Chương : 34
Trong gian phòng chỉ còn lại một mình Lăng Nguyệt Vụ, bạch y mỏng manh mở rộng, hai tay bé bỏng vòng qua hai đầu gối, đem chiếc cằm nhỏ đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép hờ hững ở trước mặt.
Kỳ thực trong phòng ngoại trừ hắn còn có Thanh Y, Thanh Y dưới đáy lòng thở dài rồi lại thở dài, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống, giơ tay vòng qua bờ vai nho nhỏ.
“Tiểu Nguyệt Vụ, sự thật là ngươi không muốn thương tổn Đồng Phượng đúng không?”
Thanh Y tướng mạo vẫn tuấn mỹ như năm năm trước, trên mặt hiện lên một phần quan tâm đối với tiểu hài tử, nhưng hắn vẫn chưa thấy thoả mãn, bàn tay vừa mới đặt trên vai Lăng Nguyệt Vụ, lại chuyển dời lên đầu người kia.
Lăng Nguyệt Vụ nhích qua một bên, từ trên giường nhảy xuống mặt đất, bàn chân trắng nõn trần trụi hướng ra ngoài cửa, còn tay của người nào đó cứng ngắc giữa không trung, vừa rồi hắn vốn định an ủi tiểu Nguyệt Vụ.
“Đừng chạm vào ta!”
Thanh âm non nớt lạnh lùng trong một khắc vang lên khi người kia rời khỏi, nháy mắt bóng người đã không gặp, tan biến trong bóng đêm mù mịt, Thanh Y kinh hãi vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Nguyệt Vụ, nghìn vạn lần chớ đi xa, chờ ta một chút a!”
…
Hôm sau, bầu trời vừa sáng, tất cả mọi người bị tiếng gà trống làm tỉnh giấc, ngoại trừ Đồng Phượng tối qua hôm qua bị Lăng Nguyệt Vụ đả thương vẫn còn nằm trên giường. Lăng Sương Nhược dựa vào ghế ngồi ở bên cạnh, hắn sở dĩ không rời khỏi nơi này, sở dĩ không đi tìm Vụ nhi, đương nhiên là mong muốn Vụ nhi có thể một mình tự kiểm điểm, hắn chưa từng dạy Vụ nhi giết người hoặc đả thương người khác, nhưng, Vụ nhi có biết bản thân tối qua đã làm cái gì không?
Còn có một nguyên nhân khác, chính là chuyện hắn cùng với nhi tử của mình hôn nhau, nụ hôn này không phải là bình thường hôn nhẹ cái trán mà thôi, mà là môi chạm môi, còn đụng lưỡi, hắn tại sao lại làm sự tình này với Vụ nhi?
“Nam Cung Phó, Tuyết Lộ tối qua đã trở về đúng không?”
Nam Cung Phó đứng ở một bên xem chuyện vui, sau khi Đồng Phượng bị Lăng Nguyệt Vụ đả thương hắn vẫn đứng bên cạnh Lăng Sương Nhược, nói là hỗ trợ, sự thật là muốn xem trò, Lăng Sương Nhược biết hắn lâu như vậy làm sao không rõ tính tình của hắn.
Nam Cung Phó trên mặt hơi có chút kinh ngạc, nhìn Lăng Sương Nhược, “Ách, ngươi tại sao biết Tuyết Lộ trở về?”
Lăng Sương Nhược sắc mặt không chỉ có âm trầm còn trở nên tái mét, nếu không phải hôm qua bọn họ biểu diễn, nếu Vụ nhi không thấy, hắn sẽ biết chuyện này sao, “Các ngươi, lần sau đóng cửa cho ta!”
Ở đây có Diệp Hạ, Chung Ly, cùng với tam đại hộ pháp Nhật Hồng giáo sau khi nghe, có người cảm thấy khó hiểu, có người một bên cười trộm, lại có người nhìn chằm chằm Nam Cung Phó.
Nam Cung Phó vốn mặt dày lại trở nên đỏ, “Cái kia, ta không chú ý tới!”
Lăng Sương Nhược bỏ qua một bên, nhìn Thanh Ly vẻ mặt uể oải từ bên ngoài đi vào, “Chuyện gì, Vụ nhi thức?”
Thanh Y vẻ mặt khó xử cùng với lo lắng hướng Lăng Sương Nhược chắp hai tay, “Cung chủ, tứ thiếu gia hôm qua đã rời đi, ta đuổi theo nhưng không kịp, đã phái hắc ảnh tiếp tục đuổi theo tứ thiếu gia, còn có, là…”
Lăng Sương Nhược đột nhiên từ trên ghế đứng lên, “Còn có cái gì!”
Sắc mặt vốn đã không tốt, ngôn từ của hắn càng thêm âm trầm sắc bén.
“Sau khi tứ thiếu gia ra khỏi nhà trọ, không biết là người nào luôn luôn cản trở chúng ta đuổi theo, mục đích của bọn họ hình như muốn bắt lấy tứ thiếu gia, cung chủ, ngươi xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nhi tử Lăng Sương Nhược đánh một trận thành danh, trong một đêm trở thành danh nhân giang hồ, đương nhiên cũng khiến không ít nhân sĩ hiếu kỳ đến đây tìm tòi, đơn giản là muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của vị thiếu gia này, cùng với muốn biết có đúng như lời người giang hồ đồn đãi, xuất thủ bất phàm, phong độ phi thường.
“Ngay cả một tiểu hài tử cũng không trông coi được, Thanh Y, võ công của ngươi đều đi nơi nào, còn hắc ảnh có phải gần đây huấn luyện quá ít, muốn chịu huấn luyện một lần nữa?”
Lớn tiếng hét lên, Lăng Sương Nhược vung tay lên, chén trà trên bàn rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ, nếu như hắn hiện tại không mất võ công cũng không biết có đuổi kịp Vụ nhi hay không, thế nhưng chết tiệt là, võ công của hắn phải một tháng sau mới có thể toàn bộ khôi phục.
“Cung chủ chuộc tội!”
Nam Cung Phó đã từng ở chung với Lăng Sương Nhược rất lâu, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Sương Nhược tức giận như vậy, bên trong hàn khí bức người, ngay cả tam đại hộ pháp Nhật Hồng giáo cũng run nhẹ, bọn họ chưa từng gặp qua Lăng Sương Nhược đáng sợ như thế.
“Ngoại trừ lập công chuộc tội, bằng không các ngươi dẫn theo đầu trở về gặp ta, còn có, Vụ nhi nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, hắn mất cái gì các ngươi phải mất gấp mười!”
Ý là không thể gây thương tích cho người kia kể cả một sợi tóc gáy, dù cho người ngoài cũng không được, một tiểu hài tử có thể ở bên ngoài bao lâu, hắn ngay cả năng lực tự lo cho bản thân mình cũng không có. Vụ nhi, ta không nên hung dữ với ngươi, ta sai rồi, ngươi trở về được không?
“Cung chủ, chúng thuộc hạ lập tức đi!”
Chung Ly cùng Thanh Y cấp tốc rời khỏi phòng ngủ của Đồng Phượng, Lăng Sương Nhược cũng ra khỏi phòng, phía sau là Nam Cung Phó trên mặt không còn mang nụ cười bất cần đời nữa, bên trong chỉ để lại Diệp Hạ cùng với người của Nhật Hồng giáo.
Lăng Lạc cung đang ở thời kỳ đóng băng, tất cả mọi người biết tình thế rất nghiêm trọng, nhưng cũng có người không biết rốt cuộc xảy ra cái gì. Mấy môn chủ sắc mặt dị thường âm trầm, ngay cả Nam Cung Phó bình thường hay nói giỡn lúc này cũng là vẻ mặt nghiêm túc, Tuyết Lộ mới từ trên giường đứng lên, thấy mọi người như vậy tự động tự giác nuốt nước miếng, sau đó tiến đến bên người Nam Cung Phó hỏi nguyên do, sau khi nghe xong sắc mặt so với bất luận kẻ nào đều kém hơn.
Lăng Sương Nhược trong tay cầm lấy quần áo mà đêm qua trước khi ngủ Lăng Nguyệt Vụ đã thay, xem ra hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn bỏ chạy ra ngoài, hắn không biết buổi tối rất lạnh sao, hắn không biết phải mặc thêm y phục để tránh khỏi cảm mạo sao?
Một người bên ngoài có ai có thể chăm sóc được, ở đây không thể so với Lăng Lạc cung, luôn có người quan tâm sinh hoạt của hắn.
Vụ nhi…Đi nơi nào?
…
Vận dụng khinh công tự mình học được, xuyên qua trong rừng một buổi tối. Thân hình mềm mại của hắn thỉnh thoảng trên cây dừng lại, thỉnh thoảng hái một vài quả nhỏ, cuối cùng ngồi ở trên một gốc cây đại thụ cao cao, nhìn ánh trăng chậm rãi chìm xuống, ngàn vạn năm trôi qua, mọi người nhìn thấy đều là ánh trăng như vậy, không biết có ai chờ mong có người cùng với mình ngắm trăng sáng, trước đây Lâm Tiên đã nói qua như thế, vô luận ở nơi nào chỉ cần nhìn thấy ánh trăng, ngươi nhất định phải nhớ tới ta…
Đúng vậy, hôm nay hắn quả thật nhớ tới Lâm Tiên.
Lưng dựa vào cây, trước ngực chỉ mặc duy nhất chiếc áo đơn bị thần gió thổi bung, một cảm giác mát mẻ lẻn đến trước ngực hắn, sáng sớm rất lạnh, nhưng hắn cùng với lúc ở hiện đại đều không có thói quen mặc thêm y phục, nếu như Sương bên cạnh, nhất định sẽ mặc thêm cho hắn. Nhưng hiện nay hắn ngay cả y phục cũng không có, nhẹ nhàng chà xát cánh tay…Không quan trọng nữa…
Sát thủ nếu như không giết người còn gọi là sát thủ sao…Chỉ có giết người hắn mới có thể cảm nhận được bản thân tồn tại…Hắn cuối cùng vẫn không thể rời khỏi mùi máu tươi…
“Người ở trên chính là Lăng thiếu gia, có thể mời đi một chuyến đến cốc của chúng ta hay không?”
Đột nhiên phía dưới truyền đến thanh âm nữ tính nũng nịu, chợt nghe được đúng là tiếng của nữ, Lăng Nguyệt Vụ hơi cúi đầu, xuyên thấu qua khe hở của cành cây, hắn thấy lại là một người nam nhân.
Kỳ thực trong phòng ngoại trừ hắn còn có Thanh Y, Thanh Y dưới đáy lòng thở dài rồi lại thở dài, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống, giơ tay vòng qua bờ vai nho nhỏ.
“Tiểu Nguyệt Vụ, sự thật là ngươi không muốn thương tổn Đồng Phượng đúng không?”
Thanh Y tướng mạo vẫn tuấn mỹ như năm năm trước, trên mặt hiện lên một phần quan tâm đối với tiểu hài tử, nhưng hắn vẫn chưa thấy thoả mãn, bàn tay vừa mới đặt trên vai Lăng Nguyệt Vụ, lại chuyển dời lên đầu người kia.
Lăng Nguyệt Vụ nhích qua một bên, từ trên giường nhảy xuống mặt đất, bàn chân trắng nõn trần trụi hướng ra ngoài cửa, còn tay của người nào đó cứng ngắc giữa không trung, vừa rồi hắn vốn định an ủi tiểu Nguyệt Vụ.
“Đừng chạm vào ta!”
Thanh âm non nớt lạnh lùng trong một khắc vang lên khi người kia rời khỏi, nháy mắt bóng người đã không gặp, tan biến trong bóng đêm mù mịt, Thanh Y kinh hãi vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Nguyệt Vụ, nghìn vạn lần chớ đi xa, chờ ta một chút a!”
…
Hôm sau, bầu trời vừa sáng, tất cả mọi người bị tiếng gà trống làm tỉnh giấc, ngoại trừ Đồng Phượng tối qua hôm qua bị Lăng Nguyệt Vụ đả thương vẫn còn nằm trên giường. Lăng Sương Nhược dựa vào ghế ngồi ở bên cạnh, hắn sở dĩ không rời khỏi nơi này, sở dĩ không đi tìm Vụ nhi, đương nhiên là mong muốn Vụ nhi có thể một mình tự kiểm điểm, hắn chưa từng dạy Vụ nhi giết người hoặc đả thương người khác, nhưng, Vụ nhi có biết bản thân tối qua đã làm cái gì không?
Còn có một nguyên nhân khác, chính là chuyện hắn cùng với nhi tử của mình hôn nhau, nụ hôn này không phải là bình thường hôn nhẹ cái trán mà thôi, mà là môi chạm môi, còn đụng lưỡi, hắn tại sao lại làm sự tình này với Vụ nhi?
“Nam Cung Phó, Tuyết Lộ tối qua đã trở về đúng không?”
Nam Cung Phó đứng ở một bên xem chuyện vui, sau khi Đồng Phượng bị Lăng Nguyệt Vụ đả thương hắn vẫn đứng bên cạnh Lăng Sương Nhược, nói là hỗ trợ, sự thật là muốn xem trò, Lăng Sương Nhược biết hắn lâu như vậy làm sao không rõ tính tình của hắn.
Nam Cung Phó trên mặt hơi có chút kinh ngạc, nhìn Lăng Sương Nhược, “Ách, ngươi tại sao biết Tuyết Lộ trở về?”
Lăng Sương Nhược sắc mặt không chỉ có âm trầm còn trở nên tái mét, nếu không phải hôm qua bọn họ biểu diễn, nếu Vụ nhi không thấy, hắn sẽ biết chuyện này sao, “Các ngươi, lần sau đóng cửa cho ta!”
Ở đây có Diệp Hạ, Chung Ly, cùng với tam đại hộ pháp Nhật Hồng giáo sau khi nghe, có người cảm thấy khó hiểu, có người một bên cười trộm, lại có người nhìn chằm chằm Nam Cung Phó.
Nam Cung Phó vốn mặt dày lại trở nên đỏ, “Cái kia, ta không chú ý tới!”
Lăng Sương Nhược bỏ qua một bên, nhìn Thanh Ly vẻ mặt uể oải từ bên ngoài đi vào, “Chuyện gì, Vụ nhi thức?”
Thanh Y vẻ mặt khó xử cùng với lo lắng hướng Lăng Sương Nhược chắp hai tay, “Cung chủ, tứ thiếu gia hôm qua đã rời đi, ta đuổi theo nhưng không kịp, đã phái hắc ảnh tiếp tục đuổi theo tứ thiếu gia, còn có, là…”
Lăng Sương Nhược đột nhiên từ trên ghế đứng lên, “Còn có cái gì!”
Sắc mặt vốn đã không tốt, ngôn từ của hắn càng thêm âm trầm sắc bén.
“Sau khi tứ thiếu gia ra khỏi nhà trọ, không biết là người nào luôn luôn cản trở chúng ta đuổi theo, mục đích của bọn họ hình như muốn bắt lấy tứ thiếu gia, cung chủ, ngươi xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nhi tử Lăng Sương Nhược đánh một trận thành danh, trong một đêm trở thành danh nhân giang hồ, đương nhiên cũng khiến không ít nhân sĩ hiếu kỳ đến đây tìm tòi, đơn giản là muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của vị thiếu gia này, cùng với muốn biết có đúng như lời người giang hồ đồn đãi, xuất thủ bất phàm, phong độ phi thường.
“Ngay cả một tiểu hài tử cũng không trông coi được, Thanh Y, võ công của ngươi đều đi nơi nào, còn hắc ảnh có phải gần đây huấn luyện quá ít, muốn chịu huấn luyện một lần nữa?”
Lớn tiếng hét lên, Lăng Sương Nhược vung tay lên, chén trà trên bàn rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ, nếu như hắn hiện tại không mất võ công cũng không biết có đuổi kịp Vụ nhi hay không, thế nhưng chết tiệt là, võ công của hắn phải một tháng sau mới có thể toàn bộ khôi phục.
“Cung chủ chuộc tội!”
Nam Cung Phó đã từng ở chung với Lăng Sương Nhược rất lâu, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Sương Nhược tức giận như vậy, bên trong hàn khí bức người, ngay cả tam đại hộ pháp Nhật Hồng giáo cũng run nhẹ, bọn họ chưa từng gặp qua Lăng Sương Nhược đáng sợ như thế.
“Ngoại trừ lập công chuộc tội, bằng không các ngươi dẫn theo đầu trở về gặp ta, còn có, Vụ nhi nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, hắn mất cái gì các ngươi phải mất gấp mười!”
Ý là không thể gây thương tích cho người kia kể cả một sợi tóc gáy, dù cho người ngoài cũng không được, một tiểu hài tử có thể ở bên ngoài bao lâu, hắn ngay cả năng lực tự lo cho bản thân mình cũng không có. Vụ nhi, ta không nên hung dữ với ngươi, ta sai rồi, ngươi trở về được không?
“Cung chủ, chúng thuộc hạ lập tức đi!”
Chung Ly cùng Thanh Y cấp tốc rời khỏi phòng ngủ của Đồng Phượng, Lăng Sương Nhược cũng ra khỏi phòng, phía sau là Nam Cung Phó trên mặt không còn mang nụ cười bất cần đời nữa, bên trong chỉ để lại Diệp Hạ cùng với người của Nhật Hồng giáo.
Lăng Lạc cung đang ở thời kỳ đóng băng, tất cả mọi người biết tình thế rất nghiêm trọng, nhưng cũng có người không biết rốt cuộc xảy ra cái gì. Mấy môn chủ sắc mặt dị thường âm trầm, ngay cả Nam Cung Phó bình thường hay nói giỡn lúc này cũng là vẻ mặt nghiêm túc, Tuyết Lộ mới từ trên giường đứng lên, thấy mọi người như vậy tự động tự giác nuốt nước miếng, sau đó tiến đến bên người Nam Cung Phó hỏi nguyên do, sau khi nghe xong sắc mặt so với bất luận kẻ nào đều kém hơn.
Lăng Sương Nhược trong tay cầm lấy quần áo mà đêm qua trước khi ngủ Lăng Nguyệt Vụ đã thay, xem ra hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn bỏ chạy ra ngoài, hắn không biết buổi tối rất lạnh sao, hắn không biết phải mặc thêm y phục để tránh khỏi cảm mạo sao?
Một người bên ngoài có ai có thể chăm sóc được, ở đây không thể so với Lăng Lạc cung, luôn có người quan tâm sinh hoạt của hắn.
Vụ nhi…Đi nơi nào?
…
Vận dụng khinh công tự mình học được, xuyên qua trong rừng một buổi tối. Thân hình mềm mại của hắn thỉnh thoảng trên cây dừng lại, thỉnh thoảng hái một vài quả nhỏ, cuối cùng ngồi ở trên một gốc cây đại thụ cao cao, nhìn ánh trăng chậm rãi chìm xuống, ngàn vạn năm trôi qua, mọi người nhìn thấy đều là ánh trăng như vậy, không biết có ai chờ mong có người cùng với mình ngắm trăng sáng, trước đây Lâm Tiên đã nói qua như thế, vô luận ở nơi nào chỉ cần nhìn thấy ánh trăng, ngươi nhất định phải nhớ tới ta…
Đúng vậy, hôm nay hắn quả thật nhớ tới Lâm Tiên.
Lưng dựa vào cây, trước ngực chỉ mặc duy nhất chiếc áo đơn bị thần gió thổi bung, một cảm giác mát mẻ lẻn đến trước ngực hắn, sáng sớm rất lạnh, nhưng hắn cùng với lúc ở hiện đại đều không có thói quen mặc thêm y phục, nếu như Sương bên cạnh, nhất định sẽ mặc thêm cho hắn. Nhưng hiện nay hắn ngay cả y phục cũng không có, nhẹ nhàng chà xát cánh tay…Không quan trọng nữa…
Sát thủ nếu như không giết người còn gọi là sát thủ sao…Chỉ có giết người hắn mới có thể cảm nhận được bản thân tồn tại…Hắn cuối cùng vẫn không thể rời khỏi mùi máu tươi…
“Người ở trên chính là Lăng thiếu gia, có thể mời đi một chuyến đến cốc của chúng ta hay không?”
Đột nhiên phía dưới truyền đến thanh âm nữ tính nũng nịu, chợt nghe được đúng là tiếng của nữ, Lăng Nguyệt Vụ hơi cúi đầu, xuyên thấu qua khe hở của cành cây, hắn thấy lại là một người nam nhân.