Chương 162
Khu du lịch đầu tiên mà Tô Chi và Lục hưởng tuần trăng mật là tháp Ốc Nhĩ Thần, tương truyền toà tháp này là toà tháp còn lưu lại từ thời cổ đại.
Toà tháp này bảo vệ sự yên bình của thành phố, trải qua hàng trăm năm nay vẫn đứng chót vót nguyên vẹn. Thời kỳ sau được các chuyên gia sửa chữa càng hoàn chỉnh hơn.
Được xếp vào khu du lịch quốc gia, không thể làm hư hoại.
Tô Chi lên mạng xem qua ảnh, toà tháp này cao 43 mét, độ rộng khoảng 20 mét, là một toà tháp rất cao lớn.
Nghe nói toà tháp này còn có hàm ý chúc ngày mai tươi đẹp, rất nhiều người không ngại xa xôi đều đến cầu phúc.
Tô Chi và Lục Úc vừa kết hôn chưa bao lâu, đương nhiên cũng mong sau này bình yên dài lâu, vì vậy điểm đầu tiên chính là đến đây.
Trước khi hai người đi đến, Lục Tiêu Ca đã sắp xếp xong mọi thứ như chỗ nghỉ và ăn uống ở nơi này cho bọn họ. Bọn họ xuống máy bay liền có người đến đưa về khách sạn.
Khoảng buổi trưa sẽ có người đưa bữa trưa xa hoa đến, Tô Chi nhìn qua toàn là món mà cô thích, cảm tình trong lòng tăng lên gấp đôi đối với người chị này.
Tô Chi, “Chị thật tốt, đã chuẩn bị nhiều món ngon như vậy cho chúng ta.”
Lục Úc sắp xếp hành lý xong mới đi đến, “Không phải đói à, ăn nhiều một chút.”
Trên bàn để gần 10 món như tôm hùm, thịt kho tàu, cá hấp, rau xanh, súp thịt.
Thịt và rau đều có, tất cả đều dựa theo sở thích của Tô Chi, Lục Úc chỉ có một món cà tím mà anh thích.
Tuy nhiên anh cũng không để ý đến những điều này. Ở với Tô Chi lâu rồi, khẩu vị của anh và cô cũng dần dần giống nhau, trừ một số thức ăn chứa quá nhiều dầu không ăn được, những món khác anh cũng sẽ ăn.
“Ừm.”
Sau bữa ăn, Tô Chi đứng trên ban công nhìn cảnh vật bên ngoài, thành phố này giống với thành phố Kinh, những tòa cao ốc ở đây thiên về kiến trúc cổ đại, có một loại thị giác vượt qua lịch sử.
Rất nhiều người đi đường ở đây đều mặc phục sức dân tộc đặc trưng của thành phố này đi ra ngoài.
Cũng có rất nhiều blogger đến đây quay video, chụp hình ảnh bìa tạp chí, còn có đoàn phim cũng sẽ đến lấy cảnh quay phim.
“Ông xã, chúng ta nhập gia tùy tục, buổi chiều cũng mặc phục sức dân tộc ra ngoài nhé!”
“Được, giờ anh đặt quần áo.”
Tô Chi ngăn cản hành động của anh, cười híp mắt nói, “Đừng mua trên điện thoại, em đưa anh đi trải nghiệm niềm vui mua sắm offline thử.”
Con người ở thành phố này rất thân thiện, nhịp sống của bọn họ rất chậm, vẫn duy trì thói quen sinh hoạt của thế hệ trước.
Vì vậy dù nhìn thấy ngôi sao cũng sẽ không thất thố đến nỗi hét lên.
Kể từ khi chọn làm ngôi sao, Lục Úc thực sự rất hiếm khi mua sắm offline. Tất cả cuộc sống của anh đều có trợ lí chăm sóc, không cần anh đụng vào.
Số lần mua sắm offline ít ỏi đều đi cùng Tô Chi, anh thích loại cảm giác không bị ràng buộc đó.
“Đi thôi.”
Thành phố này không bao giờ thiếu khách du lịch, cho dù thời gian làm việc trong tuần thì người đi trên đường vẫn rất nhiều.
Tô Chi và Lục Úc cải trang đơn giản, nắm tay nhau đi ra ngoài.
Đây là một trong các ưu điểm sau khi kết hôn, hai người có thể thoải mái ra ngoài cùng nhau, cho dù bị người khác chụp được cũng không cần lo lắng tiếng xấu truyền ra.
Hai người không biết rõ nơi này lắm, cẩm nang chỉ xem được một phần thông tin về tòa tháp.
Bọn họ muốn tự mình tìm tòi những thứ khác, trải nghiệm cảm giác kỳ diệu chưa biết.
“Bên kia có cửa hàng, đi xem thử.”
Cửa hàng này có mấy khách đang thử quần áo, bọn họ đi vào, có nhân viên lên chào đón.
Lúc đầu nhân viên không nhận ra bọn họ, trong khi tìm áo quần cho bọn họ, nhìn thấy bọn họ thay áo quần xong đi ra mới nhận ra hai người.
“Anh chị là Tô Chi, Lục Úc nè! Tôi là fan của hai người á!”
“Ừm.”
Nhân viên nhanh chóng che miệng lại, cô ấy thất thố rồi.
Cô ấy là fan cặp đôi tốp đầu đẩy thuyền Tô Chi và Lục Úc. Lúc đó cảm thấy hai người họ rất hợp, bây giờ nhìn bọn họ đứng cùng nhau siêu hợp, mắt nhìn của cô ấy thật tốt.
Lục Úc nói, “Chúng tôi muốn mua hai bộ quần áo này, gói quần áo lại giúp chúng tôi nhé!”
Nhân viên vội gật đầu, “Được, được ạ.”
Cô ấy tìm cái túi đựng quần áo của bọn họ, tràn đầy sự tò mò hỏi bọn họ, “Hai người đến đây hưởng tuần trăng mật sao?”
“Ừm.”
Nhân viên nhận được câu trả lời quả là vui sướng sắp bay lên rồi. Cô ấy là người may mắn cỡ nào vậy, lại có thể gặp được cặp đôi hưởng tuần trăng mật khi đang làm việc.
“Tuyệt quá! Thành phố này có rất nhiều nơi thú vị, anh chị nhất định phải đi dạo hết nhé! Chúc anh chị hạnh phúc nha!”
“Cảm ơn.” Tô Chi tặng cho cô ấy một gấu bông nhỏ, “Cái này tặng cho cô, sống vui vẻ nhé!”
“Tôi nhất định sẽ vui vẻ.”
Nhân viên đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cô ấy không những không vui, cô ấy còn sắp lên trời rồi.
Chuyện tốt này nhất định phải khoe khoang trong nhóm.
“A a a! Cả nhà ơi, tôi vừa mới gặp được Chi Chi và Úc Úc đấy, bọn họ đến thành phố Thâm hưởng tuần trăng mật. Hai người đúng là siêu xứng đôi nha, trông rất đẹp.”
“Hơn nữa Chi Chi rất dịu dàng, cô ấy tặng quà cho tôi, chúc tôi sống vui vẻ.”
“Úc Úc đứng một bên nhìn cô ấy siêu cưng chiều luôn, ánh mắt tương tác của hai người thật sự ngọt chết tôi rồi.”
“A a a! Không được rồi, tôi muốn hét to.”
Mấy tin nhắn này lập tức bùng nổ dữ dội trong nhóm, các fan đều đang tích cực gửi tin nhắn, hỏi thăm tình hình.
Nhân viên trả lời từng câu hỏi một, có rất nhiều fan bày tỏ.
“Bây giờ tôi đặt vé máy bay đến còn kịp không? Có thể gặp cặp đôi một lần không?”
Tô Chi và Lục Úc đã đi đến tòa tháp dựa vào cẩm nang. Người đi đường rất nhiều, bên chỗ toà tháp càng nhiều người hơn.
Bên cạnh còn có cây ước nguyện treo đầy những ruy băng đỏ, bên trên viết nguyện vọng của mọi người.
Quầy hàng bên cạnh có bán ruy băng đỏ, còn có thể viết ước nguyện ngay tại chỗ.
“Chúng ta cũng mua hai cái đi!”
Tô Chi và Lục Úc nắm tay nhau qua đó, bọn họ lấy hai ruy băng đỏ dưới sự lựa chọn của bà cụ, trên bàn có giấy bút để bọn họ có thể tự mình viết nguyện vọng.
Tô Chi và Lục Úc cùng viết nguyện vọng của mình.
Nguyện vọng của cô là tất cả những người cô yêu thương và người yêu thương cô có thể bình an, khỏe mạnh và sống lâu.
Nguyện vọng của Lục Úc là Tô Chi bình an vui vẻ.
Sau khi Tô Chi nhìn thấy nguyện vọng mà anh viết, trong lòng xúc động.
“Sao anh không viết cho mình?”
“Em xếp trước anh, mãi mãi đều như vậy.”
Lục Úc khẽ cười, “Anh không sao cả, em vui vẻ là được.”
Một câu nói rất đơn giản, thế nhưng là câu nói mà rất nhiều cô gái đều thích nghe.
Tô Chi cũng không ngoại lệ, cô cười nói, “Trở về rồi thưởng cho anh.”
Tờ giấy được nhét trong nắp bịt kín, rồi quấn lại bằng ruy băng, bà cụ làm xong sau đó đưa cho bọn họ.
Bà cụ tươi cười nói, “Vợ chồng trẻ các cháu có vẻ là người có phúc, đi ném đi.”
“Cảm ơn bà.”
Tô Chi và Lục Úc từng người ném ruy băng đỏ của mình. Kỹ thuật của hai người rất chuẩn, một lần đã trúng, treo cao trên cây ước nguyện.
Làm cho những người bên cạnh nhìn sang ghen tị, bởi vì bọn họ ném mấy lần cũng không trúng, rơi rồi lại ném, rơi rồi lại ném, hết lần này đến lần khác.
“Sao hai người ném được thế? Có mẹo gì không?”
Người kia đến hỏi thử.
“Ném bằng cả trái tim, nhắm trúng cành cây đó rồi cố gắng, một lần là trúng.”
Tô Chi đâu có mẹo gì, chẳng qua là lực lớn, nhắm trúng cành cây muốn ném để treo lên mà thôi.
Người kia vẫn muốn hỏi, Lục Úc liền đi đến nắm lấy tay Tô Chi, tuyên bố chủ quyền.
Người đàn ông thấy hai người là một đôi, không lằng nhằng thêm nữa, bèn bỏ đi.
“Em được yêu thích như vậy, xem ra anh phải ở gần em mọi lúc mới được.”
Tô Chi cười nhìn anh, “Còn nói em sao? Sức hấp dẫn của người nào còn nhiều hơn em nữa, đến cả cô nhóc 3 tuổi cũng muốn lớn lên gả cho anh, anh xem em có nói gì?”
“Ơ.” Lục Úc dở khóc dở cười, “Chuyện đã lâu như vậy rồi vẫn còn nhớ, cô nhóc đó nói linh tinh thôi, đừng tưởng thật.”
“Tất nhiên nhớ rồi, trí nhớ của em rất tốt.” Tô Chi nói, “Những chuyện rất lâu trước kia em đều nhớ hết.”
“Vậy xem ra sau này anh phải cố gắng tốt với em hơn, đến khi già rồi, em sẽ không đi thăm ông già khác.”
Lục Úc và cô đi về phía toàn tháp, “Anh chính là người chồng duy nhất của em.”
“Đúng vậy, ông nó.”
“Bà nhà.”
Lúc hai người lễ Phật ở trước tháp bị người ta nhận ra và lén chụp ảnh, đăng lên Weibo.
“A a a! Ai đó đến xem xem, đây là cặp đôi vợ chồng mà chúng ta hâm mộ, Chi Chi và Úc Úc?”
Người này vốn dĩ là một blogger du lịch, bình thường thích chụp ảnh người và cảnh đẹp, tích góp được trăm ngàn người hâm mộ.
Bài Weibo đăng lên chưa bao lâu đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
“Chính xác rồi! Bạn xem nhẫn kim cương trên tay bọn họ, tôi từng thấy nó ở trên mạng, giống hệt nhau, một kiểu duy nhất trên toàn thế giới.”
“A a a! Blogger à, bạn nhìn thấy bọn họ ở đâu vậy? Tôi cũng muốn gặp bọn họ lắm!”
“Đây không phải là thành phố Thâm sao? Trong nhóm có fan chia sẻ rồi, cũng nói nhìn thấy Úc Úc và Chi Chi, bọn họ đến đó hưởng tuần trăng mật.”
“Hạnh phúc quá, hưởng tuần trăng mật đến thành phố lãng mạn như vậy, sau này tôi kết hôn cũng muốn đi.”
“Ha ha ha, tôi cũng muốn đi.”
…
Chuyện Tô Chi và Lục Úc đến tháp thần dạo chơi vẫn bị cư dân mạng biết được. Độ nổi tiếng của hai người họ cao như thế, kiểu Weibo vừa xuất hiện này liền chiếm cứ vị trí hot search đầu tiên.
Tô Cảnh Chu và gia đình của Lục Úc lúc nào cũng để ý tin tức trên mạng không muốn người khác làm phiền vợ chồng son bọn họ đi du lịch, chi tiền gỡ hot search, vẫn đang ép nhiệt xuống, không để chuyện này lan rộng, ảnh hưởng đến tâm trạng vui chơi của hai người họ.
“Thời gian này bọn họ có lẽ lễ Phật rồi về nhỉ?”
Tô Quân Bạch xem tin Weibo, Weibo bùng nổ cách bây giờ cũng trôi qua một khoảng thời gian rồi.
“Lúc nào em gái về nhà đây?”
“Em đợi tháng sau đi.” Tô Cảnh Chu liếc xéo anh một cái, “Không có việc gì thì đừng làm phiền cuộc sống của họ.”
Anh nói, “Em thật sự rảnh rỗi như vậy thì đi xem mắt đi, mang em dâu về nhà.”
Tô Quân Bạch ha ha nói, “Sao anh không đi xem mắt? Bố mẹ cũng sắp xếp người cho anh rồi, em không thèm đi đâu.”
Tô Cảnh Chu nói, “Cái gì gọi là sắp xếp người cho anh? Bố mẹ nói chúng ta thay nhau đến, lần trước anh đi rồi, lần này đến lượt em.”
“Em đang tuổi trẻ phơi phới như vậy, không cần đi xem mắt. Trong mắt em chỉ có sự nghiệp, năm nay em còn dồn sức đu giải Ảnh đế, em đâu có thời gian yêu đương.”
Tô Quân Bạch nói hẹn hò không thú vị, anh cảm thấy chàng chàng thiếp thiếp với con gái, còn không bằng đọc kịch bản, hát mấy bài hát.
“Em không có thời gian hẹn hò, em có thời gian nằm ườn ra đấy.” Tô Cảnh Chu nói, “Em dành ra một tiếng đồng hồ đến gặp mặt cô ấy, nói thẳng không hợp, người khác cũng sẽ không quấy rầy em.”
Anh xem mắt đều rất quả quyết, hoàn toàn làm qua loa.
“Em đẹp trai như vậy chắc chắn sẽ bị người ta đeo bám đấy!” Tô Quân Bạch tự luyến nói, “Lỡ như em từ chối cô ta khóc thì làm thế nào? Anh đi dỗ?”
Tô Cảnh Chu, “…”
“Làm người cần chút mặt mũi.”
“Bởi vì em trừ khuôn mặt đó ra cũng không có ưu điểm khác, không cần lo con gái bị từ chối sẽ khóc. Đối tượng mà lần này em xem mắt là tuyển thủ trượt tuyết tham gia thế vận hội, tính cách chắc chắn mạnh mẽ.”
“Còn có, nếu thật sự không xử lý được thì gọi điện cho anh, anh đến đón em.”
“Em đi xem mắt đi, chúc em may mắn.”
Tô Quân Bạch, “… Anh đúng là xấu xa.”
Nhìn bộ dáng của Đại Chu, anh chắc chắn sẽ không đi.
Nhưng mà anh nói cũng đúng, buổi xem mắt mà người lớn giới thiệu bình thường sẽ không thành công, mọi người đều ý tứ mà thôi, làm qua loa là được.
Buổi xem mắt sắp xếp ở một nhà hàng cao cấp vào trưa mai.
Tô Quân Bạch theo hẹn đến đó, định 5 phút xong việc thì rời đi.
Ai biết được anh vừa đi vào suýt chút nữa bị nhân viên bưng canh nóng té ngã hắt vào mặt.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh còn chưa phản ứng lại, thấy canh hắt về phía mình, anh vừa động chân đã bị người ta đẩy sang một bên.
Mà bát canh nóng hổi kia vừa hay rơi thẳng trước mặt cái người đã đẩy anh.
Không phải trên người, bởi vì cô ấy dùng ván trượt trong tay chặn bát canh lại, không có quá nhiều canh nóng trên người cô ấy. Cũng may không nhiều, nếu không thì không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó những người đi vào đều khiếp sợ, nếu không phải cô gái chặn lại, bọn họ đã gặp hoạ rồi.
“Xin lỗi ạ, tôi không cố ý đâu, cô không sao chứ?” Nhân viên vấp phải cái ghế, lúc này mới đứng dậy.
Cô gái rất bình tĩnh nói, “Không sao, lần sau anh làm việc cẩn thận, lần này có tôi chặn lại mới không xảy ra điều bất trắc quá lớn. Nếu có lần sau nữa, anh phải gánh chịu hậu quả vì hành động của mình.”
Nhân viên đối mặt với cô ấy có cảm giác áp bức, “Tôi biết rồi, xin lỗi.”
“Không cần, nhà vệ sinh ở đâu?”
“Đi thẳng rẽ phải.”
Tô Quân Bạch nhìn cảnh này thì sững người, cô gái này mạnh mẽ quá đi.
Bát canh nóng hổi như vậy cũng dám xông thẳng lên, chỉ có điều thành thật mà nói, cũng rất ngầu.
Anh muốn đi lên nói tiếng cảm ơn, cô gái đã đi mất dạng rồi.
Bỏ đi, lát nữa nhìn thấy rồi nói.
Anh tìm chỗ ngồi xuống, cô gái vẫn chưa đến. Anh rất hài lòng với tình hình này, đợi 5 phút nữa, nếu đối phương không đến, anh sẽ đi.
Trong tình hình này không thể đổ lỗi lên đầu anh được.
Còn chưa vui mừng được hai phút, một cái bóng đen bao phủ đỉnh đầu, có người đến rồi.
Tô Quân Bạch ngẩng đầu nhìn, trừng hợp là cô gái vừa rồi mạnh mẽ chặn bát canh.
“Anh chính là Tô Quân Bạch?”
“Xin chào, tôi là Sát Lệ Na.”
Cô gái ngồi đối xuống đối diện anh, đặt ván trượt ở bên cạnh.
“Xin chào, tôi là Tô Quân Bạch.”
Tô Quân Bạch hơi bất ngờ. Đối tượng xem mắt lại là cô ấy. Vừa rồi cô ấy giúp anh, trực tiếp từ chối sẽ không làm tổn thương cô ấy chứ?
Giây tiếp theo, cô ấy đã thẳng thắn nói với anh, hoá ra anh nghĩ nhiều rồi.
“Tôi nói thật nhé! Buổi xem mắt hôm nay do cô tôi giới thiệu, tôi không tiện từ chối, chỉ là đến làm cho xong chuyện. Hẳn là anh cũng như vậy, thế thì dễ xử lý hơn rồi.”
“Anh muốn uống gì? Tôi mời, sau khi uống xong, dễ hợp dễ tan.”
Tô Quân Bạch, “???”
Cướp lời thoại của anh?
Toà tháp này bảo vệ sự yên bình của thành phố, trải qua hàng trăm năm nay vẫn đứng chót vót nguyên vẹn. Thời kỳ sau được các chuyên gia sửa chữa càng hoàn chỉnh hơn.
Được xếp vào khu du lịch quốc gia, không thể làm hư hoại.
Tô Chi lên mạng xem qua ảnh, toà tháp này cao 43 mét, độ rộng khoảng 20 mét, là một toà tháp rất cao lớn.
Nghe nói toà tháp này còn có hàm ý chúc ngày mai tươi đẹp, rất nhiều người không ngại xa xôi đều đến cầu phúc.
Tô Chi và Lục Úc vừa kết hôn chưa bao lâu, đương nhiên cũng mong sau này bình yên dài lâu, vì vậy điểm đầu tiên chính là đến đây.
Trước khi hai người đi đến, Lục Tiêu Ca đã sắp xếp xong mọi thứ như chỗ nghỉ và ăn uống ở nơi này cho bọn họ. Bọn họ xuống máy bay liền có người đến đưa về khách sạn.
Khoảng buổi trưa sẽ có người đưa bữa trưa xa hoa đến, Tô Chi nhìn qua toàn là món mà cô thích, cảm tình trong lòng tăng lên gấp đôi đối với người chị này.
Tô Chi, “Chị thật tốt, đã chuẩn bị nhiều món ngon như vậy cho chúng ta.”
Lục Úc sắp xếp hành lý xong mới đi đến, “Không phải đói à, ăn nhiều một chút.”
Trên bàn để gần 10 món như tôm hùm, thịt kho tàu, cá hấp, rau xanh, súp thịt.
Thịt và rau đều có, tất cả đều dựa theo sở thích của Tô Chi, Lục Úc chỉ có một món cà tím mà anh thích.
Tuy nhiên anh cũng không để ý đến những điều này. Ở với Tô Chi lâu rồi, khẩu vị của anh và cô cũng dần dần giống nhau, trừ một số thức ăn chứa quá nhiều dầu không ăn được, những món khác anh cũng sẽ ăn.
“Ừm.”
Sau bữa ăn, Tô Chi đứng trên ban công nhìn cảnh vật bên ngoài, thành phố này giống với thành phố Kinh, những tòa cao ốc ở đây thiên về kiến trúc cổ đại, có một loại thị giác vượt qua lịch sử.
Rất nhiều người đi đường ở đây đều mặc phục sức dân tộc đặc trưng của thành phố này đi ra ngoài.
Cũng có rất nhiều blogger đến đây quay video, chụp hình ảnh bìa tạp chí, còn có đoàn phim cũng sẽ đến lấy cảnh quay phim.
“Ông xã, chúng ta nhập gia tùy tục, buổi chiều cũng mặc phục sức dân tộc ra ngoài nhé!”
“Được, giờ anh đặt quần áo.”
Tô Chi ngăn cản hành động của anh, cười híp mắt nói, “Đừng mua trên điện thoại, em đưa anh đi trải nghiệm niềm vui mua sắm offline thử.”
Con người ở thành phố này rất thân thiện, nhịp sống của bọn họ rất chậm, vẫn duy trì thói quen sinh hoạt của thế hệ trước.
Vì vậy dù nhìn thấy ngôi sao cũng sẽ không thất thố đến nỗi hét lên.
Kể từ khi chọn làm ngôi sao, Lục Úc thực sự rất hiếm khi mua sắm offline. Tất cả cuộc sống của anh đều có trợ lí chăm sóc, không cần anh đụng vào.
Số lần mua sắm offline ít ỏi đều đi cùng Tô Chi, anh thích loại cảm giác không bị ràng buộc đó.
“Đi thôi.”
Thành phố này không bao giờ thiếu khách du lịch, cho dù thời gian làm việc trong tuần thì người đi trên đường vẫn rất nhiều.
Tô Chi và Lục Úc cải trang đơn giản, nắm tay nhau đi ra ngoài.
Đây là một trong các ưu điểm sau khi kết hôn, hai người có thể thoải mái ra ngoài cùng nhau, cho dù bị người khác chụp được cũng không cần lo lắng tiếng xấu truyền ra.
Hai người không biết rõ nơi này lắm, cẩm nang chỉ xem được một phần thông tin về tòa tháp.
Bọn họ muốn tự mình tìm tòi những thứ khác, trải nghiệm cảm giác kỳ diệu chưa biết.
“Bên kia có cửa hàng, đi xem thử.”
Cửa hàng này có mấy khách đang thử quần áo, bọn họ đi vào, có nhân viên lên chào đón.
Lúc đầu nhân viên không nhận ra bọn họ, trong khi tìm áo quần cho bọn họ, nhìn thấy bọn họ thay áo quần xong đi ra mới nhận ra hai người.
“Anh chị là Tô Chi, Lục Úc nè! Tôi là fan của hai người á!”
“Ừm.”
Nhân viên nhanh chóng che miệng lại, cô ấy thất thố rồi.
Cô ấy là fan cặp đôi tốp đầu đẩy thuyền Tô Chi và Lục Úc. Lúc đó cảm thấy hai người họ rất hợp, bây giờ nhìn bọn họ đứng cùng nhau siêu hợp, mắt nhìn của cô ấy thật tốt.
Lục Úc nói, “Chúng tôi muốn mua hai bộ quần áo này, gói quần áo lại giúp chúng tôi nhé!”
Nhân viên vội gật đầu, “Được, được ạ.”
Cô ấy tìm cái túi đựng quần áo của bọn họ, tràn đầy sự tò mò hỏi bọn họ, “Hai người đến đây hưởng tuần trăng mật sao?”
“Ừm.”
Nhân viên nhận được câu trả lời quả là vui sướng sắp bay lên rồi. Cô ấy là người may mắn cỡ nào vậy, lại có thể gặp được cặp đôi hưởng tuần trăng mật khi đang làm việc.
“Tuyệt quá! Thành phố này có rất nhiều nơi thú vị, anh chị nhất định phải đi dạo hết nhé! Chúc anh chị hạnh phúc nha!”
“Cảm ơn.” Tô Chi tặng cho cô ấy một gấu bông nhỏ, “Cái này tặng cho cô, sống vui vẻ nhé!”
“Tôi nhất định sẽ vui vẻ.”
Nhân viên đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cô ấy không những không vui, cô ấy còn sắp lên trời rồi.
Chuyện tốt này nhất định phải khoe khoang trong nhóm.
“A a a! Cả nhà ơi, tôi vừa mới gặp được Chi Chi và Úc Úc đấy, bọn họ đến thành phố Thâm hưởng tuần trăng mật. Hai người đúng là siêu xứng đôi nha, trông rất đẹp.”
“Hơn nữa Chi Chi rất dịu dàng, cô ấy tặng quà cho tôi, chúc tôi sống vui vẻ.”
“Úc Úc đứng một bên nhìn cô ấy siêu cưng chiều luôn, ánh mắt tương tác của hai người thật sự ngọt chết tôi rồi.”
“A a a! Không được rồi, tôi muốn hét to.”
Mấy tin nhắn này lập tức bùng nổ dữ dội trong nhóm, các fan đều đang tích cực gửi tin nhắn, hỏi thăm tình hình.
Nhân viên trả lời từng câu hỏi một, có rất nhiều fan bày tỏ.
“Bây giờ tôi đặt vé máy bay đến còn kịp không? Có thể gặp cặp đôi một lần không?”
Tô Chi và Lục Úc đã đi đến tòa tháp dựa vào cẩm nang. Người đi đường rất nhiều, bên chỗ toà tháp càng nhiều người hơn.
Bên cạnh còn có cây ước nguyện treo đầy những ruy băng đỏ, bên trên viết nguyện vọng của mọi người.
Quầy hàng bên cạnh có bán ruy băng đỏ, còn có thể viết ước nguyện ngay tại chỗ.
“Chúng ta cũng mua hai cái đi!”
Tô Chi và Lục Úc nắm tay nhau qua đó, bọn họ lấy hai ruy băng đỏ dưới sự lựa chọn của bà cụ, trên bàn có giấy bút để bọn họ có thể tự mình viết nguyện vọng.
Tô Chi và Lục Úc cùng viết nguyện vọng của mình.
Nguyện vọng của cô là tất cả những người cô yêu thương và người yêu thương cô có thể bình an, khỏe mạnh và sống lâu.
Nguyện vọng của Lục Úc là Tô Chi bình an vui vẻ.
Sau khi Tô Chi nhìn thấy nguyện vọng mà anh viết, trong lòng xúc động.
“Sao anh không viết cho mình?”
“Em xếp trước anh, mãi mãi đều như vậy.”
Lục Úc khẽ cười, “Anh không sao cả, em vui vẻ là được.”
Một câu nói rất đơn giản, thế nhưng là câu nói mà rất nhiều cô gái đều thích nghe.
Tô Chi cũng không ngoại lệ, cô cười nói, “Trở về rồi thưởng cho anh.”
Tờ giấy được nhét trong nắp bịt kín, rồi quấn lại bằng ruy băng, bà cụ làm xong sau đó đưa cho bọn họ.
Bà cụ tươi cười nói, “Vợ chồng trẻ các cháu có vẻ là người có phúc, đi ném đi.”
“Cảm ơn bà.”
Tô Chi và Lục Úc từng người ném ruy băng đỏ của mình. Kỹ thuật của hai người rất chuẩn, một lần đã trúng, treo cao trên cây ước nguyện.
Làm cho những người bên cạnh nhìn sang ghen tị, bởi vì bọn họ ném mấy lần cũng không trúng, rơi rồi lại ném, rơi rồi lại ném, hết lần này đến lần khác.
“Sao hai người ném được thế? Có mẹo gì không?”
Người kia đến hỏi thử.
“Ném bằng cả trái tim, nhắm trúng cành cây đó rồi cố gắng, một lần là trúng.”
Tô Chi đâu có mẹo gì, chẳng qua là lực lớn, nhắm trúng cành cây muốn ném để treo lên mà thôi.
Người kia vẫn muốn hỏi, Lục Úc liền đi đến nắm lấy tay Tô Chi, tuyên bố chủ quyền.
Người đàn ông thấy hai người là một đôi, không lằng nhằng thêm nữa, bèn bỏ đi.
“Em được yêu thích như vậy, xem ra anh phải ở gần em mọi lúc mới được.”
Tô Chi cười nhìn anh, “Còn nói em sao? Sức hấp dẫn của người nào còn nhiều hơn em nữa, đến cả cô nhóc 3 tuổi cũng muốn lớn lên gả cho anh, anh xem em có nói gì?”
“Ơ.” Lục Úc dở khóc dở cười, “Chuyện đã lâu như vậy rồi vẫn còn nhớ, cô nhóc đó nói linh tinh thôi, đừng tưởng thật.”
“Tất nhiên nhớ rồi, trí nhớ của em rất tốt.” Tô Chi nói, “Những chuyện rất lâu trước kia em đều nhớ hết.”
“Vậy xem ra sau này anh phải cố gắng tốt với em hơn, đến khi già rồi, em sẽ không đi thăm ông già khác.”
Lục Úc và cô đi về phía toàn tháp, “Anh chính là người chồng duy nhất của em.”
“Đúng vậy, ông nó.”
“Bà nhà.”
Lúc hai người lễ Phật ở trước tháp bị người ta nhận ra và lén chụp ảnh, đăng lên Weibo.
“A a a! Ai đó đến xem xem, đây là cặp đôi vợ chồng mà chúng ta hâm mộ, Chi Chi và Úc Úc?”
Người này vốn dĩ là một blogger du lịch, bình thường thích chụp ảnh người và cảnh đẹp, tích góp được trăm ngàn người hâm mộ.
Bài Weibo đăng lên chưa bao lâu đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
“Chính xác rồi! Bạn xem nhẫn kim cương trên tay bọn họ, tôi từng thấy nó ở trên mạng, giống hệt nhau, một kiểu duy nhất trên toàn thế giới.”
“A a a! Blogger à, bạn nhìn thấy bọn họ ở đâu vậy? Tôi cũng muốn gặp bọn họ lắm!”
“Đây không phải là thành phố Thâm sao? Trong nhóm có fan chia sẻ rồi, cũng nói nhìn thấy Úc Úc và Chi Chi, bọn họ đến đó hưởng tuần trăng mật.”
“Hạnh phúc quá, hưởng tuần trăng mật đến thành phố lãng mạn như vậy, sau này tôi kết hôn cũng muốn đi.”
“Ha ha ha, tôi cũng muốn đi.”
…
Chuyện Tô Chi và Lục Úc đến tháp thần dạo chơi vẫn bị cư dân mạng biết được. Độ nổi tiếng của hai người họ cao như thế, kiểu Weibo vừa xuất hiện này liền chiếm cứ vị trí hot search đầu tiên.
Tô Cảnh Chu và gia đình của Lục Úc lúc nào cũng để ý tin tức trên mạng không muốn người khác làm phiền vợ chồng son bọn họ đi du lịch, chi tiền gỡ hot search, vẫn đang ép nhiệt xuống, không để chuyện này lan rộng, ảnh hưởng đến tâm trạng vui chơi của hai người họ.
“Thời gian này bọn họ có lẽ lễ Phật rồi về nhỉ?”
Tô Quân Bạch xem tin Weibo, Weibo bùng nổ cách bây giờ cũng trôi qua một khoảng thời gian rồi.
“Lúc nào em gái về nhà đây?”
“Em đợi tháng sau đi.” Tô Cảnh Chu liếc xéo anh một cái, “Không có việc gì thì đừng làm phiền cuộc sống của họ.”
Anh nói, “Em thật sự rảnh rỗi như vậy thì đi xem mắt đi, mang em dâu về nhà.”
Tô Quân Bạch ha ha nói, “Sao anh không đi xem mắt? Bố mẹ cũng sắp xếp người cho anh rồi, em không thèm đi đâu.”
Tô Cảnh Chu nói, “Cái gì gọi là sắp xếp người cho anh? Bố mẹ nói chúng ta thay nhau đến, lần trước anh đi rồi, lần này đến lượt em.”
“Em đang tuổi trẻ phơi phới như vậy, không cần đi xem mắt. Trong mắt em chỉ có sự nghiệp, năm nay em còn dồn sức đu giải Ảnh đế, em đâu có thời gian yêu đương.”
Tô Quân Bạch nói hẹn hò không thú vị, anh cảm thấy chàng chàng thiếp thiếp với con gái, còn không bằng đọc kịch bản, hát mấy bài hát.
“Em không có thời gian hẹn hò, em có thời gian nằm ườn ra đấy.” Tô Cảnh Chu nói, “Em dành ra một tiếng đồng hồ đến gặp mặt cô ấy, nói thẳng không hợp, người khác cũng sẽ không quấy rầy em.”
Anh xem mắt đều rất quả quyết, hoàn toàn làm qua loa.
“Em đẹp trai như vậy chắc chắn sẽ bị người ta đeo bám đấy!” Tô Quân Bạch tự luyến nói, “Lỡ như em từ chối cô ta khóc thì làm thế nào? Anh đi dỗ?”
Tô Cảnh Chu, “…”
“Làm người cần chút mặt mũi.”
“Bởi vì em trừ khuôn mặt đó ra cũng không có ưu điểm khác, không cần lo con gái bị từ chối sẽ khóc. Đối tượng mà lần này em xem mắt là tuyển thủ trượt tuyết tham gia thế vận hội, tính cách chắc chắn mạnh mẽ.”
“Còn có, nếu thật sự không xử lý được thì gọi điện cho anh, anh đến đón em.”
“Em đi xem mắt đi, chúc em may mắn.”
Tô Quân Bạch, “… Anh đúng là xấu xa.”
Nhìn bộ dáng của Đại Chu, anh chắc chắn sẽ không đi.
Nhưng mà anh nói cũng đúng, buổi xem mắt mà người lớn giới thiệu bình thường sẽ không thành công, mọi người đều ý tứ mà thôi, làm qua loa là được.
Buổi xem mắt sắp xếp ở một nhà hàng cao cấp vào trưa mai.
Tô Quân Bạch theo hẹn đến đó, định 5 phút xong việc thì rời đi.
Ai biết được anh vừa đi vào suýt chút nữa bị nhân viên bưng canh nóng té ngã hắt vào mặt.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh còn chưa phản ứng lại, thấy canh hắt về phía mình, anh vừa động chân đã bị người ta đẩy sang một bên.
Mà bát canh nóng hổi kia vừa hay rơi thẳng trước mặt cái người đã đẩy anh.
Không phải trên người, bởi vì cô ấy dùng ván trượt trong tay chặn bát canh lại, không có quá nhiều canh nóng trên người cô ấy. Cũng may không nhiều, nếu không thì không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó những người đi vào đều khiếp sợ, nếu không phải cô gái chặn lại, bọn họ đã gặp hoạ rồi.
“Xin lỗi ạ, tôi không cố ý đâu, cô không sao chứ?” Nhân viên vấp phải cái ghế, lúc này mới đứng dậy.
Cô gái rất bình tĩnh nói, “Không sao, lần sau anh làm việc cẩn thận, lần này có tôi chặn lại mới không xảy ra điều bất trắc quá lớn. Nếu có lần sau nữa, anh phải gánh chịu hậu quả vì hành động của mình.”
Nhân viên đối mặt với cô ấy có cảm giác áp bức, “Tôi biết rồi, xin lỗi.”
“Không cần, nhà vệ sinh ở đâu?”
“Đi thẳng rẽ phải.”
Tô Quân Bạch nhìn cảnh này thì sững người, cô gái này mạnh mẽ quá đi.
Bát canh nóng hổi như vậy cũng dám xông thẳng lên, chỉ có điều thành thật mà nói, cũng rất ngầu.
Anh muốn đi lên nói tiếng cảm ơn, cô gái đã đi mất dạng rồi.
Bỏ đi, lát nữa nhìn thấy rồi nói.
Anh tìm chỗ ngồi xuống, cô gái vẫn chưa đến. Anh rất hài lòng với tình hình này, đợi 5 phút nữa, nếu đối phương không đến, anh sẽ đi.
Trong tình hình này không thể đổ lỗi lên đầu anh được.
Còn chưa vui mừng được hai phút, một cái bóng đen bao phủ đỉnh đầu, có người đến rồi.
Tô Quân Bạch ngẩng đầu nhìn, trừng hợp là cô gái vừa rồi mạnh mẽ chặn bát canh.
“Anh chính là Tô Quân Bạch?”
“Xin chào, tôi là Sát Lệ Na.”
Cô gái ngồi đối xuống đối diện anh, đặt ván trượt ở bên cạnh.
“Xin chào, tôi là Tô Quân Bạch.”
Tô Quân Bạch hơi bất ngờ. Đối tượng xem mắt lại là cô ấy. Vừa rồi cô ấy giúp anh, trực tiếp từ chối sẽ không làm tổn thương cô ấy chứ?
Giây tiếp theo, cô ấy đã thẳng thắn nói với anh, hoá ra anh nghĩ nhiều rồi.
“Tôi nói thật nhé! Buổi xem mắt hôm nay do cô tôi giới thiệu, tôi không tiện từ chối, chỉ là đến làm cho xong chuyện. Hẳn là anh cũng như vậy, thế thì dễ xử lý hơn rồi.”
“Anh muốn uống gì? Tôi mời, sau khi uống xong, dễ hợp dễ tan.”
Tô Quân Bạch, “???”
Cướp lời thoại của anh?