Chương : 70
Nàng kinh ngạc, đang muốn kiểm tra thương thế của hắn, chợt thấy thắt lưng được buông lỏng, nàng cúi đầu nhìn lại, mới biết được vừa rồi thứ cuốn lấy mình kéo vào trong lòng hắn là một thanh nhuyễn kiếm.
Hắn đổi tay, đem nàng ôm lại bằng tay trái, tay phải cầm kiếm chĩa thẳng phía trước, cho dù trên vai phải là một vết thương sâu hoắm, nhưng lại mang một khí thế cuồn cuộn như nước lũ.
Nàng không khỏi hướng mắt nhìn hắn, vẻ mặt trầm tĩnh như mặt hồ, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một tia sáng.
Vẻ mặt này khiến nàng chợt nhớ đến một từ, chính là kiêu ngạo.
Có lẽ cũng chính vì bộ dạng này của hắn mà khiến cho mọi nỗi sợ hãi của nàng đều tiêu tan.
Nàng liếc mắt nhìn con sói nhỏ, nó dường như cũng thấu hiểu suy nghĩ của nàng, vươn lên bả vai nàng kêu “grừ” một tiếng, nàng khẽ mỉm cười, tự tay ra sức xé một vạt áo của mình xuống, rồi cẩn thận giúp hắn băng bó vết thương.
Hắn cúi đầu nhìn nàng.
Con sói bị thương kia cũng thật xảo quyệt, thừa cơ hội này dẫn đầu những con sói khác tiến lên, Tuyền Cơ bỗng nghe thấy một tiếng “phịch”, thầm mắng chính mình ngu ngốc, khiến hắn phân tâm, lại nghe được những tiếng kêu thê lương, bầy sói kia bị thương lả tả lui về sau .
Cùng lúc đó có tiếng vật gì rơi trên mặt đất.
Tuyền Cơ giật mình, nghi hoặc ngoái nhìn thì ra là chuôi nhuyễn kiếm. Tay áo hoàng đế khẽ động, bàn tay nhẹ phất vào khoảng không rồi khẽ buông xuống.
Trên lưng mỗi con sói, loé lên ánh sáng lạnh lẽo của chuỷ thủ.
Tim nàng đập hỗn loạn, lúc này chợt hiểu ra ý đồ của hắn.
Ngân châm, kiếm trong tay, cả cái liếc mắt nhìn nàng kia, tất cả đều là kế dụ địch, phi đao giấu trong tay mới là vật hắn dùng để giết chúng
Rõ ràng hắn có khả năng lấy đi tính mạng của chúng, vì sao …
Đột nhiên có tiếng bước chân vội vã, Tuyền Cơ ngoái nhìn lại, lối mòn hoa rừng liền rẽ mở, hiện ra bóng dáng của một vài người, Long Tử Cẩm, Từ Hi, Hạ Tang, còn có một chàng trai áo lục.
Sắc mặt chàng trai trầm xuống, thân hình chớp động đã lướt qua mọi người đi tới trước mắt hai người.
“Sư huynh, huynh bị thương?” Giọng nói vội vã có phần giận giữ.
Hoàng đế chỉ đáp lại: “Không có gì đáng ngại.”
Chàng trai nghe thấy giọng điệu bình thản của hắn, mới thả lỏng tâm tình. Liếc nhìn Tuyền Cơ, vẻ mặt lại đột nhiên biến sắc, thất thanh nói: “Sao thứ này có thể ở đây?”
Tuyền Cơ ngạc nhiên, người này gọi hoàng đế là sư huynh, còn có, anh ta vừa nói ‘thứ này’ là để chỉ con sói nhỏ sao?
“Thanh Phong, trẫm muốn mang nó theo.” Ánh mắt hoàng đế không đổi, thản nhiên nói.
Mấy người cùng liếc mắt chăm chú nhìn, Long Tử Cẩm nhíu mày, “Hoàng huynh, cái này …”
Con sói nhỏ này rốt cuộc là gì vậy? Tuyền Cơ ngày càng nghi hoặc, chàng trai tên Thanh Phong kia lại nói, “Sư huynh, để đệ giết chết đám súc sinh này.”
“Nếu chúng lại động thủ, lúc ấy giết cũng không muộn.”
“Hoàng thượng nói có lý, việc gấp hiện tại là mau rời khỏi nơi này, vết thương của Hoàng thượng cũng không nhỏ.” Từ Hi trầm giọng nói: “Thanh Phong, hẳn ngài thắc mắc vì sao Hoàng thượng bỏ qua cho chúng phải không, vì nếu chúng ta vừa động chém giết thì con sói cầm đầu sẽ dẫn bầy đàn đuổi theo tấn công. Như thế sẽ rất phiền toái.”
Đầu óc ong ong, Tuyền Cơ còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện, hoàng đế đã buông nàng ra, xoay người rời đi. Mấy người kia cũng theo sát đi cùng.
Người đàn ông này… cả đám người này nữa thật là… tốt xấu gì nàng cũng là người của hoàng đế, lại thật sự chẳng ai nhìn đến, hẳn là bởi vì trong lòng người kia, nàng không hề có vị trí gì đặc biệt đi…
Tuyền Cơ cười khổ, ôm con sói nhỏ nhanh chóng chạy theo.
Con sói nhỏ ghé vào vai nàng lưu luyến nhìn lại xác con sói kia, mấy con sói đứng tại chỗ gầm gừ kêu gào, nhưng lại bị sợ hoàng đế đả thương, không đuổi theo.
Tuyền Cơ mới bước được vài bước, dưới chân liền truyền đến một trận đau đớn tận tâm can, lặng lẽ kéo cao ống quần để nhìn, liền thấy mắt cá chân đã sưng to như củ cải, máu tụ thành tím đen lại.
Mấy bóng người phía trước đã nhanh chóng khuất vào rừng cây, nàng nhịn đau cố bước tiếp, rốt cuộc không chịu nổi, té ngã trên mặt đất.
Hắn đổi tay, đem nàng ôm lại bằng tay trái, tay phải cầm kiếm chĩa thẳng phía trước, cho dù trên vai phải là một vết thương sâu hoắm, nhưng lại mang một khí thế cuồn cuộn như nước lũ.
Nàng không khỏi hướng mắt nhìn hắn, vẻ mặt trầm tĩnh như mặt hồ, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một tia sáng.
Vẻ mặt này khiến nàng chợt nhớ đến một từ, chính là kiêu ngạo.
Có lẽ cũng chính vì bộ dạng này của hắn mà khiến cho mọi nỗi sợ hãi của nàng đều tiêu tan.
Nàng liếc mắt nhìn con sói nhỏ, nó dường như cũng thấu hiểu suy nghĩ của nàng, vươn lên bả vai nàng kêu “grừ” một tiếng, nàng khẽ mỉm cười, tự tay ra sức xé một vạt áo của mình xuống, rồi cẩn thận giúp hắn băng bó vết thương.
Hắn cúi đầu nhìn nàng.
Con sói bị thương kia cũng thật xảo quyệt, thừa cơ hội này dẫn đầu những con sói khác tiến lên, Tuyền Cơ bỗng nghe thấy một tiếng “phịch”, thầm mắng chính mình ngu ngốc, khiến hắn phân tâm, lại nghe được những tiếng kêu thê lương, bầy sói kia bị thương lả tả lui về sau .
Cùng lúc đó có tiếng vật gì rơi trên mặt đất.
Tuyền Cơ giật mình, nghi hoặc ngoái nhìn thì ra là chuôi nhuyễn kiếm. Tay áo hoàng đế khẽ động, bàn tay nhẹ phất vào khoảng không rồi khẽ buông xuống.
Trên lưng mỗi con sói, loé lên ánh sáng lạnh lẽo của chuỷ thủ.
Tim nàng đập hỗn loạn, lúc này chợt hiểu ra ý đồ của hắn.
Ngân châm, kiếm trong tay, cả cái liếc mắt nhìn nàng kia, tất cả đều là kế dụ địch, phi đao giấu trong tay mới là vật hắn dùng để giết chúng
Rõ ràng hắn có khả năng lấy đi tính mạng của chúng, vì sao …
Đột nhiên có tiếng bước chân vội vã, Tuyền Cơ ngoái nhìn lại, lối mòn hoa rừng liền rẽ mở, hiện ra bóng dáng của một vài người, Long Tử Cẩm, Từ Hi, Hạ Tang, còn có một chàng trai áo lục.
Sắc mặt chàng trai trầm xuống, thân hình chớp động đã lướt qua mọi người đi tới trước mắt hai người.
“Sư huynh, huynh bị thương?” Giọng nói vội vã có phần giận giữ.
Hoàng đế chỉ đáp lại: “Không có gì đáng ngại.”
Chàng trai nghe thấy giọng điệu bình thản của hắn, mới thả lỏng tâm tình. Liếc nhìn Tuyền Cơ, vẻ mặt lại đột nhiên biến sắc, thất thanh nói: “Sao thứ này có thể ở đây?”
Tuyền Cơ ngạc nhiên, người này gọi hoàng đế là sư huynh, còn có, anh ta vừa nói ‘thứ này’ là để chỉ con sói nhỏ sao?
“Thanh Phong, trẫm muốn mang nó theo.” Ánh mắt hoàng đế không đổi, thản nhiên nói.
Mấy người cùng liếc mắt chăm chú nhìn, Long Tử Cẩm nhíu mày, “Hoàng huynh, cái này …”
Con sói nhỏ này rốt cuộc là gì vậy? Tuyền Cơ ngày càng nghi hoặc, chàng trai tên Thanh Phong kia lại nói, “Sư huynh, để đệ giết chết đám súc sinh này.”
“Nếu chúng lại động thủ, lúc ấy giết cũng không muộn.”
“Hoàng thượng nói có lý, việc gấp hiện tại là mau rời khỏi nơi này, vết thương của Hoàng thượng cũng không nhỏ.” Từ Hi trầm giọng nói: “Thanh Phong, hẳn ngài thắc mắc vì sao Hoàng thượng bỏ qua cho chúng phải không, vì nếu chúng ta vừa động chém giết thì con sói cầm đầu sẽ dẫn bầy đàn đuổi theo tấn công. Như thế sẽ rất phiền toái.”
Đầu óc ong ong, Tuyền Cơ còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện, hoàng đế đã buông nàng ra, xoay người rời đi. Mấy người kia cũng theo sát đi cùng.
Người đàn ông này… cả đám người này nữa thật là… tốt xấu gì nàng cũng là người của hoàng đế, lại thật sự chẳng ai nhìn đến, hẳn là bởi vì trong lòng người kia, nàng không hề có vị trí gì đặc biệt đi…
Tuyền Cơ cười khổ, ôm con sói nhỏ nhanh chóng chạy theo.
Con sói nhỏ ghé vào vai nàng lưu luyến nhìn lại xác con sói kia, mấy con sói đứng tại chỗ gầm gừ kêu gào, nhưng lại bị sợ hoàng đế đả thương, không đuổi theo.
Tuyền Cơ mới bước được vài bước, dưới chân liền truyền đến một trận đau đớn tận tâm can, lặng lẽ kéo cao ống quần để nhìn, liền thấy mắt cá chân đã sưng to như củ cải, máu tụ thành tím đen lại.
Mấy bóng người phía trước đã nhanh chóng khuất vào rừng cây, nàng nhịn đau cố bước tiếp, rốt cuộc không chịu nổi, té ngã trên mặt đất.