Chương 223
- Cuối cùng cũng sắp chết. Lý Hưng thấy quả đấm của Tôn Vũ cách Mạc Phàm càng ngày càng gần, khóe miệng nhếch lên, vừa hài lòng lại kích động. Mạc Phàm vừa chết, thành phố Đông Hải này còn ai có thể ngăn cản bước đi của bọn họ? “Hô hô!” Chu Trường Hoằng và Vương Thiên Tước đều lộ ra biểu cảm tương tự, cười thoải mái. - Cuối cũng cũng có thể yên tâm. Khoảng cách gần như vậy, pháp sư cấp bậc Chân Nhân không có bất luận khả năng đánh bại Hoành Luyện đại sư. ta Thấy một quyền của Tôn Vũ khiến người hãi sắp đánh tới, mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, không chút hoang SỢ mang đánh giá một quyền của Tôn Vũ. Chẳng trách vừa rồi cảm thấy công pháp của Tôn Vũ quen như thế, hóa ra có phần tương tự võ pháp Vạn Tượng Quy Tông của Vạn Tượng Tông. Vạn Tượng Tông là một trong ba tông môn ở Tu Chân giới, phương pháp trấn tông là Vạn Tượng Quy Tông, ý đồ của bộ công pháp này là Sâm La Vạn Tượng không chỗ nào không bao lấy. Sáng tạo ra bộ công pháp này là Vạn Tượng lão nhân, đã từng dùng công pháp này đánh bại vô số cao thủ tông môn đứng đầu, cũng tuyên bố ông ta đã học hết võ pháp Tu Chân giới. Đến mỗi tông môn đều có thể sử dụng võ pháp trấn phái của tông môn đó, bởi vậy danh chấn một thời. Nhưng không lâu sau bí mật ông ta học hết tất cả võ pháp Tu Chân giới, bị một tiểu tu sĩ mới vào Tu Chân giới vạch trần. Sâm La Vạn Tượng gì đó, ông ta chỉ lấy công pháp Đại Thừa phát triển biến hóa thành công pháp Tiểu Thừa, lấy công pháp Tiểu Thừa phát triển biến hóa thành công pháp Thượng Thừa, chỉ là tốt mã dẻ cùi mà thôi. Cũng chính vì bộ công pháp này có tính giới hạn, Vạn Tượng Tông chỉ có thể dừng ở cấp bậc ba, không thể nào mạnh hơn nữa. Một quyền này của Tôn Vũ có chút tương tự với Vạn Tượng Quy Tông của Vạn Tượng Tông, nhưng luận về huyền diệu thì kém Vạn Tượng Quy Tông gấp bội lần. Võ học thế gian còn kém quá nhiều võ pháp Tu Chân giới. Nếu khám phá huyền ảo trong đó, Mạc Phàm không còn hứng thú, năm ngón tay nắm chặt, linh khí cuồn cuộn hội tụ vào tay phải. Ánh sáng vài mét cũng dám so với ánh sáng nhật nguyệt sao? Hắn chưa từng sử dụng Thái Thượng Phá Diệt Kinh, đúng lúc thử uy lực của Thái Thượng Phá Diệt Kinh một lần xem. Chiêu thức thứ nhất của Thái Thượng Phá Diệt Kinh: Băng Sơn! Khí tức chôn vùi tất cả xuất hiện trên nắm đấm của hắn, nhanh chóng xoay tròn, đón lấy quyền pháp Sâm La Vạn Tượng của Tôn Vũ. Một quyền này vừa đánh ra, trong lôi đài 20 mét, không khí như bị rút cạn chỉ trong chớp mắt, cảm giác bị đè nén xuất hiện trong lòng những người đứng đầu, giống như ngực bị một tảng đá lớn đè mạnh. Một quyền của Mạc Phàm vừa đánh ra, không ít người sửng sốt. - Không phải Mạc đại sư là pháp sư sao, vậy mà dám đấm một quyền lại với Tôn đại sư, đây không phải là lấy khuyết điểm của mình đấu với sở trường của người khác, tự tìm nhục sao? - Chẳng lẽ Mạc đại sư ngoại trừ biết pháp thuật ra, còn là cao thủ võ đạo, làm sao có thể. Lần này Mạc đại sư chết chắc rồi, tốc độ của Tôn đại sư nhanh như vậy, cậu ta ngay được, chỉ có thể dùng quyền đấu lại. Có người nói rất chắc chắn. cả pháp thuật cũng không thi triển Sắc mặt Đường Long trầm xuống, anh ta chỉ thấy Mạc Phàm dùng công phu đánh bại A Hào, những lúc khác đều thấy Mạc Phàm sử dụng pháp thuật. Công phu đánh bại A Hào, ngay cả Tôn Hổ cũng không đối phó được, càng không nói đến Tôn Vũ.— - Xong rồi! Tay anh ta cho vào trong túi nắm chặt. Ngay cả Vân Thiên Không Tiên Thiên Tông Sư cũng lắc đầu. Một quyền này của Mạc Phàm, ông ta không nhìn ra được công phu gì đáng nói, thuần túy là chịu chết. Đáng tiếc cho một Chân Nhân 16 tuổi, nếu không chọc vào Tôn Vũ của Thanh Bang, chắc chắn tiền đồ sau này vô lượng. Ở đây chỉ có mình đồng tử Tôn Vũ co rụt lại, lộ ra vẻ khó tin. - Đây là tình huống gì, vì sao không thể diễn hóa một quyền của tên nhóc này? Khi sư phụ ông ta truyền cho ông ta Vạn Tượng Tuyệt, nói chỉ có hai công phu Vạn Tượng Tuyệt không bao hàm được. Một loại là không phải công phu, một loại là công phu cao cấp hơn Vạn Tượng Tuyệt. Mạc Phàm là loại kia sao? Không đợi ông ta tìm được đáp án, quả đấm của Mạc Phàm đã cho ông ta biết. Quả đấm hai người chạm nhau, “Rầm” một tiếng thật lớn, giống như hai khối kim loại đụng mạnh vào nhau, kinh phong thổi quét xung quanh, sắc bén như dao. Ngay sau đó, một màn kinh người xuất hiện trước mặt mọi người. Tôn Vũ thắng liên tiếp hai trận chỉ kiên trì trong chốc lát, “Rắc” một tiếng, cánh tay như miếng sắt vặn một cái, ngay lập tức biến thành bánh quai chèo. Một quyền nhìn rất bình thường của Mạc Phàm thế đi không giảm, thế như chẻ tre, đánh vào ngực Tôn Vũ. Cơ thể Tôn Vũ đã đạt tới cảnh giới Hoành Luyện đại sư, một quyền toàn lực của Đường Khôn đánh vào không có chuyện gì. Một quyền của Mạc Phàm như giấy dán, quả đấm trực tiếp đánh vào ngực ông ta, khí kình khuấy đảo, ngực xoay vặn. “Rắc rắc!” Không biết xương sườn gãy bao nhiêu cái, cả người như diều đứt dây bay ra ngoài. Mọi người ở đây đều sửng sốt. - Tôn đại sư thua, bị một quyền đánh bại sao? - Là thật à... Lưu Tử Hàng xoa mắt, lại nhìn qua, cå người ngây ra như phỗng, sắc mặt vô cùng khó coi. Đại tiểu thư Lục gia lúc trước vẫn khinh thường Mạc Phàm, vẻ mặt ngẩn ra, miệng há to nhưng không nói nên lời, khuôn mặt xinh đẹp không còn chút cao ngạo. Đám Lưu lão cũng có biểu cảm tương tự. - Làm sao có thể? Tiên Thiên Tông Sư và Đường Khôn đều không phải là đối thủ của Tôn Vũ, một đứa nhóc 16 tuổi lại dùng một quyền đánh bại ông ta. Anh cũng hít vào một hơi khí lạnh, Lạc vô cùng kinh ngạc. Trước khi đi lên đình Hồ Tâm, bà ta vẫn cảm thấy Mạc Phàm quá tự đại, ngay cả cao thủ Tiên Thiên nhà bà ta cũng không để vào mắt. Thậm chí còn nói cái gì mà nợ ân tình của cậu ta không tính là chuyện xấu. Bây giờ bà ta mới hiểu những lời Mạc Phàm nói, quả thật bà ta nên cảm thấy mắn vì không nợ mạng của Mạc may Phàm, chỉ nợ ân tình của Mạc Phàm, hơn nữa chưa từng nghĩ không trả. May mà Tần gia bà ta cúi đầu trước Mạc Phàm đúng lúc. May mà Vân Thiên Không không đi tìm Mạc Phàm gây phiền phức. Lúc này Vân Thiên Không cũng cảm thấy mặt nóng rát, như bị người ta tát mạnh mấy cái. Lúc tới ông ta còn muốn dạy dỗ Mạc Phàm, nếu lúc ấy không phải Lạc Anh ngăn cản ông ta, có khả năng kết cục bây giờ của ông ta giống như Tôn Vũ. Trong đình Đường gia, Đường Khôn đã được vớt trong hồ ra, sắc mặt ông ta tối sầm, tâm tình không khác Vân Thiên Không. May mà vừa rồi Lạc Anh ngăn cản ông ta, nếu không bây giờ ông ta còn thảm hon. “Phốc...” Tôn Vũ rơi xuống đất cách ba thước, phun máu ra, hai mắt tràn đầy vẻ khó mà tin. Ông ta đường đường là đệ tử của Vạn Thiên Tuyệt, Hoành Luyện đại sư Nội Kình đỉnh phong, lại bị một tên nhóc 16 tuổi đánh bại. - Công phu của cậu là gì vậy? Vạn Tượng Tuyệt chỉ có hai công phu không thể diễn hóa, uy lực một quyền của Mạc Phàm cường hãn như thế, chắc chắn là vế sau, công phu cao cấp hơn Vạn Tượng Tuyệt nhiều. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nhạt. - Công phu ông không thể tưởng tượng được. Võ pháp của Tiên giới sao? Hai mắt Tôn Vũ mở to, kinh ngạc nói. Sư phụ ông ta từng nói, công pháp Địa Cầu là bản đơn giản hóa của võ pháp Tiên giới. Một quyền vừa rồi của Mạc Phàm, uy lực lợi hại như thế chắc chắn là võ pháp Tiên giới. - Vấn đề này để sư phụ ông tới hỏi tôi đi, vấn đề của ông nhiều lắm. Mạc Vũ. Phàm bước đến trước người Tôn Sắc mặt Tôn Vũ thay đổi, vội vàng lấy một viên thuốc màu đỏ trong ngực ra, không chút do dự nuốt xuống. “Đùng đùng!” m thanh như rang xào đậu truyền từ ngực ông ta ra, vậy mà xương gãy trong cơ thể ông ta nhanh chóng khôi phục, tinh thần tốt hơn nhiều. Muốn giết tôi, nhìn xem cậu có bản lĩnh này hay không, hôm nay tạm thời như vậy, nếu không giết được cậu, đợi tôi giết sạch người thân bạn bè cậu đi. Tôn Vũ cũng không ham chiến, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, không chút do dự bay ra ngoài chạy trốn nhanh như một tia chớp. Trong chớp mắt liền đến chỗ cách Mạc Phàm hơn 20 mét, đã rời khỏi đình Hồ Tâm. Ông ta nhẹ nhàng nhảy lên, liền đến không trung cao mười thước, rơi xuống mặt nước hồ Vũ Trung, tốc độ rất nhanh.