Chương 5: 5
" Như thế này mà vẫn có thể gặp được....đúng là oan gia ngõ hẹp mà "
" Chạy " Chu Lạc lạnh giọng quát, cậu không để ý đến một lớn một nhỏ thiếu niên, dẫn đầu chạy đi
Quay đầu lại nhìn, đám người kia là cùng cậu phương hướng chạy tới
Bọn họ chỗ nào cũng không chạy đi, liền chạy theo bên này, vừa nhìn là biết có mục đích
Nơi này mẹ cậu có một căn nhà, cậu mơ hồ đoán được, bọn họ là muốn đi đâu
Nếu để bọn họ thực hiện được, chẳng phải quá hời cho bọn họ
Thiếu niên đã sớm bị bọn tang thi sơ cấp đằng sau, dọa sợ, Chu Lạc vừa chạy, hắn cũng như con ngựa hoang, liều mạng chạy về phía trước dễ dàng liền chạy đến phía trước cậu
Chu Lạc:.....
Lấy hắn loại tốc độ này, ở tận thế, chỉ cần không phải đi vào không gian hẹp, thì chắc chắn sẽ bình yên vô sự
Chỉ là người này có điểm nhát gan, cũng không tính toán, bất quá cậu cũng sợ không đối phó được
Chu Lạc trong lòng tính toán, nhìn đám người càng ngày càng đến gần, kéo tay thiếu niên nói
" Muốn an toàn, kế tiếp phải thật theo sát sau ta "
Cậu nhắc nhở, chân vẫn bước không ngừng, thuần thục hướng đường nhỏ đi vào, càng đi sâu càng hẻo lánh, lòng vòng mấy vòng, cuối cùng đến một bức tường vây cao hai mét
Đi qua nơi này chính là nhà của cậu
Trèo lên trên cây, lưu loát nhảy đến trên tường, lại nhìn xuống dưới, một to một nhỏ thiếu niên. Hai người nhìn chằm chằm cậu, đứa trẻ mặt vô biểu trình, thiếu niên thì sùng bái
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch, Chu Lạc hơi bực tức
" Muốn chết các ngươi cứ ở dưới đấy phát ngốc, không muốn chết thì nhanh leo lên đây "
Thiếu niên trong mắt lấp lánh, đưa đứa trẻ cho cậu, lại trèo lên cây, nhảy qua bức tường. Là một cái nhảy xa, nhưng nửa người dưới lại không thể trèo lên bức tường
Kỳ thật 2 mét rất, so với hắn chỉ cao hơn một ít, nhưng đối với một tên to béo thì lại khó khăn, leo lên cây cũng đã thực vất vả
" Đại hiệp, mau đến giúp ta một tay " Hắn ở mặt trên nói chuyện mặt đều nghẹn đỏ " Chờ ông đây chạy đi, về nhà nhất định sẽ giảm cân "
Chu Lạc thiếu chút nữa cười ra tiếng
" Mập mạp, nhìn nhiều một chút phong cảnh ở trên đi ha " cậu không quên giễu cợt, nhảy một cái vào trong sân biệt thự
Thiếu niên đứng đó gọi " Ai ai ai, đừng có bỏ ta lại một mình a, ta không muốn bị xem như đồ ăn bi ăn luôn "
" Câm miệng " Chu Lạc duỗi tay nhận lấy đứa trẻ, ôm xuống, thiếu niên cũng nhảy xuống
Bên ngoài bức tường vang lên tiếng bước chân cùng giọng nói của Quý Thần
" Ở đây làm gì có ai, Diệp Thành em có phải hay không nhìn nhầm rồi "
" Không, em dám khẳng định, vừa rồi trông thấy nhất định là Chu Lạc, sau bức tường chính nhà của cậu ta, nơi này cũng là nơi cậu ta quen thuộc
nhất. Em dám khẳng định, cậu ta là cố ý trốn đi, cố ý không cho chúng ta đuổi kịp. Anh không phải nói, cậu ta gửi tin nhắn đến nói chúc phúc hai người chúng ta sao. Cậu ta nhất định đã biết hai người chúng ta ở bêm nhau, ghi hận trong lòng, ý định trả thù chúng ta "
Ha sắp chết đến nơi còn đối cậu trả đũa
Chu Lạc khoé môi cong lên, trong lòng ức chế cười lạnh, dùng tay xách đứa nhỏ, đi vào trong biệt thự
Trong nhà chỉ có Giang Minh một người, Chu Lạc đi vào nhà liền tiến lên cùng mẹ một cái ôm ấm áp, cách xa nhau một đời người thân gặp lại, trong lòng chua xót khó tả
Sống lại một kiếp, cậu thề sẽ không để ai làm tổn thương người nhà của cậu
" Cảm ơn trời đất,con cuối cùng cũng an toàn trở về nhà " Giang Minh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại thấy phía sau cậu không có Chu Lâm con trai út trở về cùng
" Tiểu Lâm đâu, vì sao không cùng con trở về "
" Có chuyện gì " Chu Lạc thần sắc biến đổi " con không phải đã dặn hai người ở chỗ này chờ con trở về sao "
" Trong TV tin tức nơi nơi đều là cắn người, gọi điện thoại cho con cũng không có, tiểu Lâm không an tâm cho con, liền đi ra ngoài tìm con " Giang Minh vừa nghĩ lại hình ảnh trên TV cả người đều run rẩy
" Để mẹ, mẹ gọi điện cho tiểu Lâm "
Chu Lạc há miệng nói " Con đã gọi điện dặn mọi người, sau 4 tiếng sẽ trở về, cho nên hai người phải trông chừng trong phòng, như thế nào lại không nghe lời con nói đâu "
Cậu đã tự gọi điện thoại dặn dò hai người, tận thế cũng không xem điện thoại, trong lòng cậu biết rõ tận thế thời điểm sẽ không thể không trở về. Cậu biết rõ Chu Lâm tính tình, cho nên mới nói để bọn họ không ra ngoài tìm cậu, là dự phòng điểm này
Nhưng cố tình, càng đề phòng cái gì thì cái đó tới
Giang Minh mặt trắng bệch gọi điện thoại, gọi một lần không ai nghe, gọi lần hai không ai nghe, gọi lần ba bà đã cúi đầu rơi nước mắt
" Có phải hay không, có phải hay không trên đường gặp nguy hiểm rồi "
Chu Lạc trầm giọng hỏi " Tiểu Lâm khi nào thì đi ra ngoài "
Giang Minh nói " Ra ngoài còn chưa tới 10 phút "
Bên ngoài đang loạn, nếu là đi chưa tới 10 phút, khẳng định đi chưa xa. Giờ cậu đi ra ngoài, khẳng định có thể đuổi được đến
Cậu lập tức đưa ra quyết định " Đưa điện thoại cho con, con ra ngoài tìm tiểu Lâm, từ giờ trở đi, mặc kệ sảy ra chuyện gì, đều yên tĩnh ở yên trong nhà, còn có, mặc kệ là ai gọi mở cửa, cũng không được mở cửa, trừ con và tiểu Lâm ra, mẹ đã rõ chưa "
" Không được bên ngoài loạn như vậy, con lại đi ra ngoài, ta phải làm sao " Giang Minh không đồng ý
" Bác đừng lo, tính mạng hai người chúng ta, chính là cậu ấy cứu " Thiếu niên bên cạnh nói chen vào
Chu Lạc ánh mắt cảnh cáo thiếu niên, từ ba lô lấy một thanh đao đưa cho hắn " Chờ ở chỗ này, đem cửa khóa trái, chờ ta và tiểu Lâm trở về "
Giang Minh lắc đầu, nhưng Chu Lạc lại dứt quay người rời đi
" Chạy " Chu Lạc lạnh giọng quát, cậu không để ý đến một lớn một nhỏ thiếu niên, dẫn đầu chạy đi
Quay đầu lại nhìn, đám người kia là cùng cậu phương hướng chạy tới
Bọn họ chỗ nào cũng không chạy đi, liền chạy theo bên này, vừa nhìn là biết có mục đích
Nơi này mẹ cậu có một căn nhà, cậu mơ hồ đoán được, bọn họ là muốn đi đâu
Nếu để bọn họ thực hiện được, chẳng phải quá hời cho bọn họ
Thiếu niên đã sớm bị bọn tang thi sơ cấp đằng sau, dọa sợ, Chu Lạc vừa chạy, hắn cũng như con ngựa hoang, liều mạng chạy về phía trước dễ dàng liền chạy đến phía trước cậu
Chu Lạc:.....
Lấy hắn loại tốc độ này, ở tận thế, chỉ cần không phải đi vào không gian hẹp, thì chắc chắn sẽ bình yên vô sự
Chỉ là người này có điểm nhát gan, cũng không tính toán, bất quá cậu cũng sợ không đối phó được
Chu Lạc trong lòng tính toán, nhìn đám người càng ngày càng đến gần, kéo tay thiếu niên nói
" Muốn an toàn, kế tiếp phải thật theo sát sau ta "
Cậu nhắc nhở, chân vẫn bước không ngừng, thuần thục hướng đường nhỏ đi vào, càng đi sâu càng hẻo lánh, lòng vòng mấy vòng, cuối cùng đến một bức tường vây cao hai mét
Đi qua nơi này chính là nhà của cậu
Trèo lên trên cây, lưu loát nhảy đến trên tường, lại nhìn xuống dưới, một to một nhỏ thiếu niên. Hai người nhìn chằm chằm cậu, đứa trẻ mặt vô biểu trình, thiếu niên thì sùng bái
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch, Chu Lạc hơi bực tức
" Muốn chết các ngươi cứ ở dưới đấy phát ngốc, không muốn chết thì nhanh leo lên đây "
Thiếu niên trong mắt lấp lánh, đưa đứa trẻ cho cậu, lại trèo lên cây, nhảy qua bức tường. Là một cái nhảy xa, nhưng nửa người dưới lại không thể trèo lên bức tường
Kỳ thật 2 mét rất, so với hắn chỉ cao hơn một ít, nhưng đối với một tên to béo thì lại khó khăn, leo lên cây cũng đã thực vất vả
" Đại hiệp, mau đến giúp ta một tay " Hắn ở mặt trên nói chuyện mặt đều nghẹn đỏ " Chờ ông đây chạy đi, về nhà nhất định sẽ giảm cân "
Chu Lạc thiếu chút nữa cười ra tiếng
" Mập mạp, nhìn nhiều một chút phong cảnh ở trên đi ha " cậu không quên giễu cợt, nhảy một cái vào trong sân biệt thự
Thiếu niên đứng đó gọi " Ai ai ai, đừng có bỏ ta lại một mình a, ta không muốn bị xem như đồ ăn bi ăn luôn "
" Câm miệng " Chu Lạc duỗi tay nhận lấy đứa trẻ, ôm xuống, thiếu niên cũng nhảy xuống
Bên ngoài bức tường vang lên tiếng bước chân cùng giọng nói của Quý Thần
" Ở đây làm gì có ai, Diệp Thành em có phải hay không nhìn nhầm rồi "
" Không, em dám khẳng định, vừa rồi trông thấy nhất định là Chu Lạc, sau bức tường chính nhà của cậu ta, nơi này cũng là nơi cậu ta quen thuộc
nhất. Em dám khẳng định, cậu ta là cố ý trốn đi, cố ý không cho chúng ta đuổi kịp. Anh không phải nói, cậu ta gửi tin nhắn đến nói chúc phúc hai người chúng ta sao. Cậu ta nhất định đã biết hai người chúng ta ở bêm nhau, ghi hận trong lòng, ý định trả thù chúng ta "
Ha sắp chết đến nơi còn đối cậu trả đũa
Chu Lạc khoé môi cong lên, trong lòng ức chế cười lạnh, dùng tay xách đứa nhỏ, đi vào trong biệt thự
Trong nhà chỉ có Giang Minh một người, Chu Lạc đi vào nhà liền tiến lên cùng mẹ một cái ôm ấm áp, cách xa nhau một đời người thân gặp lại, trong lòng chua xót khó tả
Sống lại một kiếp, cậu thề sẽ không để ai làm tổn thương người nhà của cậu
" Cảm ơn trời đất,con cuối cùng cũng an toàn trở về nhà " Giang Minh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại thấy phía sau cậu không có Chu Lâm con trai út trở về cùng
" Tiểu Lâm đâu, vì sao không cùng con trở về "
" Có chuyện gì " Chu Lạc thần sắc biến đổi " con không phải đã dặn hai người ở chỗ này chờ con trở về sao "
" Trong TV tin tức nơi nơi đều là cắn người, gọi điện thoại cho con cũng không có, tiểu Lâm không an tâm cho con, liền đi ra ngoài tìm con " Giang Minh vừa nghĩ lại hình ảnh trên TV cả người đều run rẩy
" Để mẹ, mẹ gọi điện cho tiểu Lâm "
Chu Lạc há miệng nói " Con đã gọi điện dặn mọi người, sau 4 tiếng sẽ trở về, cho nên hai người phải trông chừng trong phòng, như thế nào lại không nghe lời con nói đâu "
Cậu đã tự gọi điện thoại dặn dò hai người, tận thế cũng không xem điện thoại, trong lòng cậu biết rõ tận thế thời điểm sẽ không thể không trở về. Cậu biết rõ Chu Lâm tính tình, cho nên mới nói để bọn họ không ra ngoài tìm cậu, là dự phòng điểm này
Nhưng cố tình, càng đề phòng cái gì thì cái đó tới
Giang Minh mặt trắng bệch gọi điện thoại, gọi một lần không ai nghe, gọi lần hai không ai nghe, gọi lần ba bà đã cúi đầu rơi nước mắt
" Có phải hay không, có phải hay không trên đường gặp nguy hiểm rồi "
Chu Lạc trầm giọng hỏi " Tiểu Lâm khi nào thì đi ra ngoài "
Giang Minh nói " Ra ngoài còn chưa tới 10 phút "
Bên ngoài đang loạn, nếu là đi chưa tới 10 phút, khẳng định đi chưa xa. Giờ cậu đi ra ngoài, khẳng định có thể đuổi được đến
Cậu lập tức đưa ra quyết định " Đưa điện thoại cho con, con ra ngoài tìm tiểu Lâm, từ giờ trở đi, mặc kệ sảy ra chuyện gì, đều yên tĩnh ở yên trong nhà, còn có, mặc kệ là ai gọi mở cửa, cũng không được mở cửa, trừ con và tiểu Lâm ra, mẹ đã rõ chưa "
" Không được bên ngoài loạn như vậy, con lại đi ra ngoài, ta phải làm sao " Giang Minh không đồng ý
" Bác đừng lo, tính mạng hai người chúng ta, chính là cậu ấy cứu " Thiếu niên bên cạnh nói chen vào
Chu Lạc ánh mắt cảnh cáo thiếu niên, từ ba lô lấy một thanh đao đưa cho hắn " Chờ ở chỗ này, đem cửa khóa trái, chờ ta và tiểu Lâm trở về "
Giang Minh lắc đầu, nhưng Chu Lạc lại dứt quay người rời đi