Chương 164
Dưới sự chăm sóc của cả nhà, Tô Chi an toàn vào phòng sinh.
Người nhà ở ngoài phòng sinh vây quanh hành lang, hy vọng mọi việc suôn sẻ.
“Sao vẫn chưa ra ngoài? Đi vào đã mấy phút rồi?”
Tô Quân Bạch bấm thời gian đang nhìn, không chỉ anh sốt ruột, những người khác cũng như vậy.
“Trước hết em đừng hoảng, Chi Chi chắc chắn sẽ không sao.”
Tô Cảnh Chu bảo anh ngồi xuống, “Đừng để bố mẹ nhìn mà lo lắng hơn.”
Quả thực là như vậy, một người sốt ruột sẽ thúc đẩy tâm trạng của mọi người đều sốt ruột theo.
Tô Đông Lễ và Hàn Huyên vốn đã lo lắng, nhìn thấy tâm trạng những người khác như vậy càng lo lắng hơn nữa.
Ông cụ Lục và Lục Tiêu Ca bên này cũng sốt ruột như vậy, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phòng sinh, lâu như thế vẫn không có tin tức.
Lục Úc trực tiếp trông coi ở bên ngoài phòng sinh, trong lòng thầm cầu nguyện cho Chi Chi bình an. Anh bằng lòng dùng tất cả những thứ quý giá của mình đổi lấy sự an toàn của bọn họ.
Khoảng chừng 30 phút sau, cửa phòng sinh mở ra, Lục Úc trông coi trước cửa lập tức bước tới.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ cười nói, “Chúc mừng anh, mẹ con ba người đều bình an.”
“Ba người?”
Lục Úc sợ mình không nghe rõ.
Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, thai phụ sinh được cặp song sinh.”
Lần này Lục Úc mới nghe rõ ràng, hoá ra là sinh đôi.
Hai người bởi vì có phần mong chờ đối với sinh mệnh mới, cho nên không tìm bác sĩ kiểm tra là trai hay gái.
“Chi Chi thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Người nhà cách đó không xa đều vội vàng đi tới, bọn họ vây quanh bên ngoài phòng sinh.
Bác sĩ nói lại một lần nữa, “Thai phụ rất tốt, sinh được cặp song sinh.”
“Sinh đôi, hai bé cưng.”
“Trời ơi, thật bất ngờ.”
Lục Úc vội hỏi, “Bác sĩ, tôi có thể vào không?”
“Đợi một chút, có thể nhìn đứa bé trước.” Bác sĩ nói xong, y tá ôm đứa bé ra ngoài, sau khi thu dọn sạch sẽ, mới để bọn họ đi vào xem.
Hai đứa nhóc vô cùng bé nhỏ, ngay cả mắt cũng không mở, trông đứa bé đặc biệt yếu ớt.
“Thật đáng yêu.”
“Trông giống Chi Chi.”
“Nắm đấm nhỏ nắm chặt như vậy.”
“Xấu như thế, đáng yêu chỗ nào?”
Tô Quân Bạch thấy khuôn mặt nhăn nhúm của hai đứa nhóc, giống như ông cụ non vậy.
“Không biết nói chuyện thì im miệng.” Tô Cảnh Chu liếc anh một cái, “Rõ ràng rất đáng yêu.”
Tô Quân Bạch, “???”
Là mắt anh bị mù sao?
Lục Úc ở ngoài cửa chưa rời đi, 10 phút sau, Tô Chi mới được đẩy ra ngoài, trông có hơi tiều tuỵ.
“Chi Chi, thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không sao, rất suôn sẻ.”
Tô Chi sinh thường, vào không bao lâu đã sinh được, không bị dày vò quá lớn.
Lục Úc sờ tóc cô, “Vất vả rồi, hai bé cưng rất khoẻ mạnh, cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã cho anh một gia đình hoàn chỉnh và hai bé cưng khoẻ mạnh.
Mấy người Hàn Huyên cũng đi tới quan tâm tình trạng của con gái, thấy cô không khó chịu mới yên tâm.
Tô Chi vì tiêu hao sức lực quá nhiều, chưa được một lúc đã ngủ thiếp đi.
Lục Úc trông coi bên giường cô, hai bé cưng có người nhà trông, anh không cần lo nghĩ, người mà anh lo lắng duy nhất chính là Tô Chi.
Một giấc này Tô Chi ngủ thẳng đến tận chiều, mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Úc ngủ gục ở bên giường. Cô muốn lấy chăn đắp cho anh nhưng lại đánh thức anh dậy.
“Chi Chi, em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Chỗ không thoải mái thì rất nhiều, cả người Tô Chi đều khó chịu, đặc biệt là nửa dưới cơ thể, cử động một cái cũng đau.
Tuy nhiên những nỗi đau này đối với cô mà nói, có thể chịu đựng được.
“Không sao, chỉ là đói rồi.”
Tô Chi ngủ thiếp đi không cảm thấy gì, tỉnh dậy mới thấy bụng đói.
“Đã sớm chuẩn bị rồi, anh mang qua cho em.”
Lục Úc cầm đồ ăn bổ dưỡng qua, định đút cho cô ăn.
“Em cứ ngồi như vậy, để anh đút cho em.”
Tô Chi lại lần nữa trải qua khoảnh khắc được anh chăm sóc như trẻ nhỏ.
Ăn xong, cô hỏi, “Bé cưng đâu?”
“Ở phòng sơ sinh, buổi tối y tá sẽ bế qua.” Lục Úc đỡ cô nằm xuống, “Em nghỉ ngơi trước.”
“Anh cũng lên ngủ đi, đừng để cơ thể thức đêm mà suy sụp.”
Giường của phòng bệnh sang trọng rất lớn, ngủ hai người không vấn đề gì.
“Anh không sao, anh trông em.” Lục Úc bảo cô nghỉ ngơi.
Tô Chi ngủ lâu như vậy nên không buồn ngủ nữa, cô vẫn chưa thấy dáng vẻ của con.
“Bé cưng trông thế nào?”
Nhắc đến điều này, Lục Úc nhìn cô tỏ vẻ rất dịu dàng, “Gầy gầy nhỏ nhỏ, rất đáng yêu.”
Trông giống ông cụ non vậy, chuyện này thì anh không nói.
Đợi sau khi Tô Chi nhìn thấy bé cưng, phản ứng giống hệt Tô Quân Bạch. Cô ngạc nhiên nói, “Đây là con của em sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhăn nheo, gầy gầy nhỏ nhỏ, giống ông cụ non vậy.
Là con của cô và Lục Úc?
“Đứa bé vừa sinh ra đều như vậy, nuôi một thời gian sẽ khác.”
Hàn Huyên cười nói, “Lúc anh con sinh ra còn xấu hơn bọn nó đấy.”
Nhận được sự an ủi của mẹ, Tô Chi cũng dần dần chấp nhận hai bé cưng như vậy, nhìn lâu cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Cô chạm chạm lên nắm tay nhỏ của con, cảm nhận được sự kì diệu của sinh mệnh.
Đây là kết tinh tình yêu của cô và Lục Úc.
Về tên của bé cưng, mọi người đã bàn bạc xong từ trước, con trai tên Lục Tri Dật, con gái tên Lục Thanh Viện.
Hai cái tên này là mọi người quyết định sau khi cùng thông qua.
Một tháng sau, Tô Chi xuất viện, cơ thể cũng tương đối hồi phục, tuy nhiên hai bé cưng mời vú em chăm sóc, cô không cần lao tâm quá mức.
Anh trai yên lặng hơn một chút, em gái thì làm ầm ĩ, thích khóc quấy.
Có lúc vú em dỗ dành không xuể, đều là Lục Úc đi dỗ, công chúa nhỏ thấy anh liền không khóc nữa.
Nhưng điều này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống vợ chồng của hai người.
Lục Úc đến cả giấc cũng ngủ không ngon, nhưng không còn cách nào, công chúa nhỏ phải nâng niu.
Bữa tiệc đầy tháng của hai bé cưng tổ chức lớn, mời rất nhiều khách tham dự, chúc phúc cho hai bé cưng.
“Rất tốt, anh trai em gái phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, không được đánh nhau.”
Nhiều khách mời đều cười ồ lên, có người khen hai bé cưng trông rất xinh đẹp.
Thực sự rất dễ thương! Sau khi nuôi một thời gian, lúc đầu từ ông cụ non nhăn nheo trở thành hai bé cưng giống búp bê sứ, đôi mắt to tròn, thấy ai cũng sẽ cười, không hề sợ người lạ, vô cùng đáng yêu.
“Chi Chi, hai bé cưng đúng là biết chọn đấy, hoàn toàn di truyền ưu điểm của các cậu, đáng yêu quá đi.”
“Đứa nhóc này, gọi mẹ nuôi.”
Lâm Mạt bị tan chảy trước sự dễ thương của hai bé cưng giống búp bê sứ trắng này, đúng là đáng yêu quá.
“Trẻ con mới một tháng đâu biết gọi ai.” Sau khi An Nguyệt Nguyệt nói với cô xong, cũng trêu đứa nhóc một chút, “Gọi mẹ nuôi.”
“Các em nhẹ nhàng chút, đừng làm bé cưng bị thương.”
Tô Tuyết ở bên cạnh nhắc nhở hai người, đứa nhóc yếu ớt nhất, phải bảo vệ kĩ.
“Biết rồi, biết rồi, bọn em sẽ cẩn thận.”
Tô Chi cười nói, “Không sao, bọn nó không mong manh như thế, muốn bế thì cứ bế.”
Hai bé cưng đều không sợ người lạ, ai bế cũng được, còn tươi cười với người khác.
“Vậy tớ muốn bế.”
Lâm Mạt bế anh trai lên, An Nguyệt Nguyệt bế em gái. Động tác của hai người đều rất cẩn thận, đi qua đi lại trong phòng.
Tô Chi và Tô Tuyết ngồi một bên trò chuyện về cuộc sống tình cảm.
“Chị Tuyết, bọn chị định lúc nào kết hôn?”
“Hai năm nữa, đợi sự nghiệp ổn định đã.”
Bạn trai của Tô Tuyết là đàn anh của cô ấy. Hai người quen biết ở trong phòng thí nghiệm, đàn anh là một người rất chịu khó và cẩn thận, làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.
Thầy bảo anh ấy dẫn dắt Tô Tuyết, anh ấy rất nghiêm túc dẫn dắt, chỉ dạy cô ấy nhiều thứ.
Ban đầu cả hai ở chung rất hài hoà, cộng thêm dự án này đã làm được một năm, hai người từ từ quen biết trở thành bạn bè.
Chân chính bắt đầu mối quan hệ là sau giờ làm việc, đàn anh là người lãnh đạo trực tiếp của cô ấy, có một lần đi công tác, đàn anh đưa cô ấy về nhà rồi đột nhiên tỏ tình với cô ấy mà không hề có dấu hiệu gì trước.
Anh ấy nói đã thích cô ấy rất lâu rồi. Lúc bắt đầu quen nhau, đàn anh sẽ ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi cho nên không muốn làm phiền cuộc sống của cô ấy. Sau khi quay về, có duyên gặp được, anh ấy muốn thử cố gắng để giành lấy hạnh phúc.
Những năm này, Tô Tuyết đã tôi luyện thành người phụ nữ mạnh mẽ. Cô ấy đã lấy lại được vẻ mặt vốn có của mình, không sợ sệt người khác nữa.
Cho nên đối với lời tỏ tình của đàn anh thì không ngạc nhiên lắm, chỉ nói sẽ suy nghĩ.
Ý tứ suy nghĩ chính là có cơ hội, đàn anh cũng nắm bắt cơ hội, bắt đầu theo đuổi cô ấy.
Lúc đầu Tô Tuyết ở chung với anh ấy hài hoà, thoải mái, thế nên sau khi anh ấy vượt qua mong muốn trong lòng cô ấy, cô ấy đồng ý hẹn hò.
Sau khi hẹn hò, đàn anh đối xử với cô ấy rất tốt, hai người đã gặp mặt bố mẹ.
Tô Chi và bố mẹ cũng từng gặp đàn anh, xem xét anh ấy, tính tình khá tốt, có năng lực, không dựa dẫm vào gia đình, tự mình xây dựng một công ty, cũng đã thử kiểm tra qua.
Tô Chi gật đầu, “Các chị tự mình suy nghĩ rõ ràng.”
Tô Tuyết cười, “Ừ, không cần lo lắng.”
An Nguyệt Nguyệt cũng đã có bạn trai, là một chàng trai chơi e-sport chuyên nghiệp, đội trưởng chuyên nghiệp đã giành được quán quân ba năm liên tiếp.
Tình cách của chàng trai cũng tốt, siêu thận trọng, đó là khi đang chơi trò chơi.
Bình thường thì khá hài hước và hoạt bát.
Ở chung với An Nguyệt Nguyệt cũng rất tốt. Sau khi An Nguyệt Nguyệt qua lại với anh ta, lúc nào tâm trạng cũng thoải mái.
Chỉ có Lâm Mạt thảm nhất. Cô đã theo đuổi Nghiêm Quý Thâm một năm rồi mà vẫn chưa bắt được người ta. Đối phương nói rõ ràng với cô là muốn ra nước ngoài nghiên cứu học thuật, không định yêu đương.
Lâm Mạt bị từ chối cũng không để ý, nhưng sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, cô mệt rồi.
“Tớ chịu rồi, tớ không theo đuổi nữa, thanh xuân tươi đẹp như hoa của chị Mạt này không thể chết trên một cái cây được.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất buồn.
Suy cho cùng đã thích lâu thế kia, đâu dễ buông tay như vậy.
“Đừng nghĩ nhiều, anh ấy bỏ lỡ cậu là bất hạnh của anh ấy, sau này cậu nhất định sẽ gặp được tình yêu mỹ mãn.”
“Đúng, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được người cực kỳ yêu cậu.”
“Tớ quen biết rất nhiều cậu trai trẻ chất lượng tốt, có muốn giới thiệu cho cậu không?”
Sự quan tâm từ chị em, Lâm Mạt đều nhận lấy.
“Muốn, đương nhiên muốn, chị Mạt tôi muốn yêu đương.”
“Nghiêm Quý Thâm, tôi từ bỏ.”
“Đừng sốt ruột, rồi sẽ gặp được, anh ấy có thể sẽ đến chậm, nhưng anh ấy nhất định sẽ không vắng mặt.”
Sau khi an ủi Lâm Mạt xong, cô nàng này đã lấy lại sức sống rồi, bế bé cưng qua một bên chơi.
Ngày đầy tháng của hai bé cưng, fans vẫn luôn luôn theo dõi nên biết là ngày hôm nay.
“Thời gian trôi qua rất nhanh, cặp đôi mà tôi đẩy thuyền đã có bé cưng rồi.”
“Đúng là rất nhanh, đã đầy tháng rồi, tròn một tuổi còn xa không? Ngày chúng ta nhìn thấy bé cưng còn xa không?”
“Thực sự rất tò mò con của Tô Chi và Lục Úc trông thế nào? Có phải cực kỳ xinh đẹp không?”
“Muốn nhìn thấy bé cưng quá, thèm chết tôi rồi. Cho chúng tôi bức ảnh để đỡ thèm được chứ?”
“Cũng muốn xin ảnh của bé cưng.”
Các fan rất hiếu kỳ kết tinh tình yêu của hai người trông thế nào.
Đối với điều này Tô Chi và Lục Úc đều không đưa ảnh chính diện ra, vì không muốn để con xuất hiện trước mặt công chúng quá sớm.
Chuyện bọn họ tò mò, Tô Chi chỉ muốn nói thật sự không có gì tò mò cả, bé cưng trông đáng yêu giống như búp bê sứ vậy, nhưng không muốn nâng niu như búp bê sứ.
Bên này Tô Chi và Lục Úc vừa nằm xuống, còn chưa kịp làm gì, ngoài cửa đã truyền đến tiếng khóc của công chúa nhỏ, tiếng sau càng to hơn tiếng trước.
“Anh Lục, Tiểu Viện lại khóc rồi, muốn tìm anh, anh ra ngoài xem thử chứ? Tôi không dỗ được cô bé.”
Tô Chi đẩy anh một cái, “Anh đi đi, con gái tìm anh rồi.”
Lục Úc, “…”
Đây là đau khổ nhân gian kiểu gì đây?
“Em ngủ trước, anh về muộn chút.”
Chờ lúc anh quay về, Tô Chi đã ngủ rồi, thời gian cũng gần 3 giờ sáng, động tác anh lên giường rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Tô Chi.
“Là anh, em ngủ tiếp đi.”
“Ừm.”
Vừa nằm xuống chưa bao lâu, tiếng khóc lại lần nữa truyền tới, lần này anh trai và em gái đều đang khóc quấy.
“Xem ra là ngủ không được rồi.”
“Bế bọn chúng vào ngủ đi.”
Tối nay cả hai chắc chắn đừng nghĩ đến thế giới của hai người, hai nhóc con này không ngừng khóc.
Tô Chi và Lục Úc mỗi người bế một đứa đặt trên giường, hai đứa nhóc lập tức không khóc nữa, ngậm tay cười ngây ngô với bọn họ.
Giữa hai người ngăn cách hai đứa bé, nhìn nhau từ xa.
“Cứ ngủ như vậy đi.”
“Ngủ ngon.”
Đợi bọn chúng lớn hơn chút chắc sẽ ổn hơn nhỉ?
Hai người họ có thể trải qua thế giới hai người lần nữa không?
Người nhà ở ngoài phòng sinh vây quanh hành lang, hy vọng mọi việc suôn sẻ.
“Sao vẫn chưa ra ngoài? Đi vào đã mấy phút rồi?”
Tô Quân Bạch bấm thời gian đang nhìn, không chỉ anh sốt ruột, những người khác cũng như vậy.
“Trước hết em đừng hoảng, Chi Chi chắc chắn sẽ không sao.”
Tô Cảnh Chu bảo anh ngồi xuống, “Đừng để bố mẹ nhìn mà lo lắng hơn.”
Quả thực là như vậy, một người sốt ruột sẽ thúc đẩy tâm trạng của mọi người đều sốt ruột theo.
Tô Đông Lễ và Hàn Huyên vốn đã lo lắng, nhìn thấy tâm trạng những người khác như vậy càng lo lắng hơn nữa.
Ông cụ Lục và Lục Tiêu Ca bên này cũng sốt ruột như vậy, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phòng sinh, lâu như thế vẫn không có tin tức.
Lục Úc trực tiếp trông coi ở bên ngoài phòng sinh, trong lòng thầm cầu nguyện cho Chi Chi bình an. Anh bằng lòng dùng tất cả những thứ quý giá của mình đổi lấy sự an toàn của bọn họ.
Khoảng chừng 30 phút sau, cửa phòng sinh mở ra, Lục Úc trông coi trước cửa lập tức bước tới.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ cười nói, “Chúc mừng anh, mẹ con ba người đều bình an.”
“Ba người?”
Lục Úc sợ mình không nghe rõ.
Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, thai phụ sinh được cặp song sinh.”
Lần này Lục Úc mới nghe rõ ràng, hoá ra là sinh đôi.
Hai người bởi vì có phần mong chờ đối với sinh mệnh mới, cho nên không tìm bác sĩ kiểm tra là trai hay gái.
“Chi Chi thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Người nhà cách đó không xa đều vội vàng đi tới, bọn họ vây quanh bên ngoài phòng sinh.
Bác sĩ nói lại một lần nữa, “Thai phụ rất tốt, sinh được cặp song sinh.”
“Sinh đôi, hai bé cưng.”
“Trời ơi, thật bất ngờ.”
Lục Úc vội hỏi, “Bác sĩ, tôi có thể vào không?”
“Đợi một chút, có thể nhìn đứa bé trước.” Bác sĩ nói xong, y tá ôm đứa bé ra ngoài, sau khi thu dọn sạch sẽ, mới để bọn họ đi vào xem.
Hai đứa nhóc vô cùng bé nhỏ, ngay cả mắt cũng không mở, trông đứa bé đặc biệt yếu ớt.
“Thật đáng yêu.”
“Trông giống Chi Chi.”
“Nắm đấm nhỏ nắm chặt như vậy.”
“Xấu như thế, đáng yêu chỗ nào?”
Tô Quân Bạch thấy khuôn mặt nhăn nhúm của hai đứa nhóc, giống như ông cụ non vậy.
“Không biết nói chuyện thì im miệng.” Tô Cảnh Chu liếc anh một cái, “Rõ ràng rất đáng yêu.”
Tô Quân Bạch, “???”
Là mắt anh bị mù sao?
Lục Úc ở ngoài cửa chưa rời đi, 10 phút sau, Tô Chi mới được đẩy ra ngoài, trông có hơi tiều tuỵ.
“Chi Chi, thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không sao, rất suôn sẻ.”
Tô Chi sinh thường, vào không bao lâu đã sinh được, không bị dày vò quá lớn.
Lục Úc sờ tóc cô, “Vất vả rồi, hai bé cưng rất khoẻ mạnh, cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã cho anh một gia đình hoàn chỉnh và hai bé cưng khoẻ mạnh.
Mấy người Hàn Huyên cũng đi tới quan tâm tình trạng của con gái, thấy cô không khó chịu mới yên tâm.
Tô Chi vì tiêu hao sức lực quá nhiều, chưa được một lúc đã ngủ thiếp đi.
Lục Úc trông coi bên giường cô, hai bé cưng có người nhà trông, anh không cần lo nghĩ, người mà anh lo lắng duy nhất chính là Tô Chi.
Một giấc này Tô Chi ngủ thẳng đến tận chiều, mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Úc ngủ gục ở bên giường. Cô muốn lấy chăn đắp cho anh nhưng lại đánh thức anh dậy.
“Chi Chi, em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Chỗ không thoải mái thì rất nhiều, cả người Tô Chi đều khó chịu, đặc biệt là nửa dưới cơ thể, cử động một cái cũng đau.
Tuy nhiên những nỗi đau này đối với cô mà nói, có thể chịu đựng được.
“Không sao, chỉ là đói rồi.”
Tô Chi ngủ thiếp đi không cảm thấy gì, tỉnh dậy mới thấy bụng đói.
“Đã sớm chuẩn bị rồi, anh mang qua cho em.”
Lục Úc cầm đồ ăn bổ dưỡng qua, định đút cho cô ăn.
“Em cứ ngồi như vậy, để anh đút cho em.”
Tô Chi lại lần nữa trải qua khoảnh khắc được anh chăm sóc như trẻ nhỏ.
Ăn xong, cô hỏi, “Bé cưng đâu?”
“Ở phòng sơ sinh, buổi tối y tá sẽ bế qua.” Lục Úc đỡ cô nằm xuống, “Em nghỉ ngơi trước.”
“Anh cũng lên ngủ đi, đừng để cơ thể thức đêm mà suy sụp.”
Giường của phòng bệnh sang trọng rất lớn, ngủ hai người không vấn đề gì.
“Anh không sao, anh trông em.” Lục Úc bảo cô nghỉ ngơi.
Tô Chi ngủ lâu như vậy nên không buồn ngủ nữa, cô vẫn chưa thấy dáng vẻ của con.
“Bé cưng trông thế nào?”
Nhắc đến điều này, Lục Úc nhìn cô tỏ vẻ rất dịu dàng, “Gầy gầy nhỏ nhỏ, rất đáng yêu.”
Trông giống ông cụ non vậy, chuyện này thì anh không nói.
Đợi sau khi Tô Chi nhìn thấy bé cưng, phản ứng giống hệt Tô Quân Bạch. Cô ngạc nhiên nói, “Đây là con của em sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhăn nheo, gầy gầy nhỏ nhỏ, giống ông cụ non vậy.
Là con của cô và Lục Úc?
“Đứa bé vừa sinh ra đều như vậy, nuôi một thời gian sẽ khác.”
Hàn Huyên cười nói, “Lúc anh con sinh ra còn xấu hơn bọn nó đấy.”
Nhận được sự an ủi của mẹ, Tô Chi cũng dần dần chấp nhận hai bé cưng như vậy, nhìn lâu cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Cô chạm chạm lên nắm tay nhỏ của con, cảm nhận được sự kì diệu của sinh mệnh.
Đây là kết tinh tình yêu của cô và Lục Úc.
Về tên của bé cưng, mọi người đã bàn bạc xong từ trước, con trai tên Lục Tri Dật, con gái tên Lục Thanh Viện.
Hai cái tên này là mọi người quyết định sau khi cùng thông qua.
Một tháng sau, Tô Chi xuất viện, cơ thể cũng tương đối hồi phục, tuy nhiên hai bé cưng mời vú em chăm sóc, cô không cần lao tâm quá mức.
Anh trai yên lặng hơn một chút, em gái thì làm ầm ĩ, thích khóc quấy.
Có lúc vú em dỗ dành không xuể, đều là Lục Úc đi dỗ, công chúa nhỏ thấy anh liền không khóc nữa.
Nhưng điều này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống vợ chồng của hai người.
Lục Úc đến cả giấc cũng ngủ không ngon, nhưng không còn cách nào, công chúa nhỏ phải nâng niu.
Bữa tiệc đầy tháng của hai bé cưng tổ chức lớn, mời rất nhiều khách tham dự, chúc phúc cho hai bé cưng.
“Rất tốt, anh trai em gái phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, không được đánh nhau.”
Nhiều khách mời đều cười ồ lên, có người khen hai bé cưng trông rất xinh đẹp.
Thực sự rất dễ thương! Sau khi nuôi một thời gian, lúc đầu từ ông cụ non nhăn nheo trở thành hai bé cưng giống búp bê sứ, đôi mắt to tròn, thấy ai cũng sẽ cười, không hề sợ người lạ, vô cùng đáng yêu.
“Chi Chi, hai bé cưng đúng là biết chọn đấy, hoàn toàn di truyền ưu điểm của các cậu, đáng yêu quá đi.”
“Đứa nhóc này, gọi mẹ nuôi.”
Lâm Mạt bị tan chảy trước sự dễ thương của hai bé cưng giống búp bê sứ trắng này, đúng là đáng yêu quá.
“Trẻ con mới một tháng đâu biết gọi ai.” Sau khi An Nguyệt Nguyệt nói với cô xong, cũng trêu đứa nhóc một chút, “Gọi mẹ nuôi.”
“Các em nhẹ nhàng chút, đừng làm bé cưng bị thương.”
Tô Tuyết ở bên cạnh nhắc nhở hai người, đứa nhóc yếu ớt nhất, phải bảo vệ kĩ.
“Biết rồi, biết rồi, bọn em sẽ cẩn thận.”
Tô Chi cười nói, “Không sao, bọn nó không mong manh như thế, muốn bế thì cứ bế.”
Hai bé cưng đều không sợ người lạ, ai bế cũng được, còn tươi cười với người khác.
“Vậy tớ muốn bế.”
Lâm Mạt bế anh trai lên, An Nguyệt Nguyệt bế em gái. Động tác của hai người đều rất cẩn thận, đi qua đi lại trong phòng.
Tô Chi và Tô Tuyết ngồi một bên trò chuyện về cuộc sống tình cảm.
“Chị Tuyết, bọn chị định lúc nào kết hôn?”
“Hai năm nữa, đợi sự nghiệp ổn định đã.”
Bạn trai của Tô Tuyết là đàn anh của cô ấy. Hai người quen biết ở trong phòng thí nghiệm, đàn anh là một người rất chịu khó và cẩn thận, làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.
Thầy bảo anh ấy dẫn dắt Tô Tuyết, anh ấy rất nghiêm túc dẫn dắt, chỉ dạy cô ấy nhiều thứ.
Ban đầu cả hai ở chung rất hài hoà, cộng thêm dự án này đã làm được một năm, hai người từ từ quen biết trở thành bạn bè.
Chân chính bắt đầu mối quan hệ là sau giờ làm việc, đàn anh là người lãnh đạo trực tiếp của cô ấy, có một lần đi công tác, đàn anh đưa cô ấy về nhà rồi đột nhiên tỏ tình với cô ấy mà không hề có dấu hiệu gì trước.
Anh ấy nói đã thích cô ấy rất lâu rồi. Lúc bắt đầu quen nhau, đàn anh sẽ ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi cho nên không muốn làm phiền cuộc sống của cô ấy. Sau khi quay về, có duyên gặp được, anh ấy muốn thử cố gắng để giành lấy hạnh phúc.
Những năm này, Tô Tuyết đã tôi luyện thành người phụ nữ mạnh mẽ. Cô ấy đã lấy lại được vẻ mặt vốn có của mình, không sợ sệt người khác nữa.
Cho nên đối với lời tỏ tình của đàn anh thì không ngạc nhiên lắm, chỉ nói sẽ suy nghĩ.
Ý tứ suy nghĩ chính là có cơ hội, đàn anh cũng nắm bắt cơ hội, bắt đầu theo đuổi cô ấy.
Lúc đầu Tô Tuyết ở chung với anh ấy hài hoà, thoải mái, thế nên sau khi anh ấy vượt qua mong muốn trong lòng cô ấy, cô ấy đồng ý hẹn hò.
Sau khi hẹn hò, đàn anh đối xử với cô ấy rất tốt, hai người đã gặp mặt bố mẹ.
Tô Chi và bố mẹ cũng từng gặp đàn anh, xem xét anh ấy, tính tình khá tốt, có năng lực, không dựa dẫm vào gia đình, tự mình xây dựng một công ty, cũng đã thử kiểm tra qua.
Tô Chi gật đầu, “Các chị tự mình suy nghĩ rõ ràng.”
Tô Tuyết cười, “Ừ, không cần lo lắng.”
An Nguyệt Nguyệt cũng đã có bạn trai, là một chàng trai chơi e-sport chuyên nghiệp, đội trưởng chuyên nghiệp đã giành được quán quân ba năm liên tiếp.
Tình cách của chàng trai cũng tốt, siêu thận trọng, đó là khi đang chơi trò chơi.
Bình thường thì khá hài hước và hoạt bát.
Ở chung với An Nguyệt Nguyệt cũng rất tốt. Sau khi An Nguyệt Nguyệt qua lại với anh ta, lúc nào tâm trạng cũng thoải mái.
Chỉ có Lâm Mạt thảm nhất. Cô đã theo đuổi Nghiêm Quý Thâm một năm rồi mà vẫn chưa bắt được người ta. Đối phương nói rõ ràng với cô là muốn ra nước ngoài nghiên cứu học thuật, không định yêu đương.
Lâm Mạt bị từ chối cũng không để ý, nhưng sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, cô mệt rồi.
“Tớ chịu rồi, tớ không theo đuổi nữa, thanh xuân tươi đẹp như hoa của chị Mạt này không thể chết trên một cái cây được.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất buồn.
Suy cho cùng đã thích lâu thế kia, đâu dễ buông tay như vậy.
“Đừng nghĩ nhiều, anh ấy bỏ lỡ cậu là bất hạnh của anh ấy, sau này cậu nhất định sẽ gặp được tình yêu mỹ mãn.”
“Đúng, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được người cực kỳ yêu cậu.”
“Tớ quen biết rất nhiều cậu trai trẻ chất lượng tốt, có muốn giới thiệu cho cậu không?”
Sự quan tâm từ chị em, Lâm Mạt đều nhận lấy.
“Muốn, đương nhiên muốn, chị Mạt tôi muốn yêu đương.”
“Nghiêm Quý Thâm, tôi từ bỏ.”
“Đừng sốt ruột, rồi sẽ gặp được, anh ấy có thể sẽ đến chậm, nhưng anh ấy nhất định sẽ không vắng mặt.”
Sau khi an ủi Lâm Mạt xong, cô nàng này đã lấy lại sức sống rồi, bế bé cưng qua một bên chơi.
Ngày đầy tháng của hai bé cưng, fans vẫn luôn luôn theo dõi nên biết là ngày hôm nay.
“Thời gian trôi qua rất nhanh, cặp đôi mà tôi đẩy thuyền đã có bé cưng rồi.”
“Đúng là rất nhanh, đã đầy tháng rồi, tròn một tuổi còn xa không? Ngày chúng ta nhìn thấy bé cưng còn xa không?”
“Thực sự rất tò mò con của Tô Chi và Lục Úc trông thế nào? Có phải cực kỳ xinh đẹp không?”
“Muốn nhìn thấy bé cưng quá, thèm chết tôi rồi. Cho chúng tôi bức ảnh để đỡ thèm được chứ?”
“Cũng muốn xin ảnh của bé cưng.”
Các fan rất hiếu kỳ kết tinh tình yêu của hai người trông thế nào.
Đối với điều này Tô Chi và Lục Úc đều không đưa ảnh chính diện ra, vì không muốn để con xuất hiện trước mặt công chúng quá sớm.
Chuyện bọn họ tò mò, Tô Chi chỉ muốn nói thật sự không có gì tò mò cả, bé cưng trông đáng yêu giống như búp bê sứ vậy, nhưng không muốn nâng niu như búp bê sứ.
Bên này Tô Chi và Lục Úc vừa nằm xuống, còn chưa kịp làm gì, ngoài cửa đã truyền đến tiếng khóc của công chúa nhỏ, tiếng sau càng to hơn tiếng trước.
“Anh Lục, Tiểu Viện lại khóc rồi, muốn tìm anh, anh ra ngoài xem thử chứ? Tôi không dỗ được cô bé.”
Tô Chi đẩy anh một cái, “Anh đi đi, con gái tìm anh rồi.”
Lục Úc, “…”
Đây là đau khổ nhân gian kiểu gì đây?
“Em ngủ trước, anh về muộn chút.”
Chờ lúc anh quay về, Tô Chi đã ngủ rồi, thời gian cũng gần 3 giờ sáng, động tác anh lên giường rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Tô Chi.
“Là anh, em ngủ tiếp đi.”
“Ừm.”
Vừa nằm xuống chưa bao lâu, tiếng khóc lại lần nữa truyền tới, lần này anh trai và em gái đều đang khóc quấy.
“Xem ra là ngủ không được rồi.”
“Bế bọn chúng vào ngủ đi.”
Tối nay cả hai chắc chắn đừng nghĩ đến thế giới của hai người, hai nhóc con này không ngừng khóc.
Tô Chi và Lục Úc mỗi người bế một đứa đặt trên giường, hai đứa nhóc lập tức không khóc nữa, ngậm tay cười ngây ngô với bọn họ.
Giữa hai người ngăn cách hai đứa bé, nhìn nhau từ xa.
“Cứ ngủ như vậy đi.”
“Ngủ ngon.”
Đợi bọn chúng lớn hơn chút chắc sẽ ổn hơn nhỉ?
Hai người họ có thể trải qua thế giới hai người lần nữa không?