Chương 206 : Tầng băng trên sông Xích Viêm
Đỗ Lan Đặc lấy hai cái hộp lớn từ phòng nhỏ bên cạnh ra, đưa cho Trương Hiểu Vũ nói: "Đây là đạn dược của Luân Thủ Thương, có tổng cộng hai ngàn khỏa, dùng tiết kiệm một chút."
Trương Hiểu Vũ mở một cái hộp ra, trong đó bày chỉnh tề từng viên đạn dài, tất cả đều có màu đen. So với đạn ở thế giới trước của Trương Hiểu Vũ cũng không khác nhiều lắm, bất quá phía trước là tròn, đằng sau cũng thô ráp hơn.
"Chúng ta xin cáo từ!" Đã trì hoãn không ít thời gian rồi, Trương Hiểu Vũ nói với ba nữ nhân còn đang lựa chọn.
Nhìn qua bốn người trở lại thuyền, trong nội tâm Đỗ Lan Đặc đặc biệt hưng phấn, không thể chờ đợi được muốn đi mua sắm tài liệu, lần này hắn cũng nhờ vận khí. Nếu như không phải vì trên người không có đồng nào, bất đắc dĩ mang nghiên cứu của mấy năm nay ra bán đi, để mua sắm tài liệu tiếp tục nghiên cứu thì sẽ không kiếm được một số tiền lớn như vậy. Số tiền này đủ để hắn thanh thản ổn định nghiên cứu trong mười năm.
Trên boong thuyền, Trương Hiểu Vũ nạp sáu viên đạn vào Luân Thủ Thương, hướng về khối băng tương đương với hộ thể nguyên lực của Đại Võ Sư đỉnh phong.
Phanh một tiếng, trên khối băng lưu lại vết đạn rõ ràng, chỗ biên giới hiện lên vết nứt hình mạng nhện.
Phanh, phanh, phanh!
Liên tiếp bắn bốn phát, khối băng đã bị phá vỡ.
"Uy lực tương đương với một kích toàn lực của Đại Võ Sư cấp một, uy lực so với súng kíp nhỏ hơn không ít, bất quá lại linh hoạt hơn rất nhiều, hơn nữa có thể bắn liên tiếp sáu phát, nếu như sản xuất với số lượng lớn thì tuyệt đối có thể thay thế địa vị của súng kíp." Trương Hiểu Vũ vô cùng yêu thích khẩu súng ngắn này.
Vũ Hạo nhìn thấy khẩu súng ngắn khéo léo trong tay Trương Hiểu Vũ, sách sách lấy làm kỳ lạ nói: "Đây là súng kíp gì, nhỏ như vậy, bất quá tác dụng so với súng kíp thường tốt hơn rất nhiều."
Trương Hiểu Vũ giới thiệu: "Đây là Luân Thủ Thương, có thể trang bị sáu viên đạn."
"So với khẩu súng này của ta còn nhiều hơn ba viên." Vũ Hạo lấy từ trong nguyên giới ra một thanh hỏa thương dài đến một mét tám, lắp vào ba viên đạn, sau đó nhắm vào phi hành hoang thú loại nhỏ cách sáu bảy trăm mét.
Phanh một tiếng, phi hành hoang thú kêu lên một tiếng rồi rớt xuống.
Súng ngắm? Trương Hiểu Vũ nhìn thấy bên trên nó có một cái ống sắt, bên trong là một vòng thủy tinh, trên thủy tinh có khắc tâm nhắm và vạch chia độ.
Vũ Hạo tinh tế vuốt ve súng kíp dài, nói: "Đây là tác phẩm của đại sư cấp một Ngả Mạc Nhĩ, uy lực tương đương với một kích toàn lực của Võ Vương cấp một."
Thiên Công Tộc, xảo đoạt thiên công, Trương Hiểu Vũ đối với chủng tộc này vô cùng kính nể, có thể do bọn họ làm cho mình cảm nhận được thời đại khoa học kỹ thuật quen thuộc.
Xuyên qua khu vực thành thị náo nhiệt, mọi người theo đường sông đi tới bên cạnh một mảnh bình nguyên lớn.
Vũ Hạo mỉm cười nói: "Ngươi biết ai ở nơi này không?"
Trương Hiểu Vũ phóng nhãn nhìn lại, bên trên bình nguyên không có người ở, chỉ ngẫu nhiên mới có thương đội đi qua nơi này, lúc khác cả một bóng người cũng không có.
Không đúng, phía bờ bên phải rất xa có một căn nhà, một nửa căn nhà lòi ra ngoài mé sông, phía dưới là mấy cây cọc gỗ chống đỡ.
"Là ai?" Trương Hiểu Vũ hỏi.
"Băng Tông Tất Nhàn!"
Băng Tông Tất Nhàn lại ở trong căn nhà đơn sơ này, Trương Hiểu Vũ có chút khó tin.
Vũ Hạo kính nể nói: "Đây cũng là chỗ hắn làm cho ta kính nể, mặc dù tu vi số một số hai, nhưng cuộc sống vẫn đơn giản như cũ, hắn cũng không quan tâm tới quyền thế, chỉ một lòng muốn cảm ngộ tự nhiên, tiến vào đại đạo."
"Khó trách có thể tiến vào Khuy Đạo hậu kỳ, chỉ sợ cách ngộ đạo cũng không xa." Trương Hiểu Vũ mang theo kính ý nói.
"Vũ Hoàng, mặt sông phía trước đã bị đóng băng." Nhân loại gọi là hoàng đế, Dực Nhân Tộc thì gọi Vũ Hoàng, một vị Dực Nhân quỳ một chân xuống đất nói.
Vũ Hạo cười khổ nói: "Tất Nhàn tiền bối mỗi ngày đều ở trên sông Xích Viêm tu luyện, trên mặt sông phạm vi trăm dặm là một khối băng cực lớn hắn lưu lại, làm cho thuyền bè qua lại khổ không thể tả, ha ha."
"Chúng ta đi đường vòng!" Vũ Hạo phất phất tay bảo, đối mặt với khối băng liên miên hơn trăm dặm này, hắn cũng không có biện pháp gì.
Trương Hiểu Vũ nói: "Ta tới thử xem!"
Vũ Hạo nói: "Khối băng này rất dày, chỉ sợ cả Tất Nhàn tiền bối cũng không có cách nào đả thông nơi này trong thời gian ngắn."
"Không có việc gì, hẳn là có thể." Trương Hiểu Vũ lách mình nhảy lên phía trên tầng băng.
Đi tới phía trước chừng vài dặm, Trương Hiểu Vũ dừng bước lại, kình đạo toàn thân hội tụ ở phía trên nắm tay phải, nặng nề đập xuống dưới.
"Hùng Vương Quyền!"
Ầm ầm, vết rách to lớn lấy Trương Hiểu Vũ làm trung tâm hướng lan ra về bốn phương tám hướng, chợt điên cuồng phá vỡ một mảng băng lớn, mấy khối băng nhỏ bị đánh vỡ bay tán loạn, tạo thành mưa đá khủng bố.
Đồng tử Vũ Hạo co rụt lại, hắn có thể cảm nhận được lực lượng trong một quyền kia, tuyệt đối không thể tưởng tượng được, trên thân thể như vậy lại chứa đựng lực lượng to lớn như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Mỗi một quyền của Trương Hiểu Vũ đều có thể khai thông mười dặm, quyền thứ mười đánh xong, cũng mở ra một con đường đi xuyên qua khối băng to lớn.
Vũ Hạo quay đầu lại lớn tiếng nói: "Lái thuyền."
Chờ Trương Hiểu Vũ lên tới boong tàu, Vũ Hạo khen: "Công pháp thân thể ngươi tu luyện quả nhiên lợi hại, không biết có phải một loại trong Thập Đại Chân Thân thượng cổ hay không."
"Tiền bối đã hỏi, ta đây cũng không che giấu, công pháp này của ta tên gọi là Cửu Biến Huyền Công, có chín trọng cảnh giới, không thuộc về thượng cổ Thập Đại Chân Thân." Hai chữ Thần Ma này quá kinh thế hãi tục, không nói vẫn thỏa đáng hơn.
"Cửu Biến Huyền Công, tên rất hay, hẳn là ngươi đã tu luyện tới cảnh giới đệ nhị trọng hoặc là đệ tam trọng." Vũ Hạo phỏng đoán nói.
Trương Hiểu Vũ nói: "Mới đệ nhị trọng." Kỳ thật nhất trọng còn chưa tới.
"Khà khà, so với thượng cổ Thập Đại Chân Thân không chút thua kém, hơn nữa cảnh giới phân ra chín trọng, cả Thất Tinh Bảo Thể trong Thập Đại Chân Thân cũng chỉ có chín trọng."
"Vậy Hổ Sát Chân Thân Đầu Đà Lão Tổ tu luyện xếp thứ mấy trong Thập Đại Chân Thân?" Trương Hiểu Vũ chợt nhớ tới công pháp tu luyện thân thể Đầu của Đà Lão Tổ.
Vũ Hạo bĩu môi nói: " Trong Thập Đại Chân Thân mặc dù ta chỉ tinh tường ba bốn loại, bất quá Hổ Sát Chân Thân này nhiều nhất có thể xếp đến thứ tám đã là khó lường, hơn nữa chỉ phân ba cảnh giới, mặc dù mỗi một trọng đều mạnh hơn vài lần."
Trương Hiểu Vũ không biết Thất Tinh Bảo Thể mạnh như thế nào, nhưng là Thần Ma Cửu Biến của mình khẳng định mạnh hơn nó. Hắn đã nhìn thấy người nọ trong đầu vận chuyển Thần Ma Cửu Biến, trở thành ma thần cao vạn mét, ngay cả thiên cũng có thể đánh vỡ.
"Đúng rồi, tiền bối, đã đi qua nơi này, sao ta không nhìn thấy Tất tiền bối."
Vũ Hạo nói: "Chỉ có buổi tối và buổi sáng hắn mới sống ở chỗ này, đến buổi chiều hắn sẽ đi tuyết sơn trong Tây Vực tu hành."
Băng Tông Tất Nhàn này thật đúng là bán mạng, cả đời đều tập trung vào tu luyện, mặc dù Trương Hiểu Vũ thập phần si mê tu luyện, nhưng để cho hắn buông tha cuộc sống là không thể nào. Huống chi tu luyện thật sự phải đoạn tuyệt tất cả cái khác sao? Đáp án là không phải, con đường mỗi người đi đều không giống nhau, có một số người trong sinh hoạt bình thường cũng có thể lĩnh ngộ được đại đạo.
"Nếu hắn gặp được ngươi thì nói không chừng có hứng thú so chiêu với ngươi một chút, dù sao hai người đều tu luyện băng nguyên lực." Vũ Hạo cười nói.
Trương Hiểu Vũ lắc lắc đầu nói: "Tạm thời còn không phải đối thủ Tất tiền bối." Lúc hắn đánh nát thông đạo phát hiện ra, độ dày của tầng băng đạt tới sáu mươi mét. Mà hắn nhiều nhất chỉ có thể đóng băng được bốn mươi mét. Có thể thấy được cảnh giới của hai người chênh lệch một bậc. Khoảng cách như vậy không thể đền bù đơn giản được.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m