Chương 15: Cứu kịp thời
Khom người tìm hết mọi ngóc ngách cuối cùng cô cũng thấy có cái gì đó trắng trắng nằm ở trong kẹt cửa. Dùng ít lực đẩy cánh cửa ra ngoài, trông thấy sợi chuỗi như bà Lý nói Lạc Liên nhanh chóng cúi thấp người hơn, nhặt nó lên.
“Tôi tìm thấy rồi.” Cô la lên đồng thời chống tay đứng dậy.
Cọng lông bào màu trắng vì nằm tuốt trong hóc nên dính khá nhiều bụi với mạng nhện. Lạc Liên có tâm lấy áo chùi cho cọng lông bào sạch sẽ nhưng chẳng thể nào đẩy ra được mấy cái tơ nhện dính cứng ngắc. Bất quá cô dùng tay khéo léo gỡ từng cái tơ nhện ra.
Ngộ thay lúc cô chạm vào cọng lông bào chẳng biết vì sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc. Hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê cọng lông bào bỗng cô nhận ra mình cũng từng chạm vào một cọng lông bào y hệt như vậy.
Cô nhớ đó là một cọng lông bào khi cô chạy tới nhà bà Hai có vô tình nhặt được. Đại não Lạc Liên chợt ý thức được việc gì đó, hai tay cô bắt đầu run run trước cái suy nghĩ đáng sợ vừa do mình nghĩ ra.
“Cô Liên, nếu tìm thấy rồi có thể đưa cho tôi không?” Bà Lý tiến lên vài bước, chìa tay ra muốn nhận lại xâu chuỗi bằng ngọc.
Thấy bà ta tiến lại gần Lạc Liên sợ hãi lùi về sau vài bước. Bà Lý nheo mắt nhìn cô, lúc này cô như đứng tim, kịp ý thức ra hành động vừa rồi của mình, ấp úng nói: “À...đây...”
Kiềm chế sự sợ hãi đang dâng trào trong lòng Lạc Liên run rẩy tiến lại, hai tay trao sợi chuỗi vào tay bà ta. Như có một thế lực tâm linh bí ẩn nào đó đứng sau điều khiển cô như một con rối, hai con ngươi của cô đang nhìn thẳng đột nhiên lại chuyển sang nhìn vào cái tay áo của bà Lý.
“Nó đó...chính là nó...”
Giọng bà Hai từ nơi nào vọng thẳng vào hai lỗ tai cô. Da gà da cóc lần lượt nổi cục cục khắp người khiến cho cô tiến không được, lùi cũng không xong.
“Cô Liên, cô bị làm sao vậy?” Bà Lý nhàn nhạt lên tiếng “Cô Liên, cô biết chuyện gì rồi à?”
Hai mắt Lạc Liên vẫn dán chặt vào tay áo của bà ta. Cô vừa nhìn liền đã nhận ra loại vải bà Lý đang mặc trên người y hệt như miếng vải ngày đó cô tìm được ở nhà bà Hai.
“CHÍNH NÓ ĐÓ! LÀ NÓ GIẾT TAO! NÓ ĐÓ...NÓ ĐÓ!!!”
Dường như bà Hai biết cô đã nhận ra điều gì đó bèn nói cho cô biết.
Lạc Liên nhắm tịt hai mắt lại, bịt chặt hai tai, cố gắng loại bỏ giọng nói của bà Hai ra khỏi đầu nhưng đều vô tác dụng.
Bên ngoài, trời đang trong xanh bất thình lình mây đen kéo đến dữ dội, bủa kín cả bầu trời bao la rộng lớn, sấm chớp rền vang sau tầng tầng lớp lớp. Tự nhiên cô cảm thấy mình như đang gánh trên lưng một cục đá nặng chục ký, ghì chặt cả người của cô xuống.
Lạc Liên mở mắt ra, ngẩng lên vẫn thấy bà Lý đứng ở vị trí cũ nhưng bà ta không nhìn cô mà chăm chú nhìn một ai khác ở phía sau. Một mớ tóc dài nhầy nhụa bởi một thứ chất lỏng màu trắng, dính bệt lại với nhau thành một mảng lớn, buông xoã hai bên má Lạc Liên.
*Rắc! Rắc!...”
Tiếng xương giòn tan kêu lên từng tiếng rơm rớp. Lạc Liên kêu lên một tiếng đầy đau đớn: “Aaaa!!!”
Bà Lý đứng đó nhìn được một lúc, không biết bà ta nghĩ gì trong đầu liền lấy một cây roi dài giấu ở tay áo, quất vào trong người cô khiến cho cô đã đau đớn lại càng trở nên thống khổ hơn. Miệng bà ta phát ra những thứ ngôn ngữ kỳ lạ, liên hồi quất roi lên người Lạc Liên.
Song hành cùng những tiếng rên đau đớn của cô là tiếng hét thảm thiết của bà Hai. Lạc Liên có cảm giác bà Hai đang ở trên lưng của mình, không ngừng tê dại vì bị bà Lý quất roi vào người.
“Dừng...dừng lại!!!” Lạc Liên khổ sở cất giọng ngăn bà ta nhưng bà ta không hề để những lời cô nói cho lọt vào tai.
Một luồn gió lớn từ bên ngoài lùa mạnh vào bên trong căn nhà, thổi tung cả cô và bà Lý ra phía xa. Lạc Liên đập thẳng cả cái lưng vào trong vách tường tưởng chừng như đã bị gãy xương tới nơi.
“Liên...”
Thanh âm của một nam nhân liên tục gọi tên cô. Cô nghe thấy nhưng tầm mắt lại không thể nhìn rõ, chỉ mờ mờ thấy bóng hình của ai đó, tim bất ngờ cô xao xuyến, hóc mắt cay xé.
...
“Liên, nàng không sao chứ? Xin lỗi, là tại ta...là tại ta đến trễ.”
“...”
Cả người cô tựa hồ như đang bị cả ngàn cọng xích kiềm chặt lại, kéo tứ chi của cô ra làm bốn phía, thể xác như đang bị gặm nhấm, dày xé tâm can. Cơn đau vượt qua ngưỡng chịu đựng khiến cho Lạc Liên bật tung người ra khỏi giường, trực tiếp phun một ngụm máu đỏ tươi ra khỏi miệng.
“Trời ơi!! Con tôi.”
Mẹ cô hoảng hốt chạy lại đỡ cô từ phía sau “Thầy Điền ơi...thầy Điền ơi!!!”
Thầy Điền hối hả từ bên ngoài vào, nhìn thấy mấy cây kim do ông ghim trên người cô bây giờ vương vãi khắp ở dưới đất, một phen làm cho thầy Điền ngớ người vài giây.
“Mau...mau đặt nó nằm xuống.”
“Tôi tìm thấy rồi.” Cô la lên đồng thời chống tay đứng dậy.
Cọng lông bào màu trắng vì nằm tuốt trong hóc nên dính khá nhiều bụi với mạng nhện. Lạc Liên có tâm lấy áo chùi cho cọng lông bào sạch sẽ nhưng chẳng thể nào đẩy ra được mấy cái tơ nhện dính cứng ngắc. Bất quá cô dùng tay khéo léo gỡ từng cái tơ nhện ra.
Ngộ thay lúc cô chạm vào cọng lông bào chẳng biết vì sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc. Hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê cọng lông bào bỗng cô nhận ra mình cũng từng chạm vào một cọng lông bào y hệt như vậy.
Cô nhớ đó là một cọng lông bào khi cô chạy tới nhà bà Hai có vô tình nhặt được. Đại não Lạc Liên chợt ý thức được việc gì đó, hai tay cô bắt đầu run run trước cái suy nghĩ đáng sợ vừa do mình nghĩ ra.
“Cô Liên, nếu tìm thấy rồi có thể đưa cho tôi không?” Bà Lý tiến lên vài bước, chìa tay ra muốn nhận lại xâu chuỗi bằng ngọc.
Thấy bà ta tiến lại gần Lạc Liên sợ hãi lùi về sau vài bước. Bà Lý nheo mắt nhìn cô, lúc này cô như đứng tim, kịp ý thức ra hành động vừa rồi của mình, ấp úng nói: “À...đây...”
Kiềm chế sự sợ hãi đang dâng trào trong lòng Lạc Liên run rẩy tiến lại, hai tay trao sợi chuỗi vào tay bà ta. Như có một thế lực tâm linh bí ẩn nào đó đứng sau điều khiển cô như một con rối, hai con ngươi của cô đang nhìn thẳng đột nhiên lại chuyển sang nhìn vào cái tay áo của bà Lý.
“Nó đó...chính là nó...”
Giọng bà Hai từ nơi nào vọng thẳng vào hai lỗ tai cô. Da gà da cóc lần lượt nổi cục cục khắp người khiến cho cô tiến không được, lùi cũng không xong.
“Cô Liên, cô bị làm sao vậy?” Bà Lý nhàn nhạt lên tiếng “Cô Liên, cô biết chuyện gì rồi à?”
Hai mắt Lạc Liên vẫn dán chặt vào tay áo của bà ta. Cô vừa nhìn liền đã nhận ra loại vải bà Lý đang mặc trên người y hệt như miếng vải ngày đó cô tìm được ở nhà bà Hai.
“CHÍNH NÓ ĐÓ! LÀ NÓ GIẾT TAO! NÓ ĐÓ...NÓ ĐÓ!!!”
Dường như bà Hai biết cô đã nhận ra điều gì đó bèn nói cho cô biết.
Lạc Liên nhắm tịt hai mắt lại, bịt chặt hai tai, cố gắng loại bỏ giọng nói của bà Hai ra khỏi đầu nhưng đều vô tác dụng.
Bên ngoài, trời đang trong xanh bất thình lình mây đen kéo đến dữ dội, bủa kín cả bầu trời bao la rộng lớn, sấm chớp rền vang sau tầng tầng lớp lớp. Tự nhiên cô cảm thấy mình như đang gánh trên lưng một cục đá nặng chục ký, ghì chặt cả người của cô xuống.
Lạc Liên mở mắt ra, ngẩng lên vẫn thấy bà Lý đứng ở vị trí cũ nhưng bà ta không nhìn cô mà chăm chú nhìn một ai khác ở phía sau. Một mớ tóc dài nhầy nhụa bởi một thứ chất lỏng màu trắng, dính bệt lại với nhau thành một mảng lớn, buông xoã hai bên má Lạc Liên.
*Rắc! Rắc!...”
Tiếng xương giòn tan kêu lên từng tiếng rơm rớp. Lạc Liên kêu lên một tiếng đầy đau đớn: “Aaaa!!!”
Bà Lý đứng đó nhìn được một lúc, không biết bà ta nghĩ gì trong đầu liền lấy một cây roi dài giấu ở tay áo, quất vào trong người cô khiến cho cô đã đau đớn lại càng trở nên thống khổ hơn. Miệng bà ta phát ra những thứ ngôn ngữ kỳ lạ, liên hồi quất roi lên người Lạc Liên.
Song hành cùng những tiếng rên đau đớn của cô là tiếng hét thảm thiết của bà Hai. Lạc Liên có cảm giác bà Hai đang ở trên lưng của mình, không ngừng tê dại vì bị bà Lý quất roi vào người.
“Dừng...dừng lại!!!” Lạc Liên khổ sở cất giọng ngăn bà ta nhưng bà ta không hề để những lời cô nói cho lọt vào tai.
Một luồn gió lớn từ bên ngoài lùa mạnh vào bên trong căn nhà, thổi tung cả cô và bà Lý ra phía xa. Lạc Liên đập thẳng cả cái lưng vào trong vách tường tưởng chừng như đã bị gãy xương tới nơi.
“Liên...”
Thanh âm của một nam nhân liên tục gọi tên cô. Cô nghe thấy nhưng tầm mắt lại không thể nhìn rõ, chỉ mờ mờ thấy bóng hình của ai đó, tim bất ngờ cô xao xuyến, hóc mắt cay xé.
...
“Liên, nàng không sao chứ? Xin lỗi, là tại ta...là tại ta đến trễ.”
“...”
Cả người cô tựa hồ như đang bị cả ngàn cọng xích kiềm chặt lại, kéo tứ chi của cô ra làm bốn phía, thể xác như đang bị gặm nhấm, dày xé tâm can. Cơn đau vượt qua ngưỡng chịu đựng khiến cho Lạc Liên bật tung người ra khỏi giường, trực tiếp phun một ngụm máu đỏ tươi ra khỏi miệng.
“Trời ơi!! Con tôi.”
Mẹ cô hoảng hốt chạy lại đỡ cô từ phía sau “Thầy Điền ơi...thầy Điền ơi!!!”
Thầy Điền hối hả từ bên ngoài vào, nhìn thấy mấy cây kim do ông ghim trên người cô bây giờ vương vãi khắp ở dưới đất, một phen làm cho thầy Điền ngớ người vài giây.
“Mau...mau đặt nó nằm xuống.”