Chương 167
Nghe nói phải nộp lên tất cả đồ ăn vặt và đồ chơi, các bé cưng đều không chịu.
“Tại sao phải giao đồ ăn vặt và đồ chơi nhỉ? Chúng đâu có nguy hiểm?”
“Đúng vậy, bố ơi, không phải chúng ta đến ghi hình chương trình sao? Không nói phải giao đồ đạc mà?”
“Trái cây của con giao lên nhất định sẽ bị hỏng! Con muốn ăn xong trái cây.”
“Hu hu hu bố ơi, con không muốn đưa Lily, Lily phải ngủ với con vào buổi tối.”
Các ông bố thực hiện nhiệm vụ dỗ dành con cái nhưng làm không tốt lắm, hiện trường nhốn nháo hỗn loạn.
Tiếng các ông bố dỗ dành bé cưng, còn có tiếng các bé cưng tranh luận với bố.
Những thứ mà chúng mang đến đều là đồ mà mình thích, sao có thể dễ dàng đưa đi được.
Cư dân mạng xem màn kịch lớn này, tất cả đều cười xấu xa.
“Ha ha ha, các ông bố lúc này chắc chắn đã trở thành người xấu trong lòng các bé cưng, còn muốn con đưa đồ chơi và đồ ăn vặt.”
“Tổ chương trình xấu lắm, làm các bạn nhỏ khóc rồi.”
“Đúng vậy, lần này còn nghiêm khắc hơn kỳ trước, không để lại cho tụi nhỏ cái gì.”
“Bé Nghiên Nghiên khóc đáng thương quá.”
“Tiểu Viện và Tiểu Dật không khóc này, chúng rất ngoan, chủ động đưa đồ ăn vặt và đồ chơi.”
Đối lập với các nhóm ầm ĩ khác, nhóm Lục Úc êm dịu hơn.
Anh hỏi, “Các con có đói bụng không?”
“Hơi đói ạ.”
Tiểu Dật xoa bụng một cái, buổi sáng cậu bé chỉ ăn trứng gà và uống sữa, đã ngủ suốt dọc đường, lúc này bụng không có gì.
“Con không đói.”
Tiểu Viện lắc đầu, bánh kem nhỏ nhét vào miệng cuối cùng cũng ăn hết rồi.
“Tiểu Dật tự mình đưa đồ chơi. Đưa đồ chơi cho chú trông nom, chúng ta có thể đi ăn cơm rồi.”
“Tiểu Viện, không đói cũng phải ăn cơm, không phải con muốn đi thảo nguyên chơi sao? Ăn trưa xong thì có thể đi.”
Lục Úc rất kiên nhẫn với hai bé cưng, hướng dẫn chúng làm việc, không ra vẻ làm bố mà để hai bé cưng tự mình giao đồ.
Tiểu Dật cầm khối Rubik yêu thích nhất trong tay, có chút lo lắng, “Chú giúp chúng cháu bảo quản, lúc nào thì trả lại cho chúng cháu ạ?”
Tiểu Viện cũng đi theo hỏi, “Đúng ạ, chú sẽ trông đồ chơi và đồ ăn vặt cẩn thận chứ? Họ sẽ không lấy trộm chứ?”
Câu hỏi của hai bé cưng làm cho cư dân mạng và nhân viên của tổ chương trình đều bật cười.
“Ha ha ha ha ha, Tiểu Dật và Tiểu Viện thật thông minh, không tin người của tổ chương trình là đúng.”
“Thực ra, đồ chơi có thể sẽ trả cho bạn, nhưng đồ ăn vặt thì không chắc hahahaha.”
“Tổ chương trình xấu quá, Tiểu Viện đừng đưa đồ ăn vặt, nhanh chóng ăn hết đi.”
“Thần tượng thật dịu dàng, chồng tương lai của tôi có thể dịu dàng bằng một nửa thần tượng đối với con, tôi đã hài lòng rồi.”
“Những năm nay, thần tượng thay đổi rất nhiều, càng ngày càng hấp dẫn.”
Đáng tiếc Tiểu Viện không nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, cô bé vừa mới uống nửa hộp sữa, ăn xong một cái bánh kem nhỏ, đã không muốn ăn đồ ăn vặt nữa rồi.
Dưới sự khẳng định của Lục Úc, Tiểu Dật và Tiểu Viện chủ động giao đồ ăn vặt và đồ chơi, giành được sự yêu thích của cư dân mạng và nhân viên.
Nhóm của bọn họ là nhóm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, có thể đi ăn trưa.
Tổ chương trình còn tặng cho bọn họ một phần thưởng, được ưu tiên chọn phòng.
“Chúc mừng Lục Úc hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nhận được tư cách ưu tiên chọn phòng, ba người có thể đi tận hưởng bữa trưa.”
Lời này của đạo diễn vừa nói, các ông bố khác càng sốt sắng hơn.
Nhưng sốt sắng cũng vô dụng, bạn phải nói chuyện với con trẻ tử tế, mặc dù nó không nghe.
Con gái An Tâm Nhiễm của An Thời lớn nhất, thế nên anh ta nói, “Nhiễm Nhiễm, con xem em trai và em gái đều chủ động giao rồi, con phải làm gương tốt cho các bạn nhỏ khác chứ.”
An Tâm Nhiễm luyến tiếc quả bóng nháy của cô bé, “Dạ, có thể cho con chơi một phút không?”
“Được, thế con đưa đồ ăn vặt trước nhé!”
An Thời giúp cô bé thu dọn đồ ăn vặt, đưa hai bao lớn lên.
Một phút sau, An Tâm Nhiễm lưu luyến giao nộp quả bóng nháy, còn nghiêm túc dặn đi dặn lại chú của tổ chương trình.
“Chú phải giúp cháu bảo quản quả bóng cẩn thận nha, mấy ngày nữa phải trả lại cho cháu.”
“Yên tâm nhé!”
Quả bóng thì nhất định sẽ trả lại, nhưng đồ ăn vặt thì không chắc.
Cư dân mạng kêu la.
“Bé An ơi, em xong rồi, em đưa đồ ăn vặt cho tổ chương trình, em không lấy lại được rồi.”
“Tổ chương trình lừa bịp quá, đồ ăn vặt vơ vét được đều tự mình ăn.”
“Bé An biết sự thật sẽ khóc không?”
An Thời là nhóm thứ hai hoàn thành nhiệm vụ, có thể chọn phòng thứ hai, anh ta và con gái cũng không rời đi, đợi bọn họ đi cùng.
Tính cách của Lam Kiệt cũng tốt, rất kiên nhẫn. Anh ta nói, “Tiểu Tinh, bố đói quá đi, không còn sức đi bộ nữa, rất muốn ăn cơm.”
“Nhưng trước khi ăn, chúng ta phải làm nhiệm vụ, bản thân con chủ động giao đồ ăn và đồ chơi, dẫn bố đi ăn có được không?”
Thói quen nuôi con trái ngược này của anh ta khiến cho rất nhiều cư dân mạng đều kinh ngạc, điều quan trọng là đứa bé Lam Tinh Tập này rất chịu cái kiểu như thế.
Cậu bé nghe bố đói rồi, tự mình xoa bụng một cái, buổi sáng chỉ ăn bánh mì, bây giờ bụng trống rỗng, cũng rất đói.
“Vậy con có thể giữ lại một cái bánh mì nhỏ không? Bụng con đói rồi.”
Lam Tinh Tập ôm lấy túi đồ ăn vặt lớn với vẻ mặt đau khổ, không muốn nộp lên. Những thứ này đều là đồ ăn vặt mà cậu bé thích ăn nhất, cố ý mang đến đây, muốn mỗi ngày đều ăn một chút, đâu biết tổ chương trình này còn đòi giao nộp lên.
Lam Kiệt nói, “Vậy chúng ta phải hỏi chú đạo diễn.”
“Chú ơi, cháu có thể lấy một cái không ạ?” Lam Tinh Tập ngoan ngoãn dò hỏi.
Đạo diễn lắc đầu cười, “Không thể mang vào nhé!”
Lam Tinh Tập mím môi, chương trình này không vui chút nào, ngay cả đồ ăn vặt để ăn cũng không cho lấy.
“Chú nói không thể mang vào, nhưng anh có thể ăn ở bên ngoài mà.” Tiểu Thanh Viện bước chân nhỏ chạy qua, nhìn thấy những thứ mà cậu bé ôm trong tay, kinh ngạc nói, “Rất nhiều đồ ăn vặt ngon, anh ơi, anh chắc chắn là một người sành ăn nha.”
Từ sành ăn này là cô bé biết từ chỗ cậu nhỏ, dùng để chỉ một người đặc biệt giỏi ăn uống.
Lam Tinh Tập nhìn thấy em gái đáng yêu trước mặt, cô bé nói cậu bé là người sành ăn, có lẽ là khen cậu bé nhỉ?
Cậu bé có hơi mất tự nhiên, hỏi cô bé, “Em muốn ăn không?”
Tiểu Thanh Viện xoa bụng, căng rồi, nhưng cô bé nhìn trúng một cái kẹo mút hình gấu nhỏ, trước đây cô bé từng ăn, rất yêu thích.
“Em muốn kẹo mút, cảm ơn anh trai.”
Cô bé bóc kẹo mút ra, liếm hai cái, cầm trên tay rồi không ăn nữa, để lại đói bụng thì ăn.
Lam Tinh Tập đôi mắt sáng lên, cũng học theo.
“Em gái à, em thật thông minh.”
Cậu bé cầm đồ ăn vặt mà mình thích ăn, xé ra cắn một cái, lại đi lấy đồ ăn vặt thích ăn, xé ra, cắn một miếng, hai tay đều cầm đầy ắp mới thôi.
Người của tổ đạo diễn đâu biết chúng làm như thế, cả đoàn đều không nói nên lời.
“Không được như vậy, đồ ăn vặt đều không thể mang vào.”
Tiểu Thanh Viện nói, “Nhưng mà chú không nói không thể mang theo những đồ chúng cháu đã ăn mà.”
Cô bé lấy kẹo nhét vào miệng liếm một cái, “Đồ đã ăn thì không tính nhé!”
Tổ chương trình, “…”
Cư dân mạng sắp bị cười chết.
“Ha ha ha ha! Tiểu Viện thông minh quá, không làm theo kế hoạch.”
“Muốn hỏi thăm tổ chương trình bị một cô bé ba tuổi chơi xấu, mong đạo diễn tâm lý rộng thoáng.”
“Đạo diễn: Im lặng và đừng nói nữa, tôi muốn yên tĩnh.”
“Ha ha ha, Tiểu Tinh Tinh cũng bị dạy hư rồi.”
“Tiểu Viện khen Tiểu Tinh Tinh sành ăn, cậu bé còn rất vui, chắc chắn không biết ý nghĩa của sành ăn ha ha ha.”
Nghiêm Vệ Gia và con trai Nghiêm Thuật của anh ta cũng nhìn thấy hành động của Tiểu Thanh Viện, đôi mắt sáng lên.
Nghiêm Thuật được coi là chuyên gia sành ăn đạt tiêu chuẩn. Cậu bé không kén chọn, cho dù không có đồ ăn, cậu bé cũng có thể ăn hai bát cơm trắng, thế nên cậu bé rất dễ tăng cân.
“Con cũng muốn ăn đồ ăn vặt yêu thích, bụng con đói rồi, con ăn trước.”
Cả một vali của cậu bé đều là đồ ăn, vừa rồi dây dưa rất lâu, bố cũng không đồng ý cho cậu bé đem đồ ăn vặt vào.
Cậu bé xé túi khoai tây chiên ra, ôm lấy túi gặm khoai tây chiên.
Tổ đạo diễn, “…”
Đột nhiên phát hiện cảnh tượng nơi đây bị một cô bé ba tuổi làm lệch đi rồi.
“Ha ha ha, trời ơi, cười chết tôi rồi, đạo diễn nhìn thấy cảnh này trái tim còn ổn không?”
“Tiểu Thuật nói: Cháu đã mang theo cả một vali đồ ăn vặt, cháu ngồi ở ngoài ăn hết để các chú khỏi thu lại, không cho các chú ăn.”
“Tiểu Thuật tuyệt vời, ăn nhiều chút, đừng để lại cái gì cho tổ chương trình, họ giữ rồi em sẽ không lấy lại được đâu.”
Cư dân mạng đề xuất hỗn loạn trên mạng, tự nói tự vui.
Con trai Hồng Thần Thần của Hồng Kha tính tình rất ngoan. Khi bố cậu bé nói phải nộp đồ ăn vặt và đồ chơi lên, cậu bé hỏi vài câu, sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, cậu bé gật đầu đồng ý nộp đồ đạc lên.
“Thần Thần ngoan quá!”
“Thực sự rất ngoan, tốt hơn nhiều so với em gái cậu bé.”
“Nghiên Nghiên đúng là rất giỏi khóc, vẫn luôn khóc đến giờ.”
Thực ra, từ khi tổ chương trình nói phải nộp đồ đạc lên, Hồng Nghiên Nghiên đã mím miệng rồi khóc lên. Cô bé ôm búp bê vải không buông, bố vừa mở lời, cô bé khóc to hơn.
Người khóc lớn thì khóc lớn, người khoe đồ ăn vặt thì khoe đồ ăn vặt, người nói chuyện thì nói chuyện.
Nơi đây càng thêm rối loạn.
“Nghiên Nghiên đừng khóc, buổi tối có bố và anh trai ngủ với con, để Lily đi nghỉ ngơi có được không? Mỗi ngày con đều đưa nó đi chơi, nó cũng mệt lắm.”
Hồng Kha ôm cô bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé nhưng hiệu quả rất ít.
Nhóm bố và các bé cưng khác đều đã chuẩn bị xong, có thể giao đồ đạc lên bất cứ lúc nào, đi ăn cơm.
Bây giờ tập thể đang đợi nhóm của bọn họ.
Tiểu Thanh Viện ngẩng đầu, “Bố ơi, con muốn nói chuyện với chị.”
Lục Úc xoa đầu cô bé một cái, “Đi đi.”
“Dạ.”
Tiểu Thanh Viện vui vẻ chạy qua, đứng sau lưng anh ta, kéo quần anh ta một cái.
“Mọi người đi ăn trước, tôi dỗ con bé.”
Hồng Kha vừa nói xong, liền cảm thấy ống quần bị người khác kéo nhẹ mấy cái.
Anh ta cúi đầu đã nhìn thấy Tiêu Thanh Viện, dịu dàng hỏi.
“Sao thế? Bạn nhỏ.”
Tiểu Thanh Viện giọng nhẹ nhàng, “Chú ơi, cháu có thể nói chuyện với chị không ạ?”
“Bây giờ sao?” Hồng Kha nhìn con gái thút thít không ngừng, “Nghiên Nghiên, em gái muốn nói chuyện với con, con đừng khóc nữa nhé!”
Anh ta lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé, bỏ cô bé xuống.
Tiểu Thanh Viện đến gần cô bé, thì thầm, “Chị ơi, chị qua đây, em nói với chị một bí mật nhỏ.”
Cô bé vốn trông đáng yêu, vừa cười đôi mắt tròn tròn cong thành hình trăng khuyết.
Hồng Nghiên Nghiên nhìn khuôn mặt cười của cô bé, hành động khóc ngừng một lát, cô bé thút thít vài tiếng.
Cô bé không di chuyển, Tiểu Thanh Viện dựa gần lại cô bé, thì thầm mấy câu vào tai cô bé, vỗ vai cô bé một cái.
“Chị đã nhớ chưa ạ?”
Dưới ánh mắt của cô bé, Hồng Nghiên Nghiên gật đầu, tay ốm láy búp bê vải không còn chặt như trước nữa.
Sau một lúc, cô bé tự mình chủ động giao búp bê vải lên.
“Bố ơi, cho bố nè, con phải đi ăn cơm.”
Hồng Kha có chút bất ngờ với sự thay đổi của con gái. Nhóc con đã nói gì với con bé? Vậy mà làm cho con bé chủ động giao búp bê vải yêu quý lên.
Không chỉ anh ta tò mò, cư dân mạng cũng tò mò. . Được copy tại ++ t?? mt??y??.v? ++
“Tiểu Thanh Viện đã nói gì với Nghiên Nghiên thế? Có phải đưa ra ý tưởng gì không?”
“Tại sao phải giao đồ ăn vặt và đồ chơi nhỉ? Chúng đâu có nguy hiểm?”
“Đúng vậy, bố ơi, không phải chúng ta đến ghi hình chương trình sao? Không nói phải giao đồ đạc mà?”
“Trái cây của con giao lên nhất định sẽ bị hỏng! Con muốn ăn xong trái cây.”
“Hu hu hu bố ơi, con không muốn đưa Lily, Lily phải ngủ với con vào buổi tối.”
Các ông bố thực hiện nhiệm vụ dỗ dành con cái nhưng làm không tốt lắm, hiện trường nhốn nháo hỗn loạn.
Tiếng các ông bố dỗ dành bé cưng, còn có tiếng các bé cưng tranh luận với bố.
Những thứ mà chúng mang đến đều là đồ mà mình thích, sao có thể dễ dàng đưa đi được.
Cư dân mạng xem màn kịch lớn này, tất cả đều cười xấu xa.
“Ha ha ha, các ông bố lúc này chắc chắn đã trở thành người xấu trong lòng các bé cưng, còn muốn con đưa đồ chơi và đồ ăn vặt.”
“Tổ chương trình xấu lắm, làm các bạn nhỏ khóc rồi.”
“Đúng vậy, lần này còn nghiêm khắc hơn kỳ trước, không để lại cho tụi nhỏ cái gì.”
“Bé Nghiên Nghiên khóc đáng thương quá.”
“Tiểu Viện và Tiểu Dật không khóc này, chúng rất ngoan, chủ động đưa đồ ăn vặt và đồ chơi.”
Đối lập với các nhóm ầm ĩ khác, nhóm Lục Úc êm dịu hơn.
Anh hỏi, “Các con có đói bụng không?”
“Hơi đói ạ.”
Tiểu Dật xoa bụng một cái, buổi sáng cậu bé chỉ ăn trứng gà và uống sữa, đã ngủ suốt dọc đường, lúc này bụng không có gì.
“Con không đói.”
Tiểu Viện lắc đầu, bánh kem nhỏ nhét vào miệng cuối cùng cũng ăn hết rồi.
“Tiểu Dật tự mình đưa đồ chơi. Đưa đồ chơi cho chú trông nom, chúng ta có thể đi ăn cơm rồi.”
“Tiểu Viện, không đói cũng phải ăn cơm, không phải con muốn đi thảo nguyên chơi sao? Ăn trưa xong thì có thể đi.”
Lục Úc rất kiên nhẫn với hai bé cưng, hướng dẫn chúng làm việc, không ra vẻ làm bố mà để hai bé cưng tự mình giao đồ.
Tiểu Dật cầm khối Rubik yêu thích nhất trong tay, có chút lo lắng, “Chú giúp chúng cháu bảo quản, lúc nào thì trả lại cho chúng cháu ạ?”
Tiểu Viện cũng đi theo hỏi, “Đúng ạ, chú sẽ trông đồ chơi và đồ ăn vặt cẩn thận chứ? Họ sẽ không lấy trộm chứ?”
Câu hỏi của hai bé cưng làm cho cư dân mạng và nhân viên của tổ chương trình đều bật cười.
“Ha ha ha ha ha, Tiểu Dật và Tiểu Viện thật thông minh, không tin người của tổ chương trình là đúng.”
“Thực ra, đồ chơi có thể sẽ trả cho bạn, nhưng đồ ăn vặt thì không chắc hahahaha.”
“Tổ chương trình xấu quá, Tiểu Viện đừng đưa đồ ăn vặt, nhanh chóng ăn hết đi.”
“Thần tượng thật dịu dàng, chồng tương lai của tôi có thể dịu dàng bằng một nửa thần tượng đối với con, tôi đã hài lòng rồi.”
“Những năm nay, thần tượng thay đổi rất nhiều, càng ngày càng hấp dẫn.”
Đáng tiếc Tiểu Viện không nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, cô bé vừa mới uống nửa hộp sữa, ăn xong một cái bánh kem nhỏ, đã không muốn ăn đồ ăn vặt nữa rồi.
Dưới sự khẳng định của Lục Úc, Tiểu Dật và Tiểu Viện chủ động giao đồ ăn vặt và đồ chơi, giành được sự yêu thích của cư dân mạng và nhân viên.
Nhóm của bọn họ là nhóm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, có thể đi ăn trưa.
Tổ chương trình còn tặng cho bọn họ một phần thưởng, được ưu tiên chọn phòng.
“Chúc mừng Lục Úc hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nhận được tư cách ưu tiên chọn phòng, ba người có thể đi tận hưởng bữa trưa.”
Lời này của đạo diễn vừa nói, các ông bố khác càng sốt sắng hơn.
Nhưng sốt sắng cũng vô dụng, bạn phải nói chuyện với con trẻ tử tế, mặc dù nó không nghe.
Con gái An Tâm Nhiễm của An Thời lớn nhất, thế nên anh ta nói, “Nhiễm Nhiễm, con xem em trai và em gái đều chủ động giao rồi, con phải làm gương tốt cho các bạn nhỏ khác chứ.”
An Tâm Nhiễm luyến tiếc quả bóng nháy của cô bé, “Dạ, có thể cho con chơi một phút không?”
“Được, thế con đưa đồ ăn vặt trước nhé!”
An Thời giúp cô bé thu dọn đồ ăn vặt, đưa hai bao lớn lên.
Một phút sau, An Tâm Nhiễm lưu luyến giao nộp quả bóng nháy, còn nghiêm túc dặn đi dặn lại chú của tổ chương trình.
“Chú phải giúp cháu bảo quản quả bóng cẩn thận nha, mấy ngày nữa phải trả lại cho cháu.”
“Yên tâm nhé!”
Quả bóng thì nhất định sẽ trả lại, nhưng đồ ăn vặt thì không chắc.
Cư dân mạng kêu la.
“Bé An ơi, em xong rồi, em đưa đồ ăn vặt cho tổ chương trình, em không lấy lại được rồi.”
“Tổ chương trình lừa bịp quá, đồ ăn vặt vơ vét được đều tự mình ăn.”
“Bé An biết sự thật sẽ khóc không?”
An Thời là nhóm thứ hai hoàn thành nhiệm vụ, có thể chọn phòng thứ hai, anh ta và con gái cũng không rời đi, đợi bọn họ đi cùng.
Tính cách của Lam Kiệt cũng tốt, rất kiên nhẫn. Anh ta nói, “Tiểu Tinh, bố đói quá đi, không còn sức đi bộ nữa, rất muốn ăn cơm.”
“Nhưng trước khi ăn, chúng ta phải làm nhiệm vụ, bản thân con chủ động giao đồ ăn và đồ chơi, dẫn bố đi ăn có được không?”
Thói quen nuôi con trái ngược này của anh ta khiến cho rất nhiều cư dân mạng đều kinh ngạc, điều quan trọng là đứa bé Lam Tinh Tập này rất chịu cái kiểu như thế.
Cậu bé nghe bố đói rồi, tự mình xoa bụng một cái, buổi sáng chỉ ăn bánh mì, bây giờ bụng trống rỗng, cũng rất đói.
“Vậy con có thể giữ lại một cái bánh mì nhỏ không? Bụng con đói rồi.”
Lam Tinh Tập ôm lấy túi đồ ăn vặt lớn với vẻ mặt đau khổ, không muốn nộp lên. Những thứ này đều là đồ ăn vặt mà cậu bé thích ăn nhất, cố ý mang đến đây, muốn mỗi ngày đều ăn một chút, đâu biết tổ chương trình này còn đòi giao nộp lên.
Lam Kiệt nói, “Vậy chúng ta phải hỏi chú đạo diễn.”
“Chú ơi, cháu có thể lấy một cái không ạ?” Lam Tinh Tập ngoan ngoãn dò hỏi.
Đạo diễn lắc đầu cười, “Không thể mang vào nhé!”
Lam Tinh Tập mím môi, chương trình này không vui chút nào, ngay cả đồ ăn vặt để ăn cũng không cho lấy.
“Chú nói không thể mang vào, nhưng anh có thể ăn ở bên ngoài mà.” Tiểu Thanh Viện bước chân nhỏ chạy qua, nhìn thấy những thứ mà cậu bé ôm trong tay, kinh ngạc nói, “Rất nhiều đồ ăn vặt ngon, anh ơi, anh chắc chắn là một người sành ăn nha.”
Từ sành ăn này là cô bé biết từ chỗ cậu nhỏ, dùng để chỉ một người đặc biệt giỏi ăn uống.
Lam Tinh Tập nhìn thấy em gái đáng yêu trước mặt, cô bé nói cậu bé là người sành ăn, có lẽ là khen cậu bé nhỉ?
Cậu bé có hơi mất tự nhiên, hỏi cô bé, “Em muốn ăn không?”
Tiểu Thanh Viện xoa bụng, căng rồi, nhưng cô bé nhìn trúng một cái kẹo mút hình gấu nhỏ, trước đây cô bé từng ăn, rất yêu thích.
“Em muốn kẹo mút, cảm ơn anh trai.”
Cô bé bóc kẹo mút ra, liếm hai cái, cầm trên tay rồi không ăn nữa, để lại đói bụng thì ăn.
Lam Tinh Tập đôi mắt sáng lên, cũng học theo.
“Em gái à, em thật thông minh.”
Cậu bé cầm đồ ăn vặt mà mình thích ăn, xé ra cắn một cái, lại đi lấy đồ ăn vặt thích ăn, xé ra, cắn một miếng, hai tay đều cầm đầy ắp mới thôi.
Người của tổ đạo diễn đâu biết chúng làm như thế, cả đoàn đều không nói nên lời.
“Không được như vậy, đồ ăn vặt đều không thể mang vào.”
Tiểu Thanh Viện nói, “Nhưng mà chú không nói không thể mang theo những đồ chúng cháu đã ăn mà.”
Cô bé lấy kẹo nhét vào miệng liếm một cái, “Đồ đã ăn thì không tính nhé!”
Tổ chương trình, “…”
Cư dân mạng sắp bị cười chết.
“Ha ha ha ha! Tiểu Viện thông minh quá, không làm theo kế hoạch.”
“Muốn hỏi thăm tổ chương trình bị một cô bé ba tuổi chơi xấu, mong đạo diễn tâm lý rộng thoáng.”
“Đạo diễn: Im lặng và đừng nói nữa, tôi muốn yên tĩnh.”
“Ha ha ha, Tiểu Tinh Tinh cũng bị dạy hư rồi.”
“Tiểu Viện khen Tiểu Tinh Tinh sành ăn, cậu bé còn rất vui, chắc chắn không biết ý nghĩa của sành ăn ha ha ha.”
Nghiêm Vệ Gia và con trai Nghiêm Thuật của anh ta cũng nhìn thấy hành động của Tiểu Thanh Viện, đôi mắt sáng lên.
Nghiêm Thuật được coi là chuyên gia sành ăn đạt tiêu chuẩn. Cậu bé không kén chọn, cho dù không có đồ ăn, cậu bé cũng có thể ăn hai bát cơm trắng, thế nên cậu bé rất dễ tăng cân.
“Con cũng muốn ăn đồ ăn vặt yêu thích, bụng con đói rồi, con ăn trước.”
Cả một vali của cậu bé đều là đồ ăn, vừa rồi dây dưa rất lâu, bố cũng không đồng ý cho cậu bé đem đồ ăn vặt vào.
Cậu bé xé túi khoai tây chiên ra, ôm lấy túi gặm khoai tây chiên.
Tổ đạo diễn, “…”
Đột nhiên phát hiện cảnh tượng nơi đây bị một cô bé ba tuổi làm lệch đi rồi.
“Ha ha ha, trời ơi, cười chết tôi rồi, đạo diễn nhìn thấy cảnh này trái tim còn ổn không?”
“Tiểu Thuật nói: Cháu đã mang theo cả một vali đồ ăn vặt, cháu ngồi ở ngoài ăn hết để các chú khỏi thu lại, không cho các chú ăn.”
“Tiểu Thuật tuyệt vời, ăn nhiều chút, đừng để lại cái gì cho tổ chương trình, họ giữ rồi em sẽ không lấy lại được đâu.”
Cư dân mạng đề xuất hỗn loạn trên mạng, tự nói tự vui.
Con trai Hồng Thần Thần của Hồng Kha tính tình rất ngoan. Khi bố cậu bé nói phải nộp đồ ăn vặt và đồ chơi lên, cậu bé hỏi vài câu, sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, cậu bé gật đầu đồng ý nộp đồ đạc lên.
“Thần Thần ngoan quá!”
“Thực sự rất ngoan, tốt hơn nhiều so với em gái cậu bé.”
“Nghiên Nghiên đúng là rất giỏi khóc, vẫn luôn khóc đến giờ.”
Thực ra, từ khi tổ chương trình nói phải nộp đồ đạc lên, Hồng Nghiên Nghiên đã mím miệng rồi khóc lên. Cô bé ôm búp bê vải không buông, bố vừa mở lời, cô bé khóc to hơn.
Người khóc lớn thì khóc lớn, người khoe đồ ăn vặt thì khoe đồ ăn vặt, người nói chuyện thì nói chuyện.
Nơi đây càng thêm rối loạn.
“Nghiên Nghiên đừng khóc, buổi tối có bố và anh trai ngủ với con, để Lily đi nghỉ ngơi có được không? Mỗi ngày con đều đưa nó đi chơi, nó cũng mệt lắm.”
Hồng Kha ôm cô bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé nhưng hiệu quả rất ít.
Nhóm bố và các bé cưng khác đều đã chuẩn bị xong, có thể giao đồ đạc lên bất cứ lúc nào, đi ăn cơm.
Bây giờ tập thể đang đợi nhóm của bọn họ.
Tiểu Thanh Viện ngẩng đầu, “Bố ơi, con muốn nói chuyện với chị.”
Lục Úc xoa đầu cô bé một cái, “Đi đi.”
“Dạ.”
Tiểu Thanh Viện vui vẻ chạy qua, đứng sau lưng anh ta, kéo quần anh ta một cái.
“Mọi người đi ăn trước, tôi dỗ con bé.”
Hồng Kha vừa nói xong, liền cảm thấy ống quần bị người khác kéo nhẹ mấy cái.
Anh ta cúi đầu đã nhìn thấy Tiêu Thanh Viện, dịu dàng hỏi.
“Sao thế? Bạn nhỏ.”
Tiểu Thanh Viện giọng nhẹ nhàng, “Chú ơi, cháu có thể nói chuyện với chị không ạ?”
“Bây giờ sao?” Hồng Kha nhìn con gái thút thít không ngừng, “Nghiên Nghiên, em gái muốn nói chuyện với con, con đừng khóc nữa nhé!”
Anh ta lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé, bỏ cô bé xuống.
Tiểu Thanh Viện đến gần cô bé, thì thầm, “Chị ơi, chị qua đây, em nói với chị một bí mật nhỏ.”
Cô bé vốn trông đáng yêu, vừa cười đôi mắt tròn tròn cong thành hình trăng khuyết.
Hồng Nghiên Nghiên nhìn khuôn mặt cười của cô bé, hành động khóc ngừng một lát, cô bé thút thít vài tiếng.
Cô bé không di chuyển, Tiểu Thanh Viện dựa gần lại cô bé, thì thầm mấy câu vào tai cô bé, vỗ vai cô bé một cái.
“Chị đã nhớ chưa ạ?”
Dưới ánh mắt của cô bé, Hồng Nghiên Nghiên gật đầu, tay ốm láy búp bê vải không còn chặt như trước nữa.
Sau một lúc, cô bé tự mình chủ động giao búp bê vải lên.
“Bố ơi, cho bố nè, con phải đi ăn cơm.”
Hồng Kha có chút bất ngờ với sự thay đổi của con gái. Nhóc con đã nói gì với con bé? Vậy mà làm cho con bé chủ động giao búp bê vải yêu quý lên.
Không chỉ anh ta tò mò, cư dân mạng cũng tò mò. . Được copy tại ++ t?? mt??y??.v? ++
“Tiểu Thanh Viện đã nói gì với Nghiên Nghiên thế? Có phải đưa ra ý tưởng gì không?”