Chương 224
Một màn bất ngờ này khiến sắc mặt không ít người trầm xuống. Nếu người như Tôn Vũ chạy trốn, gần như có thể nói để chạy một bá vương, ngoại trừ Mạc Phàm ra, ông ta muốn giết ai thì giết. Không chỉ người nhà Mạc Phàm bị giết, có khả năng bọn họ cũng chạy trời không khỏi nắng. Cho dù Mạc Phàm mạnh hơn Tôn Vũ, muốn bắt ông ta cũng dễ như vậy sao, dù sao thành phố Đông Hải rộng như thế. - Muốn chạy? Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười mỉa, ánh mắt trở nên phát lạnh. Hắn không có đuổi theo, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công đến mức tận cùng, linh khí tuôn đầy vào tay hắn, một chưởng chém lên trời cao. Chấn Hải! Một chưởng dao động vô hình đánh vào Tôn Vũ đã cách 30 mét. “Rầm!” Rõ ràng chỉ là một chưởng, lại giống như trái bom nổ mạnh trong không khí, cả một vùng không gian chấn động vì nó. Tôn Vũ đang nhảy trên không trung bị kiềm hãm, giống như viên đạn bắn trúng con chim nhỏ, rơi vuông góc xuống nước, trên mặt đều là khó mà tin. Lúc trước ông ta không thể nhìn ra cảnh giới của Mạc Phàm, cuối cùng bây giờ cũng biết. Vận khí cách không, Tiên Thiên Tông Su. 16 tuổi là Chân Nhân cộng thêm Tiên Thiên Tông Sư? Một chưởng đánh qua, Mạc Phàm không chút do dự đánh thêm một quyền cách không mà đi. - Liệt Địa! Chỉ nghe “rắc” một tiếng, giống như trên bầu trời có một đạo kinh lôi đánh xuống, đánh trúng cơ thể Tôn Vũ. - A, không không không... Tôn Vũ hét to một tiếng, trong mắt đều là sợ hãi. Một chưởng chấn động nước qua đi, cơ thể ông ta còn chưa khôi phục bình thường lại cảm nhận được nguy hiểm, nhưng không làm được gì. Sau đó hồ nước dưới người Tôn Vũ nứt ra thành một khe hở như mạng nhện, giống như đất đai văng tung tóe. “Xoẹt!” Tiếng xé rách vang lên. “A!” Cơ thể Tôn Vũ trực tiếp tứ phân ngũ liệt trong không trung, chết ngay tại chỗ, sau đó rơi vào trong nước. “Rầm rầm rầm!” Mặt hồ tạo ra từng bông hoa sóng, hồ nước xanh biếc bị nhuộm đỏ. Mọi người đều sửng sốt, cả đình Hồ Tâm vô cùng yên tĩnh. Có rất nhiều người chưa cảm nhận được một quyền khủng bố vừa rồi của Mạc Phàm, bọn họ chỉ cảm thấy sức lực của Mạc Phàm mạnh hơn Tôn Vũ chút. Nhưng một chưởng một quyền đánh ra, giống như một quả bom sóng siêu âm cộng thêm một viên đạn đuổi theo mục tiêu. Cách xa 30 mét, giết người vô hình. - Chuyện này con người làm được sao? Trong lúc này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Mạc Phàm như nhìn thần. - Chuyện này... Lý Hưng há to miệng, không thể tin được. Cao thủ nước ngoài tới cứ chết như vậy sao? Sắc mặt Chu Trường Hoằng trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, tâm tình chìm đến đáy cốc. Vẻ mặt Vương Thiên Tước tuyệt vọng, không nói được một lời. Giống như tội đồ trước khi bị hành hình, sắc mặt âm trầm gần như có thể vặn ra nước. Muốn chạy nhưng hai chân không nghe sai bảo, cũng không nhúc nhích. Trên lôi đài, sắc mặt Mạc Phàm như thường, chậm rãi cảm nhận ba chiêu đầu tiên của Thái Thượng Phá Diệt Kinh. www.xmmarketglobal.com Quả nhiên Thái Thượng Phá Diệt Kinh này lợi hại, có lẽ Tiên Thiên Tông Sư bình thường cũng không hẳn có thể đỡ được. Chỉ là tiêu hao quá lớn, linh khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao 7, 8 phần. Cơ thể giống như quá tải, không ngừng run rẩy. Nếu hắn lại sử dụng một chiêu trong ba chiêu này, có khả năng cơ thể hắn sẽ nổ tung, kết cục còn thảm hơn Tôn Vũ. Đây là hắn từng rèn luyện cơ thể, trước mặt Thái Thượng Phá Diệt Kinh vẫn là quá yếu. Xem ra cần phải rèn luyện cơ thể hắn trước, nếu không không chỉ không sử dụng được mấy chiêu phía sau của Thái Thượng Phá Diệt Kinh, tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công cũng có chút phiền phức. Ý niệm này vừa lóe lên, ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng nhìn trong đình, rất liền nhìn đám Lý Hưng, sắc mặt nhanh đám Lý Hưng lại thay đổi. Mạc đại sư, tôi lập tức đưa cho cậu 2 triệu, không, 20 triệu, chỉ cần cậu đồng ý cho tôi một con đường sống. Lý Hưng “phịch” một tiếng trượt khỏi ghế quỳ trên đất cầu xin, đâu còn bộ dạng đắc ý như vừa rồi. —- Tha cho ông? Ông cảm thấy có khả năng sao? Mạc Phàm đi đến bên cạnh Lý Hưng, cười mỉa nói. Vẻ mặt Lý Hưng ngẩn ra, khuôn mặt trắng bệch, ngồi tê liệt trên đất. Ngay cả Tôn Vũ cậu ta đều có thể giết, ông ta có thể làm gì, súng cũng vô dụng? - Đừng giết tôi, tôi có thể cho cậu thành phố Nam Sơn. Trong mắt Lý Hưng đều là sợ hãi, cầu xin. - Giết ông, tôi cũng có thể lấy được thành phố Nam Sơn. Mạc Phàm cười khinh thường nói. Hắn đường đường là y tiên bất tử, chỉ cần hắn muốn, còn không lấy được cả thành phố Nam Sơn? Đừng nói thành phố Nam Sơn, cả Giang Nam có là gì? - Cho nên ông vẫn nên ngoan ngoãn đi chết đi. Nếu hắn đoán không sai, dùng chị họ để uy hiếp là chủ ý của Lý Hưng. Nếu như vậy, vẫn nên đi chết đi. - Không, không... Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, một chưởng vỗ vào đỉnh đầu Lý Hưng, thân hình Lý Hưng chấn động, sáng rọi trong mắt nhanh chóng mất đi. - Ông cần tôi ra tay không? Mạc Phàm nghiêng đầu nhìn Chu Trường Hoằng ở bên cạnh. Thân thể Chu Trường Hoằng run lên, sắc mặt trắng xanh bất định. Mạc đại sư, tôi từng khuyên Lý Hưng trả tiền, nhưng cậu ta không nghe, tôi luôn trung thành với cậu... - Nếu ông nói như vậy, vậy ông cũng có thể đi chết đi. Mạc Phàm không kiên nhẫn nói. Nếu hắn không phải là đối thủ của Tôn Vũ, chắc chắn Chu Trường Hoằng không lấy lý do thoái thác như vậy. Những lời này đứa trẻ ba tuổi cũng không tin, có thể lừa hắn sao? Chu Trường Hoằng ngẩn ra, mau chóng suy nghĩ, bỗng nhiên hai mắt Vẻ mặt sáng lên, vội vàng nói: - Mạc đại sư có cần pháp bàn không, tôi biết một nơi bí ẩn, nơi đó có lượng lớn nguyên liệu luyện chế pháp bàn, nếu Mạc đại sư muốn, tôi có thể mang cậu qua đó. Mạc Phàm thu pháp bàn của ông ta, hơn phân nửa là có tác dụng. Dù sao hữu dụng hay không, chỉ có thể đánh cược một lần. Nếu thứ này không thể đả động Mạc Phàm, ông ta chỉ có thể chết. Nhưng nhỡ đâu Mạc Phàm cần, mạng của ông ta có thể giữ lại rồi. Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lộ ra chút bất ngờ. Tụ Linh Đại Trận cần chín chín tám mươi mốt cái pháp bàn, bây giờ hắn chỉ có bốn cái, hắn vẫn luôn đau đầu vì chuyện này, vậy mà Chu Trường Hoằng biết chỗ như thế. Nếu như là thật, không phải không thể đi một chuyến, bây giờ hàn thiết trăm năm không dễ tìm ở Hoa Tây. - Tốt nhất là ông nói thật, nếu không ông sẽ chết thảm hơn hai người bọn họ. Mạc Phàm lạnh lùng nói, không giết Chu Trường Hoằng nữa. Lúc này sắc mặt Chu Trường Hoằng mới nhưng quần áo của ông ta bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính sát vào làn da, cả người dịu đi chút, tuy chỉ trong phút chốc, giống như ngâm trong nước. May mà Mạc Phàm cảm thấy hứng thú với tin của ông ta, nếu không ông ta sẽ có kết cục như Lý Hưng. Không, có khả năng còn thảm hơn Lý Hưng, nếu Mạc Phàm phế đi tu vi của ông ta, ông ta sẽ giống như sư đệ Vương Trường Sinh, bị quỷ âm phản phệ mà chết. Chết kiểu này, chỉ nghĩ thôi da đầu đã run lên, may mà chuyện này chưa có xảy ra. Ông ta quay đầu liếc nhìn thi thể Lý Hưng một cái, thở dài. Nếu lúc trước Lý Hưng nghe lời ông ta, sẽ không có kết cục như vậy, nhưng hiện giờ nói gì cũng vô dụng. Mạc Phàm xử trí hai người kia xong, lập tức đi đến trước Vương Thiên Tước, người mạo phạm người Mạc gia nhiều lân.