Chương 205 : Cò Quay Súng
Cũng như vậy, Trương Hiểu Vũ rời đi làm cho các môn phái khác của Thiên La Quốc nới lỏng, cái này đại biểu cho đối phương cũng không có ý định thống nhất tất cả môn phái ở Thiên La Quốc, mà chỉ đơn thuần muốn gia tăng thực lực, trở thành môn phái nhất lưu Nam Vực.
Mà hơn mười người từng hợp lại thuê sát thủ Tham Lang Môn mãi lo lắng trong thời gian dài, rốt cục không biết là ai mở đầu trước, nguyên một đám hướng Huyền Âm Môn đưa hoàng kim, bảo vật, thậm chí nguyên khí phảng chế cũng có, bọn họ đều sợ Trương Hiểu Vũ sẽ tính sổ, hiện tại đưa bảo vật qua để cầu một cái an tâm.
Lạc Hành Không dù là ai đến cũng không cự tuyệt, kỳ thật nếu như những người này không làm như thế, thì dù Trương Hiểu Vũ không tìm đến bọn chúng gây phiền toái, hắn cũng sẽ nhất nhất tính sổ với chúng. Dù sao thuê sát thủ ám sát chưởng môn chuyện này cũng không phải là việc nhỏ, nếu làm như không biết mà mặc kệ, khó tránh khỏi uy nghiêm bị tổn hại.
Đệ tử Huyền Âm Môn nhìn thấy rất nhiều chưởng môn các đại phái như triều cống ào ào tiến lại, tự hào nói: "Huyền Âm Môn hôm nay phong quang vô hạn, ngươi xem bọn hắn gặp chúng ta ánh mắt đều thay đổi."
"Ngươi khoan hãy nói, biểu ca ta bất quá là một phó chấp sự, vậy mà đến các quận thành khác đều có đại môn phái chiêu đãi, thậm chí còn đưa cho hắn hai mỹ nữ nữa."
"Cái này coi là cái gì, đường thúc của ta là một phân đường chủ trong Mạc Bắc Quận Thành, đến Thiết Dương Quận Thành làm việc, lập tức có thế lực khắp nơi kéo tới mời rượu, thật nhiệt tình, khà khà!"
Một đệ tử tuổi hơi lớn của Huyền Âm Môn nói: "Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cục cho ta xả giận lên một tên phó chấp sự, vốn hắn xem thường ta, vậy mà Lâm gia Nhị tiểu thư nhà hắn đoạn thời gian trước còn muốn câu dẫn ta, bất quá tâm tư của ta đã sớm không dành cơ hội cho nhà nàng ta."
Ở nội hải Tây Vực bên này so với Đông vực bên kia hiển nhiên còn hung hiểm hơn ba phần, không nói những hải thú to lớn như núi mà còn có thời tiết thay đổi thất thường, bởi vì nơi này phía bên dưới có rất nhiều đá ngầm to lớn tựa như ngọn núi chìm dưới đáy biển, khiến cho nhiều dòng hải lưu hội tụ, hình thành các vùng nước xoáy lớn nhỏ.
Những dòng nước xoáy này có lớn có nhỏ, nhỏ thì phạm vi vài mét, lớn thì có hơn mười dặm. Thanh thế mênh mông của nó làm cho Trương Hiểu Vũ cũng cảm thấy kinh sợ, hắn nhìn thấy một đầu hải thú dài gần trăm mét đi qua liền bị dòng nước xoáy hấp dẫn, trong nháy mắt đã bị dìm xuống chỗ sâu nhất của đáy biển cũng không thấy bóng dáng nữa.
Thật cẩn thận xuyên qua khu vực nước xoáy, từ sau lưng mọi người bay lên một cỗ mồ hôi lạnh, tuy biết rõ nhiều nhất chỉ làm thuyền bị hủy mà thôi.
Hơn ba tháng sau, thuyền rốt cục cũng đi tới bến tàu trên sông Xích Viêm.
Nhìn qua hai bên bến tàu là những tòa kiến trúc cổ quái tầng tầng lớp lớp cùng với vô số hỏa pháo đen nhánh, trong lòng Trương Hiểu Vũ bắt đầu nghĩ nếu có hải tặc tới xâm phạm, thì vô số pháo bắn một lượt sẽ có cảnh tượng như thế nào, huống chi ở tầng cao nhất còn có ba bốn khẩu Hỏa Thần Đại Pháo cực lớn, đây chính là thứ đủ để diệt sát các cao thủ Võ Hùng bình thường.
Thuận lợi tiến vào sông Xích Viêm, Trương Hiểu Vũ ngạc nhiên nói: "Con sông Xích Viêm này, nước sông có màu đỏ nhạt, thật là kỳ lạ."
Vũ Hạo nói: "Sông xích viêm này có thể nói là khắp nơi đều có bảo bối, bên trong có vô số loại khoáng thạch, trân quý nhất phải kể tới mỏ Xích Viêm, một loại khoáng thạch kim loại ấm áp, là một trong những kim loại tốt nhất để chế tạo súng kíp và pháo ở đây."
Sông Xích viêm dài mấy chục vạn dặm, tuy nói mỏ Xích Viêm trân quý, nhưng tính tổng thể thì nhất định dù có lấy bao nhiêu cũng không bị cạn kiệt, Thiên Công Tộc dựa vào việc bán pháo, súng kíp và vũ khí nóng không biết rốt cuộc đã lời bao nhiêu, chỉ sợ tất cả người trong chủng tộc đều là người giàu có, không chừng đây là chủng tộc giàu có nhất trong tất cả các chủng tộc.
Đội thuyền di chuyển nhanh chóng trên sông Xích Viêm, lúc này, ở bên trái phía trước có một chiến thuyền cổ quái cỡ trung nhìn thấy có đội thuyền đi qua, chợt hướng phía bên này mà đi tới.
"Này, ta là Đỗ Lan Đặc Xảo Tượng Đại Sư cấp sáu, ở chỗ ta cò vài thứ, không biết các ngươi có muốn xem hay không, giá cả rất tiện nghi." Ở trên boong thuyền có một lão nhân râu dài kêu la nói.
Lạc Thi Thi cười nói: "Có thể thăng tới chức đại sư, chắc hẳn tay nghề không tệ."
Trương Hiểu Vũ hỏi: "Đại sư cũng chia đẳng cấp sao ?"
"Ở các địa phương khác sẽ không phân như vậy, nhưng ở đây, đại sư của Thiên Công Tộc sẽ phân ra hệ thống khảo sát đẳng cấp, muốn thăng chức là muôn vàn khó khăn, cũng giống như chúng ta tu luyện vậy, mà đại sư cấp sáu là loại đại sư thấp nhất."
Đỗ Lan Đặc bĩu môi nói: "Tiểu nha đầu, ta lập tức có thể thăng tới đại sư cấp năm, những thứ này tương đương với tiêu chuẩn của đại sư cấp năm."
Trương Hiểu Vũ nói với Vũ Hạo nói: "Ta đi qua xem mấy thứ!" Đi Tây Vực vài ngày mà không mang về chút tác phẩm của Thiên Công Tộc thì thật sự rất đáng tiếc, đối phương cũng đã là đại sư, dù làm ra cái thứ gì tất nhiên đều không kém.
Vũ Hạo cười nói: "Đi đi! Nhớ năm đó lần đầu tiên ta tới Tây Vực cũng hiếu kỳ như vậy."
Lạc Thi Thi tam nữ đi theo Trương Hiểu Vũ nhảy lên thuyền của đối phương, đi theo phía sau Đỗ lan Đặc, khoang thuyền tạo hình có chút cổ quái nhưng mà vô cùng tinh xảo.
Trong một gian phòng không gian rộng rãi, khắp nơi đều là mấy thứ kỳ lạ cổ quái, trên tường trên bàn đều để đầy, làm cho người ta hoa mắt.
Đỗ Lan Đặc tùy tiện cầm một con chim to làm bằng gỗ, mở miệng nói: "Đây là phun khí phi điểu, chỉ cần mở chốt ra, linh kiện bên trong sẽ tự vận chuyển, không khí từ phía trước bị hút đi vào, sau đó ở trong quá trình vận chuyển phóng đại mấy lần, từ cánh và phần đuôi phun ra." .
Trương Hiểu Vũ hiếu kỳ nói: " Làm nó vận chuyển như thế nào?"
Đỗ Lan Đặc xốc phần bụng của phun khí phi điểu lên, chỉ vào một cái ô trống rỗng nói: "Chỉ cần một khối hạ phẩm nguyên thạch cũng có thể khiến nó phi hành một tháng, ngươi xem, nơi này đều dùng hấp nguyên làm bằng đồng để tiếp nhận nguyên thạch, có thể rút nguyên khí trong nguyên thạch ra chuyển hóa làm động lực." .
Mọi người đều lấy làm kỳ lạ, đương nhiên, kinh ngạc nhất chính là Trương Hiểu Vũ, trong ấn tượng của hắn, cái nguyên thạch này có thể so sánh với pin, hấp nguyên đồng tương đương với dây điện, từ điểm đó mà xem, nền văn minh khoa học kỹ thuật của Thiên Công Tộc đã vượt xa các chủng tộc khác, cách xa phải mấy trăm năm.
"Một trăm lượng hoàng kim, thế nào, giá rất tiện nghi!" Đỗ Lan Đặc cười hắc hắc nói.
Trương Hiểu Vũ nói: "Lỡ nó bay ra ngoài rồi, ta đây thu hồi nó lại như thế nào?"
Ách, Đỗ lan Đặc cà lăm nói: "Cái này, trước mắt còn… còn không có cách nào, vẫn đang nghiên cứu."
Mọi người không nói gì.
Ánh mắt bị một vật phẩm làm bằng kim loại lớn cỡ bàn tay hấp dẫn, Trương Hiểu Vũ đi qua cầm lấy nó, trong lòng bỗng kích động mà nói: "Không thể tưởng tượng được, ngay cả Luân Thủ Thương cũng có thể nhìn thấy."
Luân Thủ Thương: Súng cò quay, là loại súng các cao bồi viễn tây thường sử dụng.
Đỗ Lan Đặc thấy Trương Hiểu Vũ cầm lấy Luân Thủ Thương, ánh mắt lộ ra thần sắc đắc ý, nói: "Ngươi khẳng định không biết đây là vật gì, nếu đoán được thì, nơi này ta sẽ để ngươi tùy tiện chọn lấy một vật mà ngươi thích." .
Lạc Thi Thi chúng nữ nghe vậy bu lại, nguyên một đám suy đoán nói: "Ta đoán là cán câu cá, ngươi xem phía trước cái kia có cái lỗ hẳn là đem cần câu cắm đi vào, sau đó cầm lấy vật này câu cá rất thuận tiện." .
Trương Hiểu Vũ và Đỗ Lan Đặc không nói gì, cái này cũng có thể đoán được.
"Không đúng, là hộp kẹo của hài tử, ngươi xem cái đi, cái vòng này có thể đặt kẹo vào, sau đó lăng ra phía trước."
Mặt Đỗ Lan Đặc cũng muốn tái rồi, lại đem tác phẩm kiệt xuất nhất của hắn mà đoán thành hộp kẹo của tiểu hài tử.
Ngón trỏ của Trương Hiểu Vũ với vào cò súng ờ bên trong của cây súng ngắn này, co bóp vài vòng, sau đó thập phần tiêu sái cằm trên tay, lại run lên, hộp đạn nhanh chóng duỗi ra bên trái, rồi lại lăn vào trong. Trương Hiểu Vũ nhắm vào Đỗ Lan Đặc nói: "Đây là súng ngắn!"
Đỗ Lan Đặc kinh ngạc nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết được, hơn nữa tên súng ngươi cũng biết." .
Trương Hiểu Vũ thần bí nói: "Ta không gì không biết, không gì không làm được." .
Cắt, mọi người khinh bỉ nhìn hắn.
Đỗ Lan Đặc đi tới cầm lấy khẩu súng trên tay Trương Hiểu Vũ, say mê nói: "Khẩu súng ngắn này gọi là Chuyển Luân Thủ Thương, toàn thân dùng ngân thiết để tạo nên, linh kiện bên trong phải vô cùng khéo léo, sai một chút cũng không được, đây là nghiên cứu thành công duy nhất trong hai mươi năm của ta."
"Chuyển Luân Thủ Thương ngắn có vẻ không dễ nghe, tại sao lại không gọi là Luân Thủ Thương!"
"Luân Thủ Thương, Luân Thủ Thương, không tệ." Con mắt Đỗ Lan Đặc sáng lên, tên rất hay.
"Bao nhiêu bạc, bán cho ta." Trương Hiểu Vũ phi thường yêu thích thứ này.
Đỗ Lan Đặc như là bảo vệ bảo bối, kéo nó vào trong ngực: "Đây là hàng không bán, không có nghiên cứu chế tạo ra cái thứ hai sẽ tuyệt đối không bán." .
"Năm mươi vạn lượng hoàng kim."
"Không bán!"
"Một trăm vạn." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Không bán!"
"Ba trăm vạn."
"Không... Không bán" Đỗ Lan Đặc đã động tâm, bất quá giá Trương Hiểu Vũ đưa ra đã làm cho hắn cả kinh, ba trăm vạn lượng hoàng kim là một lượng kinh phí rất lớn, đủ để cho hắn nghiên cứu rất nhiều.
Khóe miệng Trương Hiểu Vũ lộ ra nét mỉm cười: "Năm trăm vạn lượng hoàng kim, nếu không bán thì ta tự nhiên sẽ cướp nó đi."
"Bán, bán! Dù sao cũng đã có một phen kinh nghiệm, hơn nữa có đủ bạc, chế tạo ra nó một lần nữa cũng dễ dàng. Đỗ Lan Đặc đem Luân Thủ Thương dúi vào tay Trương Hiểu Vũ.
Lấy ra tám cái rương hoàng kim từ trong nguyên giới, Trương Hiểu Vũ mở nắp rương ra, lập tức ánh sáng màu vàng tỏa ra, vô cùng bắt mắt: "Đại sư, đếm xem đủ chưa."
Đỗ Lan Đặc chà xát hai tay nói: "Không cần đếm, chỗ này của ta, có thứ gì các ngươi thích thì cứ lấy đi! Tính hết vào trong năm trăm vạn lượng này."
Tam nữ cũng không khách khí, nhặt được thứ tốt nào đều để vào trong vào nguyên giới, nguyên một đám hào hứng dạt dào.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m