Chương 22: Bù đắp cho em (h+)
Xoạt…
Âm thanh quần áo bị xé rách nghe thật hãi hùng. Tiếp đến lại là cảnh tượng mảnh vải che thân trên cơ thể mảnh khảnh của người phụ nữ bị nam nhân thẳng tay vứt xuống nền nhà.
Liêu Tử Diệp giờ chỉ còn có nội y che chắn. Cô hốt hoảng, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông, khẩu hình miệng đã bắt đầu lắp bắp:
“Anh… anh điên rồi đúng không?”
“Ừ! Anh điên rồi, điên từ khi em trở về và sau lưng còn mang theo một tên tình địch. Ngoan nào, lại đây! Để anh thể hiện tấm chân tình mình dành cho em.”
Dụ dỗ xong, Ngô Quân Kỳ liền túm lấy cổ chân của Liêu Tử Diệp, dứt khoát kéo cô lại gần, song, mạnh tay xé nốt mấy mảnh bra trên người, rồi thẳng thắn đưa mặt vùi vào hõm vai đối phương, nhắm chính xác vùng da cổ trắng mịn mà để lại toàn vết tích ái muội.
Bàn tay ma giáo mang theo lực đạo xoa nắn quả bồng đào căng mịn. Anh ta thật biết cách tạo điểm kích thích, khi mà đầu ngón trỏ cứ day day vào đầu nhụy hoa mẩn cảm, khiến cả cơ thể cô gái không ngừng truyền tới cảm giác lâng lâng khó tả.
Những ngón tay thon dài với móng sắc bén đang bấu vào bả vai của người đàn ông, chính xác là bấu hẳn vào da vì anh ta đã sớm cởi trần, để lộ vòm ngực có lông đen thưa thớt trên làn da màu đồng mạnh mẽ, từng múi bụng săn chắc suốt sáu năm qua chưa từng thay đổi. Cảnh tượng ái muội này, thoắt chốc khiến Liêu Tử Diệp nhớ đến cái đêm cô bạo gan hạ thuốc anh để thành công tính kế và vô tình sinh ra hai tiểu bảo.
“Quân Kỳ! Đừng mà… Ưm~…”
Vẫn là thanh âm rên rỉ kiều suyễn có chút thỏa mãn của người phụ nữ, khi anh ta lại gặm tới hai viên ngọc nhạy cảm trên đỉnh đồi trắng mịn của cô. Cánh lưỡi linh hoạt của anh điêu luyện lả lướt, mỗi phút mỗi giây chạm trán đều tạo ra khoái cảm làm cô khó lòng kiểm soát.
Cơ thể nửa ngồi nửa nằm của cô đã mỏi nên muốn ngã lưng, anh liền hiểu ý đưa tay nâng nịu đặt cô nằm xuống. Lúc này thì anh lại nhanh chóng đưa đầu lưỡi lướt một lượt dài từ trên ngực xuống tới ngã ba đường tình, dọc đến cặp đùi thon thả, từng cử chỉ đều khiến Liêu Tử Diệp rùng mình, thăng hoa khó tả.
Ngô Quân Kỳ rất nhanh, mới đó lại chuyển lên trên gặm lấy phiến môi anh đào của cô rồi, bàn tay hư hỏng lại nung nấu ý định biến thái với đóa hoa tuyệt sắc trước cửa mật động có nhiều mật vị ướt át. Anh ta thao túng cô bằng nụ hôn nhiệt huyết trên môi, song song cùng lúc lại đưa ngón tay giữa thon dài đâm vào khe động nhỏ, bỗng nhiên khiến Tử Diệp giật mình uốn éo, vội đẩy anh ra, mà bất thành.
Biết rõ đối phương muốn gì, nên anh nào để cô thành công trong lối suy nghĩ chống cự. Nhanh nhẹn cởi thắt lưng, đưa “anh bạn nhỏ” trong quần xuất hiện và mạnh dạn kéo tay cô đặt vào đó. Bấy giờ, Ngô Quân Kỳ mới thôi hôn để nhìn sâu vào mắt cô gái, rồi thâm trầm đặt ra câu hỏi:
“Nó nhớ em đến gầy gò hẳn đi rồi, thấy không?”
“Anh… Cái đồ biến thái.” Liêu Tử Diệp bậm môi, bất mãn mắng thành lời.
“Suy cho cùng, vẫn không thể bằng em. Còn nhớ đêm đó không? Cái đêm em tính kế, đẩy anh lên giường và bắt anh làm ngựa cho em cưỡi suốt đêm. Vốn định sáng ngủ dậy sẽ bắt em chịu trách nhiệm, chiếm tiện nghi em đến hết đời cho hả giận, nào ngờ, vừa tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau đã không thể tìm gặp em. Nói xem, lát nữa anh nên dùng sức mấy phần sức mới nguôi ngoai được nỗi ấm ức này?”
Ngô Quân Kỳ nhướn mày, mắt thâm tình nhìn cô tựa chút uất ức, nhưng vẫn còn đó chút kiêu ngạo với nụ cười tà mị trên môi.
“Lúc đó, anh đã đưa đơn ly hôn có chữ ký rõ ràng, thì lẽ nào tôi còn mặt dày cố tình tỏ ra không hiểu.”
Nhắc tới chuyện cũ, lòng cô lại lạnh đi mấy phần. Bởi vì, đó cũng là nỗi đau cô từng trải hơn hai năm…
“Thì anh cũng phải xem tâm ý của em thế nào. Dù gì cũng đã tới thời hạn kết thúc hợp đồng, nếu lúc đó em nói không muốn, anh liền tác thành ngay thôi.”
“Chứ không phải bạch nguyệt quang trong lòng anh trở về rồi, nên liền xem tôi như ngọn cỏ ven đường?” Liêu Tử Diệp ấm ức thấy rõ.
Thấy vậy, Ngô Quân Kỳ liền cúi xuống hôn chụt lên môi cô một cái, rồi mới nhẹ giọng dỗ dành:
“Đều tại anh yêu đương không rõ, con tim cần gì cũng không biết, nên mới khiến em ủy khuất ngần ấy năm. Thôi thì, để tối nay anh bù đắp cho em.”
Vừa nói hết câu, Ngô Quân Kỳ đã trực tiếp đi vào tư thế sẵn sàng lâm trận làm tình. Một tay anh cầm “thằng nhỏ” tay kia cố định một bên đùi đối phương, song, cứ nhắm ngay vào huyet nhỏ mà đưa đầu dưới to tướng tiến vào.
“A đau! Đồ khốn này, anh còn chưa cho tôi màn dạo đầu mà…”
Âm thanh quần áo bị xé rách nghe thật hãi hùng. Tiếp đến lại là cảnh tượng mảnh vải che thân trên cơ thể mảnh khảnh của người phụ nữ bị nam nhân thẳng tay vứt xuống nền nhà.
Liêu Tử Diệp giờ chỉ còn có nội y che chắn. Cô hốt hoảng, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông, khẩu hình miệng đã bắt đầu lắp bắp:
“Anh… anh điên rồi đúng không?”
“Ừ! Anh điên rồi, điên từ khi em trở về và sau lưng còn mang theo một tên tình địch. Ngoan nào, lại đây! Để anh thể hiện tấm chân tình mình dành cho em.”
Dụ dỗ xong, Ngô Quân Kỳ liền túm lấy cổ chân của Liêu Tử Diệp, dứt khoát kéo cô lại gần, song, mạnh tay xé nốt mấy mảnh bra trên người, rồi thẳng thắn đưa mặt vùi vào hõm vai đối phương, nhắm chính xác vùng da cổ trắng mịn mà để lại toàn vết tích ái muội.
Bàn tay ma giáo mang theo lực đạo xoa nắn quả bồng đào căng mịn. Anh ta thật biết cách tạo điểm kích thích, khi mà đầu ngón trỏ cứ day day vào đầu nhụy hoa mẩn cảm, khiến cả cơ thể cô gái không ngừng truyền tới cảm giác lâng lâng khó tả.
Những ngón tay thon dài với móng sắc bén đang bấu vào bả vai của người đàn ông, chính xác là bấu hẳn vào da vì anh ta đã sớm cởi trần, để lộ vòm ngực có lông đen thưa thớt trên làn da màu đồng mạnh mẽ, từng múi bụng săn chắc suốt sáu năm qua chưa từng thay đổi. Cảnh tượng ái muội này, thoắt chốc khiến Liêu Tử Diệp nhớ đến cái đêm cô bạo gan hạ thuốc anh để thành công tính kế và vô tình sinh ra hai tiểu bảo.
“Quân Kỳ! Đừng mà… Ưm~…”
Vẫn là thanh âm rên rỉ kiều suyễn có chút thỏa mãn của người phụ nữ, khi anh ta lại gặm tới hai viên ngọc nhạy cảm trên đỉnh đồi trắng mịn của cô. Cánh lưỡi linh hoạt của anh điêu luyện lả lướt, mỗi phút mỗi giây chạm trán đều tạo ra khoái cảm làm cô khó lòng kiểm soát.
Cơ thể nửa ngồi nửa nằm của cô đã mỏi nên muốn ngã lưng, anh liền hiểu ý đưa tay nâng nịu đặt cô nằm xuống. Lúc này thì anh lại nhanh chóng đưa đầu lưỡi lướt một lượt dài từ trên ngực xuống tới ngã ba đường tình, dọc đến cặp đùi thon thả, từng cử chỉ đều khiến Liêu Tử Diệp rùng mình, thăng hoa khó tả.
Ngô Quân Kỳ rất nhanh, mới đó lại chuyển lên trên gặm lấy phiến môi anh đào của cô rồi, bàn tay hư hỏng lại nung nấu ý định biến thái với đóa hoa tuyệt sắc trước cửa mật động có nhiều mật vị ướt át. Anh ta thao túng cô bằng nụ hôn nhiệt huyết trên môi, song song cùng lúc lại đưa ngón tay giữa thon dài đâm vào khe động nhỏ, bỗng nhiên khiến Tử Diệp giật mình uốn éo, vội đẩy anh ra, mà bất thành.
Biết rõ đối phương muốn gì, nên anh nào để cô thành công trong lối suy nghĩ chống cự. Nhanh nhẹn cởi thắt lưng, đưa “anh bạn nhỏ” trong quần xuất hiện và mạnh dạn kéo tay cô đặt vào đó. Bấy giờ, Ngô Quân Kỳ mới thôi hôn để nhìn sâu vào mắt cô gái, rồi thâm trầm đặt ra câu hỏi:
“Nó nhớ em đến gầy gò hẳn đi rồi, thấy không?”
“Anh… Cái đồ biến thái.” Liêu Tử Diệp bậm môi, bất mãn mắng thành lời.
“Suy cho cùng, vẫn không thể bằng em. Còn nhớ đêm đó không? Cái đêm em tính kế, đẩy anh lên giường và bắt anh làm ngựa cho em cưỡi suốt đêm. Vốn định sáng ngủ dậy sẽ bắt em chịu trách nhiệm, chiếm tiện nghi em đến hết đời cho hả giận, nào ngờ, vừa tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau đã không thể tìm gặp em. Nói xem, lát nữa anh nên dùng sức mấy phần sức mới nguôi ngoai được nỗi ấm ức này?”
Ngô Quân Kỳ nhướn mày, mắt thâm tình nhìn cô tựa chút uất ức, nhưng vẫn còn đó chút kiêu ngạo với nụ cười tà mị trên môi.
“Lúc đó, anh đã đưa đơn ly hôn có chữ ký rõ ràng, thì lẽ nào tôi còn mặt dày cố tình tỏ ra không hiểu.”
Nhắc tới chuyện cũ, lòng cô lại lạnh đi mấy phần. Bởi vì, đó cũng là nỗi đau cô từng trải hơn hai năm…
“Thì anh cũng phải xem tâm ý của em thế nào. Dù gì cũng đã tới thời hạn kết thúc hợp đồng, nếu lúc đó em nói không muốn, anh liền tác thành ngay thôi.”
“Chứ không phải bạch nguyệt quang trong lòng anh trở về rồi, nên liền xem tôi như ngọn cỏ ven đường?” Liêu Tử Diệp ấm ức thấy rõ.
Thấy vậy, Ngô Quân Kỳ liền cúi xuống hôn chụt lên môi cô một cái, rồi mới nhẹ giọng dỗ dành:
“Đều tại anh yêu đương không rõ, con tim cần gì cũng không biết, nên mới khiến em ủy khuất ngần ấy năm. Thôi thì, để tối nay anh bù đắp cho em.”
Vừa nói hết câu, Ngô Quân Kỳ đã trực tiếp đi vào tư thế sẵn sàng lâm trận làm tình. Một tay anh cầm “thằng nhỏ” tay kia cố định một bên đùi đối phương, song, cứ nhắm ngay vào huyet nhỏ mà đưa đầu dưới to tướng tiến vào.
“A đau! Đồ khốn này, anh còn chưa cho tôi màn dạo đầu mà…”