Chương : 10
“Đại ca à, chúng tôi cũng chỉ là thu tiền làm việc, người nọ là ai tôi thật không biết.” Một tên trong đó không có cốt khí cơ hồ là nức nở khai ra.
“Nó không biết, mày biết không?” Tương Hãn dùng mũi giày đá đá vào quần áo của tên còn lại.
“Tôi cũng không biết, lúc gặp hắn đều che mặt, nghe thanh âm hình như là một người miền Nam. Chúng tôi kỳ thực cũng chỉ gặp nhau mấy lần thôi.”
“Đưa cho tao số điện thoại.”
Lấy được số điện thoại rồi, Tương Hãn cũng không làm khó hai tên này nữa, quay người đi.
Khi Tương Hãn đi trở về nơi vứt xe điện thì mới phát hiện nơi đó đã trống không, ngây người trong phút chốc. Sau đó hắn liền trấn định lại, đã mất thì cho mất luôn đi, chờ người nọ gọi điện thoại lại, hắn trực tiếp bồi thường một cái xe mới là được.
Theo lý thuyết thì nghề đồ cổ bây giờ kỳ thực có rất nhiều cạm bẫy cũng như hàng giả, hắn cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải. Lần này sở dĩ hắn nắm mãi không tha, đuổi theo mấy con phố, hoàn toàn là do chuyện này rất kỳ lạ, hắn không kiềm được muốn tìm hiểu sâu hơn.
Tương Hãn kéo kéo cổ áo, thở ra ngụm khí màu trắng, suy nghĩ sâu xa. Có lẽ hắn biết được kẻ làm chuyện này.
Mặc kệ có vấn đề hay không có vấn đề, chuyện này phải làm cho rõ ràng.
Nghĩ tới bên kia, Tương Hãn liền tâm phiền ý loạn. Lần này vốn là vì loại gốm sứ nổi danh mà đến, kết quả lại phát hiện đây là một trò lừa bịp, căn bản chuyện này chỉ là mồi nhử.
Lần đầu tiên kiểm tra lô hàng thì thấy đúng, lần thứ hai cũng đúng, đến khi giao dịch lần thứ ba thì tên cố vấn đồ cổ lại cố ý có việc tới không được.
Nếu không phải hắn phát hiện có điều bất thường, lùi giao dịch lại một ngày tìm người điều tra, thì sẽ không biết tên cố vấn kia lại bị người ngầm thu mua.
So với kinh doanh đồ cổ, Tương Hãn càng thích đầu tư hơn, hắn cũng có công ty đầu tư mạo hiểm[1] của riêng mình. Nếu không phải vì ông nội đã cao tuổi yếu sức, hắn cũng sẽ không tiếp nhận việc kinh doanh của Bác Cổ Hiên.
Rốt cuộc cũng do bản lãnh của hắn vẫn còn yếu kém, Tương Hãn ảo não thầm than một tiếng.
Cố vấn Bác Cổ Hiên không thể dùng được nữa, còn phải tuyển lại người. Thế đạo bây giờ, tìm một chuyên gia giám định gốm cổ đáng tin lại có bản lĩnh rất khó khăn.
Ôm tâm sự nặng nề, Tương Hãn đi vào trong màn đêm.
Tuy “Đại Kiện” bị phá hỏng, nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không dám trì hoãn việc đi làm, đành phải ngồi xe buýt đến trấn Phong Diêu.
Lúc làm việc bởi vì nghĩ đến chiếc xe, Từ Cửu Chiếu không được yên lòng, ngay cả thầy Cao liếc mắt nhìn cậu cũng không có phát hiện, theo bản năng dựa theo thói quen kiếp trước lưu loát ở trên bình sứ cảnh vẽ ra hoa văn hoa sen quấn quanh bình (Lotus Scroll) hoa lệ phức tạp.
“Thật là lợi hại a ~” Một tiếng thán phục khiến Từ Cửu Chiếu hồi thần lại, nháy mắt mấy cái nhìn “kiệt tác” của mình, Từ Cửu Chiếu ảo não cắn môi dưới, nếu như không phải có người nhìn chằm chằm, cậu hận không thể lập tức hủy thi diệt tích.
Tiếng thán phục hiển nhiên không phải là của thầy Cao, mà là người học việc chung với cậu ở chỗ thầy Cao. Ngày đầu tiên Từ Cửu Chiếu đến chỗ này thấy diêu sư được thầy Cao hướng dẫn vẽ hoa văn cũng chính là hắn.
Người này cũng không tính là đệ tử của thầy Cao, coi như là thầy Cao đào tạo người giùm cho xưởng gốm Văn Vận, dù sao thầy Cao tuổi tác đã lớn, không thể làm việc ở cường độ cao.
“Thầy Cao, tác phẩm này có thể trực tiếp cho vào lò sao?” Người này tên là Phùng Trung Bảo, tuổi chưa tới ba mươi, mắt một cái cũng không nháy nhìn chằm chằm vào trước bàn của Từ Cửu Chiếu.
“Ừ.” Thầy Cao nhìn như miễn cưỡng gật đầu, kỳ thực đã kinh ngạc nói không ra lời.
Hiện giờ trong lòng ông rất phức tạp, trước đây để vẽ trôi chảy những đường hoa văn này, ông không biết đã phải luyện tập biết bao nhiêu năm. Mà thiếu niên trước mắt này luyện tập được bao nhiêu lần chứ, hình như khoảng hơn 13 lần đi?
Thầy Cao cảm khái câu “trò giỏi hơn thầy”, trong lòng nhịn không được sinh ra một tia ghen tỵ, thiên phú này…
Thầy Cao trong lòng phức tạp không ai nhìn ra, thế nhưng không có nghĩa là Từ Cửu Chiếu không đoán ra được.
Cậu cũng từng là học trò từng bước một leo lên diêu sư, đương nhiên biết luyện được tay nghề khắc hoa tinh xảo cần phải kiên trì bền bỉ luyện tập rất lâu, xưa kia cậu cũng phải luyện tập nhiều năm mới vẽ ra được những hoa văn xinh đẹp như vậy. Nếu chính cậu thấy có người học vẽ vài tháng so với cậu luyện tập vài chục năm vẽ ra hoa văn còn đẹp hơn mình, trong lòng không sinh ra ghen tỵ là không có khả năng.
Nhưng bây giờ có nói cái gì cũng không kịp, chỉ tại nhất thời thất thần lộ ra chân tướng, Từ Cửu Chiếu có chút luống cuống. Lúc này nếu tiếp tục khiêm tốn, không thể nghi ngờ là tăng thêm oán hận, thế nhưng trực tiếp tiếp nhận khen ngợi, như thế nào cũng thấy không hợp.
Đều là do tên cướp xe kia làm hại! Từ Cửu Chiếu giận chó đánh mèo nghĩ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thầy Cao rốt cuộc cũng là người từng trải sóng trải gió, nhân phẩm tâm tính cũng qua nhiều thử thách, rất nhanh liền tiêu trừ chút ghen tỵ kia, nhanh chóng chuyển thành việc có người kế tục mà vui mừng.
Bất quá cùng lúc đó ông cũng hạ quyết tâm, Từ Cửu Chiếu hài tử này thiên phú như vậy, không thể để lỡ trong tay của ông.
Ngược lại Phùng Trung Bảo tuổi vẫn còn trẻ, hâm mộ đố kị đều hiện ra mặt: “Cậu đây cũng quá đả kích người đi! Ngao ngao ngao!! Cậu đã học bao lâu chứ!! Thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, khiến sóng trước chết dí ở trên bờ mà!”
Thầy Cao cau mày hung ác gõ trên đầu hắn một cái nói rằng: “Đã sớm kêu ngươi sau khi trở về cũng không nên lười biếng, phải chuyên cần luyện tập! Nhìn ngươi xem, rời khỏi nơi này liền như chim sổ lồng, không ai bắt ngươi sẽ không luyện. Nhìn tiểu Từ người ta đi, một khắc cũng không buông lỏng luyện tập.” Nói xong lại quay đầu về phía Từ Cửu Chiếu, tự nhận là rất hiểu rõ cậu hỏi rằng: “Tối về luyện tập không ít đi?”
Từ Cửu Chiếu còn có thể nói gì được chứ? Buổi tối cậu đi cọ sách, không cọ sách thì cũng luyện viết chữ, nhưng không có luyện tập a.
Bất đắc dĩ, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể gật đầu.
Thầy Cao một bộ biểu tình “quả nhiên như ta đoán”, chậm rãi nói rằng: “Những trình tự làm việc cơ bản cậu đều đã nắm vững, kế tiếp chúng ta sẽ bắt đầu đưa phôi vào lò nung, tiến hành các bước tiếp theo. Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, ngoại trừ trước kia dùng củi hay than đá để đốt lò, bây giờ còn có lò nung bằng điện [2]. So với hai loại củi đốt hoặc là nung than đá trước kia, lò điện nhiệt độ cao hơn, nung ra đồ sứ có lớp men căng và bám chặt hơn, mặt men lại ít bọt khí, thế nhưng lại có độ thấu quang tươi sáng hơn, không bằng củi và than khi nung cho ra lớp men nhu hòa ôn nhuận.”
Từ Cửu Chiếu nghiêm túc cẩn thận nghe dạy, bởi vì lúc cọ sách, những nội dung này cậu đã thấy qua. Thế nhưng đọc sách gì đó rốt cuộc cũng không có ấn tượng khắc sâu bằng việc được chỉ dạy và tự mình thực hành.
Xưởng gốm Văn Vận cũng có dùng lò nung điện, không chỉ vậy, còn có máy tạo phôi gốm bằng điện [3] cỡ nhỏ, Từ Cửu Chiếu thậm chí còn chạy tới nhìn một chút.
Ngoại trừ lò nung điện, còn có một lò hình trứng dùng củi đốt.
Loại lò hình trứng này ở Cảnh Đức Trấn rất phổ biến, Từ Cửu Chiếu đã quá quen thuộc với nó.
Thầy Cao nung gốm giả cổ ở nhiệt độ 1200 – 1600 độ, sau khi đưa phôi vào lò cần phải đốt lửa đến nhiệt độ thích hợp, bởi vì các phôi có độ lớn bé và sắc men khác nhau nên toàn bộ quá trình nung yêu cầu 3 – 7 ngày đốt không ngừng.
Sau khi mở lò đốt lửa, thầy Cao đuổi Từ Cửu Chiếu đi, lò nung muốn đến nhiệt độ tốt nhất cần phải tốn một ngày, không cần phải canh giữ ở bên cạnh.
Từ Cửu Chiếu nhân cơ hội đi sửa xe, đẩy xe tới nơi tu sửa, người sửa xe hét giá 500 đồng. Từ Cửu Chiếu quả thực lòng đau như đao cắt, cò kè mặc cả nửa ngày rốt cục trả giá xuống còn 380 đồng.
Từ Cửu Chiếu nghiến răng, đem tên Tương Hãn cơ hồ là mài nhỏ ra.
Tương Hãn cũng là oan uổng, hắn cũng không có quỵt nợ a. Ai bảo cho tới bây giờ Từ Cửu Chiếu cũng không có hiểu tầm quan trọng của ĐTDĐ chứ.
Cũng vì do hoàn cảnh, làm cho Từ Cửu Chiếu đối với điện thoại không quá nhạy cảm.
Ngay từ đầu ở phòng bệnh, bác sĩ không cho Ngô Cửu Lợi dùng điện thoại di động, vì vậy Ngô Cửu Lợi không có ở trong phòng bệnh dùng qua một lần nào.
Mà khi quay về viện mồ côi, Ngô viện trưởng cũng không dùng điện thoại di động, bà chỉ dùng điện thoại cố định, bọn nhỏ càng không có điều kiện để dùng .
Chờ đến xưởng gốm, thầy Cao đối với loại sản phẩm công nghệ cao này tuy rằng không thể nói là bài xích, nhưng cũng không thích lắm. Vì vậy lệnh cấm sử dụng điện thoại di động chỉ áp dụng khi đang làm việc, chính ông cũng không mang theo, muốn tìm ông cũng chỉ có thể gọi điện thoại của xưởng hoặc nhờ người truyền lời.
Cứ như vậy, Từ Cửu Chiếu bỏ lỡ thời cơ tìm hiểu về điện thoại di động.
Tuy rằng lúc cậu đi ra đường hoặc ở nhà sách cọ sách cũng thấy có người lẩm bẩm nói vào một vật gì đó đặt ở bên lỗ tai, chỉ tiếc thời điểm cậu xem hình vẽ ĐTDĐ trước đó đã là phiên bản cũ, mà bây giờ mọi người cố ý hết lần này tới lần khác dùng đều là điện thoại thông minh.
Càng tai hại hơn là lúc bác sĩ khoa hồi phục dạy cho cậu nhận biết điện thoại di động còn đặt nó chung chỗ với MP4 và các loại sản phẩm điện tử điều khiển từ xa! Chỉ cho biết tên, không giải thích nghĩa, Từ Cửu Chiếu đương nhiên không biết tầm quan trọng của “con” nokia cũ mà cậu giấu trong thùng.
“Nó không biết, mày biết không?” Tương Hãn dùng mũi giày đá đá vào quần áo của tên còn lại.
“Tôi cũng không biết, lúc gặp hắn đều che mặt, nghe thanh âm hình như là một người miền Nam. Chúng tôi kỳ thực cũng chỉ gặp nhau mấy lần thôi.”
“Đưa cho tao số điện thoại.”
Lấy được số điện thoại rồi, Tương Hãn cũng không làm khó hai tên này nữa, quay người đi.
Khi Tương Hãn đi trở về nơi vứt xe điện thì mới phát hiện nơi đó đã trống không, ngây người trong phút chốc. Sau đó hắn liền trấn định lại, đã mất thì cho mất luôn đi, chờ người nọ gọi điện thoại lại, hắn trực tiếp bồi thường một cái xe mới là được.
Theo lý thuyết thì nghề đồ cổ bây giờ kỳ thực có rất nhiều cạm bẫy cũng như hàng giả, hắn cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải. Lần này sở dĩ hắn nắm mãi không tha, đuổi theo mấy con phố, hoàn toàn là do chuyện này rất kỳ lạ, hắn không kiềm được muốn tìm hiểu sâu hơn.
Tương Hãn kéo kéo cổ áo, thở ra ngụm khí màu trắng, suy nghĩ sâu xa. Có lẽ hắn biết được kẻ làm chuyện này.
Mặc kệ có vấn đề hay không có vấn đề, chuyện này phải làm cho rõ ràng.
Nghĩ tới bên kia, Tương Hãn liền tâm phiền ý loạn. Lần này vốn là vì loại gốm sứ nổi danh mà đến, kết quả lại phát hiện đây là một trò lừa bịp, căn bản chuyện này chỉ là mồi nhử.
Lần đầu tiên kiểm tra lô hàng thì thấy đúng, lần thứ hai cũng đúng, đến khi giao dịch lần thứ ba thì tên cố vấn đồ cổ lại cố ý có việc tới không được.
Nếu không phải hắn phát hiện có điều bất thường, lùi giao dịch lại một ngày tìm người điều tra, thì sẽ không biết tên cố vấn kia lại bị người ngầm thu mua.
So với kinh doanh đồ cổ, Tương Hãn càng thích đầu tư hơn, hắn cũng có công ty đầu tư mạo hiểm[1] của riêng mình. Nếu không phải vì ông nội đã cao tuổi yếu sức, hắn cũng sẽ không tiếp nhận việc kinh doanh của Bác Cổ Hiên.
Rốt cuộc cũng do bản lãnh của hắn vẫn còn yếu kém, Tương Hãn ảo não thầm than một tiếng.
Cố vấn Bác Cổ Hiên không thể dùng được nữa, còn phải tuyển lại người. Thế đạo bây giờ, tìm một chuyên gia giám định gốm cổ đáng tin lại có bản lĩnh rất khó khăn.
Ôm tâm sự nặng nề, Tương Hãn đi vào trong màn đêm.
Tuy “Đại Kiện” bị phá hỏng, nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không dám trì hoãn việc đi làm, đành phải ngồi xe buýt đến trấn Phong Diêu.
Lúc làm việc bởi vì nghĩ đến chiếc xe, Từ Cửu Chiếu không được yên lòng, ngay cả thầy Cao liếc mắt nhìn cậu cũng không có phát hiện, theo bản năng dựa theo thói quen kiếp trước lưu loát ở trên bình sứ cảnh vẽ ra hoa văn hoa sen quấn quanh bình (Lotus Scroll) hoa lệ phức tạp.
“Thật là lợi hại a ~” Một tiếng thán phục khiến Từ Cửu Chiếu hồi thần lại, nháy mắt mấy cái nhìn “kiệt tác” của mình, Từ Cửu Chiếu ảo não cắn môi dưới, nếu như không phải có người nhìn chằm chằm, cậu hận không thể lập tức hủy thi diệt tích.
Tiếng thán phục hiển nhiên không phải là của thầy Cao, mà là người học việc chung với cậu ở chỗ thầy Cao. Ngày đầu tiên Từ Cửu Chiếu đến chỗ này thấy diêu sư được thầy Cao hướng dẫn vẽ hoa văn cũng chính là hắn.
Người này cũng không tính là đệ tử của thầy Cao, coi như là thầy Cao đào tạo người giùm cho xưởng gốm Văn Vận, dù sao thầy Cao tuổi tác đã lớn, không thể làm việc ở cường độ cao.
“Thầy Cao, tác phẩm này có thể trực tiếp cho vào lò sao?” Người này tên là Phùng Trung Bảo, tuổi chưa tới ba mươi, mắt một cái cũng không nháy nhìn chằm chằm vào trước bàn của Từ Cửu Chiếu.
“Ừ.” Thầy Cao nhìn như miễn cưỡng gật đầu, kỳ thực đã kinh ngạc nói không ra lời.
Hiện giờ trong lòng ông rất phức tạp, trước đây để vẽ trôi chảy những đường hoa văn này, ông không biết đã phải luyện tập biết bao nhiêu năm. Mà thiếu niên trước mắt này luyện tập được bao nhiêu lần chứ, hình như khoảng hơn 13 lần đi?
Thầy Cao cảm khái câu “trò giỏi hơn thầy”, trong lòng nhịn không được sinh ra một tia ghen tỵ, thiên phú này…
Thầy Cao trong lòng phức tạp không ai nhìn ra, thế nhưng không có nghĩa là Từ Cửu Chiếu không đoán ra được.
Cậu cũng từng là học trò từng bước một leo lên diêu sư, đương nhiên biết luyện được tay nghề khắc hoa tinh xảo cần phải kiên trì bền bỉ luyện tập rất lâu, xưa kia cậu cũng phải luyện tập nhiều năm mới vẽ ra được những hoa văn xinh đẹp như vậy. Nếu chính cậu thấy có người học vẽ vài tháng so với cậu luyện tập vài chục năm vẽ ra hoa văn còn đẹp hơn mình, trong lòng không sinh ra ghen tỵ là không có khả năng.
Nhưng bây giờ có nói cái gì cũng không kịp, chỉ tại nhất thời thất thần lộ ra chân tướng, Từ Cửu Chiếu có chút luống cuống. Lúc này nếu tiếp tục khiêm tốn, không thể nghi ngờ là tăng thêm oán hận, thế nhưng trực tiếp tiếp nhận khen ngợi, như thế nào cũng thấy không hợp.
Đều là do tên cướp xe kia làm hại! Từ Cửu Chiếu giận chó đánh mèo nghĩ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thầy Cao rốt cuộc cũng là người từng trải sóng trải gió, nhân phẩm tâm tính cũng qua nhiều thử thách, rất nhanh liền tiêu trừ chút ghen tỵ kia, nhanh chóng chuyển thành việc có người kế tục mà vui mừng.
Bất quá cùng lúc đó ông cũng hạ quyết tâm, Từ Cửu Chiếu hài tử này thiên phú như vậy, không thể để lỡ trong tay của ông.
Ngược lại Phùng Trung Bảo tuổi vẫn còn trẻ, hâm mộ đố kị đều hiện ra mặt: “Cậu đây cũng quá đả kích người đi! Ngao ngao ngao!! Cậu đã học bao lâu chứ!! Thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, khiến sóng trước chết dí ở trên bờ mà!”
Thầy Cao cau mày hung ác gõ trên đầu hắn một cái nói rằng: “Đã sớm kêu ngươi sau khi trở về cũng không nên lười biếng, phải chuyên cần luyện tập! Nhìn ngươi xem, rời khỏi nơi này liền như chim sổ lồng, không ai bắt ngươi sẽ không luyện. Nhìn tiểu Từ người ta đi, một khắc cũng không buông lỏng luyện tập.” Nói xong lại quay đầu về phía Từ Cửu Chiếu, tự nhận là rất hiểu rõ cậu hỏi rằng: “Tối về luyện tập không ít đi?”
Từ Cửu Chiếu còn có thể nói gì được chứ? Buổi tối cậu đi cọ sách, không cọ sách thì cũng luyện viết chữ, nhưng không có luyện tập a.
Bất đắc dĩ, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể gật đầu.
Thầy Cao một bộ biểu tình “quả nhiên như ta đoán”, chậm rãi nói rằng: “Những trình tự làm việc cơ bản cậu đều đã nắm vững, kế tiếp chúng ta sẽ bắt đầu đưa phôi vào lò nung, tiến hành các bước tiếp theo. Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, ngoại trừ trước kia dùng củi hay than đá để đốt lò, bây giờ còn có lò nung bằng điện [2]. So với hai loại củi đốt hoặc là nung than đá trước kia, lò điện nhiệt độ cao hơn, nung ra đồ sứ có lớp men căng và bám chặt hơn, mặt men lại ít bọt khí, thế nhưng lại có độ thấu quang tươi sáng hơn, không bằng củi và than khi nung cho ra lớp men nhu hòa ôn nhuận.”
Từ Cửu Chiếu nghiêm túc cẩn thận nghe dạy, bởi vì lúc cọ sách, những nội dung này cậu đã thấy qua. Thế nhưng đọc sách gì đó rốt cuộc cũng không có ấn tượng khắc sâu bằng việc được chỉ dạy và tự mình thực hành.
Xưởng gốm Văn Vận cũng có dùng lò nung điện, không chỉ vậy, còn có máy tạo phôi gốm bằng điện [3] cỡ nhỏ, Từ Cửu Chiếu thậm chí còn chạy tới nhìn một chút.
Ngoại trừ lò nung điện, còn có một lò hình trứng dùng củi đốt.
Loại lò hình trứng này ở Cảnh Đức Trấn rất phổ biến, Từ Cửu Chiếu đã quá quen thuộc với nó.
Thầy Cao nung gốm giả cổ ở nhiệt độ 1200 – 1600 độ, sau khi đưa phôi vào lò cần phải đốt lửa đến nhiệt độ thích hợp, bởi vì các phôi có độ lớn bé và sắc men khác nhau nên toàn bộ quá trình nung yêu cầu 3 – 7 ngày đốt không ngừng.
Sau khi mở lò đốt lửa, thầy Cao đuổi Từ Cửu Chiếu đi, lò nung muốn đến nhiệt độ tốt nhất cần phải tốn một ngày, không cần phải canh giữ ở bên cạnh.
Từ Cửu Chiếu nhân cơ hội đi sửa xe, đẩy xe tới nơi tu sửa, người sửa xe hét giá 500 đồng. Từ Cửu Chiếu quả thực lòng đau như đao cắt, cò kè mặc cả nửa ngày rốt cục trả giá xuống còn 380 đồng.
Từ Cửu Chiếu nghiến răng, đem tên Tương Hãn cơ hồ là mài nhỏ ra.
Tương Hãn cũng là oan uổng, hắn cũng không có quỵt nợ a. Ai bảo cho tới bây giờ Từ Cửu Chiếu cũng không có hiểu tầm quan trọng của ĐTDĐ chứ.
Cũng vì do hoàn cảnh, làm cho Từ Cửu Chiếu đối với điện thoại không quá nhạy cảm.
Ngay từ đầu ở phòng bệnh, bác sĩ không cho Ngô Cửu Lợi dùng điện thoại di động, vì vậy Ngô Cửu Lợi không có ở trong phòng bệnh dùng qua một lần nào.
Mà khi quay về viện mồ côi, Ngô viện trưởng cũng không dùng điện thoại di động, bà chỉ dùng điện thoại cố định, bọn nhỏ càng không có điều kiện để dùng .
Chờ đến xưởng gốm, thầy Cao đối với loại sản phẩm công nghệ cao này tuy rằng không thể nói là bài xích, nhưng cũng không thích lắm. Vì vậy lệnh cấm sử dụng điện thoại di động chỉ áp dụng khi đang làm việc, chính ông cũng không mang theo, muốn tìm ông cũng chỉ có thể gọi điện thoại của xưởng hoặc nhờ người truyền lời.
Cứ như vậy, Từ Cửu Chiếu bỏ lỡ thời cơ tìm hiểu về điện thoại di động.
Tuy rằng lúc cậu đi ra đường hoặc ở nhà sách cọ sách cũng thấy có người lẩm bẩm nói vào một vật gì đó đặt ở bên lỗ tai, chỉ tiếc thời điểm cậu xem hình vẽ ĐTDĐ trước đó đã là phiên bản cũ, mà bây giờ mọi người cố ý hết lần này tới lần khác dùng đều là điện thoại thông minh.
Càng tai hại hơn là lúc bác sĩ khoa hồi phục dạy cho cậu nhận biết điện thoại di động còn đặt nó chung chỗ với MP4 và các loại sản phẩm điện tử điều khiển từ xa! Chỉ cho biết tên, không giải thích nghĩa, Từ Cửu Chiếu đương nhiên không biết tầm quan trọng của “con” nokia cũ mà cậu giấu trong thùng.