Chương 41
Những người xung quanh đều rùng mình trước hành động của Chu Lạc, bọn họ đều không tự giác được lùi ra xa, rất sợ người tiếp theo giống nữ nhân trên đường mặt đất, chính là mình
Thấy đám người bị dọa sợ, Chu Lạc mới vui vẻ đi đến chỗ Trần Binh
" Anh biết gần đây chỗ nào có thuốc không "
" Cậu lại muốn ra ngoài " Trần Binh hơi nhăn nhăn mi
" Nếu không anh cho tôi thuốc "
Trần Binh ngẩn người muốn giúp cậu, nhưng lại hơi khó xử, căn cứ mấy nghìn người chẳng lẽ đến một chút thuốc cũng không có. Chính là căn cứ quá nhiều người, mà thuốc lại quá ít, cứu một người không thành vấn đề, nhưng cứu nhiều người lại không thể
Căn cứ có quy định, trường hợp đặc biệt cứu người là có, nhưng những người đó phải có cống hiến lớn cho căn cứ
Với thân phận của Trần Binh hiện giờ, còn không có được quyền lợi đó, nhưng hắn định đi tìm Tống Lập, hắn tin tưởng đối với chuyện nhỏ này Tống Lập không quá khó xử, dù sao hắn còn đang trông chờ vào bồn chứa xăng đâu
" Cậu đợi ở đây, tôi đi tìm Tống Lập nghĩ cách " Trần Binh thực nghiêm túc nói
Chu Lạc chỉ là câu nói đùa, cũng không nhất định phải ra ngoài tìm thuốc, trong không gian của cậu có thuốc, chỉ là hiện tại không tiện lấy ra, đi ra ngoài chỉ là cái cớ để che đậy tai mắt
Không nghĩ tới Trần Binh lại toàn tâm toàn ý, giúp cậu suy nghĩ như vậy, Chu Lạc giữ chặt Trần Binh lại
" Đừng đi tìm hắn, tôi tự mình ra ngoài tìm "
Giao dịch với Tống Lập hiện giờ vẫn chưa hoàn thành, nếu lại đi nhờ vả hắn, chỉ sợ hắn lại được nước lấn tới ép giá, những thứ cậu muốn cũng sẽ ít đi vài phần
" Hiện tại mẹ cậu…" Trần Binh thay cậu lo lắng
" Không sao, mẹ tôi có thể chịu đựng thêm " Chu Lạc quay lại lều trại, dút Giang Minh uống một viên thuốc giảm đau, rồi mới quay lại dặn dò Chu Lâm
" Chăm sóc mẹ thật tốt, anh đi ra ngoài rồi sẽ về, hai giờ sau đến khu phòng quan sát tìm anh "
" Anh, để em đi cùng anh " Chu Lâm không yên tâm, hắn muốn đi cùng phụ giúp anh trai, chứ không phải lần nào nguy hiểm cũng là anh trai đứng ra bảo vệ bọn họ
" Em đi rồi, ai sẽ ở đây bảo vệ mẹ " Chu Lâm cúi đầu không nói gì, hắn hiện tại vẫn còn quá yếu không thể bảo vệ mẹ và anh trai, còn làm cho mẹ bị thương
Mạnh Luân một bên chen vào " Nếu không vẫn là để tôi đi cùng đi, tôi sức lực lớn có thể khiêng đồ vật "
" Một ít thuốc cũng cần cậu đến vác " Chu Lạc cự tuyệt bọn họ " Một mình tôi đi ra ngoài, mấy người cũng đừng đi theo "
Trần Binh vốn định đi cùng cậu, nghe cậu nói vậy cũng từ bỏ ý định, cậu thích hành động một mình, hắn khẳng định cũng bị từ chối
Nghĩ vậy hắn liền từ bỏ hy vọng, thay đổi chiến lược nói
" Tống Lập bên kia nói, cậu muốn hàng, hiện đã tới rồi, khi nào thì hành động "
" Tới rồi "
Cũng thật nhanh đi
Chu Lạc nhìn về Giang Minh trong lều trại, quay đầu nói với Trần Binh " Dẫn tôi đi xem hàng "
Nếu lần này thành công, mang bồn chứa xăng về cũng không tồi
Mười mấy tấn bồn chứa xăng đều ở đó, những căn cứ khác nhất định cũng muốn, thời gian càng lâu đối với cậu đều không phải chuyện tốt, đến lúc đó đừng nói lấy được lô vũ khí, mà ngay cả xe bồn chứa xăng đều biến mất
Chu Lạc cùng Trần Binh đi đến chỗ Tống Lập, đồ vật cậu muốn đều ở đây
" Tống lão đầu, vũ khí tôi hiện tại đều muốn hết, còn có, an bài cho tôi một chỗ tốt để ở, đáp ứng hết điều kiện, tôi liền chuẩn bị xuất phát " Chu Lạc nói mặt không đổi sắc
" Hừ, cậu đừng có được một thước lại muốn lấn thêm một thước " Tống Lập từ trên ghế đứng dậy, tức giận nói
" Cậu đừng quên lần trước cậu đã đáp ứng tôi, bây giờ cậu lại muốn toàn bộ vũ khí, ai biết cậu có ôm toàn bộ vũ khí rồi bỏ chạy hay không "
" Tống lão đầu, trừ tôi ra không ai đồng ý tiếp nhiệm vụ này, ông không có tư cách đàm phán "
Tống gia hai anh em trên đường làm nhiệm vụ tập thể tử vong, chuyện này đã truyền đến hết các ngóc ngách trong căn cứ, cộng thêm việc căn cứ gặp khủng hoảng, nguyên bản không ai muốn ra ngoài
Căn cứ nhiều người như vậy, sau sự việc kia số người chịu đi ra ngoài chỉ còn một nửa, những nơi họ đi đến đều là nơi đã thanh trừ tang thi, hoặc cũng là nơi hẻo lánh, rất ít người chịu đi tìm đồ ăn, vật tư trở về
Đến những người đã may mắn kích phát dị năng, nhưng vì không có tinh thạch, không thể thăng cấp dị năng thì đều đồng dạng yếu kém. Mà thời gian kích phát dị năng chưa lâu, còn không biết vận dụng dị năng, mấy người đó cũng đều không có tác dụng
" Cậu cũng thật biết há miệng đòi tiên " Tống Lập tức đến run người " Cậu không sợ, sau khi tôi lấy được đồ sẽ cho người giết người diệt khẩu sao "
" Chuyện sau đó thì cứ đến đến sau đó giải quyết " Chu Lạc khiêu khích
" Nếu ông có hứng thú, đợi đến khi đó, tôi sẽ cùng ông hàn huyên "
Thấy đám người bị dọa sợ, Chu Lạc mới vui vẻ đi đến chỗ Trần Binh
" Anh biết gần đây chỗ nào có thuốc không "
" Cậu lại muốn ra ngoài " Trần Binh hơi nhăn nhăn mi
" Nếu không anh cho tôi thuốc "
Trần Binh ngẩn người muốn giúp cậu, nhưng lại hơi khó xử, căn cứ mấy nghìn người chẳng lẽ đến một chút thuốc cũng không có. Chính là căn cứ quá nhiều người, mà thuốc lại quá ít, cứu một người không thành vấn đề, nhưng cứu nhiều người lại không thể
Căn cứ có quy định, trường hợp đặc biệt cứu người là có, nhưng những người đó phải có cống hiến lớn cho căn cứ
Với thân phận của Trần Binh hiện giờ, còn không có được quyền lợi đó, nhưng hắn định đi tìm Tống Lập, hắn tin tưởng đối với chuyện nhỏ này Tống Lập không quá khó xử, dù sao hắn còn đang trông chờ vào bồn chứa xăng đâu
" Cậu đợi ở đây, tôi đi tìm Tống Lập nghĩ cách " Trần Binh thực nghiêm túc nói
Chu Lạc chỉ là câu nói đùa, cũng không nhất định phải ra ngoài tìm thuốc, trong không gian của cậu có thuốc, chỉ là hiện tại không tiện lấy ra, đi ra ngoài chỉ là cái cớ để che đậy tai mắt
Không nghĩ tới Trần Binh lại toàn tâm toàn ý, giúp cậu suy nghĩ như vậy, Chu Lạc giữ chặt Trần Binh lại
" Đừng đi tìm hắn, tôi tự mình ra ngoài tìm "
Giao dịch với Tống Lập hiện giờ vẫn chưa hoàn thành, nếu lại đi nhờ vả hắn, chỉ sợ hắn lại được nước lấn tới ép giá, những thứ cậu muốn cũng sẽ ít đi vài phần
" Hiện tại mẹ cậu…" Trần Binh thay cậu lo lắng
" Không sao, mẹ tôi có thể chịu đựng thêm " Chu Lạc quay lại lều trại, dút Giang Minh uống một viên thuốc giảm đau, rồi mới quay lại dặn dò Chu Lâm
" Chăm sóc mẹ thật tốt, anh đi ra ngoài rồi sẽ về, hai giờ sau đến khu phòng quan sát tìm anh "
" Anh, để em đi cùng anh " Chu Lâm không yên tâm, hắn muốn đi cùng phụ giúp anh trai, chứ không phải lần nào nguy hiểm cũng là anh trai đứng ra bảo vệ bọn họ
" Em đi rồi, ai sẽ ở đây bảo vệ mẹ " Chu Lâm cúi đầu không nói gì, hắn hiện tại vẫn còn quá yếu không thể bảo vệ mẹ và anh trai, còn làm cho mẹ bị thương
Mạnh Luân một bên chen vào " Nếu không vẫn là để tôi đi cùng đi, tôi sức lực lớn có thể khiêng đồ vật "
" Một ít thuốc cũng cần cậu đến vác " Chu Lạc cự tuyệt bọn họ " Một mình tôi đi ra ngoài, mấy người cũng đừng đi theo "
Trần Binh vốn định đi cùng cậu, nghe cậu nói vậy cũng từ bỏ ý định, cậu thích hành động một mình, hắn khẳng định cũng bị từ chối
Nghĩ vậy hắn liền từ bỏ hy vọng, thay đổi chiến lược nói
" Tống Lập bên kia nói, cậu muốn hàng, hiện đã tới rồi, khi nào thì hành động "
" Tới rồi "
Cũng thật nhanh đi
Chu Lạc nhìn về Giang Minh trong lều trại, quay đầu nói với Trần Binh " Dẫn tôi đi xem hàng "
Nếu lần này thành công, mang bồn chứa xăng về cũng không tồi
Mười mấy tấn bồn chứa xăng đều ở đó, những căn cứ khác nhất định cũng muốn, thời gian càng lâu đối với cậu đều không phải chuyện tốt, đến lúc đó đừng nói lấy được lô vũ khí, mà ngay cả xe bồn chứa xăng đều biến mất
Chu Lạc cùng Trần Binh đi đến chỗ Tống Lập, đồ vật cậu muốn đều ở đây
" Tống lão đầu, vũ khí tôi hiện tại đều muốn hết, còn có, an bài cho tôi một chỗ tốt để ở, đáp ứng hết điều kiện, tôi liền chuẩn bị xuất phát " Chu Lạc nói mặt không đổi sắc
" Hừ, cậu đừng có được một thước lại muốn lấn thêm một thước " Tống Lập từ trên ghế đứng dậy, tức giận nói
" Cậu đừng quên lần trước cậu đã đáp ứng tôi, bây giờ cậu lại muốn toàn bộ vũ khí, ai biết cậu có ôm toàn bộ vũ khí rồi bỏ chạy hay không "
" Tống lão đầu, trừ tôi ra không ai đồng ý tiếp nhiệm vụ này, ông không có tư cách đàm phán "
Tống gia hai anh em trên đường làm nhiệm vụ tập thể tử vong, chuyện này đã truyền đến hết các ngóc ngách trong căn cứ, cộng thêm việc căn cứ gặp khủng hoảng, nguyên bản không ai muốn ra ngoài
Căn cứ nhiều người như vậy, sau sự việc kia số người chịu đi ra ngoài chỉ còn một nửa, những nơi họ đi đến đều là nơi đã thanh trừ tang thi, hoặc cũng là nơi hẻo lánh, rất ít người chịu đi tìm đồ ăn, vật tư trở về
Đến những người đã may mắn kích phát dị năng, nhưng vì không có tinh thạch, không thể thăng cấp dị năng thì đều đồng dạng yếu kém. Mà thời gian kích phát dị năng chưa lâu, còn không biết vận dụng dị năng, mấy người đó cũng đều không có tác dụng
" Cậu cũng thật biết há miệng đòi tiên " Tống Lập tức đến run người " Cậu không sợ, sau khi tôi lấy được đồ sẽ cho người giết người diệt khẩu sao "
" Chuyện sau đó thì cứ đến đến sau đó giải quyết " Chu Lạc khiêu khích
" Nếu ông có hứng thú, đợi đến khi đó, tôi sẽ cùng ông hàn huyên "