Chương 73: Ghi điểm
Không thể không công nhận rằng Lily là một đứa trẻ thiên tài. Em ấy căn bản không cần đến một mục đích rõ ràng khi cầm thanh kiếm trên tay, thế nhưng bằng cách nào đó những thanh kiếm lại yêu quý em ấy đến kì lạ. Kết quả là chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, em ấy đã nắm vững trong tay hầu hết các kiến thức cơ bản của kiếm đạo... Một điều mà những đứa trẻ bình thường có khi phải mất một thậm chí là vài tháng mới có thể làm được.
Kể cả Himiko, bản thân cô ấy cũng phải mất một đến hai ngày khổ luyện mới làm được cơ đấy! Con bé Lily này đúng là cheater ngoài đời thật mà!
"Thôi được rồi, hôm nay chỉ cần được như vậy là đủ rồi em ạ. Nhìn xem váy áo của em đã ướt như thế nào rồi kìa, anh Nam yêu dấu của em sẽ mắng em đấy"
"Ehehe... Em tin là anh ấy sẽ không mắng em đâu" Lily cười hì hì.
Himiko khẽ thở dài.
Cô ấy xém quên mất là thằng cha đó mắc chứng siscon nặng, cứ hễ mở miệng ra không phải Lily thì cũng là cô em gái nghịch ngợm đang chờ ở nhà. Ngày nào cũng vậy, cô ấy nghe mãi cũng muốn phát chán đến nơi rồi.
Kệ đi.
Quay trở vào nhà, Himiko đột nhiên cảm thấy nhà mình hôm nay có hơi trống vắng. Để ý kĩ một chút, hình như đến giờ Trần Hoài Nam vẫn chưa chịu ra khỏi phòng, kể cả khi mặt trời ngoài kia đã dâng cao, cậu ta vẫn chưa chịu ngồi dậy nấu cơm.
Dần nhớ lại cái hắt xì lừ đừ của cậu ta tối hôm qua, Himiko như đã biết được chân tướng của sự việc. Cô ấy dẫn Lily chạy vội lên phòng Trần Hoài Nam mở cửa một cách tự tiện, và rồi cả hai liền nhìn thấy cậu ta đang nằm bất động trên sàn với từng ngụm thở dốc và gương mặt đỏ bừng.
"Anh Nam! Anh đừng chết mà!"
Lily bị doạ suýt khóc, tay chân luống cuống chạy nhanh tới đỡ Trần Hoài Nam dậy ôm chặt vào người. Thông qua tiếp xúc da thịt, cô ấy phát hiện cả người cậu ta hiện tại đang nóng hầm hập, da thịt phát đỏ, nhịp thở cũng lên xuống thất thường, và quan trọng nhất là hiện giờ thần trí của cậu ta đang vô cùng mê mang, không biết trời đất ra sao.
"Anh ấy sốt cao quá, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Himiko vỗ vai trấn an Lily, kéo cô bé trở về từ trạng thái hoảng loạn: "Đừng sợ, cậu ấy chị bị cảm lạnh thôi! Cơ mà... Tình hình đang có hơi nghiêm trọng hơn dự tính, em mau đỡ cậu ta lên giường nghỉ ngơi đi"
"Thật hả chị? Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
"Chỉ cần ăn no, uống thuốc đầy đủ là khỏi" Himiko vừa nói, vừa nhìn xuống dưới nhà với vẻ mặt không mấy lạc quan: "Nhưng vấn đề là chị lại không biết nấu ăn, còn thuốc thang dự trữ thì cũng đã hết nhẵn từ đời nào rồi. Chết thật... Sao cậu ta lại bất cẩn như vậy chứ?"
"Lily, em ở nhà chăm sóc cậu ta có được không? Em nấu ăn giỏi hơn chị, ít nhiều cũng có thể giúp cậu ấy có một chút dinh dưỡng trong người" Himiko quyết định thật nhanh: "Chị sẽ ra ngoài mua thuốc, sẵn tiện chuẩn bị thêm chút đồ cho cậu ấy bồi bổ. Yên tâm, chỉ trong vòng mười lăm phút chị sẽ trở về thôi"
"Vâng, nhanh lên nha chị"
Himiko gật đầu, vội thay bộ quần áo rồi đẩy cửa chạy vụt đi.
"Dinh dưỡng... Nấu ăn... Không ổn rồi, nói thì nói thế chứ mình biết nấu gì bây giờ? Anh ấy đang bị bệnh, làm sao mình biết được anh ấy nên ăn gì chứ?"
Himiko vừa mới rời đi chưa được bao lâu thì Lily lại lâm vào trạng thái hoảng loạn.
"Phải rồi! Internet!"
Lily nhanh tay chộp lấy chiếc máy tính bảng được Trần Hoài Nam mua cho, search thật nhanh rồi chạy thẳng xuống bếp chuẩn bị thức ăn: "Cháo hành, món này trông khá là đơn giản nhỉ? Mình tin là mình sẽ làm được!"
...
...
Không lâu sau.
Lily, với trái tim đang nhảy rộn trong lồng ngực đã vội vàng bưng bát cháo nóng hổi vào tận trong phòng Trần Hoài Nam. Cậu ta hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh táo, thậm chí tình hình còn đang có phần tệ đi. Nhìn bộ quần áo đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, Lily lại nghĩ ngay tới việc lau mồ hôi và giúp cậu ta thay một bộ đồ khác thông thoáng hơn.
Xấu hổ...
Nhưng cứu người quan trọng hơn!
"Xin hãy tha thứ cho sự tự tiện của em"
Lily chắp tay thành khẩn trước Trần Hoài Nam rồi dùng khăn lau mồ hôi. Sau đó, cô bé tự mình mở tủ quần áo, chọn đại một bộ mà cô bé cho là thông thoáng rồi lại đỡ cậu ta ngồi dậy, nắn nót lột từ chiếc áo đến quần dài, chỉ còn lại cộc một chiếc quần cộc bó sát làm cho cô gái nhỏ phải ngượng chín mặt.
"Không được nghĩ bậy! Lily!"
Và rồi bằng cách nào đó, cô bé đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, không có gì gọi là "ngoài ý muốn" xảy ra.
"Giờ thì cháo đã nguội bớt rồi, mình nên cho anh ấy ăn nhỉ..."
"Etou..."
"Bằng cách nào cơ?"
Anh ấy vẫn đang bất tỉnh mà, đâu thể tự động há miệng để cô ấy đút cháo cho được? Chẳng lẽ phải bóp họng anh ấy cho khoang miệng mở rộng ra? Nhưng làm vậy thì thô bạo quá... Lily không muốn.
"Vẫn còn một cách... Mặc dù cách này không được hay cho lắm"
Nhưng Lily muốn thử!
Nghĩ là làm, Lily liền múc một ít cháo cho vào miệng của chính mình, nhai cho thật nhuyễn ra rồi trèo lên giường Trần Hoài Nam, bắt đầu thực hiện giải pháp đút cháo "trực tiếp" không thông qua bất kì phương thức "thô bạo" nào.
Nhưng rồi cô ấy cũng nhanh chóng nhận ra là việc này khó làm hơn cô ấy nghĩ.
"Gần quá... Hơi thở của anh đấy đang va chạm với mình... Xấu hổ quá"
Nghĩ đến đây, dũng khí của Lily lập tức tụt thẳng về 0. Tuy nhiên khi nhớ lại dáng vẻ khổ sở của cậu ta khi nằm bất động trên sàn nhà, cô ấy lại có thêm động lực... Bất quá vẫn là chưa đủ để cô ấy làm liều.
"Ưm..."
"Ưm..."
Vẫn không được!
"Lily... Em đang làm cái quái gì vậy?"
Giữa lúc cô gái nhỏ đang không biết phải làm sao thì Trần Hoài Nam đã tỉnh dậy, nhìn Lily đang chu môi về phía mình với vẻ mặt cổ quái.
"Ưm... Ưm... Ực~"
"?"
"Em... Muốn đút cháo cho anh... Chỉ như vậy thôi ạ!"
"..., Anh hiểu rồi... Mau đi xuống đi, khó thở chết đi được"
Lily phát hoảng, nhanh chóng nhảy xuống giường rồi quay mặt đi, không còn một chút dũng khí nào để đối diện với Trần Hoài Nam đang mang bệnh trong người.
"Anh đoán là Himiko đã giúp anh thay đồ rồi chạy đi mua thuốc nhỉ? Còn em thì phụ trách việc chăm sóc cho anh trong khoảng thời gian cô ấy vắng mặt... Ha ha, hai người chu đáo thật đó"
Suy đoán của Trần Hoài Nam có phần chính xác, cũng có phần không đúng. Tuy nhiên, Lily sẽ không dại gì mà chỉ ra cậu ta đã sai ở chỗ nào.
"Lily, trước khi ăn... Anh muốn nhắc nhở em một chuyện" Trần Hoài Nam lại nói: "Nụ hôn đầu của một cô gái quan trọng lắm đó em ạ... Nên là đừng có tùy tiện trao đi một cách dễ dàng như thế. Cũng may là vừa nãy anh tỉnh lại kịp thời, bằng không thì cả đời này anh sẽ phải gánh thứ trách nhiệm đó đến gãy lưng mất"
"Em đâu có bắt anh chịu trách nhiệm..."
"Nhưng anh thì lại bắt buộc mình phải chịu trách nhiệm. Đó chính là nguyên tắc sống của anh"
Trần Hoài Nam thở dài một cách yếu ớt rồi lại nói: "Tóm lại, cảm ơn em vì đã coi trọng anh đến vậy. Bát cháo này anh sẽ tự ăn, em mau ra ngoài đi kẻo bị lây bệnh"
Lily như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô bé chỉ lẳng lặng nhìn Trần Hoài Nam ăn cháo được một thoáng chốc rồi lặng lẽ bỏ ra ngoài, đóng cửa và tựa lưng vào tường một cách vô lực: "Chị Himiko..."
"Có lẽ... Em đã hiểu được cảm giác của chị bấy lâu nay rồi đó... Thật đáng thất vọng"
Không lâu sau đó, Himiko trở về. Mặc dù ban đầu cô ấy đã nói chỉ khoảng mười lăm phút nhưng thực tế thì chuyến ra ngoài lần này đã tiêu tốn hơn nửa tiếng đồng hồ. Cơ mà cũng may là cô ấy đã mua được những gì mình muốn, không có gặp phải bao nhiêu trắc trở trong cái mùa bệnh này.
Vừa mới trở về, Himiko đã vội vàng tìm ngay lên phòng Trần Hoài Nam với đống thuốc trong tay. Tuy là thần trí vẫn còn đang khá mê mang, thế nhưng cậu ta vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra Himiko đang mang thuốc đến cho mình.
Thế là cậu ta ngồi dậy, ho sặc sụa vài tiếng rồi cười nói: "Làm phiền cậu rồi"
Là một thiếu nữ nhạy cảm, Himiko chỉ cần thoáng liếc qua một cái liền đã nhận ra điểm bất thường ở Trần Hoài Nam. Cơ mà cô ấy cũng không có ý định nhiều chuyện, chỉ từ tốn nói ra: "Đã ăn rồi có đúng không? Vậy thì mau uống thuốc đi. Uống xong cứ việc đi ngủ cho mau khoẻ, việc nhà hôm nay cứ yên tâm mà giao cho tôi"
"Có ổn không đấy?" Trần Hoài Nam yếu ớt cười cười tựa như đang trêu chọc.
"Lắm chuyện! Cậu đang yếu lắm đấy, mau uống thuốc đi cho tôi nhờ!"
"Cảm ơn..."
Sau khi Trần Hoài Nam ăn uống xong xuôi, Himiko liền dọn hết tất cả rồi ra khỏi phòng với một lời nhắc nhở: "Có cần gì nhớ gọi một tiếng, tôi sẽ lên ngay"
Không đợi cậu ta kịp trả lời, Himiko đã đóng sập cửa lại tựa như đang không được bình tĩnh cho lắm.
Vì sao ư?
Vì cô ấy vừa nhận ra là mình vẫn chưa kịp đi tắm kể từ sau buổi tập luyện, đâm ra cơ thể đang bốc mùi chua, thật đáng xấu hổ. Cô ấy sợ mình sẽ bị trừ điểm trong mắt Trần Hoài Nam nên mới phải vội vàng cuốn gói như vậy đấy... Thương thay cho trái tim của một thiếu nữ.
Xuống đến nhà dưới, lúc này cô ấy mới để ý thấy Lily đang ngồi ũ rũ. Như biết được chuyện gì đã xảy ra trong thời gian mình vắng mặt, Himiko nói: "Em to gan thật đó"
Chỉ trong thoáng chốc, mặt mũi Lily biến đỏ bừng lên, chỉ dám vùi mặt vào đùi mà chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Himiko.
Himiko cũng không nói gì thêm, chỉ cất một tiếng cười nhạt rồi đi thẳng vào nhà tắm với ý định rửa sạch cỗ mùi chua tồn tại trên cơ thể mình.
Đợi đến khi Himiko ra ngoài, Lily bé nhỏ dường như cũng đã lấy lại được một chút sự bình tĩnh. Bằng chất giọng yếu ớt đáng thương của mình, cô bé nói: "Chị ơi... Em đã không còn trong sạch nữa rồi"
Bang~
"Đau quá!"
Bị Himiko cốc đầu, Lily đau điếng nằm lăn lóc ra trên ghế sofa với vẻ mặt khốn khổ. Đoạn, Himiko đáp lại: "Đừng có nói chuyện theo kiểu dễ gây hiểu lầm như vậy, người khác mà nghe được là cậu ta phải ngồi tù đến mọt gông đấy"
"Thế, em đã nhìn thấy gì rồi?" Himiko tiếp tục thẩm vấn.
"..., Em..." Lily ôm mặt, ấp úng nói ra: "Gần như tất cả... Chỉ ngoại trừ chiếc quần đùi đang cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm còn sót lại của anh ấy... Em đoán vậy"
"Chỉ thế thôi á?"
"Vâng... Mà sao chị lại tỏ ra thất vọng thế? Em không hiểu..."
Himiko cười nhạt.
Lily... Tuy có thể nói là vừa rồi em ấy đã rất to gan nhưng suy cho cùng thì tâm tính của em ấy vẫn vô cùng đơn thuần. Chỉ mới nhìn thấy chiếc quần ngắn thôi mà em ấy đã xấu hổ đến vậy rồi... Thử hỏi khi đụng đến hàng phòng vệ cuối cùng, em ấy sẽ lộ ra thứ biểu cảm thú vị gì đây?
"Nếu chị là em, chị phải lột cho bằng sạch"
"!?"
"Đùa thôi"
Lily biết mình bị Himiko trêu đùa, hai bên má bỗng chốc lại càng đỏ hơn.
"Nói trở lại, chị không biết ở thế giới cũ của em thuần phong mỹ tục nó cụ thể là như thế nào... Nhưng ở thế giới này, việc con gái nhìn thấy một đứa con trai mặc quần cộc thật ra cũng không nguy hiểm đến vậy. Miễn là không phải quần lót, mọi chuyện đều có thể thương lượng"
"Vậy là anh ấy có thể ngắm em mặc quần cộc sao?"
"Trên lí thuyết là có thể... Nhưng chị cảm thấy cậu ta vẫn sẽ phải ngồi tù nếu như em không chịu ăn mặc cho đầy đủ" Himiko dở khóc dở cười: "Cơ bản mà nói thì việc một đứa con trai khoe thân là chuyện khá là bình thường, miễn sao không khoe luôn cả "hung khí" là được. Tuy nhiên, là con gái thì phải biết tế nhị một chút, không thể muốn khoe là khoe, nhất là khi em đứng trước mặt bọn con trai"
"Ồ... Nhưng ở nhà chị vẫn hay khoe thân cho anh ấy xem mà?"
"Cái đó... Không tính. Chị vẫn che chỗ mình cần che đấy thôi. Chị không có vi phạm thuần phong mỹ tục, nói tóm lại là không có gây phản cảm, em hiểu chứ?"
"Em không hiểu"
Himiko: "..."
Không hiểu thì tốt.
Càng cố bao biện, Himiko lại càng có cảm giác giống như mình đang dạy hư Lily.
"Tóm lại, đợi khi nào lớn lên, biết yêu rồi thì em tự khắc sẽ hiểu thôi"
Chốt lại một câu như vậy cho an toàn.
Himiko thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kể cả Himiko, bản thân cô ấy cũng phải mất một đến hai ngày khổ luyện mới làm được cơ đấy! Con bé Lily này đúng là cheater ngoài đời thật mà!
"Thôi được rồi, hôm nay chỉ cần được như vậy là đủ rồi em ạ. Nhìn xem váy áo của em đã ướt như thế nào rồi kìa, anh Nam yêu dấu của em sẽ mắng em đấy"
"Ehehe... Em tin là anh ấy sẽ không mắng em đâu" Lily cười hì hì.
Himiko khẽ thở dài.
Cô ấy xém quên mất là thằng cha đó mắc chứng siscon nặng, cứ hễ mở miệng ra không phải Lily thì cũng là cô em gái nghịch ngợm đang chờ ở nhà. Ngày nào cũng vậy, cô ấy nghe mãi cũng muốn phát chán đến nơi rồi.
Kệ đi.
Quay trở vào nhà, Himiko đột nhiên cảm thấy nhà mình hôm nay có hơi trống vắng. Để ý kĩ một chút, hình như đến giờ Trần Hoài Nam vẫn chưa chịu ra khỏi phòng, kể cả khi mặt trời ngoài kia đã dâng cao, cậu ta vẫn chưa chịu ngồi dậy nấu cơm.
Dần nhớ lại cái hắt xì lừ đừ của cậu ta tối hôm qua, Himiko như đã biết được chân tướng của sự việc. Cô ấy dẫn Lily chạy vội lên phòng Trần Hoài Nam mở cửa một cách tự tiện, và rồi cả hai liền nhìn thấy cậu ta đang nằm bất động trên sàn với từng ngụm thở dốc và gương mặt đỏ bừng.
"Anh Nam! Anh đừng chết mà!"
Lily bị doạ suýt khóc, tay chân luống cuống chạy nhanh tới đỡ Trần Hoài Nam dậy ôm chặt vào người. Thông qua tiếp xúc da thịt, cô ấy phát hiện cả người cậu ta hiện tại đang nóng hầm hập, da thịt phát đỏ, nhịp thở cũng lên xuống thất thường, và quan trọng nhất là hiện giờ thần trí của cậu ta đang vô cùng mê mang, không biết trời đất ra sao.
"Anh ấy sốt cao quá, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Himiko vỗ vai trấn an Lily, kéo cô bé trở về từ trạng thái hoảng loạn: "Đừng sợ, cậu ấy chị bị cảm lạnh thôi! Cơ mà... Tình hình đang có hơi nghiêm trọng hơn dự tính, em mau đỡ cậu ta lên giường nghỉ ngơi đi"
"Thật hả chị? Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
"Chỉ cần ăn no, uống thuốc đầy đủ là khỏi" Himiko vừa nói, vừa nhìn xuống dưới nhà với vẻ mặt không mấy lạc quan: "Nhưng vấn đề là chị lại không biết nấu ăn, còn thuốc thang dự trữ thì cũng đã hết nhẵn từ đời nào rồi. Chết thật... Sao cậu ta lại bất cẩn như vậy chứ?"
"Lily, em ở nhà chăm sóc cậu ta có được không? Em nấu ăn giỏi hơn chị, ít nhiều cũng có thể giúp cậu ấy có một chút dinh dưỡng trong người" Himiko quyết định thật nhanh: "Chị sẽ ra ngoài mua thuốc, sẵn tiện chuẩn bị thêm chút đồ cho cậu ấy bồi bổ. Yên tâm, chỉ trong vòng mười lăm phút chị sẽ trở về thôi"
"Vâng, nhanh lên nha chị"
Himiko gật đầu, vội thay bộ quần áo rồi đẩy cửa chạy vụt đi.
"Dinh dưỡng... Nấu ăn... Không ổn rồi, nói thì nói thế chứ mình biết nấu gì bây giờ? Anh ấy đang bị bệnh, làm sao mình biết được anh ấy nên ăn gì chứ?"
Himiko vừa mới rời đi chưa được bao lâu thì Lily lại lâm vào trạng thái hoảng loạn.
"Phải rồi! Internet!"
Lily nhanh tay chộp lấy chiếc máy tính bảng được Trần Hoài Nam mua cho, search thật nhanh rồi chạy thẳng xuống bếp chuẩn bị thức ăn: "Cháo hành, món này trông khá là đơn giản nhỉ? Mình tin là mình sẽ làm được!"
...
...
Không lâu sau.
Lily, với trái tim đang nhảy rộn trong lồng ngực đã vội vàng bưng bát cháo nóng hổi vào tận trong phòng Trần Hoài Nam. Cậu ta hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh táo, thậm chí tình hình còn đang có phần tệ đi. Nhìn bộ quần áo đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, Lily lại nghĩ ngay tới việc lau mồ hôi và giúp cậu ta thay một bộ đồ khác thông thoáng hơn.
Xấu hổ...
Nhưng cứu người quan trọng hơn!
"Xin hãy tha thứ cho sự tự tiện của em"
Lily chắp tay thành khẩn trước Trần Hoài Nam rồi dùng khăn lau mồ hôi. Sau đó, cô bé tự mình mở tủ quần áo, chọn đại một bộ mà cô bé cho là thông thoáng rồi lại đỡ cậu ta ngồi dậy, nắn nót lột từ chiếc áo đến quần dài, chỉ còn lại cộc một chiếc quần cộc bó sát làm cho cô gái nhỏ phải ngượng chín mặt.
"Không được nghĩ bậy! Lily!"
Và rồi bằng cách nào đó, cô bé đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, không có gì gọi là "ngoài ý muốn" xảy ra.
"Giờ thì cháo đã nguội bớt rồi, mình nên cho anh ấy ăn nhỉ..."
"Etou..."
"Bằng cách nào cơ?"
Anh ấy vẫn đang bất tỉnh mà, đâu thể tự động há miệng để cô ấy đút cháo cho được? Chẳng lẽ phải bóp họng anh ấy cho khoang miệng mở rộng ra? Nhưng làm vậy thì thô bạo quá... Lily không muốn.
"Vẫn còn một cách... Mặc dù cách này không được hay cho lắm"
Nhưng Lily muốn thử!
Nghĩ là làm, Lily liền múc một ít cháo cho vào miệng của chính mình, nhai cho thật nhuyễn ra rồi trèo lên giường Trần Hoài Nam, bắt đầu thực hiện giải pháp đút cháo "trực tiếp" không thông qua bất kì phương thức "thô bạo" nào.
Nhưng rồi cô ấy cũng nhanh chóng nhận ra là việc này khó làm hơn cô ấy nghĩ.
"Gần quá... Hơi thở của anh đấy đang va chạm với mình... Xấu hổ quá"
Nghĩ đến đây, dũng khí của Lily lập tức tụt thẳng về 0. Tuy nhiên khi nhớ lại dáng vẻ khổ sở của cậu ta khi nằm bất động trên sàn nhà, cô ấy lại có thêm động lực... Bất quá vẫn là chưa đủ để cô ấy làm liều.
"Ưm..."
"Ưm..."
Vẫn không được!
"Lily... Em đang làm cái quái gì vậy?"
Giữa lúc cô gái nhỏ đang không biết phải làm sao thì Trần Hoài Nam đã tỉnh dậy, nhìn Lily đang chu môi về phía mình với vẻ mặt cổ quái.
"Ưm... Ưm... Ực~"
"?"
"Em... Muốn đút cháo cho anh... Chỉ như vậy thôi ạ!"
"..., Anh hiểu rồi... Mau đi xuống đi, khó thở chết đi được"
Lily phát hoảng, nhanh chóng nhảy xuống giường rồi quay mặt đi, không còn một chút dũng khí nào để đối diện với Trần Hoài Nam đang mang bệnh trong người.
"Anh đoán là Himiko đã giúp anh thay đồ rồi chạy đi mua thuốc nhỉ? Còn em thì phụ trách việc chăm sóc cho anh trong khoảng thời gian cô ấy vắng mặt... Ha ha, hai người chu đáo thật đó"
Suy đoán của Trần Hoài Nam có phần chính xác, cũng có phần không đúng. Tuy nhiên, Lily sẽ không dại gì mà chỉ ra cậu ta đã sai ở chỗ nào.
"Lily, trước khi ăn... Anh muốn nhắc nhở em một chuyện" Trần Hoài Nam lại nói: "Nụ hôn đầu của một cô gái quan trọng lắm đó em ạ... Nên là đừng có tùy tiện trao đi một cách dễ dàng như thế. Cũng may là vừa nãy anh tỉnh lại kịp thời, bằng không thì cả đời này anh sẽ phải gánh thứ trách nhiệm đó đến gãy lưng mất"
"Em đâu có bắt anh chịu trách nhiệm..."
"Nhưng anh thì lại bắt buộc mình phải chịu trách nhiệm. Đó chính là nguyên tắc sống của anh"
Trần Hoài Nam thở dài một cách yếu ớt rồi lại nói: "Tóm lại, cảm ơn em vì đã coi trọng anh đến vậy. Bát cháo này anh sẽ tự ăn, em mau ra ngoài đi kẻo bị lây bệnh"
Lily như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô bé chỉ lẳng lặng nhìn Trần Hoài Nam ăn cháo được một thoáng chốc rồi lặng lẽ bỏ ra ngoài, đóng cửa và tựa lưng vào tường một cách vô lực: "Chị Himiko..."
"Có lẽ... Em đã hiểu được cảm giác của chị bấy lâu nay rồi đó... Thật đáng thất vọng"
Không lâu sau đó, Himiko trở về. Mặc dù ban đầu cô ấy đã nói chỉ khoảng mười lăm phút nhưng thực tế thì chuyến ra ngoài lần này đã tiêu tốn hơn nửa tiếng đồng hồ. Cơ mà cũng may là cô ấy đã mua được những gì mình muốn, không có gặp phải bao nhiêu trắc trở trong cái mùa bệnh này.
Vừa mới trở về, Himiko đã vội vàng tìm ngay lên phòng Trần Hoài Nam với đống thuốc trong tay. Tuy là thần trí vẫn còn đang khá mê mang, thế nhưng cậu ta vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra Himiko đang mang thuốc đến cho mình.
Thế là cậu ta ngồi dậy, ho sặc sụa vài tiếng rồi cười nói: "Làm phiền cậu rồi"
Là một thiếu nữ nhạy cảm, Himiko chỉ cần thoáng liếc qua một cái liền đã nhận ra điểm bất thường ở Trần Hoài Nam. Cơ mà cô ấy cũng không có ý định nhiều chuyện, chỉ từ tốn nói ra: "Đã ăn rồi có đúng không? Vậy thì mau uống thuốc đi. Uống xong cứ việc đi ngủ cho mau khoẻ, việc nhà hôm nay cứ yên tâm mà giao cho tôi"
"Có ổn không đấy?" Trần Hoài Nam yếu ớt cười cười tựa như đang trêu chọc.
"Lắm chuyện! Cậu đang yếu lắm đấy, mau uống thuốc đi cho tôi nhờ!"
"Cảm ơn..."
Sau khi Trần Hoài Nam ăn uống xong xuôi, Himiko liền dọn hết tất cả rồi ra khỏi phòng với một lời nhắc nhở: "Có cần gì nhớ gọi một tiếng, tôi sẽ lên ngay"
Không đợi cậu ta kịp trả lời, Himiko đã đóng sập cửa lại tựa như đang không được bình tĩnh cho lắm.
Vì sao ư?
Vì cô ấy vừa nhận ra là mình vẫn chưa kịp đi tắm kể từ sau buổi tập luyện, đâm ra cơ thể đang bốc mùi chua, thật đáng xấu hổ. Cô ấy sợ mình sẽ bị trừ điểm trong mắt Trần Hoài Nam nên mới phải vội vàng cuốn gói như vậy đấy... Thương thay cho trái tim của một thiếu nữ.
Xuống đến nhà dưới, lúc này cô ấy mới để ý thấy Lily đang ngồi ũ rũ. Như biết được chuyện gì đã xảy ra trong thời gian mình vắng mặt, Himiko nói: "Em to gan thật đó"
Chỉ trong thoáng chốc, mặt mũi Lily biến đỏ bừng lên, chỉ dám vùi mặt vào đùi mà chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Himiko.
Himiko cũng không nói gì thêm, chỉ cất một tiếng cười nhạt rồi đi thẳng vào nhà tắm với ý định rửa sạch cỗ mùi chua tồn tại trên cơ thể mình.
Đợi đến khi Himiko ra ngoài, Lily bé nhỏ dường như cũng đã lấy lại được một chút sự bình tĩnh. Bằng chất giọng yếu ớt đáng thương của mình, cô bé nói: "Chị ơi... Em đã không còn trong sạch nữa rồi"
Bang~
"Đau quá!"
Bị Himiko cốc đầu, Lily đau điếng nằm lăn lóc ra trên ghế sofa với vẻ mặt khốn khổ. Đoạn, Himiko đáp lại: "Đừng có nói chuyện theo kiểu dễ gây hiểu lầm như vậy, người khác mà nghe được là cậu ta phải ngồi tù đến mọt gông đấy"
"Thế, em đã nhìn thấy gì rồi?" Himiko tiếp tục thẩm vấn.
"..., Em..." Lily ôm mặt, ấp úng nói ra: "Gần như tất cả... Chỉ ngoại trừ chiếc quần đùi đang cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm còn sót lại của anh ấy... Em đoán vậy"
"Chỉ thế thôi á?"
"Vâng... Mà sao chị lại tỏ ra thất vọng thế? Em không hiểu..."
Himiko cười nhạt.
Lily... Tuy có thể nói là vừa rồi em ấy đã rất to gan nhưng suy cho cùng thì tâm tính của em ấy vẫn vô cùng đơn thuần. Chỉ mới nhìn thấy chiếc quần ngắn thôi mà em ấy đã xấu hổ đến vậy rồi... Thử hỏi khi đụng đến hàng phòng vệ cuối cùng, em ấy sẽ lộ ra thứ biểu cảm thú vị gì đây?
"Nếu chị là em, chị phải lột cho bằng sạch"
"!?"
"Đùa thôi"
Lily biết mình bị Himiko trêu đùa, hai bên má bỗng chốc lại càng đỏ hơn.
"Nói trở lại, chị không biết ở thế giới cũ của em thuần phong mỹ tục nó cụ thể là như thế nào... Nhưng ở thế giới này, việc con gái nhìn thấy một đứa con trai mặc quần cộc thật ra cũng không nguy hiểm đến vậy. Miễn là không phải quần lót, mọi chuyện đều có thể thương lượng"
"Vậy là anh ấy có thể ngắm em mặc quần cộc sao?"
"Trên lí thuyết là có thể... Nhưng chị cảm thấy cậu ta vẫn sẽ phải ngồi tù nếu như em không chịu ăn mặc cho đầy đủ" Himiko dở khóc dở cười: "Cơ bản mà nói thì việc một đứa con trai khoe thân là chuyện khá là bình thường, miễn sao không khoe luôn cả "hung khí" là được. Tuy nhiên, là con gái thì phải biết tế nhị một chút, không thể muốn khoe là khoe, nhất là khi em đứng trước mặt bọn con trai"
"Ồ... Nhưng ở nhà chị vẫn hay khoe thân cho anh ấy xem mà?"
"Cái đó... Không tính. Chị vẫn che chỗ mình cần che đấy thôi. Chị không có vi phạm thuần phong mỹ tục, nói tóm lại là không có gây phản cảm, em hiểu chứ?"
"Em không hiểu"
Himiko: "..."
Không hiểu thì tốt.
Càng cố bao biện, Himiko lại càng có cảm giác giống như mình đang dạy hư Lily.
"Tóm lại, đợi khi nào lớn lên, biết yêu rồi thì em tự khắc sẽ hiểu thôi"
Chốt lại một câu như vậy cho an toàn.
Himiko thầm thở phào nhẹ nhõm.