Chương 161
Đám cưới mệt mỏi một ngày đã kết thúc, Tô Chi và Lục Úc cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Phù dâu phù rể vui đùa ầm ĩ đã bị đuổi đi, hai người nghỉ ngơi ở phòng cưới mới mua.
Trên giường đều là hoa tươi, đậu phộng, quả hạch v.v… rải đầy giường.
Lục Úc dọn dẹp giường sạch sẽ, thêm một cái chăn làm đệm, sắp xếp xong rồi đi đến.
“Có phải mệt lắm không? Tắm rửa xong chúng ta nghỉ ngơi nhé!”
Tô Chi ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang, Lục Úc đi đến tháo cài đầu cho cô, xoã tóc cô xuống.
“Ừm, kết hôn thật mệt, cũng may chỉ kết hôn một lần.”
Cảm giác kết hôn còn mệt hơn cô đi học, làm việc. Lúc nào cũng phải mỉm cười với người khác, còn phải mời khách.
Lục Úc thấp giọng hỏi cô, “Em còn muốn kết hôn mấy lần?”
“Em không dám đâu.” Tô Chi tẩy trang xong, quay lại đưa tay vòng lấy cổ anh, “Kết hôn một lần với anh là đủ rồi, cũng là một lần duy nhất.”
Cô lại thêm một câu đằng sau, “Cũng chỉ có thể là anh.”
Lời này lấy lòng Lục Úc, anh đưa tay quẹt mũi cô một cái, “Có phải ăn kẹo không?”
“Có phải hay không, anh nếm thử là biết.”
Hai người hôn nhau từ phòng ngủ đến phòng tắm. Tắm rửa xong, Lục Úc bế cô ra ngoài, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giơ tay chống ở trên giường nhìn anh.”
“Hôm nay là thời khắc hạnh phúc nhất của em.”
“Anh cũng vậy.”
Yết hầu của Lục Úc giật giật, đặt một nụ hôn lên trán cô, liên tục hôn đến cánh môi.
Tô Chi mơ mơ màng màng nói.
“Tắt đèn.”
“Ừm.”
*
Tối nay đã định trước là một đêm không yên bình, fans trên mạng đều đang tích cực chuyển tải ảnh cưới mà các phóng viên truyền thông kiếm được.
Đăng ảnh và video đám cưới của hai người, viết bài văn dài vì hai người đến với nhau, đào lại lịch sử ghi lại hai người ở bên nhau từ lúc đầu đến bây giờ.
Cư dân mạng toàn mạng đều đang nhiệt tình cùng làm chuyện này, hot search liên tục về tin tức của hai người.
“Trời ơi! Mặc dù không đến tận nơi, nhưng nhìn thấy những bức ảnh này tôi đã có thể tưởng tượng được lãng mạn thế nào.”
“Cuối cùng cũng thấy được Úc Úc cho Chi Chi một đám cưới hoàn hảo, chúc hai người sớm sinh quý tử.”
“Đám cưới này hấp dẫn ghê, một nửa ngôi sao trong giới giải trí đều đến đây nhỉ?”
“Vậy bạn không nhìn xem là ai kết hôn? Úc Úc và Chi Chi chắc chắn có nhiều người bạn tốt như vậy, đương nhiên sẽ mời rất nhiều người đến.”
“Đây là đám cưới trong mơ của tôi, thật sự quá lãng mạn rồi.”
“Tổ chức tiệc ở trang viên này tốn kém cỡ nào cơ chứ, mỗi chuyện này thôi đã lãng mạn thế kỷ rồi.”
“Trừ chúc phúc ra, còn có, tôi rất ngưỡng mộ, tôi ghen tị quá.”
“Chúc mỗi người đều có thể nhận được hạnh phúc.”
Fans và cư dân mạng liên tục bày tỏ ý kiến của mình, hầu hết mọi người đều chúc phúc hai con người mới, còn có một số người siêu ngưỡng mộ.
Vào ngày Tô Chi và Lục Úc kết hôn, fan cặp đôi của bọn họ đạt hơn 80 triệu.
Trở thành cặp vợ chồng duy nhất có fan cặp đôi hùng hậu toàn cõi mạng.
Bọn họ còn có một biệt hiệu vợ chồng ngọt ngào, khiến cư dân mạng hâm mộ không thôi.
Trên mạng náo nhiệt bao nhiêu, nhà họ Tô lại vắng vẻ bấy nhiêu.
Tô Quân Bạch trằn trọc ngủ không được, đây là ngày đầu tiên em gái rời khỏi nhà, anh cực kì không quen.
Cũng không biết cô đã ngủ chưa? Ở môi trường xa lạ có ngủ được hay không? Có khó quen hay không?
Em gái lại mặt ba ngày sau mới có thể về nhà, còn phải đợi ba ngày nữa mới được gặp nhau.
Anh có thể trực tiếp đến đó, nhưng có chút không tốt lắm.
Anh ngồi dậy uống nước, nhìn thấy Đại Chu ở phòng khách cũng ngủ không được như anh.
“Sao anh cũng chưa ngủ?”
Tô Cảnh Chu dựa vào sô pha xem những tấm ảnh ngày trước, “Ngủ không được.”
“Em cũng không ngủ được. Chi Chi không ở nhà, cứ cảm thấy trong lòng trống trải.”
Tô Quân Bạch một vẻ cau có.
Mặc dù chấp nhận sự thật em gái đã lấy chồng nhưng vẫn rất khó chịu.
“Hay là chúng ta gọi điện thoại cho em ấy hỏi xem?”
“Đừng.”
Tô Cảnh Chu liếc anh một cái, “Xem ảnh em gái đi, đừng quấy rầy bọn họ.”
“Xem ảnh có tác dụng gì chứ?”
Tô Quân Bạch thở dài, “Đợi em gái về nhà nhất định phải bảo em ấy ở thêm vài ngày.”
“Ừm, được.”
Tô Cảnh Chu gật đầu, “Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
“Anh ngủ trước đi, em xem một lúc nữa.” Tô Quân Bạch lật những tấm ảnh.
Không lâu sau Tô Đông Lễ và Hàn Huyên cũng xuống lầu, nhìn thấy hai đứa con trai chưa ngủ, đi tới quan tâm.
“Hai đứa vẫn chưa ngủ sao?”
“Dạ, không ngủ được.”
“Bố mẹ, bố mẹ cũng ngủ không được sao?”
“Có hơi mất ngủ.”
Vẻ mặt Hàn Huyên mệt mỏi, giơ tay về phía anh lấy album ảnh, “Đưa mẹ xem xem.”
Đây là những bức ảnh hôm nay chụp con gái và Lục Úc tại đám cưới, có ảnh chụp chung của hai người họ, còn có ảnh của cả gia đình.
Bà đưa tay vuốt ve bức ảnh, nhìn kĩ từng tấm rồi từng tấm, đã vài giờ trôi qua, trong lòng vẫn chưa bình thường lại.
Tô Đông Lễ an ủi bà, “Đừng như vậy, nhớ con gái thì ngày mai bảo con bé về trở về ăn cơm.”
“Được, con đích thân nấu.” Tô Quân Bạch lấy lại tinh thần.
Hàn Huyên xua tay, “Không cần, ba ngày sau chúng nó lại mặt rồi nói.”
Bên này có tập tục ba ngày sẽ lại mặt.
“Em xem ảnh là được.”
Hàn Huyên đã nói như vậy, mấy người cũng trầm lặng, ba ngày dài đằng đẵng.
Không thể về nhà thì gọi điện thôi.
“Khi nào hai đứa dẫn bạn gái về nhà?”
Tô Đông Lễ chuyển chủ đề.
Con gái đã lập gia đình rồi mà ngay cả bạn gái hai anh trai vẫn chưa có, điều này có lý không hả?
Sự chú ý của Hàn Huyên cũng thay đổi.
“Lúc nào hai đứa mới cưới vợ, bạn thân của bố đã bế cháu đi du lịch khắp nơi rồi, hai đứa cũng nên để tâm đến việc cưới xin của mình đi.”
Tô Cảnh Chu, “…”
Tô Quân Bạch, “…”
Không phải đang nói chuyện em gái sao? Sao lại nói đến bọn họ rồi?
Không phải bọn họ không muốn, là vì không gặp được người phù hợp.
Đến khi bọn họ gặp được người phù hợp, đoán chừng cũng lâu lắm nhỉ?
Suy cho cùng loại chuyện như duyên phận không thể cưỡng ép, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
“Ôi, con buồn ngủ quá, con đi ngủ trước. Bố mẹ ngủ ngon, Đại Chu ngủ ngon.”
Tô Quân Bạch ngáp một cái, đứng dậy lên lầu.
Tô Cảnh Chu cũng đứng dậy theo, “Con cũng buồn ngủ rồi, bố mẹ ngủ ngon.”
“Haizzz, hai đứa nó không làm cho người ta bớt lo được.” Hàn Huyên thở dài, sờ ảnh của con gái, “Vẫn là con gái tốt hơn.”
“Chúng nó lớn rồi, có cách nghĩ của mình, em đừng bận tâm.” Tô Đông Lễ nói, “Chờ qua một khoảng thời gian nữa anh đưa em đi du lịch cho khuây khoả.”
“Ừm.” Hàn Huyên gật đầu.
Cả hai đã lâu không trải qua thế giới của hai người, đợi chuyện của con gái lo liệu xong, bọn họ ra ngoài thư giãn.
*
Buổi tối, Tô Chi và Lục Úc lăn qua lăn lại rất lâu mới ngủ. Hai người đã mệt mỏi nhiều ngày nay, hiếm khi được ngủ một giấc thật ngon.
Ngủ một giấc thức dậy đã 9 giờ rồi. Tô Chi mở mắt nhìn thấy Lục Úc ở bên cạnh, sững sờ một giây mới phản ứng lại, hai người đã kết hôn.
Lục Úc không hổ có danh xưng mỹ nam của giới giải trí, tam đình ngũ nhãn* rất tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo, nhan sắc rất đẹp.
*三庭五眼: quan niệm tỷ lệ khuôn mặt chuẩn đối với người trưởng thành ở Trung Quốc.
Cô đưa tay sờ chóp mũi thẳng tắp của anh, chậm rãi đến môi anh.
Môi anh có màu sắc riêng, màu hồng nhàn nhạt.
Tay cô lại sờ vào yết hầu của anh, cô rất thích yết hầu của anh, trông rất quyến rũ.
Lục Úc đang ngủ say cũng bị sờ đến tỉnh, anh cảm thấy trên yết hầu có hơi ngứa.
Mở mắt liền nhìn thấy Tô Chi đang sờ yết hầu, anh bắt lấy tay cô.
“Tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
Tô Chi dựa vào lồng ngực anh tìm một tư thế thoải mái, “Được ngủ thẳng cẳng thật là sướng.”
“Sau này cũng có thể như vậy.”
“Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”
Tối qua là lần đầu tiên nên Lục Úc chưa có kinh nghiệm, ra tay hơi nặng một chút.
“Ừm, có một chút, nhưng không sao cả.”
Tô Chi cũng không ngại, nói với anh cảm nhận thật sự.
“Sức khỏe em tốt, nghỉ ngơi một lúc là được.”
Trước khi kết hôn, mẹ cô đã đặc biệt nói với cô chuyện này. Thực ra cô lớn như vậy rồi, cũng biết rõ về phương diện này.
“Lần sau anh sẽ cẩn thận.”
Lục Úc sửa lại tóc của cô, “Có đói không?”
“Có hơi hơi, chúng ta dậy đi.” Tô Chi xoa xoa cái bụng trống rỗng, cô động cơ thể một cái, cảm thấy đau nhức.
“Để anh bế em.”
Tô Chi rất tự nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh, cả hai đã làm hành động này vô số lần, đã trở thành một thói quen rồi.
Lục Úc bế cô vào phòng tắm, nặn kem đánh răng và rót nước cho cô.
“Cần anh đánh răng giúp em không?”
Dáng vẻ này của anh như chăm sóc con nít.
Tô Chi cười nói, “Em vẫn còn có sức lực, anh như vậy sẽ chiều hư em đấy.”
Lục Úc cũng cười, “Chiều hư rồi, em sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh anh.”
Ngày đầu tiên vừa kết hôn hai người cùng nhau thức dậy, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau về nhà cũ.
Ông cụ Lục vừa sáng sớm đã dậy rồi, sắp xếp bữa sáng, muốn đợi hai người họ về ăn, kết quả hồi lâu không có động tĩnh gì.
Lục Tiêu Ca nhìn ông đi tới đi lui, bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống.
“Ông nội, vợ chồng son nhà người ta mới kết hôn, mệt mỏi lâu như vậy, cứ để bọn họ nghỉ ngơi chút, buổi trưa rồi cùng nhau ăn cơm.”
Ông cụ Lục đi tới ngồi xuống, “Ông đây không phải lo lắng buổi sáng chúng nó đói bụng à.”
Lục Tiêu Ca bật cười, “Ông à, ông lo lắng quá rồi, bọn nó lớn như vậy rồi còn có thể đói bụng sao?”
Ông cụ Lục nói, “Ông sợ Chi Chi đói. Con bé mới đến nhà chúng ta, ông phải chăm sóc con bé thật tốt.”
Lục Tiêu Ca cười nói, “Ông không cần lo lắng cho Chi Chi, còn Tiểu Úc thì sao, nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Chi Chi.”
Dựa vào mức độ em trai bảo vệ Chi Chi như vậy, cô ấy không lo em trai không chăm sóc tốt cho Chi Chi.
Du Gia Lý cũng ở phòng khách, vừa mới ăn sáng xong. Ông ấy vẫn chưa lên lầu làm việc, đợi Tô Chi và Lục Úc về.
“Tiểu Ca nói đúng, bố đừng lo lắng nhiều như thế, nghỉ ngơi một lúc trước, có lẽ chúng nó sắp tới rồi.”
Con trai và cháu gái đều nói như vậy, ông cụ Lục cuối cùng cũng yên tâm, ông lại bắt đầu lo nghĩ về bữa trưa.
Tô Chi và Lục Úc gần 10 giờ mới trở về, gặp mặt gia đình mới. Tô Chi nhận được bao lì xì và lời chúc của ba người lớn.
“Chi Chi, sống ở đây vẫn quen chứ?”
Ông cụ Lục ân cần hỏi thăm.
Tô Chi gật đầu, “Rất tốt ạ, cảm ơn ông nội quan tâm.”
“Khách sáo gì chứ, đều là người một nhà.” Ông cụ Lục cười nói, “Sau này thiếu cái gì cứ nói với ông, để ông mua cho các cháu.”
“Dạ được, nhất định sẽ như vậy ạ.”
Tô Chi gật đầu đáp lại sự quan tâm từ ông.
“Ăn nhiều chút, đây là đặc biệt làm cho em.” Lục Tiêu Ca đẩy thịt kho tàu tới trước mặt cô, “Nếm thử mùi vị đi.”
Cô ấy biết Tô Chi thích thịt kho tàu, cố ý bảo nhà bếp.
“Trông ngon quá ạ.” Tô Chi gắp một miếng lên, “Thịt rất mềm, mùi vị thơm ngon.”
Lục Tiêu Ca thấy cô thích thì cười, “Thích thì ăn nhiều chút.”
Tô Chi cũng không khách sáo với chị ấy, “Dạ, chị cũng ăn đi.”
Cô gắp một miếng cho Lục Úc, “Anh cũng nếm thử xem.”
Lục Úc được vợ đút ăn, vẻ mặt vui sướng không kéo dài quá lâu, bởi vì anh nhận được ánh nhìn chăm chú từ ông nội và chú nhỏ.
Anh ho một tiếng, quên mất, không cẩn thận thể hiện tình cảm trước mặt bọn họ.
Sau bữa ăn, cả nhà cùng nhau bàn bạc về tuần trăng mật của hai người.
“Mùa này đi Nivea vui lắm. Vào tháng 5 mỗi năm bên đó đều sẽ xuất hiện cảnh tuyệt đẹp, nếu các em may mắn, còn có thể nhìn thấy cực quang.”
Lục Tiêu Ca lại nói tiếp, “Còn có Thạch Đại Nhĩ, khắp dãy núi sẽ nở đầy một loại hoa màu trắng bạc, cũng chỉ nở vào tháng 5, các em không có gì làm thì ghé thêm vài nơi.”
“Chuyện trong nhà không cần các em lo lắng, muốn đi đâu thì để chị đặt vé máy bay giúp các em.”
Tính cách Lục Tiêu Ca rất quyết đoán, chỉ cần chuyện mà chị ấy muốn làm thì sẽ lập tức đi làm.
Tô Chi tìm khu du lịch mà chị ấy nói bằng điện thoại, thực sự đều là cảnh nổi tiếng, rất nhiều người khen ngợi.
“Nếu muốn đi, chúng ta đi một chuyến.”
Trước đó Lục Úc và Tô Chi từng lên kế hoạch cho tuần trăng mật, không xác định thời gian, cũng không xác định đi mấy nơi, nếu bọn họ thích thành phố nào thì sẽ ở lại thêm một khoảng thời gian.
Ông cụ Lục nói, “Muốn đi thì đi, chơi thật vui. Tiểu Úc phải chăm sóc cho Chi Chi thật tốt.”
Chuyện này không cần bọn họ dặn dò, Lục Úc cũng biết nên làm thế nào.
Sau khi bàn bạc xong, cuối cùng quyết định ngày 10 tháng 5 sẽ xuất phát, đi đến các thành phố yêu thích.
Cuộc sống sau khi lấy chồng đối với Tô Chi mà nói cũng không thay đổi lớn lắm, nhưng đối với bố mẹ, anh cả và anh hai mà nói, ba ngày này là thời gian rất khó khăn.
Ngày thứ ba Tô Chi và Lục Úc về nhà, cô bị người nhà vây lại nhìn.
“Chi Chi thế nào? Sống ở nhà mới quen chứ?”
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Cần chúng ta mua thêm thứ gì không?”
“Hôm nay về nhà thì ở nhà thêm một thời gian nữa nhé!”
…
Tô Chi được quan tâm trả lời từng câu hỏi của người nhà. Cô ở nhà mới rất tốt, tất cả mọi người đều rất quan tâm cô, không để cô chịu ấm ức.
“Vậy thì tốt.”
Tô Quân Bạch hài lòng, đoán được Lục Úc cũng không dám bắt nạt em gái.
Ngày 10 đi hưởng tuần trăng mật, Tô Chi và Lục Úc định ở nhà tới ngày 9, sáng sớm ngày 10 sẽ xuất phát đến địa điểm trăng mật đầu tiên.
Hai người ở nhà, bố mẹ rất vui vẻ. Tô Quân Bạch vốn không thích Lục Úc giờ nhìn anh cũng thuận mắt hơn nhiều.
Chỉ cần đừng tranh giành em gái với anh thì đều là người tốt.
Lúc Tô Chi ở nhà, Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch đến cả thời gian làm việc cũng giảm bớt rất nhiều, muốn ở nhà để ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Chỉ có điều rất nhiều lần bắt gặp em gái và em rể thể hiện tình cảm, mỗi lần nhìn thấy hai người thì vẻ mặt của bọn họ đều chua loét.
Xem ra em gái không cần bọn họ ở cạnh lắm, sự tồn tại của bọn họ trái lại giống kỳ đà cản mũi hơn.
Sau khi nhận ra được điều này, thời gian làm việc của bọn họ từ từ tăng thêm một chút, không thể chạy đi làm bóng đèn không màu được.
Chuyện Tô Chi và Lục Úc đi hưởng tuần trăng mật cũng đã nói với hội bạn thân.
Lâm Mạt lớn tiếng nhất, “Tớ ghen tị quá đi mất! Kết hôn rồi hưởng tuần trăng mật, cuộc sống như này quá sướng rồi.”
Tô Tuyết, “Sau này em sẽ có thôi. Chi Chi đi chơi vui vẻ nhé! Thời gian này vất vả lắm rồi.”
An Nguyệt Nguyệt, “Chi Chi, tớ biết chỗ nào thú vị, tớ sẽ giới thiệu cho các cậu.”
Sau đó cô ấy gửi một khu du lịch nổi tiếng.
Lâm Mạt và Tô Tuyết cũng gửi một cái, “Không đủ, bọn tớ vẫn còn.”
Tô Chi, “Đã lưu rồi, để lại lần sau đi du lịch tiếp.”
Sau khi tán gẫu một lát, Lâm Mạt lại gửi một chuỗi, “A a a a a a a.”
“Cậu sao thế?”
“Không sao chứ?”
“Bị ngã?”
Ba người quan tâm hỏi han.
Lâm Mạt lập tức chụp ảnh màn hình, gửi vào trong nhóm.
“Các chị em, tớ hẹn hoa đào ngày mai đi xem phim, anh ấy đồng ý rồi, a a a a a a, tớ nhất định phải chiếm được anh ấy!”
Ngày thứ hai Tô Chi kết hôn, Lâm Mạt đã nói chuyện này ở trong nhóm. Cô ấy nói gặp được tình yêu đích thực, phải theo đuổi người ta.
Đây mới mấy ngày, tốc độ của cô ấy quá nhanh.
“Cố lên.”
“Chúc cậu may mắn.”
“Ở trước mặt người đàn ông đó thì kiềm chế lại chút, đừng dọa anh ta sợ.”
Lâm Mạt gặp được hoa đào trong hôn lễ của Tô Chi, vừa gặp đã cảm thấy kinh ngạc. Cô ấy tin tiếng sét ái tình, chỉ có thể là khuôn mặt đó.
Cô ấy thừa nhận thực sự mê trai, anh chàng trông đúng với sở thích của cô ấy, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn mà cô ấy thích.
Chàng trai lớn hơn cô ấy mấy tuổi, là một giáo sư đại học. Ông cha trong nhà đều là dòng dõi có học vấn, thế hệ trước quan hệ thân thiết với ông cụ Lục nên mời anh ấy đến tham dự đám cưới của Lục Úc.
Thế nên Lâm Mạt đụng phải anh ấy, nghĩ cách lấy được WeChat của anh ấy.
“Yên tâm đi các chị em. Chờ tin tốt của tớ, tớ nhất định sẽ chiếm được anh ấy.”
Lâm Mạt tràn đầy ý chí chiến đấu, ba người ngoại trừ cổ vũ cho cô ấy, còn đưa ra cho cô ấy rất nhiều ý tưởng, liên quan đến hạnh phúc của chị em thì không thể qua loa được.
Tô Chi cầm điện thoại hỏi Lục Úc, “Anh biết người tên Nghiêm Quý Thâm chứ?”
“Biết.”
Lục Úc ngồi lại ôm cô vai cô vào, “Sao thế?”
“Con người anh ta như thế nào?”
Ánh mắt cô sáng lên, nếu Lục Úc biết thì không cần cô tốn công điều tra rồi.
“Anh ta làm gì? Tình hình trong nhà thế nào? Tính tình thế nào?”
“Ông cha đều là người có học thức, quan hệ thân thiết với ông nội, anh cũng chỉ gặp mặt anh ta mấy lần, không hiểu rõ lắm.”
Lục Úc nói xong, “Sao hỏi về anh ta?”
“Là Lâm Mạt, cậu ấy thích người ta, muốn theo đuổi đối phương. Cho nên em muốn hỏi thăm rõ ràng bên phía anh ta là tình hình thế nào.”
Tô Chi nói thật nói với anh, “Nếu anh cũng không rõ lắm, vậy em đi hỏi ông nội xem.”
Cô nói rồi muốn xuống giường, liền bị Lục Úc kéo lại.
“Hình như anh nhớ ra một số thứ.” Lục Úc nhìn cô nói, “Lúc này lại quên mất, cần một chút phần thưởng yêu thương, có thể sẽ giúp anh hồi phục trí nhớ đấy.”
Anh thực sự biết rõ Nghiêm Quý Thâm, cả hai học cùng một trường nhưng khác lớp.
Điểm giống nhau là hai người đều là học bá trên bảng danh dự của trường, anh biết Nghiêm Quý Thâm, cũng là nghe người khác nói.
Ôn hoà và lịch thiệp, tính tình rất tốt, luôn lộ ra vẻ mặt vui cười dịu dàng, bất kể trai hay gái đều thích anh ấy.
Con người anh ấy rất lịch sự, sẽ giữ khoảng cách nhất định với người khác, đời tư rất sạch sẽ, không nghe nói có lằng nhằng với con gái.
Là một người đàn ông rất tốt.
Kể chi tiết như vậy, còn nói không nhớ rõ.
Tô Chi nhìn vào mắt anh, cười thành tiếng, “Anh vừa nổi máu ghen có phải không?”
Thế nên không nói với cô.
“Ừm, anh ghen rồi đấy.”
Lục Úc cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của cô, cũng chỉ có hình bóng của cô.
“Tim của em rất nhỏ, chỉ chứa mình anh, không thể tồn tại người khác.”
Anh thẳng thắn như vậy, Tô Chi bật cười, “Hoá ra anh là Lục Úc như thế này.”
Lục Úc khẽ nói, “Ừm, bây giờ biết cũng muộn rồi, anh sẽ không buông tay.”
Tô Chi cười nói, “Anh buông tay, em cũng sẽ không đi. Ai có thể cự tuyệt ông xã thế này chứ?”
Lục Úc mười phân vẹn mười không phải ai cũng gặp được, gặp được chính là duyên phận.
Yết hầu Lục Úc di chuyển, giọng khàn và nhỏ, “Em có thể gọi lại một tiếng không?”
Tô Tô chưa bao giờ gọi anh là ông xã, đây là lần đầu tiên.
Hai người bình thường ở chung với nhau giống như vợ chồng kết hôn đã lâu, vẫn luôn gọi tên của đối phương, nhưng bây giờ anh cảm thấy biệt danh ông xã này còn hay hơn tên của anh.
Tô Chi hỏi, “Gọi ông xã sao?”
“Ừm.”
“Ông xã.”
“Ừm.”
“Anh nên gọi em là gì?”
“Bà xã.”
“Như vậy mới đúng, ông xã.”
“Bà xã.”
Phù dâu phù rể vui đùa ầm ĩ đã bị đuổi đi, hai người nghỉ ngơi ở phòng cưới mới mua.
Trên giường đều là hoa tươi, đậu phộng, quả hạch v.v… rải đầy giường.
Lục Úc dọn dẹp giường sạch sẽ, thêm một cái chăn làm đệm, sắp xếp xong rồi đi đến.
“Có phải mệt lắm không? Tắm rửa xong chúng ta nghỉ ngơi nhé!”
Tô Chi ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang, Lục Úc đi đến tháo cài đầu cho cô, xoã tóc cô xuống.
“Ừm, kết hôn thật mệt, cũng may chỉ kết hôn một lần.”
Cảm giác kết hôn còn mệt hơn cô đi học, làm việc. Lúc nào cũng phải mỉm cười với người khác, còn phải mời khách.
Lục Úc thấp giọng hỏi cô, “Em còn muốn kết hôn mấy lần?”
“Em không dám đâu.” Tô Chi tẩy trang xong, quay lại đưa tay vòng lấy cổ anh, “Kết hôn một lần với anh là đủ rồi, cũng là một lần duy nhất.”
Cô lại thêm một câu đằng sau, “Cũng chỉ có thể là anh.”
Lời này lấy lòng Lục Úc, anh đưa tay quẹt mũi cô một cái, “Có phải ăn kẹo không?”
“Có phải hay không, anh nếm thử là biết.”
Hai người hôn nhau từ phòng ngủ đến phòng tắm. Tắm rửa xong, Lục Úc bế cô ra ngoài, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giơ tay chống ở trên giường nhìn anh.”
“Hôm nay là thời khắc hạnh phúc nhất của em.”
“Anh cũng vậy.”
Yết hầu của Lục Úc giật giật, đặt một nụ hôn lên trán cô, liên tục hôn đến cánh môi.
Tô Chi mơ mơ màng màng nói.
“Tắt đèn.”
“Ừm.”
*
Tối nay đã định trước là một đêm không yên bình, fans trên mạng đều đang tích cực chuyển tải ảnh cưới mà các phóng viên truyền thông kiếm được.
Đăng ảnh và video đám cưới của hai người, viết bài văn dài vì hai người đến với nhau, đào lại lịch sử ghi lại hai người ở bên nhau từ lúc đầu đến bây giờ.
Cư dân mạng toàn mạng đều đang nhiệt tình cùng làm chuyện này, hot search liên tục về tin tức của hai người.
“Trời ơi! Mặc dù không đến tận nơi, nhưng nhìn thấy những bức ảnh này tôi đã có thể tưởng tượng được lãng mạn thế nào.”
“Cuối cùng cũng thấy được Úc Úc cho Chi Chi một đám cưới hoàn hảo, chúc hai người sớm sinh quý tử.”
“Đám cưới này hấp dẫn ghê, một nửa ngôi sao trong giới giải trí đều đến đây nhỉ?”
“Vậy bạn không nhìn xem là ai kết hôn? Úc Úc và Chi Chi chắc chắn có nhiều người bạn tốt như vậy, đương nhiên sẽ mời rất nhiều người đến.”
“Đây là đám cưới trong mơ của tôi, thật sự quá lãng mạn rồi.”
“Tổ chức tiệc ở trang viên này tốn kém cỡ nào cơ chứ, mỗi chuyện này thôi đã lãng mạn thế kỷ rồi.”
“Trừ chúc phúc ra, còn có, tôi rất ngưỡng mộ, tôi ghen tị quá.”
“Chúc mỗi người đều có thể nhận được hạnh phúc.”
Fans và cư dân mạng liên tục bày tỏ ý kiến của mình, hầu hết mọi người đều chúc phúc hai con người mới, còn có một số người siêu ngưỡng mộ.
Vào ngày Tô Chi và Lục Úc kết hôn, fan cặp đôi của bọn họ đạt hơn 80 triệu.
Trở thành cặp vợ chồng duy nhất có fan cặp đôi hùng hậu toàn cõi mạng.
Bọn họ còn có một biệt hiệu vợ chồng ngọt ngào, khiến cư dân mạng hâm mộ không thôi.
Trên mạng náo nhiệt bao nhiêu, nhà họ Tô lại vắng vẻ bấy nhiêu.
Tô Quân Bạch trằn trọc ngủ không được, đây là ngày đầu tiên em gái rời khỏi nhà, anh cực kì không quen.
Cũng không biết cô đã ngủ chưa? Ở môi trường xa lạ có ngủ được hay không? Có khó quen hay không?
Em gái lại mặt ba ngày sau mới có thể về nhà, còn phải đợi ba ngày nữa mới được gặp nhau.
Anh có thể trực tiếp đến đó, nhưng có chút không tốt lắm.
Anh ngồi dậy uống nước, nhìn thấy Đại Chu ở phòng khách cũng ngủ không được như anh.
“Sao anh cũng chưa ngủ?”
Tô Cảnh Chu dựa vào sô pha xem những tấm ảnh ngày trước, “Ngủ không được.”
“Em cũng không ngủ được. Chi Chi không ở nhà, cứ cảm thấy trong lòng trống trải.”
Tô Quân Bạch một vẻ cau có.
Mặc dù chấp nhận sự thật em gái đã lấy chồng nhưng vẫn rất khó chịu.
“Hay là chúng ta gọi điện thoại cho em ấy hỏi xem?”
“Đừng.”
Tô Cảnh Chu liếc anh một cái, “Xem ảnh em gái đi, đừng quấy rầy bọn họ.”
“Xem ảnh có tác dụng gì chứ?”
Tô Quân Bạch thở dài, “Đợi em gái về nhà nhất định phải bảo em ấy ở thêm vài ngày.”
“Ừm, được.”
Tô Cảnh Chu gật đầu, “Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
“Anh ngủ trước đi, em xem một lúc nữa.” Tô Quân Bạch lật những tấm ảnh.
Không lâu sau Tô Đông Lễ và Hàn Huyên cũng xuống lầu, nhìn thấy hai đứa con trai chưa ngủ, đi tới quan tâm.
“Hai đứa vẫn chưa ngủ sao?”
“Dạ, không ngủ được.”
“Bố mẹ, bố mẹ cũng ngủ không được sao?”
“Có hơi mất ngủ.”
Vẻ mặt Hàn Huyên mệt mỏi, giơ tay về phía anh lấy album ảnh, “Đưa mẹ xem xem.”
Đây là những bức ảnh hôm nay chụp con gái và Lục Úc tại đám cưới, có ảnh chụp chung của hai người họ, còn có ảnh của cả gia đình.
Bà đưa tay vuốt ve bức ảnh, nhìn kĩ từng tấm rồi từng tấm, đã vài giờ trôi qua, trong lòng vẫn chưa bình thường lại.
Tô Đông Lễ an ủi bà, “Đừng như vậy, nhớ con gái thì ngày mai bảo con bé về trở về ăn cơm.”
“Được, con đích thân nấu.” Tô Quân Bạch lấy lại tinh thần.
Hàn Huyên xua tay, “Không cần, ba ngày sau chúng nó lại mặt rồi nói.”
Bên này có tập tục ba ngày sẽ lại mặt.
“Em xem ảnh là được.”
Hàn Huyên đã nói như vậy, mấy người cũng trầm lặng, ba ngày dài đằng đẵng.
Không thể về nhà thì gọi điện thôi.
“Khi nào hai đứa dẫn bạn gái về nhà?”
Tô Đông Lễ chuyển chủ đề.
Con gái đã lập gia đình rồi mà ngay cả bạn gái hai anh trai vẫn chưa có, điều này có lý không hả?
Sự chú ý của Hàn Huyên cũng thay đổi.
“Lúc nào hai đứa mới cưới vợ, bạn thân của bố đã bế cháu đi du lịch khắp nơi rồi, hai đứa cũng nên để tâm đến việc cưới xin của mình đi.”
Tô Cảnh Chu, “…”
Tô Quân Bạch, “…”
Không phải đang nói chuyện em gái sao? Sao lại nói đến bọn họ rồi?
Không phải bọn họ không muốn, là vì không gặp được người phù hợp.
Đến khi bọn họ gặp được người phù hợp, đoán chừng cũng lâu lắm nhỉ?
Suy cho cùng loại chuyện như duyên phận không thể cưỡng ép, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
“Ôi, con buồn ngủ quá, con đi ngủ trước. Bố mẹ ngủ ngon, Đại Chu ngủ ngon.”
Tô Quân Bạch ngáp một cái, đứng dậy lên lầu.
Tô Cảnh Chu cũng đứng dậy theo, “Con cũng buồn ngủ rồi, bố mẹ ngủ ngon.”
“Haizzz, hai đứa nó không làm cho người ta bớt lo được.” Hàn Huyên thở dài, sờ ảnh của con gái, “Vẫn là con gái tốt hơn.”
“Chúng nó lớn rồi, có cách nghĩ của mình, em đừng bận tâm.” Tô Đông Lễ nói, “Chờ qua một khoảng thời gian nữa anh đưa em đi du lịch cho khuây khoả.”
“Ừm.” Hàn Huyên gật đầu.
Cả hai đã lâu không trải qua thế giới của hai người, đợi chuyện của con gái lo liệu xong, bọn họ ra ngoài thư giãn.
*
Buổi tối, Tô Chi và Lục Úc lăn qua lăn lại rất lâu mới ngủ. Hai người đã mệt mỏi nhiều ngày nay, hiếm khi được ngủ một giấc thật ngon.
Ngủ một giấc thức dậy đã 9 giờ rồi. Tô Chi mở mắt nhìn thấy Lục Úc ở bên cạnh, sững sờ một giây mới phản ứng lại, hai người đã kết hôn.
Lục Úc không hổ có danh xưng mỹ nam của giới giải trí, tam đình ngũ nhãn* rất tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo, nhan sắc rất đẹp.
*三庭五眼: quan niệm tỷ lệ khuôn mặt chuẩn đối với người trưởng thành ở Trung Quốc.
Cô đưa tay sờ chóp mũi thẳng tắp của anh, chậm rãi đến môi anh.
Môi anh có màu sắc riêng, màu hồng nhàn nhạt.
Tay cô lại sờ vào yết hầu của anh, cô rất thích yết hầu của anh, trông rất quyến rũ.
Lục Úc đang ngủ say cũng bị sờ đến tỉnh, anh cảm thấy trên yết hầu có hơi ngứa.
Mở mắt liền nhìn thấy Tô Chi đang sờ yết hầu, anh bắt lấy tay cô.
“Tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
Tô Chi dựa vào lồng ngực anh tìm một tư thế thoải mái, “Được ngủ thẳng cẳng thật là sướng.”
“Sau này cũng có thể như vậy.”
“Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”
Tối qua là lần đầu tiên nên Lục Úc chưa có kinh nghiệm, ra tay hơi nặng một chút.
“Ừm, có một chút, nhưng không sao cả.”
Tô Chi cũng không ngại, nói với anh cảm nhận thật sự.
“Sức khỏe em tốt, nghỉ ngơi một lúc là được.”
Trước khi kết hôn, mẹ cô đã đặc biệt nói với cô chuyện này. Thực ra cô lớn như vậy rồi, cũng biết rõ về phương diện này.
“Lần sau anh sẽ cẩn thận.”
Lục Úc sửa lại tóc của cô, “Có đói không?”
“Có hơi hơi, chúng ta dậy đi.” Tô Chi xoa xoa cái bụng trống rỗng, cô động cơ thể một cái, cảm thấy đau nhức.
“Để anh bế em.”
Tô Chi rất tự nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh, cả hai đã làm hành động này vô số lần, đã trở thành một thói quen rồi.
Lục Úc bế cô vào phòng tắm, nặn kem đánh răng và rót nước cho cô.
“Cần anh đánh răng giúp em không?”
Dáng vẻ này của anh như chăm sóc con nít.
Tô Chi cười nói, “Em vẫn còn có sức lực, anh như vậy sẽ chiều hư em đấy.”
Lục Úc cũng cười, “Chiều hư rồi, em sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh anh.”
Ngày đầu tiên vừa kết hôn hai người cùng nhau thức dậy, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau về nhà cũ.
Ông cụ Lục vừa sáng sớm đã dậy rồi, sắp xếp bữa sáng, muốn đợi hai người họ về ăn, kết quả hồi lâu không có động tĩnh gì.
Lục Tiêu Ca nhìn ông đi tới đi lui, bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống.
“Ông nội, vợ chồng son nhà người ta mới kết hôn, mệt mỏi lâu như vậy, cứ để bọn họ nghỉ ngơi chút, buổi trưa rồi cùng nhau ăn cơm.”
Ông cụ Lục đi tới ngồi xuống, “Ông đây không phải lo lắng buổi sáng chúng nó đói bụng à.”
Lục Tiêu Ca bật cười, “Ông à, ông lo lắng quá rồi, bọn nó lớn như vậy rồi còn có thể đói bụng sao?”
Ông cụ Lục nói, “Ông sợ Chi Chi đói. Con bé mới đến nhà chúng ta, ông phải chăm sóc con bé thật tốt.”
Lục Tiêu Ca cười nói, “Ông không cần lo lắng cho Chi Chi, còn Tiểu Úc thì sao, nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Chi Chi.”
Dựa vào mức độ em trai bảo vệ Chi Chi như vậy, cô ấy không lo em trai không chăm sóc tốt cho Chi Chi.
Du Gia Lý cũng ở phòng khách, vừa mới ăn sáng xong. Ông ấy vẫn chưa lên lầu làm việc, đợi Tô Chi và Lục Úc về.
“Tiểu Ca nói đúng, bố đừng lo lắng nhiều như thế, nghỉ ngơi một lúc trước, có lẽ chúng nó sắp tới rồi.”
Con trai và cháu gái đều nói như vậy, ông cụ Lục cuối cùng cũng yên tâm, ông lại bắt đầu lo nghĩ về bữa trưa.
Tô Chi và Lục Úc gần 10 giờ mới trở về, gặp mặt gia đình mới. Tô Chi nhận được bao lì xì và lời chúc của ba người lớn.
“Chi Chi, sống ở đây vẫn quen chứ?”
Ông cụ Lục ân cần hỏi thăm.
Tô Chi gật đầu, “Rất tốt ạ, cảm ơn ông nội quan tâm.”
“Khách sáo gì chứ, đều là người một nhà.” Ông cụ Lục cười nói, “Sau này thiếu cái gì cứ nói với ông, để ông mua cho các cháu.”
“Dạ được, nhất định sẽ như vậy ạ.”
Tô Chi gật đầu đáp lại sự quan tâm từ ông.
“Ăn nhiều chút, đây là đặc biệt làm cho em.” Lục Tiêu Ca đẩy thịt kho tàu tới trước mặt cô, “Nếm thử mùi vị đi.”
Cô ấy biết Tô Chi thích thịt kho tàu, cố ý bảo nhà bếp.
“Trông ngon quá ạ.” Tô Chi gắp một miếng lên, “Thịt rất mềm, mùi vị thơm ngon.”
Lục Tiêu Ca thấy cô thích thì cười, “Thích thì ăn nhiều chút.”
Tô Chi cũng không khách sáo với chị ấy, “Dạ, chị cũng ăn đi.”
Cô gắp một miếng cho Lục Úc, “Anh cũng nếm thử xem.”
Lục Úc được vợ đút ăn, vẻ mặt vui sướng không kéo dài quá lâu, bởi vì anh nhận được ánh nhìn chăm chú từ ông nội và chú nhỏ.
Anh ho một tiếng, quên mất, không cẩn thận thể hiện tình cảm trước mặt bọn họ.
Sau bữa ăn, cả nhà cùng nhau bàn bạc về tuần trăng mật của hai người.
“Mùa này đi Nivea vui lắm. Vào tháng 5 mỗi năm bên đó đều sẽ xuất hiện cảnh tuyệt đẹp, nếu các em may mắn, còn có thể nhìn thấy cực quang.”
Lục Tiêu Ca lại nói tiếp, “Còn có Thạch Đại Nhĩ, khắp dãy núi sẽ nở đầy một loại hoa màu trắng bạc, cũng chỉ nở vào tháng 5, các em không có gì làm thì ghé thêm vài nơi.”
“Chuyện trong nhà không cần các em lo lắng, muốn đi đâu thì để chị đặt vé máy bay giúp các em.”
Tính cách Lục Tiêu Ca rất quyết đoán, chỉ cần chuyện mà chị ấy muốn làm thì sẽ lập tức đi làm.
Tô Chi tìm khu du lịch mà chị ấy nói bằng điện thoại, thực sự đều là cảnh nổi tiếng, rất nhiều người khen ngợi.
“Nếu muốn đi, chúng ta đi một chuyến.”
Trước đó Lục Úc và Tô Chi từng lên kế hoạch cho tuần trăng mật, không xác định thời gian, cũng không xác định đi mấy nơi, nếu bọn họ thích thành phố nào thì sẽ ở lại thêm một khoảng thời gian.
Ông cụ Lục nói, “Muốn đi thì đi, chơi thật vui. Tiểu Úc phải chăm sóc cho Chi Chi thật tốt.”
Chuyện này không cần bọn họ dặn dò, Lục Úc cũng biết nên làm thế nào.
Sau khi bàn bạc xong, cuối cùng quyết định ngày 10 tháng 5 sẽ xuất phát, đi đến các thành phố yêu thích.
Cuộc sống sau khi lấy chồng đối với Tô Chi mà nói cũng không thay đổi lớn lắm, nhưng đối với bố mẹ, anh cả và anh hai mà nói, ba ngày này là thời gian rất khó khăn.
Ngày thứ ba Tô Chi và Lục Úc về nhà, cô bị người nhà vây lại nhìn.
“Chi Chi thế nào? Sống ở nhà mới quen chứ?”
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Cần chúng ta mua thêm thứ gì không?”
“Hôm nay về nhà thì ở nhà thêm một thời gian nữa nhé!”
…
Tô Chi được quan tâm trả lời từng câu hỏi của người nhà. Cô ở nhà mới rất tốt, tất cả mọi người đều rất quan tâm cô, không để cô chịu ấm ức.
“Vậy thì tốt.”
Tô Quân Bạch hài lòng, đoán được Lục Úc cũng không dám bắt nạt em gái.
Ngày 10 đi hưởng tuần trăng mật, Tô Chi và Lục Úc định ở nhà tới ngày 9, sáng sớm ngày 10 sẽ xuất phát đến địa điểm trăng mật đầu tiên.
Hai người ở nhà, bố mẹ rất vui vẻ. Tô Quân Bạch vốn không thích Lục Úc giờ nhìn anh cũng thuận mắt hơn nhiều.
Chỉ cần đừng tranh giành em gái với anh thì đều là người tốt.
Lúc Tô Chi ở nhà, Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch đến cả thời gian làm việc cũng giảm bớt rất nhiều, muốn ở nhà để ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Chỉ có điều rất nhiều lần bắt gặp em gái và em rể thể hiện tình cảm, mỗi lần nhìn thấy hai người thì vẻ mặt của bọn họ đều chua loét.
Xem ra em gái không cần bọn họ ở cạnh lắm, sự tồn tại của bọn họ trái lại giống kỳ đà cản mũi hơn.
Sau khi nhận ra được điều này, thời gian làm việc của bọn họ từ từ tăng thêm một chút, không thể chạy đi làm bóng đèn không màu được.
Chuyện Tô Chi và Lục Úc đi hưởng tuần trăng mật cũng đã nói với hội bạn thân.
Lâm Mạt lớn tiếng nhất, “Tớ ghen tị quá đi mất! Kết hôn rồi hưởng tuần trăng mật, cuộc sống như này quá sướng rồi.”
Tô Tuyết, “Sau này em sẽ có thôi. Chi Chi đi chơi vui vẻ nhé! Thời gian này vất vả lắm rồi.”
An Nguyệt Nguyệt, “Chi Chi, tớ biết chỗ nào thú vị, tớ sẽ giới thiệu cho các cậu.”
Sau đó cô ấy gửi một khu du lịch nổi tiếng.
Lâm Mạt và Tô Tuyết cũng gửi một cái, “Không đủ, bọn tớ vẫn còn.”
Tô Chi, “Đã lưu rồi, để lại lần sau đi du lịch tiếp.”
Sau khi tán gẫu một lát, Lâm Mạt lại gửi một chuỗi, “A a a a a a a.”
“Cậu sao thế?”
“Không sao chứ?”
“Bị ngã?”
Ba người quan tâm hỏi han.
Lâm Mạt lập tức chụp ảnh màn hình, gửi vào trong nhóm.
“Các chị em, tớ hẹn hoa đào ngày mai đi xem phim, anh ấy đồng ý rồi, a a a a a a, tớ nhất định phải chiếm được anh ấy!”
Ngày thứ hai Tô Chi kết hôn, Lâm Mạt đã nói chuyện này ở trong nhóm. Cô ấy nói gặp được tình yêu đích thực, phải theo đuổi người ta.
Đây mới mấy ngày, tốc độ của cô ấy quá nhanh.
“Cố lên.”
“Chúc cậu may mắn.”
“Ở trước mặt người đàn ông đó thì kiềm chế lại chút, đừng dọa anh ta sợ.”
Lâm Mạt gặp được hoa đào trong hôn lễ của Tô Chi, vừa gặp đã cảm thấy kinh ngạc. Cô ấy tin tiếng sét ái tình, chỉ có thể là khuôn mặt đó.
Cô ấy thừa nhận thực sự mê trai, anh chàng trông đúng với sở thích của cô ấy, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn mà cô ấy thích.
Chàng trai lớn hơn cô ấy mấy tuổi, là một giáo sư đại học. Ông cha trong nhà đều là dòng dõi có học vấn, thế hệ trước quan hệ thân thiết với ông cụ Lục nên mời anh ấy đến tham dự đám cưới của Lục Úc.
Thế nên Lâm Mạt đụng phải anh ấy, nghĩ cách lấy được WeChat của anh ấy.
“Yên tâm đi các chị em. Chờ tin tốt của tớ, tớ nhất định sẽ chiếm được anh ấy.”
Lâm Mạt tràn đầy ý chí chiến đấu, ba người ngoại trừ cổ vũ cho cô ấy, còn đưa ra cho cô ấy rất nhiều ý tưởng, liên quan đến hạnh phúc của chị em thì không thể qua loa được.
Tô Chi cầm điện thoại hỏi Lục Úc, “Anh biết người tên Nghiêm Quý Thâm chứ?”
“Biết.”
Lục Úc ngồi lại ôm cô vai cô vào, “Sao thế?”
“Con người anh ta như thế nào?”
Ánh mắt cô sáng lên, nếu Lục Úc biết thì không cần cô tốn công điều tra rồi.
“Anh ta làm gì? Tình hình trong nhà thế nào? Tính tình thế nào?”
“Ông cha đều là người có học thức, quan hệ thân thiết với ông nội, anh cũng chỉ gặp mặt anh ta mấy lần, không hiểu rõ lắm.”
Lục Úc nói xong, “Sao hỏi về anh ta?”
“Là Lâm Mạt, cậu ấy thích người ta, muốn theo đuổi đối phương. Cho nên em muốn hỏi thăm rõ ràng bên phía anh ta là tình hình thế nào.”
Tô Chi nói thật nói với anh, “Nếu anh cũng không rõ lắm, vậy em đi hỏi ông nội xem.”
Cô nói rồi muốn xuống giường, liền bị Lục Úc kéo lại.
“Hình như anh nhớ ra một số thứ.” Lục Úc nhìn cô nói, “Lúc này lại quên mất, cần một chút phần thưởng yêu thương, có thể sẽ giúp anh hồi phục trí nhớ đấy.”
Anh thực sự biết rõ Nghiêm Quý Thâm, cả hai học cùng một trường nhưng khác lớp.
Điểm giống nhau là hai người đều là học bá trên bảng danh dự của trường, anh biết Nghiêm Quý Thâm, cũng là nghe người khác nói.
Ôn hoà và lịch thiệp, tính tình rất tốt, luôn lộ ra vẻ mặt vui cười dịu dàng, bất kể trai hay gái đều thích anh ấy.
Con người anh ấy rất lịch sự, sẽ giữ khoảng cách nhất định với người khác, đời tư rất sạch sẽ, không nghe nói có lằng nhằng với con gái.
Là một người đàn ông rất tốt.
Kể chi tiết như vậy, còn nói không nhớ rõ.
Tô Chi nhìn vào mắt anh, cười thành tiếng, “Anh vừa nổi máu ghen có phải không?”
Thế nên không nói với cô.
“Ừm, anh ghen rồi đấy.”
Lục Úc cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của cô, cũng chỉ có hình bóng của cô.
“Tim của em rất nhỏ, chỉ chứa mình anh, không thể tồn tại người khác.”
Anh thẳng thắn như vậy, Tô Chi bật cười, “Hoá ra anh là Lục Úc như thế này.”
Lục Úc khẽ nói, “Ừm, bây giờ biết cũng muộn rồi, anh sẽ không buông tay.”
Tô Chi cười nói, “Anh buông tay, em cũng sẽ không đi. Ai có thể cự tuyệt ông xã thế này chứ?”
Lục Úc mười phân vẹn mười không phải ai cũng gặp được, gặp được chính là duyên phận.
Yết hầu Lục Úc di chuyển, giọng khàn và nhỏ, “Em có thể gọi lại một tiếng không?”
Tô Tô chưa bao giờ gọi anh là ông xã, đây là lần đầu tiên.
Hai người bình thường ở chung với nhau giống như vợ chồng kết hôn đã lâu, vẫn luôn gọi tên của đối phương, nhưng bây giờ anh cảm thấy biệt danh ông xã này còn hay hơn tên của anh.
Tô Chi hỏi, “Gọi ông xã sao?”
“Ừm.”
“Ông xã.”
“Ừm.”
“Anh nên gọi em là gì?”
“Bà xã.”
“Như vậy mới đúng, ông xã.”
“Bà xã.”