Chương 222
Không ít người nhìn thủy kiếm này, sắc mặt trầm xuống, đại lão tung hoành thành phố Đông Hải cứ chết như vậy sao? Tay Tần Trách nắm chặt thành quả đấm, vẫn không nói được một lời, giận mà không dám nói gì. Vân Thiên Không đang đợi mệnh lệnh của Lạc Anh. Chỉ là chính ông ta cũng không hi vọng Lạc Anh tự tìm phiền phức, tránh rước họa vào thân, Tôn Vũ này không dễ chọc. Lông mày Lạc Anh nhíu lại, hàm răng cắn chặt, cứu cũng không phải, không cứu cũng không phải, do dự bất định. Đường Long không ngừng nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu lăn từ trên trán xuống. Một giọt hai giọt... Vừa rồi được cứu một lần, bây giờ còn cứu được sao? Một ý niệm, 12 thủy kiếm đến trước người Đường Long. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền từ xa đến. - Tuy anh ta rất yếu, nhưng ông không giết được anh ta đâu. Lời này vừa nói ra, vậy mà 12 thủy kiếm biến mất trong hư không, giống như chưa từng xuất hiện, cứ vậy không còn. Mọi người lập tức sửng sốt, đây là tình huống gì? Vừa rồi cao thủ Tiên Thiên cũng là ngoại phóng nội kình đỡ thủy kiếm, lúc nãy nhiều thủy kiếm như vậy mà trực tiếp biến mất, giống như bốc hơi. Ai lợi hại như thế? - Mạc đại sư sao, nếu đã đến rồi còn không đi ra, tôi đợi cậu lâu rồi. Tôn Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói. Tiếng như chuông lớn, bay ra bốn phía. - Ông đã muốn chết, như ông mong muốn. Giọng nói của Mạc Phàm lại vang lên. Không ít người vội vàng nhìn nơi phát ra tiếng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Mạc Phàm, trong chớp mắt không ít người sửng sốt. Đám người gần Mạc Phàm vội vàng nhường ra một con đường, tránh tai họa lan sang bọn họ. Tôn Vũ giết người như cắt cỏ, vừa rồi bọn họ đều thấy được, ai chắn trước Mạc Phàm, có khả năng đều chết. - Cậu ta là Mạc đại sư, không phải chứ, may mà tôi không đặt cược cậu ta, nếu không thật sự sẽ lỗ thảm hại. Không ít người ngầm cảm thấy may mắn. —Là cậu ta sao? Lưu Tử Hàng sửng sốt: - Tên nhóc này có bệnh không, cho rằng họ Mạc là Mạc đại sư, ông đây họ Lưu, là Lưu đại sư đó. - Cậu ta là Mạc đại sư, đùa giỡn gì thế, Mạc đại sư phải là cao nhân đắc đạo năm sáu chục tuổi, sao có thể là tên nhóc này. Ngay sau đó Lưu Tử Hàng ngầm vui vẻ. Như vậy cũng được, vừa rồi tên này không chịu nhường thuyền, tự mình muốn chết cũng không trách được ai, đỡ phải để anh ta ra tay. - Cậu ta? Lục Kỳ nhíu mày, sau đó cười mỉa. Đệ tử chết thảm vừa rồi của Đường gia, chắc là kết cục của Mạc Phàm. Vào lúc này lại muốn náo động, nâng cao danh khí cũng phải nhìn trường hợp. Đám Lưu lão vốn sửng sốt, sau đó cũng lắc đầu. Quả thật hôm ở hội đấu giá Mạc Phàm rất lợi hại, Chu Trường Hoằng bị cậu ta đè ép không làm gì được, Lý Hưng cũng phải đưa cậu ta hai triệu. Nhưng bây giờ Tiên Thiên Tông Sư cũng không phải là đối thủ của Tôn Vũ, Mạc Phàm có thể thắng được Tôn Vũ trên lôi đài sao? Mạc Phàm căn bản không có bất luận cơ hội thắng được Tôn Vũ. Lý Hưng cười, cuối cùng người ông ta sợ nhất cũng tới, nếu đến đây thì đừng rời đi, ở đây luôn. Bọn họ không cần nơm nớp lo sợ sống dưới bóng ma Mạc Phàm. - Mạc đại sư, đã lâu không gặp, không ngờ cậu thật sự dám đến. Lý Hưng mỉm cười nói. Sắc mặt Chu Trường Hoằng hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên lo lắng, không dám nhìn Mạc Phàm. - Cậu tới làm gì? Lạc Anh nhìn thấy Mạc Phàm vội vàng nói. Vân Thiên Không cao thủ Tiên Thiên nhà bọn họ đã thua trên tay Tôn Vũ. Thực lực của Mạc Phàm còn không bằng Tần Cừu, đi lên không phải muốn chết sao? - Mạc tiên sinh, người này rất lợi hại, cậu nhanh đi đi. Đường Long thấy người cứu anh ta là Mạc Phàm, vừa cảm kích vừa kêu lên. Mạc Phàm không để ý đến đám Đường Long và Lạc Anh, đi dọc theo đường đám người để lộ, lập tức đi lên lôi đài. Tôn Vũ nheo mắt đánh giá Mạc Phàm, cũng hơi bất ngờ. Cho dù là ông ta, cũng không ngờ người giết em họ mình lại là một tên nhóc 16 tuổi. Dù sao em họ ông ta cũng là Nội Kình sơ kỳ, Nội Kình trung kỳ bình thường đều không phải đối thủ của cậu ta, sao có thể bị một tên nhóc giết chết? - Cậu là Mạc đại sư giết Tôn Hổ em trai tôi? - Xem như vậy. Mạc Phàm cười mỉa nói. Ngày đó một quyền của hắn phế đi Tôn Hổ, mới khiến Tôn Hổ tự sát. Nếu nói là giết Tôn Hổ, cũng không khác lám. - Cậu chắc chắn không có lầm? Tôn Vũ lạnh lùng nói, sát khí tỏa ra. Vừa rồi ông ta giết đệ tử Đường gia, không ngại giết thêm một người nữa. Mạc Phàm cười khinh thường, lấy chị họ và Lưu Phỉ Phỉ để chèn ép hắn, đợi hắn đến mà không biết hắn. Ông nói nhiều lời vô nghĩa quá. Mạc Phàm nói xong, không ít người khiếp sợ. —- Tên nhóc này cũng quá ngông cuồng rồi, vậy mà nói chuyện với Tôn Vũ như thế, có phải cậu ta chán sống rồi không? Vừa rồi Mạc Phàm còn có khả năng sống sót, bây giờ cậu ta chết chắc rồi. Gặp phải chuyện như vậy, phần lớn mọi người đều chạy đi xa, nhưng Mạc Phàm lại để mình gánh chịu hết. Thật sự không biết Mạc Phàm ngây thơ hay ngốc. - Cậu chắc chắn cậu là Mạc đại sư? Tôn Vũ đánh giá Mạc Phàm, trầm giọng hỏi. Trên người Mạc Phàm, ông ta không thấy bất luận khí tức võ giả nào. Gặp phải chuyện như vậy, nếu không phải đối phương quá yếu, thì quá mạnh, ông ta cảm thấy khả năng trước lớn hơn. - Tôn đại sư, cậu ta là Mạc đại sư. Lý Hưng đứng dậy nhắc nhở. Ngày đó một kiếm của Mạc Phàm chém nứt bàn đấu giá, bây giờ nghĩ lại ông ta vẫn sợ hãi, tất nhiên sẽ không nhận sai người. Tôn Vũ khẽ nhíu mày, đánh giá Mạc Phàm một cách hứng thú, hai mắt hơi sáng lên, mắt nhìn mi tâm Mạc Phàm. - Thiếu chút nữa nhìn nhầm, thú vị, chẳng trách cậu có thể diệt trừ thủy kiếm của tôi, không ngờ cậu thật sự là Mạc đại sư, càng không ngờ cậu còn nhỏ tuổi như vậy đã đến cảnh giới Chân Nhân. Lời này vừa vang lên, cả đình Hồ Tâm khiếp sợ. Tên nhóc 16 tuổi này không chỉ là Mạc đại sư, còn đến cảnh giới Chân Nhân, quá khó tin rồi. Nhưng cậu ta thật sự là đối thủ của Tôn Vũ sao? - Ông còn nhiều chuyện không ngờ được lắm. Mạc Phàm cười nhạt nói. Tôn Vũ cười mỉa, giống như không nghe thấy những lời Mạc Phàm nói. - Được lắm, cậu đã là Mạc đại sư, mặc kệ cậu là Tiên Thiên Tông Sư hay Chân Nhân, cậu đều phải chết. Giọng nói như hổ hầm trong núi, truyền đi rất xa khiến màng tai người ta đau nhức, linh hồn run sợ. Nếu Mạc Phàm là Tiên Thiên Tông Sư, còn có thể đấu với ông ta một trận. Chân Nhân sao, trên lôi đài nho nhỏ này chắc chắn là hữu tử vô sinh. Vừa nói xong những lời này, ông ta không nhiều lời với Mạc Phàm nữa, giẫm mạnh chân xuống, lôi đài ong ong, khí thế toàn thân ông ta lập tức tăng lên gấp 10 lần. Hai tay ông ta nắm chặt thành quả đấm, ảo ảnh Sâm La Vạn Tượng xuất hiện xung quanh ông ta, càng ngưng tụ nhiều hơn vừa rồi. Tiếng gió vù vù vòng quanh quả đấm của ông ta vang lên, giống như sói gào rú. “Vù!” Bỗng nhiên cả người ông ta như hắc quang bay về phía Mạc Phàm, một quyền hoàn toàn có thể xuyên thủng sắt thép đánh về phía hắn. Lúc này không ít người nghiêng đầu đi, không đành lòng nhìn. Mạc Phàm chết chắc rồi.