Chương 215
Lưu Tử Hàng nghe thấy tiếng nhìn qua, sắc mặt lập tức thay đổi. Người mở miệng không phải ai khác, đúng là Đường Khôn gia chủ Đường gia một trong ba đại cao thủ của thành phố Đông Hải. Đường Khôn tự mình mời Lục Kỳ lên thuyền, đủ để thấy thân phận Lục Kỳ tôn quý bao nhiêu. Lông mày Lục Kỳ khẽ nhướn lên, trên mặt đều là kiêu ngạo, lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái. - Hóa ra là chú Đường nổi tiếng ở Đông Hải, chú Đường mời, Tiểu Kỳ cầu mà không được. Lục Kỳ cười khách sáo nói. Đường Khôn cười hài lòng, Lục gia là một trong những thế gia cổ xưa ở thành phố Tây Hồ, thực lực hơn Đường gia ông ta nhiều. Ông ta vừa nghe là đại tiểu thư Lục gia liền đi tới. Đại tiểu thư Lục gia đích thân tới thành phố Đông Hải, nếu có thể có quan hệ với Lục gia, sau này sẽ có lợi với Đường gia bọn họ. - Lục tiểu thư, bọn họ đều là bạn của cô đúng không, cũng đi lên đi, thuyền của Đường gia chúng tôi có thể ngồi được, không cần xếp hàng ở đây. Đường Khôn hào phóng nói. - Ngoại trừ anh ta ra, đều là bạn của tôi. Lục Kỳ chỉ Mạc Phàm nói. - Hum? Đường Khôn nhìn theo ngón tay Lục Kỳ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lập tức trở nên lạnh lẽo. Nhóc con, lại là cậu, sổ sách ngày hôm qua đợi tôi thu thập tên điên cuồng nước ngoài xong, lại tìm cậu tính sổ. Ngày hôm qua vì nhận được điện thoại khiêu chiến, ông ta liền vội vàng rời đi, không rảnh thu thập Mạc Phàm. Không tìm Mạc Phàm gây phiền phức, không có nghĩa là Mạc Phàm không có phiền phức. - Chú Đường, chú quen người này sao? Lục Kỳ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, hỏi. - Không tính là quen, có chút mâu thuẫn. Đường Khôn nói với Lục Kỳ rất nhẹ nhàng, trong mắt đều là hòa nhã. Lục Kỳ nhướn mày, khóe miệng cong nụ cười mỉa. lên - Chú Đường, vừa rồi cháu muốn ngồi thuyền của anh ta, bị anh ta từ chối, vẫn mong chú Đường làm chủ cho Tiểu Kỳ. Cô chính là đại tiểu thư Lục gia, cho dù đến thành phố Đông Hải, há có thể để vô duyên vô cớ bị người ta làm mất mặt. Mạc Phàm có thuyền riêng, chắc chắn thân phận không phải bình thường. Chỉ sợ đám phế vật Lưu Tử Hàng cũng không đối phó được, vậy thì mời Đường Khôn ra tay. Đường Khôn là cao thủ số một của thành phố Đông Hải, lại có mâu thuẫn với Mạc Phàm, đúng lúc thừa dịp theo nước đẩy thuyền, khiến Đường Khôn thu thập Mạc Phàm. Còn có chuyện này sao? Đường Khôn lộ ra chút bất ngờ. Vừa rồi ông ta chỉ nghe có tranh cãi, lại nghe thấy tên Lục Kỳ, những chuyện khác không nghe được, ai biết Lục Kỳ có mâu thuẫn với Mạc Phàm. - Mạc Phàm, chuyện ngày hôm qua tôi không so đo với cậu, cậu còn không nhanh xin lỗi Lục tiểu thư? Đường Khôn trầm giọng nói. Bảo hắn xin lỗi Lục Kỳ sao? Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói. - Nếu tôi từ chối thì sao? - Vậy tôi chỉ có thể dạy dỗ cậu thay sư phụ cậu mà thôi. Đường Khôn lạnh giọng uy hiếp. Ông ta vốn ghi hận Mạc Phàm, bây giờ Mạc Phàm lại đắc tội Lục Kỳ, Mạc Phàm không xin lỗi cũng được, đúng lúc ông ta có thể thu thập Mạc Phàm, nhất cử lưỡng tiện. Đã báo thù, còn có quan hệ tốt với Lục Kỳ. Lục Kỳ và Lưu Tử Hàng ở bên cạnh thấy Đường Khôn tranh cãi với Mạc Phàm, nhao nhao vui vẻ. Vừa rồi để tên này càn rỡ, bây giờ gặp phải Đường Khôn, xem cậu ta làm sao đây. - Chỉ dựa vào ông chắc không dạy dỗ được tôi đâu, ngay cả tỷ võ cũng không tham gia được. Mạc Phàm cười nói. Những lời này vừa nói ra, không ít người xung quanh sửng sốt. Tên nhóc này nói Đường Khôn không dạy dỗ được cậu ta? Tên nhóc này lấy đâu ra tự tin vậy? Dù gì Đường Khôn cũng là cao thủ số một thành phố Đông Hải, tên tuổi này không phải phóng đại, hàng năm số người khiêu chiến ông ta không 100 thì cũng 90, đều không thành công, sao lại không bằng một tên nhóc 16 tuổi? Lục Kỳ thở dài, người thanh niên này quá kiêu ngạo, đánh thắng đám Lưu Tử Hàng thì cô còn tin tưởng, đánh bại Đường Khôn, si tâm vọng tưởng. Tuy Đường gia không lớn, nhưng dù sao cũng là võ đạo thế gia, há có thể nói đánh bại là đánh bại. Cho dù là cao thủ nước ngoài đánh Long Khiếu một kích trí mạng trong truyền thuyết, cũng không nhất định đánh thắng được Đường Khôn. - Hô hô, nhóc con, thật sự không biết cậu lấy đâu ra tự tin, thấy cậu là hậu bối, tôi để cậu ra tay trước, tôi muốn xem sư phụ cậu có bản lĩnh gì. Đường Khôn cười khinh bỉ nói. Mạc Phàm đều đã nói đến nước này, ông ta còn không ra tay, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười. Mạc Phàm còn chưa ra tay, sắc mặt tiểu ca phụ trách chèo thuyền thay đổi, vội vàng khuyên. - Đường đại sư, Mạc tiên sinh là khách quý của Đường Long Đường tiên sinh, sắp bắt đầu luận võ rồi, mong Đường đại sư nể mặt Đường tiên sinh. Đám Lưu Tử Hàng tìm Mạc Phàm gây phiền phức, thuần túy là muốn chết. Đường Khôn muốn thu thập Mạc Phàm, thì phiền phức rồi. Anh ta phụ trách đưa Mạc Phàm đến đình Hồ Tâm, tất nhiên không thể để Mạc Phàm gặp chuyện không may. Khách quý của Đường Long? Lục Kỳ hơi nhíu mày, liếc mắt đánh giá Mạc Phàm lần nữa. Lúc cô tới Đông Hải, trong nhà cũng đã cho cô biết một chút thông tin. Đường Long là đại lão hắc bạch đều ăn hết ở thành phố Đông Hải, sau lưng là Tần gia. Mạc Phàm là khách quý của Đường Long, anh ta có tư cách gì? Lưu Tử Hàng hơi sững sờ, nhanh chóng khôi phục như thường. Khách quý của Đường Long thì sao, cũng không phải là Đường Long, cho dù Đường Long đến đây gặp Đường Khôn, cũng cần phải cung kính. - Đường Long? Cậu bảo cậu ta đến đây nói chuyện với tôi đi. Hai tay Đường Khôn để sau lưng, khí phách nghiêm nghị nói, không để Đường Long vào mắt. Sắc mặt tiểu ca chèo thuyền trầm xuống, không dám nói gì nữa, Đường Khôn không phải là người một tên vô danh tiểu tốt như anh ta có thể đắc tội. Đường Khôn thấy tiểu ca chèo thuyền không nói nữa, cười khinh thường, lấy Đường Long đè ông ta, không nhìn xem Đường Long có đủ phân lượng không. con, nể mặt sư phụ cậu và Đường- Nhóc Long, lại cho cậu một cơ hội, cậu xin lỗi hay để tôi ra tay. Dù sao thu thập Mạc Phàm không dùng bao nhiêu sức lực, sẽ không chậm trễ chuyện luận võ. - Ông nói rất nhiều lời vô nghĩa, muốn ra tay thì đến đi. Mạc Phàm bình tĩnh nói. Nếu Đường Khôn không muốn tham gia luận võ, muốn hao tổn ở ngay bờ hồ, hắn không ngại tiễn Đường Khôn một đoạn. Bên này vừa tranh chấp, người xung quanh đều quên xếp hàng đi đến. Không ít người thấy sắc mặt Đường Khôn thay đổi, nhao nhao lắc đầu với Mạc Phàm. Một tên nhóc vô danh tiểu tốt, bớt nói vài câu sẽ chết sao, người ta là Đường Khôn danh trấn Đông Hải đó. - Được lắm, nhóc con, tôi đánh gãy hai tay cậu trước, không phục thì bảo sư phụ cậu tới tìm tôi. Đường Khôn cười, năm ngón đánh tới, sắc bén lóe sáng kim sắc, giống như thần ưng từ trên trời giáng xuống, đang vồ lấy con mồi. Bỗng nhiên kình phong mãnh liệt nổi lên, thổi về phía mặt hồ. Gần đây thanh danh của Mạc Phàm lan truyền rộng rãi, thậm chí vang đến Đường gia bọn họ. Có không ít người đã hoài nghi, chắc chắn sư phụ Mạc Phàm lợi hại hơn ông ta, ông ta cũng muốn đấu với người lợi hại hơn ông ta này. Nếu sư phụ Mạc Phàm trốn không ra, vậy thì đánh Mạc Phàm bị thương, ông ta không tin sư phụ Mạc Phàm còn không ra. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười lạnh lùng. Hiện giờ sư phụ hắn đã là cao thủ Đại Thừa kỳ, một ý niệm trong đầu có thể vượt sông, một pháp thuật Bạo Thiên Phần có thể hủy diệt Địa Cầu. Một vị tiên nhân như thế, đến tìm một con kiến sao? - Để sư phụ tôi tới tìm ông, ông quá coi trọng mình rồi, ông thắng tôi trước rồi nói sau. Mạc Phàm cười mỉa nói, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công. Cao thủ số một Đông Hải sao, nhìn xem lượng nước lớn thế nào. “Hừ!” Đường Khôn thấy Mạc Phàm càn rỡ như vậy, hừ lạnh một tiếng, lực đạo lại tăng thêm vài phần. Hai người còn chưa giao đấu, một giọng nói lạnh như băng vang lên. - Đường Khôn, ông bắt nạt một tên nhóc như vậy không tốt lắm đâu, muốn hai chúng ta đọ sức với nhau trước không?