Chương 266
Bán Sơn Thự ở thành phố Nam Sơn, tên cũng như nghĩa, là biệt thự được xây ở lưng chừng núi. Chỉ cần đứng trong biệt thự, có thể nhìn thấy phong cảnh phồn hoa tịnh lệ của thành phố Nam Sơn. Vị trí địa lý ưu việt khiến giá nhà Bán Sơn Thự đứng đầu thành phố Nam Sơn, chưa có nơi nào vượt qua được. Cho dù vị trí địa lý của Tây Sơn Cư gần như Bán Sơn Thự, nhưng kém Bán Sơn Thự rất nhiều. Gia tộc nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn đều mua biệt thự ở đây, biệt thự của Tưởng gia cũng nằm ở đó. Bởi vì đại thọ của lão phu nhân, hôm nay trong biệt thự của Tưởng gia vô cùng náo nhiệt. Tuy tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, cửa biệt thự đã đỗ đầy xe, không ít xe đỗ ra tới đường, cơ bản mỗi xe đều có giá trị xa xỉ, không có chiếc nào dưới 50 vạn. Trong phòng khách trang trí xa hoa, ngoại trừ người Tưởng gia ra. Gần như 80% trở lên nhân vật nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn đều phái người tới, có một số người còn tự mình tới, tặng quà và chúc lão phu nhân. Không chỉ quà bên cạnh lão phu nhân Tưởng gia như ngọn núi nhỏ, thu tiền biếu đều dùng thùng tới đựng Bữa tiệc cũng sắp xếp từ phòng khách đến bên ngoài, cục diện vô cùng to lớn. Lúc này anh em Tưởng Vân Phong, Tưởng Vân Thiên luôn đứng bên cạnh lão phu nhân Tưởng gia không ngừng cảm ơn khách đến, đắc ý trên mặt cũng càng nhiều hơn. đây có những người ông ta mời đến, ví dụ khách quý như Trương gia, Lý gia, Khổng gia, phần lớn đều nghe nói là sinh nhật của lão phu nhân, nên tự mình tới cửa. Nếu thực lực của Tưởng gia không đủ, những người sẽ không mời tự đến sao? - Nhị công tử, tôi nghe nói công tử qua thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm, trở thành thành viên dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm, đúng là đáng ăn mừng, đây là chút lòng thành mong ông nhận lấy, sau này vẫn mong nhị công tử chiếu cố nhiều hon. Một phú hào chúc thọ lão phu nhân xong lại lấy ra một bao lì xì, nịnh nọt đưa cho Tưởng Vân Phong. - Hóa ra là ông chủ Chu, nói hay nói hay lắm. Khóe miệng Tưởng Vân Phong nhếch lên, nhận lấy lì xì cười nói. Tưởng Vân Phong thấy khách đã có mặt gần đủ rồi, đi đến bên cạnh lão phu nhân. - Mẹ, chúng ta bắt đầu khai tiệc đi, khách đã đến gần đủ rồi. Lão phu nhân Tưởng gia là một bà cụ tóc bạc có năm sáu phần tương tự lão mẹ Mạc Phàm, bà nhíu mày, trong mắt tràn đầy chờ mong nhìn đám người. - Nhà Tố Tố đến đây chưa? - Con đã gọi điện thoại rồi, nhưng em ấy còn chưa có tới. Tưởng Vân Phong giả bộ bất đắc dĩ nói. - Mẹ, con thấy chúng ta không cần đợi nữa đâu, đã là lúc nào rồi còn chưa tới, chắc em ấy không đến đâu, có nhiều khách còn đang đợi như vậy mà. Bên cạnh Tưởng Vân Phong, một người phụ nữ xinh đẹp chanh chua nói. Người nọ là Triệu Nguyệt vợ của Tưởng Vân Phong, một người phụ nữ Giang Nam rất cay nghiệt. Lão phu nhân nhìn cửa, lông mày nhíu càng chặt hơn. Tưởng Vân Phong thấy lão phu nhân còn không cam lòng, hỏi Tưởng Vân Sinh vừa đến: - Lão tam, không phải Trần Trung gọi điện thoại nói có người Tưởng gia gây chuyện trên địa bàn bọn họ à, là đám Tố Tổ sao? - Không phải, em căn bản không biết mấy người kia. Tưởng Vân Sinh cười nhạt nói. Nhà Mạc Phàm căn bản không có khả năng tới Tưởng gia, ông ta nói thế nào cũng không sao cả. - Mẹ, mẹ xem có thể là Tố Tố bị chậm trễ trên đường, nói không chừng lát nữa sẽ tới thôi, có phải chúng ta nên bắt đầu trước, rồi để vị trí cho bọn họ hay không. Tưởng Vân Phong giả mù sa mưa nói, giống như một người con hiếu thuận. - Mẹ, chúng ta cứ khai tiệc đi, để khách đợi quá lâu cũng không tốt lắm, nếu mẹ muốn gặp con gái mẹ, đợi ngày nào rảnh con mang mẹ đến thành phố Đông Hải, tìm bọn họ hỏi rõ, đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, vì kiếm tiền, ngay cả lão mẹ cũng không cần. Đối diện Tưởng Vân Phong, Tưởng Vân Thiên cũng khuyên bảo. Lão phu nhân nhíu mày, khẽ thở dài mộ cái khoát tay áo. - Thôi, đến thành phố Đông Hải thì không cần, khai tiệc đi. Vừa mới nói xong, một chiếc xe Benz Mobile Home dừng trước Tưởng gia, không ít người lập tức nhìn qua. Tuy ở cửa đỗ rất nhiều chiếc xe xa hoa, đã làm người ta vô cảm. Nhưng xe 50 vạn kém xa 500 vạn, nhất là xe Mobile Home không phải dạng thường. - Ai tới sao? Ngay cả Tưởng Vân Phong cũng nhíu mày nhìn bên ngoài. đây chỉ có Tưởng Vân Sinh chau mày, lạnh lùng nhìn chiếc xe này. Sao ông ta có thể không biết chiếc xe này, chỉ là không ngờ nhà Mạc Phàm sẽ đến. - Sao đám Trần Trung lại bỏ qua cho bọn họ nhỉ? Không đợi ông ta suy nghĩ cẩn thận, nhà Mạc Phàm chui từ trong xe ra. Tiểu Vũ ôm một cái hộp lớn chạy chậm tới, chạy đến chỗ lão phu nhân Tưởng gia. Chào bà ngoại, cháu là Mạc Vũ, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, đây là quà mừng thọ cha mẹ cháu chuẩn bị cho bà. Tiểu Vũ vô cùng đáng yêu nói. Tuy lão phu nhân Tưởng gia thấy Mạc Vũ vài lần, nhưng sao không biết Mạc Vũ, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hiền từ. - Tiểu Vũ thật ngoan, cháu cầm lấy cái này đi. Lão phu nhân lấy một chiếc vòng ngọc đỏ như máu trên tay xuống, đeo cho Tiểu Vũ. Lão phu nhân vừa gỡ vòng ngọc này ra, sắc mặt người Tưởng gia lập tức thay đổi. Chiếc vòng này là đồ gia truyền của lão phu nhân, cũng là một trong những đồ cưới của bà. Nghe nói có lịch sử ngàn năm, sau khi đeo vào không chỉ đông ấm hè mát, còn có thể khiến người ta khỏe mạnh không bệnh. Lão phu nhân lớn tuổi như vậy, còn không bị bệnh nặng gì, hơn phân nửa là vì chiếc vòng này. Bọn họ đều thèm muốn chiếc vòng này lâu rồi, ai biết Mạc Vũ vừa tới bà lại đưa cho Mạc Vũ. - Mẹ, mẹ cũng quá bất công rồi, Bằng Bằng cũng đưa quà mừng thọ cho mẹ, chắc chắn quà mừng thọ đắt hơn Tiểu Vũ, sao con không thấy mẹ đưa vòng tay cho thằng bé, thằng bé có phải là cháu nội của mẹ không? Triệu Nguyệt không nhịn được nói. - Câm miệng, lão mẹ làm thế nào ai cần em lo! Tưởng Vân Phong vội vàng khiển trách. Tuy Tưởng Vân Phong cũng rất khó chịu, nhưng dù sao hôm nay cũng là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, ở đây lại có nhiều người ngoài, để người ta nghe thấy không có lợi với Tưởng gia bọn họ. Triệu Nguyệt cũng không nói gì thêm, trong mắt đều là oán hận nhìn một nhà Mạc Phàm. Lúc này cha mẹ Mạc Phàm và Mạc Phàm cũng đi đến, từng người chúc mừng lão phu nhân. Mạc Phàm chúc xong đứng sang một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua những gương mặt quen thuộc, một chút trí nhớ kiếp trước hiện lên. - Quốc Hoa, sao các con lại đến muộn như vậy, trên đường xảy ra chuyện gì sao? Lão phu nhân ân cần hỏi hạn. Thành phố Nam Sơn cách thành phố Đông Hải một khoảng, nhưng đến đây trước khi ăn cơm thì không có vấn đề gì. Cha Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tưởng Vân Sinh đứng bên cạnh, nhưng không nói chuyện từng gặp Tưởng Vân Sinh. - Trên đường có chút chuyện nên chậm trễ thời gian, không sao ạ. Tưởng Vân Sinh thấy cha Mạc Phàm không nói chuyện trên đường, khóe miệng hơi nhếch lên, còn rất thức thời đó. Lão phu nhân và cha mẹ Mạc Phàm nói vài câu, Tưởng Vân Phong liền xen miệng vào. Mẹ, nếu Tố Tố đã đến rồi, chúng ta khai tiệc thời trước đi, lát nữa sẽ có rất nhiều gian nói chuyện phiếm, đúng lúc chúng con cũng có một số chuyện muốn nói với Quốc Hoa. Ông ta vốn cho rằng Mạc gia không dám tới, nếu đã đến đây thì nói chuyện thật tốt. Không chỉ chuyện xưởng dược, chuyện lần trước ông ta đến thành phố Đông Hải bị mất mặt cũng phải lấy lại. - Được, lát nữa nói chuyện. Lão phu nhân cười gật đầu, vui vẻ hơn trước rất nhiều. Lúc này bữa tiệc bắt đầu, một đám người nhao nhao ngồi vào vị trí. Lúc này trong đám người, vài người nhìn thấy Mạc Phàm vẻ mặt thay đổi, thừa dịp nhiều người chụp vài tấm hình, vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại.