Chương 74: Cho tương lai của em
Đến khoảng cuối giờ chiều, Trần Hoài Nam từ từ tỉnh lại với cái bụng trống rỗng đang không ngừng đập trống biểu tình. Cơ mà ngoại trừ cái bụng ra, các triệu chứng của căn bệnh dường như đã thuyên giảm đi rất nhiều, hoặc ít nhất là đủ để cậu ấy có thể ngồi dậy kiếm ăn.
Đột nhiên, cậu cảm nhận được lòng bàn tay của mình đang có cảm giác gì đó thật ấm áp. Hoá ra Lily từ lúc nào đã chui vào phòng nằm ngủ ngay bên cạnh giường cậu, đồng thời còn nắm chặt tay cậu cho đến tận lúc thiếp đi.
Và còn nữa... Sợi dây chuyền quý giá kia hiện đang nằm gọn ngay trên cổ cậu đây. Có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu giải thích cho việc em ấy lẻn vào phòng. Cốt yếu nhất, Lily chỉ đơn giản là đang lo lắng cho tình trạng của cậu ta mà thôi.
Thấy Lily nắm chặt như vậy, Trần Hoài Nam nhất thời cũng không nỡ buông ra. Tuy nhiên như cảm nhận được sự thức tỉnh của cậu ta, Lily chậm rãi tỉnh lại với vẻ mặt mơ màng, trông cực kì đáng yêu.
"Anh đã khoẻ lại chưa?" Lily hỏi.
"Đỡ rồi" Trần Hoài Nam cười cười xoa đầu Lily một cái: "Anh mà còn không tỉnh dậy thì cả nhà sẽ chết đói mất. Với lại cảm cúm vốn dĩ cũng không phải loại bệnh nghiêm trọng gì, thế nên là đừng có lo"
"Mà lại, em không sợ lây bệnh sao?"
Lily lắc đầu: "Thú thật là em không nghĩ mình sẽ nhiễm bệnh đâu"
"..."
Cũng phải.
Theo chân Trần Hoài Nam ra khỏi phòng, Lily cũng cảm thấy mình hiện đang có chút đói bụng. Bất quá khi vừa mới xuống lầu, cảm giác đói bụng của cả hai đã lập tức tan biến vì một cỗ mùi hương chẳng lành đột nhiên xộc thẳng lên não.
Thôi nào, đừng có bảo là...
Không sai, Himiko lại lần nữa vào bếp, tạo nên một tràng thảm hoạ chưa từng có ngay trong không gian nhà bếp. Ôi trời ạ, mau nhìn cái thứ chất dịch màu đen sền sệt đặc quánh kia đi... Thứ đó mà đưa vào người có khi ngộ độc chết chứ chẳng chơi.
Trần Hoài Nam nói đâu có sai. Với cái thứ "thiên phụ" trời sinh đó, Himiko chẳng thể phù hợp với công việc bếp núc... Trái lại còn đặc biệt tương thích với nghề Độc Sư.
"So với tô cháo của em thì cái nồi đó còn thảm khốc hơn nhiều"
Lily: "Em biết em nấu dở rồi, anh đừng có thẳng thắn chê em như vậy được không? Em không có như chị Himiko, em vẫn có thể từ từ cải thiện mà!"
Cũng may là trận chiến khủng khiếp đó đã kết thúc từ lâu rồi. Himiko dường như vì quá mệt mỏi nên đã sớm ngủ lăn ra ngay trên ghế sofa, hoàn toàn không có ý định phi tang vật chứng trong nhà bếp.
"Chị ấy lo lắng cho anh nên mới cố gắng như vậy đó... Nhưng có vẻ như những nỗ lực của chị ấy đã không có được kết quả xứng đáng rồi" Lily nói: "Kể cả vậy, anh vẫn biết là mình nên làm gì mà"
"Anh biết"
Trần Hoài Nam không nói nhiều, chỉ lẳng lặng về phòng đem chiếc chăn được cất trong tủ đồ ra đắp cho Himiko. Cậu là cậu chứ đâu phải Lily, muốn vào phòng người ta là vào đâu chứ!
Không lâu sau đó, Trần Hoài Nam cùng Lily đã thành công dọn dẹp bãi chiến trường trong nhà bếp. Công việc tuy khá là vất vả thế nhưng bằng một cách thần kì nào đó, cậu dường như đang cảm thấy khoẻ hơn lúc mới tỉnh lại rất nhiều.
Gặp quỷ.
Chẳng lẽ cái mùi đó thực sự có thể giết chết vi sinh vật gây bệnh sao?
Cái này có thể được xem như phương thuốc chữa bệnh mới hay không?
Câu trả lời hẳn là không. Bệnh nhân không may ăn phải thứ này nếu không chết vì bệnh cũng phải chết vì độc mà thôi.
Píng pong~
"Chuyển phát nhanh đây"
Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên đã xé toạc những suy nghĩ không được hay ho của Trần Hoài Nam. Cậu ta ho khan vài tiếng rồi nhanh chóng tiến ra mở cửa, xem thử là ai đã chuyển đồ cho mình.
Mở cửa ra, cậu nhìn thấy một anh trai chuyển phát nhanh trông khá là tuấn tú. Anh trai nở một nụ cười thương mại đưa cho cậu một gói hàng nặng gần chục kí rồi đưa thêm hoá đơn ra, yêu cầu Trần Hoài Nam kí nhận.
"Cảm ơn anh"
"Công việc của tôi thôi, hi vọng sẽ sớm gặp lại quý khách"
Anh trai chỉ kịp tháo nón chào tạm biệt rồi hối hả lên xe đi mất, để lại Trần Hoài Nam đứng trơ ra đó với vẻ mặt cảm thán: "Có người thì chật vật bươn chải, có người thì ngồi không cũng hái ra tiền. Ôi, thói đời này thật là không công bằng"
Lily: "..."
"Mà thôi, để xem là ai gửi hàng cho mình"
A...
Người gửi đồ là ông anh hàng xóm ở phòng kế bên hồi Trần Hoài Nam còn ở chung cư. Cậu cứ tưởng lần chia tay đó đã kết thúc mối quan hệ hàng xóm "thân thiết" với anh ta rồi, nhưng có vẻ như anh ta lại không cảm thấy vậy.
Mở gói hàng ra, cậu nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ ghi lại lời nhắn của anh bạn hàng xóm NEET: "Lúc đi chợ mua bim bim, anh mày nghe Himiko nói là mày đang bị bệnh, thế nên anh đã gửi tới cho mày một vài loại thực phẩm chức năng bồi bổ cho mày đây, hi vọng mày sẽ không gửi trả"
"Ngoài ra, bên dưới đống đồ mà anh vừa gửi cho mày còn ẩn chứa không ít kho báu mà anh vừa thu thập được. Nó quý lắm đó, anh hi vọng mày sẽ thích"
Lily đang đứng sau lưng Trần Hoài Nam tự nhiên là đọc được những dòng này. Cô bé cảm thấy biết ơn tấm lòng của anh trai kia, nhưng đồng thời, cô bé cũng chú ý đến một cụm từ vô cùng chói loá: "Kho báu?"
Trên đời thật sự có người dám gửi kho báu đến đây sao? Quý như vậy thì làm sao đáp trả bây giờ? Lily thật sự có hơi lo lắng.
Cơ mà, hiếu kì vẫn cứ là hiếu kì.
"Anh, mau cho em xem kho báu là gì đi? Nếu nó quý giá quá thì chúng ta nhất định phải gửi trả lại!"
"Được"
Đem hết đống thuốc men ra bên ngoài, Trần Hoài Nam bắt đầu thò tay xuống phần dưới cùng, nơi kho báu đang được cất giữ bởi một lớp giấy xốp dày.
Vừa mới lật miếng giấy xốp lên, Trần Hoài Nam đã ngay lập tức đỏ con mắt. Lily bên cạnh cũng nhận biết thứ kia là gì, tức thì ngượng ngùng lùi lại vài bước, miệng nói không nên lời.
Hoá ra... Đống "kho báu" trong miệng anh trai kia chính là một xấp tạp chí khiêu *** mà anh ta sưu tập được. Phần bìa của nó cũng cực kì "cháy", đủ để làm cho Trần Hoài Nam có cảm giác anh ta đang cố tình bày trò chơi khăm mình.
Anh ta biết rõ ở nhà Trần Hoài Nam có hai người con gái đang ở cùng nên mới cố tình gửi tới để hố cậu ta đây mà!
Chết tiệt, lần sau gặp lại phải đấm anh ta vỡ mồm mới được!
"Lily, em cứ xem như chưa nhìn thấy gì đi, cũng đừng có dại mà nói cho Himiko biết. Thứ này cần phải được niêm phong lại trước khi cô ấy tỉnh dậy, nhìn thấy và tẩn anh một trận nhừ đòn"
"...Dạ..."
Không tiếp tục nhiều lời, Trần Hoài Nam chạy thục mạng lên phòng đóng hòm đống "kho báu" này lại. Đợi sau này có dịp, cậu nhất định phải vứt hết chỗ này đi, hoặc là gói lại gửi trả về chỗ anh zai khốn nạn kia.
Mé, hố rõ to! Cay chết đi được!
Nhìn xem anh đã làm gì với bé Lily đáng yêu của em đây này!
...
...
Dưới lầu, Lily lúc này vẫn còn đang ngại muốn chết. Tuy nhiên, cô bé đồng thời cũng khá thắc mắc không biết gu con gái của Trần Hoài Nam là như thế nào... Để cô ấy còn biết và phấn đấu trở thành.
Một lúc sau đó, trong khi Trần Hoài Nam vẫn đang bận bịu niêm phong hàng cấm mà chưa kịp xuống lầu thì Himiko đã từ từ tỉnh dậy từ cõi mộng.
Nhìn thấy Lily đang ngồi bên cạnh mình với hai bên má đỏ bừng, Himiko liền biết trong thời gian mình ngủ say đã có chuyện gì đó xảy ra. Mặc dù cô ấy vốn không phải kiểu người thích nhiều chuyện, tuy nhiên miễn là nó có liên quan đến Trần Hoài Nam thì cô ấy nhất định phải biết.
"Lily, trong thời gian chị ngủ đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lily giật mình nhìn Himiko, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn bộ ngực khiêm tốn của mình với ánh mắt đầy ghen tị.
Bằng cách nào đó, cô bé chẳng những không trực tiếp trả lời câu hỏi của Himiko mà còn hỏi ngược lại một cách vô cùng nghiêm túc: "Chị Himiko, chị có nghĩ sau này em lớn lên, vóc dáng của em sẽ đẹp được như chị không?"
Đối diện với vẻ mặt này của Lily, Himiko nhất thời không khỏi sửng sốt. Cô ấy biết Lily đang trên đà trưởng thành thần tốc... Nhưng mà trưởng thành theo cách này thì cả cô ấy lẫn Trần Hoài Nam đều không muốn xảy ra.
Dường như tình cảm mà cô ấy dành cho Trần Hoài Nam đã tác động rất nhiều đến tâm lí của cô gái nhỏ này... Kể cả khi tình yêu mới chớm nở đó vẫn chỉ đang là đơn phương và thầm kín.
"Chị nghĩ là có... Dạng vậy?"
Nhớ lại thời cùng tuổi với Lily, hình như "kích thước" của cô ấy có lớn hơn Lily "một chút xíu". Bất quá việc đó không quan trọng, cô ấy cảm thấy chúng chỉ cần ở mức trung bình là được rồi. Nếu lỡ phát triển mạnh quá thì không những bất tiện mà còn phản cảm nữa ấy chứ.
Kể cả cô ấy, những lúc chuẩn bị đánh nhau cũng phải sử dụng băng quấn ngực mà. Thậm chí trước kia thứ này còn là vật bất li thân của cô ấy, và cô ấy chỉ mới từ bỏ chúng dạo gần đây mà thôi.
Vấn đề là...
Tại sao Lily lại hỏi vậy?
Bình thường em ấy có để tâm đến mấy chuyện này đâu ta? Quái lạ...
"Chị hỏi lại này, trong thời gian chị đang ngủ đã có chuyện gì xảy ra rồi?" Himiko gặng hỏi.
Lily: "..., Không có gì hết ạ"
"Chị biết thừa là em đang nói dối đấy"
"..."
Lily vô thức hướng mắt lên lầu, vẻ mặt phân vân không sao nói hết. Cuối cùng, cảm thấy mình thuộc kiểu người sẽ không thể nào giữ được bí mật, Lily liền tới ghé tai thì thầm với Himiko chuyện gì đó...
"A... Cơ hội lại đến rồi"
Nghe xong những gì Lily kể lại, Himiko liền biết là cơ hội của mình đã đến.
"Tại sao lại là cơ hội? Em cứ tưởng chị sẽ nổi xung lên đánh anh ấy chứ?" Lily vừa bất ngờ vừa hoài nghi ra mặt.
"Em biết không, người hàng xóm đó thật ra đã sống ngay bên cạnh cậu ta được một hai năm rồi... Tính từ cái thời cậu ấy còn học trung học phổ thông cơ" Himiko mỉm cười giảng giải: "Vì thế, chị tin chắc là anh ta sẽ biết rất nhiều bí mật của cậu ta... Kể cả tuýp con gái mà cậu ta muốn tìm"
"Ohhhhhhhh..." Lily nghe xong liền không khỏi trầm trồ: "Chị Himiko, chị thông minh thật đó! Nhưng mà... Em nghĩ nó vẫn có hơi xấu hổ"
"Nói gì thì nói, cậu ta cũng là một đứa con trai mà. Mặc dù trông giống khúc gỗ nhưng cậu ta hoàn toàn không phải kiểu người vô cảm đâu. Em hiểu điều nhất mà có phải không?"
Ngừng một lúc, Himiko lại tiếp tục nói: "Vì thế, cậu ta sẽ không thể ăn chay cả đời được. Nếu đã muốn chinh phục trái tim của cái tên đầu gỗ đó thì chị buộc phải làm thêm rất nhiều chuyện trong bí mật. Vốn dĩ tình yêu là chiến tranh mà, chị phải tạo ra một chiến lược thật hoàn hảo để có thể chiến thắng chứ!"
"..."
"Tình yêu... Là chiến tranh. Em hiểu rồi" Lily ngượng ngùng nói: "Chị đang định thông qua đống sách đen đó tìm hiểu về kiểu con gái mà anh ấy thích đúng không?"
"Chính xác là như vậy"
Lily lâm vào trầm mặc. Cô bé đang phải đấu tranh tư tưởng xem cô ấy nên tiếp tục giữ vai trò trung lập hay là tìm cách giúp Himiko một tay... Và đến cuối cùng, với trái tim ngập tràn lòng vị tha và bao dung, cô bé đã lựa chọn vế thứ hai.
"Em sẽ tạo cơ hội giúp chị" Lily nói: "Nhưng em cũng có một điều kiện... Đó là chị phải cho em biết về những gì chị thu thập được. Chỉ cần như vậy thôi ạ"
"Em cần biết để làm gì?"
"Để phục vụ cho tương lai của em"
Himiko: "..."
"Thành giao"
Đột nhiên, cậu cảm nhận được lòng bàn tay của mình đang có cảm giác gì đó thật ấm áp. Hoá ra Lily từ lúc nào đã chui vào phòng nằm ngủ ngay bên cạnh giường cậu, đồng thời còn nắm chặt tay cậu cho đến tận lúc thiếp đi.
Và còn nữa... Sợi dây chuyền quý giá kia hiện đang nằm gọn ngay trên cổ cậu đây. Có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu giải thích cho việc em ấy lẻn vào phòng. Cốt yếu nhất, Lily chỉ đơn giản là đang lo lắng cho tình trạng của cậu ta mà thôi.
Thấy Lily nắm chặt như vậy, Trần Hoài Nam nhất thời cũng không nỡ buông ra. Tuy nhiên như cảm nhận được sự thức tỉnh của cậu ta, Lily chậm rãi tỉnh lại với vẻ mặt mơ màng, trông cực kì đáng yêu.
"Anh đã khoẻ lại chưa?" Lily hỏi.
"Đỡ rồi" Trần Hoài Nam cười cười xoa đầu Lily một cái: "Anh mà còn không tỉnh dậy thì cả nhà sẽ chết đói mất. Với lại cảm cúm vốn dĩ cũng không phải loại bệnh nghiêm trọng gì, thế nên là đừng có lo"
"Mà lại, em không sợ lây bệnh sao?"
Lily lắc đầu: "Thú thật là em không nghĩ mình sẽ nhiễm bệnh đâu"
"..."
Cũng phải.
Theo chân Trần Hoài Nam ra khỏi phòng, Lily cũng cảm thấy mình hiện đang có chút đói bụng. Bất quá khi vừa mới xuống lầu, cảm giác đói bụng của cả hai đã lập tức tan biến vì một cỗ mùi hương chẳng lành đột nhiên xộc thẳng lên não.
Thôi nào, đừng có bảo là...
Không sai, Himiko lại lần nữa vào bếp, tạo nên một tràng thảm hoạ chưa từng có ngay trong không gian nhà bếp. Ôi trời ạ, mau nhìn cái thứ chất dịch màu đen sền sệt đặc quánh kia đi... Thứ đó mà đưa vào người có khi ngộ độc chết chứ chẳng chơi.
Trần Hoài Nam nói đâu có sai. Với cái thứ "thiên phụ" trời sinh đó, Himiko chẳng thể phù hợp với công việc bếp núc... Trái lại còn đặc biệt tương thích với nghề Độc Sư.
"So với tô cháo của em thì cái nồi đó còn thảm khốc hơn nhiều"
Lily: "Em biết em nấu dở rồi, anh đừng có thẳng thắn chê em như vậy được không? Em không có như chị Himiko, em vẫn có thể từ từ cải thiện mà!"
Cũng may là trận chiến khủng khiếp đó đã kết thúc từ lâu rồi. Himiko dường như vì quá mệt mỏi nên đã sớm ngủ lăn ra ngay trên ghế sofa, hoàn toàn không có ý định phi tang vật chứng trong nhà bếp.
"Chị ấy lo lắng cho anh nên mới cố gắng như vậy đó... Nhưng có vẻ như những nỗ lực của chị ấy đã không có được kết quả xứng đáng rồi" Lily nói: "Kể cả vậy, anh vẫn biết là mình nên làm gì mà"
"Anh biết"
Trần Hoài Nam không nói nhiều, chỉ lẳng lặng về phòng đem chiếc chăn được cất trong tủ đồ ra đắp cho Himiko. Cậu là cậu chứ đâu phải Lily, muốn vào phòng người ta là vào đâu chứ!
Không lâu sau đó, Trần Hoài Nam cùng Lily đã thành công dọn dẹp bãi chiến trường trong nhà bếp. Công việc tuy khá là vất vả thế nhưng bằng một cách thần kì nào đó, cậu dường như đang cảm thấy khoẻ hơn lúc mới tỉnh lại rất nhiều.
Gặp quỷ.
Chẳng lẽ cái mùi đó thực sự có thể giết chết vi sinh vật gây bệnh sao?
Cái này có thể được xem như phương thuốc chữa bệnh mới hay không?
Câu trả lời hẳn là không. Bệnh nhân không may ăn phải thứ này nếu không chết vì bệnh cũng phải chết vì độc mà thôi.
Píng pong~
"Chuyển phát nhanh đây"
Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên đã xé toạc những suy nghĩ không được hay ho của Trần Hoài Nam. Cậu ta ho khan vài tiếng rồi nhanh chóng tiến ra mở cửa, xem thử là ai đã chuyển đồ cho mình.
Mở cửa ra, cậu nhìn thấy một anh trai chuyển phát nhanh trông khá là tuấn tú. Anh trai nở một nụ cười thương mại đưa cho cậu một gói hàng nặng gần chục kí rồi đưa thêm hoá đơn ra, yêu cầu Trần Hoài Nam kí nhận.
"Cảm ơn anh"
"Công việc của tôi thôi, hi vọng sẽ sớm gặp lại quý khách"
Anh trai chỉ kịp tháo nón chào tạm biệt rồi hối hả lên xe đi mất, để lại Trần Hoài Nam đứng trơ ra đó với vẻ mặt cảm thán: "Có người thì chật vật bươn chải, có người thì ngồi không cũng hái ra tiền. Ôi, thói đời này thật là không công bằng"
Lily: "..."
"Mà thôi, để xem là ai gửi hàng cho mình"
A...
Người gửi đồ là ông anh hàng xóm ở phòng kế bên hồi Trần Hoài Nam còn ở chung cư. Cậu cứ tưởng lần chia tay đó đã kết thúc mối quan hệ hàng xóm "thân thiết" với anh ta rồi, nhưng có vẻ như anh ta lại không cảm thấy vậy.
Mở gói hàng ra, cậu nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ ghi lại lời nhắn của anh bạn hàng xóm NEET: "Lúc đi chợ mua bim bim, anh mày nghe Himiko nói là mày đang bị bệnh, thế nên anh đã gửi tới cho mày một vài loại thực phẩm chức năng bồi bổ cho mày đây, hi vọng mày sẽ không gửi trả"
"Ngoài ra, bên dưới đống đồ mà anh vừa gửi cho mày còn ẩn chứa không ít kho báu mà anh vừa thu thập được. Nó quý lắm đó, anh hi vọng mày sẽ thích"
Lily đang đứng sau lưng Trần Hoài Nam tự nhiên là đọc được những dòng này. Cô bé cảm thấy biết ơn tấm lòng của anh trai kia, nhưng đồng thời, cô bé cũng chú ý đến một cụm từ vô cùng chói loá: "Kho báu?"
Trên đời thật sự có người dám gửi kho báu đến đây sao? Quý như vậy thì làm sao đáp trả bây giờ? Lily thật sự có hơi lo lắng.
Cơ mà, hiếu kì vẫn cứ là hiếu kì.
"Anh, mau cho em xem kho báu là gì đi? Nếu nó quý giá quá thì chúng ta nhất định phải gửi trả lại!"
"Được"
Đem hết đống thuốc men ra bên ngoài, Trần Hoài Nam bắt đầu thò tay xuống phần dưới cùng, nơi kho báu đang được cất giữ bởi một lớp giấy xốp dày.
Vừa mới lật miếng giấy xốp lên, Trần Hoài Nam đã ngay lập tức đỏ con mắt. Lily bên cạnh cũng nhận biết thứ kia là gì, tức thì ngượng ngùng lùi lại vài bước, miệng nói không nên lời.
Hoá ra... Đống "kho báu" trong miệng anh trai kia chính là một xấp tạp chí khiêu *** mà anh ta sưu tập được. Phần bìa của nó cũng cực kì "cháy", đủ để làm cho Trần Hoài Nam có cảm giác anh ta đang cố tình bày trò chơi khăm mình.
Anh ta biết rõ ở nhà Trần Hoài Nam có hai người con gái đang ở cùng nên mới cố tình gửi tới để hố cậu ta đây mà!
Chết tiệt, lần sau gặp lại phải đấm anh ta vỡ mồm mới được!
"Lily, em cứ xem như chưa nhìn thấy gì đi, cũng đừng có dại mà nói cho Himiko biết. Thứ này cần phải được niêm phong lại trước khi cô ấy tỉnh dậy, nhìn thấy và tẩn anh một trận nhừ đòn"
"...Dạ..."
Không tiếp tục nhiều lời, Trần Hoài Nam chạy thục mạng lên phòng đóng hòm đống "kho báu" này lại. Đợi sau này có dịp, cậu nhất định phải vứt hết chỗ này đi, hoặc là gói lại gửi trả về chỗ anh zai khốn nạn kia.
Mé, hố rõ to! Cay chết đi được!
Nhìn xem anh đã làm gì với bé Lily đáng yêu của em đây này!
...
...
Dưới lầu, Lily lúc này vẫn còn đang ngại muốn chết. Tuy nhiên, cô bé đồng thời cũng khá thắc mắc không biết gu con gái của Trần Hoài Nam là như thế nào... Để cô ấy còn biết và phấn đấu trở thành.
Một lúc sau đó, trong khi Trần Hoài Nam vẫn đang bận bịu niêm phong hàng cấm mà chưa kịp xuống lầu thì Himiko đã từ từ tỉnh dậy từ cõi mộng.
Nhìn thấy Lily đang ngồi bên cạnh mình với hai bên má đỏ bừng, Himiko liền biết trong thời gian mình ngủ say đã có chuyện gì đó xảy ra. Mặc dù cô ấy vốn không phải kiểu người thích nhiều chuyện, tuy nhiên miễn là nó có liên quan đến Trần Hoài Nam thì cô ấy nhất định phải biết.
"Lily, trong thời gian chị ngủ đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lily giật mình nhìn Himiko, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn bộ ngực khiêm tốn của mình với ánh mắt đầy ghen tị.
Bằng cách nào đó, cô bé chẳng những không trực tiếp trả lời câu hỏi của Himiko mà còn hỏi ngược lại một cách vô cùng nghiêm túc: "Chị Himiko, chị có nghĩ sau này em lớn lên, vóc dáng của em sẽ đẹp được như chị không?"
Đối diện với vẻ mặt này của Lily, Himiko nhất thời không khỏi sửng sốt. Cô ấy biết Lily đang trên đà trưởng thành thần tốc... Nhưng mà trưởng thành theo cách này thì cả cô ấy lẫn Trần Hoài Nam đều không muốn xảy ra.
Dường như tình cảm mà cô ấy dành cho Trần Hoài Nam đã tác động rất nhiều đến tâm lí của cô gái nhỏ này... Kể cả khi tình yêu mới chớm nở đó vẫn chỉ đang là đơn phương và thầm kín.
"Chị nghĩ là có... Dạng vậy?"
Nhớ lại thời cùng tuổi với Lily, hình như "kích thước" của cô ấy có lớn hơn Lily "một chút xíu". Bất quá việc đó không quan trọng, cô ấy cảm thấy chúng chỉ cần ở mức trung bình là được rồi. Nếu lỡ phát triển mạnh quá thì không những bất tiện mà còn phản cảm nữa ấy chứ.
Kể cả cô ấy, những lúc chuẩn bị đánh nhau cũng phải sử dụng băng quấn ngực mà. Thậm chí trước kia thứ này còn là vật bất li thân của cô ấy, và cô ấy chỉ mới từ bỏ chúng dạo gần đây mà thôi.
Vấn đề là...
Tại sao Lily lại hỏi vậy?
Bình thường em ấy có để tâm đến mấy chuyện này đâu ta? Quái lạ...
"Chị hỏi lại này, trong thời gian chị đang ngủ đã có chuyện gì xảy ra rồi?" Himiko gặng hỏi.
Lily: "..., Không có gì hết ạ"
"Chị biết thừa là em đang nói dối đấy"
"..."
Lily vô thức hướng mắt lên lầu, vẻ mặt phân vân không sao nói hết. Cuối cùng, cảm thấy mình thuộc kiểu người sẽ không thể nào giữ được bí mật, Lily liền tới ghé tai thì thầm với Himiko chuyện gì đó...
"A... Cơ hội lại đến rồi"
Nghe xong những gì Lily kể lại, Himiko liền biết là cơ hội của mình đã đến.
"Tại sao lại là cơ hội? Em cứ tưởng chị sẽ nổi xung lên đánh anh ấy chứ?" Lily vừa bất ngờ vừa hoài nghi ra mặt.
"Em biết không, người hàng xóm đó thật ra đã sống ngay bên cạnh cậu ta được một hai năm rồi... Tính từ cái thời cậu ấy còn học trung học phổ thông cơ" Himiko mỉm cười giảng giải: "Vì thế, chị tin chắc là anh ta sẽ biết rất nhiều bí mật của cậu ta... Kể cả tuýp con gái mà cậu ta muốn tìm"
"Ohhhhhhhh..." Lily nghe xong liền không khỏi trầm trồ: "Chị Himiko, chị thông minh thật đó! Nhưng mà... Em nghĩ nó vẫn có hơi xấu hổ"
"Nói gì thì nói, cậu ta cũng là một đứa con trai mà. Mặc dù trông giống khúc gỗ nhưng cậu ta hoàn toàn không phải kiểu người vô cảm đâu. Em hiểu điều nhất mà có phải không?"
Ngừng một lúc, Himiko lại tiếp tục nói: "Vì thế, cậu ta sẽ không thể ăn chay cả đời được. Nếu đã muốn chinh phục trái tim của cái tên đầu gỗ đó thì chị buộc phải làm thêm rất nhiều chuyện trong bí mật. Vốn dĩ tình yêu là chiến tranh mà, chị phải tạo ra một chiến lược thật hoàn hảo để có thể chiến thắng chứ!"
"..."
"Tình yêu... Là chiến tranh. Em hiểu rồi" Lily ngượng ngùng nói: "Chị đang định thông qua đống sách đen đó tìm hiểu về kiểu con gái mà anh ấy thích đúng không?"
"Chính xác là như vậy"
Lily lâm vào trầm mặc. Cô bé đang phải đấu tranh tư tưởng xem cô ấy nên tiếp tục giữ vai trò trung lập hay là tìm cách giúp Himiko một tay... Và đến cuối cùng, với trái tim ngập tràn lòng vị tha và bao dung, cô bé đã lựa chọn vế thứ hai.
"Em sẽ tạo cơ hội giúp chị" Lily nói: "Nhưng em cũng có một điều kiện... Đó là chị phải cho em biết về những gì chị thu thập được. Chỉ cần như vậy thôi ạ"
"Em cần biết để làm gì?"
"Để phục vụ cho tương lai của em"
Himiko: "..."
"Thành giao"