Chương : 33
Nhật Hồng giáo tuy nói vị trí trong giang hồ đột nhiên tăng mạnh, là đại giáo phái người gặp người sợ, người không rõ đương nhiên sẽ nói Nhật Hồng giáo là ma giáo, mà giáo chủ Đồng Phượng càng trở thành đại ma đầu tội ác đầy trời.
Trên giang hồ đồn đãi Đồng Phượng là một người có thể lấy đi tâm hồn người khác, yêu nghiệt mị tâm nam nhân, câu lấy hồn nữ nhân, đáng tiếc mọi người không chú ý tới giáo chủ Đồng Phượng lúc này tuổi vẫn còn trẻ, kỳ thực hắn trong lòng Lăng Sương Nhược chỉ là một tiểu mao hài mười tám mười chín choai choai, cho đến bây giờ Lăng Sương Nhược đều đem hắn trở thành một hài tử đối đãi, lần đầu tiên khi Lăng Sương Nhược gặp hắn lúc đó hắn chỉ là tên ăn xin ven đường không thành, ngược lại trở thành một tiểu cô nhi ăn cắp đồ, đương nhiên đối tượng đầu tiên hắn hành động chính là Lăng Sương Nhược. Sau đó Lăng Sương Nhược nhìn thấy hắn có trí tuệ, tự mình huấn luyện hắn.
Kỳ thực Đồng Phượng cũng chính là đồ nhi duy nhất của Lăng Sương Nhược.
“Sư phụ, ta không dám nữa, nhưng ngươi cũng không thể lén lút trở về Lăng Lạc cung, đến bây giờ ta vẫn chưa đi đến Lăng Lạc cung, lần này ngươi để ta theo, tốt xấu gì ta cũng biết sư phụ mười năm rồi.”
Lăng Sương Nhược vẫn đều rất cưng chiều Đồng Phượng, đối với chuyện Đồng Phượng dính lấy mình cũng chưa bao giờ có phản cảm, chỉ là sau khi Vụ nhi xuất hiện, quan tâm của hắn đối với Đồng Phượng trở nên ít đi, dù sao đồ nhi là đồ nhi, trong Lăng Lạc cung hắn cũng có gia đình, cũng có hài tử của riêng mình.
“Ngươi đi Lăng Lạc cung làm cái gì, chỗ ấy không có gì để ngươi chơi đùa.”
“Ta không tin không có gì để chơi, vậy hắn vì sao có thể ở đó nhiều năm như vậy cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ ra khỏi cung, hắn là con của ngươi, Thu Nhi mấy người bọn họ mười tuổi phải đi Ác quỷ cốc, hắn tại sao không đi?”
Đồng Phượng không hề tao nhã nhếch lên chân mày, hướng về Lăng Nguyệt Vụ nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng Lăng Sương Nhược bô bô cái miệng.
Lăng Sương Nhược đem nửa người dựa vào trụ giường, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn luôn luôn tái nhợt, nhẹ tay xoa xoa, trong ánh mắt càng nhiều ôn nhu, kỳ thực hắn cũng không biết vì sao lại cho phép Vụ nhi ở lại bên người mình, “Điều này có quan hệ gì với ngươi? Đồng Phượng, thân thể của ngươi không thích hợp luyện Huyết Tàn.”
Sắc mặt Đồng Phượng cứng đờ, “Sư phụ, ngươi có thể khuyên ta chuyện khác, nhưng không thể khuyên ta không được luyện Huyết Tàn, ngươi không phải lúc trước nói đây là tổ sư gia lưu lại sao, luyện mới có thể biết được mình có phải là người tổ sư gia muốn tìm hay không, hơn nữa sau khi luyện xong ta có thể bảo vệ sư phụ, không cho người khác nhìn trộm dung mạo của ngươi.”
“Đồng Phượng, hiện tại lập tức cút ngay về phòng ngủ cho ta, bằng không ngày mai ta gọi tam đại hộ chủ trong giáo của ngươi đánh ngươi hôn mê mang đi, hiện tại với võ công của ngươi, ngươi cho là có thể bảo vệ được mình?”
Lăng Sương Nhược hướng Đồng Phượng lạnh lùng nói ra sự thực, ngón tay thon dài trên gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ nhẹ nhàng xoa xoa, khuôn mặt bé bỏng mềm mại luôn luôn làm hắn yêu thích không buông tay.
“Sư phụ, ta chỉ muốn luyện tốt Huyết Tàn, hiện tại đã luyện đến tầng thứ sáu, chỉ là ta không biết tác dụng ngược của tầng thứ sáu lại mạnh như thế.” Gương mặt mỹ miều của Đồng Phượng trở nên một điểm cũng không hiểu được, lộ ra một mạt tiếu ý, “Nếu sư phụ không đến đây cứu ta có thể ta đã sớm hồn phách quy thiên, sư phụ ngươi bây giờ để ta ở bên cạnh tẫn hiếu cho ngươi, sau một tháng võ công khôi phục ta sẽ luyện nữa.”
“Đến lúc đó ngươi đừng hy vọng ta sẽ cứu ngươi, sách thư tổ sư gia lưu lại không thể cho ngươi dễ dàng đọc hiểu như vậy, người có thể giải được sách thư nhất định không phải là ngươi, Đồng Phượng.”
“Sư phụ ngươi phải tin tưởng đồ nhi, mười năm nay đồ nhi rất nỗ lực tập võ, sư phụ, Lăng Lạc cung có phải là cất giấu một võ sư võ công cao thâm?”
Lăng Sương Nhược lắc đầu, “Không có, vì sao hỏi như vậy?”
“Thế võ công của hắn từ đâu mà đến, ta chưa từng thấy qua chiêu thức nhìn không rõ như vậy, hắn tựa hồ cùng ngươi trước đây ngang nhau.” Kỳ thực Đồng Phượng muốn nói là chỉ có hơn chứ không kém, nhi tử của sư phụ mấy tuổi a, thoạt nhìn bất quá mới mười tuổi, “Ngươi cần phải đưa hắn đi Ác quỷ cốc.”
Đồng Phượng đề nghị, nhưng đến Ác quỷ cốc làm gì?
Lăng Nguyệt Vụ căn bản không hề ngủ, nghe được đối thoại của Đồng Phượng cùng Lăng Sương Nhược ngực của hắn không buồn bực như vậy, trong lòng một hơi thở chậm rãi thở ra, khó chịu trong mấy ngày nay trong chớp mắt thư thả trở lại, chỉ là lời đề nghị tốt tâm của Đồng Phượng làm Lăng Nguyệt Vụ mở to hai mắt.
Lăng Sương Nhược mẫn cảm phát hiện cơ thể bé bỏng trong lòng mình cử động, biết hắn tỉnh lại, đem hắn đặt ở trên giường, để đầu của hắn gối lên khớp cánh tay của mình, “Có muốn uống nước không?”
Hắn cùng Đồng Phượng đang nói chuyện, thời gian qua rất nhanh, đương nhiên khi bọn họ đang nói Vụ nhi có thể không ngủ được, chuyện vừa rồi hắn tận lực không để ở trong lòng, dù sao hắn cũng là nhi tử của mình, Vụ nhi chính là nhi tử của hắn.
Lăng Nguyệt Vụ lắc đầu, miễn cưỡng dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, cũng không muốn nhúc nhích, chỉ mở mắt hướng về phía Đồng Phượng.
“Ra ngoài.”
Thanh âm vẫn còn tính trẻ con từ trong miệng Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi nói ra, trong mắt không có bất luận lãnh ý nhưng làm cho người khác cảm thấy gió lạnh vô hạn.
Có chút không thể tin được, Đồng Phượng dùng ngón tay thon dài chỉ mình, “Ngươi kêu ta đi ra ngoài?”
“Ở đây không có người khác.”
Tiếp tục nhàn nhạt mở miệng, mắt cũng không nhìn về phía gương mặt của Đồng Phượng, mà là chuyển hướng lên nốt ruồi màu đỏ giữa trán tên kia, thực sự rất nữ nhân.
Lăng Nguyệt Vụ ghét hắn ríu ra ríu rít, một buổi tối nói liên tục, giống như gà mái mà Đỗ thẩm nuôi ở hậu viện, thật ồn ào.
“Sư phụ, cũng là cha ngươi chưa từng kêu ta đi ra ngoài, ta vì sao phải đi ra?”
“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, ra ngoài.”
Khẽ cắn môi, Đồng Phượng thật muốn đưa tay bóp chết cái tên đang dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược kia, “Nhược, ngươi tại sao không quản nhi tử của ngươi, ngươi không cảm thấy hắn một chút lễ phép cũng không có sao?”
Lăng Sương Nhược cũng thật không ngờ Vụ nhi lại mở miệng, chỉ là có chút kinh ngạc, cũng vì ngữ khí lạnh lùng của hắn mà cảm thấy kinh ngạc, đại khái cũng có quan hệ với mình, “Ngươi đi ra ngoài đi, đã khuya rồi.”
Không trả lời câu hỏi của Đồng Phượng, Lăng Sương Nhược đối Đồng Phượng hạ lệnh trục khách, Đồng Phượng tất nhiên là ngực cảm thấy khó chịu, “Ngươi bất công, ngươi trước đây sẽ không nói với ta như vậy!”
“Đồng Phượng, đừng náo loạn, trở về ngủ.”
“Không muốn, ta muốn ngủ chung với ngươi.”
Lăng Nguyệt Vụ cau mày, bàn tay nhỏ bé sờ soạn trong lòng mình, nhưng chỉ là thói quen, hiện tại hắn chỉ mặc áo đơn nên trên người không có vật gì phòng thân, hắn đã quen với cảm giác an toàn bên người Lăng Sương Nhược.
“Ra ngoài, bằng không giết ngươi.”
“Tiểu hài tử xấu xa này, ngươi cho là ngươi có thể giết được ta?”
Dù cho Đồng Phượng bình thường lãnh tính, nhưng hắn bất quá chỉ mới mười tám tuổi đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, nên cũng có lúc sẽ mất đi lý trí, hắn một thân hắc y từ trên ghế đứng lên, đi về phía trên giường.
“Ta không được sao?”
Lăng Nguyệt Vụ vẫn luôn chán ghét có người xa lạ tới gần, Đồng Phượng lại không biết sống chết hướng bên giường đi tới, ý thức luôn có thói quen phòng bị, Lăng Nguyệt Vụ từ trong lòng Lăng Sương Nhược ngồi dậy, chậm rãi giơ tay lên, vung tay, chưởng phong băng lãnh hướng ngực Đồng Phượng đánh tới.
“Vụ nhi, đừng…
Phanh!
Thân thể Đồng Phượng lùi về phía sau đụng vào bàn, bàn ngả xuống đất vỡ tan.
“Ngươi thực sự muốn giết ta.”
“Vụ nhi, ngươi thật quá đáng!”
Lăng Sương Nhược buông ra Lăng Nguyệt Vụ vội vàng nhảy xuống giường, đi chân trần vọt tới bên người Đồng Phượng, nâng dậy Đồng Phượng ngã trên chiếc bàn bị vỡ, màu đỏ tươi từ trong miệng Đồng Phượng chảy ra.
“Nhược, ngực ta…rất đau…Phốc…” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đồng Phượng phun ra.
Lăng Nguyệt Vụ chỉ ngồi ở trên giường mắt lạnh nhìn bọn họ, tình cảnh như vậy giống như ngày đó hắn ôm Lâm Tiên, Lâm Tiên cũng nói như vậy với hắn, “Viên, lòng ta rất đau…”
Tiếng bàn lật xuống đất hấp dẫn Nhật Hồng giáo cùng Lăng Lạc cung, tam đại hộ vệ Nhật Hồng giáo đều rút dao trừng mắt nhìn về phía Lăng Nguyệt Vụ vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên giường, Lăng Sương Nhược thì ôm lấy Đồng Phượng đi đến gian phòng sát vách, cũng là phòng ngủ của Đồng Phượng…
Xem ra ngày mai tất cả mọi người không thể rời khỏi trấn nhỏ này.
Trên giang hồ đồn đãi Đồng Phượng là một người có thể lấy đi tâm hồn người khác, yêu nghiệt mị tâm nam nhân, câu lấy hồn nữ nhân, đáng tiếc mọi người không chú ý tới giáo chủ Đồng Phượng lúc này tuổi vẫn còn trẻ, kỳ thực hắn trong lòng Lăng Sương Nhược chỉ là một tiểu mao hài mười tám mười chín choai choai, cho đến bây giờ Lăng Sương Nhược đều đem hắn trở thành một hài tử đối đãi, lần đầu tiên khi Lăng Sương Nhược gặp hắn lúc đó hắn chỉ là tên ăn xin ven đường không thành, ngược lại trở thành một tiểu cô nhi ăn cắp đồ, đương nhiên đối tượng đầu tiên hắn hành động chính là Lăng Sương Nhược. Sau đó Lăng Sương Nhược nhìn thấy hắn có trí tuệ, tự mình huấn luyện hắn.
Kỳ thực Đồng Phượng cũng chính là đồ nhi duy nhất của Lăng Sương Nhược.
“Sư phụ, ta không dám nữa, nhưng ngươi cũng không thể lén lút trở về Lăng Lạc cung, đến bây giờ ta vẫn chưa đi đến Lăng Lạc cung, lần này ngươi để ta theo, tốt xấu gì ta cũng biết sư phụ mười năm rồi.”
Lăng Sương Nhược vẫn đều rất cưng chiều Đồng Phượng, đối với chuyện Đồng Phượng dính lấy mình cũng chưa bao giờ có phản cảm, chỉ là sau khi Vụ nhi xuất hiện, quan tâm của hắn đối với Đồng Phượng trở nên ít đi, dù sao đồ nhi là đồ nhi, trong Lăng Lạc cung hắn cũng có gia đình, cũng có hài tử của riêng mình.
“Ngươi đi Lăng Lạc cung làm cái gì, chỗ ấy không có gì để ngươi chơi đùa.”
“Ta không tin không có gì để chơi, vậy hắn vì sao có thể ở đó nhiều năm như vậy cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ ra khỏi cung, hắn là con của ngươi, Thu Nhi mấy người bọn họ mười tuổi phải đi Ác quỷ cốc, hắn tại sao không đi?”
Đồng Phượng không hề tao nhã nhếch lên chân mày, hướng về Lăng Nguyệt Vụ nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng Lăng Sương Nhược bô bô cái miệng.
Lăng Sương Nhược đem nửa người dựa vào trụ giường, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn luôn luôn tái nhợt, nhẹ tay xoa xoa, trong ánh mắt càng nhiều ôn nhu, kỳ thực hắn cũng không biết vì sao lại cho phép Vụ nhi ở lại bên người mình, “Điều này có quan hệ gì với ngươi? Đồng Phượng, thân thể của ngươi không thích hợp luyện Huyết Tàn.”
Sắc mặt Đồng Phượng cứng đờ, “Sư phụ, ngươi có thể khuyên ta chuyện khác, nhưng không thể khuyên ta không được luyện Huyết Tàn, ngươi không phải lúc trước nói đây là tổ sư gia lưu lại sao, luyện mới có thể biết được mình có phải là người tổ sư gia muốn tìm hay không, hơn nữa sau khi luyện xong ta có thể bảo vệ sư phụ, không cho người khác nhìn trộm dung mạo của ngươi.”
“Đồng Phượng, hiện tại lập tức cút ngay về phòng ngủ cho ta, bằng không ngày mai ta gọi tam đại hộ chủ trong giáo của ngươi đánh ngươi hôn mê mang đi, hiện tại với võ công của ngươi, ngươi cho là có thể bảo vệ được mình?”
Lăng Sương Nhược hướng Đồng Phượng lạnh lùng nói ra sự thực, ngón tay thon dài trên gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ nhẹ nhàng xoa xoa, khuôn mặt bé bỏng mềm mại luôn luôn làm hắn yêu thích không buông tay.
“Sư phụ, ta chỉ muốn luyện tốt Huyết Tàn, hiện tại đã luyện đến tầng thứ sáu, chỉ là ta không biết tác dụng ngược của tầng thứ sáu lại mạnh như thế.” Gương mặt mỹ miều của Đồng Phượng trở nên một điểm cũng không hiểu được, lộ ra một mạt tiếu ý, “Nếu sư phụ không đến đây cứu ta có thể ta đã sớm hồn phách quy thiên, sư phụ ngươi bây giờ để ta ở bên cạnh tẫn hiếu cho ngươi, sau một tháng võ công khôi phục ta sẽ luyện nữa.”
“Đến lúc đó ngươi đừng hy vọng ta sẽ cứu ngươi, sách thư tổ sư gia lưu lại không thể cho ngươi dễ dàng đọc hiểu như vậy, người có thể giải được sách thư nhất định không phải là ngươi, Đồng Phượng.”
“Sư phụ ngươi phải tin tưởng đồ nhi, mười năm nay đồ nhi rất nỗ lực tập võ, sư phụ, Lăng Lạc cung có phải là cất giấu một võ sư võ công cao thâm?”
Lăng Sương Nhược lắc đầu, “Không có, vì sao hỏi như vậy?”
“Thế võ công của hắn từ đâu mà đến, ta chưa từng thấy qua chiêu thức nhìn không rõ như vậy, hắn tựa hồ cùng ngươi trước đây ngang nhau.” Kỳ thực Đồng Phượng muốn nói là chỉ có hơn chứ không kém, nhi tử của sư phụ mấy tuổi a, thoạt nhìn bất quá mới mười tuổi, “Ngươi cần phải đưa hắn đi Ác quỷ cốc.”
Đồng Phượng đề nghị, nhưng đến Ác quỷ cốc làm gì?
Lăng Nguyệt Vụ căn bản không hề ngủ, nghe được đối thoại của Đồng Phượng cùng Lăng Sương Nhược ngực của hắn không buồn bực như vậy, trong lòng một hơi thở chậm rãi thở ra, khó chịu trong mấy ngày nay trong chớp mắt thư thả trở lại, chỉ là lời đề nghị tốt tâm của Đồng Phượng làm Lăng Nguyệt Vụ mở to hai mắt.
Lăng Sương Nhược mẫn cảm phát hiện cơ thể bé bỏng trong lòng mình cử động, biết hắn tỉnh lại, đem hắn đặt ở trên giường, để đầu của hắn gối lên khớp cánh tay của mình, “Có muốn uống nước không?”
Hắn cùng Đồng Phượng đang nói chuyện, thời gian qua rất nhanh, đương nhiên khi bọn họ đang nói Vụ nhi có thể không ngủ được, chuyện vừa rồi hắn tận lực không để ở trong lòng, dù sao hắn cũng là nhi tử của mình, Vụ nhi chính là nhi tử của hắn.
Lăng Nguyệt Vụ lắc đầu, miễn cưỡng dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, cũng không muốn nhúc nhích, chỉ mở mắt hướng về phía Đồng Phượng.
“Ra ngoài.”
Thanh âm vẫn còn tính trẻ con từ trong miệng Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi nói ra, trong mắt không có bất luận lãnh ý nhưng làm cho người khác cảm thấy gió lạnh vô hạn.
Có chút không thể tin được, Đồng Phượng dùng ngón tay thon dài chỉ mình, “Ngươi kêu ta đi ra ngoài?”
“Ở đây không có người khác.”
Tiếp tục nhàn nhạt mở miệng, mắt cũng không nhìn về phía gương mặt của Đồng Phượng, mà là chuyển hướng lên nốt ruồi màu đỏ giữa trán tên kia, thực sự rất nữ nhân.
Lăng Nguyệt Vụ ghét hắn ríu ra ríu rít, một buổi tối nói liên tục, giống như gà mái mà Đỗ thẩm nuôi ở hậu viện, thật ồn ào.
“Sư phụ, cũng là cha ngươi chưa từng kêu ta đi ra ngoài, ta vì sao phải đi ra?”
“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, ra ngoài.”
Khẽ cắn môi, Đồng Phượng thật muốn đưa tay bóp chết cái tên đang dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược kia, “Nhược, ngươi tại sao không quản nhi tử của ngươi, ngươi không cảm thấy hắn một chút lễ phép cũng không có sao?”
Lăng Sương Nhược cũng thật không ngờ Vụ nhi lại mở miệng, chỉ là có chút kinh ngạc, cũng vì ngữ khí lạnh lùng của hắn mà cảm thấy kinh ngạc, đại khái cũng có quan hệ với mình, “Ngươi đi ra ngoài đi, đã khuya rồi.”
Không trả lời câu hỏi của Đồng Phượng, Lăng Sương Nhược đối Đồng Phượng hạ lệnh trục khách, Đồng Phượng tất nhiên là ngực cảm thấy khó chịu, “Ngươi bất công, ngươi trước đây sẽ không nói với ta như vậy!”
“Đồng Phượng, đừng náo loạn, trở về ngủ.”
“Không muốn, ta muốn ngủ chung với ngươi.”
Lăng Nguyệt Vụ cau mày, bàn tay nhỏ bé sờ soạn trong lòng mình, nhưng chỉ là thói quen, hiện tại hắn chỉ mặc áo đơn nên trên người không có vật gì phòng thân, hắn đã quen với cảm giác an toàn bên người Lăng Sương Nhược.
“Ra ngoài, bằng không giết ngươi.”
“Tiểu hài tử xấu xa này, ngươi cho là ngươi có thể giết được ta?”
Dù cho Đồng Phượng bình thường lãnh tính, nhưng hắn bất quá chỉ mới mười tám tuổi đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, nên cũng có lúc sẽ mất đi lý trí, hắn một thân hắc y từ trên ghế đứng lên, đi về phía trên giường.
“Ta không được sao?”
Lăng Nguyệt Vụ vẫn luôn chán ghét có người xa lạ tới gần, Đồng Phượng lại không biết sống chết hướng bên giường đi tới, ý thức luôn có thói quen phòng bị, Lăng Nguyệt Vụ từ trong lòng Lăng Sương Nhược ngồi dậy, chậm rãi giơ tay lên, vung tay, chưởng phong băng lãnh hướng ngực Đồng Phượng đánh tới.
“Vụ nhi, đừng…
Phanh!
Thân thể Đồng Phượng lùi về phía sau đụng vào bàn, bàn ngả xuống đất vỡ tan.
“Ngươi thực sự muốn giết ta.”
“Vụ nhi, ngươi thật quá đáng!”
Lăng Sương Nhược buông ra Lăng Nguyệt Vụ vội vàng nhảy xuống giường, đi chân trần vọt tới bên người Đồng Phượng, nâng dậy Đồng Phượng ngã trên chiếc bàn bị vỡ, màu đỏ tươi từ trong miệng Đồng Phượng chảy ra.
“Nhược, ngực ta…rất đau…Phốc…” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đồng Phượng phun ra.
Lăng Nguyệt Vụ chỉ ngồi ở trên giường mắt lạnh nhìn bọn họ, tình cảnh như vậy giống như ngày đó hắn ôm Lâm Tiên, Lâm Tiên cũng nói như vậy với hắn, “Viên, lòng ta rất đau…”
Tiếng bàn lật xuống đất hấp dẫn Nhật Hồng giáo cùng Lăng Lạc cung, tam đại hộ vệ Nhật Hồng giáo đều rút dao trừng mắt nhìn về phía Lăng Nguyệt Vụ vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên giường, Lăng Sương Nhược thì ôm lấy Đồng Phượng đi đến gian phòng sát vách, cũng là phòng ngủ của Đồng Phượng…
Xem ra ngày mai tất cả mọi người không thể rời khỏi trấn nhỏ này.