đã xử lý xong mấy chuyện rườm rà một ngày, hơi mệt mỏi xuống xe ngựa. Hình Nhã Nhàn thân mật chạy lại: "Cha."
Hình Thượng bất đắc dĩ chọc nàng: "Con ý."
Tôn Kiềm đứng một bên không nói gì hành lễ, Hình Thượng cũng không để ý. Hình Nhã Nhàn ríu rít nói hôm nay Tạ Lăng Du đã về, mấy ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi mấy ngày nữa rồi đến tìm nàng đi chơi.
Lời lẽ toàn là dáng dấp của thiếu nữ. Chẳng ai hiểu con gái bằng cha, nha đầu này rõ ràng là trái tim thiếu nữ... Ờm, trái tim thiếu nữ rõ ràng luôn!
Hình Thượng hơi suy nghĩ.
Vị công tử Tạ gia này tuấn lãng tài giỏi, là một người có thể gửi gắm, lại còn không có hôn phối. Nha đầu nhà mình thì xinh đẹp, đúng là trai tài gái sắc.
Hình Thượng âm thầm ghi nhớ trong lòng, trở lại thư phòng chỉnh sửa lại chút việc vặt của Hình Bộ liền nghe thấy có tiếng ai gõ cửa, ông tùy tiện nói: "Vào đi."
Ông ngẩng lên nhìn, hóa ra là Tôn Kiềm.
Này đúng là khách hiếm khi đến, đứa cháu ngoại này của mình thường ngày như một ông cụ non, cũng không thân cận gì với ai, hôm nay có chuyện gì vậy?
Hình Thượng thấy hắn không nói gì đi đến trước mặt, ôn hòa hỏi: "Tiểu Kiềm, có chuyện gì thế?"
Tôn Kiềm không nói, chỉ chăm chú nhìn ông như nhiều năm chưa gặp.
Hình Thượng cảm thấy kì lạ nhưng trong lòng lại có chút chua xót chẳng rõ, từ từ dừng bút.
Một lúc lâu sau, Tôn Kiềm đột nhiên nhấc áo quỳ xuống, khàn giọng gọi một tiếng: "Hình bá."
Bút lông trên tay chợt rơi xuống, Hình Thượng run rẩy hạ tay xuống, hốc mắt liền đỏ lên, đỡ người dậy, vỗ bả vai rồi lại vuốt tóc, mãi mới nghẹn ngào một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Về là tốt rồi... Về là tốt rồi."
Cuối cùng hốc mắt Thanh Khâu Quyết cũng đỏ lên. Bọn họ như trở về chỗ rẽ ở phòng bên hôm ấy, Hình bá cũng xót xa an ủi y như vậy, đôi bàn tay to lớn ấm áp đáng tin cậy như người cha.
Chỉ là lúc ấy y vừa bẩn vừa hôi như ăn mày và phải rời đi.
Mà giờ đây y khoác trên mình áo gấm, cuối cùng cũng về.