Chương 15: Ca phẫu thuật đầu tiên
Vân Sanh cạo sạch lông bẩn của tiểu yêu thú hai đầu ra, nhìn rõ bộ mặt thật của thú hai đầu, chính là Song Đầu Khuyển.
Quái vật răng nanh không phải hiếm nhưng Song Đầu Khuyển này có vẻ khác với loài chó bình thường.
Bây giờ không phải lúc đoán xem Song Đầu Khuyền này là giống gì nữa. Vân Sanh thu lại suy nghĩ, đồng thời nhận ra ca phẫu thuật đầu tiên của mình được thực hiện ở Đại Luc Vô Cực không dễ, không có trang thiết bị y tế hiện đại, không có người trợ giúp, không cách nào cầm máu sau phẫu thuật được.
Nhưng nàng cũng không mất tự tin, ít ra tình hình Tống Đầu Khuyển trước mắt này cũng không tệ lắm.
Song Đầu Khuyển khi được sinh ra trong bụng mẹ, chưa phát triển hoàn thiện, có hai đầu nhưng may mắn là tim và các cơ quan khác đều phát triên rất tốt, điều này chắc chắn tăng cơ hội sống sót cho Song Đầu Khuyển.
Vấn đề duy nhất là ở phần hộp sọ bên trái của Tống Đầu Khuyển đã bị hoại tử hoàn toàn và phải cắt bỏ, cho dù có cắt bỏ thành công thì sau này đầu của nó cũng sé hơi bị vẹo chút.
Khó khăn lớn nhất của ca mổ là hộp sọ bên trái và bên phải được nối liền nhau, nếu lấy hộp sọ bên trái ra thì khả năng có thể làm tổn thương động mạch chủ ở cổ. Ở thời hiện đại, truyền máu vẫn có thể dùng để cầm máu ngay, nhưng ở Đại Lục Vô cực nàng biết đi đâu tìm nguồn máu và thiết bị truyền máu đây?
Hơn nữa Thần Nông Đồng của nàng mới đột phá tầng thứ nhất, chỉ có thể xác định được mạch máu nổi trên bề mặt cơ bắp, không thể xác định rõ dây thần kinh cực nhỏ nằm sâu trong cơ bắp.
Vân Sanh đếm ngược thời gian, không thể trì hoãn thêm nữa, nếu không Tống Đầu Khuyển một khi hết tác dụng thuốc mê sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nàng dứt khoát cắt lông cổ Tống Đầu Khuyển. Con dao mổ sắc bén vừa chạm vào bề mặt da đã nhanh chóng rạch một đường thẳng như cắt vải vậy. Con dao mổ khéo léo lách qua vô số dây thần kinh, tránh qua các tĩnh mạch đỏ tươi và bỏ qua các mô bạch huyết.
Dưới ánh đèn dầu động tác của Vân Sanh rất uyển chuyển, không giống như đang thực hiện cuộc mổ xẻ sinh tử mà giống như một nghệ sỹ dương cầm đang múa trên sân khấu hơn.
Duyên Linh Thủ và Thần Nông Đồng tầng thứ nhất được Vân Sanh kết hợp đến cực hạn, nàng tìm thấy mấy cái sụn nối với hộp sọ bên trái của Tống Đầu Khuyển.
Phần cơ bị hoại tử đã được cắt bỏ và việc còn lại là cắt bỏ phần đầu thừa dị dạng của con chó nữa là xong, con dao mổ của Vân Sanh đang thực hiện những nhát cắt cuối cùng. Đột nhiên một nhát dao mổ khiến một mạch máu bị ẩn cắt phải. Máu lập tức phun trào.
Tay của Vân Sanh cũng không ngăn lại, chỉ thấy nàng lấy ra một cây kim châm nhỏ nhất, cốt châm nhanh chóng đâm thủng mấy chỗ chung quanh. Máu đã ngừng chảy một cách thần kỳ.
Sau khi cầm máu xong, Vân Sanh vẫn còn rất căng thẳng tột độ, phương pháp cầm máu cấp tốc của Thần Châm Y Phách chỉ có thể duy trì được một lát, nàng phải hoàn thành ca phẫu thuật ngay lập tức.
Việc loại bỏ đã thành công và việc khâu lại vết rạch bằng cốt châm và gân xương động vật cũng đã chuẩn bị xong.
Sau khi thắt xong nút phẫu thuật của Vân thị một cách hoàn hảo, Vân Sanh cảm thấy cả người yếu hẳn, ngả người xuống giường như thể toàn bộ sức lực đã bị rút sạch.
Thực hiện một ca phẫu thuật đòi hỏi rất khắt khe về mặt tâm lý, thể chất của người phẫu thuật viên.
Kiếp trước Vân Sanh tuy là một nho sĩ Trung Tây y nhưng lại tham gia hoạt động y tế của Liên Hiệp Quốc với tư cách là một bác sỹ Hội chữ thập đỏ.
Trong điều kiện khắc nghiệt của Đại lục Vô cực, để hoàn thành một ca phẫu thuật cực kỳ thô sơ đòi hỏi sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa kỹ thuật Đông và Tây y, áp lực đè lên cơ thể một cô bé mới có sáu tuổi như vậy là quá sức tưởng tượng.
Vân Sanh đặt nhẹ tay lên ngực Tống Đầu Khuyển, sau khi giải phẫu xong, tim Tống Đầu Khuyển cũng đập mạnh hơn. Khóe miệng Vân Sanh khẽ khếch lên hai lúm đồng tiền nhỏ.
Nàng kéo lê cái thân mệt mỏi và thu dọn toàn bộ dụng cụ phẫu thuật trong phòng. Dọn dẹp xong, nàng bế Tống Đầu Khuyển vào phòng vệ sinh sau nhà, để nó lên đống cỏ khô.
Cha Vân Thương Hải không thích động vật, Vân Sanh định đợi Tống Đầu Khuyển hồi phục chút rồi mới thả nó ra.
Lúc Vân Thương Hải về đến nhà không thấy bóng nhỏ nhắn của con gái Vân Sanh trong nhà đâu, chỉ thấy có tiếng nước sôi ùng ục vọng ra từ bếp.
Đi đến phòng bếp Vân Thương Hải bất giác giật nảy mình.
Nồi cháo trong bếp đang được đặt ở đó, gạo trong nồi đang sôi lên xuống. Cô con gái Vân Sanh đang nằm ngủ ngon lành trên bàn ăn, trên người vẫn khoác chiếc áo ngắn cũn của dược đồng.
“Cha ơi, con nhất định sẽ trở thành một dược đồng ạ” Câu nói trẻ con của con gái lúc rời khỏi nhà vào buổi sáng vẫn văng vẳng bên tai ông.
Trên mặt Vân Thương Hải lộ ra nhăn nhó, ông tiến lên ôm lấy cơ thể nhỏ bé của con gái, ánh mắt hơi nóng bỏng.
Vân Sanh quả nhiên đã quá mệt mỏi rồi, trong lúc nấu ăn lại vô tình ngủ gật. Lần này là một giấc ngủ rất dài.
Trong lúc mơ màng Vân Sanh chỉ cảm thấy mình đang ở một nơi rất ấm áp.
Có một giọng nữ dịu dàng thì thầm bên tai nàng, “Sanh Nhi, con có trách mẹ không?”
Mẹ ư?
Ý thức Vân Sanh tràn vào rất nhanh rồi tỉnh lại ngay.
Nàng phát hiện ra cơ thể của mình trở nên nhỏ lại, tay chân co quắp nhìn thì rõ ràng giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Cơ thể được bao bọc một lớp nước ối, giống y như trước khi Vân Sanh chào đời vậy.
Một người phụ nữ gần như không thể tin nổi với khuôn mặt xinh đẹp khó khăn dựa vào giường, mồ hôi to từng giọt rơi trên trán.
Người phụ nữ ở trong một ngôi nhà đơn sơ, sắp sinh con, chồng nàng là Vân Thương Hải đang được nàng cử đi tìm bà đỡ.
Trên tay người phụ nữ vẫn còn chiếc nhẫn, nàng vuốt nhẹ bụng mình. Vân Sanh có thể khẳng định mỹ nữ này chính là người mẹ đoản mệnh của mình.
“Mặc dù con chưa ra đời nhưng mẹ biết con nhất định sẽ thừa hưởng thiên phú của mẹ. Không phải con ác mà là con không có năng lực tự bảo vệ mình, bọn họ quá mạnh” Nàng ngập ngừng chút, đặt bàn tay lên cái bụng sưng to của mình.
“Mẹ chỉ có thể giữ nó trong nhẫn Thú Ngữ, một ngày nào đó khi năng lực của con thức tỉnh, con có thể gọi nó trở lại. Vân Sanh à, hứa với mẹ, phải sống thật mạnh mẽ và bảo vệ cha con nhé, là con đã khiến cho cha không có nhà để về, trở thành một người con nổi loạn bị mọi người trong nhà khinh thường. Em nợ chàng quá nhiều”
Người đẹp nói xong thì để lại ấn ký trên chiếc nhẫn. Một lát sau nhẫn Thú Ngữ trở lại như cũ.
Sau khi sử dụng sức mạnh ma thuật, người phụ nữ xinh đẹp trở nên khó thở, đổ mồ hôi như mưa.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, “Hồ Cửu Sanh, ngươi trốn ở chỗ này hả!”
Người phụ nữ xinh đẹp cười khẩy, nàng lấy ra một cây quyền trượng bằng xương và bắt đầu ngâm nga nhanh.
Cùng một tiếng nổ lớn ngôi nhà nổ tung. Trong khoảnh khắc ngôi nhà nổ tung, Vân Sanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Quái vật răng nanh không phải hiếm nhưng Song Đầu Khuyển này có vẻ khác với loài chó bình thường.
Bây giờ không phải lúc đoán xem Song Đầu Khuyền này là giống gì nữa. Vân Sanh thu lại suy nghĩ, đồng thời nhận ra ca phẫu thuật đầu tiên của mình được thực hiện ở Đại Luc Vô Cực không dễ, không có trang thiết bị y tế hiện đại, không có người trợ giúp, không cách nào cầm máu sau phẫu thuật được.
Nhưng nàng cũng không mất tự tin, ít ra tình hình Tống Đầu Khuyển trước mắt này cũng không tệ lắm.
Song Đầu Khuyển khi được sinh ra trong bụng mẹ, chưa phát triển hoàn thiện, có hai đầu nhưng may mắn là tim và các cơ quan khác đều phát triên rất tốt, điều này chắc chắn tăng cơ hội sống sót cho Song Đầu Khuyển.
Vấn đề duy nhất là ở phần hộp sọ bên trái của Tống Đầu Khuyển đã bị hoại tử hoàn toàn và phải cắt bỏ, cho dù có cắt bỏ thành công thì sau này đầu của nó cũng sé hơi bị vẹo chút.
Khó khăn lớn nhất của ca mổ là hộp sọ bên trái và bên phải được nối liền nhau, nếu lấy hộp sọ bên trái ra thì khả năng có thể làm tổn thương động mạch chủ ở cổ. Ở thời hiện đại, truyền máu vẫn có thể dùng để cầm máu ngay, nhưng ở Đại Lục Vô cực nàng biết đi đâu tìm nguồn máu và thiết bị truyền máu đây?
Hơn nữa Thần Nông Đồng của nàng mới đột phá tầng thứ nhất, chỉ có thể xác định được mạch máu nổi trên bề mặt cơ bắp, không thể xác định rõ dây thần kinh cực nhỏ nằm sâu trong cơ bắp.
Vân Sanh đếm ngược thời gian, không thể trì hoãn thêm nữa, nếu không Tống Đầu Khuyển một khi hết tác dụng thuốc mê sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nàng dứt khoát cắt lông cổ Tống Đầu Khuyển. Con dao mổ sắc bén vừa chạm vào bề mặt da đã nhanh chóng rạch một đường thẳng như cắt vải vậy. Con dao mổ khéo léo lách qua vô số dây thần kinh, tránh qua các tĩnh mạch đỏ tươi và bỏ qua các mô bạch huyết.
Dưới ánh đèn dầu động tác của Vân Sanh rất uyển chuyển, không giống như đang thực hiện cuộc mổ xẻ sinh tử mà giống như một nghệ sỹ dương cầm đang múa trên sân khấu hơn.
Duyên Linh Thủ và Thần Nông Đồng tầng thứ nhất được Vân Sanh kết hợp đến cực hạn, nàng tìm thấy mấy cái sụn nối với hộp sọ bên trái của Tống Đầu Khuyển.
Phần cơ bị hoại tử đã được cắt bỏ và việc còn lại là cắt bỏ phần đầu thừa dị dạng của con chó nữa là xong, con dao mổ của Vân Sanh đang thực hiện những nhát cắt cuối cùng. Đột nhiên một nhát dao mổ khiến một mạch máu bị ẩn cắt phải. Máu lập tức phun trào.
Tay của Vân Sanh cũng không ngăn lại, chỉ thấy nàng lấy ra một cây kim châm nhỏ nhất, cốt châm nhanh chóng đâm thủng mấy chỗ chung quanh. Máu đã ngừng chảy một cách thần kỳ.
Sau khi cầm máu xong, Vân Sanh vẫn còn rất căng thẳng tột độ, phương pháp cầm máu cấp tốc của Thần Châm Y Phách chỉ có thể duy trì được một lát, nàng phải hoàn thành ca phẫu thuật ngay lập tức.
Việc loại bỏ đã thành công và việc khâu lại vết rạch bằng cốt châm và gân xương động vật cũng đã chuẩn bị xong.
Sau khi thắt xong nút phẫu thuật của Vân thị một cách hoàn hảo, Vân Sanh cảm thấy cả người yếu hẳn, ngả người xuống giường như thể toàn bộ sức lực đã bị rút sạch.
Thực hiện một ca phẫu thuật đòi hỏi rất khắt khe về mặt tâm lý, thể chất của người phẫu thuật viên.
Kiếp trước Vân Sanh tuy là một nho sĩ Trung Tây y nhưng lại tham gia hoạt động y tế của Liên Hiệp Quốc với tư cách là một bác sỹ Hội chữ thập đỏ.
Trong điều kiện khắc nghiệt của Đại lục Vô cực, để hoàn thành một ca phẫu thuật cực kỳ thô sơ đòi hỏi sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa kỹ thuật Đông và Tây y, áp lực đè lên cơ thể một cô bé mới có sáu tuổi như vậy là quá sức tưởng tượng.
Vân Sanh đặt nhẹ tay lên ngực Tống Đầu Khuyển, sau khi giải phẫu xong, tim Tống Đầu Khuyển cũng đập mạnh hơn. Khóe miệng Vân Sanh khẽ khếch lên hai lúm đồng tiền nhỏ.
Nàng kéo lê cái thân mệt mỏi và thu dọn toàn bộ dụng cụ phẫu thuật trong phòng. Dọn dẹp xong, nàng bế Tống Đầu Khuyển vào phòng vệ sinh sau nhà, để nó lên đống cỏ khô.
Cha Vân Thương Hải không thích động vật, Vân Sanh định đợi Tống Đầu Khuyển hồi phục chút rồi mới thả nó ra.
Lúc Vân Thương Hải về đến nhà không thấy bóng nhỏ nhắn của con gái Vân Sanh trong nhà đâu, chỉ thấy có tiếng nước sôi ùng ục vọng ra từ bếp.
Đi đến phòng bếp Vân Thương Hải bất giác giật nảy mình.
Nồi cháo trong bếp đang được đặt ở đó, gạo trong nồi đang sôi lên xuống. Cô con gái Vân Sanh đang nằm ngủ ngon lành trên bàn ăn, trên người vẫn khoác chiếc áo ngắn cũn của dược đồng.
“Cha ơi, con nhất định sẽ trở thành một dược đồng ạ” Câu nói trẻ con của con gái lúc rời khỏi nhà vào buổi sáng vẫn văng vẳng bên tai ông.
Trên mặt Vân Thương Hải lộ ra nhăn nhó, ông tiến lên ôm lấy cơ thể nhỏ bé của con gái, ánh mắt hơi nóng bỏng.
Vân Sanh quả nhiên đã quá mệt mỏi rồi, trong lúc nấu ăn lại vô tình ngủ gật. Lần này là một giấc ngủ rất dài.
Trong lúc mơ màng Vân Sanh chỉ cảm thấy mình đang ở một nơi rất ấm áp.
Có một giọng nữ dịu dàng thì thầm bên tai nàng, “Sanh Nhi, con có trách mẹ không?”
Mẹ ư?
Ý thức Vân Sanh tràn vào rất nhanh rồi tỉnh lại ngay.
Nàng phát hiện ra cơ thể của mình trở nên nhỏ lại, tay chân co quắp nhìn thì rõ ràng giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Cơ thể được bao bọc một lớp nước ối, giống y như trước khi Vân Sanh chào đời vậy.
Một người phụ nữ gần như không thể tin nổi với khuôn mặt xinh đẹp khó khăn dựa vào giường, mồ hôi to từng giọt rơi trên trán.
Người phụ nữ ở trong một ngôi nhà đơn sơ, sắp sinh con, chồng nàng là Vân Thương Hải đang được nàng cử đi tìm bà đỡ.
Trên tay người phụ nữ vẫn còn chiếc nhẫn, nàng vuốt nhẹ bụng mình. Vân Sanh có thể khẳng định mỹ nữ này chính là người mẹ đoản mệnh của mình.
“Mặc dù con chưa ra đời nhưng mẹ biết con nhất định sẽ thừa hưởng thiên phú của mẹ. Không phải con ác mà là con không có năng lực tự bảo vệ mình, bọn họ quá mạnh” Nàng ngập ngừng chút, đặt bàn tay lên cái bụng sưng to của mình.
“Mẹ chỉ có thể giữ nó trong nhẫn Thú Ngữ, một ngày nào đó khi năng lực của con thức tỉnh, con có thể gọi nó trở lại. Vân Sanh à, hứa với mẹ, phải sống thật mạnh mẽ và bảo vệ cha con nhé, là con đã khiến cho cha không có nhà để về, trở thành một người con nổi loạn bị mọi người trong nhà khinh thường. Em nợ chàng quá nhiều”
Người đẹp nói xong thì để lại ấn ký trên chiếc nhẫn. Một lát sau nhẫn Thú Ngữ trở lại như cũ.
Sau khi sử dụng sức mạnh ma thuật, người phụ nữ xinh đẹp trở nên khó thở, đổ mồ hôi như mưa.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, “Hồ Cửu Sanh, ngươi trốn ở chỗ này hả!”
Người phụ nữ xinh đẹp cười khẩy, nàng lấy ra một cây quyền trượng bằng xương và bắt đầu ngâm nga nhanh.
Cùng một tiếng nổ lớn ngôi nhà nổ tung. Trong khoảnh khắc ngôi nhà nổ tung, Vân Sanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng.