Chương 23: Lâm trận cục súc
Cần chi màn dạo đầu cho lâu lắc lâu lơ, Ngô Quân Kỳ vừa đưa được quần áo rời khỏi cơ thể Liêu Tử Diệp, đã lập tức vào tư thế chiếm tiện nghi.
Vật thể nam tính của anh ta vẫn như sáu năm trước, là “khẩu súng” chất lượng, là một chiếc “côn” vừa to vừa dài, cứ “đánh” đâu thắng đó, khả năng bắn một lần đã trúng đích là cực kỳ cao.
Ngô Quân Kỳ quỳ gối trên nệm mềm, tay đặt trên đầu gối bạn tình, tay kia tham lam chạm vào vòng một căng tròn đang không ngừng lắc lư theo từng nhịp điệu anh đưa đẩy.
“A~… Đồ khốn này, anh có thể nhẹ hơn chút không hả?”
Liêu Tử Diệp lại bất mãn kêu la. Ngô Quân Kỳ nghe xong, vẫn bình thản vẽ ra đường cong nóng bỏng, gợi tình. Bên cạnh đó còn có âm thanh phành phạch giữa nơi giao thoa từ hai vùng nhạy cảm, cứ mỗi lần anh thúc vào với lực đạo mạnh mẽ thì tiếng vang càng lớn, Tử Diệp càng thấy đau vì đầu nấm ngang ngược kia cứ đâm sâu vào trong như thể sắp đâm rách tử cung.
“Đừng mắng nữa, ngoan ngoãn gọi chồng đi nào.”
Đỉnh cao của vô sỉ là đây chứ còn đâu. Anh ta yêu và chiếm hữu một cách bất ngờ, làm cô muốn bật ngửa với cái giọng điệu bá đạo vừa nghe.
“Vô sỉ, anh cút đi cho tôi.”
Và anh ta lại bị mắng, mắng không thương tiếc với những ngôn từ thật khó nghe, thế mà vẫn ung dung mỉm cười, song, lực va chạm giữa hạ thân chợt chậm lại, đến khi Tử Diệp hiểu được vấn đề thì là lúc đối phương đã cúi xuống gặm lấy nhụy hoa nhỏ nhắn trên đôi gò bồng của cô.
Anh ta cứ như vậy, vừa luân động không ngừng bên dưới, vừa kích thích bên trên, như khiêu khích giới hạn chịu đựng của người phụ nữ.
Khoái cảm là một thứ gì đó không thể đè nén, cũng khó có thể kiểm soát, khi mà người đàn ông ấy cứ “đánh” vào điểm G của cô. Anh ta hư lắm, đã dùng vật nam tính thúc vào chỗ đó, thế mà ngón tay tinh nghịch còn ấn vào điểm kích thích nhất, khiến cô một phen năm không yên ổn.
“Chết tiệt! Anh đừng day vào chỗ đó mà…a~.”
Liêu Tử Diệp bấu chặt vào drap trải giường, không nhịn được cảm giác thăng hoa khoái lạc với từng động tác khiêu khích của người đàn ông, mà phải buông tiếng chửi thề. Trong khi đó, cơ thể cô lại thành thật đến mức liên tục ưỡn ẹo, sống lưng hết nâng lên lại hạ xuống trông thật cường điệu.
Nhìn thấy dáng vẻ sung sướng nhưng phải tỏ ra bất mãn của người phụ nữ, Ngô Quân Kỳ chỉ có thay phiên vẽ ra những nụ cười ma mị, khoái chí, động tác làm tình mỗi lúc một nhiệt huyết, cuồng cháy không mệt.
Kiểu này chán, anh ta lại đổi kiểu mới. Bắt cô nằm nghiêng sang một bên, lấy chân vắt hẳn lên vai, rồi anh tha hồ chơi trò chống đẩy, mặc cho Liêu Tử Diệp đang oai oán ngóc đầu lên nhìn trong tâm thế sắp sửa phát điên.
Chơi kiểu này, cái thứ vừa to vừa dài đó sẽ đâm sâu hun hút vào trong, thế thì sao cô chịu nổi?
“Ngô Quân Kỳ, dừng lại đi. Tư thế này… Không được đâu…”
“Em vừa bảo gì? Xưng tôi với anh cơ à?”
Người đàn ông đang trong cơn thỏa mãn vẫn hăng sức cất lời trả treo, cứ khiến Liêu Tử Diệp tức tới đỏ mặt tía tai, giậm chân đấm ngực, mới vừa lòng.
“Anh… Anh… A~, ưm… Nhẹ một chút được không hả?”
Chưa bao giờ! Chưa bao giờ có trường hợp làm tình mà bị mắng, bị nổi cáu, như Ngô Quân Kỳ hiện tại. Thế mà người bị mắng như anh ta vẫn đang ung dung cười đắc ý, trong khi đó buồn cười nhất lại là Liêu Tử Diệp, tiếng trước còn nỉ non rên rỉ, sang câu sau lại cáu bẳn nặng lời, vậy chứ cũng có đổi được chút nương tình nào của người đàn ông ấy đâu.
“Anh sẽ nhẹ, nếu em chịu biết điều một chút.”
Cùng với giọng điệu bá đạo, là động tác thúc sâu vào nơi tư mật của người phụ nữ, khiến cô cảm nhận được dường như vách tử cung yếu ớt của mình sắp rách ra tới nơi, vùng bụng dưới chợt truyền tới cơn đau thắt dữ dội, sắc mặt cô cũng tệ đi trông thấy.
“Tôi… Tôi thật sự rất đau mà…”
“Thì em cứ nói một câu gì đó làm anh vui, anh sẽ nhẹ nhàng, nâng niu hơn.”
Để dỗ dành bạn tình, Ngô Quân Kỳ đã cúi xuống gửi tặng cô một nụ hôn ngọt ngào lên vầng trán nhỏ. Sau đó, anh lại hăng say luân động, giờ không chỉ có âm thanh giao phối nồng cháy, mà còn có cả tiếng kẽo kẹt từ chiếc giường cũ đang đong đưa.
“Quân Kỳ! Em đau, đang đau thật…”
Liêu Tử Diệp cắn môi, âm giọng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vì đã tựa đầy mệt nhọc, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không đối xử tốt hơn với cô, vẫn ra ra vào vào nơi đó không ngừng nghỉ, ngược lại còn tác động với cường độ nhanh và mạnh hơn.
“Bảo bối, cố chịu thêm một chút! Anh sắp ra rồi…”
“Nhưng… đau mà… A, ưm… Quân Kỳ, dừng lại…”
Vật thể nam tính của anh ta vẫn như sáu năm trước, là “khẩu súng” chất lượng, là một chiếc “côn” vừa to vừa dài, cứ “đánh” đâu thắng đó, khả năng bắn một lần đã trúng đích là cực kỳ cao.
Ngô Quân Kỳ quỳ gối trên nệm mềm, tay đặt trên đầu gối bạn tình, tay kia tham lam chạm vào vòng một căng tròn đang không ngừng lắc lư theo từng nhịp điệu anh đưa đẩy.
“A~… Đồ khốn này, anh có thể nhẹ hơn chút không hả?”
Liêu Tử Diệp lại bất mãn kêu la. Ngô Quân Kỳ nghe xong, vẫn bình thản vẽ ra đường cong nóng bỏng, gợi tình. Bên cạnh đó còn có âm thanh phành phạch giữa nơi giao thoa từ hai vùng nhạy cảm, cứ mỗi lần anh thúc vào với lực đạo mạnh mẽ thì tiếng vang càng lớn, Tử Diệp càng thấy đau vì đầu nấm ngang ngược kia cứ đâm sâu vào trong như thể sắp đâm rách tử cung.
“Đừng mắng nữa, ngoan ngoãn gọi chồng đi nào.”
Đỉnh cao của vô sỉ là đây chứ còn đâu. Anh ta yêu và chiếm hữu một cách bất ngờ, làm cô muốn bật ngửa với cái giọng điệu bá đạo vừa nghe.
“Vô sỉ, anh cút đi cho tôi.”
Và anh ta lại bị mắng, mắng không thương tiếc với những ngôn từ thật khó nghe, thế mà vẫn ung dung mỉm cười, song, lực va chạm giữa hạ thân chợt chậm lại, đến khi Tử Diệp hiểu được vấn đề thì là lúc đối phương đã cúi xuống gặm lấy nhụy hoa nhỏ nhắn trên đôi gò bồng của cô.
Anh ta cứ như vậy, vừa luân động không ngừng bên dưới, vừa kích thích bên trên, như khiêu khích giới hạn chịu đựng của người phụ nữ.
Khoái cảm là một thứ gì đó không thể đè nén, cũng khó có thể kiểm soát, khi mà người đàn ông ấy cứ “đánh” vào điểm G của cô. Anh ta hư lắm, đã dùng vật nam tính thúc vào chỗ đó, thế mà ngón tay tinh nghịch còn ấn vào điểm kích thích nhất, khiến cô một phen năm không yên ổn.
“Chết tiệt! Anh đừng day vào chỗ đó mà…a~.”
Liêu Tử Diệp bấu chặt vào drap trải giường, không nhịn được cảm giác thăng hoa khoái lạc với từng động tác khiêu khích của người đàn ông, mà phải buông tiếng chửi thề. Trong khi đó, cơ thể cô lại thành thật đến mức liên tục ưỡn ẹo, sống lưng hết nâng lên lại hạ xuống trông thật cường điệu.
Nhìn thấy dáng vẻ sung sướng nhưng phải tỏ ra bất mãn của người phụ nữ, Ngô Quân Kỳ chỉ có thay phiên vẽ ra những nụ cười ma mị, khoái chí, động tác làm tình mỗi lúc một nhiệt huyết, cuồng cháy không mệt.
Kiểu này chán, anh ta lại đổi kiểu mới. Bắt cô nằm nghiêng sang một bên, lấy chân vắt hẳn lên vai, rồi anh tha hồ chơi trò chống đẩy, mặc cho Liêu Tử Diệp đang oai oán ngóc đầu lên nhìn trong tâm thế sắp sửa phát điên.
Chơi kiểu này, cái thứ vừa to vừa dài đó sẽ đâm sâu hun hút vào trong, thế thì sao cô chịu nổi?
“Ngô Quân Kỳ, dừng lại đi. Tư thế này… Không được đâu…”
“Em vừa bảo gì? Xưng tôi với anh cơ à?”
Người đàn ông đang trong cơn thỏa mãn vẫn hăng sức cất lời trả treo, cứ khiến Liêu Tử Diệp tức tới đỏ mặt tía tai, giậm chân đấm ngực, mới vừa lòng.
“Anh… Anh… A~, ưm… Nhẹ một chút được không hả?”
Chưa bao giờ! Chưa bao giờ có trường hợp làm tình mà bị mắng, bị nổi cáu, như Ngô Quân Kỳ hiện tại. Thế mà người bị mắng như anh ta vẫn đang ung dung cười đắc ý, trong khi đó buồn cười nhất lại là Liêu Tử Diệp, tiếng trước còn nỉ non rên rỉ, sang câu sau lại cáu bẳn nặng lời, vậy chứ cũng có đổi được chút nương tình nào của người đàn ông ấy đâu.
“Anh sẽ nhẹ, nếu em chịu biết điều một chút.”
Cùng với giọng điệu bá đạo, là động tác thúc sâu vào nơi tư mật của người phụ nữ, khiến cô cảm nhận được dường như vách tử cung yếu ớt của mình sắp rách ra tới nơi, vùng bụng dưới chợt truyền tới cơn đau thắt dữ dội, sắc mặt cô cũng tệ đi trông thấy.
“Tôi… Tôi thật sự rất đau mà…”
“Thì em cứ nói một câu gì đó làm anh vui, anh sẽ nhẹ nhàng, nâng niu hơn.”
Để dỗ dành bạn tình, Ngô Quân Kỳ đã cúi xuống gửi tặng cô một nụ hôn ngọt ngào lên vầng trán nhỏ. Sau đó, anh lại hăng say luân động, giờ không chỉ có âm thanh giao phối nồng cháy, mà còn có cả tiếng kẽo kẹt từ chiếc giường cũ đang đong đưa.
“Quân Kỳ! Em đau, đang đau thật…”
Liêu Tử Diệp cắn môi, âm giọng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vì đã tựa đầy mệt nhọc, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không đối xử tốt hơn với cô, vẫn ra ra vào vào nơi đó không ngừng nghỉ, ngược lại còn tác động với cường độ nhanh và mạnh hơn.
“Bảo bối, cố chịu thêm một chút! Anh sắp ra rồi…”
“Nhưng… đau mà… A, ưm… Quân Kỳ, dừng lại…”