Chương : 71
Con sói nhỏ nhảy xuống, chạy loạn bên, lo lắng nhìn nàng.
Lòng nàng nhói đau, mỉm cười nói, “Em mau chạy trốn đi. Sau này đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa, người chết không thể sống lại, giữ lại mạng sống của mình quan trọng hơn, bằng không, người chết rồi cũng không yên lòng, hiểu không?”
Con sói nhỏ cúi đầu, rên rỉ vài tiếng, đột nhiên cắn quần áo nàng, dường như muốn kéo nàng đi về phía trước.
Còn đang nghẹn ngào đau xót, lại nghe truyền đến giọng nói trào phúng, “Ra là nàng cũng hiểu được?”
Nàng ngạc nhiên, phía trước là một người đang lạnh lùng đứng nhìn nàng, vẻ mặt như họa, tay áo nhẹ lướt, không phải hoàng đế thì là ai?
Chưa đến một lát, Long Tử Cẩm cùng đám người cũng đã quay trở lại.
Nhìn ánh mắt mọi người, Tuyền Cơ thấy xấu hổ, muốn đứng lên, nhưng chân bị đau lại không làm sao cử động được, mặt liền đỏ bừng. Thấy vậy Hạ Tang liền tiến đến, nhẹ giọng nói: “Nương nương, để nô tài đỡ người.”
Nàng cắn môi, đang muốn vươn tay bám lấy tay Hạ Tang đưa ra, hoàng đế lại nói: “Trèo lên.”
Gì cơ, không chỉ mình nàng kinh ngạc, tất cả mọi người cũng đều giật mình nhìn về phía hoàng đế đang hơi cúi người.
Hắn muốn cõng nàng trên lưng?
Tuyền Cơ đang không biết làm sao, Long Tử Cẩm đã lên tiếng, “Họa là do thần đệ gây nên, hoàng huynh lại đang bị thương, không bằng để thần đệ …”
“Đa tạ Vương gia, tâm ý này Tuyền Cơ xin nhận.”
Lời này nói ra cơ hồ đã bóp chết mối quan hệ giữa nàng với Vương gia, Tuyền Cơ bước lò cò nhanh trèo lên lưng hoàng đế.
Động tác này của nàng trông thật bất nhã, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vị hoàng phi này.
Long Tử Cẩm hơi hừ lạnh một tiếng, hoàng đế nói, “Thập đệ, nếu đệ đã biết lỗi của mình rồi thì hãy đến chỗ Lâm tư chính* nhận phạt đi.”
*chức quan này trc đây chú thích là gì rùi đó, cơ mà J quên rùi, hehe
“Đều là huynh đệ trong nhà, không nên vì một người ngoài là thiếp mà gây mất hòa khí.” Tuyền Cơ ở bên tai hoàng đế nhỏ giọng nói.
Nàng vốn nghĩ mình đã nói rất nhỏ, nhưng mọi người ở đây ai cũng biết võ công, mọi giác quan đều nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Long Tử Cẩm khinh thường liếc nhìn nàng một cái.
Hoàng đế cũng không đáp lời, Tuyền Cơ cười khổ, nàng thật ngớ ngẩn mà …
Đột nhiên dưới mặt đất truyền đến tiếng rên gừ gừ nho nhỏ, chính là con sói nhỏ kia, nó kêu ai oán, dường như muốn lại gần bên người Tuyền Cơ nhưng lại e sợ hoàng đế.
Hạ Tang cười nói: “Nào, chúng ta mau đến hầu hạ vị gia này nào.”
Nói xong liền muốn tiến lại ôm con sói nhỏ nhưng nó lại nhanh như chớp chạy trốn ra đằng xa, quay đầu cảnh giác xem xét nhìn mọi người.
“Ồ, thật giỏi nha.” Long Tử Cẩm cười giễu.
“Nó rốt cuộc là giống gì vậy?” Tuyền Cơ thắc mắc hỏi.
Hạ Tang nhẹ giọng nói: “Cũng khó trách nương nương không biết, đây là sói, ngày nay thường hiếm gặp, nghe nói vào thời thượng cổ chúng được coi là thần thú.”
Một, hai, ba, … Tuyền Cơ rốt cuộc không nhịn nổi, cười rạp trên lưng hoàng đế.
Nàng có thể cảm nhận được thân thể người này hơi giật mình, dường như đang cân nhắc xem liệu có nên đem nàng ném xuống.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng. Thanh Phong cười lạnh, “Quả là hiếm thấy vô cùng.”
Lần này thì nàng không khống chế được nữa, cười đến rớt nước mắt.
“Nàng cười cái gì?” Hoàng đế vốn vẫn trầm mặc rốt cuộc cũng lạnh lùng mở miệng.
“Loài thú này có cánh …” Tuyền Cơ nhỏ giọng thì thầm.
“Nàng từng gặp qua sói không có cánh rồi sao?” Hoàng đế hỏi lại.
Nghe thấy lời này khiến mọi người đều kinh ngạc dừng bước.
“Niên Tuyền Cơ?” Hoàng đế trầm giọng.
Lòng nàng nhói đau, mỉm cười nói, “Em mau chạy trốn đi. Sau này đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa, người chết không thể sống lại, giữ lại mạng sống của mình quan trọng hơn, bằng không, người chết rồi cũng không yên lòng, hiểu không?”
Con sói nhỏ cúi đầu, rên rỉ vài tiếng, đột nhiên cắn quần áo nàng, dường như muốn kéo nàng đi về phía trước.
Còn đang nghẹn ngào đau xót, lại nghe truyền đến giọng nói trào phúng, “Ra là nàng cũng hiểu được?”
Nàng ngạc nhiên, phía trước là một người đang lạnh lùng đứng nhìn nàng, vẻ mặt như họa, tay áo nhẹ lướt, không phải hoàng đế thì là ai?
Chưa đến một lát, Long Tử Cẩm cùng đám người cũng đã quay trở lại.
Nhìn ánh mắt mọi người, Tuyền Cơ thấy xấu hổ, muốn đứng lên, nhưng chân bị đau lại không làm sao cử động được, mặt liền đỏ bừng. Thấy vậy Hạ Tang liền tiến đến, nhẹ giọng nói: “Nương nương, để nô tài đỡ người.”
Nàng cắn môi, đang muốn vươn tay bám lấy tay Hạ Tang đưa ra, hoàng đế lại nói: “Trèo lên.”
Gì cơ, không chỉ mình nàng kinh ngạc, tất cả mọi người cũng đều giật mình nhìn về phía hoàng đế đang hơi cúi người.
Hắn muốn cõng nàng trên lưng?
Tuyền Cơ đang không biết làm sao, Long Tử Cẩm đã lên tiếng, “Họa là do thần đệ gây nên, hoàng huynh lại đang bị thương, không bằng để thần đệ …”
“Đa tạ Vương gia, tâm ý này Tuyền Cơ xin nhận.”
Lời này nói ra cơ hồ đã bóp chết mối quan hệ giữa nàng với Vương gia, Tuyền Cơ bước lò cò nhanh trèo lên lưng hoàng đế.
Động tác này của nàng trông thật bất nhã, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vị hoàng phi này.
Long Tử Cẩm hơi hừ lạnh một tiếng, hoàng đế nói, “Thập đệ, nếu đệ đã biết lỗi của mình rồi thì hãy đến chỗ Lâm tư chính* nhận phạt đi.”
*chức quan này trc đây chú thích là gì rùi đó, cơ mà J quên rùi, hehe
“Đều là huynh đệ trong nhà, không nên vì một người ngoài là thiếp mà gây mất hòa khí.” Tuyền Cơ ở bên tai hoàng đế nhỏ giọng nói.
Nàng vốn nghĩ mình đã nói rất nhỏ, nhưng mọi người ở đây ai cũng biết võ công, mọi giác quan đều nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Long Tử Cẩm khinh thường liếc nhìn nàng một cái.
Hoàng đế cũng không đáp lời, Tuyền Cơ cười khổ, nàng thật ngớ ngẩn mà …
Đột nhiên dưới mặt đất truyền đến tiếng rên gừ gừ nho nhỏ, chính là con sói nhỏ kia, nó kêu ai oán, dường như muốn lại gần bên người Tuyền Cơ nhưng lại e sợ hoàng đế.
Hạ Tang cười nói: “Nào, chúng ta mau đến hầu hạ vị gia này nào.”
Nói xong liền muốn tiến lại ôm con sói nhỏ nhưng nó lại nhanh như chớp chạy trốn ra đằng xa, quay đầu cảnh giác xem xét nhìn mọi người.
“Ồ, thật giỏi nha.” Long Tử Cẩm cười giễu.
“Nó rốt cuộc là giống gì vậy?” Tuyền Cơ thắc mắc hỏi.
Hạ Tang nhẹ giọng nói: “Cũng khó trách nương nương không biết, đây là sói, ngày nay thường hiếm gặp, nghe nói vào thời thượng cổ chúng được coi là thần thú.”
Một, hai, ba, … Tuyền Cơ rốt cuộc không nhịn nổi, cười rạp trên lưng hoàng đế.
Nàng có thể cảm nhận được thân thể người này hơi giật mình, dường như đang cân nhắc xem liệu có nên đem nàng ném xuống.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng. Thanh Phong cười lạnh, “Quả là hiếm thấy vô cùng.”
Lần này thì nàng không khống chế được nữa, cười đến rớt nước mắt.
“Nàng cười cái gì?” Hoàng đế vốn vẫn trầm mặc rốt cuộc cũng lạnh lùng mở miệng.
“Loài thú này có cánh …” Tuyền Cơ nhỏ giọng thì thầm.
“Nàng từng gặp qua sói không có cánh rồi sao?” Hoàng đế hỏi lại.
Nghe thấy lời này khiến mọi người đều kinh ngạc dừng bước.
“Niên Tuyền Cơ?” Hoàng đế trầm giọng.