Chương 5: Ân điển của thần
"Kí chủ tôn quý của ta, bên tổng bộ đã phát lệnh cảnh báo cấp cao nhất, chúng ta phải mau chóng chuẩn bị ngày đó sắp đến rồi."
Giữa căn phòng trống vắng chỉ có một thân ảnh người phụ nữ đổ gục trên chiếc giường mềm mại lười biếng nhắm nghiền đôi mắt như thể không quan tâm bất kì việc gì bên ngoài. Một nửa khuôn mặt bị che khuất bởi một tấm mặt nạ màu trắng làm tăng thêm phần huyền bí, giọng nói kia không xuất phát từ bất kì nơi đâu trong căn phòng này mà văng vẳng trong đầu người phụ nữ. Được một hồi không thấy ai trả lời thứ kia liền nổi nóng "Tôi biết cô đang nghe thấy đừng giả vờ điếc như vậy, việc này chính là nguyên nhân chính ta đến thực tại này"
"Rồi rồi ta biết rồi ngươi nhắc đi nhắc lại từ hôm qua đến giờ nghe chưa muốn chán sao?"
Dùng tay day day trán một hồi cô ta mới ngồi dậy, gương mặt trông rất "tinh xảo" khuôn mặt diễm lệ nhưng các bộ phận dường như được tạc ra từ đá không hề có "hồn". Được một lúc lấy tay chọc chọc vào mặt của chính mình chán ghét nói:
"Cái con rối này trông cũng không đến nỗi nào nhưng lại có chút nặng di chuyển khuôn mặt khó khăn thật đó."
"Cô cũng phải thông cảm nhiệm vụ cấp bách chỉ đành lấy cái xác chưa hoàn thiện của Diện Giả Điện. Không mặc thứ này sẽ bị luật của thực tại này coi là virus tống ra ngay lập tức"
"Luật lệ phiền phức ta chúa ghét những thứ gò bó trói buộc đó, sẽ có một ngày ta sẽ chính tay xé cái thứ đo thành trăm mảnh."
Đôi mắt cô ta ánh lên vài tia giận dữ song thoáng chốc đã tan biến trở lại vẻ gượng ép, lạnh lùng như ban đầu.
"Giới Linh mở cổng nhiệm vụ."
"Kí chủ tôn quý, xin chấp hành."
Tích tắc, tích tắc. Tiếng đồng hồ ngân dài khắp không gian thế giới, bầu trời đang chuẩn bị ngả về đêm những tia ánh sáng leo lét yếu ớt cuối cùng cửa ánh hoàng hôn vẫn tỏa xuống khắp nơi.
Một chiếc đồng hồ từ đâu xuất hiện lơ lửng giữa không trung, bao xung quanh là tỏa ra từng ánh hào quang màu vàng nhạt. Tiếng đồng hồ vẫn ngân vang trong không trung tựa như một bản giao hưởng khuấy động khắp vũ trụ, phải mất một lúc sau con người dưới kia mới phát hiện được sự bất thường, một đồn mười, mười đồn trăm chẳng mấy chốc bọn họ đã túm lại thành từng đám đông không ngừng xì xào chỉ chỏ bàn tán trông rất kích động.
"Mẹ ơi, sao cái đồng hồ kia lại lơ lửng được trong không trung thế xung quanh còn có ánh sáng kìa đẹp quá."
Giọng nói của một đứa trẻ con len lỏi bên trong đám đông, nghe thấy thế bọn họ càng ngày càng kích động hơn thậm chí có người dùng đá ném vào vật thể kia nhưng lạ thay viên đá xuyên qua rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại. Tiếng la hét, bàn tán, om xòm khắp nơi tạo nên một khung cảnh thực sự vô cùng hỗn loạn khoảng chừng ba mươi phút sau cảnh sát mới tản bớt được đám đông, nhưng vẫn không dập tắt được trí tò mò của người dân, càng ngày họ càng bao quanh khu vực ấy chỉ chừa một khoảng trống nhỏ do cảnh sát bao vây tránh cho người dân tiếp xúc gần thứ đó, khuôn mặt của họ cũng chẳng kém phần hoang mang, thắc mắc. Chính phủ các nước cũng đang hỗn loạn, chỉ một chiếc đồng hồ bé nhỏ nhưng lại xuất hiện ở tất cả các quốc gia trên toàn thế giới, bất kì nơi nào cũng xuất hiện hình bóng của thứ đại diện cho thời gian.
Quan sát một lúc mọi người mới phát hiện, cái đồng hồ này hình như đang đếm ngược, từng con số đang giảm dần 05: 48: 02. Trời càng ngày càng trở muộn, bóng đêm dần nuốt chửng lấy những tia ánh sáng yếu ớt vẫn cố le lói trên bầu trời, được một hồi đám đống mới dần tản ra ai về nhà nấy, lúc đầu vẫn còn khá đông người lì lợm ở lại nhưng thời gian càng trôi qua số còn lại càng ít rồi cuối cùng chẳng còn thấy ai nữa.
Càng về khuya không khí càng lạnh, sương đêm giăng khắp mọi nơi, mọi thứ tĩnh mịch đến rợn người, chiếc đồng hồ vẫn nằm giữa không trung, những con số vẫn không ngừng lùi lại đều đặn như thể không một thứ gì có thể ngăn cản được nó. Từng giờ, từng giờ trôi qua, không gian tĩnh lặng, cả thế giới đang dần chìm vào giấc ngủ, họ không biết ngày mai sẽ ra sao, tương lai như thế nào nhưng biết phải làm sao, con người kiêu ngạo chế ngự thiên nhiên của cả một hành tinh nhưng giữa vũ trụ rộng lớn này thành tựu, sự tồn tại của họ chẳng qua cũng chỉ là một một hạt cát trong một sa mạc vô tận, đối diện với những thứ cao hơn ắt cũng sẽ mang vài phần run sợ. Bầu trời bao la rộng lớn, tìm được bản ngã thật sự của mình khó như thế nào, chúng ta ngày bé vỗ ngực nói rằng sẽ trở thành thứ này thứ kia, người này người nọ nhưng khi đã lớn lên rồi mấy ai còn nhớ những ước mơ dại khờ thuở còn bé? Cuộc đời vốn là một chiếc thuyền, trên thuyền có vô số thứ tốt cũng có vô số thứ không tốt nếu không cân bằng hai thứ đó thì chính là đang tự nhảy ra khỏi thuyền.
Khi con số cuối cùng của đồng nhảy sang 00h00 cũng chính là lúc những vì sao ngoài kia tựa như sụp đổ, từng cơn động đất kéo đến bao lấy khắp thế giới. Vũ trụ bao la kia trải qua một trận biến động mạnh mẽ, không gian như muốn xé đôi dường như đang dung hòa thứ gì đó, bầu trời lúc này chỉ là một màu đỏ chói tựa như màu của máu. Con người, động vật, bất kể thứ gì đều có nhận thức điên cuồng chạy, chúng không biết rốt cuộc phải chạy đi đâu phải đến nơi nào nhưng trong vô thức bản năng của chúng thúc giục phải chạy, càng xa càng tốt. Bất kì sinh vật gì cũng vậy khi đối mặt với những thứ cao hơn mình sẽ nảy sinh lòng hoảng sợ, cũng giống như một con kiến nằm trên tay của một con người vậy.
"Đến rồi."
Cả không gian đều chợt tối đen, chẳng còn bất cứ một tia ánh sáng nào hiện diện trong vũ trụ nữa, mọi thứ như chợt "tắt" hệt như một vùng hỗn độn, trống trải chẳng con thứ gì nữa. Không gian bị bóp méo nhưng thời gian vẫn vận hành không biết qua bao nhiêu lâu, chẳng ai nhớ rõ nữa nó có thể đã trải qua cả trăm nghìn năm nhưng cũng có lẽ chỉ mới qua vài phút, khái niệm thời gian của con người đảo lộn, ý thức và vật chất lẫn lộn như hòa vào nhau không ngừng cắn xé lẫn nhau, vừa hữu hình lại vừa vô hình, mọi thứ như hòa lẫn vào nhau.
"Tách."
Một tiếng búng tay vang lên
Trời đất đảo lộn sau một tiếng búng tay này dừng lại ngay lập tức, tách ra, trời sáng bừng, mọi thứ hệt như một đoạn băng được tua ngược, mọi thứ trở lại "ban đầu" khoảng thời gian có mặt của chiếc đồng hồ kia dường như bị xóa khỏi tâm trí của tất cả sinh vật.
"Cuối cùng cũng về, mana đã trở lại, nồng độ còn rất cao."
Một người trong bóng tối nở nụ cười thỏa mãn "Có vẻ thượng đế của chúng ta cuối cùng cũng rủ lòng thương xót cho chúng con dân của ngài rồi"
Lấy trong túi ra một cây gậy, người đó niệm gì đó từ đầu gậy xuất hiện một vài tia sáng nhỏ xong ngày càng lớn dần, cuối cùng bao phủ khắp nơi, gương mặt cũng lộ ra, là một người thanh niên tuổi còn rất trẻ độ chừng hai mươi, hai hai. Anh ta mở to mắt "Cao đến mức ma thuật còn hóa hữu hình được, quả nhiên.." Nói đến đây anh ta bật cười, trong mắt lấp lánh vài tia sáng có vẻ như muốn khóc "Hahaha ngươi thật sự làm được rồi nhỉ nhưng thế giới thú vị này lại không được cùng ngươi chơi vui vẻ quả là có chút buồn" Thở dài một hơi, anh ta nhẹ giọng thì thầm "Nhớ quay trở lại nhé, đồ ngốc"
Tuyệt Tình Cốc, Đại Việt
Bóng người lả lướt của một người phụ nữ, toàn thân một thân áo Nhật Bình đỏ chót, khuôn mặt vừa toát vẻ kiêu sa, tôn quý, ngũ quan đầy đặn khuôn mặt không thừa cũng chẳng thiếu thật sự vô cùng hoàn mĩ, ánh mắt của nàng ánh lên vài tia vui mừng:
"Quả nhiên không gạt ta, cuối cùng cũng dùng được thần lực."
Nhắm mặt suy nghĩ một lát, đôi môi của nàng khẽ mấp máy "Hóa ra là vậy, thật sự cảm ơn ngài" Người con gái quỳ xuống lặng lẽ hành lễ đầy vẻ tôn kính
"Thái Hoàng Tôn Nữ - Hòa Linh Công Chúa xin bái kiến người."
Kyoto, Nhật Bản
"Cái thằng điên đó làm được thật rồi kìa, tuy rất khó chịu nhưng lần này ngươi lợi hại hơn ta, ngươi phải quay trở lại để ta phục thù chứ."
Dáng một người đàn ông cao lớn, phía trước mặt bị che kín, quần áo rộng thùng thình, đầu đội mũ cao. Đây khỏi phải nói ai cũng biết là một vị âm dương sư.
"Jiro ta ở đây chờ người."
Sông Nile, Ai Cập.
Một đám người đang bu kín một góc nơi dòng sông thánh thiêng liêng. Một người đàn ông tay cầm chìa khóa, tay cầm quyền trượng hô lớn "Ngày này cuối cùng cũng tới, chúng ta đã chờ hàng ngàn năm rồi tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót, vì vinh quang của Pharaoh cao quý"
Đám đông bên dưới hô lớn:
"Vì vinh quang của Pharaoh cao quý, vì vinh quang của Đức Ngài vĩ đại."
Phía Đông nước Anh.
Trong một ngôi nhà gỗ xập xệ, giữa hàng tá nhưng kệ đựng thuốc, thảo mộc, một thiếu nữ trẻ tuổi, mắt màu xanh nước biển, mái tóc màu vàng nhạt tôn lên vẻ kiều diễm. Dường như cô ấy đang pha chế thứ gì đó, cắm cúi đổ lọ nước này lại thêm nhúm dược liệu khác, một hồi cô hô vang lên "Thành công rồi, có thứ này tên tự cao tự đại kia sẽ phải nằm dưới chân ta", nói đến đây mắt cô khẽ giật, vẻ tươi cười cũng dần biến mất, cô lặng lẽ bước ra cửa nhìn về phía ánh trăng cầu nguyện gì đó.
Từ đằng xa một giọng nói truyền tới:
"Mary à con lại chạy ra ngoài rồi, ta đã bảo con ở trong nhà cơ mà, bọn chó săn ấy mũi rất thính ngửi thấy mùi phù thủy là điên cuồng cắn xé."
Chủ nhân của tiếng nói kia là một ông lão già tóc đã bạc trắng, có vẻ đã ngoài tám mươi tuổi
Mary chạy tới đỡ ông nhẹ nhàng nói "Sư phụ về nhanh thế, vào phòng nghỉ ngơi đi ạ"
"Con đó tính tình ham chơi, mấy lần làm ta muốn chết đi sống lại, nhớ rằng cha mẹ con đã nói gì trước khi đưa con cho ta."
Ông ấy vừa làu bàu vừa chống gậy đi vào nhà, cô bé cũng bất lực nhưng khuôn mặt có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều rồi "Vâng thưa sư phụ" rồi chạy theo ông vào nhà
Trên chiếc giường êm ái Minh vẫn nằm ngủ tựa như chẳng có gì xoay chuyển được cậu cả, không biết rằng thế giới ngoài kia đã vĩnh viễn thay đổi.
Giữa căn phòng trống vắng chỉ có một thân ảnh người phụ nữ đổ gục trên chiếc giường mềm mại lười biếng nhắm nghiền đôi mắt như thể không quan tâm bất kì việc gì bên ngoài. Một nửa khuôn mặt bị che khuất bởi một tấm mặt nạ màu trắng làm tăng thêm phần huyền bí, giọng nói kia không xuất phát từ bất kì nơi đâu trong căn phòng này mà văng vẳng trong đầu người phụ nữ. Được một hồi không thấy ai trả lời thứ kia liền nổi nóng "Tôi biết cô đang nghe thấy đừng giả vờ điếc như vậy, việc này chính là nguyên nhân chính ta đến thực tại này"
"Rồi rồi ta biết rồi ngươi nhắc đi nhắc lại từ hôm qua đến giờ nghe chưa muốn chán sao?"
Dùng tay day day trán một hồi cô ta mới ngồi dậy, gương mặt trông rất "tinh xảo" khuôn mặt diễm lệ nhưng các bộ phận dường như được tạc ra từ đá không hề có "hồn". Được một lúc lấy tay chọc chọc vào mặt của chính mình chán ghét nói:
"Cái con rối này trông cũng không đến nỗi nào nhưng lại có chút nặng di chuyển khuôn mặt khó khăn thật đó."
"Cô cũng phải thông cảm nhiệm vụ cấp bách chỉ đành lấy cái xác chưa hoàn thiện của Diện Giả Điện. Không mặc thứ này sẽ bị luật của thực tại này coi là virus tống ra ngay lập tức"
"Luật lệ phiền phức ta chúa ghét những thứ gò bó trói buộc đó, sẽ có một ngày ta sẽ chính tay xé cái thứ đo thành trăm mảnh."
Đôi mắt cô ta ánh lên vài tia giận dữ song thoáng chốc đã tan biến trở lại vẻ gượng ép, lạnh lùng như ban đầu.
"Giới Linh mở cổng nhiệm vụ."
"Kí chủ tôn quý, xin chấp hành."
Tích tắc, tích tắc. Tiếng đồng hồ ngân dài khắp không gian thế giới, bầu trời đang chuẩn bị ngả về đêm những tia ánh sáng leo lét yếu ớt cuối cùng cửa ánh hoàng hôn vẫn tỏa xuống khắp nơi.
Một chiếc đồng hồ từ đâu xuất hiện lơ lửng giữa không trung, bao xung quanh là tỏa ra từng ánh hào quang màu vàng nhạt. Tiếng đồng hồ vẫn ngân vang trong không trung tựa như một bản giao hưởng khuấy động khắp vũ trụ, phải mất một lúc sau con người dưới kia mới phát hiện được sự bất thường, một đồn mười, mười đồn trăm chẳng mấy chốc bọn họ đã túm lại thành từng đám đông không ngừng xì xào chỉ chỏ bàn tán trông rất kích động.
"Mẹ ơi, sao cái đồng hồ kia lại lơ lửng được trong không trung thế xung quanh còn có ánh sáng kìa đẹp quá."
Giọng nói của một đứa trẻ con len lỏi bên trong đám đông, nghe thấy thế bọn họ càng ngày càng kích động hơn thậm chí có người dùng đá ném vào vật thể kia nhưng lạ thay viên đá xuyên qua rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại. Tiếng la hét, bàn tán, om xòm khắp nơi tạo nên một khung cảnh thực sự vô cùng hỗn loạn khoảng chừng ba mươi phút sau cảnh sát mới tản bớt được đám đông, nhưng vẫn không dập tắt được trí tò mò của người dân, càng ngày họ càng bao quanh khu vực ấy chỉ chừa một khoảng trống nhỏ do cảnh sát bao vây tránh cho người dân tiếp xúc gần thứ đó, khuôn mặt của họ cũng chẳng kém phần hoang mang, thắc mắc. Chính phủ các nước cũng đang hỗn loạn, chỉ một chiếc đồng hồ bé nhỏ nhưng lại xuất hiện ở tất cả các quốc gia trên toàn thế giới, bất kì nơi nào cũng xuất hiện hình bóng của thứ đại diện cho thời gian.
Quan sát một lúc mọi người mới phát hiện, cái đồng hồ này hình như đang đếm ngược, từng con số đang giảm dần 05: 48: 02. Trời càng ngày càng trở muộn, bóng đêm dần nuốt chửng lấy những tia ánh sáng yếu ớt vẫn cố le lói trên bầu trời, được một hồi đám đống mới dần tản ra ai về nhà nấy, lúc đầu vẫn còn khá đông người lì lợm ở lại nhưng thời gian càng trôi qua số còn lại càng ít rồi cuối cùng chẳng còn thấy ai nữa.
Càng về khuya không khí càng lạnh, sương đêm giăng khắp mọi nơi, mọi thứ tĩnh mịch đến rợn người, chiếc đồng hồ vẫn nằm giữa không trung, những con số vẫn không ngừng lùi lại đều đặn như thể không một thứ gì có thể ngăn cản được nó. Từng giờ, từng giờ trôi qua, không gian tĩnh lặng, cả thế giới đang dần chìm vào giấc ngủ, họ không biết ngày mai sẽ ra sao, tương lai như thế nào nhưng biết phải làm sao, con người kiêu ngạo chế ngự thiên nhiên của cả một hành tinh nhưng giữa vũ trụ rộng lớn này thành tựu, sự tồn tại của họ chẳng qua cũng chỉ là một một hạt cát trong một sa mạc vô tận, đối diện với những thứ cao hơn ắt cũng sẽ mang vài phần run sợ. Bầu trời bao la rộng lớn, tìm được bản ngã thật sự của mình khó như thế nào, chúng ta ngày bé vỗ ngực nói rằng sẽ trở thành thứ này thứ kia, người này người nọ nhưng khi đã lớn lên rồi mấy ai còn nhớ những ước mơ dại khờ thuở còn bé? Cuộc đời vốn là một chiếc thuyền, trên thuyền có vô số thứ tốt cũng có vô số thứ không tốt nếu không cân bằng hai thứ đó thì chính là đang tự nhảy ra khỏi thuyền.
Khi con số cuối cùng của đồng nhảy sang 00h00 cũng chính là lúc những vì sao ngoài kia tựa như sụp đổ, từng cơn động đất kéo đến bao lấy khắp thế giới. Vũ trụ bao la kia trải qua một trận biến động mạnh mẽ, không gian như muốn xé đôi dường như đang dung hòa thứ gì đó, bầu trời lúc này chỉ là một màu đỏ chói tựa như màu của máu. Con người, động vật, bất kể thứ gì đều có nhận thức điên cuồng chạy, chúng không biết rốt cuộc phải chạy đi đâu phải đến nơi nào nhưng trong vô thức bản năng của chúng thúc giục phải chạy, càng xa càng tốt. Bất kì sinh vật gì cũng vậy khi đối mặt với những thứ cao hơn mình sẽ nảy sinh lòng hoảng sợ, cũng giống như một con kiến nằm trên tay của một con người vậy.
"Đến rồi."
Cả không gian đều chợt tối đen, chẳng còn bất cứ một tia ánh sáng nào hiện diện trong vũ trụ nữa, mọi thứ như chợt "tắt" hệt như một vùng hỗn độn, trống trải chẳng con thứ gì nữa. Không gian bị bóp méo nhưng thời gian vẫn vận hành không biết qua bao nhiêu lâu, chẳng ai nhớ rõ nữa nó có thể đã trải qua cả trăm nghìn năm nhưng cũng có lẽ chỉ mới qua vài phút, khái niệm thời gian của con người đảo lộn, ý thức và vật chất lẫn lộn như hòa vào nhau không ngừng cắn xé lẫn nhau, vừa hữu hình lại vừa vô hình, mọi thứ như hòa lẫn vào nhau.
"Tách."
Một tiếng búng tay vang lên
Trời đất đảo lộn sau một tiếng búng tay này dừng lại ngay lập tức, tách ra, trời sáng bừng, mọi thứ hệt như một đoạn băng được tua ngược, mọi thứ trở lại "ban đầu" khoảng thời gian có mặt của chiếc đồng hồ kia dường như bị xóa khỏi tâm trí của tất cả sinh vật.
"Cuối cùng cũng về, mana đã trở lại, nồng độ còn rất cao."
Một người trong bóng tối nở nụ cười thỏa mãn "Có vẻ thượng đế của chúng ta cuối cùng cũng rủ lòng thương xót cho chúng con dân của ngài rồi"
Lấy trong túi ra một cây gậy, người đó niệm gì đó từ đầu gậy xuất hiện một vài tia sáng nhỏ xong ngày càng lớn dần, cuối cùng bao phủ khắp nơi, gương mặt cũng lộ ra, là một người thanh niên tuổi còn rất trẻ độ chừng hai mươi, hai hai. Anh ta mở to mắt "Cao đến mức ma thuật còn hóa hữu hình được, quả nhiên.." Nói đến đây anh ta bật cười, trong mắt lấp lánh vài tia sáng có vẻ như muốn khóc "Hahaha ngươi thật sự làm được rồi nhỉ nhưng thế giới thú vị này lại không được cùng ngươi chơi vui vẻ quả là có chút buồn" Thở dài một hơi, anh ta nhẹ giọng thì thầm "Nhớ quay trở lại nhé, đồ ngốc"
Tuyệt Tình Cốc, Đại Việt
Bóng người lả lướt của một người phụ nữ, toàn thân một thân áo Nhật Bình đỏ chót, khuôn mặt vừa toát vẻ kiêu sa, tôn quý, ngũ quan đầy đặn khuôn mặt không thừa cũng chẳng thiếu thật sự vô cùng hoàn mĩ, ánh mắt của nàng ánh lên vài tia vui mừng:
"Quả nhiên không gạt ta, cuối cùng cũng dùng được thần lực."
Nhắm mặt suy nghĩ một lát, đôi môi của nàng khẽ mấp máy "Hóa ra là vậy, thật sự cảm ơn ngài" Người con gái quỳ xuống lặng lẽ hành lễ đầy vẻ tôn kính
"Thái Hoàng Tôn Nữ - Hòa Linh Công Chúa xin bái kiến người."
Kyoto, Nhật Bản
"Cái thằng điên đó làm được thật rồi kìa, tuy rất khó chịu nhưng lần này ngươi lợi hại hơn ta, ngươi phải quay trở lại để ta phục thù chứ."
Dáng một người đàn ông cao lớn, phía trước mặt bị che kín, quần áo rộng thùng thình, đầu đội mũ cao. Đây khỏi phải nói ai cũng biết là một vị âm dương sư.
"Jiro ta ở đây chờ người."
Sông Nile, Ai Cập.
Một đám người đang bu kín một góc nơi dòng sông thánh thiêng liêng. Một người đàn ông tay cầm chìa khóa, tay cầm quyền trượng hô lớn "Ngày này cuối cùng cũng tới, chúng ta đã chờ hàng ngàn năm rồi tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót, vì vinh quang của Pharaoh cao quý"
Đám đông bên dưới hô lớn:
"Vì vinh quang của Pharaoh cao quý, vì vinh quang của Đức Ngài vĩ đại."
Phía Đông nước Anh.
Trong một ngôi nhà gỗ xập xệ, giữa hàng tá nhưng kệ đựng thuốc, thảo mộc, một thiếu nữ trẻ tuổi, mắt màu xanh nước biển, mái tóc màu vàng nhạt tôn lên vẻ kiều diễm. Dường như cô ấy đang pha chế thứ gì đó, cắm cúi đổ lọ nước này lại thêm nhúm dược liệu khác, một hồi cô hô vang lên "Thành công rồi, có thứ này tên tự cao tự đại kia sẽ phải nằm dưới chân ta", nói đến đây mắt cô khẽ giật, vẻ tươi cười cũng dần biến mất, cô lặng lẽ bước ra cửa nhìn về phía ánh trăng cầu nguyện gì đó.
Từ đằng xa một giọng nói truyền tới:
"Mary à con lại chạy ra ngoài rồi, ta đã bảo con ở trong nhà cơ mà, bọn chó săn ấy mũi rất thính ngửi thấy mùi phù thủy là điên cuồng cắn xé."
Chủ nhân của tiếng nói kia là một ông lão già tóc đã bạc trắng, có vẻ đã ngoài tám mươi tuổi
Mary chạy tới đỡ ông nhẹ nhàng nói "Sư phụ về nhanh thế, vào phòng nghỉ ngơi đi ạ"
"Con đó tính tình ham chơi, mấy lần làm ta muốn chết đi sống lại, nhớ rằng cha mẹ con đã nói gì trước khi đưa con cho ta."
Ông ấy vừa làu bàu vừa chống gậy đi vào nhà, cô bé cũng bất lực nhưng khuôn mặt có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều rồi "Vâng thưa sư phụ" rồi chạy theo ông vào nhà
Trên chiếc giường êm ái Minh vẫn nằm ngủ tựa như chẳng có gì xoay chuyển được cậu cả, không biết rằng thế giới ngoài kia đã vĩnh viễn thay đổi.