Chương 168
Cư dân mạng đều rất hiếu kỳ Tiểu Viện đã nói gì khiến cho Hồng Nghiên Nghiên đang khóc không ngừng lại chủ động nộp búp bê vải lên, còn ngoan ngoãn đi ăn cùng cô bé.
Tiểu Thanh Viện nắm tay Hồng Nghiên Nghiên đi về phía căn nhà, hai bạn nhỏ thì thầm trông vô cùng đáng yêu.
Có người hỏi Tiểu Thanh Viện, “Cháu đã nói gì với Nghiên Nghiên vậy?”
Tiểu Thanh Viện lắc đầu từ chối trả lời, “Đây là bí mật của cháu và chị, không thể nói với chú.”
Hồng Nghiên Nghiên cũng gật đầu nói, “Bí mật nói ra thì không phải là bí mật.”
Hai bạn nhỏ gật gù đắc ý đáng yêu quá trời. Cư dân mạng cũng càng hiếu kỳ, bí mật này là gì vậy?
Sau khi Hồng Nghiên Nghiên khó khăn nhất hoàn thành, nhiệm vụ giao cho năm nhóm khách mời tất cả đều hoàn thành.
Đạo diễn tuyên bố, “Chúc mừng các bạn đều hoàn thành nhiệm vụ, bữa trưa kết thúc, dựa theo tuần tự hoàn thành nhiệm vụ lần lượt chọn phòng.
Bữa trưa ăn ở nhà trưởng thôn, bọn họ chiêu đãi sự xuất hiện của năm nhóm khách mời rất nhiệt tình, làm một bàn đồ ăn đầy ắp.
Bố và các bé cưng ăn cơm cũng là một điểm thu hút, bởi vì trẻ con ăn cơm đều không nghiêm túc, có bé khó thì còn vừa ăn, vừa chơi, giống như đánh trận vậy.
Lục Úc phải chăm sóc hai đứa trẻ, nhiệm vụ nặng hơn chút so với các ông bố khác. Cũng may Tiểu Dật và Tiểu Viện nghe lời, tự mình ngồi vào bàn ăn cơm.
Anh chỉ cần gắp món ăn mà chúng thích, đảm bảo chúng ngồi trên ghế chắc chắn, không ngã xuống là được rồi.
“Bé cưng nhà thần tượng đúng là ngoan quá, dáng vẻ ăn cơm giống như chú chuột nhỏ vậy.”
“Nhìn hai đứa ăn cơm, thật ngon miệng, tôi cũng phải đi ăn cơm.”
“Bé cưng nhà tôi ngoan ngoãn bằng một nửa chúng thì tôi đã thoải mái rồi.”
Con gái An Tâm Nhiễm của An Thời là đứa nhỏ hay nói, thời gian ăn cơm vẫn không ngừng đặt câu hỏi cho An Thời. Các câu hỏi đủ loại khiến cho An Thời đau đầu, không trả lời nổi.
“Tại sao con người phải ăn cơm? Không ăn cơm thì đói?”
“Tại sao trẻ em không thể uống Coca?”
“Tại sao con người sẽ hắt hơi?”
“Tại sao bố không thể sinh con?”
…
Những vấn đề mà cô bé hỏi đều là chuyện mà trẻ con rất tò mò, nhưng có một số câu hỏi An Thời không thể trả lời được.
“Ha ha ha, con của tôi cũng thường xuyên hỏi vấn đề này. Tôi nói gà trống không thể đẻ trứng, bố con cũng không thể sinh con.”
“Câu hỏi của trẻ con thật sự rất ngây ngô, An Thời sắp bị làm cho cạn lời rồi.”
“Những câu hỏi này cũng ổn mà, bé cưng nhà tôi thường xuyên hỏi những câu càng kỳ quái hơn.”
Con trai Lam Tinh Tập của Lam Kiệt ăn cơm khá ngoan, thỉnh thoảng sẽ nói thầm với bố mấy câu.
Cư dân mạng cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
“Tiểu Tinh Tinh đúng là ngoan nha, tôi rất thích cậu bé.”
Con trai Nghiêm Thuật của Nghiêm Vệ Gia thích ăn cơm nhất, cũng vô cùng dễ ăn. Nhìn cậu bé ăn cơm có thể khơi dậy sự thèm ăn của bọn họ.
“Thuật Thuật à, em nên ăn ít hơn đi, ăn nữa thì không dễ giảm cân đâu.”
Hồng Kha bên cạnh thì bận rộn hơn. Con trai vẫn tốt hơn chút, con gái Hồng Nghiên Nghiên quả là một công chúa nhỏ nhõng nhẽo.
Cô bé cũng kén ăn, cái này không ăn cái kia cũng không ăn.
“Nghiên Nghiên, không ăn thì buổi chiều không có sức đi chơi đâu. Trên thảo nguyên có rất nhiều chỗ thú vị, ăn cơm xong, bố đưa con đi chơi.”
Sự quan tâm của Hồng Kha đối với con gái rất tốt, cũng vô cùng nhẫn nại.
Đổi lại ông bố khác, đối mặt với con gái như vậy sớm đã nổi giận rồi.
Hồng Nghiên Nghiên vừa khóc, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ, cô bé dùng tay nhỏ sờ nhẹ đôi mắt, “Con không muốn ăn cơm, con muốn uống sữa cơ.”
Hồng Kha dỗ dành cô bé, “Ăn cơm trước rồi uống sữa.”
“Con không muốn ăn cơm.”
Cô bé che miệng lắc đầu, chính là không ăn.
“Nghiên Nghiên ăn cơm cũng giống như con nhà tôi vậy, không muốn ăn thì che miệng lại.”
“Che miệng còn ổn chút, con cái nhà tôi không ăn cơm thì chạy lung tung, tôi bắt không nổi.”
“Có lẽ nhìn người ta nuôi con khá dễ dàng, bản thân nuôi thì quá khó khăn.”
Sóng bình luận đều là lời giao lưu của cư dân mạng. Quả nhiên vẫn là con nhà người khác thú vị hơn.
Trước khi ăn cơm Tiểu Viện đã uống sữa, bụng không đói, cô bé cầm thìa đút cơm vào miệng, ăn từng chút một.
Bụng Tiểu Dật đói rồi nên ăn như bình thường, miệng phồng lên, rất đáng yêu.
“Bố ơi, con ăn xong rồi.”
Đồ ăn trong chén của Tiểu Dật sạch bóng, không để lại gì.
“Đã ăn no chưa?” Lục Úc vừa hỏi, vừa lau mặt cho cậu bé, động tác rất nhẹ nhàng.
Tiểu Dật lắc đầu, “No rồi ạ. Bố ơi, con có thể xuống dưới chơi không ạ?”
“Được.” Lục Úc lấy bình nước, “Con muốn uống nước không?”
“Không muốn ạ.” Tiểu Dật lắc đầu, “Con muốn uống sữa.”
Lục Úc lấy sữa trên bàn đưa cho cậu bé, “Chỉ có thể uống nửa hộp, còn lại chiều uống tiếp.”
Sữa là tổ chương trình chuẩn bị cho bọn họ, sữa tươi sạch dinh dưỡng phù hợp cho trẻ em uống.
“Dạ.” Tiểu Dật hai tay bưng lấy sữa từ từ uống, bộ dáng rất đáng yêu, cậu bé cầm sữa đặt trên bàn.
Tiểu Viện vẫn chưa ăn xong. Cô bé kéo tay áo của Lục Úc một cái, “Bố ơi, con không muốn ăn. Con có thể chừa lại buổi chiều ăn không ạ?”
“Vậy con ăn 3 miếng nữa thì dừng.”
Lục Úc thấy trong chén của cô bé không còn nhiều cơm lắm, ba miếng gần như có thể giải quyết sạch.
Anh cầm chén lên tự mình đút cho cô bé. Tiểu Viện mở miệng, bĩu môi, đếm, “Một miếng.”
Cô bé vừa ăn vừa nghịch bàn tay nhỏ, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.
“Hai miếng.”
“Ba miếng.”
“Bố ơi, con ăn xong rồi.”
Tiểu Viện nuốt một miếng cuối cùng, dáng vẻ vui sướng, ngay cả hai búi tóc nhỏ cũng mang theo niềm vui.
“Ừm, ngoan.”
Lục Úc bỏ chén không xuống, lau miệng cho cô bé.
“Xuống dưới chơi đi, đừng chạy lung tung.”
Hai bé cưng đều đã ăn cơm xong, giờ Lục Úc mới có thời gian ăn.
“So sánh như này, bé cưng 3 tuổi nhà Lục Úc là cặp nghe lời nhất.”
“Hồng Kha thảm thương nhất, Nghiên Nghiên thích khóc quá.”
“Các bé cưng khác cũng ổn, không gây chuyện lắm.”
Cư dân mạng phát biểu ý kiến của mình. Mọi người đều thích đứa bé nghe lời. Đứa nhỏ thích khóc, cư dân mạng xem mà lo lắng thay cho Hồng Kha.
Tiểu Thanh Viện xuống dưới, không ra ngoài mà đến bên Hồng Nghiên Nghiên, “Chị ơi, chị nhanh ăn cơm đi, chúng ta cùng đi chơi.”
“Chị đã quên bí mật nhỏ của chúng ta rồi ạ?”
Cô bé che miệng thì thầm.
Nhưng người khác vẫn nghe thấy.
Hồng Nghiên Nghiên tự nhiên nhớ lại, “Chị nhớ mà, em chờ chị chút.”
Đứa nhỏ vừa rồi còn đang ngang bướng, dưới bí mật nhỏ mà Tiểu Thanh Viện nói, trở nên chủ động hơn.
“Tôi càng ngày càng hiếu kỳ, bí mật mà Tiểu Viện nói là gì?”
“Nghĩ sao hai đứa nhóc không nói to chút để chúng ta nghe thử.”
“Có ai biết hai bé cưng nói gì không?”
Hiển nhiên không ai biết suy nghĩ của đứa nhỏ.
Thế nên Hồng Kha nhìn đứa con gái mà mình đã dỗ dành bấy lâu, dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Thanh Viện, rất nhanh đã ăn cơm xong rồi trượt xuống khỏi ghế dựa, tay trong tay đi chơi với Tiểu Thanh Viện.
Người quay phim đi theo phía sau chúng cũng ra khỏi phòng khách, đúng lúc gặp được nhân viên đang chuyển đồ.
Tiểu Thanh Viện và Hồng Nghiên Nghiên dắt tay nhỏ, đi theo phía sau nhân viên cũng rẽ vào một căn phòng nhỏ.
Ở đây là nơi cất đồ ăn vặt và đồ chơi tổ chương trình vơ vét của khách mời, tất cả đều đánh dấu theo số nhằm phân biệt.
Hai bé cưng đi vào liền nhìn thấy đồ chơi mà mình thích được đặt ở trên bàn.
“Kiếm đồ chơi của em, vẫn còn tốt, có vẻ chú không nói dối, trông nom nó cẩn thận.”
Tiểu Thanh Viện ôm lấy kiếm hỏi, “Tiểu Tiểu Viện, em có ổn không đó? Phải tốt nha, lát nữa chị sẽ đưa em đi thảo nguyên chơi.”
Đôi mắt tròn xoe của cô bé nhìn thấy đồ ăn vặt mà mình nộp lên, lấy một cái bánh mì nhỏ nhét vào trong bụng.
“Bụng ăn rồi, không còn nữa.”
Người quay phim đi theo quay hình, suýt chút nữa bật cười, đáng yêu quá đi mất.
Hồng Nghiên Nghiên cũng lấy được búp bê vải của mình, cô bé vui vẻ ôm lấy, “Lily, chị đến thăm em đây. Chúng ta đi thảo nguyên chơi có được không?”
“Em ơi, Lily đồng ý đi thảo nguyên chơi cùng với chị, chúng ta đi thôi.”
Hồng Nghiên Nghiên ôm lấy búp bê vải vui sướng chạy qua nắm lấy tay của Tiểu Thanh Viện.
Tiểu Thanh Viện cũng lấy kiếm đồ chơi, còn giúp anh trai lấy khối Rubik, cùng cô bé ra ngoài.
Người quay phim muốn biết chúng muốn làm gì nên không ngăn cản, bây giờ thì biết rồi.
Anh ta vội vàng lên tiếng, “Bạn nhỏ ơi, đồ chơi nộp lên không thể đem ra ngoài.”
“Nhưng chú ơi, chú không nói chúng cháu nộp đồ chơi thì không thể chơi mà?”
Tiểu Thanh Viện ôm lấy kiếm đồ chơi nghiêng đầu trả lời anh ta.
Hồng Nghiên Nghiên ở bên cạnh gật đầu nói, “Đúng nha, đồ chơi là của chúng cháu, chúng cháu vẫn có thể chơi mà.”
Người quay phim, “…”
Không ngờ có một ngày bị đứa trẻ 3 4 tuổi lợi dụng sơ hở. Đỉnh thật!
“Ha ha ha ha ha ha, Tiểu Viện đúng là bug trò chơi, cái này cũng nghĩ ra.”
“Quá đỉnh, đạo diễn đã từng nghĩ sẽ có một ngày bị một đứa trẻ 3 tuổi lợi dụng sơ hở không?”
“Ha ha ha ha, tôi đoán được Tiểu Viện biết bug, nhưng thật không ngờ cô bé sẽ dùng cách này.”
“Trời ơi, tôi không hề nghĩ đến điểm này. Tiểu Viện nói không sai, đạo diễn chỉ nói giao đồ chơi và đồ ăn vặt, không nói không được chơi.”
“Chẳng trách Tiểu Viện dỗ được Nghiên Nghiên trong mấy giây. Hóa ra là cách này, thực sự rất có hiệu quả.”
“Đạo diễn: Ngay cả một đứa trẻ 3 tuổi mà tôi cũng không bằng sao?”
Đạo diễn đã nhìn thấy một màn này ở trên màn hình phân chia, đúng như cư dân mạng dự đoán, sắc mặt của đạo diễn giống như bị khó tiêu vậy.
Anh ta thực sự không nói giao đồ đạc thì không thể chơi, nhưng ai có thể nghĩ đến điểm này chứ. Nhóc con này đúng là rất biết lợi dụng sơ hở mà.
Nhưng hai nhóc con nói cũng có đạo lý, bạn không thể trực tiếp chống lại bằng biện pháp mạnh, khiến cho Hồng Nghiên Nghiên khóc thì chính là do của tổ chương trình.
Đạo diễn, “…”
Đạo diễn rất chán nản, cuối cùng nghĩ ra một cách, mỗi ngày có thể cho chúng chơi hai giờ, ngoại trừ lúc đi ngủ, bất cứ lúc nào cũng được.
Suy cho cùng điều mà chương trình giải trí về con cái này của bọn họ theo đuổi chính là rèn luyện khả năng độc lập của đứa trẻ, còn có sống chung với bố cũng là một điểm đáng xem.
“Tuyệt quá, vậy có phải chúng ta cũng có thể ăn đồ ăn vặt không nhỉ? Không ăn hai giờ, mỗi ngày ăn một cái cũng được rồi.”
Tiểu Thanh Viện cất giọng đáng yêu, “Mẹ nói mỗi ngày có thể ăn một món đồ ăn vặt, không được nhiều quá, sẽ sâu răng. Cháu phải giữ gìn răng thật tốt.”
Cô bé nhìn đạo diễn nói, “Chú ơi, chú cũng không thể ăn nhiều nha, sẽ ngày càng nhiều thịt.”
Đạo diễn, “…”
Càng phiền muộn hơn.
Cư dân mạng cười chết.
“Ha ha ha, đỉnh, đạo diễn không ăn được đồ ăn vặt của chúng rồi.”
“Tiểu Viện làm tốt lắm, nên như vậy. Mỗi ngày đều đi tuần tra, không để cho bọn họ ăn.”
“Cứu mạng, tôi thích Tiểu Viện quá! Tôi thèm ôm cô bé một cái ghê! Dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu quá đi.”
“Quả thực rất dễ thương.”
“Nếu tôi có con gái đáng yêu như vậy, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
…
Phúc lợi mà Tiểu Thanh Viện giành được khiến cô bé nhận được sự yêu thích của mấy bạn nhỏ, chưa được bao lâu mọi người đều kết thành một nhóm.
Sau bữa trưa, các bố và bé cưng chọn phòng.
Đây là một ngôi nhà riêng, có vẻ như chẳng hề cao lớn, nhưng mái nhà rất to, căn phòng cũng rất rộng.
Trên dưới hai tầng, tổng cộng có 5 phòng, một phòng bếp, hai phòng vệ sinh.
Sau này mọi người sinh hoạt cùng nhau, sẽ là một cảnh rất náo nhiệt.
Kích thước của 5 phòng không giống nhau. Có phòng hướng về phía mặt trời, có phòng ánh sáng không chiếu đến, còn có phòng rất nhỏ.
Lục Úc là nhóm đầu tiên có thể chọn phòng. Anh chọn căn phòng thứ hai, đủ để 3 người ở, vị trí ở đây cũng khá tốt, có thể nhìn thấy phong cảnh nơi xa.
Sau đó các bố và bé của nhóm khác cũng đã chọn xong. Từng người đi vào sắp xếp hành lý. Buổi chiều còn có một nhiệm vụ nhỏ, đưa bọn họ đến thảo nguyên làm quen môi trường.
Lục Úc thu dọn hành lý xong, lấy một chậu nước ấm.
“Đến đây rửa mặt, rửa tay, lát nữa đến thảo nguyên chơi.”
Tiểu Viện vừa ăn lén một cái bánh mì nhỏ, bên miệng dính đầy mảnh vụn.
Tiểu Dật tốt hơn chút, mặt khá sạch sẽ. Lục Úc vẫn rửa mặt cho cậu bé.
Hai đứa nhỏ rửa mặt xong, anh lấy kem dưỡng em bé ra bôi mặt và tay nhỏ cho chúng.
“Trời ơi, thảo nào các bé cưng trắng mịn như vậy, hóa ra kiên trì bôi kem dưỡng.”
“Có một phần nguyên nhân đấy, phần lớn có thể là do gen di truyền tốt.”
“Tôi theo lầu trên, không có gen tốt thì bạn có dùng kem tốt đi nữa cũng vô dụng.”
“Thần tượng đúng là người đàn ông tốt, chăm sóc con cái cẩn thận như vậy.”
…
Sau khi Lục Úc bận rộn xong những thứ này, lại đội mũ cho chúng.
“Bên ngoài nắng lắm, che một chút, đừng để bị rám nắng.”
Tiểu Viện đẩy đẩy cái mũ trên đầu, hiển nhiên không muốn đội lắm, che đường nhìn rất khó chịu.
“Bố ơi, con muốn mang kính râm, không muốn đội mũ.”
“Kính râm có thể mang, mũ cũng phải đội.” Lục Úc chinh lại mũ của cô bé, “Đây là mũ mà mẹ mua cho con, con không muốn cho các bạn nhỏ xem thử sao?”
“Muốn ạ.” Tiểu Thanh Viện nghĩ một chút rồi gật đầu, “Thế con cho các bạn nhỏ xem, rồi cởi ra có được không ạ?”
“Ừm.”
Lục Úc gật đầu đồng ý, Tiểu Thanh Viện mới cười lên vui sướng, tươi như hoa.
Làm xong tất cả mọi việc, anh nắm tay chúng ra ngoài tụ họp với thành viên nhóm khác.
Sau khi tất cả khách mời đến nơi, đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ của hôm nay.
“Buổi chiều mọi người có thể làm quen môi trường trên thảo nguyên, trải nghiệm cơ sở vui chơi của nơi đây. Mỗi nhóm khách mời phải vắt một bình sữa dê tặng cho trưởng thôn.”
“Vắt sữa dê thì sẽ có dân làng dạy mọi người cách làm, bây giờ mọi người có thể xuất phát.”
Tiểu Thanh Viện nắm tay Hồng Nghiên Nghiên đi về phía căn nhà, hai bạn nhỏ thì thầm trông vô cùng đáng yêu.
Có người hỏi Tiểu Thanh Viện, “Cháu đã nói gì với Nghiên Nghiên vậy?”
Tiểu Thanh Viện lắc đầu từ chối trả lời, “Đây là bí mật của cháu và chị, không thể nói với chú.”
Hồng Nghiên Nghiên cũng gật đầu nói, “Bí mật nói ra thì không phải là bí mật.”
Hai bạn nhỏ gật gù đắc ý đáng yêu quá trời. Cư dân mạng cũng càng hiếu kỳ, bí mật này là gì vậy?
Sau khi Hồng Nghiên Nghiên khó khăn nhất hoàn thành, nhiệm vụ giao cho năm nhóm khách mời tất cả đều hoàn thành.
Đạo diễn tuyên bố, “Chúc mừng các bạn đều hoàn thành nhiệm vụ, bữa trưa kết thúc, dựa theo tuần tự hoàn thành nhiệm vụ lần lượt chọn phòng.
Bữa trưa ăn ở nhà trưởng thôn, bọn họ chiêu đãi sự xuất hiện của năm nhóm khách mời rất nhiệt tình, làm một bàn đồ ăn đầy ắp.
Bố và các bé cưng ăn cơm cũng là một điểm thu hút, bởi vì trẻ con ăn cơm đều không nghiêm túc, có bé khó thì còn vừa ăn, vừa chơi, giống như đánh trận vậy.
Lục Úc phải chăm sóc hai đứa trẻ, nhiệm vụ nặng hơn chút so với các ông bố khác. Cũng may Tiểu Dật và Tiểu Viện nghe lời, tự mình ngồi vào bàn ăn cơm.
Anh chỉ cần gắp món ăn mà chúng thích, đảm bảo chúng ngồi trên ghế chắc chắn, không ngã xuống là được rồi.
“Bé cưng nhà thần tượng đúng là ngoan quá, dáng vẻ ăn cơm giống như chú chuột nhỏ vậy.”
“Nhìn hai đứa ăn cơm, thật ngon miệng, tôi cũng phải đi ăn cơm.”
“Bé cưng nhà tôi ngoan ngoãn bằng một nửa chúng thì tôi đã thoải mái rồi.”
Con gái An Tâm Nhiễm của An Thời là đứa nhỏ hay nói, thời gian ăn cơm vẫn không ngừng đặt câu hỏi cho An Thời. Các câu hỏi đủ loại khiến cho An Thời đau đầu, không trả lời nổi.
“Tại sao con người phải ăn cơm? Không ăn cơm thì đói?”
“Tại sao trẻ em không thể uống Coca?”
“Tại sao con người sẽ hắt hơi?”
“Tại sao bố không thể sinh con?”
…
Những vấn đề mà cô bé hỏi đều là chuyện mà trẻ con rất tò mò, nhưng có một số câu hỏi An Thời không thể trả lời được.
“Ha ha ha, con của tôi cũng thường xuyên hỏi vấn đề này. Tôi nói gà trống không thể đẻ trứng, bố con cũng không thể sinh con.”
“Câu hỏi của trẻ con thật sự rất ngây ngô, An Thời sắp bị làm cho cạn lời rồi.”
“Những câu hỏi này cũng ổn mà, bé cưng nhà tôi thường xuyên hỏi những câu càng kỳ quái hơn.”
Con trai Lam Tinh Tập của Lam Kiệt ăn cơm khá ngoan, thỉnh thoảng sẽ nói thầm với bố mấy câu.
Cư dân mạng cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
“Tiểu Tinh Tinh đúng là ngoan nha, tôi rất thích cậu bé.”
Con trai Nghiêm Thuật của Nghiêm Vệ Gia thích ăn cơm nhất, cũng vô cùng dễ ăn. Nhìn cậu bé ăn cơm có thể khơi dậy sự thèm ăn của bọn họ.
“Thuật Thuật à, em nên ăn ít hơn đi, ăn nữa thì không dễ giảm cân đâu.”
Hồng Kha bên cạnh thì bận rộn hơn. Con trai vẫn tốt hơn chút, con gái Hồng Nghiên Nghiên quả là một công chúa nhỏ nhõng nhẽo.
Cô bé cũng kén ăn, cái này không ăn cái kia cũng không ăn.
“Nghiên Nghiên, không ăn thì buổi chiều không có sức đi chơi đâu. Trên thảo nguyên có rất nhiều chỗ thú vị, ăn cơm xong, bố đưa con đi chơi.”
Sự quan tâm của Hồng Kha đối với con gái rất tốt, cũng vô cùng nhẫn nại.
Đổi lại ông bố khác, đối mặt với con gái như vậy sớm đã nổi giận rồi.
Hồng Nghiên Nghiên vừa khóc, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ, cô bé dùng tay nhỏ sờ nhẹ đôi mắt, “Con không muốn ăn cơm, con muốn uống sữa cơ.”
Hồng Kha dỗ dành cô bé, “Ăn cơm trước rồi uống sữa.”
“Con không muốn ăn cơm.”
Cô bé che miệng lắc đầu, chính là không ăn.
“Nghiên Nghiên ăn cơm cũng giống như con nhà tôi vậy, không muốn ăn thì che miệng lại.”
“Che miệng còn ổn chút, con cái nhà tôi không ăn cơm thì chạy lung tung, tôi bắt không nổi.”
“Có lẽ nhìn người ta nuôi con khá dễ dàng, bản thân nuôi thì quá khó khăn.”
Sóng bình luận đều là lời giao lưu của cư dân mạng. Quả nhiên vẫn là con nhà người khác thú vị hơn.
Trước khi ăn cơm Tiểu Viện đã uống sữa, bụng không đói, cô bé cầm thìa đút cơm vào miệng, ăn từng chút một.
Bụng Tiểu Dật đói rồi nên ăn như bình thường, miệng phồng lên, rất đáng yêu.
“Bố ơi, con ăn xong rồi.”
Đồ ăn trong chén của Tiểu Dật sạch bóng, không để lại gì.
“Đã ăn no chưa?” Lục Úc vừa hỏi, vừa lau mặt cho cậu bé, động tác rất nhẹ nhàng.
Tiểu Dật lắc đầu, “No rồi ạ. Bố ơi, con có thể xuống dưới chơi không ạ?”
“Được.” Lục Úc lấy bình nước, “Con muốn uống nước không?”
“Không muốn ạ.” Tiểu Dật lắc đầu, “Con muốn uống sữa.”
Lục Úc lấy sữa trên bàn đưa cho cậu bé, “Chỉ có thể uống nửa hộp, còn lại chiều uống tiếp.”
Sữa là tổ chương trình chuẩn bị cho bọn họ, sữa tươi sạch dinh dưỡng phù hợp cho trẻ em uống.
“Dạ.” Tiểu Dật hai tay bưng lấy sữa từ từ uống, bộ dáng rất đáng yêu, cậu bé cầm sữa đặt trên bàn.
Tiểu Viện vẫn chưa ăn xong. Cô bé kéo tay áo của Lục Úc một cái, “Bố ơi, con không muốn ăn. Con có thể chừa lại buổi chiều ăn không ạ?”
“Vậy con ăn 3 miếng nữa thì dừng.”
Lục Úc thấy trong chén của cô bé không còn nhiều cơm lắm, ba miếng gần như có thể giải quyết sạch.
Anh cầm chén lên tự mình đút cho cô bé. Tiểu Viện mở miệng, bĩu môi, đếm, “Một miếng.”
Cô bé vừa ăn vừa nghịch bàn tay nhỏ, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.
“Hai miếng.”
“Ba miếng.”
“Bố ơi, con ăn xong rồi.”
Tiểu Viện nuốt một miếng cuối cùng, dáng vẻ vui sướng, ngay cả hai búi tóc nhỏ cũng mang theo niềm vui.
“Ừm, ngoan.”
Lục Úc bỏ chén không xuống, lau miệng cho cô bé.
“Xuống dưới chơi đi, đừng chạy lung tung.”
Hai bé cưng đều đã ăn cơm xong, giờ Lục Úc mới có thời gian ăn.
“So sánh như này, bé cưng 3 tuổi nhà Lục Úc là cặp nghe lời nhất.”
“Hồng Kha thảm thương nhất, Nghiên Nghiên thích khóc quá.”
“Các bé cưng khác cũng ổn, không gây chuyện lắm.”
Cư dân mạng phát biểu ý kiến của mình. Mọi người đều thích đứa bé nghe lời. Đứa nhỏ thích khóc, cư dân mạng xem mà lo lắng thay cho Hồng Kha.
Tiểu Thanh Viện xuống dưới, không ra ngoài mà đến bên Hồng Nghiên Nghiên, “Chị ơi, chị nhanh ăn cơm đi, chúng ta cùng đi chơi.”
“Chị đã quên bí mật nhỏ của chúng ta rồi ạ?”
Cô bé che miệng thì thầm.
Nhưng người khác vẫn nghe thấy.
Hồng Nghiên Nghiên tự nhiên nhớ lại, “Chị nhớ mà, em chờ chị chút.”
Đứa nhỏ vừa rồi còn đang ngang bướng, dưới bí mật nhỏ mà Tiểu Thanh Viện nói, trở nên chủ động hơn.
“Tôi càng ngày càng hiếu kỳ, bí mật mà Tiểu Viện nói là gì?”
“Nghĩ sao hai đứa nhóc không nói to chút để chúng ta nghe thử.”
“Có ai biết hai bé cưng nói gì không?”
Hiển nhiên không ai biết suy nghĩ của đứa nhỏ.
Thế nên Hồng Kha nhìn đứa con gái mà mình đã dỗ dành bấy lâu, dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Thanh Viện, rất nhanh đã ăn cơm xong rồi trượt xuống khỏi ghế dựa, tay trong tay đi chơi với Tiểu Thanh Viện.
Người quay phim đi theo phía sau chúng cũng ra khỏi phòng khách, đúng lúc gặp được nhân viên đang chuyển đồ.
Tiểu Thanh Viện và Hồng Nghiên Nghiên dắt tay nhỏ, đi theo phía sau nhân viên cũng rẽ vào một căn phòng nhỏ.
Ở đây là nơi cất đồ ăn vặt và đồ chơi tổ chương trình vơ vét của khách mời, tất cả đều đánh dấu theo số nhằm phân biệt.
Hai bé cưng đi vào liền nhìn thấy đồ chơi mà mình thích được đặt ở trên bàn.
“Kiếm đồ chơi của em, vẫn còn tốt, có vẻ chú không nói dối, trông nom nó cẩn thận.”
Tiểu Thanh Viện ôm lấy kiếm hỏi, “Tiểu Tiểu Viện, em có ổn không đó? Phải tốt nha, lát nữa chị sẽ đưa em đi thảo nguyên chơi.”
Đôi mắt tròn xoe của cô bé nhìn thấy đồ ăn vặt mà mình nộp lên, lấy một cái bánh mì nhỏ nhét vào trong bụng.
“Bụng ăn rồi, không còn nữa.”
Người quay phim đi theo quay hình, suýt chút nữa bật cười, đáng yêu quá đi mất.
Hồng Nghiên Nghiên cũng lấy được búp bê vải của mình, cô bé vui vẻ ôm lấy, “Lily, chị đến thăm em đây. Chúng ta đi thảo nguyên chơi có được không?”
“Em ơi, Lily đồng ý đi thảo nguyên chơi cùng với chị, chúng ta đi thôi.”
Hồng Nghiên Nghiên ôm lấy búp bê vải vui sướng chạy qua nắm lấy tay của Tiểu Thanh Viện.
Tiểu Thanh Viện cũng lấy kiếm đồ chơi, còn giúp anh trai lấy khối Rubik, cùng cô bé ra ngoài.
Người quay phim muốn biết chúng muốn làm gì nên không ngăn cản, bây giờ thì biết rồi.
Anh ta vội vàng lên tiếng, “Bạn nhỏ ơi, đồ chơi nộp lên không thể đem ra ngoài.”
“Nhưng chú ơi, chú không nói chúng cháu nộp đồ chơi thì không thể chơi mà?”
Tiểu Thanh Viện ôm lấy kiếm đồ chơi nghiêng đầu trả lời anh ta.
Hồng Nghiên Nghiên ở bên cạnh gật đầu nói, “Đúng nha, đồ chơi là của chúng cháu, chúng cháu vẫn có thể chơi mà.”
Người quay phim, “…”
Không ngờ có một ngày bị đứa trẻ 3 4 tuổi lợi dụng sơ hở. Đỉnh thật!
“Ha ha ha ha ha ha, Tiểu Viện đúng là bug trò chơi, cái này cũng nghĩ ra.”
“Quá đỉnh, đạo diễn đã từng nghĩ sẽ có một ngày bị một đứa trẻ 3 tuổi lợi dụng sơ hở không?”
“Ha ha ha ha, tôi đoán được Tiểu Viện biết bug, nhưng thật không ngờ cô bé sẽ dùng cách này.”
“Trời ơi, tôi không hề nghĩ đến điểm này. Tiểu Viện nói không sai, đạo diễn chỉ nói giao đồ chơi và đồ ăn vặt, không nói không được chơi.”
“Chẳng trách Tiểu Viện dỗ được Nghiên Nghiên trong mấy giây. Hóa ra là cách này, thực sự rất có hiệu quả.”
“Đạo diễn: Ngay cả một đứa trẻ 3 tuổi mà tôi cũng không bằng sao?”
Đạo diễn đã nhìn thấy một màn này ở trên màn hình phân chia, đúng như cư dân mạng dự đoán, sắc mặt của đạo diễn giống như bị khó tiêu vậy.
Anh ta thực sự không nói giao đồ đạc thì không thể chơi, nhưng ai có thể nghĩ đến điểm này chứ. Nhóc con này đúng là rất biết lợi dụng sơ hở mà.
Nhưng hai nhóc con nói cũng có đạo lý, bạn không thể trực tiếp chống lại bằng biện pháp mạnh, khiến cho Hồng Nghiên Nghiên khóc thì chính là do của tổ chương trình.
Đạo diễn, “…”
Đạo diễn rất chán nản, cuối cùng nghĩ ra một cách, mỗi ngày có thể cho chúng chơi hai giờ, ngoại trừ lúc đi ngủ, bất cứ lúc nào cũng được.
Suy cho cùng điều mà chương trình giải trí về con cái này của bọn họ theo đuổi chính là rèn luyện khả năng độc lập của đứa trẻ, còn có sống chung với bố cũng là một điểm đáng xem.
“Tuyệt quá, vậy có phải chúng ta cũng có thể ăn đồ ăn vặt không nhỉ? Không ăn hai giờ, mỗi ngày ăn một cái cũng được rồi.”
Tiểu Thanh Viện cất giọng đáng yêu, “Mẹ nói mỗi ngày có thể ăn một món đồ ăn vặt, không được nhiều quá, sẽ sâu răng. Cháu phải giữ gìn răng thật tốt.”
Cô bé nhìn đạo diễn nói, “Chú ơi, chú cũng không thể ăn nhiều nha, sẽ ngày càng nhiều thịt.”
Đạo diễn, “…”
Càng phiền muộn hơn.
Cư dân mạng cười chết.
“Ha ha ha, đỉnh, đạo diễn không ăn được đồ ăn vặt của chúng rồi.”
“Tiểu Viện làm tốt lắm, nên như vậy. Mỗi ngày đều đi tuần tra, không để cho bọn họ ăn.”
“Cứu mạng, tôi thích Tiểu Viện quá! Tôi thèm ôm cô bé một cái ghê! Dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu quá đi.”
“Quả thực rất dễ thương.”
“Nếu tôi có con gái đáng yêu như vậy, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
…
Phúc lợi mà Tiểu Thanh Viện giành được khiến cô bé nhận được sự yêu thích của mấy bạn nhỏ, chưa được bao lâu mọi người đều kết thành một nhóm.
Sau bữa trưa, các bố và bé cưng chọn phòng.
Đây là một ngôi nhà riêng, có vẻ như chẳng hề cao lớn, nhưng mái nhà rất to, căn phòng cũng rất rộng.
Trên dưới hai tầng, tổng cộng có 5 phòng, một phòng bếp, hai phòng vệ sinh.
Sau này mọi người sinh hoạt cùng nhau, sẽ là một cảnh rất náo nhiệt.
Kích thước của 5 phòng không giống nhau. Có phòng hướng về phía mặt trời, có phòng ánh sáng không chiếu đến, còn có phòng rất nhỏ.
Lục Úc là nhóm đầu tiên có thể chọn phòng. Anh chọn căn phòng thứ hai, đủ để 3 người ở, vị trí ở đây cũng khá tốt, có thể nhìn thấy phong cảnh nơi xa.
Sau đó các bố và bé của nhóm khác cũng đã chọn xong. Từng người đi vào sắp xếp hành lý. Buổi chiều còn có một nhiệm vụ nhỏ, đưa bọn họ đến thảo nguyên làm quen môi trường.
Lục Úc thu dọn hành lý xong, lấy một chậu nước ấm.
“Đến đây rửa mặt, rửa tay, lát nữa đến thảo nguyên chơi.”
Tiểu Viện vừa ăn lén một cái bánh mì nhỏ, bên miệng dính đầy mảnh vụn.
Tiểu Dật tốt hơn chút, mặt khá sạch sẽ. Lục Úc vẫn rửa mặt cho cậu bé.
Hai đứa nhỏ rửa mặt xong, anh lấy kem dưỡng em bé ra bôi mặt và tay nhỏ cho chúng.
“Trời ơi, thảo nào các bé cưng trắng mịn như vậy, hóa ra kiên trì bôi kem dưỡng.”
“Có một phần nguyên nhân đấy, phần lớn có thể là do gen di truyền tốt.”
“Tôi theo lầu trên, không có gen tốt thì bạn có dùng kem tốt đi nữa cũng vô dụng.”
“Thần tượng đúng là người đàn ông tốt, chăm sóc con cái cẩn thận như vậy.”
…
Sau khi Lục Úc bận rộn xong những thứ này, lại đội mũ cho chúng.
“Bên ngoài nắng lắm, che một chút, đừng để bị rám nắng.”
Tiểu Viện đẩy đẩy cái mũ trên đầu, hiển nhiên không muốn đội lắm, che đường nhìn rất khó chịu.
“Bố ơi, con muốn mang kính râm, không muốn đội mũ.”
“Kính râm có thể mang, mũ cũng phải đội.” Lục Úc chinh lại mũ của cô bé, “Đây là mũ mà mẹ mua cho con, con không muốn cho các bạn nhỏ xem thử sao?”
“Muốn ạ.” Tiểu Thanh Viện nghĩ một chút rồi gật đầu, “Thế con cho các bạn nhỏ xem, rồi cởi ra có được không ạ?”
“Ừm.”
Lục Úc gật đầu đồng ý, Tiểu Thanh Viện mới cười lên vui sướng, tươi như hoa.
Làm xong tất cả mọi việc, anh nắm tay chúng ra ngoài tụ họp với thành viên nhóm khác.
Sau khi tất cả khách mời đến nơi, đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ của hôm nay.
“Buổi chiều mọi người có thể làm quen môi trường trên thảo nguyên, trải nghiệm cơ sở vui chơi của nơi đây. Mỗi nhóm khách mời phải vắt một bình sữa dê tặng cho trưởng thôn.”
“Vắt sữa dê thì sẽ có dân làng dạy mọi người cách làm, bây giờ mọi người có thể xuất phát.”