Chương : 35
Hôm nay là ngày thứ tư Lăng Nguyệt Vụ rời khỏi Lăng Sương Nhược.
Đồng Phượng sau khi bị Lăng Nguyệt Vụ đả thương, mỗi ngày chỉ có thể ngồi trên xe ngựa, nhìn Lăng Sương Nhược đang ngồi trên ngựa ở bên ngoài, trong mắt tiết lộ nhàn nhạt si mê, mà nam nhân trên ngựa vẫn lạnh như hàn băng, chưa từng liếc nhìn người ngồi trên xe ngựa dù chỉ một lần.
Tiếng vó ngựa lộp bộp từ phía sau truyền đến, Lăng Sương Nhược hơi quay đầu nhìn về nhân mã ở phía sau, gương mặt âm trầm làm cho tất cả mọi người không dám tuỳ ý mở miệng.
Người nọ tới để báo tin cho Lăng Sương Nhược, hắc y nam nhân vẫn chưa mở miệng, sau đó, hắn lấy phong thư màu vàng nhạt từ trong ngực giao cho Lăng Sương Nhược.
Lăng Sương Nhược sau khi tiếp nhận rồi hướng hắc y nhân phất tay, nam nhân kia không hề mở miệng, quay lại đầu ngựa rời đi. Người của Nhật Hồng giáo tất nhiên không biết người nọ là ai, Đồng Phượng trái lại có thể nhìn ra một chút manh mối, chớp chớp đôi mắt phượng câu hồn phách người khác, khoé miệng lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị, nhưng thình lình một câu nói của Lăng Sương Nhược lập tức đem ảo tưởng hèn hạ của người nào đó đánh vỡ.
“Đồng Phượng, quay về quan ngoại.”
Lãnh âm vang lên thiếu chút nữa đem Đồng Phượng từ trên xe ngựa ngã xuống, Đồng Phượng không hề giữ hình tượng từ trên xe ngựa nhảy xuống đất, kỳ thực nghỉ ngơi vài ngày hắn đã không có chuyện gì, chỉ là muốn giả trang mảnh mai để cho Lăng Sương Nhược chăm sóc nhiều hơn một chút, đáng tiếc toàn bộ tâm tư của Lăng Sương Nhược không ở trên người hắn, mà đặt trên người một tiểu quỷ đã sớm bỏ đi, đều là vì tiểu quỷ Lăng Nguyệt Vụ, hại hắn không thể thân cận sư phụ.
“Sư phụ, vì sao muốn ta trở lại, không phải còn vài ngày nữa sẽ đến Lăng Lạc cung sao?”
“Câm miệng, trở lại!”
Lăng Sương Nhược hoàn toàn không muốn giải thích cái gì với Đồng Phượng, trang giấy trong tay bị hắn niết thành mảnh nhỏ chậm rãi từ trên lưng ngựa bay xuống, trong đôi mắt đẹp kia lộ ra vẻ ác liệt, làm Đồng Phượng không dám nói thêm nhiều câu oán hận, chỉ có thể tự mình nói thầm vài câu.
“Cung chủ, là tứ thiếu gia làm sao?”
Thanh Y cưỡi ngựa đi bên cạnh Lăng Sương Nhược nhịn không được mở miệng, hắn đương nhiên vì lo cho tứ thiếu gia mới hỏi như vậy, lén lút nhìn trộm gương mặt trắng nõn của Lăng Sương Nhược, hắn không nên mở miệng hỏi.
Những ngày gần đây, trên giang hồ đồn đãi, một vị bạch y thiếu niên sát hại vài vị cao thủ trong chốn võ lâm, đồng thời thủ pháp rất linh hoạt, thoạt nhìn giống như là sát thủ được huấn luyện, hơn nữa bạch y thiếu niên rất lạnh mạc, giết người không chớp mắt, chỉ dùng vải trắng che mặt, không ai biết dung mạo của hắn, đương nhiên những người biết bộ mặt của hắn đã đi xuống đất, thiếu niên này khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, thân hình thuộc về nhỏ gầy, xuất thủ sắc bén, hiện tại trên giang hồ đều nói thiếu niên này là nam hài thần bí đã từng gặp ở võ lâm đại hội, đồng thời có liên quan tới Lăng Lạc cung.
“Thanh Y, đêm nay dừng lại ở trấn nhỏ phía trước, ngày mai liền phái người tiễn Đồng Phượng trở lại, càng nhanh càng tốt.”
Lãnh âm mở lại, Đồng Phượng từ lâu đã quay về xe ngựa của mình nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn ghé vào bên cửa sổ, len lén nhìn chăm chú vào gương mặt mỹ lệ lạnh lùng của Lăng Sương Nhược.
“Dạ, cung chủ.”
Thanh Y không được Lăng Sương Nhược đáp lại câu hỏi, chỉ có thể dựa theo phân phó của cung chủ đi làm, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt thế nhưng không thể mạo muội hành sự, Lăng Sương Nhược đột nhiên hai chân kẹp chặt bụng ngựa, liền xông ra ngoài hướng về phía trước.
Cây trong rừng cũng xoay chuyển một trận gió rất nhỏ, có lẽ là những người âm thầm bảo vệ Lăng Sương Nhược cùng đi theo, bọn họ đều thề sống chết bảo hộ cung chủ.
Chỉ để lại Đồng Phượng tại chỗ lầm bầm, Thanh Y tất nhiên coi như không nghe thấy, vốn tưởng rằng Nhật Hồng giáo giáo chủ có khí phách, nhưng Đồng Phượng vừa nhìn thấy cung chủ cả người giống như mất hồn, hiện tại ngẫm lại, nửa điểm so ra đều kém tứ thiếu gia của bọn họ.
Tứ thiếu gia, võ lâm cao thủ trên giang hồ đều là người hạ thủ sao?
“Dựa vào mệnh lệnh của cung chủ, mọi người tiếp tục đi về phía trước.”
Thanh Y là người có quyền nhất trong ngũ đại môn chủ, đương nhiên ngoại trừ Lăng Sương Nhược, tất cả mọi người phải nghe lệnh hắn, còn Nhật Hồng giáo hiện tại ăn nhờ ở đậu, nên hộ vệ bên người của Đồng Phượng cũng phải vâng theo sắp xếp của Thanh Y.
…
Lăng Sương Nhược cả người giống như phát tiết, cưỡi bảo mã của hắn phóng về phía trước, gió gào thét bên tai, tóc tung bay theo gió, bạch y như tơ cũng theo gió bay lượn, đem tất cả mọi người vứt ở phía sau, hắn cũng không biết tâm tình của mình vì sao khó chịu như vậy, thấy tin báo của thuộc hạ, thật sự là Vụ nhi.
Hắn đương nhiên không tin người kia là Vụ nhi, nhưng,Vụ nhi hiện tại ở nơi nào?
Đột nhiên từ trong rừng cây xuất hiện vài người xa lạ, Lăng Sương Nhược không để ý tiếp tục đi về phía trước, mấy người kia vận dụng khinh công theo sát phía sau Lăng Sương Nhược.
Bất chợt chân ngựa bị phi đao cắt phải, kêu lên một tiếng đem Lăng Sương Nhược quăng xuống đất, cũng may võ công của hắn tối hôm qua đã khôi phục một thành, không đến mức té ngã xuống đất, còn có thể đứng vững.
Sau đó mấy người kia phiêu nhiên chạm đất, đứng cách Lăng Sương Nhược khoảng mười thước, bọn họ không dám mạo muội về phía trước, bởi vì kinh hách ngựa làm Lăng Sương Nhược ngã xuống thế nhưng lông tóc vô thương, thần sắc tự nhiên đứng ở trước mặt bọn họ.
“Đại ca, hà tất cùng hắn nhiều lời, trước tiên nên cướp Huyết Tàn trên người hắn.” Lại xuất hiện một người nam nhân y phục màu cam, nhan sắc tiên diễm kia không làm cho Lăng Sương Nhược trong lòng nổi lên bất kì rung động gì, hắn đương nhiên biết người của Ngũ Sắc cốc cũng là cao thủ số một số hai trong chốn võ lâm.
“Hừ, ngươi xem hắn ngay cả nói cũng không nói, chắc chắn là sợ chúng ta, nói vậy chuyện mất võ công là thật, đại ca, chúng ta sao không nhân cơ hội này không cướp luôn cả người và vật?”
Một vị nam nhân thân màu lục sắc vừa ngắm nghía thanh xà trong lòng bàn tay, vừa hiến kế cho lão đại của hắn.
“Ý kiến hay, chủ ý của lão tam không tồi, đại ca ta thích, xem ra tin tức của lão ngũ không sai, Lăng Sương Nhược quả nhiên không có võ công, nếu có chắc chắn sẽ không bị chúng ta đuổi theo, ha ha.”
Nghe thanh âm tranh cãi ầm ĩ của bọn họ, Lăng Sương Nhược đột nhiên nhớ tới Vụ nhi không thích nhất là ồn ào, bình thường hắn ngay cả đường cũng không muốn đi, người càng nhiều hắn lại lánh đi càng xa, lần này lại ra ngoài, Thanh Y nói là vì nghe được Lăng Sương Nhược bị bắt nên mới cố ý đi theo bọn họ.
Vụ nhi, vì sao phải ra khỏi Lăng Lạc cung, vì cái gì?
Vụ nhi rất ghét bị người khác đụng chạm, duy chỉ một mình hắn, Vụ nhi mới chịu tiếp nhận, ngày đó là rõ ràng Đồng Phượng cố ý tới gần Vụ nhi mới ra tay, hắn tại sao không phân rõ trắng đen còn nói Vụ nhi quá đáng.
Lấy tay an ủi bạch mã, bạch hổ của Vụ nhi còn ở phía sau, ngồi trên thân bạch hổ Vụ nhi có loại phi phàm nói không nên lời, hiện tại ngay cả thân ảnh của Vụ nhi đều không thấy được.
Khi mấy người trang phục rực rỡ muốn hướng về phía Lăng Sương Nhược công kích thì, mấy người hắc y nhân che mặt đột nhiên trong rừng cây hiện ra che ở trước mặt Lăng Sương Nhược.
“Đại ca, ngươi xem…”
“Đã sớm ngờ tới Lăng Sương Nhược sẽ có người bảo hộ, chúng ta cũng không thiếu người.”
Đột nhiên bên kia cũng hiện ra mấy người quần áo loè loẹt, song phương không nói hai lời liền đánh nhau, hộ vệ của Lăng Sương Nhược chỉ có mấy người cũng không hoảng hốt. Tiếp tục trấn an bạch mã, nhìn hộ vệ bị một nhóm người quần áo sặc sỡ bức bách, hắn chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm sinh tử của mình.
Hai bên giao đấu đương nhiên là những người quần áo hoa hoè chiếm thượng phong, tên áo tím dẫn đầu hung hăng vênh váo tới gần Lăng Sương Nhược, mà Lăng Sương Nhược khi nãy trên ngựa ngã xuống thì tay phải đã trật khớp, chỉ là hắn một mực chịu đựng không lên tiếng.
“Cung chủ!”
Hộ vệ trước mặt Lăng Sương Nhược thề sống chết bảo vệ cung chủ, trên người đã có vài vết thương, máu tươi từ miệng vết thương róc rách chảy ra, tụ lại trên mặt đất, tên áo tím bất ngờ hiện ra trước mặt hắc y nhân, một kiếm đâm vào trong ngực hắn, hắc y nhân ngã xuống trước mặt Lăng Sương Nhược, gương mặt bình tĩnh của Lăng Sương Nhược không nhìn thấy một tia tiếc hận, tất cả hắc y nhân vì bảo hộ Lăng Sương Nhược, tử vong.
“Lăng Sương Nhược, ngươi quả thực cũng có ngày hôm nay, mau đưa Huyết Tàn giao ra đây, còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
Gương mặt tên áo tím hung hăng độc địa, kiếm của hắn gác trên cổ Lăng Sương Nhược, mà Lăng Sương Nhược lại không hề nhúc nhích, mắt lạnh quét về phía trước, hại tên áo tím đánh một cái giật mình.
“Các huynh đệ, chúng ta bắt được Lăng Sương Nhược, đêm nay có thể hồi cung hướng cốc chủ ăn nói.”
“Cốc chủ võ công cao cường như vậy còn cần Huyết Tàn nhỏ bé sao, đương nhiên là làm cho chúng ta tự mình quyết định.”
Mấy người y phục rực rỡ bắt đầu thảo luận, đau đớn trên vai hoàn toàn không là gì, khoé miệng câu dẫn một mạt lãnh ý, dùng tay bị thương gạt đi kiếm trên cổ hắn, “Ta không có Huyết Tàn!”
“Cái gì, Lăng Sương Nhược ngươi gạt chúng ta, bề ngoài của chúng ta dễ dàng bị gạt như vậy sao?”
Tên áo cam trẻ hơn tên áo tím hướng tới Lăng Sương Nhược phóng một phi đao, trên bạch y hiện lên một vết máu, một giọt máu từ tay phải bị trật khớp của Lăng Sương Nhược rơi xuống, bạch y nhiễm một màu đỏ chói mắt, mà hắn lại không nói một tiếng, gương mặt cao ngạo lạnh lùng không có bất luận biểu tình.
Đột nhiên một trận cuồng phong thổi bay cát bụi trên mặt đất, một bóng trắng xẹt qua trước mắt mọi người, phi đao mới vừa tiến đến Lăng Sương Nhược bỗng nhiên bay về phía chủ nhân của nó, tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn gấp bội, chủ nhân phi đao còn chưa kịp phản ứng thì, phi đao thẳng một đường cắm vào yết hầu, chủ nhân của nó lập tức tắt thở.
Mọi người cứng ngắc đứng tại chỗ, ai?
Đồng Phượng sau khi bị Lăng Nguyệt Vụ đả thương, mỗi ngày chỉ có thể ngồi trên xe ngựa, nhìn Lăng Sương Nhược đang ngồi trên ngựa ở bên ngoài, trong mắt tiết lộ nhàn nhạt si mê, mà nam nhân trên ngựa vẫn lạnh như hàn băng, chưa từng liếc nhìn người ngồi trên xe ngựa dù chỉ một lần.
Tiếng vó ngựa lộp bộp từ phía sau truyền đến, Lăng Sương Nhược hơi quay đầu nhìn về nhân mã ở phía sau, gương mặt âm trầm làm cho tất cả mọi người không dám tuỳ ý mở miệng.
Người nọ tới để báo tin cho Lăng Sương Nhược, hắc y nam nhân vẫn chưa mở miệng, sau đó, hắn lấy phong thư màu vàng nhạt từ trong ngực giao cho Lăng Sương Nhược.
Lăng Sương Nhược sau khi tiếp nhận rồi hướng hắc y nhân phất tay, nam nhân kia không hề mở miệng, quay lại đầu ngựa rời đi. Người của Nhật Hồng giáo tất nhiên không biết người nọ là ai, Đồng Phượng trái lại có thể nhìn ra một chút manh mối, chớp chớp đôi mắt phượng câu hồn phách người khác, khoé miệng lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị, nhưng thình lình một câu nói của Lăng Sương Nhược lập tức đem ảo tưởng hèn hạ của người nào đó đánh vỡ.
“Đồng Phượng, quay về quan ngoại.”
Lãnh âm vang lên thiếu chút nữa đem Đồng Phượng từ trên xe ngựa ngã xuống, Đồng Phượng không hề giữ hình tượng từ trên xe ngựa nhảy xuống đất, kỳ thực nghỉ ngơi vài ngày hắn đã không có chuyện gì, chỉ là muốn giả trang mảnh mai để cho Lăng Sương Nhược chăm sóc nhiều hơn một chút, đáng tiếc toàn bộ tâm tư của Lăng Sương Nhược không ở trên người hắn, mà đặt trên người một tiểu quỷ đã sớm bỏ đi, đều là vì tiểu quỷ Lăng Nguyệt Vụ, hại hắn không thể thân cận sư phụ.
“Sư phụ, vì sao muốn ta trở lại, không phải còn vài ngày nữa sẽ đến Lăng Lạc cung sao?”
“Câm miệng, trở lại!”
Lăng Sương Nhược hoàn toàn không muốn giải thích cái gì với Đồng Phượng, trang giấy trong tay bị hắn niết thành mảnh nhỏ chậm rãi từ trên lưng ngựa bay xuống, trong đôi mắt đẹp kia lộ ra vẻ ác liệt, làm Đồng Phượng không dám nói thêm nhiều câu oán hận, chỉ có thể tự mình nói thầm vài câu.
“Cung chủ, là tứ thiếu gia làm sao?”
Thanh Y cưỡi ngựa đi bên cạnh Lăng Sương Nhược nhịn không được mở miệng, hắn đương nhiên vì lo cho tứ thiếu gia mới hỏi như vậy, lén lút nhìn trộm gương mặt trắng nõn của Lăng Sương Nhược, hắn không nên mở miệng hỏi.
Những ngày gần đây, trên giang hồ đồn đãi, một vị bạch y thiếu niên sát hại vài vị cao thủ trong chốn võ lâm, đồng thời thủ pháp rất linh hoạt, thoạt nhìn giống như là sát thủ được huấn luyện, hơn nữa bạch y thiếu niên rất lạnh mạc, giết người không chớp mắt, chỉ dùng vải trắng che mặt, không ai biết dung mạo của hắn, đương nhiên những người biết bộ mặt của hắn đã đi xuống đất, thiếu niên này khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, thân hình thuộc về nhỏ gầy, xuất thủ sắc bén, hiện tại trên giang hồ đều nói thiếu niên này là nam hài thần bí đã từng gặp ở võ lâm đại hội, đồng thời có liên quan tới Lăng Lạc cung.
“Thanh Y, đêm nay dừng lại ở trấn nhỏ phía trước, ngày mai liền phái người tiễn Đồng Phượng trở lại, càng nhanh càng tốt.”
Lãnh âm mở lại, Đồng Phượng từ lâu đã quay về xe ngựa của mình nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn ghé vào bên cửa sổ, len lén nhìn chăm chú vào gương mặt mỹ lệ lạnh lùng của Lăng Sương Nhược.
“Dạ, cung chủ.”
Thanh Y không được Lăng Sương Nhược đáp lại câu hỏi, chỉ có thể dựa theo phân phó của cung chủ đi làm, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt thế nhưng không thể mạo muội hành sự, Lăng Sương Nhược đột nhiên hai chân kẹp chặt bụng ngựa, liền xông ra ngoài hướng về phía trước.
Cây trong rừng cũng xoay chuyển một trận gió rất nhỏ, có lẽ là những người âm thầm bảo vệ Lăng Sương Nhược cùng đi theo, bọn họ đều thề sống chết bảo hộ cung chủ.
Chỉ để lại Đồng Phượng tại chỗ lầm bầm, Thanh Y tất nhiên coi như không nghe thấy, vốn tưởng rằng Nhật Hồng giáo giáo chủ có khí phách, nhưng Đồng Phượng vừa nhìn thấy cung chủ cả người giống như mất hồn, hiện tại ngẫm lại, nửa điểm so ra đều kém tứ thiếu gia của bọn họ.
Tứ thiếu gia, võ lâm cao thủ trên giang hồ đều là người hạ thủ sao?
“Dựa vào mệnh lệnh của cung chủ, mọi người tiếp tục đi về phía trước.”
Thanh Y là người có quyền nhất trong ngũ đại môn chủ, đương nhiên ngoại trừ Lăng Sương Nhược, tất cả mọi người phải nghe lệnh hắn, còn Nhật Hồng giáo hiện tại ăn nhờ ở đậu, nên hộ vệ bên người của Đồng Phượng cũng phải vâng theo sắp xếp của Thanh Y.
…
Lăng Sương Nhược cả người giống như phát tiết, cưỡi bảo mã của hắn phóng về phía trước, gió gào thét bên tai, tóc tung bay theo gió, bạch y như tơ cũng theo gió bay lượn, đem tất cả mọi người vứt ở phía sau, hắn cũng không biết tâm tình của mình vì sao khó chịu như vậy, thấy tin báo của thuộc hạ, thật sự là Vụ nhi.
Hắn đương nhiên không tin người kia là Vụ nhi, nhưng,Vụ nhi hiện tại ở nơi nào?
Đột nhiên từ trong rừng cây xuất hiện vài người xa lạ, Lăng Sương Nhược không để ý tiếp tục đi về phía trước, mấy người kia vận dụng khinh công theo sát phía sau Lăng Sương Nhược.
Bất chợt chân ngựa bị phi đao cắt phải, kêu lên một tiếng đem Lăng Sương Nhược quăng xuống đất, cũng may võ công của hắn tối hôm qua đã khôi phục một thành, không đến mức té ngã xuống đất, còn có thể đứng vững.
Sau đó mấy người kia phiêu nhiên chạm đất, đứng cách Lăng Sương Nhược khoảng mười thước, bọn họ không dám mạo muội về phía trước, bởi vì kinh hách ngựa làm Lăng Sương Nhược ngã xuống thế nhưng lông tóc vô thương, thần sắc tự nhiên đứng ở trước mặt bọn họ.
“Lăng Sương Nhược, chúng ta đã đợi ngươi đơn độc đến đây, hừ! Thật không ngờ ngươi hôm nay sẽ chết trong tay Ngũ Sắc cốc, thật sự là hả hê lòng người!”
“Đại ca, hà tất cùng hắn nhiều lời, trước tiên nên cướp Huyết Tàn trên người hắn.” Lại xuất hiện một người nam nhân y phục màu cam, nhan sắc tiên diễm kia không làm cho Lăng Sương Nhược trong lòng nổi lên bất kì rung động gì, hắn đương nhiên biết người của Ngũ Sắc cốc cũng là cao thủ số một số hai trong chốn võ lâm.
“Hừ, ngươi xem hắn ngay cả nói cũng không nói, chắc chắn là sợ chúng ta, nói vậy chuyện mất võ công là thật, đại ca, chúng ta sao không nhân cơ hội này không cướp luôn cả người và vật?”
Một vị nam nhân thân màu lục sắc vừa ngắm nghía thanh xà trong lòng bàn tay, vừa hiến kế cho lão đại của hắn.
“Ý kiến hay, chủ ý của lão tam không tồi, đại ca ta thích, xem ra tin tức của lão ngũ không sai, Lăng Sương Nhược quả nhiên không có võ công, nếu có chắc chắn sẽ không bị chúng ta đuổi theo, ha ha.”
Nghe thanh âm tranh cãi ầm ĩ của bọn họ, Lăng Sương Nhược đột nhiên nhớ tới Vụ nhi không thích nhất là ồn ào, bình thường hắn ngay cả đường cũng không muốn đi, người càng nhiều hắn lại lánh đi càng xa, lần này lại ra ngoài, Thanh Y nói là vì nghe được Lăng Sương Nhược bị bắt nên mới cố ý đi theo bọn họ.
Vụ nhi, vì sao phải ra khỏi Lăng Lạc cung, vì cái gì?
Vụ nhi rất ghét bị người khác đụng chạm, duy chỉ một mình hắn, Vụ nhi mới chịu tiếp nhận, ngày đó là rõ ràng Đồng Phượng cố ý tới gần Vụ nhi mới ra tay, hắn tại sao không phân rõ trắng đen còn nói Vụ nhi quá đáng.
Lấy tay an ủi bạch mã, bạch hổ của Vụ nhi còn ở phía sau, ngồi trên thân bạch hổ Vụ nhi có loại phi phàm nói không nên lời, hiện tại ngay cả thân ảnh của Vụ nhi đều không thấy được.
Khi mấy người trang phục rực rỡ muốn hướng về phía Lăng Sương Nhược công kích thì, mấy người hắc y nhân che mặt đột nhiên trong rừng cây hiện ra che ở trước mặt Lăng Sương Nhược.
“Đại ca, ngươi xem…”
“Đã sớm ngờ tới Lăng Sương Nhược sẽ có người bảo hộ, chúng ta cũng không thiếu người.”
Đột nhiên bên kia cũng hiện ra mấy người quần áo loè loẹt, song phương không nói hai lời liền đánh nhau, hộ vệ của Lăng Sương Nhược chỉ có mấy người cũng không hoảng hốt. Tiếp tục trấn an bạch mã, nhìn hộ vệ bị một nhóm người quần áo sặc sỡ bức bách, hắn chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm sinh tử của mình.
Hai bên giao đấu đương nhiên là những người quần áo hoa hoè chiếm thượng phong, tên áo tím dẫn đầu hung hăng vênh váo tới gần Lăng Sương Nhược, mà Lăng Sương Nhược khi nãy trên ngựa ngã xuống thì tay phải đã trật khớp, chỉ là hắn một mực chịu đựng không lên tiếng.
“Cung chủ!”
Hộ vệ trước mặt Lăng Sương Nhược thề sống chết bảo vệ cung chủ, trên người đã có vài vết thương, máu tươi từ miệng vết thương róc rách chảy ra, tụ lại trên mặt đất, tên áo tím bất ngờ hiện ra trước mặt hắc y nhân, một kiếm đâm vào trong ngực hắn, hắc y nhân ngã xuống trước mặt Lăng Sương Nhược, gương mặt bình tĩnh của Lăng Sương Nhược không nhìn thấy một tia tiếc hận, tất cả hắc y nhân vì bảo hộ Lăng Sương Nhược, tử vong.
“Lăng Sương Nhược, ngươi quả thực cũng có ngày hôm nay, mau đưa Huyết Tàn giao ra đây, còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
Gương mặt tên áo tím hung hăng độc địa, kiếm của hắn gác trên cổ Lăng Sương Nhược, mà Lăng Sương Nhược lại không hề nhúc nhích, mắt lạnh quét về phía trước, hại tên áo tím đánh một cái giật mình.
“Các huynh đệ, chúng ta bắt được Lăng Sương Nhược, đêm nay có thể hồi cung hướng cốc chủ ăn nói.”
“Cốc chủ võ công cao cường như vậy còn cần Huyết Tàn nhỏ bé sao, đương nhiên là làm cho chúng ta tự mình quyết định.”
Mấy người y phục rực rỡ bắt đầu thảo luận, đau đớn trên vai hoàn toàn không là gì, khoé miệng câu dẫn một mạt lãnh ý, dùng tay bị thương gạt đi kiếm trên cổ hắn, “Ta không có Huyết Tàn!”
“Cái gì, Lăng Sương Nhược ngươi gạt chúng ta, bề ngoài của chúng ta dễ dàng bị gạt như vậy sao?”
Tên áo cam trẻ hơn tên áo tím hướng tới Lăng Sương Nhược phóng một phi đao, trên bạch y hiện lên một vết máu, một giọt máu từ tay phải bị trật khớp của Lăng Sương Nhược rơi xuống, bạch y nhiễm một màu đỏ chói mắt, mà hắn lại không nói một tiếng, gương mặt cao ngạo lạnh lùng không có bất luận biểu tình.
Đột nhiên một trận cuồng phong thổi bay cát bụi trên mặt đất, một bóng trắng xẹt qua trước mắt mọi người, phi đao mới vừa tiến đến Lăng Sương Nhược bỗng nhiên bay về phía chủ nhân của nó, tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn gấp bội, chủ nhân phi đao còn chưa kịp phản ứng thì, phi đao thẳng một đường cắm vào yết hầu, chủ nhân của nó lập tức tắt thở.
Mọi người cứng ngắc đứng tại chỗ, ai?