Chương 16: Thanh minh (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
<meta charset="utf-8">Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Hoàng Thái hậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi thấy Anh Minh đi cùng với Hoàng đế. Theo góc nhìn của bà thì Hoàng đế rất không chào đón Anh Minh, hôm qua trước khi đi còn đột nhiên chỉ trích trách mắng, thiếu chút nữa là dọa cho cô nương này sợ hãi rồi!
Dù sau đó Anh Minh tươi cười đi vào, tuy ở trước mặt các bà chưa từng tỏ ra chút ấm ức nào, nhưng Thái hậu vẫn thấy mà cảm thấy rất thương nàng. Nhìn nàng ấy lại nhớ đến bản thân mình khi mới vào cung, nha đầu choai choai, trời xa đất lạ, tuy có Thái hoàng Thái hậu quan tâm nhưng ngài ấy cũng không quản được nhi tử. Lúc đó cuộc sống hôn nhân của bà cũng không viên mãn, không ai có thể hiểu rõ những chua xót khi phải chịu cảnh vắng vẻ, lạnh nhạt hơn bà.
Hoàng đế vấn an bà, bà than thở: “Lão phật gia đã lớn tuổi rồi, ưa thanh tịnh, miễn cho chúng ta sớm tối thưa hầu, tất nhiên là tốt với chúng ta, nhưng lại vất vả cho ngươi đi lại giữa hai cung. Ta thấy vẫn nên như vậy đi, ngày mai ta vẫn đến Từ Ninh cung như trước kia, như thế ngươi đến rồi cũng nhân tiện gặp ta luôn, không cần phải tới Thọ An cung nữa.”
Hoàng đế biết Thái hậu tính tình lương thiện, ấm áp nói: “Lúc đầu Hoàng tổ mẫu ở bên đó cũng nói thế với nhi tử, muốn miễn nhi tử sớm tối thưa hầu. Nhưng nhi tử cảm thấy không cần, ngồi ở tiền triều nghe báo cáo và quyết định mọi việc, nhi tử ngồi ở chỗ đó nghe nhóm quan lại bẩm tấu suốt một thời gian dài mà cũng không được giãn gân giãn cốt. Sau khi tan triều, đi đến cung của Hoàng tổ mẫu một chút, rồi lại đi đến cung của mẫu hậu một chút, cũng là một cách để giãn gân cốt.”
“Thế cũng ổn, không làm khó con là được.” Thái hậu cười nói, lại hỏi Anh Minh: “Hôm qua là lần đầu ở lại trong cung, có thấy quen không?”
Anh Minh nhún người hành lễ, theo thói quen nói: “Lão phật gia thương yêu nô tỳ, cấp cho nô tỳ chỗ Đầu Sở của Tây Tam sở, nghe nói gần với Từ Ninh cung nhất, qua Huy Âm tả môn là đã đến rồi.”
“À, chuyện là như vậy sao. Trước đây Tây Tam sở là chỗ ở của nhóm Thái phi, sau này mọi người đều chuyển đến Thọ Khang cung rồi, Đầu Sở đổi thành noãn các, Nhị Sở, Tam Sở dùng để lưu trữ thư tịch tranh chữ. Chắc là Lão phật gia biết ngươi thích đọc sách nên đặc biệt sắp xếp cho ngươi tới đó. Ta vốn muốn hỏi ngươi ban đêm có ở được không, nếu không quen thì qua chỗ này của ta, ta cho nha hoàn thu dọn ra một gian phòng cũng không phải chuyện lớn gì.” Thái hậu ôn tồn lại cười nói: “Nếu Lão phật gia đều đã an bài thỏa đáng thì tất nhiên ở trước mặt lão nhân gia là ổn nhất. Từ nay về sau cứ giống như hôm nay, thường đi theo Hoàng đế đến đây là được rồi.”
Có lẽ bởi vì nàng mới tiến cung, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đều biểu hiện ra thiện ý rất lớn đối với nàng. Tuy Anh Minh không quên trong cung như đầm nước sâu, khó thấy được lòng người, nhưng cũng may mắn là cảnh ngộ hiện nay còn thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán. Từ trước đến nay Thái hậu có tiếng là người hiền lành, Anh Minh đối mặt với bà lại càng nhẹ nhàng hơn so với Thái hoàng Thái hậu, có lẽ là do khuôn mặt hiền hòa vốn có của Thái hậu. Nàng ngọt ngào cười nói: “Ngài không chê ta ầm ĩ thì ta cũng sẽ thường tới đây.”
Tiếng “ta” này của nàng làm cho Hoàng đế hơi khó chịu. Nàng ta lời trong lời ngoài đều là nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ. Hắn ghét nhất là loại nữ nhân tự cho mình là đúng, nàng ta tự cho mình là cái gì? Một chiếc bánh thơm à?
Hoàng đế không vui, thong dong chuyển ánh mắt.
Khả năng quan sát của Thái hậu vẫn luôn không nhạy bén, bà không phát hiện được không khí biến hóa vi diệu. Bà còn đang cao hứng, bởi vì Hoàng đế cùng Hoàng hậu tương lai đều tới thăm mình, bà cảm thấy như vậy thật viên mãn. Một phần cũng do Hiếu Tuệ Hoàng hậu vừa mới đi là người tâm khí cao ngạo, chưa bao giờ đặt chân đến Thọ An cung của bà.
“Đi vào gian bên trong ngồi đi, bên ngoài gió lớn, thân thể Anh Minh yếu đuối không chịu nổi gió đâu.” Thái hậu vẫy tay: “Năm nay Nội Vụ phủ mới đưa trà Minh Tiền Long Tĩnh đến, ta thấy trà năm nay được sao rất khá, đang lo không có ai cùng ta thưởng thức đây.”
Anh Minh vốn có nhãn lực cao, tiến lên nâng Thái hậu. Dùng sức mềm nhẹ như mây đỡ lấy khuỷu tay của Thái hậu, Thái hậu cười cười, từ cách cư xử của nàng có thể thấy, thực sự lão luyện hơn Hiếu Tuệ Hoàng hậu không ít.
Thái hậu cũng cảm khái lúc ban đầu bà gả đến nhà Đế vương, từ Hoàng hậu đến Thái hậu đều một đường thuận buồm xuôi gió. Chỉ có một chút khuyết điểm là chưa được thấy Tiên đế gia mấy lần, càng đừng nói tới việc sinh con. Nhưng bà là người có vận khí tốt, có thể nhặt được của hời. Lúc ấy mẹ đẻ Hoàng đế là Hiếu Từ Hoàng hậu chết, Hoàng đế mới hai ba tuổi, bà liền mang theo Hoàng đế ở bên người, cùng Thái hoàng Thái hậu đưa hắn lên đế vị, nuôi dưỡng hắn trưởng thành. Tình thương của mẹ không phải san sẻ cho ai, bà đặt tất cả lên người Hoàng đế. Đối với bà mà nói, Hoàng đế chính là nhi tử ruột của bà, khi còn bé thì bà nuôi nấng, đợi tới lúc nhi tử trưởng thành, nó lại trở thành cột chống lưng để bà dựa vào. Còn Hoàng đế thì vô cùng hiếu thuận với bà, không hề bởi vì cách một tầng bụng mà xa cách bà. Bây giờ, cho dù về sau vị Hoàng hậu tương lai này có phúc phận ra sao thì trước mắt hòa thuận cung kính là được rồi, ít nhất bà nhìn cũng thấy vui mừng.
“Đến, đến đây...” Thái hậu tiếp đón bọn họ ngồi xuống, đưa mắt một cái, người hầu dâng trà ngon đã chuẩn bị sẵn lên.
Hoàng đế ngồi ở dưới Thái hậu, Anh Minh đứng một bên hầu. Thái hậu ‘Ấy’ một tiếng: “Đừng đứng, ngồi xuống đi."
Anh Minh lại cười lắc đầu: “Tạ Thái hậu ân điển, lúc ở nhà nô tỳ cũng có học qua trà đạo, hôm nay vừa khéo có thể hầu hạ ngài cùng Vạn tuế gia.”
Trà cụ của Thái hậu là loại mạ thiếc khảm ngọc cực phẩm, loại ấm tử sa này tục xưng là “Tam Khỏa Ngọc”*, vòi ấm, tay cầm và nút trên nắp ấm đều khảm ngọc, đặt trên bếp lò nhỏ ở trước bàn trà. Nắng ấm chiếu xuống làm chỗ khảm ngọc sáng long lanh, lớp thiếc mạ quanh thân ấm được mài sáng loáng, ánh lên sắc đen sậm tạo nên một cảm giác mộc mạc.
*Ấm Tam Khỏa Ngọc:
Lúc đầu Thái hậu còn cùng Hoàng đế nói việc nhà, Hoàng đế thường kể cho bà nghe những chuyện dân gian mà mình nghe được. Nhưng hôm nay lại có chút không giống, từ lúc Anh Minh bắt đầu tẩy trà, hai người đều trầm mặc nhìn đôi tay trắng nõn kia không nhanh không chậm mà làm.
Tay áo nàng hơi cuốn lên, lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết, dưới ánh nắng mặt trời nhìn trong suốt giống như “Tam Khỏa Ngọc” kia. Rót nước, đậy ấm, chia chén, mỗi một lần xoay cổ tay đều có sự tinh tế, uyển chuyển hàm súc. Vòng ngọc xanh biếc trên tay nàng cũng khẽ lay động theo, tia sáng hắt vào người giống như vẩy mực, chiếu ra trên cánh tay nàng một màu xanh biếc.
Thật là đẹp mắt. Thái hậu thật tâm tán thưởng, trà hay không trà thật ra không quan trọng, quan trọng chính là... Người này! Bà quay đầu nhìn Hoàng đế, Hoàng đế rũ mi mắt, trên mặt không còn bắt bẻ, cũng không còn xem thường, thậm chí còn có vẻ nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú.
Hắn có thể nhìn một người như thế, là một khởi đầu tốt. Thái hậu dịch tay áo, trên mặt hiện lên ý cười. Trà đã pha xong rồi, Anh Minh cẩn thận từng li từng tí trình lên, bà nhận lấy nhấp một ngụm, thấy Hoàng đế cũng nhận chén trà, Thái hậu vừa phẩm trà vừa nói như có điều ám chỉ: “Theo ta thấy, trà Long Tĩnh năm nay ngon hơn so với năm rồi, Hoàng đế ngươi nói xem?”
Tất nhiên Hoàng đế sẽ không nói là không tốt, thuận theo mà nói: “Ngạch nương thích thì xem như Tổng đốc Mân Chiết đã lập được công lớn rồi. Trà hoa nhài lúc trước cũng đã được tiến kinh, đương nhiên điều chế cái trà Long Tĩnh này thì hương khí lại càng tốt hơn.”
Từ trước đến giờ Hoàng đế luôn kiệm lời khen, Thái hậu cũng biết nên thân thiện gọi Anh Minh ngồi xuống: “Ngươi cũng nếm thử một chút đi, nếu thích thì ta cho người đưa hai bình đến chỗ nghỉ tạm của ngươi.”
Sáng sớm Anh Minh chưa kịp ăn gì, hiện giờ trong bụng trống trơn. Từ nhỏ nàng có một tật xấu là say trà, cho dù uống một ly trà nhỏ cũng sẽ bị say, trong bụng cồn cào, chân như nhũn ra, nghiêm trọng hơn chút thì có khi không thở được. Nhưng mà đây đều là chuyện trước kia, hai năm nay vẫn luôn điều dưỡng, có lẽ đã gần khỏi hẳn rồi!
Thái hậu ân thưởng, nàng không thể không biết điều được. Nàng nhún người tạ ân rồi ngồi trên ghế con, nâng tay áo uống trà. Một người am hiểu trà đạo lại không hiểu được ảo diệu của trà. Thật giống như trâu nhai mẫu đơn, còn phải làm ra dáng vẻ thật sự hưởng thụ, chân thành khen trà Long Tĩnh này vị rất ngon, hương rất thơm, rồi mới hé miệng nhỏ uống cạn ly trà.
Cung nữ lại thêm một ly, nàng nhìn nước trà trong suốt, cổ họng nhỏ đắng chát. Bên ngoài cửa cung bỗng nhiên có thái giám chạy qua bị Ngự tiền Tổng quản bắt được, nhỏ giọng mắng chửi: “Cẩu nô tài, chết mà không chọn ngày tốt! Đây là nơi nào mà ngươi dám chạy loạn như con khỉ chứ!”
Thái hậu luôn khoan dung, hỏi cung nữ trước mặt xảy ra chuyện gì. Cung nữ đi ra ngoài điều tra rõ ngọn nguồn, tiến vào hồi bẩm: “Câu đối trên cửa ở ngoài bị gió thổi bong ra, tiểu nô tài nhặt lấy cầm về, chỉ vì không có ánh mắt nên bị Đức Tổng quản bắt được, chờ lát nữa xử trí.”
Thái hậu 'a' một tiếng, nói: "Không cần thiết, ngày tốt như vậy, vì chút chuyện nhỏ mà tức giận thì không đáng.”
Vì có người quấy rầy ở trước mặt Thái hậu nên Hoàng đế rất không vui, nhưng lại không tiện hỏi tội ngay tại chỗ, sắc mặt lập tức trở nên không dễ nhìn. Anh Minh là người hiểu được chu toàn, cười nói với Thái hậu: “Nói đến câu đối, nô tỳ lại nhớ trước kia có được nghe qua một chuyện cười, nô tỳ kể cho ngài giải buồn được không?”
Nàng còn chưa nói hết câu, Thái hậu đã nở nụ cười, gật đầu không ngừng: “Ngươi nói đi, cũng để cho Vạn tuế gia vui lên.”
Thế là Anh Minh ngồi thẳng dậy, dịu dàng nói: “Đến tết, có một gia đình dán câu đối. Lão gia tử muốn lấy may mắn nên dặn dò nhi tử: ‘Ngươi đứng ở giữa nhìn, nếu ta dán nghiêng trái thì ngươi nói thăng quan. Nếu dán nghiêng phải thì ngươi nói phát tài.’ Cuối cùng dán xong hắn mới đứng ở trên hỏi nhi tử thế nào... Ngài đoán con của hắn nói thế nào?”
Thái hậu nhìn Hoàng đế một cái rồi lắc đầu: “Đoán không ra.”
“Tên nhi tử đó nói vừa đúng ở giữa, không thăng quan cũng không phát tài.” Nàng nói xong, tự mình cười, đôi mắt cười híp lại thành một khe nhỏ.
Thái hậu sửng sốt một chút, cũng cười to theo: “Tên nhi tử này là đồ ngốc sao, thật đen đủi, đuổi hết may mắn đi mà.”
Các nàng cứ như thế mà cười, càng nghĩ càng thấy vui, nhịn không được còn bật cười ra tiếng. Hoàng đế yên lặng ngồi một bên, môi dưới khẽ nhúc nhích xem như hưởng ứng. Hắn liếc mắt khinh thường người bên cạnh, buồn bực nghẹn trong ngực không thể thoát ra được. Trò cười này cũng thú vị, nhưng không đến mức vui thành cái dạng này, nhìn Anh Minh thất lễ trước mặt vua, e là những quy củ kia, cả đời này nàng ta cũng không học được rồi.
Từ Thọ An cung đi ra, Hoàng đế đi ở phía trước, Anh Minh cúi đầu đi theo sau. Đức Lộc tiến lên hầu hạ xa giá, Hoàng đế phẩy phẩy tay, Cửu Long xa giá kia không xa không gần đi theo phía sau, tính cả đội ngự tiền tùy giá là một đội ngũ thật dài uốn lượn trên đường hẻm.
Vốn là Hoàng đế cũng không muốn thuyết giáo, nhưng uy nghi của hắn để ở đâu? Nếu làm hắn có hơi không vui thì kéo ra ngoài là xong hết mọi chuyện. Nhưng khuê nữ của Nạp Tân này lại không giống thế, người là do Thái hoàng Thái hậu đón vào, lại muốn dựa vào nàng để tạm thời ổn định Tiết Thượng Chương cho nên không thể động vào được. Nếu không gặp thì còn đỡ nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại cố tình đâm vào mắt hắn, nếu cho phép nàng đi, thì người khó chịu lại chính là hắn.
“Ngươi...” Hoàng đế lạnh giọng nói, đoạn sau còn chưa nói ra đã nghe thấy nàng tiếp lời 'Vâng'.
Phía sau phải nói thế nào bây giờ, sắc mặt hắn lạnh lùng. Dường như nàng cũng không thèm để ý. Có lẽ thiên uy lẫm liệt đối với nàng mà nói là ghê tởm đáng ghét, bởi vì người bạn tốt nhất của nàng đã phải chết nơi thâm cung, cho nên nàng vô cùng bài xích với vị Hoàng đế này.
Vừa hay, hắn cũng giống vậy.
Khóe môi Hoàng đế hơi hạ xuống: “Chuyện cười vừa rồi ngươi kể cho Thái hậu là phạm húy, ngươi có biết không?”
Nàng rầu rĩ nói biết: “Thăng quan phát tài toàn bộ dựa vào Vạn tuế gia, vừa không thăng quan cũng không phát tài, là coi rẻ thánh cung.”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi cũng không ngốc mà là cố ý. Trong cung nặng quy củ, ngươi ở trước mặt trẫm cười to mất thể thống. Thi cốt Hiếu Tuệ Hoàng hậu chưa lạnh, ngươi đã sốt ruột ra mặt như thế, cái gọi là “Anh Minh cầu hữu” ở trên người của ngươi thật là một trò cười.”
Lời này thật ra rất nặng, xé thịt, lóc gân, thẳng tới tận xương tủy, đủ để khiến nàng khó xử đến chết. Khóe môi Hoàng đế nhếch lên một tia chế giễu lạnh lùng, chờ xem nàng chật vật ứng đối, kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy nàng trả lời.
Hắn càng thêm không vui, quay đầu liếc qua, vốn cho rằng nàng ở không xa phía sau, nhưng bóng dáng nàng lại không xuất hiện trong tầm mắt hắn như mong muốn. Hoàng đế không thể không xoay người lại, phát hiện nàng tụt lại ở phía sau khá xa, sắc mặt trắng bệch, vịn tường đứng đấy thở gấp. Cuối cùng còn biết sợ một chút, lửa giận của Hoàng đế tắt bớt, định dạy dỗ thêm, nhưng mà nàng lại dựa vào tường ngồi xuống…
Lại chơi cái tuồng gì thế? Hoàng đế cau mày, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi sao đấy?”
<meta charset="utf-8">Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Hoàng Thái hậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi thấy Anh Minh đi cùng với Hoàng đế. Theo góc nhìn của bà thì Hoàng đế rất không chào đón Anh Minh, hôm qua trước khi đi còn đột nhiên chỉ trích trách mắng, thiếu chút nữa là dọa cho cô nương này sợ hãi rồi!
Dù sau đó Anh Minh tươi cười đi vào, tuy ở trước mặt các bà chưa từng tỏ ra chút ấm ức nào, nhưng Thái hậu vẫn thấy mà cảm thấy rất thương nàng. Nhìn nàng ấy lại nhớ đến bản thân mình khi mới vào cung, nha đầu choai choai, trời xa đất lạ, tuy có Thái hoàng Thái hậu quan tâm nhưng ngài ấy cũng không quản được nhi tử. Lúc đó cuộc sống hôn nhân của bà cũng không viên mãn, không ai có thể hiểu rõ những chua xót khi phải chịu cảnh vắng vẻ, lạnh nhạt hơn bà.
Hoàng đế vấn an bà, bà than thở: “Lão phật gia đã lớn tuổi rồi, ưa thanh tịnh, miễn cho chúng ta sớm tối thưa hầu, tất nhiên là tốt với chúng ta, nhưng lại vất vả cho ngươi đi lại giữa hai cung. Ta thấy vẫn nên như vậy đi, ngày mai ta vẫn đến Từ Ninh cung như trước kia, như thế ngươi đến rồi cũng nhân tiện gặp ta luôn, không cần phải tới Thọ An cung nữa.”
Hoàng đế biết Thái hậu tính tình lương thiện, ấm áp nói: “Lúc đầu Hoàng tổ mẫu ở bên đó cũng nói thế với nhi tử, muốn miễn nhi tử sớm tối thưa hầu. Nhưng nhi tử cảm thấy không cần, ngồi ở tiền triều nghe báo cáo và quyết định mọi việc, nhi tử ngồi ở chỗ đó nghe nhóm quan lại bẩm tấu suốt một thời gian dài mà cũng không được giãn gân giãn cốt. Sau khi tan triều, đi đến cung của Hoàng tổ mẫu một chút, rồi lại đi đến cung của mẫu hậu một chút, cũng là một cách để giãn gân cốt.”
“Thế cũng ổn, không làm khó con là được.” Thái hậu cười nói, lại hỏi Anh Minh: “Hôm qua là lần đầu ở lại trong cung, có thấy quen không?”
Anh Minh nhún người hành lễ, theo thói quen nói: “Lão phật gia thương yêu nô tỳ, cấp cho nô tỳ chỗ Đầu Sở của Tây Tam sở, nghe nói gần với Từ Ninh cung nhất, qua Huy Âm tả môn là đã đến rồi.”
“À, chuyện là như vậy sao. Trước đây Tây Tam sở là chỗ ở của nhóm Thái phi, sau này mọi người đều chuyển đến Thọ Khang cung rồi, Đầu Sở đổi thành noãn các, Nhị Sở, Tam Sở dùng để lưu trữ thư tịch tranh chữ. Chắc là Lão phật gia biết ngươi thích đọc sách nên đặc biệt sắp xếp cho ngươi tới đó. Ta vốn muốn hỏi ngươi ban đêm có ở được không, nếu không quen thì qua chỗ này của ta, ta cho nha hoàn thu dọn ra một gian phòng cũng không phải chuyện lớn gì.” Thái hậu ôn tồn lại cười nói: “Nếu Lão phật gia đều đã an bài thỏa đáng thì tất nhiên ở trước mặt lão nhân gia là ổn nhất. Từ nay về sau cứ giống như hôm nay, thường đi theo Hoàng đế đến đây là được rồi.”
Có lẽ bởi vì nàng mới tiến cung, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đều biểu hiện ra thiện ý rất lớn đối với nàng. Tuy Anh Minh không quên trong cung như đầm nước sâu, khó thấy được lòng người, nhưng cũng may mắn là cảnh ngộ hiện nay còn thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán. Từ trước đến nay Thái hậu có tiếng là người hiền lành, Anh Minh đối mặt với bà lại càng nhẹ nhàng hơn so với Thái hoàng Thái hậu, có lẽ là do khuôn mặt hiền hòa vốn có của Thái hậu. Nàng ngọt ngào cười nói: “Ngài không chê ta ầm ĩ thì ta cũng sẽ thường tới đây.”
Tiếng “ta” này của nàng làm cho Hoàng đế hơi khó chịu. Nàng ta lời trong lời ngoài đều là nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ. Hắn ghét nhất là loại nữ nhân tự cho mình là đúng, nàng ta tự cho mình là cái gì? Một chiếc bánh thơm à?
Hoàng đế không vui, thong dong chuyển ánh mắt.
Khả năng quan sát của Thái hậu vẫn luôn không nhạy bén, bà không phát hiện được không khí biến hóa vi diệu. Bà còn đang cao hứng, bởi vì Hoàng đế cùng Hoàng hậu tương lai đều tới thăm mình, bà cảm thấy như vậy thật viên mãn. Một phần cũng do Hiếu Tuệ Hoàng hậu vừa mới đi là người tâm khí cao ngạo, chưa bao giờ đặt chân đến Thọ An cung của bà.
“Đi vào gian bên trong ngồi đi, bên ngoài gió lớn, thân thể Anh Minh yếu đuối không chịu nổi gió đâu.” Thái hậu vẫy tay: “Năm nay Nội Vụ phủ mới đưa trà Minh Tiền Long Tĩnh đến, ta thấy trà năm nay được sao rất khá, đang lo không có ai cùng ta thưởng thức đây.”
Anh Minh vốn có nhãn lực cao, tiến lên nâng Thái hậu. Dùng sức mềm nhẹ như mây đỡ lấy khuỷu tay của Thái hậu, Thái hậu cười cười, từ cách cư xử của nàng có thể thấy, thực sự lão luyện hơn Hiếu Tuệ Hoàng hậu không ít.
Thái hậu cũng cảm khái lúc ban đầu bà gả đến nhà Đế vương, từ Hoàng hậu đến Thái hậu đều một đường thuận buồm xuôi gió. Chỉ có một chút khuyết điểm là chưa được thấy Tiên đế gia mấy lần, càng đừng nói tới việc sinh con. Nhưng bà là người có vận khí tốt, có thể nhặt được của hời. Lúc ấy mẹ đẻ Hoàng đế là Hiếu Từ Hoàng hậu chết, Hoàng đế mới hai ba tuổi, bà liền mang theo Hoàng đế ở bên người, cùng Thái hoàng Thái hậu đưa hắn lên đế vị, nuôi dưỡng hắn trưởng thành. Tình thương của mẹ không phải san sẻ cho ai, bà đặt tất cả lên người Hoàng đế. Đối với bà mà nói, Hoàng đế chính là nhi tử ruột của bà, khi còn bé thì bà nuôi nấng, đợi tới lúc nhi tử trưởng thành, nó lại trở thành cột chống lưng để bà dựa vào. Còn Hoàng đế thì vô cùng hiếu thuận với bà, không hề bởi vì cách một tầng bụng mà xa cách bà. Bây giờ, cho dù về sau vị Hoàng hậu tương lai này có phúc phận ra sao thì trước mắt hòa thuận cung kính là được rồi, ít nhất bà nhìn cũng thấy vui mừng.
“Đến, đến đây...” Thái hậu tiếp đón bọn họ ngồi xuống, đưa mắt một cái, người hầu dâng trà ngon đã chuẩn bị sẵn lên.
Hoàng đế ngồi ở dưới Thái hậu, Anh Minh đứng một bên hầu. Thái hậu ‘Ấy’ một tiếng: “Đừng đứng, ngồi xuống đi."
Anh Minh lại cười lắc đầu: “Tạ Thái hậu ân điển, lúc ở nhà nô tỳ cũng có học qua trà đạo, hôm nay vừa khéo có thể hầu hạ ngài cùng Vạn tuế gia.”
Trà cụ của Thái hậu là loại mạ thiếc khảm ngọc cực phẩm, loại ấm tử sa này tục xưng là “Tam Khỏa Ngọc”*, vòi ấm, tay cầm và nút trên nắp ấm đều khảm ngọc, đặt trên bếp lò nhỏ ở trước bàn trà. Nắng ấm chiếu xuống làm chỗ khảm ngọc sáng long lanh, lớp thiếc mạ quanh thân ấm được mài sáng loáng, ánh lên sắc đen sậm tạo nên một cảm giác mộc mạc.
*Ấm Tam Khỏa Ngọc:
Lúc đầu Thái hậu còn cùng Hoàng đế nói việc nhà, Hoàng đế thường kể cho bà nghe những chuyện dân gian mà mình nghe được. Nhưng hôm nay lại có chút không giống, từ lúc Anh Minh bắt đầu tẩy trà, hai người đều trầm mặc nhìn đôi tay trắng nõn kia không nhanh không chậm mà làm.
Tay áo nàng hơi cuốn lên, lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết, dưới ánh nắng mặt trời nhìn trong suốt giống như “Tam Khỏa Ngọc” kia. Rót nước, đậy ấm, chia chén, mỗi một lần xoay cổ tay đều có sự tinh tế, uyển chuyển hàm súc. Vòng ngọc xanh biếc trên tay nàng cũng khẽ lay động theo, tia sáng hắt vào người giống như vẩy mực, chiếu ra trên cánh tay nàng một màu xanh biếc.
Thật là đẹp mắt. Thái hậu thật tâm tán thưởng, trà hay không trà thật ra không quan trọng, quan trọng chính là... Người này! Bà quay đầu nhìn Hoàng đế, Hoàng đế rũ mi mắt, trên mặt không còn bắt bẻ, cũng không còn xem thường, thậm chí còn có vẻ nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú.
Hắn có thể nhìn một người như thế, là một khởi đầu tốt. Thái hậu dịch tay áo, trên mặt hiện lên ý cười. Trà đã pha xong rồi, Anh Minh cẩn thận từng li từng tí trình lên, bà nhận lấy nhấp một ngụm, thấy Hoàng đế cũng nhận chén trà, Thái hậu vừa phẩm trà vừa nói như có điều ám chỉ: “Theo ta thấy, trà Long Tĩnh năm nay ngon hơn so với năm rồi, Hoàng đế ngươi nói xem?”
Tất nhiên Hoàng đế sẽ không nói là không tốt, thuận theo mà nói: “Ngạch nương thích thì xem như Tổng đốc Mân Chiết đã lập được công lớn rồi. Trà hoa nhài lúc trước cũng đã được tiến kinh, đương nhiên điều chế cái trà Long Tĩnh này thì hương khí lại càng tốt hơn.”
Từ trước đến giờ Hoàng đế luôn kiệm lời khen, Thái hậu cũng biết nên thân thiện gọi Anh Minh ngồi xuống: “Ngươi cũng nếm thử một chút đi, nếu thích thì ta cho người đưa hai bình đến chỗ nghỉ tạm của ngươi.”
Sáng sớm Anh Minh chưa kịp ăn gì, hiện giờ trong bụng trống trơn. Từ nhỏ nàng có một tật xấu là say trà, cho dù uống một ly trà nhỏ cũng sẽ bị say, trong bụng cồn cào, chân như nhũn ra, nghiêm trọng hơn chút thì có khi không thở được. Nhưng mà đây đều là chuyện trước kia, hai năm nay vẫn luôn điều dưỡng, có lẽ đã gần khỏi hẳn rồi!
Thái hậu ân thưởng, nàng không thể không biết điều được. Nàng nhún người tạ ân rồi ngồi trên ghế con, nâng tay áo uống trà. Một người am hiểu trà đạo lại không hiểu được ảo diệu của trà. Thật giống như trâu nhai mẫu đơn, còn phải làm ra dáng vẻ thật sự hưởng thụ, chân thành khen trà Long Tĩnh này vị rất ngon, hương rất thơm, rồi mới hé miệng nhỏ uống cạn ly trà.
Cung nữ lại thêm một ly, nàng nhìn nước trà trong suốt, cổ họng nhỏ đắng chát. Bên ngoài cửa cung bỗng nhiên có thái giám chạy qua bị Ngự tiền Tổng quản bắt được, nhỏ giọng mắng chửi: “Cẩu nô tài, chết mà không chọn ngày tốt! Đây là nơi nào mà ngươi dám chạy loạn như con khỉ chứ!”
Thái hậu luôn khoan dung, hỏi cung nữ trước mặt xảy ra chuyện gì. Cung nữ đi ra ngoài điều tra rõ ngọn nguồn, tiến vào hồi bẩm: “Câu đối trên cửa ở ngoài bị gió thổi bong ra, tiểu nô tài nhặt lấy cầm về, chỉ vì không có ánh mắt nên bị Đức Tổng quản bắt được, chờ lát nữa xử trí.”
Thái hậu 'a' một tiếng, nói: "Không cần thiết, ngày tốt như vậy, vì chút chuyện nhỏ mà tức giận thì không đáng.”
Vì có người quấy rầy ở trước mặt Thái hậu nên Hoàng đế rất không vui, nhưng lại không tiện hỏi tội ngay tại chỗ, sắc mặt lập tức trở nên không dễ nhìn. Anh Minh là người hiểu được chu toàn, cười nói với Thái hậu: “Nói đến câu đối, nô tỳ lại nhớ trước kia có được nghe qua một chuyện cười, nô tỳ kể cho ngài giải buồn được không?”
Nàng còn chưa nói hết câu, Thái hậu đã nở nụ cười, gật đầu không ngừng: “Ngươi nói đi, cũng để cho Vạn tuế gia vui lên.”
Thế là Anh Minh ngồi thẳng dậy, dịu dàng nói: “Đến tết, có một gia đình dán câu đối. Lão gia tử muốn lấy may mắn nên dặn dò nhi tử: ‘Ngươi đứng ở giữa nhìn, nếu ta dán nghiêng trái thì ngươi nói thăng quan. Nếu dán nghiêng phải thì ngươi nói phát tài.’ Cuối cùng dán xong hắn mới đứng ở trên hỏi nhi tử thế nào... Ngài đoán con của hắn nói thế nào?”
Thái hậu nhìn Hoàng đế một cái rồi lắc đầu: “Đoán không ra.”
“Tên nhi tử đó nói vừa đúng ở giữa, không thăng quan cũng không phát tài.” Nàng nói xong, tự mình cười, đôi mắt cười híp lại thành một khe nhỏ.
Thái hậu sửng sốt một chút, cũng cười to theo: “Tên nhi tử này là đồ ngốc sao, thật đen đủi, đuổi hết may mắn đi mà.”
Các nàng cứ như thế mà cười, càng nghĩ càng thấy vui, nhịn không được còn bật cười ra tiếng. Hoàng đế yên lặng ngồi một bên, môi dưới khẽ nhúc nhích xem như hưởng ứng. Hắn liếc mắt khinh thường người bên cạnh, buồn bực nghẹn trong ngực không thể thoát ra được. Trò cười này cũng thú vị, nhưng không đến mức vui thành cái dạng này, nhìn Anh Minh thất lễ trước mặt vua, e là những quy củ kia, cả đời này nàng ta cũng không học được rồi.
Từ Thọ An cung đi ra, Hoàng đế đi ở phía trước, Anh Minh cúi đầu đi theo sau. Đức Lộc tiến lên hầu hạ xa giá, Hoàng đế phẩy phẩy tay, Cửu Long xa giá kia không xa không gần đi theo phía sau, tính cả đội ngự tiền tùy giá là một đội ngũ thật dài uốn lượn trên đường hẻm.
Vốn là Hoàng đế cũng không muốn thuyết giáo, nhưng uy nghi của hắn để ở đâu? Nếu làm hắn có hơi không vui thì kéo ra ngoài là xong hết mọi chuyện. Nhưng khuê nữ của Nạp Tân này lại không giống thế, người là do Thái hoàng Thái hậu đón vào, lại muốn dựa vào nàng để tạm thời ổn định Tiết Thượng Chương cho nên không thể động vào được. Nếu không gặp thì còn đỡ nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại cố tình đâm vào mắt hắn, nếu cho phép nàng đi, thì người khó chịu lại chính là hắn.
“Ngươi...” Hoàng đế lạnh giọng nói, đoạn sau còn chưa nói ra đã nghe thấy nàng tiếp lời 'Vâng'.
Phía sau phải nói thế nào bây giờ, sắc mặt hắn lạnh lùng. Dường như nàng cũng không thèm để ý. Có lẽ thiên uy lẫm liệt đối với nàng mà nói là ghê tởm đáng ghét, bởi vì người bạn tốt nhất của nàng đã phải chết nơi thâm cung, cho nên nàng vô cùng bài xích với vị Hoàng đế này.
Vừa hay, hắn cũng giống vậy.
Khóe môi Hoàng đế hơi hạ xuống: “Chuyện cười vừa rồi ngươi kể cho Thái hậu là phạm húy, ngươi có biết không?”
Nàng rầu rĩ nói biết: “Thăng quan phát tài toàn bộ dựa vào Vạn tuế gia, vừa không thăng quan cũng không phát tài, là coi rẻ thánh cung.”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi cũng không ngốc mà là cố ý. Trong cung nặng quy củ, ngươi ở trước mặt trẫm cười to mất thể thống. Thi cốt Hiếu Tuệ Hoàng hậu chưa lạnh, ngươi đã sốt ruột ra mặt như thế, cái gọi là “Anh Minh cầu hữu” ở trên người của ngươi thật là một trò cười.”
Lời này thật ra rất nặng, xé thịt, lóc gân, thẳng tới tận xương tủy, đủ để khiến nàng khó xử đến chết. Khóe môi Hoàng đế nhếch lên một tia chế giễu lạnh lùng, chờ xem nàng chật vật ứng đối, kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy nàng trả lời.
Hắn càng thêm không vui, quay đầu liếc qua, vốn cho rằng nàng ở không xa phía sau, nhưng bóng dáng nàng lại không xuất hiện trong tầm mắt hắn như mong muốn. Hoàng đế không thể không xoay người lại, phát hiện nàng tụt lại ở phía sau khá xa, sắc mặt trắng bệch, vịn tường đứng đấy thở gấp. Cuối cùng còn biết sợ một chút, lửa giận của Hoàng đế tắt bớt, định dạy dỗ thêm, nhưng mà nàng lại dựa vào tường ngồi xuống…
Lại chơi cái tuồng gì thế? Hoàng đế cau mày, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi sao đấy?”