Chương 265
- Lại là tên không biết sống chết nào thế? Một thuộc hạ của Trần Trùng không kiên nhẫn nói. Người Tưởng gia tới, quản cũng không quản liền rời đi. Nếu như Tưởng gia thật sự trâu bò, cho dù mâu thuẫn bên trong cũng mang người đi. Sở dĩ bọn họ không mang đi vì Trùng ca bọn họ không dễ chọc. Người Tưởng gia mới đi, bỗng nhiên lại xuất hiện một người muốn chết. Đúng là hàng năm đều có người muốn chết, hôm nay đặc biệt nhiều. - Thành phố Nam Sơn này có nhiều người không biết sống chết như vậy từ khi nào thế? Trần Trùng cười khinh thường nói. Thành phố Đông Hải trừ phi lão gia tử Tần gia tới, anh ta sẽ nhận ra ngay lập tức, nếu không cho dù Đường Long tới cũng không có tác dụng. - Trần Trùng, cậu nói lão phu không biết sống chết sao? Trên xe Mobile Home, Chu Trường Hoằng đi xuống. Chu Trường Hoằng vừa xuống xe, chủ những chiếc xe khác đều lắc đầu thở dài. - Chỉ là một lão đầu thì có ích lợi gì chứ, Trần Trùng không kính lão như thế. Một thuộc hạ của Trần Trùng thấy một lão đầu lông mày tuyết trắng ra khỏi xe, lửa giận hiện lên trên mặt, quơ quơ cây gậy trong tay. Còn tưởng đại nhân vật nào ngồi trên xe, ai biết chỉ là một lão già. - Lão đầu, có phải ông ngại mình sống quá lâu hay không, không ngồi yên trên xe mà tới đây tự tìm đường chết, có cần tôi tiễn ông một đoạn đường không? Anh ta vừa mới dứt lời, một màn không tưởng tượng nổi xảy ra. “Bốp” một tiếng, một cái tát đánh mạnh vào thuộc hạ kia. - Câm miệng, không muốn sống nữa à, dám nói chuyện với Chu đại sư như thế? Đám thuộc hạ của Trần Trùng ngẩn ra, nhìn Trần Trùng với vẻ khó mà tin, một cái tát vừa rồi là Trần Trùng đánh. Trần Trùng lại vì một ông già, đánh thuộc hạ của mình. - Đây là tình huống gì thế? Từng đôi mắt khó có thể tin dời đi nhìn Chu Trường Hoằng ra khỏi xe Mobile Home. - Chu, Chu đại sư? Chẳng lẽ ông già này là... Quả thật thành phố Nam Sơn có một Chu đại sư nổi tiếng cả thành phố, nghe nói có thể xua quỷ ngự thần, thi pháp lộng thuật, biết được quá khứ, biết được tương lai, gần như không gì không làm được. Không ít người đánh vỡ đầu chỉ vì muốn mời ông ta coi tướng số xem phong thủy, nghe nói xếp hàng đến tận ba năm sau. Chẳng lẽ ông già này là Chu đại sư? Có không biết bao nhiêu người nuốt nước miếng theo bản năng. Chu đại sư là người ngay cả Lý Hưng ở Nam Sơn cũng phải tôn kính, ông chủ Tiền đứng sau bọn họ cũng tôn kính ông ta 3, 4 phần, vậy mà vừa rồi bọn họ còn nói Chu đại sư không biết sống chết. Thuộc hạ của Trần Trùng bị tát một cái vội vàng che miệng, thở cũng không dám thở mạnh. Trần Trùng cũng không ngờ Chu đại sư lại ngồi trên xe biển số thành phố Đông Hải? Chu đại sư, sao ông lại ở trên chiếc xe này? Sắc mặt Trần Trùng trắng bệch, cung kính hỏi. Nếu Chu đại sư chỉ có thanh danh hiển hách anh ta sẽ không sợ, chuyện gì cũng phải dựa vào thực lực nói chuyện. Nhưng người khác chỉ biết Chu đại sư qua lời truyền miệng, anh ta thì tận mắt chứng kiến Chu đại sư thi pháp. Một năm trước nhà ông chủ anh ta xảy ra chuyện ma quái, mời Chu đại sư trừ tà giúp. Anh ta vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, căn bản không tin chuyện này, kết quả anh ta tận mắt nhìn thấy Chu đại sư gọi ra một ác quỷ, nuốt quỷ hồn trong nhà ông chủ anh ta xuống, ngay cả cặn cũng không còn. Lúc Chu đại sư gọi ác quỷ kia ra, hung hãn như anh ta căn bản không có ý nghĩ phản kháng. Một màn đó đến bây giờ anh ta nghĩ lại vẫn có chút nghĩ mà sợ. - Vì sao tôi lại ở trên xe Mạc tiên sinh ra có cần phải khai báo với cậu không? Chu Trường Hoằng hừ lạnh một tiếng, lại đi tới bên cạnh Mạc Phàm, cúi người nói. Mạc tiên sinh, nên xử lý đám người này thế nào đây? Một câu đơn giản khiến mọi người đều khiếp sợ. Vậy mà Chu đại sư ở Nam Sơn cung kính với một tiểu tử như thế. Chuyện này có khả năng sao? Có người dụi dụi mắt nhìn lần nữa, Chu Trường Hoằng vẫn duy trì tư thế cúi người, phương hướng đúng là Mạc Phàm. - Chuyện này... Lúc này Trần Trùng cảm thấy rất loạn, với thân phận và thực lực của Chu đại sư, anh ta cảm thấy cả thành phố Nam Sơn cũng không tìm được người khiến Chu đại sư thần phục, không ngờ Chu đại sư lại tôn kính với tiểu tử này như vậy. Rốt cuộc tiểu tử này là ai? Đến cảnh giới của Chu đại sư, thanh danh đã không thể khiến ông ta khuất phục, có thể khiến ông ta khuất phục là thực lực. Ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm hoàn toàn thay đổi, nhất là Trần Trùng. Dựa theo cuộc đối thoại của bọn họ với Tưởng Vân Sinh vừa rồi, đứa nhỏ này là cháu ngoại của Tưởng gia, từ thành phố Đông Hải tới. Thanh niên họ Mạc ở thành phố Đông Hải. Mạc, Mạc đại... Nghĩ đến xưng hô này, trái tim Trần Trùng đập nhanh hơn, trên mặt không có một chút huyết sắc. Tuy thành phố Nam Sơn cách thành phố Đông Hải một khoảng, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, chỉ cần một chiếc điện thoại tin tức sẽ truyền xa mấy ngàn km, huống chi thành phố Nam Sơn cách Đông Hải cũng không xa lắm. Thành phố Đông Hải xảy ra chuyện lớn gì, trên cơ bản anh ta lập tức biết ngay, nhất là những chuyện liên quan đến thế lực thành phố Đông Hải. - Chu đại sư, chẳng lẽ Mạc tiên sinh ở Đông Hải này là Mạc, Mạc... Chu Trường Hoằng lạnh lùng liếc Trần Trùng một cái, tức giận nói: Cậu nghĩ là ai? Gương mặt vốn hung hãn của Trần Trùng xám như tro tàn. Lúc trước anh ta còn nghi ngờ, tiểu tử dạng gì mới có thể bình tĩnh đối mặt với bọn họ như vậy. Bây giờ anh ta có đáp án rồi, đó chính là người có địa vị cao hơn anh ta. Một Chu đại sư có thể diệt sạch đám bọn họ, nếu lời đồn là thật, đám bọn họ không đủ để Mạc Phàm nhét kẽ răng. nếu không Cũng may Chu đại sư đi ra, đợi Mạc Phàm ra tay, có khả năng bọn họ đã chết rồi. —Mạc tiên sinh, vừa rồi thật sự là hiểu lầm, tôi không biết là Mạc tiên sinh đại giá quang lâm... Trần Trùng nói, mồ hôi chảy ròng ròng. Trần Trùng mới mở miệng, đám thuộc hạ của anh ta mờ mịt không hiểu gì. Têntuổi của Chu đại sư bọn họ biết, Mạc tiên sinh này là cái quỷ gì? - Trùng ca, tiểu tử này là ai thế, không phải nó phá trạm xăng dầu của chúng ta sao, còn đánh 30 anh em chúng ta bị thương nữa. Một tên lỗ mãng hỏi. Trần Trùng cau mày, mồ hôi trên trán lại chảy nhiều hơn nữa, đúng là không mở nắp bình thì ai biết trong bình có gì. - Đi chết đi. Anh ta đá một cước vào đùi người nọ. “Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy lập tức vang lên. Những người khác sửng sốt, một đám người không dám nói chuyện. Ngay cả cha mẹ Mạc Phàm cũng đánh giá Mạc Phàm với vẻ khác lạ, thanh danh của Mạc Phàm đã lan truyền đến Nam Sơn rồi sao? - Mạc tiên sinh, cậu xem nên xử lý những người này thế nào, ông chủ đứng sau bọn họ là Tiền Bảo Lâm của Tiền gia, trùm bất động sản thành phố Nam Sơn. Chu Trường Hoằng liếc mắt nhìn đám Trần Trùng một cái. - Tôi đánh người của các anh, hủy đi trạm xăng dầu của các anh, còn đòi công đạo không? Mạc Phàm lạnh giọng hỏi. - Không cần, không cần! Trần Trùng vội vàng nói. Cho dù bây giờ có 100 lá gan anh ta cũng không - dám muốn. Tôi cần câu trả lời thỏa đáng, chuyển lời của tôi cho Tiền Bảo Lâm, bảo ông ta mang 5000 vạn tới Tưởng gia tìm tôi, nếu ông ta không đến, tôi sẽ đi tìm ông ta. Mạc Phàm nhướn mày, vô cùng bình tĩnh nói. - 5000 vạn? Trần Trùng nuốt nước bọt. Vừa rồi Mạc Phàm nói bọn họ bồi thường 5000 vạn, thật sự phải đưa 5000 vạn. - Thế nào, có ý kiến? Mạc Phàm lạnh giọng hỏi. - Không có, tôi nhất định sẽ chuyển lời của cậu cho ông chủ Tiền. Trùng vội vàng nói. không muốn nhìn thấy trạm xăng Trần - Tôi dầu kia nữa, nếu lại nhìn thấy tôi sẽ đi tìm ông chủ các anh, các anh nhìn mà làm đi. Mạc Phàm nói tiếp. - Dạ, dạ... Trần Trùng gật đầu liên tục. Gặp phải Mạc Phàm, chuyện này không phải chuyện anh ta có thể quyết định, anh ta chỉ có thể chuyển lời. - Còn chưa tránh xe ra? Cơ thể Trần Trùng run lên, vội vàng bảo người lái xe đi. Mạc Phàm ngồi lên xe Mobile Home, tiếp tục đi về phía nội thành Nam Sơn. Chủ xe xung quanh đưa mắt nhìn nhau, hôm nay đúng là gặp phải chuyện khó tin hơn gặp quỷ. Trần Trùng đại danh đỉnh đỉnh lại cúi đầu với một đứa bé. Trần Trùng mãi mà chưa phản ứng kịp, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. May mà không ra tay, ra tay thì không chỉ bồi thường 5000 vạn đơn giản như vậy, có khả năng cả đám bọn họ sẽ phải chết.