Chương : 45
Đây là kì thi học kì đầu tiên sau khi vào trường, không ai biết bài thi sẽ khó cỡ nào, tất cả tân sinh viên dưới áp lực thi cử đều nơm nớp lo sợ. Số lần Cao Tân theo Cát Vi Dân lên thư viện cũng không ít, nhưng lần nào cũng chỉ làm hai việc duy nhất: chép bài tập hoặc đi ngủ. Đến cuối kì, cuối cùng cậu ta cũng chịu khẩn trương hơn, bỏ hẳn mấy việc làm thêm buổi tối, theo Cát Vi Dân chăm chỉ nghiêm túc ôn tập.
Cát Vi Dân nhìn cậu ta đối mặt với sách giáo khoa còn mới tinh mà vò đầu bứt tóc, nhịn không được hừ một tiếng trong mũi.
“Cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi sao? Đáng tiếc đã quá muộn.”
Cao Tân cúi đầu khom lưng, “Tiểu nhân biết sai rồi”, vừa ân cần bóp chân cho Cát Vi Dân. Cát Vi Dân chịu không nổi mà trở mình xem thường, cầm tập ghi bài quăng sang cho cậu ta.
“Tự xem đi.”
Cao Tân rất biết điều mà chăm chú cầm tập nghiên cứu nửa ngày, rồi mới thận trọng xáp đến.
“Tiểu Cát a, tớ hỏi cậu một cái.”
“Hỏi đi.”
Biết cậu ta đi học chưa bao giờ chịu nghe giảng, bài tập từ trước đến nay cũng chỉ làm qua loa cho xong, Cát Vi Dân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vô luận Cao Tân hỏi câu ngu ngốc cỡ nào cũng sẽ cố gắng giữ tỉnh táo…
“Tiểu Cát, đây là tập môn nào vậy?”
Cát Vi Dân thiếu chút nữa té từ trên ghé xuống.
Hơn 10 môn, kì thi kéo dài qua hai cái cuối tuần. Sau khi môn chuyên ngành cuối cùng kết thúc, ai ai cũng đều như được giải phóng mà thở dài một hơi. Người mừng người lo, thành tích kì thi phải tới học kì sau mới được công bố, vô luận thế nào thì sinh viên cũng sẽ được trải qua kì nghỉ đông đầu tiên thoải mái nhẹ nhàng khi không cần vì thành tích mà nhìn sắc mặt quý phụ huynh.
Ngày kế tiếp sau khi kì thi chấm dứt, Cát Vi Dân thu dọn hành lí về nhà. Không biết có phải vì không còn áp lực từ bài tập kì nghỉ và học thêm hay không, kì nghỉ đông đầu tiên sau khi vào đại học có vẻ dài hơn hẳn. Cát Vi Dân cùng Cát lão gia chơi cờ, giúp cha Cát sửa bàn ghế, khiêng những bao đồ tết lớn nhỏ phụ mẹ Cát, bất tri bất giác đã hơn mười ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, cậu và Cao Tân có hẹn nhau ra ngoài chơi hai lần. Những ngày qua của Cao Tân so với Cát Vi Dân còn bận rộn hơn nhiều. Làm thêm ở quán bar và tiệm cơm từ ba buổi một tuần tăng lên năm buổi, hơn nữa lúc trước là từ 9h tối làm bán thời gian giờ chuyển thành từ 9h làm cả ngày, cuối tuần còn phải giúp mẹ cậu ta xử lý một vài việc làm ăn vụn vặt. Hai người bình thường cũng ngày ngày nhắn tin, giờ giờ điện thoại. Tin nhắn lẫn điện thoại đều chẳng có nội dung gì, đại khái đều là “Tớ hôm nay cùng mẹ đi mua nấm hương”, “Tớ hôm nay không cẩn thận đem nước chanh pha vào bia của khách”, những câu chuyện vô cùng nhàm chán, hai người lại chẳng biết chán.
Trải qua một học kì bên cạnh Cao Tân, lúc còn ở trường thì không có cảm giác đặc biệt gì, về nhà rồi Cát Vi Dân lần đầu tiên mới biết cảm giác thiếu đi một người bên cạnh, thế là gửi tin nhắn ngày càng thường xuyên hơn. Mẹ Cát nghe tiếng tin nhắn tít tít không ngừng vang lên mà hoài nghi nhìn cậu.
“Tiểu Cát, con đang nói chuyện với bạn sao?”
“Không có a.” Cát Vi Dân giọng nói sang sảng ánh mắt dao động, thuận tay chỉnh điện thoại về chế độ rung.
Bận rộn vội vàng mà đón tết âm lịch. Đi đâu cũng nghe thấy câu “Chúc mừng năm mới” đến mòn cả tai, cô MC trên TV mặc sườn xám màu đỏ vui vẻ cúi chào.
“Chúc các vị bằng hữu năm mới hạnh phúc!”
Cát Vi Dân giúp mẹ Cát xách một túi đồ tết vị đại, đến nhà họ hàng thăm viếng chúc tết. “Năm mới phát tài” nói đến lưỡi muốn rút gân, tiền lì xì cũng nhét phồng một túi áo khoác. Mỗi dịp năm mới luôn có những người họ hàng bằng hữu chưa kịp thăm viếng, từ mùng một đến mùng bảy, Cát Vi Dân không phải là ra đường thăm hỏi họ hàng thì cũng là tiếp đãi họ hàng trong nhà. Ngày đầu còn hân hoan vui vẻ chào đón năm mới, đến cuối cùng chỉ còn lại cảm giác chán muốn chết.
Mùng tám, Cát Vi Dân chán chường ngồi trong nhà bà dì không biết là thứ mấy rồi, những người đàn ông cùng thời cha Cát hút thuốc nói chuyện cổ phiếu, mấy bà phụ nữ cùng thời mẹ Cát thì túm lại một chỗ tám chuyện trên trời dưới đất, mấy đứa tiểu quỷ bốn năm tuổi chạy tới chạy lui như điên trong phòng khách, Cát Vi Dân đối mặt với hộp bánh mứt tinh xảo mà thở một hơi thật dài, khó chịu như đang ngồi tù. Khói thuốc lượn lờ trong phòng khách đục ngầu, Cát Vi Dân chịu đựng, cuối cùng vẫn là chịu không nổi mà đẩy cửa ra ngoài ban công, thuận tay bấm di động.
“Tiểu Cát?” Giọng nói Cao Tân vang lên bên kia đầu dây.
Cát Vi Dân cong cong khóe miệng, nói.
“Ừ, là tớ đây.”
“Hôm nay lại đi thăm người thân à?”
“Ừ. Cậu đang làm gì đó?”
Giọng nói Cao Tân đầu kia điện thoại đầy chán nản.
“Vẫn ở nhà, mới ngủ dậy.”
Hừ, sao lại hạnh phúc đến thế chứ. Năm mới tới rồi, những chỗ làm thêm của Cao Tân đương nhiên cũng nghỉ bán, tên gia khỏa này ngày nào cũng ăn rồi ngủ, cuộc sống hạnh phúc vô bờ. Cát Vi Dân tức giận bất bình hỏi.
“Sao cậu lại không đi thăm người thân?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút, mới truyền đến giọng nói thản nhiên của Cao Tân.
“Mẹ tớ năm đó theo ba tớ bỏ trốn đã cắt đứt quan hệ với người nhà. Bên nhà ba tớ… Tóm lại, nhà tớ căn bản là không có họ hàng để đi thăm.”
Cát Vi Dân bỗng có chút khó chịu. Cậu như là an ủi mà nhanh miệng nói.
“Vậy là cậu bây giờ cùng mẹ cậu mừng năm mới sao?”
“Mẹ tớ vừa đi. Hiện giờ mẹ đang mở rộng việc làm ăn ra các thành phố khác, phải qua bên kia có việc gấp. Tớ ở nhà một mình.”
Giọng nói của Cao Tân vẫn thế, bình thản không một gợn sóng. Cát Vi Dân tưởng tượng ra cảnh cậu ta năm mới lại một mình trông căn nhà vắng vẻ, một chút khó chịu này bắt đầu trở nên không thể chịu đựng nổi.
~*~*~*~
mạng hỏng ah~~~ nên hôm nay mới post đc truyện, mọi người thông cảm nha~~~