Chương 165
Người đầu tiên mà bé cưng học cách gọi là mẹ.
“Mẹ, mẹ.”
Lúc Tô Chi nghe thấy tiếng gọi mẹ, trái tim đều tan chảy.
“Ơ kìa, gọi bố.”
“Mẹ.”
Hai bé cưng một trái một phải nằm sấp bên cạnh cô, cười ngây ngô với cô.
Lục Úc gõ trán hai đứa một cái, “Sau này đối xử với mẹ tốt một chút có biết chưa? Trong nhà này mẹ lớn nhất.”
Không biết bé cưng có hiểu hay không, uhmm một tiếng.
Khi tròn một tuổi, hai người tổ chức bữa tiệc thôi nôi cho hai bé cưng bốc đồ dưới ánh mắt mong chờ của mọi người.
Anh trai bốc được cây bút, em gái bốc được kiếm đồ chơi.
“Viện Viện, cháu muốn bốc cái này sao? Có muốn đổi một cái không? Cháu xem cái này đẹp hơn nhiều.”
Ông cụ Lục cầm tiền lắc lắc trước mặt cô bé, “Cái này đẹp.”
Hàn Huyên cầm kèn harmonica, “Viện Viện, cái này đẹp, cháu xem, còn kêu.”
“Cái này cũng tốt…”
Bọn họ ở bên cạnh nói chuyện nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai bé cưng. Bọn chúng nắm lấy đồ vật rồi bò dậy, nhoáng một cái bò đến gần cái bàn.
“Con gái cầm kiếm cũng khá tốt, lớn lên có thể bảo vệ bản thân, uhm, vẫn được.”
“Tiểu Dật bốc cây bút lớn lên nhất định là một học bá, muốn làm học bá giống bố mẹ của nó vậy.”
Mọi người an ủi mình như thế, đối với đồ vật mà Tiểu Thanh Viện bốc thôi nôi thì không hài lòng lắm, nhưng cô bé nắm rất chặt, rất yêu thích.
Sau khi bé cưng được một tuổi thì đỡ khóc quấy hơn. Buổi tối Tô Chi và Lục Úc cố gắng không ôm chúng ngủ, để chúng tự mình ngủ trong nôi, sau khi hình thành thói quen, cuộc sống hai người thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc bé cưng được hai ba tuổi, hoàn toàn không chịu ở trong nhà, cả ngày chạy lung tung ở bên ngoài. Hai vú em căn bản không thể trông nổi, lại mời hai người nữa, bốn người cùng nhau chăm sóc.
Hàn Huyên và Tô Đông Lễ cũng thường xuyên qua thăm bé cưng, đưa chúng đến công viên gần đây chơi, muốn cái gì đều mua cho chúng.
Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch cũng rất thích hai bé cưng, thường xuyên bế chúng đi chơi, chơi trò chơi với chúng, mỗi lần qua đều sẽ mua quà cho chúng.
Ông cụ Lục và Lục Tiêu Ca, còn có Du Gia Lý cũng thường đến thăm, bế bé cưng ra ngoài chơi, hễ đi là cả ngày.
Lâm Mạt, An Nguyệt Nguyệt và Tô Tuyết cũng thường xuyên đến chơi cùng bé cưng, mỗi lần chơi đùa trong phòng đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Trong những ngày tháng bọn họ tranh giành chăm sóc bé cưng, Tô Chi và Lục Úc sống vô cùng thoải mái.
Tô Chi không bị giới hạn ở trong nhà, cô ra ngoài làm việc, trong thời gian ngắn từ một nhân viên bình thường thăng chức trở thành phiên dịch viên ưu tú tiếng Trung Quốc và nước ngoài.
Cô mạnh mẽ và bình tĩnh, đối mặt với những nhân vật lãnh đạo này cũng không hề nhút nhát.
Gần đây Lục Úc đã nhận một bộ phim mới, có thể phải rời đi hai ba tháng. Mọi người trong nhà rất ủng hộ công việc của anh.
Bảo anh đi làm chăm chỉ, không cần lo lắng cho bé cưng, bọn họ sẽ chăm sóc.
Hôm nay Tô Quân Bạch không làm việc, ở nhà nghỉ ngơi, việc chăm em bé liền giao cho anh.
Tất nhiên anh vô cùng yêu thích hai đứa nhỏ, búp bê sứ mềm mại, cười lên vô cùng đáng yêu, dễ thương đến tan chảy cả tim.
Em gái khá ồn ào, anh trai yên tĩnh hơn chút, nhưng lúc khóc lên thì dữ dội hơn.
“Tiểu Dật, Tiểu Viện, cậu đưa các con đến bãi cỏ chơi.”
Hai đứa nhỏ đều biết đi rồi, chân ngắn chạy đi, anh đuổi theo cũng không kịp.
“Cậu ơi, bế.”
Đối mặt với yêu cầu của cháu gái xinh xắn dễ thương, Tô Quân Bạch không thể từ chối.
Anh chìa tay bế cô bé lên.
Sau khi Tiểu Dật nhìn thấy, cũng ôm lấy bắp đùi của anh, “Cậu ơi, bế.”
“Được, đều bế.”
May mà Tô Quân Bạch tập thể dục lâu dài, nếu không thì hai đứa bé chắc thịt như này, thật sự bế không nổi.
Sau khi đến bãi cỏ, Tô Quân Bạch chơi trò chơi cùng với chúng. Hai nhóc con này đều mê chơi, không thể ở yên một chỗ, còn đặc biệt hại người.
Không để ý một cái, hai đứa nó đều có thể kiếm một vài chuyện cho bạn.
“Tiểu Viện, bỏ cái búa xuống, cái đó không thể chơi được.”
“Tiểu Dật, không được nghịch nước, mau lại đây.”
“Đừng động vào cái đó.”
“Đừng động vào cái này.”
…
“Trời ơi.”
Tô Quân Bạch chăm trẻ vừa đau khổ lại vừa vui vẻ, nửa ngày vẫn chưa trôi qua, anh cảm thấy chơi còn mệt hơn quay phim.
“Có rảnh không? Ra ngoài ăn bữa cơm, tôi mời.”
Điện thoại hiện lên một tin nhắn, là của Lệ Sát Na gửi.
Cách đây không lâu, Sát Lệ Na thi đấu giành được chức vô địch, Tô Quân Bạch đã tặng cho cô một món quà.
Ban đầu sau khi hai người xem mắt xong không có liên lạc. Sau đó, lúc chơi trò chơi có duyên gặp nhau, hay cùng nhau tổ đội chơi trò chơi, thường xuyên qua lại với nhau nên quen thuộc hơn, lúc rảnh sẽ hẹn nhau ăn bữa cơm.
Tô Quân Bạch nhìn con nít chạy khắp nơi, “Không có thời gian, ở nhà trông trẻ.”
“Tôi cũng thích con nít, anh đưa chúng đi cùng, tôi qua đón anh.”
Tính cách của Sát Lệ Na vô cùng ngay thẳng, cũng rất đơn giản và trọng tình nghĩa. Tô Quân Bạch tặng quà cho cô, cô muốn trả lại lễ vật cho anh.
Một tiếng sau, Tô Quân Bạch sẵn sàng chờ xuất phát, đưa hai bé cưng lên xe Sát Lệ Na.
“Chị ơi bế, chị ơi bế.”
Hai viên sữa nhìn thấy cô liền gọi cô cười ngây ngô.
“Thật đáng yêu.”
Ai có thể từ chối yêu cầu của hai viên sữa đáng yêu đây?
Sát Lệ Na cũng không nỡ từ chối.
“Em chơi cùng với chúng, để tôi lái xe.” Tô Quân Bạch tự giác bước tới ghế lái, lái xe đến nhà hàng.
Sát Lệ Na từng thấy hai nhóc con trên ảnh, lúc nhìn thấy người thật thì cảm thấy càng dễ thương hơn.
“Dễ thương quá!”
Cả hai đều thừa hưởng hoàn hảo ưu điểm của bố mẹ, mắt to tròn, da nhẵn mịn trắng bóc như sữa, đường nét trên gương mặt rất xinh đẹp. Khi lớn lên chắc chắn sẽ là anh chàng đẹp trai và cô nàng xinh đẹp.
Khi không khóc quấy chính là thiên thần nhỏ, khóc lên chính là con quỷ nhỏ.
Lúc ăn cơm, Tiểu Thanh Viện làm ầm ĩ muốn tìm bố mẹ. Tô Chi và Lục Úc đều làm việc ở nơi khác, không thể về kịp bèn gọi video.
Dỗ dành chưa được bao lâu, lại làm ầm tìm cậu cả.
Tô Cảnh Chu đi làm ở công ty, rất dễ tìm.
Sau khi Tô Quân Bạch liên lạc với anh, bèn đưa hai bé cưng qua cho anh.
“Đại Chu, giao cho anh, lát nữa em tới đón chúng.”
“Tiểu Dật, Tiểu Viện, tạm biệt.”
Sau khi Tô Quân Bạch vẫy tay chào tạm biệt, đã hẹn Sát Lệ Na đi xem phim.
Công việc hôm nay của Tô Cảnh Chu không nặng, chuyện cần xử lý đều xử lý xong rồi, buổi chiều dẫn chúng đến khu vui chơi trẻ em.
Nhưng trong lúc anh nhận một cuộc điện thoại, quay lại đã không thấy bóng dáng của Tiểu Viện.
“Tiểu Dật, em gái con đâu?”
“Đi ngắm chị gái xinh đẹp rồi.”
“???”
Tô Cảnh Chu không dám lơ đễnh, sau khi hỏi thăm tình hình rõ ràng, bế Tiểu Dật ra ngoài.
Ở bên ngoài nhìn thấy Tiểu Thanh Viện ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, nghiêng đầu, hai bím tóc nhỏ cũng di chuyển theo, nhìn cô gái trước mặt cười cong đôi mắt to.
Bởi vì Tiểu Thanh Viện trông quá đáng yêu, người đi ngang qua đều sẽ liếc mắt nhìn qua, thốt lên kinh ngạc, sao dễ thương quá đi.
Con nhà ai dễ thương như thế?
Bên này có nhiều người dừng lại, Tô Cảnh Chu cau mày một cái, bước qua, không lên tiếng quấy rầy trạng thái tốt đẹp trước mắt.
Đây là đang ngắm chị gái xinh đẹp?
Cô gái là một hoạ sĩ.
Tô Cảnh Chu bước tới phía sau cô ấy, nhìn thấy ngón tay linh hoạt của cô phác thảo ra hình dáng đầu của Tiểu Thanh Viện, không bao lâu một bức chân dung sinh động như thật xuất hiện.
Sau khi vẽ xong, Tiểu Thanh Viện cầm lấy bức tranh chạy đến, nét mặt tươi cười nói.
“Cậu cả, chị gái xinh đẹp vẽ tranh cho con, đẹp không?”
Tô Cảnh Chu đã nhìn thấy rồi, anh gật đầu, “Đẹp, lần sau đi đâu phải nói với cậu, đừng đi một mình, biết chưa?”
Thoáng cái đã không thấy cô bé, anh sắp sợ chết khiếp.
Cô bé hồn nhiên nói, “À, biết rồi ạ, cậu cả.”
Tô Cảnh Chu thấy cô bé không sao thì yên tâm. Anh nhìn về phía cô gái, “Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?”
“Tôi tiện tay vẽ thôi, không cần tiền.” Cô gái cười dịu dàng, “Bé gái rất đáng yêu, lần sau nhớ phải trông kỹ chút nhé!”
Tô Cảnh Chu gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Lúc cô gái cúi người xoa đầu của Tiểu Thanh Viện, mái tóc đen đang xoã trượt xuống.
“Cô bé, tạm biệt.”
Cô bé nắm lấy tay của cô gái, dịu dàng nói, “Chị ơi đừng đi, có thể vẽ tranh giúp cậu cả và anh trai không? Chị vẽ rất đẹp.”
Cô gái ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Chu một cái. Người đàn ông mặt mũi anh tuấn,dáng người cao ráo thẳng tắp, quả thực là một người mẫu tốt để vẽ chân dung.
“Được, cậu cả và anh trai em sẵn lòng chứ?”
“Bằng lòng ạ.” Cô bé chạy tới ôm lấy bắp chân của Tô Cảnh Chu, “Cậu cả để chị gái vẽ tranh nhé, rất đẹp.”
Cô bé lại đi bắt Tiểu Dật, “Anh trai cũng vẽ tranh.”
Bọn họ không vẽ, cô bé sẽ khóc.
Tô Cảnh Chu bị cô bé dày vò khủng khiếp, “Được rồi, đừng khóc, cậu vẽ.”
Tiểu Dật cầm Ultraman trên tay, tay kia cầm tay của em gái, “Cậu cả nói em không được chạy lung tung, bảo anh trông em.”
Tiểu Thanh Viện làm mặt hề với cậu bé, “Em không chạy lung tung nhé! Chị gái xinh đẹp, em tìm bạn gái cho cậu cả.”
Cậu cả và cậu hai đều không có bạn gái, ông bà ngoại và bố mẹ đều lo lắng.
“Cậu cả nhất định không muốn tìm bạn gái.”
“Chắc chắn muốn.”
Cả hai ở bên này càu nhàu, giọng không nhỏ, Tô Cảnh Chu có thể nghe thấy, tất nhiên cô gái cũng có thể.
Anh ho một tiếng, “Trẻ con không hiểu chuyện, nói lung tung.”
“Không sao, bọn chúng rất đáng yêu.”
Cô gái không để ý mỉm cười, động tác trong tay không dừng lại, dành thời gian để vẽ ra dáng vẻ của Tô Cảnh Chu.
Kỹ năng vẽ tranh của cô ấy rất giỏi, vẽ tranh ảnh nhân vật sống động như thật, giống như đang xem ảnh vậy.
Cô gái đưa chân dung cho anh, bởi vì thời gian rất gấp rút, không tiếp tục vẽ cho Tiểu Dật được.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Lúc cô gái thu dọn đồ đạc rời đi, Tiểu Thanh Viện chạy qua, “Chị ơi, chị thêm WeChat với cậu cả rồi đi nhá!”
“Tiểu Viện, không được làm phiền chị gái nữa.” Tô Cảnh Chu đi qua dắt cô bé, “Thật xin lỗi.”
Cô gái mỉm cười, tìm được một tấm danh thiếp từ trong túi xách đưa cho anh, “Cầm đi, có thời gian có thể đưa chúng đến phòng tranh xem.”
Cô rất thích cô bé, xoa đầu cô bé một cái rồi rời đi.
Sau khi cô gái đi, Tiểu Thanh Viện vội hỏi, “Cậu cả, chị gái tên gì á?”
Tô Cảnh chu cúi đầu nhìn danh thiếp, phòng tranh Tử Nhan.
“Tử Nhan.”
“Là chị Tử Nhan nhỉ, cậu cả tìm chị Tử Nhan làm bạn gái.”
“Cậu cả có thể tìm, chị ấy không hung dữ.”
Hai đứa nhỏ trịnh trọng nói Tô Cảnh Chu cần tìm bạn gái, làm cho anh dở khóc dở cười.
“Ai nói với con những cái này, sau này những đừng nói lung tung như thế. Hai con có đói không? Muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn bánh kem nhỏ.”
“Con muốn ăn đùi gà rán.”
“Được, mua tất cả.”
Tô Cảnh Chu tiện tay bỏ danh thiếp vào trong túi, mỗi tay dắt một đứa đi mua sắm.
Chuyện này qua chưa được bao lâu, cả nhà đều biết Tô Cảnh Chu tìm bạn gái.
Hàn Huyên quan tâm chuyện chung thân đại sự của con trai, cố ý đi qua hỏi thăm có phải là thật hay không.
Tô Quân Bạch chậc chậc mấy tiếng, “Thật không ngờ nha, anh lại im hơi lặng tiếng tìm bạn gái, cô gái nhà nào đã bị anh tóm lấy thế?”
Tô Chi cũng tham dự trong đó, “Tiểu Viện nói chị gái trông rất xinh đẹp, biết vẽ tranh, kỹ thuật vẽ tranh siêu giỏi.”
“Biết vẽ tranh rất tốt nha, có tính nhẫn nại, kiên trì, tính cách sẽ không tệ.”
Cả nhà đều đang thảo luận.
Tô Cảnh Chu, “…”
Chuyện chưa đâu vào đâu cả, bị bọn họ nói giống như thật vậy.
“Mọi người đừng nghe hai đứa nó nói lung tung, không có chuyện gì cả.”
Sau khi từ trung tâm thương mại trở về, hai người vẫn chưa từng gặp nhau. Bạn gái ở đâu ra?
“Chuyện của con, tự con hiểu rõ, mọi người không cần lo lắng.”
Làm sao có thể không lo lắng cho được, hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa có đối tượng.
Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch đều theo con đường có duyên lại nói, không có duyên thì độc thân.
Em gái đã có hai đứa con rồi, tài sản của nhà họ Tô cũng không sợ không có ai thừa kế.
Tô Cảnh Chu tìm được hai đứa bé đã tung tin đồn mình có đối tượng.
“Loại chuyện này không thể nói lung tung, biết không? Có hại đến danh tiếng của chị gái.”
“Không phải cậu cả theo đuổi chị gái là được rồi sao?”
“Chắc chắn không ai dám nói linh tinh.”
Hai đứa một trước một sau nói, còn rất có lý.
Tô Cảnh Chu, “…”
Có một số việc nói với trẻ con cũng như không, anh từ bỏ việc đính chính.
*
Lúc bọn nhỏ sắp được 3 tuổi, Tô Chi và Lục Úc bàn bạc gửi chúng đến trường mẫu giáo.
Tính cách của Tiểu Dật không ồn ào, tương đối yên tĩnh. Cậu bé thích đọc sách, dạy cậu bé 100 chữ số và 26 chữ cái tiếng Anh thì đều thuộc lòng.
Nghe nói sắp đi học còn vui vẻ hỏi, “Bố mẹ ơi, đi học rồi có phải học được rất nhiều kiến thức không?”
“Tất nhiên, thầy cô trong trường sẽ dạy rất nhiều thứ, cũng rất thú vị. Trong trường còn có rất nhiều bạn nhỏ giống như các con, có thể kết bạn với các bạn.”
“Được nha, con muốn đi học.”
Cậu bé vỗ tay, tự mình đi sắp xếp cặp sách nhỏ.
Tiểu Thanh Viện thì không dễ đối phó như anh trai. Cô bé không muốn đi học, cô bé chỉ muốn chạy chơi đùa khắp nơi.
“Bố mẹ ơi, có thể không đi học được không ạ?”
“Thế con có thể nói rõ lý do không, tại sao không muốn đi học?”
Cô bé giơ ngón tay nhỏ mềm, “Con muốn chơi, con không muốn đi học.”
“Được nha, con có thể không đi học.” Tô Chi gật đầu, “Nhưng mà hôm nay khai giảng, con đưa anh trai đi học cùng ba mẹ nhé!”
“Được ạ.” Cô gái nhỏ vui sướng chạy đi, “Con không cần đi học yeah.”
“Em nghĩ ra ý tưởng gì thế?”
Lúc Úc ở bên cạnh không nói ra, nhìn vợ giáo dục con cái.
“Anh biết tính cách của Tiểu Viện mà, không thể làm ngược lại, đợi con bé đến trường, làm quen với bạn bè rồi con bé sẽ không muốn về.”
Lúc Tô Chi và Lục Úc chọn trường học cho chúng từng đưa chúng đến chơi, có rất nhiều cơ sở vui chơi trong trường học, cả hai vừa thấy đã thích rồi, lần này đưa chúng đi thăm lại.
Lục Úc cười, “Ừm, nên như vậy.”
“Đi thôi, sắp xếp cặp sách của con bé.” Tô Chi đưa tay về phía anh, Lục Úc nắm lấy tay cô, “Để anh.”
Đây là trường mẫu giáo của doanh nghiệp tư nhân xây dựng, Lục Tiêu Ca đầu tư vốn vào, xem như là cổ đông lớn thứ hai.
Hai bé cưng đi học ở đây, có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Quả nhiên giống như Tô Chi dự liệu, cô và Lục Úc đưa hai đứa đến sân chơi trước, trong trường học có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa.
Tiểu Thanh Viện vốn ưa thích náo nhiệt, trải nghiệm sân trò chơi một lần nữa, sau khi kết bạn rồi, cô bé không muốn về nhà, cô bé muốn ở lại đi học.
Đúng ý của Tô Chi, nhưng cô vẫn nhắc nhở cô bé, “Tiểu Viện, đến trường ngoại trừ chơi đùa ra còn phải học hành nhé. Thầy cô và bạn bè rất thích các bạn nhỏ chịu học tập.”
Lục Úc cũng nói, “Còn có thể giúp cho con làm quen được nhiều bạn tốt hơn.”
Tiểu Thanh Viện vui vẻ gật đầu, “Biết rồi ạ, con sẽ học tập chăm chỉ, kết bạn thật nhiều.”
“Như vậy mới đúng.”
Sau khi đưa hai bé cưng cho cô giáo, Tô Chi và Lục Úc nắm tay nhau rời khỏi trường học, tản bộ trên đường đến bãi đậu xe.
“Thời tiết hôm nay khá tốt, anh đưa em đến trang viên thả lỏng một chút, nghỉ ngơi một chút.”
“Ừ, gần đây hơi mệt, chờ hết bận đợt này thì có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.”
Công việc hiện tại của Tô Chi phải đi công tác, cho nên cô không thể ở trong nhà mọi lúc được.
Công việc của Lục Úc có lúc cũng bận rộn, thỉnh thoảng con cái sẽ giao cho bố mẹ và anh cô chăm sóc.
Từ khi có con, hai người họ không còn được tận hưởng thế giới hai người.
“Tối nay chúng ta không quay về, để chị anh đón các con.”
“Gần đây anh hai em khá rảnh rỗi, em gọi cho anh ấy nhờ anh ấy đón.”
Tô Chi làm xong chuyện này trong vòng hai phút, “OK rồi, đi thôi.”
Chuyện con cái đã bàn giao xong, cả hai bắt đầu con đường thảnh thơi mà không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Trong trang viên có suối nước nóng, sau khi ngâm mình trong nước ấm xong, còn có thể tận hưởng dịch vụ massage, ở sau núi còn có trường đua ngựa và nhiều mục trải nghiệm.
“Chúng ta cưỡi ngựa trước, sau đó đi ngâm suối nước nóng.”
“Em không biết cưỡi ngựa lắm.”
Lần đầu tiên Tô Chi cưỡi ngựa là rất lâu trước đây, hai năm nay chưa từng chạm vào ngựa.
“Không sao, anh dạy em.”
Lục Úc đã chọn cho cô một con ngựa trắng trông điềm đạm, con ngựa này bé nhỏ hơn ngựa của anh, thích hợp với người mới bắt đầu.
Trước khi Tô Chi lên ngựa đã giao lưu mấy câu với con ngựa trước, bảo nó quan tâm cô nhiều hơn.
“Cảm giác nó hiểu được này.”
“Ừm, mọi vật đều có linh hồn.”
Lục Úc hỏi, “Anh đỡ em lên.”
“Không cần đâu.”
Tô Chi nói xong, lên ngựa rất dễ dàng, tầm mắt ngồi trên ngựa trở nên rộng lớn hẳn lên.
Lục Úc cũng lên ngựa theo, chạy băng băng theo bên cạnh cô, làn gió lướt nhẹ qua đôi má, tất cả đều tốt đẹp như vậy.
*
Khi hai bé cưng được 3 tuổi, các fan trên tất cả trang mạng đều gửi lời chúc mừng sinh nhật, đồng thời khóc lóc ở bên dưới Weibo yêu cầu muốn xem ảnh của hai bé cưng.
“Các bé cưng sinh nhật hạnh phúc! Phải luôn vui vẻ đấy!”
“Muốn nhìn thấy hai bé cưng quá. Đã 3 tuổi rồi, vẫn không để chúng gặp người nhà sao?”
“Đúng vậy, xin đó, mở ảnh để chúng tôi nhìn thấy các bé đi.”
“Trước đó trên mạng từng truyền đi một bức ảnh, hai đứa nhỏ trông rất đáng yêu, không biết có phải thật hay không?”
“Chắc là không phải chứ, Tô Chi và Lục Úc bảo vệ hai đứa nhỏ rất tốt.”
…
Rất nhiều fan đều theo dõi bọn họ từ khi Tô Chi và Lục Úc quay chương trình giải trí yêu đương, chứng kiến bọn họ yêu nhau, cầu hôn, kết hôn và sinh con.
Một loạt trải nghiệm tốt đẹp của cuộc sống này, cái tên trên trang Weibo từ ban đầu là “Lúc nào Chi Chi và Úc Úc kết hôn?” trở thành “Lúc nào sinh con?”, rồi biến thành “Lúc nào để nhóc con gặp người nhà?”
Đối mặt với sự quan tâm của rất nhiều người hâm mộ, sau khi Tô Chi và Lục Úc bàn bạc, đã nhận một chương trình giải trí về con cái.
Một là vì fans, hai là vì trên mạng lan truyền một vài lời đồn giả dối.
“Đều đã hai ba năm rồi, tin tức bọn họ có con không phải là giả chứ?”
“Cũng không phải không có khả năng, ngay cả phóng viên cũng không đào được tin tức của con bọn họ.”
“Thời gian trước có phóng viên chụp được cảnh Lục Úc ra ngoài một mình, không phải tình cảm của họ bất hoà đấy chứ?”
“Tình cảm bất hoà vậy thì quá bình thường. Cả giới giải trí không có mấy cặp ngôi sao có thể đi đến cuối cùng, kết hôn chưa được bao lâu đã ly hôn rồi.”
“Vậy chẳng phải những fan đẩy thuyền CP của họ sẽ khóc chết mất?”
…
Tối đó fans phát hiện Tô Chi và Lục Úc cùng nhau đăng một Weibo.
“Sinh nhật vui vẻ, cảm ơn sự xuất hiện của con.”
Trong bài là một bức ảnh bốn bàn tay, hai bàn tay to mỗi người đeo nhẫn kim cương, hai bàn tay nhỏ mềm mại, trông rất đáng yêu.
Các fan lập tức vui như hội.
“Cuối cùng cũng chờ được, nhìn thấy bàn tay của bé cưng rồi, mặt sẽ không xa chứ?”
“Bàn tay nhỏ này đáng yêu quá đi chứ!”
“Muốn thấy dáng vẻ của bé cưng, thoả mãn chúng tôi một chút nhé!”
Các fan đau khổ khẩn cầu, không bao lâu bọn họ đã chờ được một tin tức tốt.
Trang web chính của chương trình giải trí về con cái “Ngày ngày ở cùng bố” đã đăng một tin mới nhất, công bố danh sách tham gia chương trình giải trí kỳ sau.
“@Lục Úc, @Lam Kiệt, @An Thời, @ Nghiêm Vệ Kha và @Hồng Kha thân yêu, chuyến đi thuộc về chúng ta sắp bắt đầu rồi, bố và các bảo bối, các bạn đã sẵn sàng chưa?”
Tin tức này phát ra, tin đồn giả chưa đánh đã tan, rất nhiều cư dân mạng đều kinh ngạc, người vui vẻ nhất chính là fans.
“Bất ngờ! Mong chờ thần tượng đưa nhóc con đến chương trình giải trí!”
“Mau bắt đầu đi! Để tôi nhìn bé cưng nhỏ nào!”
“Giành hàng ghế trước, tôi đã sẵn sàng rồi, chờ xuất phát.”
“Mẹ, mẹ.”
Lúc Tô Chi nghe thấy tiếng gọi mẹ, trái tim đều tan chảy.
“Ơ kìa, gọi bố.”
“Mẹ.”
Hai bé cưng một trái một phải nằm sấp bên cạnh cô, cười ngây ngô với cô.
Lục Úc gõ trán hai đứa một cái, “Sau này đối xử với mẹ tốt một chút có biết chưa? Trong nhà này mẹ lớn nhất.”
Không biết bé cưng có hiểu hay không, uhmm một tiếng.
Khi tròn một tuổi, hai người tổ chức bữa tiệc thôi nôi cho hai bé cưng bốc đồ dưới ánh mắt mong chờ của mọi người.
Anh trai bốc được cây bút, em gái bốc được kiếm đồ chơi.
“Viện Viện, cháu muốn bốc cái này sao? Có muốn đổi một cái không? Cháu xem cái này đẹp hơn nhiều.”
Ông cụ Lục cầm tiền lắc lắc trước mặt cô bé, “Cái này đẹp.”
Hàn Huyên cầm kèn harmonica, “Viện Viện, cái này đẹp, cháu xem, còn kêu.”
“Cái này cũng tốt…”
Bọn họ ở bên cạnh nói chuyện nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai bé cưng. Bọn chúng nắm lấy đồ vật rồi bò dậy, nhoáng một cái bò đến gần cái bàn.
“Con gái cầm kiếm cũng khá tốt, lớn lên có thể bảo vệ bản thân, uhm, vẫn được.”
“Tiểu Dật bốc cây bút lớn lên nhất định là một học bá, muốn làm học bá giống bố mẹ của nó vậy.”
Mọi người an ủi mình như thế, đối với đồ vật mà Tiểu Thanh Viện bốc thôi nôi thì không hài lòng lắm, nhưng cô bé nắm rất chặt, rất yêu thích.
Sau khi bé cưng được một tuổi thì đỡ khóc quấy hơn. Buổi tối Tô Chi và Lục Úc cố gắng không ôm chúng ngủ, để chúng tự mình ngủ trong nôi, sau khi hình thành thói quen, cuộc sống hai người thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc bé cưng được hai ba tuổi, hoàn toàn không chịu ở trong nhà, cả ngày chạy lung tung ở bên ngoài. Hai vú em căn bản không thể trông nổi, lại mời hai người nữa, bốn người cùng nhau chăm sóc.
Hàn Huyên và Tô Đông Lễ cũng thường xuyên qua thăm bé cưng, đưa chúng đến công viên gần đây chơi, muốn cái gì đều mua cho chúng.
Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch cũng rất thích hai bé cưng, thường xuyên bế chúng đi chơi, chơi trò chơi với chúng, mỗi lần qua đều sẽ mua quà cho chúng.
Ông cụ Lục và Lục Tiêu Ca, còn có Du Gia Lý cũng thường đến thăm, bế bé cưng ra ngoài chơi, hễ đi là cả ngày.
Lâm Mạt, An Nguyệt Nguyệt và Tô Tuyết cũng thường xuyên đến chơi cùng bé cưng, mỗi lần chơi đùa trong phòng đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Trong những ngày tháng bọn họ tranh giành chăm sóc bé cưng, Tô Chi và Lục Úc sống vô cùng thoải mái.
Tô Chi không bị giới hạn ở trong nhà, cô ra ngoài làm việc, trong thời gian ngắn từ một nhân viên bình thường thăng chức trở thành phiên dịch viên ưu tú tiếng Trung Quốc và nước ngoài.
Cô mạnh mẽ và bình tĩnh, đối mặt với những nhân vật lãnh đạo này cũng không hề nhút nhát.
Gần đây Lục Úc đã nhận một bộ phim mới, có thể phải rời đi hai ba tháng. Mọi người trong nhà rất ủng hộ công việc của anh.
Bảo anh đi làm chăm chỉ, không cần lo lắng cho bé cưng, bọn họ sẽ chăm sóc.
Hôm nay Tô Quân Bạch không làm việc, ở nhà nghỉ ngơi, việc chăm em bé liền giao cho anh.
Tất nhiên anh vô cùng yêu thích hai đứa nhỏ, búp bê sứ mềm mại, cười lên vô cùng đáng yêu, dễ thương đến tan chảy cả tim.
Em gái khá ồn ào, anh trai yên tĩnh hơn chút, nhưng lúc khóc lên thì dữ dội hơn.
“Tiểu Dật, Tiểu Viện, cậu đưa các con đến bãi cỏ chơi.”
Hai đứa nhỏ đều biết đi rồi, chân ngắn chạy đi, anh đuổi theo cũng không kịp.
“Cậu ơi, bế.”
Đối mặt với yêu cầu của cháu gái xinh xắn dễ thương, Tô Quân Bạch không thể từ chối.
Anh chìa tay bế cô bé lên.
Sau khi Tiểu Dật nhìn thấy, cũng ôm lấy bắp đùi của anh, “Cậu ơi, bế.”
“Được, đều bế.”
May mà Tô Quân Bạch tập thể dục lâu dài, nếu không thì hai đứa bé chắc thịt như này, thật sự bế không nổi.
Sau khi đến bãi cỏ, Tô Quân Bạch chơi trò chơi cùng với chúng. Hai nhóc con này đều mê chơi, không thể ở yên một chỗ, còn đặc biệt hại người.
Không để ý một cái, hai đứa nó đều có thể kiếm một vài chuyện cho bạn.
“Tiểu Viện, bỏ cái búa xuống, cái đó không thể chơi được.”
“Tiểu Dật, không được nghịch nước, mau lại đây.”
“Đừng động vào cái đó.”
“Đừng động vào cái này.”
…
“Trời ơi.”
Tô Quân Bạch chăm trẻ vừa đau khổ lại vừa vui vẻ, nửa ngày vẫn chưa trôi qua, anh cảm thấy chơi còn mệt hơn quay phim.
“Có rảnh không? Ra ngoài ăn bữa cơm, tôi mời.”
Điện thoại hiện lên một tin nhắn, là của Lệ Sát Na gửi.
Cách đây không lâu, Sát Lệ Na thi đấu giành được chức vô địch, Tô Quân Bạch đã tặng cho cô một món quà.
Ban đầu sau khi hai người xem mắt xong không có liên lạc. Sau đó, lúc chơi trò chơi có duyên gặp nhau, hay cùng nhau tổ đội chơi trò chơi, thường xuyên qua lại với nhau nên quen thuộc hơn, lúc rảnh sẽ hẹn nhau ăn bữa cơm.
Tô Quân Bạch nhìn con nít chạy khắp nơi, “Không có thời gian, ở nhà trông trẻ.”
“Tôi cũng thích con nít, anh đưa chúng đi cùng, tôi qua đón anh.”
Tính cách của Sát Lệ Na vô cùng ngay thẳng, cũng rất đơn giản và trọng tình nghĩa. Tô Quân Bạch tặng quà cho cô, cô muốn trả lại lễ vật cho anh.
Một tiếng sau, Tô Quân Bạch sẵn sàng chờ xuất phát, đưa hai bé cưng lên xe Sát Lệ Na.
“Chị ơi bế, chị ơi bế.”
Hai viên sữa nhìn thấy cô liền gọi cô cười ngây ngô.
“Thật đáng yêu.”
Ai có thể từ chối yêu cầu của hai viên sữa đáng yêu đây?
Sát Lệ Na cũng không nỡ từ chối.
“Em chơi cùng với chúng, để tôi lái xe.” Tô Quân Bạch tự giác bước tới ghế lái, lái xe đến nhà hàng.
Sát Lệ Na từng thấy hai nhóc con trên ảnh, lúc nhìn thấy người thật thì cảm thấy càng dễ thương hơn.
“Dễ thương quá!”
Cả hai đều thừa hưởng hoàn hảo ưu điểm của bố mẹ, mắt to tròn, da nhẵn mịn trắng bóc như sữa, đường nét trên gương mặt rất xinh đẹp. Khi lớn lên chắc chắn sẽ là anh chàng đẹp trai và cô nàng xinh đẹp.
Khi không khóc quấy chính là thiên thần nhỏ, khóc lên chính là con quỷ nhỏ.
Lúc ăn cơm, Tiểu Thanh Viện làm ầm ĩ muốn tìm bố mẹ. Tô Chi và Lục Úc đều làm việc ở nơi khác, không thể về kịp bèn gọi video.
Dỗ dành chưa được bao lâu, lại làm ầm tìm cậu cả.
Tô Cảnh Chu đi làm ở công ty, rất dễ tìm.
Sau khi Tô Quân Bạch liên lạc với anh, bèn đưa hai bé cưng qua cho anh.
“Đại Chu, giao cho anh, lát nữa em tới đón chúng.”
“Tiểu Dật, Tiểu Viện, tạm biệt.”
Sau khi Tô Quân Bạch vẫy tay chào tạm biệt, đã hẹn Sát Lệ Na đi xem phim.
Công việc hôm nay của Tô Cảnh Chu không nặng, chuyện cần xử lý đều xử lý xong rồi, buổi chiều dẫn chúng đến khu vui chơi trẻ em.
Nhưng trong lúc anh nhận một cuộc điện thoại, quay lại đã không thấy bóng dáng của Tiểu Viện.
“Tiểu Dật, em gái con đâu?”
“Đi ngắm chị gái xinh đẹp rồi.”
“???”
Tô Cảnh Chu không dám lơ đễnh, sau khi hỏi thăm tình hình rõ ràng, bế Tiểu Dật ra ngoài.
Ở bên ngoài nhìn thấy Tiểu Thanh Viện ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, nghiêng đầu, hai bím tóc nhỏ cũng di chuyển theo, nhìn cô gái trước mặt cười cong đôi mắt to.
Bởi vì Tiểu Thanh Viện trông quá đáng yêu, người đi ngang qua đều sẽ liếc mắt nhìn qua, thốt lên kinh ngạc, sao dễ thương quá đi.
Con nhà ai dễ thương như thế?
Bên này có nhiều người dừng lại, Tô Cảnh Chu cau mày một cái, bước qua, không lên tiếng quấy rầy trạng thái tốt đẹp trước mắt.
Đây là đang ngắm chị gái xinh đẹp?
Cô gái là một hoạ sĩ.
Tô Cảnh Chu bước tới phía sau cô ấy, nhìn thấy ngón tay linh hoạt của cô phác thảo ra hình dáng đầu của Tiểu Thanh Viện, không bao lâu một bức chân dung sinh động như thật xuất hiện.
Sau khi vẽ xong, Tiểu Thanh Viện cầm lấy bức tranh chạy đến, nét mặt tươi cười nói.
“Cậu cả, chị gái xinh đẹp vẽ tranh cho con, đẹp không?”
Tô Cảnh Chu đã nhìn thấy rồi, anh gật đầu, “Đẹp, lần sau đi đâu phải nói với cậu, đừng đi một mình, biết chưa?”
Thoáng cái đã không thấy cô bé, anh sắp sợ chết khiếp.
Cô bé hồn nhiên nói, “À, biết rồi ạ, cậu cả.”
Tô Cảnh Chu thấy cô bé không sao thì yên tâm. Anh nhìn về phía cô gái, “Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?”
“Tôi tiện tay vẽ thôi, không cần tiền.” Cô gái cười dịu dàng, “Bé gái rất đáng yêu, lần sau nhớ phải trông kỹ chút nhé!”
Tô Cảnh Chu gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Lúc cô gái cúi người xoa đầu của Tiểu Thanh Viện, mái tóc đen đang xoã trượt xuống.
“Cô bé, tạm biệt.”
Cô bé nắm lấy tay của cô gái, dịu dàng nói, “Chị ơi đừng đi, có thể vẽ tranh giúp cậu cả và anh trai không? Chị vẽ rất đẹp.”
Cô gái ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Chu một cái. Người đàn ông mặt mũi anh tuấn,dáng người cao ráo thẳng tắp, quả thực là một người mẫu tốt để vẽ chân dung.
“Được, cậu cả và anh trai em sẵn lòng chứ?”
“Bằng lòng ạ.” Cô bé chạy tới ôm lấy bắp chân của Tô Cảnh Chu, “Cậu cả để chị gái vẽ tranh nhé, rất đẹp.”
Cô bé lại đi bắt Tiểu Dật, “Anh trai cũng vẽ tranh.”
Bọn họ không vẽ, cô bé sẽ khóc.
Tô Cảnh Chu bị cô bé dày vò khủng khiếp, “Được rồi, đừng khóc, cậu vẽ.”
Tiểu Dật cầm Ultraman trên tay, tay kia cầm tay của em gái, “Cậu cả nói em không được chạy lung tung, bảo anh trông em.”
Tiểu Thanh Viện làm mặt hề với cậu bé, “Em không chạy lung tung nhé! Chị gái xinh đẹp, em tìm bạn gái cho cậu cả.”
Cậu cả và cậu hai đều không có bạn gái, ông bà ngoại và bố mẹ đều lo lắng.
“Cậu cả nhất định không muốn tìm bạn gái.”
“Chắc chắn muốn.”
Cả hai ở bên này càu nhàu, giọng không nhỏ, Tô Cảnh Chu có thể nghe thấy, tất nhiên cô gái cũng có thể.
Anh ho một tiếng, “Trẻ con không hiểu chuyện, nói lung tung.”
“Không sao, bọn chúng rất đáng yêu.”
Cô gái không để ý mỉm cười, động tác trong tay không dừng lại, dành thời gian để vẽ ra dáng vẻ của Tô Cảnh Chu.
Kỹ năng vẽ tranh của cô ấy rất giỏi, vẽ tranh ảnh nhân vật sống động như thật, giống như đang xem ảnh vậy.
Cô gái đưa chân dung cho anh, bởi vì thời gian rất gấp rút, không tiếp tục vẽ cho Tiểu Dật được.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Lúc cô gái thu dọn đồ đạc rời đi, Tiểu Thanh Viện chạy qua, “Chị ơi, chị thêm WeChat với cậu cả rồi đi nhá!”
“Tiểu Viện, không được làm phiền chị gái nữa.” Tô Cảnh Chu đi qua dắt cô bé, “Thật xin lỗi.”
Cô gái mỉm cười, tìm được một tấm danh thiếp từ trong túi xách đưa cho anh, “Cầm đi, có thời gian có thể đưa chúng đến phòng tranh xem.”
Cô rất thích cô bé, xoa đầu cô bé một cái rồi rời đi.
Sau khi cô gái đi, Tiểu Thanh Viện vội hỏi, “Cậu cả, chị gái tên gì á?”
Tô Cảnh chu cúi đầu nhìn danh thiếp, phòng tranh Tử Nhan.
“Tử Nhan.”
“Là chị Tử Nhan nhỉ, cậu cả tìm chị Tử Nhan làm bạn gái.”
“Cậu cả có thể tìm, chị ấy không hung dữ.”
Hai đứa nhỏ trịnh trọng nói Tô Cảnh Chu cần tìm bạn gái, làm cho anh dở khóc dở cười.
“Ai nói với con những cái này, sau này những đừng nói lung tung như thế. Hai con có đói không? Muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn bánh kem nhỏ.”
“Con muốn ăn đùi gà rán.”
“Được, mua tất cả.”
Tô Cảnh Chu tiện tay bỏ danh thiếp vào trong túi, mỗi tay dắt một đứa đi mua sắm.
Chuyện này qua chưa được bao lâu, cả nhà đều biết Tô Cảnh Chu tìm bạn gái.
Hàn Huyên quan tâm chuyện chung thân đại sự của con trai, cố ý đi qua hỏi thăm có phải là thật hay không.
Tô Quân Bạch chậc chậc mấy tiếng, “Thật không ngờ nha, anh lại im hơi lặng tiếng tìm bạn gái, cô gái nhà nào đã bị anh tóm lấy thế?”
Tô Chi cũng tham dự trong đó, “Tiểu Viện nói chị gái trông rất xinh đẹp, biết vẽ tranh, kỹ thuật vẽ tranh siêu giỏi.”
“Biết vẽ tranh rất tốt nha, có tính nhẫn nại, kiên trì, tính cách sẽ không tệ.”
Cả nhà đều đang thảo luận.
Tô Cảnh Chu, “…”
Chuyện chưa đâu vào đâu cả, bị bọn họ nói giống như thật vậy.
“Mọi người đừng nghe hai đứa nó nói lung tung, không có chuyện gì cả.”
Sau khi từ trung tâm thương mại trở về, hai người vẫn chưa từng gặp nhau. Bạn gái ở đâu ra?
“Chuyện của con, tự con hiểu rõ, mọi người không cần lo lắng.”
Làm sao có thể không lo lắng cho được, hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa có đối tượng.
Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch đều theo con đường có duyên lại nói, không có duyên thì độc thân.
Em gái đã có hai đứa con rồi, tài sản của nhà họ Tô cũng không sợ không có ai thừa kế.
Tô Cảnh Chu tìm được hai đứa bé đã tung tin đồn mình có đối tượng.
“Loại chuyện này không thể nói lung tung, biết không? Có hại đến danh tiếng của chị gái.”
“Không phải cậu cả theo đuổi chị gái là được rồi sao?”
“Chắc chắn không ai dám nói linh tinh.”
Hai đứa một trước một sau nói, còn rất có lý.
Tô Cảnh Chu, “…”
Có một số việc nói với trẻ con cũng như không, anh từ bỏ việc đính chính.
*
Lúc bọn nhỏ sắp được 3 tuổi, Tô Chi và Lục Úc bàn bạc gửi chúng đến trường mẫu giáo.
Tính cách của Tiểu Dật không ồn ào, tương đối yên tĩnh. Cậu bé thích đọc sách, dạy cậu bé 100 chữ số và 26 chữ cái tiếng Anh thì đều thuộc lòng.
Nghe nói sắp đi học còn vui vẻ hỏi, “Bố mẹ ơi, đi học rồi có phải học được rất nhiều kiến thức không?”
“Tất nhiên, thầy cô trong trường sẽ dạy rất nhiều thứ, cũng rất thú vị. Trong trường còn có rất nhiều bạn nhỏ giống như các con, có thể kết bạn với các bạn.”
“Được nha, con muốn đi học.”
Cậu bé vỗ tay, tự mình đi sắp xếp cặp sách nhỏ.
Tiểu Thanh Viện thì không dễ đối phó như anh trai. Cô bé không muốn đi học, cô bé chỉ muốn chạy chơi đùa khắp nơi.
“Bố mẹ ơi, có thể không đi học được không ạ?”
“Thế con có thể nói rõ lý do không, tại sao không muốn đi học?”
Cô bé giơ ngón tay nhỏ mềm, “Con muốn chơi, con không muốn đi học.”
“Được nha, con có thể không đi học.” Tô Chi gật đầu, “Nhưng mà hôm nay khai giảng, con đưa anh trai đi học cùng ba mẹ nhé!”
“Được ạ.” Cô gái nhỏ vui sướng chạy đi, “Con không cần đi học yeah.”
“Em nghĩ ra ý tưởng gì thế?”
Lúc Úc ở bên cạnh không nói ra, nhìn vợ giáo dục con cái.
“Anh biết tính cách của Tiểu Viện mà, không thể làm ngược lại, đợi con bé đến trường, làm quen với bạn bè rồi con bé sẽ không muốn về.”
Lúc Tô Chi và Lục Úc chọn trường học cho chúng từng đưa chúng đến chơi, có rất nhiều cơ sở vui chơi trong trường học, cả hai vừa thấy đã thích rồi, lần này đưa chúng đi thăm lại.
Lục Úc cười, “Ừm, nên như vậy.”
“Đi thôi, sắp xếp cặp sách của con bé.” Tô Chi đưa tay về phía anh, Lục Úc nắm lấy tay cô, “Để anh.”
Đây là trường mẫu giáo của doanh nghiệp tư nhân xây dựng, Lục Tiêu Ca đầu tư vốn vào, xem như là cổ đông lớn thứ hai.
Hai bé cưng đi học ở đây, có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Quả nhiên giống như Tô Chi dự liệu, cô và Lục Úc đưa hai đứa đến sân chơi trước, trong trường học có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa.
Tiểu Thanh Viện vốn ưa thích náo nhiệt, trải nghiệm sân trò chơi một lần nữa, sau khi kết bạn rồi, cô bé không muốn về nhà, cô bé muốn ở lại đi học.
Đúng ý của Tô Chi, nhưng cô vẫn nhắc nhở cô bé, “Tiểu Viện, đến trường ngoại trừ chơi đùa ra còn phải học hành nhé. Thầy cô và bạn bè rất thích các bạn nhỏ chịu học tập.”
Lục Úc cũng nói, “Còn có thể giúp cho con làm quen được nhiều bạn tốt hơn.”
Tiểu Thanh Viện vui vẻ gật đầu, “Biết rồi ạ, con sẽ học tập chăm chỉ, kết bạn thật nhiều.”
“Như vậy mới đúng.”
Sau khi đưa hai bé cưng cho cô giáo, Tô Chi và Lục Úc nắm tay nhau rời khỏi trường học, tản bộ trên đường đến bãi đậu xe.
“Thời tiết hôm nay khá tốt, anh đưa em đến trang viên thả lỏng một chút, nghỉ ngơi một chút.”
“Ừ, gần đây hơi mệt, chờ hết bận đợt này thì có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.”
Công việc hiện tại của Tô Chi phải đi công tác, cho nên cô không thể ở trong nhà mọi lúc được.
Công việc của Lục Úc có lúc cũng bận rộn, thỉnh thoảng con cái sẽ giao cho bố mẹ và anh cô chăm sóc.
Từ khi có con, hai người họ không còn được tận hưởng thế giới hai người.
“Tối nay chúng ta không quay về, để chị anh đón các con.”
“Gần đây anh hai em khá rảnh rỗi, em gọi cho anh ấy nhờ anh ấy đón.”
Tô Chi làm xong chuyện này trong vòng hai phút, “OK rồi, đi thôi.”
Chuyện con cái đã bàn giao xong, cả hai bắt đầu con đường thảnh thơi mà không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Trong trang viên có suối nước nóng, sau khi ngâm mình trong nước ấm xong, còn có thể tận hưởng dịch vụ massage, ở sau núi còn có trường đua ngựa và nhiều mục trải nghiệm.
“Chúng ta cưỡi ngựa trước, sau đó đi ngâm suối nước nóng.”
“Em không biết cưỡi ngựa lắm.”
Lần đầu tiên Tô Chi cưỡi ngựa là rất lâu trước đây, hai năm nay chưa từng chạm vào ngựa.
“Không sao, anh dạy em.”
Lục Úc đã chọn cho cô một con ngựa trắng trông điềm đạm, con ngựa này bé nhỏ hơn ngựa của anh, thích hợp với người mới bắt đầu.
Trước khi Tô Chi lên ngựa đã giao lưu mấy câu với con ngựa trước, bảo nó quan tâm cô nhiều hơn.
“Cảm giác nó hiểu được này.”
“Ừm, mọi vật đều có linh hồn.”
Lục Úc hỏi, “Anh đỡ em lên.”
“Không cần đâu.”
Tô Chi nói xong, lên ngựa rất dễ dàng, tầm mắt ngồi trên ngựa trở nên rộng lớn hẳn lên.
Lục Úc cũng lên ngựa theo, chạy băng băng theo bên cạnh cô, làn gió lướt nhẹ qua đôi má, tất cả đều tốt đẹp như vậy.
*
Khi hai bé cưng được 3 tuổi, các fan trên tất cả trang mạng đều gửi lời chúc mừng sinh nhật, đồng thời khóc lóc ở bên dưới Weibo yêu cầu muốn xem ảnh của hai bé cưng.
“Các bé cưng sinh nhật hạnh phúc! Phải luôn vui vẻ đấy!”
“Muốn nhìn thấy hai bé cưng quá. Đã 3 tuổi rồi, vẫn không để chúng gặp người nhà sao?”
“Đúng vậy, xin đó, mở ảnh để chúng tôi nhìn thấy các bé đi.”
“Trước đó trên mạng từng truyền đi một bức ảnh, hai đứa nhỏ trông rất đáng yêu, không biết có phải thật hay không?”
“Chắc là không phải chứ, Tô Chi và Lục Úc bảo vệ hai đứa nhỏ rất tốt.”
…
Rất nhiều fan đều theo dõi bọn họ từ khi Tô Chi và Lục Úc quay chương trình giải trí yêu đương, chứng kiến bọn họ yêu nhau, cầu hôn, kết hôn và sinh con.
Một loạt trải nghiệm tốt đẹp của cuộc sống này, cái tên trên trang Weibo từ ban đầu là “Lúc nào Chi Chi và Úc Úc kết hôn?” trở thành “Lúc nào sinh con?”, rồi biến thành “Lúc nào để nhóc con gặp người nhà?”
Đối mặt với sự quan tâm của rất nhiều người hâm mộ, sau khi Tô Chi và Lục Úc bàn bạc, đã nhận một chương trình giải trí về con cái.
Một là vì fans, hai là vì trên mạng lan truyền một vài lời đồn giả dối.
“Đều đã hai ba năm rồi, tin tức bọn họ có con không phải là giả chứ?”
“Cũng không phải không có khả năng, ngay cả phóng viên cũng không đào được tin tức của con bọn họ.”
“Thời gian trước có phóng viên chụp được cảnh Lục Úc ra ngoài một mình, không phải tình cảm của họ bất hoà đấy chứ?”
“Tình cảm bất hoà vậy thì quá bình thường. Cả giới giải trí không có mấy cặp ngôi sao có thể đi đến cuối cùng, kết hôn chưa được bao lâu đã ly hôn rồi.”
“Vậy chẳng phải những fan đẩy thuyền CP của họ sẽ khóc chết mất?”
…
Tối đó fans phát hiện Tô Chi và Lục Úc cùng nhau đăng một Weibo.
“Sinh nhật vui vẻ, cảm ơn sự xuất hiện của con.”
Trong bài là một bức ảnh bốn bàn tay, hai bàn tay to mỗi người đeo nhẫn kim cương, hai bàn tay nhỏ mềm mại, trông rất đáng yêu.
Các fan lập tức vui như hội.
“Cuối cùng cũng chờ được, nhìn thấy bàn tay của bé cưng rồi, mặt sẽ không xa chứ?”
“Bàn tay nhỏ này đáng yêu quá đi chứ!”
“Muốn thấy dáng vẻ của bé cưng, thoả mãn chúng tôi một chút nhé!”
Các fan đau khổ khẩn cầu, không bao lâu bọn họ đã chờ được một tin tức tốt.
Trang web chính của chương trình giải trí về con cái “Ngày ngày ở cùng bố” đã đăng một tin mới nhất, công bố danh sách tham gia chương trình giải trí kỳ sau.
“@Lục Úc, @Lam Kiệt, @An Thời, @ Nghiêm Vệ Kha và @Hồng Kha thân yêu, chuyến đi thuộc về chúng ta sắp bắt đầu rồi, bố và các bảo bối, các bạn đã sẵn sàng chưa?”
Tin tức này phát ra, tin đồn giả chưa đánh đã tan, rất nhiều cư dân mạng đều kinh ngạc, người vui vẻ nhất chính là fans.
“Bất ngờ! Mong chờ thần tượng đưa nhóc con đến chương trình giải trí!”
“Mau bắt đầu đi! Để tôi nhìn bé cưng nhỏ nào!”
“Giành hàng ghế trước, tôi đã sẵn sàng rồi, chờ xuất phát.”