Chương 17: Thanh minh (4)
<meta charset="utf-8">
Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Anh Minh cảm thấy trong lòng hốt hoảng, tay chân không nhịn được mà run rẩy. Nàng muốn đứng lên, không muốn cứ thế này vứt hết thể diện trước mặt Hoàng đế, nhưng cho dù đã dùng hết sức thì vẫn không chống nổi cái thân thể nặng nề này.
Nàng khẽ thở hổn hển, ngay cả ngẩng đầu cũng cảm thấy là đã cố hết sức, nếu không giải thích được rốt cuộc tại sao mình thất nghi thì sợ là không thể qua được cửa ải này của Hoàng đế. Hai tay nàng chống lên nền gạch xanh lạnh lẽo, mặt trời chói chang chiếu lên đỉnh đầu cũng không thể ngăn được nàng toát một thân mồ hôi lạnh. Nàng miễn cưỡng dập đầu một cái: “Nô tỳ say trà, hai chén trà Long Tĩnh vừa rồi bây giờ mới có tác dụng, nô tỳ không đứng thẳng được, xin Vạn tuế gia thứ tội.”
Say trà? Hoàng đế đã sớm nghe được tật xấu này, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng được thấy qua người nào thực sự bị say trà. Này thật đúng là hiếm thấy, chỉ uống hai chén trà thế mà lại không đứng lên nổi, nếu mà uống một bình thì có lẽ mạng nhỏ cũng không giữ được.
“Uống trà kỵ nhất là rỗng ruột, ngươi thật sự không ăn chút gì ở Từ Ninh cung sao?” Hoàng đế liếc người theo hầu một cái, Tiểu Phú vội bước lên phía trước định đỡ thì lại bị nàng nhấc tay lên khéo léo từ chối.
Anh Minh nói: “Nô tỳ nhận lệnh của Vạn tuế gia, sáng sớm tinh kỳ ma ma ở Thượng Nghi cục đã tới rồi, nô tỳ không nhớ tới việc dùng thiện, sốt ruột đi theo ma ma luyện tập đỉnh chén [1].”
[1] Đỉnh chén: để cái chén lên đầu rồi tập đi đứng.
Hoàng đế không nói gì, khóe môi hơi mím một chút.
Trước mắt làm sao bây giờ, cứ như vậy mà ghé vào trong hẻm, hắn còn phải mang theo một đống người đứng nhìn nàng? Hoàng đế phân phó Đức Lộc: “Truyền Thái y đi.”
Đức Lộc thưa vâng rồi nhanh chóng đi về phía Càn Thanh cung.
Anh Minh cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhiều người như vậy đứng nhìn dáng vẻ nàng choáng váng, cũng không biết là đã ngầm chê cười nàng như thế nào nữa. Tuy rằng bình thường nàng không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng vì bản thân nàng chính là một cô nương ổn trọng, dù đi đứng hay ngồi đều thẳng lưng, là một người có thể diện. Lúc này thì hay rồi, vốn Hoàng đế đã nhìn nàng không thuận mắt, mà bây giờ còn không đứng lên nổi, càng giống như nàng yếu thế trước mặt hắn.
“Không cần truyền Thái y.” Nàng cắn chặt răng, tự mình vịn vào tường đứng lên, cung kính nói: “Nô tỳ nghỉ một chút, lát nữa lại ăn chút đồ là sẽ ổn thôi. Nô tỳ thất nghi trước mặt Vạn tuế gia không phải là ý muốn của nô tỳ. Chờ lát nữa... Đầu óc nô tỳ tỉnh táo, sẽ đi thỉnh tội với Vạn tuế gia.”
Hoàng đế cứ nhàn nhạt nhìn nàng như vậy, lắng nghe nàng nói từng chữ, thậm chí còn nghe ra một chút nói ngọng.
Nàng lại cong eo lần nữa: “Xin Vạn tuế gia khởi giá, nô tỳ sẽ quay về Từ Ninh cung.”
Hoàng đế vẫn không nói gì, bình tĩnh mà lạnh lùng đánh giá nàng, đột nhiên nói: “Tang kỳ của Hiếu Tuệ Hoàng hậu còn chưa qua, trẫm hi vọng ngươi cẩn thận bảo dưỡng thân mình. Nếu Thái hoàng Thái hậu đã thích ngươi như vậy thì cũng không muốn ngươi vào đi thẳng mà lại nằm đi ra. Còn một điều nữa, trẫm cần đặc biệt thông báo với ngươi rằng trong cung từ Hoàng hậu, phi tần cho tới cung nữ, thái giám, trừ khi chết bệnh hoặc chết ngoài ý muốn thì không được tự sát. Ngươi phải nhớ kỹ điểm này, cũng là một sự đảm bảo đối với Tề gia của ngươi.”
Nói xong, hắn bước lướt qua nàng đi lên kiệu. Trong lòng Anh Minh vô cùng bực bội, lại không thể không nhún người xuống để cung tiễn hắn. Nghi trượng màu vàng sáng của Hoàng đế chậm rãi biến mất ở cuối đường hẻm màu son, lòng nàng cũng buông lỏng, dựa lưng vào tường cung chậm rãi ngồi xuống.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, đã bao lâu rồi nàng không nhìn thấy bầu trời màu xanh lam như vậy nhỉ?
Những đám mây bông mềm mại như những đóa hoa điểm xuyết khiến cho màu xanh lam kia càng có vẻ trong xanh hơn, dường như nó đang muốn hút cả tâm hồn của người ta vào trong đó.
Thời tiết thật đẹp, bản thân mình thì lại bị vây ở trong cái lồng giam này không thể bay ra. Tâm không có chỗ dựa vào, khó trách cho dù biết rõ là nằm mơ thì nàng cũng muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mà không thể được, Hoàng hậu có muốn chết cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà bệnh rồi chết. Hoàng đế đã nói trước rồi, ở nơi này thì chỉ có thể làm miếng thịt trong chảo dầu. Ngươi muốn tự sát thì trước tiên phải suy xét đến gia tộc sau lưng ngươi. Ngươi vừa xong đời thì thánh chỉ giáng tội sẽ lập tức được đưa đến cửa nhà ngươi.
Muốn chết cũng không chết được, Anh Minh mỉm cười sầu thảm. Sau khi tác dụng của trà chậm rãi tan hết, nàng có thể cố gắng đi lại. Hoàng đế cũng không muốn trong thời gian ngắn lại thêm mạng người, lúc nàng trở về đến Từ Ninh cung, Thái y ở Ngự Dược phòng cũng chạy tới.
Thái hoàng Thái hậu không rõ tình hình: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao Hoàng đế lại tống cổ ngươi đến đây?”
Người đến là Chu Hưng Tổ, Chu Thái y là Thái y ngự dụng, dáng vẻ gầy gò nhưng tinh thần thì vô cùng tốt, hai bên ria mép vểnh lên, phía trên là đôi mắt nhỏ sáng quắc, đánh hai tay áo rủ xuống hành lễ nói: “Đức tổng quản ở bên cạnh Hoàng thượng truyền khẩu dụ của Hoàng thượng gọi hạ thần nhanh chóng tới xem bệnh cho cô nương nhà Công gia.”
Thái hoàng Thái hậu sợ hãi đi qua xem: “Làm sao vậy? Lại phát bệnh khó thở à?” Vừa nói vừa ra hiệu Thước Ấn đỡ người lên nam kháng [2], lại xem xét một lượt từ trên xuống dưới: “Không phải buổi sáng còn tốt sao, ngươi đi một chuyến đến Thọ An cung, bị nhiễm lạnh à?”
[2] Nam kháng: cái giường sưởi.
Anh Minh cười nói không phải. Trong đầu vẫn mơ màng, còn kèm thêm triệu chứng ù tai, nàng có chút ngượng ngùng: “Nô tỳ bị say trà, vừa rồi Thái hậu ban thưởng trà, nô tỳ lại mê trà nên uống thành như này.”
Thái hoàng Thái hậu a một tiếng, thấy trên trán nàng đổ mồ hôi lập tức lấy khăn lụa chấm chấm cho nàng. Thấy Chu Thái y nhíu nhíu mày, nghiêng đầu chẩn bệnh cho nàng, Thái hoàng Thái hậu lập tức phân phó cung nữ mau chuẩn bị đồ ăn đến.
“Thật hồ đồ, thế mà ta lại quên chuyện này. Mới buổi sáng đầu tiên sau khi ngươi tiến cung đã chịu cảnh đói bụng.Trong ruột trống rỗng mà còn uống trà ở chỗ Thái hậu, say là phải rồi!” Thái hoàng Thái hậu liên tục nói tại ta tại ta, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, thấy sắc mặt nàng trắng xanh, thở dài: “Thân thể nữ hài nhi vẫn luôn ốm yếu mà, khí huyết không tốt, cũng không chịu lo điều trị cẩn thận. Rốt cuộc thì vẫn là Hoàng đế suy nghĩ chu toàn...” Bà lại hỏi Chu Thái y: “Thế nào rồi, ngươi đừng chỉ nghiêng đầu nhìn mạch tượng, nói ra vài câu xem nào.”
Chu Hưng Tổ nói vâng: “Thần tỉ mỉ xem qua cho cô nương thì thấy đúng như lời Thái hoàng Thái hậu vừa nói, đây là chứng khí hư, khí huyết không vượng, đây là bệnh các cô nương thường có, không tính là bệnh nặng gì, cẩn thận điều trị một thời gian tất nhiên là có thể hồi phục. Thần kê đơn thuốc đều là thuốc lợi khí bổ huyết, cô nương uống mấy thang rồi nghỉ ba ngày lại uống một đơn thuốc nữa, như thế không tới một tháng sẽ tốt hơn nhiều. Còn tật say trà cũng không có gì nghiêm trọng, lần tới lưu ý đừng để bụng rỗng uống trà đặc là được, nhớ ăn no trước.”
“Được, được.” Thái hoàng Thái hậu gật đầu, ra hiệu với Mễ ma ma ý bảo bà đi theo tới Ngự Dược phòng bốc thuốc.
Mễ ma ma tự mình đi, dĩ nhiên là có dụng ý riêng của mình, bà đến hỏi thăm Chu Hưng Tổ về thân mình của Anh Minh: “Chu Thái y, theo ngài nhìn thì thân thể cô nương là khỏe mạnh hay không khỏe mạnh?”
Đây là nhân tuyển cho vị trí Hoàng hậu tương lai, Chu Hưng Tổ là Thái y ngự dụng, đương nhiên sẽ hầu hạ vô cùng tỉ mỉ. Hắn vân vê ria mép nói: “Lúc đầu ta hồi bẩm với Lão Phật gia chính là tình hình thực tế, cô nương thân thể khỏe mạnh, chỗ nào cũng đều tốt. Khí huyết có chút hư cũng là sự thật, nhưng đây là bệnh nhỏ đến không thể nhỏ hơn, hai phương thuốc là có thể trị khỏi, tất cả đều không có gì đáng ngại.”
Mễ ma ma nhẹ nhàng thở ra, lúc trước bà không tìm được cơ hội xem mạch tượng cho nàng, hôm nay đúng dịp, vừa khéo có thể tỉ mỉ hỏi thăm. Người làm Hoàng hậu không thể giống phi tần phía dưới, quan trọng nhất chính là thân thể khỏe mạnh, suốt ngày bệnh tật không phải là đại phúc. Như Hiếu Tuệ Hoàng hậu, lúc vừa mới tiến cung trong bụng nhỏ đã có tật xấu, Thái hoàng Thái hậu âm thầm truyền Thái y chẩn trị cho nàng ấy, Thái y nói chỉ e khó có Hoàng tự.
Hoàng tử con chính thê cực kỳ quan trọng đối với một nước, thế nên đó là tin tức không mấy tốt lành. Hỏi có thể điều trị không, Thái y lại lắc đầu nói không có biện pháp. Thái hoàng Thái hậu nghe xong có chút nản lòng, liền ban ân chỉ để nàng ấy dưỡng bệnh cho tốt, vì thế Hoàng hậu cứ thế một mình làm tổ ở trong Chung Túy cung, mãi cho đến lúc băng thệ sau này.
Mễ ma ma nhỏ giọng hỏi Chu Hưng Tổ: “Phụ khoa thì thế nào? Có nhìn ra bệnh gì khó nói không?”
Chu Hưng Tổ nói không có: “Chiếu theo thân thể này mà nói thì sinh dưỡng Hoàng tự không khó. Xin ma ma chuyển lời trình lên Thái hoàng Thái hậu, thân thể Tề cô nương đã có thần điều trị, nhất định sẽ không giống Hiếu Tuệ Hoàng hậu trước đây. Về phần tương lai có thể có mấy vị Hoàng tử thì thần cũng không nói được, có thể mời Khâm Thiên giám tính một quẻ xem sao.”
Mễ ma ma nghe Chu Thái y cam đoan thì vừa lòng thỏa ý đi về phục mệnh. Thái hoàng Thái hậu đưa mắt hỏi thăm, bà chỉ gật đầu, Thái hoàng Thái hậu lập tức hiểu được, mỉm cười nhìn Anh Minh ăn mì gà thái sợi, nói bóng gió: “Đi Thọ An cung với Hoàng đế, trên đường Hoàng đế có nói câu nào với ngươi không? Ngươi xem ngươi bị say trà, hắn hạ chỉ cho Chu Hưng Tổ tới xem bệnh cho ngươi, có thể thấy được chủ tử của ngươi đau lòng cho ngươi đấy.”
Anh Minh cười, trong lòng lại nghĩ không phải như thế đâu. Nàng với Hoàng đế, thật ra thì cũng không cần thiết phải hợp nhau. Nhìn nhau không vừa mắt không phải chỉ xem ngữ khí ngoài miệng là có thể nhìn ra được, một ánh mắt, một động tác rất nhỏ và biểu cảm trong đó cũng có thể thể hiện rõ ràng được. Hoàng đế chèn ép nàng gần như là không cần che giấu, còn nàng thì bằng mặt mà không bằng lòng, qua loa cho xong, nói vậy chắc Hoàng đế cũng có thể cảm nhận được. Các bà lại ngóng trông nàng quên tất cả mà ngồi lên vị trí đã biết rõ kia, đi hầu hạ một tên trượng phu u ám, tĩnh mịch, thật sự là quá buồn cười rồi.
Không ai biết trong lòng nàng đang lạnh lùng chế giễu, nét cười trên mặt vẫn luôn biểu hiện là tâm tình cởi mở. Nàng nói: “Lão Phật gia, nô tỳ không dám bàn về chủ tử, Vạn tuế gia phái Chu Thái y đến xem bệnh cho nô tỳ, có lẽ là do lúc nãy ở trên đường, dáng vẻ của nô tỳ dọa sợ Vạn tuế gia. Nô tỳ thật sự là... Không còn mặt mũi nào nữa, thất nghi như thế trước mặt chủ tử, tính ra đã rất nhiều lần rồi. Tất nhiên Vạn tuế gia sẽ rất ghét bỏ nô tỳ, nhưng mà nhìn mặt mũi của Lão phật gia ngài, mới cho nô tỳ ở lại Từ Ninh cung này.”
Thái hoàng Thái hậu dựa lưng vào cái đệm ở dưới khung cửa sổ, quay đầu nói với Mễ ma ma: “Người có thể dọa sợ Hoàng đế không nhiều lắm, trong Tử Cấm Thành này có lẽ nàng được tính là độc nhất đấy.”
Quay đầu nói với Anh Minh: “Ngươi mới đến nên không rõ tính tình của Hoàng đế, tuy hắn là tôn tử của ta, nhưng cũng là chủ nhân của thiên hạ này. Hoàng đế ghét bỏ một người thì có thể tùy ý xử trí, làm sao còn phải nhìn mặt mũi của ai gia cơ chứ.”
Nói như thế, đại khái cũng chỉ còn một khả năng đó là Hoàng đế tạm thời không muốn công khai đối địch với trọng thần nguyên lão trước kia. Nếu nói Nạp Công gia nửa vời thì tốt xấu gì hắn vẫn chưa hoàn toàn dựa vào bên phía Tiết Thượng Chương. Nếu lúc này mà chỉnh chết nàng thì bất mãn của Nạp Công gia sẽ trở nên lớn chưa từng có, có đối địch rõ ràng trong triều cũng không đem lại ích lợi gì cho xã tắc. Cho nên thân là vua của một nước vẫn cần phải nhẫn nhịn, giống như lúc trước biết rõ phải nhẫn nại, kiên trì đấu tranh qua mấy năm.
Cho dù như thế nào, Anh Minh cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, ôm tâm tư quá nặng ở thâm cung này thì dễ đi gặp Diêm Vương lắm. Nàng đã từng khuyên bảo qua nên biết rất rõ, bây giờ đến lượt mình, nàng không cần bất kỳ người nào khuyên bảo, tự mình cũng có thể khuyên nhủ bản thân rất khá.
Nàng vô cùng vui vẻ, sau phong ba say trà giành được hai ngày điều dưỡng. Nàng viết một phong thư cho gia đình, nhờ Phúc tấn đưa Tùng Cách vào cung cho nàng. Tùng Cách ổn trọng hơn so với Lộc Cách, nàng ấy biết trong hoàn cảnh bụi gai mọc thành cụm thì lời gì nên nói lời gì không nên nói.
Được Thái hoàng Thái hậu đặc biệt cho phép nên đưa một người vào cung cũng không có trục trặc gì. Lúc Tùng Cách tiến cung, nàng vui đến phát điên lên được, giống như một người đang bị trôi nổi trên biển ba ngày ba đêm cuối cùng thuận lợi bắt được một khúc gỗ trôi đến. Tùng Cách từ trong nhà đến đây có thể mang đến cho nàng một ít tin tức nàng muốn biết, cho dù là tin tốt hay tin xấu.
Sau khi Thái hoàng Thái hậu đi ngủ, người trực đêm các nơi đều ngay ngắn đứng canh, Anh Minh không phải trực đêm, có thể dẫn theo Tùng Cách quay về viện.
Chủ tớ hai người chọn một cái đèn sừng dê nho nhỏ, đi trên hành lang rộng lớn, Tùng Cách dìu nàng, cảm khái: “Thật không nghĩ tới có một ngày nô tỳ còn được gặp lại chủ tử. Chủ tử có thể truyền nô tỳ vào đây là vinh dự của nô tỳ. Người hầu như chúng nô tỳ sống vì chủ tử, chủ tử không có ở đó, chúng nô tỳ cũng giống như con ruồi mất đầu vậy, không biết nên bay đi đâu.”
Anh Minh cười khẽ, hỏi: “Sau khi ta đi, trong nhà đều tốt chứ?”
Tùng Cách nói đều tốt: “Chỉ là Trắc Phúc tấn nhớ ngài, mỗi ngày đều chạy đến viện của ngài mấy lần, đến lần nào khóc lần ấy.”
Trong lòng Anh Minh đau xót nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười: “Khóc cái gì chứ, ta ở trong cung tốt lắm, vừa không lo cơm ăn lại không lo cái ngủ, không kém hơn so với ở nhà.” Nàng dừng một chút lại chậm chạp hỏi: “Còn gì nữa không?”
Tùng Cách không nói lời nào, lặng lẽ vò khăn tay thành một nhúm, nhét vào trong lòng bàn tay nàng. Anh Minh tinh tế nghiền ngẫm, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được hai góc nhọn trong lòng bàn tay. Nàng bỗng nhiên không nhịn được, ở trong bóng đêm ướt hốc mắt.
Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Anh Minh cảm thấy trong lòng hốt hoảng, tay chân không nhịn được mà run rẩy. Nàng muốn đứng lên, không muốn cứ thế này vứt hết thể diện trước mặt Hoàng đế, nhưng cho dù đã dùng hết sức thì vẫn không chống nổi cái thân thể nặng nề này.
Nàng khẽ thở hổn hển, ngay cả ngẩng đầu cũng cảm thấy là đã cố hết sức, nếu không giải thích được rốt cuộc tại sao mình thất nghi thì sợ là không thể qua được cửa ải này của Hoàng đế. Hai tay nàng chống lên nền gạch xanh lạnh lẽo, mặt trời chói chang chiếu lên đỉnh đầu cũng không thể ngăn được nàng toát một thân mồ hôi lạnh. Nàng miễn cưỡng dập đầu một cái: “Nô tỳ say trà, hai chén trà Long Tĩnh vừa rồi bây giờ mới có tác dụng, nô tỳ không đứng thẳng được, xin Vạn tuế gia thứ tội.”
Say trà? Hoàng đế đã sớm nghe được tật xấu này, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng được thấy qua người nào thực sự bị say trà. Này thật đúng là hiếm thấy, chỉ uống hai chén trà thế mà lại không đứng lên nổi, nếu mà uống một bình thì có lẽ mạng nhỏ cũng không giữ được.
“Uống trà kỵ nhất là rỗng ruột, ngươi thật sự không ăn chút gì ở Từ Ninh cung sao?” Hoàng đế liếc người theo hầu một cái, Tiểu Phú vội bước lên phía trước định đỡ thì lại bị nàng nhấc tay lên khéo léo từ chối.
Anh Minh nói: “Nô tỳ nhận lệnh của Vạn tuế gia, sáng sớm tinh kỳ ma ma ở Thượng Nghi cục đã tới rồi, nô tỳ không nhớ tới việc dùng thiện, sốt ruột đi theo ma ma luyện tập đỉnh chén [1].”
[1] Đỉnh chén: để cái chén lên đầu rồi tập đi đứng.
Hoàng đế không nói gì, khóe môi hơi mím một chút.
Trước mắt làm sao bây giờ, cứ như vậy mà ghé vào trong hẻm, hắn còn phải mang theo một đống người đứng nhìn nàng? Hoàng đế phân phó Đức Lộc: “Truyền Thái y đi.”
Đức Lộc thưa vâng rồi nhanh chóng đi về phía Càn Thanh cung.
Anh Minh cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhiều người như vậy đứng nhìn dáng vẻ nàng choáng váng, cũng không biết là đã ngầm chê cười nàng như thế nào nữa. Tuy rằng bình thường nàng không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng vì bản thân nàng chính là một cô nương ổn trọng, dù đi đứng hay ngồi đều thẳng lưng, là một người có thể diện. Lúc này thì hay rồi, vốn Hoàng đế đã nhìn nàng không thuận mắt, mà bây giờ còn không đứng lên nổi, càng giống như nàng yếu thế trước mặt hắn.
“Không cần truyền Thái y.” Nàng cắn chặt răng, tự mình vịn vào tường đứng lên, cung kính nói: “Nô tỳ nghỉ một chút, lát nữa lại ăn chút đồ là sẽ ổn thôi. Nô tỳ thất nghi trước mặt Vạn tuế gia không phải là ý muốn của nô tỳ. Chờ lát nữa... Đầu óc nô tỳ tỉnh táo, sẽ đi thỉnh tội với Vạn tuế gia.”
Hoàng đế cứ nhàn nhạt nhìn nàng như vậy, lắng nghe nàng nói từng chữ, thậm chí còn nghe ra một chút nói ngọng.
Nàng lại cong eo lần nữa: “Xin Vạn tuế gia khởi giá, nô tỳ sẽ quay về Từ Ninh cung.”
Hoàng đế vẫn không nói gì, bình tĩnh mà lạnh lùng đánh giá nàng, đột nhiên nói: “Tang kỳ của Hiếu Tuệ Hoàng hậu còn chưa qua, trẫm hi vọng ngươi cẩn thận bảo dưỡng thân mình. Nếu Thái hoàng Thái hậu đã thích ngươi như vậy thì cũng không muốn ngươi vào đi thẳng mà lại nằm đi ra. Còn một điều nữa, trẫm cần đặc biệt thông báo với ngươi rằng trong cung từ Hoàng hậu, phi tần cho tới cung nữ, thái giám, trừ khi chết bệnh hoặc chết ngoài ý muốn thì không được tự sát. Ngươi phải nhớ kỹ điểm này, cũng là một sự đảm bảo đối với Tề gia của ngươi.”
Nói xong, hắn bước lướt qua nàng đi lên kiệu. Trong lòng Anh Minh vô cùng bực bội, lại không thể không nhún người xuống để cung tiễn hắn. Nghi trượng màu vàng sáng của Hoàng đế chậm rãi biến mất ở cuối đường hẻm màu son, lòng nàng cũng buông lỏng, dựa lưng vào tường cung chậm rãi ngồi xuống.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, đã bao lâu rồi nàng không nhìn thấy bầu trời màu xanh lam như vậy nhỉ?
Những đám mây bông mềm mại như những đóa hoa điểm xuyết khiến cho màu xanh lam kia càng có vẻ trong xanh hơn, dường như nó đang muốn hút cả tâm hồn của người ta vào trong đó.
Thời tiết thật đẹp, bản thân mình thì lại bị vây ở trong cái lồng giam này không thể bay ra. Tâm không có chỗ dựa vào, khó trách cho dù biết rõ là nằm mơ thì nàng cũng muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mà không thể được, Hoàng hậu có muốn chết cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà bệnh rồi chết. Hoàng đế đã nói trước rồi, ở nơi này thì chỉ có thể làm miếng thịt trong chảo dầu. Ngươi muốn tự sát thì trước tiên phải suy xét đến gia tộc sau lưng ngươi. Ngươi vừa xong đời thì thánh chỉ giáng tội sẽ lập tức được đưa đến cửa nhà ngươi.
Muốn chết cũng không chết được, Anh Minh mỉm cười sầu thảm. Sau khi tác dụng của trà chậm rãi tan hết, nàng có thể cố gắng đi lại. Hoàng đế cũng không muốn trong thời gian ngắn lại thêm mạng người, lúc nàng trở về đến Từ Ninh cung, Thái y ở Ngự Dược phòng cũng chạy tới.
Thái hoàng Thái hậu không rõ tình hình: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao Hoàng đế lại tống cổ ngươi đến đây?”
Người đến là Chu Hưng Tổ, Chu Thái y là Thái y ngự dụng, dáng vẻ gầy gò nhưng tinh thần thì vô cùng tốt, hai bên ria mép vểnh lên, phía trên là đôi mắt nhỏ sáng quắc, đánh hai tay áo rủ xuống hành lễ nói: “Đức tổng quản ở bên cạnh Hoàng thượng truyền khẩu dụ của Hoàng thượng gọi hạ thần nhanh chóng tới xem bệnh cho cô nương nhà Công gia.”
Thái hoàng Thái hậu sợ hãi đi qua xem: “Làm sao vậy? Lại phát bệnh khó thở à?” Vừa nói vừa ra hiệu Thước Ấn đỡ người lên nam kháng [2], lại xem xét một lượt từ trên xuống dưới: “Không phải buổi sáng còn tốt sao, ngươi đi một chuyến đến Thọ An cung, bị nhiễm lạnh à?”
[2] Nam kháng: cái giường sưởi.
Anh Minh cười nói không phải. Trong đầu vẫn mơ màng, còn kèm thêm triệu chứng ù tai, nàng có chút ngượng ngùng: “Nô tỳ bị say trà, vừa rồi Thái hậu ban thưởng trà, nô tỳ lại mê trà nên uống thành như này.”
Thái hoàng Thái hậu a một tiếng, thấy trên trán nàng đổ mồ hôi lập tức lấy khăn lụa chấm chấm cho nàng. Thấy Chu Thái y nhíu nhíu mày, nghiêng đầu chẩn bệnh cho nàng, Thái hoàng Thái hậu lập tức phân phó cung nữ mau chuẩn bị đồ ăn đến.
“Thật hồ đồ, thế mà ta lại quên chuyện này. Mới buổi sáng đầu tiên sau khi ngươi tiến cung đã chịu cảnh đói bụng.Trong ruột trống rỗng mà còn uống trà ở chỗ Thái hậu, say là phải rồi!” Thái hoàng Thái hậu liên tục nói tại ta tại ta, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, thấy sắc mặt nàng trắng xanh, thở dài: “Thân thể nữ hài nhi vẫn luôn ốm yếu mà, khí huyết không tốt, cũng không chịu lo điều trị cẩn thận. Rốt cuộc thì vẫn là Hoàng đế suy nghĩ chu toàn...” Bà lại hỏi Chu Thái y: “Thế nào rồi, ngươi đừng chỉ nghiêng đầu nhìn mạch tượng, nói ra vài câu xem nào.”
Chu Hưng Tổ nói vâng: “Thần tỉ mỉ xem qua cho cô nương thì thấy đúng như lời Thái hoàng Thái hậu vừa nói, đây là chứng khí hư, khí huyết không vượng, đây là bệnh các cô nương thường có, không tính là bệnh nặng gì, cẩn thận điều trị một thời gian tất nhiên là có thể hồi phục. Thần kê đơn thuốc đều là thuốc lợi khí bổ huyết, cô nương uống mấy thang rồi nghỉ ba ngày lại uống một đơn thuốc nữa, như thế không tới một tháng sẽ tốt hơn nhiều. Còn tật say trà cũng không có gì nghiêm trọng, lần tới lưu ý đừng để bụng rỗng uống trà đặc là được, nhớ ăn no trước.”
“Được, được.” Thái hoàng Thái hậu gật đầu, ra hiệu với Mễ ma ma ý bảo bà đi theo tới Ngự Dược phòng bốc thuốc.
Mễ ma ma tự mình đi, dĩ nhiên là có dụng ý riêng của mình, bà đến hỏi thăm Chu Hưng Tổ về thân mình của Anh Minh: “Chu Thái y, theo ngài nhìn thì thân thể cô nương là khỏe mạnh hay không khỏe mạnh?”
Đây là nhân tuyển cho vị trí Hoàng hậu tương lai, Chu Hưng Tổ là Thái y ngự dụng, đương nhiên sẽ hầu hạ vô cùng tỉ mỉ. Hắn vân vê ria mép nói: “Lúc đầu ta hồi bẩm với Lão Phật gia chính là tình hình thực tế, cô nương thân thể khỏe mạnh, chỗ nào cũng đều tốt. Khí huyết có chút hư cũng là sự thật, nhưng đây là bệnh nhỏ đến không thể nhỏ hơn, hai phương thuốc là có thể trị khỏi, tất cả đều không có gì đáng ngại.”
Mễ ma ma nhẹ nhàng thở ra, lúc trước bà không tìm được cơ hội xem mạch tượng cho nàng, hôm nay đúng dịp, vừa khéo có thể tỉ mỉ hỏi thăm. Người làm Hoàng hậu không thể giống phi tần phía dưới, quan trọng nhất chính là thân thể khỏe mạnh, suốt ngày bệnh tật không phải là đại phúc. Như Hiếu Tuệ Hoàng hậu, lúc vừa mới tiến cung trong bụng nhỏ đã có tật xấu, Thái hoàng Thái hậu âm thầm truyền Thái y chẩn trị cho nàng ấy, Thái y nói chỉ e khó có Hoàng tự.
Hoàng tử con chính thê cực kỳ quan trọng đối với một nước, thế nên đó là tin tức không mấy tốt lành. Hỏi có thể điều trị không, Thái y lại lắc đầu nói không có biện pháp. Thái hoàng Thái hậu nghe xong có chút nản lòng, liền ban ân chỉ để nàng ấy dưỡng bệnh cho tốt, vì thế Hoàng hậu cứ thế một mình làm tổ ở trong Chung Túy cung, mãi cho đến lúc băng thệ sau này.
Mễ ma ma nhỏ giọng hỏi Chu Hưng Tổ: “Phụ khoa thì thế nào? Có nhìn ra bệnh gì khó nói không?”
Chu Hưng Tổ nói không có: “Chiếu theo thân thể này mà nói thì sinh dưỡng Hoàng tự không khó. Xin ma ma chuyển lời trình lên Thái hoàng Thái hậu, thân thể Tề cô nương đã có thần điều trị, nhất định sẽ không giống Hiếu Tuệ Hoàng hậu trước đây. Về phần tương lai có thể có mấy vị Hoàng tử thì thần cũng không nói được, có thể mời Khâm Thiên giám tính một quẻ xem sao.”
Mễ ma ma nghe Chu Thái y cam đoan thì vừa lòng thỏa ý đi về phục mệnh. Thái hoàng Thái hậu đưa mắt hỏi thăm, bà chỉ gật đầu, Thái hoàng Thái hậu lập tức hiểu được, mỉm cười nhìn Anh Minh ăn mì gà thái sợi, nói bóng gió: “Đi Thọ An cung với Hoàng đế, trên đường Hoàng đế có nói câu nào với ngươi không? Ngươi xem ngươi bị say trà, hắn hạ chỉ cho Chu Hưng Tổ tới xem bệnh cho ngươi, có thể thấy được chủ tử của ngươi đau lòng cho ngươi đấy.”
Anh Minh cười, trong lòng lại nghĩ không phải như thế đâu. Nàng với Hoàng đế, thật ra thì cũng không cần thiết phải hợp nhau. Nhìn nhau không vừa mắt không phải chỉ xem ngữ khí ngoài miệng là có thể nhìn ra được, một ánh mắt, một động tác rất nhỏ và biểu cảm trong đó cũng có thể thể hiện rõ ràng được. Hoàng đế chèn ép nàng gần như là không cần che giấu, còn nàng thì bằng mặt mà không bằng lòng, qua loa cho xong, nói vậy chắc Hoàng đế cũng có thể cảm nhận được. Các bà lại ngóng trông nàng quên tất cả mà ngồi lên vị trí đã biết rõ kia, đi hầu hạ một tên trượng phu u ám, tĩnh mịch, thật sự là quá buồn cười rồi.
Không ai biết trong lòng nàng đang lạnh lùng chế giễu, nét cười trên mặt vẫn luôn biểu hiện là tâm tình cởi mở. Nàng nói: “Lão Phật gia, nô tỳ không dám bàn về chủ tử, Vạn tuế gia phái Chu Thái y đến xem bệnh cho nô tỳ, có lẽ là do lúc nãy ở trên đường, dáng vẻ của nô tỳ dọa sợ Vạn tuế gia. Nô tỳ thật sự là... Không còn mặt mũi nào nữa, thất nghi như thế trước mặt chủ tử, tính ra đã rất nhiều lần rồi. Tất nhiên Vạn tuế gia sẽ rất ghét bỏ nô tỳ, nhưng mà nhìn mặt mũi của Lão phật gia ngài, mới cho nô tỳ ở lại Từ Ninh cung này.”
Thái hoàng Thái hậu dựa lưng vào cái đệm ở dưới khung cửa sổ, quay đầu nói với Mễ ma ma: “Người có thể dọa sợ Hoàng đế không nhiều lắm, trong Tử Cấm Thành này có lẽ nàng được tính là độc nhất đấy.”
Quay đầu nói với Anh Minh: “Ngươi mới đến nên không rõ tính tình của Hoàng đế, tuy hắn là tôn tử của ta, nhưng cũng là chủ nhân của thiên hạ này. Hoàng đế ghét bỏ một người thì có thể tùy ý xử trí, làm sao còn phải nhìn mặt mũi của ai gia cơ chứ.”
Nói như thế, đại khái cũng chỉ còn một khả năng đó là Hoàng đế tạm thời không muốn công khai đối địch với trọng thần nguyên lão trước kia. Nếu nói Nạp Công gia nửa vời thì tốt xấu gì hắn vẫn chưa hoàn toàn dựa vào bên phía Tiết Thượng Chương. Nếu lúc này mà chỉnh chết nàng thì bất mãn của Nạp Công gia sẽ trở nên lớn chưa từng có, có đối địch rõ ràng trong triều cũng không đem lại ích lợi gì cho xã tắc. Cho nên thân là vua của một nước vẫn cần phải nhẫn nhịn, giống như lúc trước biết rõ phải nhẫn nại, kiên trì đấu tranh qua mấy năm.
Cho dù như thế nào, Anh Minh cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, ôm tâm tư quá nặng ở thâm cung này thì dễ đi gặp Diêm Vương lắm. Nàng đã từng khuyên bảo qua nên biết rất rõ, bây giờ đến lượt mình, nàng không cần bất kỳ người nào khuyên bảo, tự mình cũng có thể khuyên nhủ bản thân rất khá.
Nàng vô cùng vui vẻ, sau phong ba say trà giành được hai ngày điều dưỡng. Nàng viết một phong thư cho gia đình, nhờ Phúc tấn đưa Tùng Cách vào cung cho nàng. Tùng Cách ổn trọng hơn so với Lộc Cách, nàng ấy biết trong hoàn cảnh bụi gai mọc thành cụm thì lời gì nên nói lời gì không nên nói.
Được Thái hoàng Thái hậu đặc biệt cho phép nên đưa một người vào cung cũng không có trục trặc gì. Lúc Tùng Cách tiến cung, nàng vui đến phát điên lên được, giống như một người đang bị trôi nổi trên biển ba ngày ba đêm cuối cùng thuận lợi bắt được một khúc gỗ trôi đến. Tùng Cách từ trong nhà đến đây có thể mang đến cho nàng một ít tin tức nàng muốn biết, cho dù là tin tốt hay tin xấu.
Sau khi Thái hoàng Thái hậu đi ngủ, người trực đêm các nơi đều ngay ngắn đứng canh, Anh Minh không phải trực đêm, có thể dẫn theo Tùng Cách quay về viện.
Chủ tớ hai người chọn một cái đèn sừng dê nho nhỏ, đi trên hành lang rộng lớn, Tùng Cách dìu nàng, cảm khái: “Thật không nghĩ tới có một ngày nô tỳ còn được gặp lại chủ tử. Chủ tử có thể truyền nô tỳ vào đây là vinh dự của nô tỳ. Người hầu như chúng nô tỳ sống vì chủ tử, chủ tử không có ở đó, chúng nô tỳ cũng giống như con ruồi mất đầu vậy, không biết nên bay đi đâu.”
Anh Minh cười khẽ, hỏi: “Sau khi ta đi, trong nhà đều tốt chứ?”
Tùng Cách nói đều tốt: “Chỉ là Trắc Phúc tấn nhớ ngài, mỗi ngày đều chạy đến viện của ngài mấy lần, đến lần nào khóc lần ấy.”
Trong lòng Anh Minh đau xót nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười: “Khóc cái gì chứ, ta ở trong cung tốt lắm, vừa không lo cơm ăn lại không lo cái ngủ, không kém hơn so với ở nhà.” Nàng dừng một chút lại chậm chạp hỏi: “Còn gì nữa không?”
Tùng Cách không nói lời nào, lặng lẽ vò khăn tay thành một nhúm, nhét vào trong lòng bàn tay nàng. Anh Minh tinh tế nghiền ngẫm, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được hai góc nhọn trong lòng bàn tay. Nàng bỗng nhiên không nhịn được, ở trong bóng đêm ướt hốc mắt.