Chương 214
Mạc Phàm nhíu mày, theo tiếng nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám Lưu Tử Hàng. - Các người nói gì? - Người anh em, có phải lỗ tai cậu có vấn đề không, Lưu thiếu chúng tôi nói cậu nhường thuyền lại, Lục đại mỹ nữ của chúng tôi muốn nhanh chóng lên đảo. Bên cạnh Lưu Tử hàng, một người thanh niên không kiên nhẫn quát. Mạc Phàm nhìn thế nào đều không giống như kẻ có tiền, hơn phân nửa là nhân viên đình Hồ Tâm. Lưu thiếu bọn họ là ai, đại thiếu gia Lưu gia ở thành phố Đông Hải, nhà mở nhà hàng, tài sản vài tỷ. Lưu thiếu bọn họ mở miệng, còn không nhanh nhường thuyền lại, giả bộ ngốc cái gì. - Có thể. Mạc Phàm nheo mắt, gật đầu. Lưu Tử Hàng không ngờ thuận lợi như thế, khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt lộ ra đắc ý. - Lục tiểu thư, mời lên thuyền. Lục tiểu thư tên đầy đủ là Lục Kỳ, là thiên kim Lục gia thành phố Tây Hồ. Không chỉ có bộ dạng như tiên tử, tà sản không chỉ gấp mười lần Lưu gia bọn họ. Bởi vì nhà bọn họ có quan hệ hợp tác với Lục gia, anh ta mới nhận được cơ hội này, đi xem luận võ với Lục Kỳ. Nói là đi cùng, anh ta cũng chỉ muốn gần Lục Kỳ một chút. Lục Kỳ thấy Mạc Phàm nhường thuyền, khóe miệng nhếch lên, không thèm nhìn Mạc Phàm một cái, chỉ khẽ gật đầu với Lưu Tử Hàng. Nhưng không đợi bọn họ lên thuyền. Mạc Phàm tiếp tục nói: - Nhưng phải đợi tôi lên đảo rồi nói sau. Mạc Phàm mới nói xong, tiểu ca phụ trách trèo thuyền nói. - Mạc tiên sinh, chiếc thuyền này dành cho cậu lên đảo và rời đảo, đến trên đảo, nếu cậu chưa rời đi, sẽ không chở người khác. Tiểu ca này từng thấy Mạc Phàm đạp nước mà đi, cho dù không thấy, anh ta cũng là do Đường Long sắp xếp. Đừng nói Lưu Tử Hàng, cho dù cha Lưu Tử Hàng đến đây, anh ta cũng sẽ không bỏ lại Mạc Phàm, chở những người khác. Tươi cười trên mặt đám người kia lập tức cứng ngắc, sắc mặt trầm xuống. Ngay cả Lục Kỳ cũng nhíu mày, có chút bất mãn liếc mắt nhìn Mạc Phàm. - Lưu công tử, đây là sao vậy? Lưu Tử Hàng nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm. Tên này nhìn thế nào cũng không giống người có tiền, vậy mà còn có thuyền riêng. Anh ta quen không ít thiếu gia, quan nhị đại, đệ tử thế gia ở thành phố Đông Hải, không có một ai họ Mạc. - Mạc tiên sinh đúng không, hay là cậu ra giá đi, tặng chiếc thuyền này cho tôi, tôi tuyệt không trả giá, thế nào? Lưu Tử Hàng cười mỉa nói. Lục Kỳ muốn nhanh lên đảo, nếu anh ta không làm chuyện này, ấn tượng của Lục gia với Lưu gia sẽ tệ hơn nhiều. Người như Mạc Phàm, quần áo và trang sức chưa tới 1000, có thể mở miệng nói bao nhiêu tiền? Tám vạn mười vạn anh ta đều đưa nổi, coi như giúp đỡ người nghèo đi. Mạc Phàm nhướn mày, nghĩ một lát nói: - Vậy một triệu đi. Nếu bọn họ gấp như vậy, vậy thì ít đi một chút, một triệu được rồi. Y tiên bất tử hắn không ngại nhường chiếc thuyền này, đạp nước mà đi. - Cái gì? Lưu Tử Hàng sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm. Lục Kỳ nheo mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ. Một người bạn của Lưu Tử Hàng không nhịn được mở miệng mắng. - Tên kia, mày muốn tiền đến điên rồi có phải không, mày có biết cha Lưu thiếu chúng tao là ai không, dám bắt chẹt Lưu thiếu chúng tao? Không phải bọn họ chưa từng đến đình Hồ Tâm, bình thường ngồi thuyền lên đảo đều là miễn phí, chỉ cần thỏa mãn tiêu phí thấp nhất là 19999. Tên hai lúa này thì hay rồi, mở miệng liền đòi 1 triệu, anh ta chưa từng thấy tên nào xấu xa như thế. - Vậy cậu nói cho tôi biết, cha Lưu thiếu các cậu là ai? Mạc Phàm cười mỉa nói. Thuộc hạ của Lưu Tử Hàng đều nhau nhao lắc đầu cười. Ngay cả cha Lưu thiếu bọn họ là ai cũng không biết, vậy mà dám dùng công phu sư tử ngoạm với Lưu thiếu bọn họ, không biết sống chết. - Lưu Quốc Đống ông chủ người Giang Nam chuyên về ăn uống ở Đông Hải, cậu từng nghe thấy chưa? Lưu Tử Hàng hơi nâng cằm, cười nhạt nói. Lưu Quốc Đống? Mạc Phàm cười, sao hắn không có ấn tượng với người này. Hắn vốn định lấy Khô Mộc Châm của Lưu Quốc Đống, sau đó luyện chế cho Lưu Quốc Đống một món pháp khí, dù sao Khô Mộc Châm có giá trị xa xỉ, quả thật có tác dụng với hắn. Ai biết Lưu Quốc Đống gọi điện nói không đưa Khô Mộc Châm, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mang Khô Mộc Châm tói. - Biết. Mạc Phàm gật đầu. - Vậy chiếc thuyền này? Lưu Tử Hàng cười đắc ý nói. Nếu đều nói tên cha anh ta rồi, cái tên Mạc tiên sinh rắm chó này sẽ sợ thôi? Như vậy đi, bảo cha cậu tới tìm tôi lấy thuyền này. Mạc Phàm cười nhạt nói. Lưu Tử Hàng lập tức sửng sốt, khuôn mặt trắng bệch như bị người ta tát mấy cái. Anh ta đã nói tên cha anh ta ra, mà vẫn bị tên hai lúa từ chối, rốt cuộc tên nhóc này là ai? Lục Kỳ thấy Lưu Tử Hàng vô dụng như vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên khinh thường, tự mình đứng ra. - Mạc tiên sinh, tôi là Lục Kỳ Lục gia ở Tây Hồ, chiếc thuyền của anh có thể chở sẽ suy sáu người, nếu để chúng tôi đi cùng, tôi xét làm bạn của anh, thế nào? Lục Kỳ cao ngạo nói. Lưu Tử Hàng hơi sững sờ, trong mắt hiện lên ghen tị. Tuy thành phố Tây Hồ cách thành phố Đông Hải xa chút, nhưng thanh danh của Lâu Ngoại Lâu vang xa, cho dù thủ đô không biết, dù sao bài thơ Lâu Ngoại Lâu ở bên ngoài núi Thanh Sơn rất nổi tiếng. Lâu Ngoại Lâu này là sản nghiệp của Lục gia, Lục Kỳ thân là thiên kim Lục gia, không biết bao nhiêu người muốn làm bạn với cô, nhất là bạn trai. Anh ta đi theo Lục Kỳ hai ngày, chưa từng thấy Lục Kỳ coi anh ta là bạn, vậy mà vận khí của tên nhóc này tốt như vậy, sớm biết thế anh ta đã chuẩn bị du thuyền. Mạc Phàm cười, cho dù là ai khách sáo suy xét. một chút, cầu xin hắn đi cùng một đoạn, hắn đều có thể Nhưng Lục Kỳ nhìn như cầu xin hắn, thực ra là dùng thân phận và điều kiện đè hắn. Bạn bè như vậy, y tiên bất tử hắn cần sao? - Lục tiểu thư vẫn nên chậm rãi đợi đi, tôi đã có bạn gái, không cần người thứ ba. Mạc Phàm cười nhạt nói. Vẻ mặt Lục Kỳ sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ánh sáng lạnh. Lục Kỳ cô là ai, một câu xã giao nhẹ nhàng, liền có mấy trăm người xuất hiện trước mặt cô. Nếu không phải muốn nhanh chóng đi lên đảo, thấy được phong thái của cao thủ, lại không muốn trêu chọc phiền phức, sao cô lại nói điều kiện làm bạn với một tên hai lúa? Ai biết cô lại bị từ chối, cơn thịnh nộxuất hiện giữa đôi lông mày cô. Các anh nhìn mà làm đi. Lục Kỳ trừng Mạc Phàm đầy hung dữ, nói với đám Lưu Tử Hàng. Vừa rồi Lưu Tử Hàng còn có chút ghen tị với Mạc Phàm, bây giờ anh ta lại rất muốn cười. Lục Kỳ muốn làm bạn với cậu ta, vậy mà tên này từ chối, thật sự không biết đầu bị lừa đá, hay não bị nước vào. - Nhóc con, ngay cả mặt mũi của Lục tiểu thư mà mày cũng không cho, có tin chúng tao khiến mày không lên được đảo không? Lưu Tử Hàng lạnh lùng nói. Nếu tên này đã không biết điều như thế, chỉ có thể đoạt, mấy người bọn họ đều học võ từ nhỏ, còn không đối phó được một Mạc Phàm? Tiểu ca chèo thuyền ở bên cạnh nở nụ cười. Đám công tử này đúng là quen kiêu căng rồi, hoàn toàn là trông mặt mà bắt hình dong, căn bản không động não. Có thể có thuyền chuyên dụng trong hồ Vũ Trung, là người bình thường sao? Với thân phận của Mạc tiên sinh cần chìa tay làm bạn với Lục tiểu thư? Cần cho bọn họ mặt mũi? Anh ta không nói ra, yên lặng nhìn đám Lưu Tử Hàng này, giống như nhìn người chết. - Được đó, tôi muốn xem các cậu làm gì khiến tôi không lên thuyền được? Sắc mặt Mạc Phàm như thường, cười nhạt nói. Nếu trong ba đại cao thủ Đông Hải, danh tiếng của hắn thấp nhất, vậy từ giờ trở đi, hắn sẽ khiến danh tiếng cao hơn. Lưu Tử Hàng cười mỉa muốn ra tay, một giọng nói cứng cáp có lực vang lên. - Lục tiểu thư đúng không, Đường gia chúng tôi có hai chiếc thuyền, có muốn ngồi thuyền Đường gia chúng tôi lên đảo không?