Chương 40
Chu Lạc đi đến phòng chờ 24 giờ, sáng hôm sau Trần Binh đã sớm chờ ở cửa, tuy rằng tính tình cậu lãnh đạm, nhưng hắn nhìn ra cậu đang nhíu mày lo lắng
" Đã xác định được vị trí của mấy người họ, Trần Văn đang ở đấy trông chừng " Hắn trấn an, bước chân di chuyển chuyển nhanh dẫn đường cho cậu
Trong khu cũng bố trí đơn giản, những nơi đi qua, tất cả đều là dựng lều tạm thời, túp lều nho nhỏ thẳng tắp từng hàng, trên đỉnh lều được đánh những con số, bên cạnh là quần áo được phơi dưới ánh nắng
Sinh hoạt mặc dù có phần khó khăn, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn ngập hy vọng
Trần Văn vẫn tay với bọn họ, hai người đi qua, thấy đứng bên cạnh là Chu Lâm, rốt cuộc trên mặt cũng có chút vui vẻ
" Anh trai " Chu Lâm tiến lên ôm cậu
Chu Lạc " Mẹ đâu "
Nụ cười trên mặt Chu Lâm cứng đờ, giọng nói nhỏ dần " Mẹ đang trên đường chạy trốn, vì cứu người bị thương cánh tay, trong căn cứ không có thuốc, chỉ có thể băng bó sơ qua "
Kiều An trong lều trai nghe thấy giọng nói liền chui ra, nhóc không giống Chu Lâm xúc động ôm Chu Lạc, nhưng trong mắt lại léo lên ánh sáng
Chu Lạc cúi người tránh né Kiều An đi vào trong lều trại
Kiều An cúi đầu trong mắt đều là thất vọng, anh trai vẫn luôn không thích nhóc, nhóc có thể cảm nhận được, nhóc tận tình nỗ lực, nhưng là vẫn không làm cho anh trai thích mình
Minh Thư nằm ở lều trại, cả người đều mơ màng, đến khi nghe tiếng con trai cả mới cố gắng mở to hai hai mắt, quả nhiên nhìn thấy người mình ngày đêm mơ thấy. Bà giữ chặt Chu Lạc kích động nói
" Lạc Lạc, thật là con, thật tốt quá, con đều bình an không có việc gì, mẹ cứ con đã… Bình an là tốt, vài người chúng ta lại đoàn tụ, như này liền tốt "
Chu Lạc giúp mẹ kiểm tra vết thương, nhíu mày nói " Con đã nói như thế nào, mẹ phải tự bảo vệ tốt bản thân mình, nếu như có người nằm ở dưới chân mẹ, hay có người chết ở trước mặt mẹ, mẹ cũng không được có một tia dao động, trong nhà vì sao đột nhiên có nhiều tang thi như vậy? Có phải hay không là mẹ cứu người đem vào trong nhà? Nếu lại mềm lòng kiểu gì cũng hại chết bản thân! Thậm chí là hại chết tiểu Lâm "
Thanh âm Chu Lạc không khống chế được có chút lớn, lều trại không cách âm, người bên ngoài đều nghe thấy được hết
Minh Thư xấu hổ cúi đầu " Đều là mẹ sai, nếu không phải mẹ mềm lòng thì, Tiểu Lâm cùng những người khác cũng không lâm vào tình cảnh như này, càng sẽ không khiến bản thân trở nên như này. Con nói không sai, trước kia là do mẹ quá ngu ngốc, không nên không nghe lời con nói, tùy tùy tiện tiện người nào cũng đi cứu, con yên tâm, về sau mẹ không tái phạm loại lỗi nhỏ nhặt này. Lạc Lạc con tin mẹ, liền tính vì hai người các con, mẹ cũng sẽ không bao giờ đi làm chuyện ngu ngốc ".
||||| Truyện đề cử: |||||
Chu Lạc nhấp môi thành đường thẳng, kiểm tra vết thương trên tay Minh Thư, trầm mặc không nói gì
Cách tay vì chậm trễ điều trị, dẫn đến cánh tay ứ máu sưng quá lớn, sưng đến cánh tay trạng thái, lại không kịp thời chữa trị, cánh tay này của bà chỉ cần sợ hơn phân nửa là muốn bỏ đi
" Mẹ chờ ở đây " Chu Lạc khom lưng đi ra bên ngoài, bên ngoài trại đứng không ít người, đa số đều là người cậu không quen biết đang đứng xem kịch vui
Đây là khu bình ở căn cứ, giờ có nhân viên cao tầng ở đây, ai đều không hiếu kì
" Không nghĩ tới mấy người này vậy mà có chỗ dựa "
" Hừ, xem kịch thì nhỏ giọng một chút "
" Sợ gì chứ, nhìn thắng nhóc đó xinh đẹp như vậy, trong thời buổi hỗn loạn thì làm gì có chỗ dựa lớn, trừ khi là đi bán mông, nếu không thì là cái gì "
" Mày còn dám nói, đừng quên, lúc trước chính là mày làm hại ả đàn bà trong trại bị thương, nếu để người ta biết, xem chừng không lột da của mày là còn nhẹ "
Những lời này đều truyền hết vào trong lỗ tai của Chu Lạc và Trần Binh
Chu Lạc đi đến bên cạnh Trần Binh, đột nhiên quay người đối phương hướng, đá hai người phụ nữ còn đang tám có chuyện, ngã xoài trên mặt đất
Cậu không định tha cho họ, cánh tay mảnh khảnh duỗi ra, bóp chặt cổ của nữ nhân kia, nữ nhân nằm trên mặt đất lăn lộn, đau đớn đều không thể kêu ra, chỉ có thể chịu đựng, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi, tầm mắt trở nên mơ màng, muốn quơ tay chân để đẩy Chu Lạc ra nhưng cơ thể lại không có sức, hô hấp khó khăn, trong nháy mắt đã tưởng mình sắp chết rồi, nữ nhân vì quá sợ hãi mà ngất đi, Chu Lạc cũng buông tay mình ra
Nhìn sang nữ nhân bên cạnh, nở nụ cười âm hiểm
Nữ nhân này nhìn một màn vậy, trong lòng sợ hãi, trừng, nhưng nghĩ có nhiều người ở đây lại trừng mắt nhìn Chu Lạc " Mày muốn làm gì, trong căn cứ có quy định không được giết người bừa bãi "
Chu Lạc nhún vai làm như không có chuyện gì, nở nụ cười ranh mãnh
" Tôi đâu có giết bà ta, nhìn xem bà ta chỉ là bị dọa nên mới ngất xỉu thôi "
Nữ nhân nói tiếp" Vậy mày cũng không được vô duyên vô cớ đánh người "
" Tôi có đánh người sao " Chu Lạc nhìn những người đang bu xung quanh, những người này nhanh lùi ra xa một vòng
" Có thể ở chung với nhau tôi tự nhiên vui vẻ, hôm nay tôi nói luôn, ai dám động đến người nhà tôi một sợi tóc, thì kết cục chính là đây "
Chu Lạc đứng dậy dẫm lên cánh tay nữ nhân đang nằm bất tỉnh, dùng sức mà dẫm lên
Nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh, bị cơn đau làm tỉnh lại, lại lần nữa ngất đi, những người xung quanh cũng không dám tiến lên cứu giúp
" Đã xác định được vị trí của mấy người họ, Trần Văn đang ở đấy trông chừng " Hắn trấn an, bước chân di chuyển chuyển nhanh dẫn đường cho cậu
Trong khu cũng bố trí đơn giản, những nơi đi qua, tất cả đều là dựng lều tạm thời, túp lều nho nhỏ thẳng tắp từng hàng, trên đỉnh lều được đánh những con số, bên cạnh là quần áo được phơi dưới ánh nắng
Sinh hoạt mặc dù có phần khó khăn, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn ngập hy vọng
Trần Văn vẫn tay với bọn họ, hai người đi qua, thấy đứng bên cạnh là Chu Lâm, rốt cuộc trên mặt cũng có chút vui vẻ
" Anh trai " Chu Lâm tiến lên ôm cậu
Chu Lạc " Mẹ đâu "
Nụ cười trên mặt Chu Lâm cứng đờ, giọng nói nhỏ dần " Mẹ đang trên đường chạy trốn, vì cứu người bị thương cánh tay, trong căn cứ không có thuốc, chỉ có thể băng bó sơ qua "
Kiều An trong lều trai nghe thấy giọng nói liền chui ra, nhóc không giống Chu Lâm xúc động ôm Chu Lạc, nhưng trong mắt lại léo lên ánh sáng
Chu Lạc cúi người tránh né Kiều An đi vào trong lều trại
Kiều An cúi đầu trong mắt đều là thất vọng, anh trai vẫn luôn không thích nhóc, nhóc có thể cảm nhận được, nhóc tận tình nỗ lực, nhưng là vẫn không làm cho anh trai thích mình
Minh Thư nằm ở lều trại, cả người đều mơ màng, đến khi nghe tiếng con trai cả mới cố gắng mở to hai hai mắt, quả nhiên nhìn thấy người mình ngày đêm mơ thấy. Bà giữ chặt Chu Lạc kích động nói
" Lạc Lạc, thật là con, thật tốt quá, con đều bình an không có việc gì, mẹ cứ con đã… Bình an là tốt, vài người chúng ta lại đoàn tụ, như này liền tốt "
Chu Lạc giúp mẹ kiểm tra vết thương, nhíu mày nói " Con đã nói như thế nào, mẹ phải tự bảo vệ tốt bản thân mình, nếu như có người nằm ở dưới chân mẹ, hay có người chết ở trước mặt mẹ, mẹ cũng không được có một tia dao động, trong nhà vì sao đột nhiên có nhiều tang thi như vậy? Có phải hay không là mẹ cứu người đem vào trong nhà? Nếu lại mềm lòng kiểu gì cũng hại chết bản thân! Thậm chí là hại chết tiểu Lâm "
Thanh âm Chu Lạc không khống chế được có chút lớn, lều trại không cách âm, người bên ngoài đều nghe thấy được hết
Minh Thư xấu hổ cúi đầu " Đều là mẹ sai, nếu không phải mẹ mềm lòng thì, Tiểu Lâm cùng những người khác cũng không lâm vào tình cảnh như này, càng sẽ không khiến bản thân trở nên như này. Con nói không sai, trước kia là do mẹ quá ngu ngốc, không nên không nghe lời con nói, tùy tùy tiện tiện người nào cũng đi cứu, con yên tâm, về sau mẹ không tái phạm loại lỗi nhỏ nhặt này. Lạc Lạc con tin mẹ, liền tính vì hai người các con, mẹ cũng sẽ không bao giờ đi làm chuyện ngu ngốc ".
||||| Truyện đề cử: |||||
Chu Lạc nhấp môi thành đường thẳng, kiểm tra vết thương trên tay Minh Thư, trầm mặc không nói gì
Cách tay vì chậm trễ điều trị, dẫn đến cánh tay ứ máu sưng quá lớn, sưng đến cánh tay trạng thái, lại không kịp thời chữa trị, cánh tay này của bà chỉ cần sợ hơn phân nửa là muốn bỏ đi
" Mẹ chờ ở đây " Chu Lạc khom lưng đi ra bên ngoài, bên ngoài trại đứng không ít người, đa số đều là người cậu không quen biết đang đứng xem kịch vui
Đây là khu bình ở căn cứ, giờ có nhân viên cao tầng ở đây, ai đều không hiếu kì
" Không nghĩ tới mấy người này vậy mà có chỗ dựa "
" Hừ, xem kịch thì nhỏ giọng một chút "
" Sợ gì chứ, nhìn thắng nhóc đó xinh đẹp như vậy, trong thời buổi hỗn loạn thì làm gì có chỗ dựa lớn, trừ khi là đi bán mông, nếu không thì là cái gì "
" Mày còn dám nói, đừng quên, lúc trước chính là mày làm hại ả đàn bà trong trại bị thương, nếu để người ta biết, xem chừng không lột da của mày là còn nhẹ "
Những lời này đều truyền hết vào trong lỗ tai của Chu Lạc và Trần Binh
Chu Lạc đi đến bên cạnh Trần Binh, đột nhiên quay người đối phương hướng, đá hai người phụ nữ còn đang tám có chuyện, ngã xoài trên mặt đất
Cậu không định tha cho họ, cánh tay mảnh khảnh duỗi ra, bóp chặt cổ của nữ nhân kia, nữ nhân nằm trên mặt đất lăn lộn, đau đớn đều không thể kêu ra, chỉ có thể chịu đựng, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi, tầm mắt trở nên mơ màng, muốn quơ tay chân để đẩy Chu Lạc ra nhưng cơ thể lại không có sức, hô hấp khó khăn, trong nháy mắt đã tưởng mình sắp chết rồi, nữ nhân vì quá sợ hãi mà ngất đi, Chu Lạc cũng buông tay mình ra
Nhìn sang nữ nhân bên cạnh, nở nụ cười âm hiểm
Nữ nhân này nhìn một màn vậy, trong lòng sợ hãi, trừng, nhưng nghĩ có nhiều người ở đây lại trừng mắt nhìn Chu Lạc " Mày muốn làm gì, trong căn cứ có quy định không được giết người bừa bãi "
Chu Lạc nhún vai làm như không có chuyện gì, nở nụ cười ranh mãnh
" Tôi đâu có giết bà ta, nhìn xem bà ta chỉ là bị dọa nên mới ngất xỉu thôi "
Nữ nhân nói tiếp" Vậy mày cũng không được vô duyên vô cớ đánh người "
" Tôi có đánh người sao " Chu Lạc nhìn những người đang bu xung quanh, những người này nhanh lùi ra xa một vòng
" Có thể ở chung với nhau tôi tự nhiên vui vẻ, hôm nay tôi nói luôn, ai dám động đến người nhà tôi một sợi tóc, thì kết cục chính là đây "
Chu Lạc đứng dậy dẫm lên cánh tay nữ nhân đang nằm bất tỉnh, dùng sức mà dẫm lên
Nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh, bị cơn đau làm tỉnh lại, lại lần nữa ngất đi, những người xung quanh cũng không dám tiến lên cứu giúp